Thủ Trưởng Mỹ Vị Trên Bàn Làm Việc
Chương 29: Nhận điện thoại của anh trai thủ trưởng, tiểu viên chức kinh hãi
Cẩu Oa Tử aka Thiên Nhất
14/03/2021
Nước tiểu dơ bẩn, nóng bỏng bắn đầy tràng ruột, Tất Hải Hiên chỉ cảm thấy bụng mình trướng đến muốn nổ tung, nước mắt đồng thời chảy ra, móng tay cào thành từng đường trên lưng cấp dưới, khoái cảm khủng bố cuốn theo tất cả tư duy của anh, mà côn th*t vẫn cứng như sắt như cũ, mạnh mẽ thao anh thêm mười mấy lần rồi bắn tinh vào người anh.
Thân thể từ lâu không thể chịu nổi khoái cảm ngày càng nhiều, nhưng mà không gian trong ghế tài xế chật hẹp không có chỗ trốn, hạ thể chỉ có thể gắn liền với đối phương, chịu đựng đối phương bắn bên trong, anh gào khóc cầu xin: “Đầy… Nha nha… A a… Không cần bắn…”
“Được được được.” Lôi Kiên Bỉnh liên tiếp nói ba chữ “Được” chầm chậm rút côn th*t ra.
Tất Hải Hiên cả người đã vô cùng mẫn cảm, lúc côn th*t rút ra, cả người anh đều run lẩy bẩy, miệng huyệt lỏng lẻo nhất thời không có cách nào khép lại, hỗn hợp nước tiểu và tinh dịch đều chảy xuống côn th*t Lôi Kiên Bỉnh.
Thịt heo bổng sạch sẽ ngây thơ, mà chủ nhân của nó lại thích nhất là đem tiểu huyệt thủ trưởng làm dơ.
Lôi Kiên Bỉnh nhậm chức ở công ty nhỏ này, bề ngoài là chi nhánh của Tổng công ty Tất gia, nhưng thật ra là công ty con, độc lập với công ty chính, là tài sản riêng của Tất Hải Hiên, thế nhưng đồ tốt không cho người ngoài, Tất Hải Hiên vừa tiếp nhận nghiệp vụ của Tổng công ty, lại nhận nghiệp vụ ở bên ngoài, lại nhận được hoa hồng của Tổng công ty, cũng được nhập vào tài sản của anh.
Tất Hải Phụ rất yêu thương em trai mình, cho dù em trai trước đây vì một nam nhân không đáng xém chút nữa tự sát thành công, hắn cũng không có như người khác mà khuyên cha mẹ đem em trai mặc kệ sống chết mà đuổi ra khỏi nhà, mà là cùng cha mẹ càng thêm yêu thương em trai, để em trai thoát khỏi đoạn ái tình thất bại kia.
Thế nhưng hơn mười năm sau, em trai lại ở cùng một chỗ với một nam nhân khác, tuy miệng luôn cổ vũ em trai yêu đương nhưng Tất Hải Phụ vẫn có chút khó chịu, đặc biệt là em trai cả đêm không về, hắn lại biết em trai hôm sau xin nghỉ không đi làm, chút khó chịu kia liền biến thành cười lạnh.
Tuần tra công ty con xong, Tất Hải Phụ chỉ kêu Nhậm Ca ở lại, cùng đi đến phòng làm việc của Nhậm Ca.
“Cậu có số điện thoại của Lôi Kiên Bỉnh không?” Tất Hải Phụ ngồi trên ghế salông, hỏi Nhậm Ca.
“Tất đổng tìm Lôi Kiên Bỉnh có chuyện gì sao?” Dù sao Lôi Kiên Bỉnh cũng từng là cấp dưới của mình, Nhậm Ca ít nhiều gì vẫn muốn hỏi rõ tình huống rồi mới có thể suy nghĩ nên trả lời Tất Hải Phụ như thế nào.
“Tiểu Bảo tối hôm qua đưa một nhân viên tên Lôi Kiên Bỉnh về nhà, từ tối hôm qua đến sáng hôm nay Tiểu Bảo vẫn không về nhà, hai người này ngày hôm nay đều xin nghỉ không đi làm, cậu nói xem tôi tìm Lôi Kiên Bỉnh làm gì?” Tất Hải Phụ cười lạnh hỏi ngược lại.
Còn có thể có chuyện gì? Không cần hỏi cũng biết được là ở chung một chỗ rồi.
Nhậm Ca vừa định tự khen mình đã đoán được nguyên nhân, đột nhiên cảm thấy không đúng.
