Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Chương 56: Kết Thúc Hành Trình.

Cus.02

21/11/2024

Một tuần, hai tuần, ba tuần..

Một tháng trôi qua, Trương Tuệ An đã đi du lịch khắp mọi nơi mà cô từng mơ ước.

Nào là Hawaii, Singapore, Tokyo, Hàn Quốc, Pháp và kết thúc chuyện đi tại Anh.

Hành trình này lúc đầu có tận năm người nhưng vì một số lý do mà dần dần chỉ còn lại ba người.

Trì Châu chỉ đi cùng bọn cô đến Hawaii sau đó phải về để tham dự một ca phẫu thuật.

Còn Tăng Dương thì bị đồng đội gọi về để chuẩn bị cho buổi họp báo sắp tới.

Còn mỗi cô, Khúc Nghi và Giang Thanh đi tiếp chuyến du lịch không lên kế hoạch trước này.

Vốn dĩ Khúc Nghi còn muốn đuổi Giang Thanh về trước trả lại không gian riêng tư cho hai người nhưng anh ấy không chịu.

Đã thể buổi tối sau khi đến Singapore, Giang Thanh đã ngang nhiên book phòng cho cho cô ngủ một mình cướp

Khúc Nghi về.

Trương Tuệ An vẫn là hoan hỉ, cặp đôi nhà người ta cô có quyền gì mà cắt đứt chứ?

Thế là cả chuyến du lịch ngoài trừ đi chơi ra còn lại tối về cô đều ngủ một mình.

Nhưng cô chẳng thấy buồn, cô còn rất vui vẻ chỉnh sửa lại tất cả ảnh đã chụp mà đăng lên mạng xã hội của mình.

Có lần mẹ Cấn và mẹ Trương còn cùng nhau comment vào bài viết của cô:

Mẹ Cấn: [Con dâu nhà tôi đó.]

Mẹ Trương: [Con gái yêu đẹp quá.]

Cấn Niên mấy lần có nhắn tin cho hỏi khi nào về nhưng đều bị cô bơ.

Đến cả mở ra xem Trương Tuệ An còn lười, cứ thế vài ngày anh lại gửi mấy tin nhắn hỏi xem cô chứng nào về.

Chơi vui chưa? Hay là cô định đi luôn sao?

Hôm nay, Trương Tuệ An, Khúc Nghi và Giang Thanh mới trở về. Từ sớm, Trì Châu đã đứng ở sân bay để đợi đón ba người bọn cô.

Vừa mới bước ra, Trì Châu đã nhanh chân đi tới mỉm cười nói:

"Các cậu cuối cùng cũng về rồi."

Cô cười ngọt ngào hỏi:

"Ca phẫu thuật đó của cậu sao rồi?"

Trì Châu cười nhẹ nói:

"Tất nhiên là thành công mỹ mãn."

Giang Thanh choàng qua vai Trì Châu vỗ vai anh, tự hào nói:

"Cậu không phải là quên rồi chứ, Trì Châu của chúng ta là bác sĩ giỏi nhất ở đây đó."

Khúc Nghi bĩu môi:

"Còn anh là thằng báo nhất phải không?"

Giang Thanh mếu máo buông Trì Châu ra đi tới bên cạnh Khúc Nghi nũng nịu:

"Không hề mà vợ."

Trì Châu và Trương Tuệ An thấy cảnh này mà sởn da gà, cô kéo vali muốn đi trước nhưng Trì Châu đã giành lấy trước nói:

"Để tớ kéo cho."

Trương Tuệ An cười nói khẽ:

"Cảm ơn cậu."

Trì Châu và Giang Thanh kéo vali giúp hai cô đi trước, cô và Khúc Nghi khoc tay nhau đi.



Trì Châu đưa cặp vợ chồng son kia trở về trước sau đó mới đưa cô trở về Cấn Gia.