“Bánh rán là thẳng nam, sao lại ở cùng chỗ với học đệ được cơ chứ?” Nhậm Ca một mặt hoài nghi, “Anh không nói giỡn đấy chứ?”
“Bọn họ cũng đã lăn giường cùng nhau mấy lần rồi, cậu lại không biết!” Lúc trước đào Nhậm Ca đến làm chung với em trai là để Nhậm Ca có thể khuyên bảo em trai, thừa dịp còn trẻ mà nói chuyện yêu đương đi chứ đừng nhịn đến chết, nếu sớm biết chỉ có thể tin tưởng Nhậm Ca trong công việc, còn chuyện khác thì không đáng tin, hắn sẽ không đem nhiệm vụ khuyên bảo này giao cho Nhậm Ca, chỉ để Nhậm Ca làm việc kiếm tiền cho em trai.
Nhậm Ca ngượng ngùng sờ mũi một cái, “Ai nha, Lôi Kiên Bỉnh là do tôi dụ vào công ty, Tiểu Bảo có thể thành công nói chuyện yêu đương với hắn cũng có một nửa là công của tôi, anh cũng không nên tính toán quá trình như nào nha.” Nhậm Ca da mặt dày tranh phân nửa công lao.
Tất Hải Phụ lười cùng hắn tính toán: “Cậu nhanh gọi điện thoại cho Lôi Kiên Bỉnh đi.”
Nhậm Ca vội vã cầm điện thoại di động lên, gọi cho Lôi Kiên Bỉnh.
Đem đồ ăn mua xong đặt vào phòng bếp, Lôi Kiên Bỉnh lặng lẽ mở cửa phòng ngủ ra, rón ra rón rén đi vào phòng ngủ.
Hắn nhìn cái chăn che cả khuôn mặt thủ trưởng, chỉ lộ ra tóc tai trên đỉnh đầu, hắn kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của thủ trưởng.
Tất Hải Hiên đã tỉnh lại từ lâu, hé mắt, tức giận phun ra một chữ: “Cút!” Sau đó kéo chăn tiếp tục che mặt.
Anh ngày hôm qua nhất định là bị tinh dịch làm mờ mị đầu óc mới để cái tên Lôi Kiên Bỉnh này tiểu vào người anh, hơn nữa anh còn bị tiểu đến sảng khoái vô cùng, đến nỗi mình cũng bắn nước tiểu.
Thật mất mặt!
Đời này chưa từng mất mặt như vậy!
Thật là muốn đem cái tên này biến thành “Bánh rán”, sau đó quăng cho Trứng Luộc Nước Trà ăn, ăn đến hủy thi diệt tích.
Kim mao – Trứng Luộc Nước Trà ngoắt ngoắt cái đuôi đi vào phòng ngủ, hoàn toàn không biết Tất Hải Hiên muốn mượn miệng nó hủy diệt con sen.
Hai con mèo rất hứng thủ với vợ người hai chân của con sen, thế nhưng chúng nó rất thận trọng, tự cho là người khác không thấy mình mà trốn sau cửa âm thầm quan sát Tất Hải Hiên.
Kim mao lại quang minh chính đại quan sát.
Lôi Kiên Bỉnh cũng biết mình ngày hôm qua làm quá mức, hắn quay đầu lại quét cửa một vòng, ánh mắt lập tức dừng lại trên người hai con mèo, vội vàng nhanh chóng bước tới. Vừa thấy biểu tình con sen không đúng, hai con mèo không chút nghĩ ngợi quay đầu bỏ chạy, nhưng là mèo vàng bình thường ít tập thể dục, mập mạp chân ngắn chạy không nhanh bằng mèo mướp thon thả, lập tức rơi vào trảo của con sen.
Lôi Kiên Bỉnh ôm mèo vàng, mèo vàng tên là Bánh Nướng, mặt cũng giống cái bánh nướng, lỗ tai không lớn, cái mặt càng nhìn càng thấy mập.
Lôi Kiên Bỉnh đem nó thả lên giường, hai cái tay phân biệt cầm lấy hai cái chân trước của nó, giống như một con người đang đứng thẳng: “Meo meo meo, ta tên là Lôi Kiên Bỉnh, ta vừa đẹp trai vừa đáng yêu, meo meo, ta thích cái người tên là Tất Hải Hiên nhất, meo meo meo, Tất Hải Hiên là một đại soái ca siêu cấp đẹp trai.” Một bên cố ý giả giọng mèo một bên quơ quơ cái móng vuốt mập mạp của mèo vàng. Tất Hải Hiên lấy chăn che mặt.
Mèo vàng nghiêng đầu sang một bên nhìn vách tường, một bộ không còn cách nào với con sen.
Kim mao hai chân trước đè lên giường vô cùng đồng tình mà nhìn mèo vàng.
Tất Hải Hiên bị Lôi Kiên Bỉnh huyên náo đến không còn cách nào, chỉ có thể lật chăn ra, ngồi dậy. Lúc này Lôi Kiên Bỉnh bĩu bĩu môi nói: “Đại soái ca, hôn hôn một cái.”
Mắt thấy cái miệng này muốn nhào đến hôn mình, Tất Hải Hiên đè đầu Lôi Kiên Bỉnh lại, để hắn hôn đầu mèo vàng.
Lôi Kiên Bỉnh ôm mèo vàng, đè lại vai Tất Hải Hiên, buồn nôn hề hề mà nói ra hai chữ: “Thân ái.”
Lúc này Tất Hải Hiên cùng mèo vàng đều lộ ra biểu tình giống hệt nhau: Chán ghét.
May là lúc này điện thoại di động trong túi Lôi Kiên Bỉnh vang lên, nếu không hắn còn phải tiếp tục chịu đựng vẻ ghét bỏ của Tất Hải Hiên.
“Cậu nghe điện thoại đi, tôi đi thay đồ.” Tất Hải Hiên ra lệnh.
“Ừ.” Lôi Kiên Bỉnh gật đầu liên tục, nhưng hắn chính là một chút cũng không thể rời xa người yêu, nhận điện thoại cũng dán lên người người yêu, một tay xoa mèo vàng, một tay cầm điện thoại, “Alo~~~~” lên giọng, cách loa cũng có thể nghe được tâm tình trên mây của hắn.
Cái giọng không bình thường này vừa nghe cũng biết là người đang yêu, hận không thể công bố cho mọi người đều biết “Tôi có người yêu rồi.”
“Bánh rán, tôi chỉ là người truyền tin.”
Lôi Kiên Bỉnh hỏi thăm vài câu, một giây sau bên tai truyền đến giọng một nam nhân khác: “Tiểu Bảo nhà tôi đâu?”
Nháy mắt, Lôi Kiên Bỉnh cả người cứng đờ, mồ hôi hột từng giọt từng giọt rơi xuống trán, ngữ khí đông cứng nói: “Đại ca khỏe! Tiểu Bảo ở chỗ em!” Ngày hôm qua hắn trắng trợn kiếm chuyện với anh ruột của thủ trưởng, ngày hôm nay hắn đối với anh trai của thủ trưởng không chút sức lực, chỉ có hai chữ: Kinh hãi.
Thân thể từ lâu không thể chịu nổi khoái cảm ngày càng nhiều, nhưng mà không gian trong ghế tài xế chật hẹp không có chỗ trốn, hạ thể chỉ có thể gắn liền với đối phương, chịu đựng đối phương bắn bên trong, anh gào khóc cầu xin: “Đầy… Nha nha… A a… Không cần bắn…”
“Được được được.” Lôi Kiên Bỉnh liên tiếp nói ba chữ “Được” chầm chậm rút côn th*t ra.
Tất Hải Hiên cả người đã vô cùng mẫn cảm, lúc côn th*t rút ra, cả người anh đều run lẩy bẩy, miệng huyệt lỏng lẻo nhất thời không có cách nào khép lại, hỗn hợp nước tiểu và tinh dịch đều chảy xuống côn th*t Lôi Kiên Bỉnh.
Thịt heo bổng sạch sẽ ngây thơ, mà chủ nhân của nó lại thích nhất là đem tiểu huyệt thủ trưởng làm dơ.
Lôi Kiên Bỉnh nhậm chức ở công ty nhỏ này, bề ngoài là chi nhánh của Tổng công ty Tất gia, nhưng thật ra là công ty con, độc lập với công ty chính, là tài sản riêng của Tất Hải Hiên, thế nhưng đồ tốt không cho người ngoài, Tất Hải Hiên vừa tiếp nhận nghiệp vụ của Tổng công ty, lại nhận nghiệp vụ ở bên ngoài, lại nhận được hoa hồng của Tổng công ty, cũng được nhập vào tài sản của anh.
Tất Hải Phụ rất yêu thương em trai mình, cho dù em trai trước đây vì một nam nhân không đáng xém chút nữa tự sát thành công, hắn cũng không có như người khác mà khuyên cha mẹ đem em trai mặc kệ sống chết mà đuổi ra khỏi nhà, mà là cùng cha mẹ càng thêm yêu thương em trai, để em trai thoát khỏi đoạn ái tình thất bại kia.