Anh ấy đưa cô đến trước cổng Cấn gia, dự định là sẽ kéo vali vào nhà giúp cô.

Nào ngờ, Cấn Niên như bị quỷ bất ngờ hiện hồn từ đâu đi tới đứng ở sau cô giành lấy vali.

Khuôn mặt lạnh lùng, ngũ quan thâm thúy, còn cả thân hình cao lớn giành lấy vali của cô.

Cả người anh toát ra một khí chất khiến người khác ngộp thở. Anh nhìn Trì Châu nhàn nhạt lên tiếng:

"Để tôi kéo giúp vợ tôi là được không cần phiền bác sĩ Trì đâu."

Trì Châu cũng nhìn anh, hai người im lặng mà đối mắt với nhau.

Tuy không biểu lộ sự tức giận trên cơ mặt nhưng cô có thể cảm nhận được.

Cả hai người này có phải là sắp đánh nhau tới rồi hay không? Tránh đề có chuyện xảy ra, cô cười cười nhìn Trì

Chau noi:

"Cảm ơn cậu nhé, tới nhà tớ rồi cậu vẫn là mau chóng trở về bệnh đi."

Trì Châu nhìn cô, đôi mắt khẽ giao động vài tia thất vọng nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Sau khi tạm biệt Trì Châu, cô sánh vai cùng Cấn Niên đi vào trong nhà.

Trì Châu không có rời đi, anh ấy lặng lẽ nhìn bóng lưng của hai người. Trong lòng đâu đó dâng lên một chút đau đớn không nói được thành lời..

Cấn Niên hậm hực kéo vali của cô đi thẳng lên tới trên tầng. Quản gia Lý biết tin cô về, từ trên lầu vui mừng chạy xuống nhưng lướt qua thấy sắc mặt anh đi lên thì có chút khó hiểu.

Gần xuống tầng, ông mới dám lên tiếng hỏi:

"An An, con về rồi sao?"

Cô mỉm cười tươi rói nói:

"Dạ."

Mấy chị giúp việc trong bếp háo hức chạy ra vây quanh cô:

"Cô chủ, cô chủ thật sự là đi một vòng trái đất luôn sao?"

"Cô chủ, tôi có xem ảnh khi đi du lịch của cô rồi. Quả thật rất tuyệt đó, cô không những đẹp đi mà con rất slay

ทนัล!"

"Đúng vậy, đúng vậy."

Trương Tuệ An đỏ mặt xua tay trả lời từng câu hỏi một:

"Tôi không có đi một vòng trái đất đâu, tôi chỉ là đi một vài nước để tham quan thôi."

"Tôi cũng không có đẹp như mọi người nghĩ đâu, mọi người đừng tâng bốc tôi như vậy."

Bỗng có một giọng nói trầm khàn vang lên từ ở trên tầng. Cấn Niên tựa lưng vào lan can nói:

"Trương Tuệ An, lên đây một chút."

Cô khẽ rùng mình, sau cái giòn này nó cứ cảm thấy rợn rợn mà lạnh lạnh tóc gáy kiểu gì.

Trương Tuệ An liếc nhìn quản gia Lý, ông nhún vai sau đó nói nhỏ vào vai cô:

"À, bà chủ có nói với ta là bà ấy muốn đi du lịch giống cô nên mấy ngày trước bà chủ và ông chủ đã lên đường đi du lịch rồi ạ."

Cô trợn tròn mắt:

"Thế thì còn ai nói giúp cô?"

Trương Tuệ An nhìn quản gia Lý dịu dàng nói:

"Bác lên xem tên đó muốn giúp gì đi, con ở đây soạn quà cho mọi người."

Cấn Niên nhếch môi cười thành tiếng khoanh hai tay trước ngực vênh váo nói:



"Vali của cô trên đây, cô ở dưới muốn soạn kiểu gì đây hửm?"