Thế nhưng hơn mười năm sau, em trai lại ở cùng một chỗ với một nam nhân khác, tuy miệng luôn cổ vũ em trai yêu đương nhưng Tất Hải Phụ vẫn có chút khó chịu, đặc biệt là em trai cả đêm không về, hắn lại biết em trai hôm sau xin nghỉ không đi làm, chút khó chịu kia liền biến thành cười lạnh.
Tuần tra công ty con xong, Tất Hải Phụ chỉ kêu Nhậm Ca ở lại, cùng đi đến phòng làm việc của Nhậm Ca.
“Cậu có số điện thoại của Lôi Kiên Bỉnh không?” Tất Hải Phụ ngồi trên ghế salông, hỏi Nhậm Ca.
“Tất đổng tìm Lôi Kiên Bỉnh có chuyện gì sao?” Dù sao Lôi Kiên Bỉnh cũng từng là cấp dưới của mình, Nhậm Ca ít nhiều gì vẫn muốn hỏi rõ tình huống rồi mới có thể suy nghĩ nên trả lời Tất Hải Phụ như thế nào.
“Tiểu Bảo tối hôm qua đưa một nhân viên tên Lôi Kiên Bỉnh về nhà, từ tối hôm qua đến sáng hôm nay Tiểu Bảo vẫn không về nhà, hai người này ngày hôm nay đều xin nghỉ không đi làm, cậu nói xem tôi tìm Lôi Kiên Bỉnh làm gì?” Tất Hải Phụ cười lạnh hỏi ngược lại.
Còn có thể có chuyện gì? Không cần hỏi cũng biết được là ở chung một chỗ rồi.
Nhậm Ca vừa định tự khen mình đã đoán được nguyên nhân, đột nhiên cảm thấy không đúng.
“Bánh rán là thẳng nam, sao lại ở cùng chỗ với học đệ được cơ chứ?” Nhậm Ca một mặt hoài nghi, “Anh không nói giỡn đấy chứ?”
“Bọn họ cũng đã lăn giường cùng nhau mấy lần rồi, cậu lại không biết!” Lúc trước đào Nhậm Ca đến làm chung với em trai là để Nhậm Ca có thể khuyên bảo em trai, thừa dịp còn trẻ mà nói chuyện yêu đương đi chứ đừng nhịn đến chết, nếu sớm biết chỉ có thể tin tưởng Nhậm Ca trong công việc, còn chuyện khác thì không đáng tin, hắn sẽ không đem nhiệm vụ khuyên bảo này giao cho Nhậm Ca, chỉ để Nhậm Ca làm việc kiếm tiền cho em trai.
Nhậm Ca ngượng ngùng sờ mũi một cái, “Ai nha, Lôi Kiên Bỉnh là do tôi dụ vào công ty, Tiểu Bảo có thể thành công nói chuyện yêu đương với hắn cũng có một nửa là công của tôi, anh cũng không nên tính toán quá trình như nào nha.” Nhậm Ca da mặt dày tranh phân nửa công lao.
Tất Hải Phụ lười cùng hắn tính toán: “Cậu nhanh gọi điện thoại cho Lôi Kiên Bỉnh đi.”
Nhậm Ca vội vã cầm điện thoại di động lên, gọi cho Lôi Kiên Bỉnh.
Đem đồ ăn mua xong đặt vào phòng bếp, Lôi Kiên Bỉnh lặng lẽ mở cửa phòng ngủ ra, rón ra rón rén đi vào phòng ngủ.
Hắn nhìn cái chăn che cả khuôn mặt thủ trưởng, chỉ lộ ra tóc tai trên đỉnh đầu, hắn kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của thủ trưởng.
Tất Hải Hiên đã tỉnh lại từ lâu, hé mắt, tức giận phun ra một chữ: “Cút!” Sau đó kéo chăn tiếp tục che mặt.
Anh ngày hôm qua nhất định là bị tinh dịch làm mờ mị đầu óc mới để cái tên Lôi Kiên Bỉnh này tiểu vào người anh, hơn nữa anh còn bị tiểu đến sảng khoái vô cùng, đến nỗi mình cũng bắn nước tiểu.
Thật mất mặt!
Đời này chưa từng mất mặt như vậy!
Thật là muốn đem cái tên này biến thành “Bánh rán”, sau đó quăng cho Trứng Luộc Nước Trà ăn, ăn đến hủy thi diệt tích.
Kim mao – Trứng Luộc Nước Trà ngoắt ngoắt cái đuôi đi vào phòng ngủ, hoàn toàn không biết Tất Hải Hiên muốn mượn miệng nó hủy diệt con sen.
Hai con mèo rất hứng thủ với vợ người hai chân của con sen, thế nhưng chúng nó rất thận trọng, tự cho là người khác không thấy mình mà trốn sau cửa âm thầm quan sát Tất Hải Hiên.
Kim mao lại quang minh chính đại quan sát.
Lôi Kiên Bỉnh cũng biết mình ngày hôm qua làm quá mức, hắn quay đầu lại quét cửa một vòng, ánh mắt lập tức dừng lại trên người hai con mèo, vội vàng nhanh chóng bước tới. Vừa thấy biểu tình con sen không đúng, hai con mèo không chút nghĩ ngợi quay đầu bỏ chạy, nhưng là mèo vàng bình thường ít tập thể dục, mập mạp chân ngắn chạy không nhanh bằng mèo mướp thon thả, lập tức rơi vào trảo của con sen.
Lôi Kiên Bỉnh ôm mèo vàng, mèo vàng tên là Bánh Nướng, mặt cũng giống cái bánh nướng, lỗ tai không lớn, cái mặt càng nhìn càng thấy mập.
Lôi Kiên Bỉnh đem nó thả lên giường, hai cái tay phân biệt cầm lấy hai cái chân trước của nó, giống như một con người đang đứng thẳng: “Meo meo meo, ta tên là Lôi Kiên Bỉnh, ta vừa đẹp trai vừa đáng yêu, meo meo, ta thích cái người tên là Tất Hải Hiên nhất, meo meo meo, Tất Hải Hiên là một đại soái ca siêu cấp đẹp trai.” Một bên cố ý giả giọng mèo một bên quơ quơ cái móng vuốt mập mạp của mèo vàng. Tất Hải Hiên lấy chăn che mặt.
Mèo vàng nghiêng đầu sang một bên nhìn vách tường, một bộ không còn cách nào với con sen.
Kim mao hai chân trước đè lên giường vô cùng đồng tình mà nhìn mèo vàng.
Tất Hải Hiên bị Lôi Kiên Bỉnh huyên náo đến không còn cách nào, chỉ có thể lật chăn ra, ngồi dậy. Lúc này Lôi Kiên Bỉnh bĩu bĩu môi nói: “Đại soái ca, hôn hôn một cái.”
Mắt thấy cái miệng này muốn nhào đến hôn mình, Tất Hải Hiên đè đầu Lôi Kiên Bỉnh lại, để hắn hôn đầu mèo vàng.
Lôi Kiên Bỉnh ôm mèo vàng, đè lại vai Tất Hải Hiên, buồn nôn hề hề mà nói ra hai chữ: “Thân ái.”
Lúc này Tất Hải Hiên cùng mèo vàng đều lộ ra biểu tình giống hệt nhau: Chán ghét.
May là lúc này điện thoại di động trong túi Lôi Kiên Bỉnh vang lên, nếu không hắn còn phải tiếp tục chịu đựng vẻ ghét bỏ của Tất Hải Hiên.
“Cậu nghe điện thoại đi, tôi đi thay đồ.” Tất Hải Hiên ra lệnh.
“Ừ.” Lôi Kiên Bỉnh gật đầu liên tục, nhưng hắn chính là một chút cũng không thể rời xa người yêu, nhận điện thoại cũng dán lên người người yêu, một tay xoa mèo vàng, một tay cầm điện thoại, “Alo~~~~” lên giọng, cách loa cũng có thể nghe được tâm tình trên mây của hắn.
Cái giọng không bình thường này vừa nghe cũng biết là người đang yêu, hận không thể công bố cho mọi người đều biết “Tôi có người yêu rồi.”
“Bánh rán, tôi chỉ là người truyền tin.”
Lôi Kiên Bỉnh hỏi thăm vài câu, một giây sau bên tai truyền đến giọng một nam nhân khác: “Tiểu Bảo nhà tôi đâu?”
Nháy mắt, Lôi Kiên Bỉnh cả người cứng đờ, mồ hôi hột từng giọt từng giọt rơi xuống trán, ngữ khí đông cứng nói: “Đại ca khỏe! Tiểu Bảo ở chỗ em!” Ngày hôm qua hắn trắng trợn kiếm chuyện với anh ruột của thủ trưởng, ngày hôm nay hắn đối với anh trai của thủ trưởng không chút sức lực, chỉ có hai chữ: Kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.