Trương Tuệ An muốn đục lỗ chui xuống đất vãi, thế mà cô lại quên mất khi nãy anh đã xách đồ của cô đi lên phòng.

Trương Tuệ An ngẩng đầu nhìn anh nghiến răng, cô hậm hực xách váy đi lên.

Cấn Niên đứng ở đầu lan can vui vẻ nhìn cô, đợi cô đi đến gần anh mới xoay lưng trở về phòng ngủ chính.

Vừa vào phòng, Cấn Niên đã dùng tay khóa trái cửa. Cô bị tiếng động làm cho giật mình kinh hãi nhìn anh.

Cô lớn giọng nói:

"Quát đờ phắc? Bộ anh sợ quản gia Lý vào đây can ngăn tôi với anh cãi nhau chứ gì!!!"

Cấn Niên cụp mắt nhìn cô, hai tay để trong túi không nói gì. Thể, mấy lúc như này nhìn tên này cũng lãng tử phết.

Cấn Niên nhếch khóe môi, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng trực diện vào cô thấp giọng nói:

"Chuyện hôm đó cô tính như thế nào?"

Anh vừa dứt lời ký ức của ngày hôm đó đột nhiên như một cuốn phim tua nhanh trong đầu của cô.

Trương Tuệ An đỏ mặt như quả ớt chuông, lắp ba lắp bắp nói:

"T.tôi...tôi. tôi... tôi không nhớ."

Cấn Niên híp mắt, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

"Có thật là không nhớ hay cố tình không muốn nhớ đây hả?'

Sau đó, anh bỗng tiến lên một bước từng bước từng bước ép sát gần cô.

Cô sợ hãi, anh càng tiến cô lại lùi thêm vài bước. Khi không còn chỗ để lùi nữa cô mổ dừng lại, lưng dựa hết vào tường.

"Cấn.Cấn.Ni.Niên anh bị điên sao?"

Cấn Niên như nghe chuyện hài, bật cười thành tiếng, giọng khàn khàn:

"Là do cô bảo không nhớ mà, tôi chỉ là có ý tốt muốn giúp cô nhớ lại một chút thôi."

Trương Tuệ An cảm thấy bất an, ngay khúc cô định chạy Cấn Niên đã nhanh hơn một chút nắm lấy eo của cô.

Anh khẽ xoa xoa hai bên eo, thấp giọng nói:

"Thật mềm."

Trương Tuệ An mặt đỏ bừng bừng, thẹn quá hóa giận mắng anh:

"TÊN BIẾN THÁI, ANH BUÔNG TÔI RA!!!"

Cô đạp mạnh vào chân anh, nhưng bị anh tránh được. Cấn Niên cong môi nhìn cô cười nói giọng có chút ủy

khuat:

"Giờ vậy đi, tôi biết cô vẫn không muốn thừa nhận cái chuyện kia nhưng mà tôi vẫn mong cô có thể đừng tránh mặt tôi được không?"

Trương Tuệ An cứng đờ như có sấm chớp từ đâu xẹt qua. Tên biến thái này thể cơ mà đang van xin cô đừng tránh mặt anh sao?

"Tôi sẽ tôn trọng cô mà, cô đừng có mà vì chuyện lúc đó mà suy nghĩ nhiều."

Trương Tuệ An: "..."

Tôi nghĩ cái quần què gì?

Trương Tuệ An hừ nhẹ nói:

"Từ đầu tôi có nhắc đâu, là anh tự nhắc tới việc đó trước khi đi mà?"

Cấn Niên nhìn cô, khác với ánh mắt lúc nãy anh nhìn Trì Châu thì đồi mắt ấy ngay bây giờ thâm tình gấp x 2 lần.

Anh hơi khom người xuống, ghé vào tai cô:

"Chẳng phải ai kia, mới tối hồm qua còn rên la dưới thân tôi, sáng hôm sau đã xách vali bỏ chạy chứ hả? Ma sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook