Chương 13
Nhược Đào Lý
29/12/2021
Từ lần Cố Dung Khanh biết được mối quan hệ của Ôn Noãn và Hứa Mộc Mộc,
mỗi lần Ôn Noãn nhìn Cố Dung Khanh, thì Cố Dung Khanh luôn nhìn cô bằng
một ánh mắt khó hiểu, cô muốn giải thích cái gì nhưng mà không có cơ
hội.
Hôm nay, cảnh quay cũng giống vậy. Ôn Lĩnh ngồi ở bên cạnh đạo diễn Lý, bên còn lại thì Kỷ Thần Hi ngồi.
"Qua." Kỹ thuật diễn của Cố Dung Khanh không có gì để cho người khác nghi ngờ, mà Hứa Mộc Mộc sau một thời gian mài dũa cũng đã khá hơn, gần đây hiệu quả quay rất tốt, làm cho tiến độ quay phim được đẩy lên. Đến thời điểm hiện tại đã quay được một phần ba bộ phim.
Sau khi diễn xong, Kỷ Thần Hi đi lên khen Cố Dung Khanh, đạo diễn Lý cũng nói một câu "Không hổ danh là ảnh hậu Cố, thực sự rất lợi hại."
Hứa Mộc Mộc có chút xấu hổ, đạo diễn Lý thấy vậy cũng khen, "Mộc Mộc cũng lợi hại, diễn với ảnh hậu Cố cũng không bị lu mờ."
Ôn Lĩnh ngồi một chỗ, không thèm khen ai.
Không cần nói thì cũng đã biết kỹ thuật diễn của Cố Dung Khanh rất tốt rồi, cô đã xem không biết bao nhiêu lần phim của Cố Dung Khanh, mà kỹ thuật diễn của Hứa Mộc Mộc cũng rõ như ban ngày, cô không thích đi nói cái chuyện này.
Cái cô để ý là, Cố Dung Khanh đang không thèm để ý đến cô.
Cho nên Ôn Lĩnh ngồi ở một chỗ mà than ngắn thở dài.... Tự dưng Lâm Tự ở một bên cũng thở dài.
"Này, em làm sao vậy? Sao mà mặt mày ủ ê vậy?"
"Không phải chị cũng vậy sao?"
Ôn Lĩnh nghĩ thầm, chị nhà ngươi là vì vợ trước, đương nhiên là có thể. Còn nhà ngươi có gì mà thở dài? Hay là...
"Gần đây hình như chị Lương Mị không có đến trường quay a."
Cô vừa nói xong, Lâm Tự lại thở dài.
Đang lúc cô chuẩn bị trêu chọc Lâm Tự thì Kỷ Thần Hi đi đến.
"Có thời gian nói chuyện không?"
Ôn Lĩnh biết cái này là nói với cô, mà cô có gì để nói với Kỷ Thần Hi.
Kỷ Thần Hi thấy cô không tỏ thái độ gì, đến bên người cố nói, "Chúng ta nói về Dung Khanh đi."
Ôn Lĩnh nhìn Cố Dung Khanh đang quay phim, rồi đi theo Kỷ Thần Hi.
"Ôn Lĩnh, cô và Cố Dung Khanh đã ly hôn rồi." Hai người vừa đi đến một góc trong phim trường, Kỷ Thần Hi liền mở miệng trước.
Ôn Lĩnh không biết Kỷ Thần Hi gọi cô đến đây để nói cái gì, chuyện cô và Cố Dung Khanh đã ly hôn, ai mà chẳng biết, nói như vậy là có ý gì?
"Có chuyện gì cứ nói thẳng."
Kỷ Thần Hi khẽ cười, thật không biết Cố Dung Khanh rốt cuộc coi trọng Ôn Lĩnh ở chỗ nào, kết hôn, sinh con sau rồi ly hôn, vậy mà còn thương nhớ nhau.
"Nếu đã ly hôn thì tránh xa Dung Khanh một chút."
"Tôi và cô ấy...."
"Cô và cô ấy không có quan hệ gì với nhau, tôi hy vọng cô tránh xa bạn gái tôi một chút."
Bạn gái? Lần đầu tiên nghe được cái từ này trong miệng Kỷ Thần Hi, Ôn Lĩnh cảm giác cực kỳ cực kỳ khó chịu.
Lâm Tự thấy Ôn Lĩnh quay lại có chút thất thần, không biết Kỷ Thần Hi đã nói cái gì với Ôn Lĩnh, cô muốn hỏi không biết nên hỏi thế nào...
Cứ như vậy cho đến buổi tối, Lâm Tự muốn kéo Ôn Lĩnh ra ngoài ăn tối, nhưng Ôn Lĩnh lại từ chối bảo đêm nay Tiểu Noãn sẽ gọi điện thoại đến, cứ như vậy trở về khách sạn một mình.
Lúc đang chờ thang máy, còn đụng phải Kỷ Thần Hi và Cố Dung Khanh từ trong thang máy đi ra. Ôn Lĩnh nhìn hai người đi với nhau, cả hai thật xứng đôi với nhau... cho dù hôm nay, Kỷ Thần Hi không đến nói với cô, Cố Dung Khanh là bạn gái của cô ta. Thì chắc cả phim trường cũng cho rằng hai người là một đôi, hình như cô cũng đã từng nghe có người nói qua.
"Nếu tôi là ảnh hậu Cố thì tôi cũng thích ảnh hậu Kỷ."
"Ôn Lĩnh chẳng qua chỉ là một biên kịch tiểu tốt mà thôi."
Đúng thật, cô chỉ là một tiểu biên kịch vô danh, làm sao có thể so sánh được với Kỷ Thần Hi? Cho nên lúc đụng trúng hai người đó, cô làm như không thấy trực tiếp đi ngang qua.
Nhưng mà hai người trước mặt không cho cô được như ý, đặc biệt là Kỷ Thần Hi.
"Cô Ôn không đi ăn tối sao?"
Ôn Lĩnh không muốn nói chuyện với hai người im lặng coi như trả lời rồi, tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà Kỷ Thần Hi lại nói tiếp, "Tôi và Dung Khanh đi ăn tối, cô Ôn có muốn đi cùng không?"
Tay còn đặt lên vai Cố Dung Khanh, nhìn cô mà nhướng mày.
"Không cần."
Nói xong cũng không muốn nhìn thấy hai người này, đi vào trong thang máy đóng, ấn nút đóng cửa lại.
Vào lúc cửa thang máy đang khép lại, Ôn Lĩnh thấy Cố Dung Khanh quay đầu lại nhìn cô, trong mắt có một loại cảm xúc Ôn Lĩnh không hiểu được.
Nhìn cửa thang máy đóng lại, Cố Dung Khanh nói với Kỷ Thần Hi, "Kỷ Thần Hi, xin lỗi chị, đột nhiên Lương Mị tìm tôi có việc, tôi không có cách nào đi ăn với cô."
Ôn Lĩnh còn chưa về phòng thì Ôn Noãn đã gọi video tới, Ôn Lĩnh nhanh chân chạy về phòng nhận cuộc gọi video của Ôn Noãn.
Trong video, Cố mẹ ôm lấy Ôn Noãn mà chào hỏi Ôn Lĩnh, nhưng mà Ôn Noãn lại không vui, "Mẹ, sao mẹ lại nhận chậm vậy a~"
"Mẹ mới ở bên ngoài về, xin lỗi Tiểu Noãn. Có nhớ mẹ không a."
"Có, thật sự rất nhớ mẹ, còn nhớ mẹ nhỏ nữa ~ sao mẹ nhỏ lại không có ở đây." Giọng nói thánh thót của Ôn Noãn từ trong điện thoại truyền ra Ôn Lĩnh có chút xấu hổ, gần đây gọi cho Ôn Noãn, con bé đều hỏi cô như vậy. Mỗi lần cô đều nói Cố Dung Khanh bận, lần này còn chưa kịp nói thì Ôn Noãn đã hỏi tiếp.
"Mẹ nhỏ không nhớ đến con sao? Con nhớ mẹ nhỏ." Nghe thấy con gái khóc nức nở, trong lòng Ôn Lĩnh không mấy dễ chịu cho lắm.
Trong video, Cố mẹ an ủi Ôn Noãn. Nhìn thấy cảnh này, Ôn Lĩnh suy nghĩ lại, có phải việc ly hôn này cô đã nghĩ không đơn giản quá rồi không? Sao để tình trạng hôn nhân cả hai đến bước này, còn làm cho Tiểu Noãn thương tâm như vậy, hơn nữa Cố Dung Khanh đã trở thành bạn gái của người khác.
Bây giờ, cô muốn đi hỏi Cố Dung Khanh, trong lòng cô ấy đang nghĩ cái gì? Các cô ở bên nhau bảy năm là cái gì, Ôn Noãn là cái gì, tại sao cô ấy lại không quan tâm, không một chút cố kỵ nào vậy?
Sau đó Cố mẹ treo máy trước, tâm trạng của Ôn Noãn cũng không tốt, chờ ngày mai lại nói tiếp.
Ôn Lĩnh muốn ra khỏi cửa, cô muốn đi đâu một lát, hơn nữa cô không muốn lúc Lâm Tự trở về lại nhìn thấy cô như vậy.
Ôn Lĩnh mua hai chai rượu, đi đến một chỗ gần với trường quay phim mà uống rượu giải sầu.
Nghĩ đến mấy năm nay sống cùng Cố Dung Khanh.
Vui có buồn có.
Gió thổi có chút lạnh có chút cay mắt, Ôn Noãn vừa uống rượu vừa muốn khóc.
Đúng lúc này, cô cảm giác được có một người ngồi xuống bên cạnh cô, quay sang nhìn không ngờ được lại là Cố Dung Khanh.
"Mình uống say sao? Sao lại nhìn thấy Dung Khanh nhỉ?"
Ôn Lĩnh lẩm bẩm ở trong miệng, tay lại đưa lên sờ sờ mặt Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh để cho cô tuỳ ý sờ, cô cũng không biết bản thân đang muốn gì. Sau buổi sáng hôm đó, Ôn Lĩnh lại trốn tránh cô, rồi về sau cô vì Ôn Lĩnh lừa gạt mình cho nên không muốn nghe giải thích, nhưng mà những lúc không bận, ánh mắt cô không tự chủ lại nhìn Ôn Lĩnh.
Cô cảm thấy có thể do bản thân tức giận, không muốn nghe Ôn Lĩnh giải thích nhưng mà Ôn Lĩnh không giải thích với cô, cô cũng không vui....
Mấy ngày gần đây, cô luôn nhớ lại những câu nói của Lương Mị nói với cô, cô không thích Kỷ Thần Hi, nhưng cô không biết bản thân mình có thích Ôn Lĩnh hay không. Cô cũng không biết Ôn Lĩnh có thích cô hay không.
Nếu thích vì sao lại để chuyện xảy ra đến mức này, rồi vì sao Ôn Lĩnh lại không để ý đến cô?
"Đau...." Cố Dung Khanh lấy tay Ôn Lĩnh xuống, Ôn Lĩnh véo cô đau.
Nhưng mà Ôn Lĩnh kinh ngạc, cô không ngờ được đây thật sự là Cố Dung Khanh....
"Em sao lại ngồi đây uống rượu?"
"Không phải chị và Kỷ Thần Hi đi ăn với nhau sao?"
Hai cái miệng đồng thời mở rồi, rồi đồng thời im.
Nhìn nhau một lúc, Ôn Lĩnh trả lời câu hỏi của Cố Dung Khanh, nhưng mà lời sắp phát ra bên miệng lại lúng túng, "Chỉ muốn uống vậy thôi."
Cố Dung Khanh nhìn cô, bây giờ trong lòng có một mối nghi vấn, nhưng không biết nói sao, cô nhẹ nhàng gọi "Ôn Lĩnh?"
Ôn Lĩnh nhìn cô không rõ gọi cái gì "?"
"Chị có chút lời muốn nói với em."
Ôn Lĩnh chớp chớp mắt nhìn Cố Dung Khanh.
"Chị... có khả năng thích em."
"???"
"Không phải chị và Kỷ Thần Hi đang quen nhau sao?"
Cố Dung Khanh có chút tức giận, vì sao Ôn Lĩnh lại hỏi cái này.
Ôn Lĩnh nhìn thấy sắc mặt của Cố Dung Khanh thay đổi khi cô nhắc đến Kỷ Thần Hi, cô cũng không biết làm sao...
"Ôn Lĩnh, em muốn chị và Kỷ Thần Hi quen nhau sao? Cho nên chuyện ngày hôm đó làm chuyện như vậy với chị, không nghĩ đến phải chịu trách nhiệm sao?"
Ôn Lĩnh có chút ngốc, chuyện như vậy là chuyện gì? Mắc cái gì nói cô chịu trách nhiệm?
"Ngày hôm đó, có làm cái gì đâu! Còn có, là Kỷ Thần Hi nói chị là bạn gái của cô ta." Ôn Lĩnh nói chuyện như muốn rống lên.
"Cô ấy nói vậy sao? Vậy sao em không đi hỏi chị?"
Hôm nay, cảnh quay cũng giống vậy. Ôn Lĩnh ngồi ở bên cạnh đạo diễn Lý, bên còn lại thì Kỷ Thần Hi ngồi.
"Qua." Kỹ thuật diễn của Cố Dung Khanh không có gì để cho người khác nghi ngờ, mà Hứa Mộc Mộc sau một thời gian mài dũa cũng đã khá hơn, gần đây hiệu quả quay rất tốt, làm cho tiến độ quay phim được đẩy lên. Đến thời điểm hiện tại đã quay được một phần ba bộ phim.
Sau khi diễn xong, Kỷ Thần Hi đi lên khen Cố Dung Khanh, đạo diễn Lý cũng nói một câu "Không hổ danh là ảnh hậu Cố, thực sự rất lợi hại."
Hứa Mộc Mộc có chút xấu hổ, đạo diễn Lý thấy vậy cũng khen, "Mộc Mộc cũng lợi hại, diễn với ảnh hậu Cố cũng không bị lu mờ."
Ôn Lĩnh ngồi một chỗ, không thèm khen ai.
Không cần nói thì cũng đã biết kỹ thuật diễn của Cố Dung Khanh rất tốt rồi, cô đã xem không biết bao nhiêu lần phim của Cố Dung Khanh, mà kỹ thuật diễn của Hứa Mộc Mộc cũng rõ như ban ngày, cô không thích đi nói cái chuyện này.
Cái cô để ý là, Cố Dung Khanh đang không thèm để ý đến cô.
Cho nên Ôn Lĩnh ngồi ở một chỗ mà than ngắn thở dài.... Tự dưng Lâm Tự ở một bên cũng thở dài.
"Này, em làm sao vậy? Sao mà mặt mày ủ ê vậy?"
"Không phải chị cũng vậy sao?"
Ôn Lĩnh nghĩ thầm, chị nhà ngươi là vì vợ trước, đương nhiên là có thể. Còn nhà ngươi có gì mà thở dài? Hay là...
"Gần đây hình như chị Lương Mị không có đến trường quay a."
Cô vừa nói xong, Lâm Tự lại thở dài.
Đang lúc cô chuẩn bị trêu chọc Lâm Tự thì Kỷ Thần Hi đi đến.
"Có thời gian nói chuyện không?"
Ôn Lĩnh biết cái này là nói với cô, mà cô có gì để nói với Kỷ Thần Hi.
Kỷ Thần Hi thấy cô không tỏ thái độ gì, đến bên người cố nói, "Chúng ta nói về Dung Khanh đi."
Ôn Lĩnh nhìn Cố Dung Khanh đang quay phim, rồi đi theo Kỷ Thần Hi.
"Ôn Lĩnh, cô và Cố Dung Khanh đã ly hôn rồi." Hai người vừa đi đến một góc trong phim trường, Kỷ Thần Hi liền mở miệng trước.
Ôn Lĩnh không biết Kỷ Thần Hi gọi cô đến đây để nói cái gì, chuyện cô và Cố Dung Khanh đã ly hôn, ai mà chẳng biết, nói như vậy là có ý gì?
"Có chuyện gì cứ nói thẳng."
Kỷ Thần Hi khẽ cười, thật không biết Cố Dung Khanh rốt cuộc coi trọng Ôn Lĩnh ở chỗ nào, kết hôn, sinh con sau rồi ly hôn, vậy mà còn thương nhớ nhau.
"Nếu đã ly hôn thì tránh xa Dung Khanh một chút."
"Tôi và cô ấy...."
"Cô và cô ấy không có quan hệ gì với nhau, tôi hy vọng cô tránh xa bạn gái tôi một chút."
Bạn gái? Lần đầu tiên nghe được cái từ này trong miệng Kỷ Thần Hi, Ôn Lĩnh cảm giác cực kỳ cực kỳ khó chịu.
Lâm Tự thấy Ôn Lĩnh quay lại có chút thất thần, không biết Kỷ Thần Hi đã nói cái gì với Ôn Lĩnh, cô muốn hỏi không biết nên hỏi thế nào...
Cứ như vậy cho đến buổi tối, Lâm Tự muốn kéo Ôn Lĩnh ra ngoài ăn tối, nhưng Ôn Lĩnh lại từ chối bảo đêm nay Tiểu Noãn sẽ gọi điện thoại đến, cứ như vậy trở về khách sạn một mình.
Lúc đang chờ thang máy, còn đụng phải Kỷ Thần Hi và Cố Dung Khanh từ trong thang máy đi ra. Ôn Lĩnh nhìn hai người đi với nhau, cả hai thật xứng đôi với nhau... cho dù hôm nay, Kỷ Thần Hi không đến nói với cô, Cố Dung Khanh là bạn gái của cô ta. Thì chắc cả phim trường cũng cho rằng hai người là một đôi, hình như cô cũng đã từng nghe có người nói qua.
"Nếu tôi là ảnh hậu Cố thì tôi cũng thích ảnh hậu Kỷ."
"Ôn Lĩnh chẳng qua chỉ là một biên kịch tiểu tốt mà thôi."
Đúng thật, cô chỉ là một tiểu biên kịch vô danh, làm sao có thể so sánh được với Kỷ Thần Hi? Cho nên lúc đụng trúng hai người đó, cô làm như không thấy trực tiếp đi ngang qua.
Nhưng mà hai người trước mặt không cho cô được như ý, đặc biệt là Kỷ Thần Hi.
"Cô Ôn không đi ăn tối sao?"
Ôn Lĩnh không muốn nói chuyện với hai người im lặng coi như trả lời rồi, tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà Kỷ Thần Hi lại nói tiếp, "Tôi và Dung Khanh đi ăn tối, cô Ôn có muốn đi cùng không?"
Tay còn đặt lên vai Cố Dung Khanh, nhìn cô mà nhướng mày.
"Không cần."
Nói xong cũng không muốn nhìn thấy hai người này, đi vào trong thang máy đóng, ấn nút đóng cửa lại.
Vào lúc cửa thang máy đang khép lại, Ôn Lĩnh thấy Cố Dung Khanh quay đầu lại nhìn cô, trong mắt có một loại cảm xúc Ôn Lĩnh không hiểu được.
Nhìn cửa thang máy đóng lại, Cố Dung Khanh nói với Kỷ Thần Hi, "Kỷ Thần Hi, xin lỗi chị, đột nhiên Lương Mị tìm tôi có việc, tôi không có cách nào đi ăn với cô."
Ôn Lĩnh còn chưa về phòng thì Ôn Noãn đã gọi video tới, Ôn Lĩnh nhanh chân chạy về phòng nhận cuộc gọi video của Ôn Noãn.
Trong video, Cố mẹ ôm lấy Ôn Noãn mà chào hỏi Ôn Lĩnh, nhưng mà Ôn Noãn lại không vui, "Mẹ, sao mẹ lại nhận chậm vậy a~"
"Mẹ mới ở bên ngoài về, xin lỗi Tiểu Noãn. Có nhớ mẹ không a."
"Có, thật sự rất nhớ mẹ, còn nhớ mẹ nhỏ nữa ~ sao mẹ nhỏ lại không có ở đây." Giọng nói thánh thót của Ôn Noãn từ trong điện thoại truyền ra Ôn Lĩnh có chút xấu hổ, gần đây gọi cho Ôn Noãn, con bé đều hỏi cô như vậy. Mỗi lần cô đều nói Cố Dung Khanh bận, lần này còn chưa kịp nói thì Ôn Noãn đã hỏi tiếp.
"Mẹ nhỏ không nhớ đến con sao? Con nhớ mẹ nhỏ." Nghe thấy con gái khóc nức nở, trong lòng Ôn Lĩnh không mấy dễ chịu cho lắm.
Trong video, Cố mẹ an ủi Ôn Noãn. Nhìn thấy cảnh này, Ôn Lĩnh suy nghĩ lại, có phải việc ly hôn này cô đã nghĩ không đơn giản quá rồi không? Sao để tình trạng hôn nhân cả hai đến bước này, còn làm cho Tiểu Noãn thương tâm như vậy, hơn nữa Cố Dung Khanh đã trở thành bạn gái của người khác.
Bây giờ, cô muốn đi hỏi Cố Dung Khanh, trong lòng cô ấy đang nghĩ cái gì? Các cô ở bên nhau bảy năm là cái gì, Ôn Noãn là cái gì, tại sao cô ấy lại không quan tâm, không một chút cố kỵ nào vậy?
Sau đó Cố mẹ treo máy trước, tâm trạng của Ôn Noãn cũng không tốt, chờ ngày mai lại nói tiếp.
Ôn Lĩnh muốn ra khỏi cửa, cô muốn đi đâu một lát, hơn nữa cô không muốn lúc Lâm Tự trở về lại nhìn thấy cô như vậy.
Ôn Lĩnh mua hai chai rượu, đi đến một chỗ gần với trường quay phim mà uống rượu giải sầu.
Nghĩ đến mấy năm nay sống cùng Cố Dung Khanh.
Vui có buồn có.
Gió thổi có chút lạnh có chút cay mắt, Ôn Noãn vừa uống rượu vừa muốn khóc.
Đúng lúc này, cô cảm giác được có một người ngồi xuống bên cạnh cô, quay sang nhìn không ngờ được lại là Cố Dung Khanh.
"Mình uống say sao? Sao lại nhìn thấy Dung Khanh nhỉ?"
Ôn Lĩnh lẩm bẩm ở trong miệng, tay lại đưa lên sờ sờ mặt Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh để cho cô tuỳ ý sờ, cô cũng không biết bản thân đang muốn gì. Sau buổi sáng hôm đó, Ôn Lĩnh lại trốn tránh cô, rồi về sau cô vì Ôn Lĩnh lừa gạt mình cho nên không muốn nghe giải thích, nhưng mà những lúc không bận, ánh mắt cô không tự chủ lại nhìn Ôn Lĩnh.
Cô cảm thấy có thể do bản thân tức giận, không muốn nghe Ôn Lĩnh giải thích nhưng mà Ôn Lĩnh không giải thích với cô, cô cũng không vui....
Mấy ngày gần đây, cô luôn nhớ lại những câu nói của Lương Mị nói với cô, cô không thích Kỷ Thần Hi, nhưng cô không biết bản thân mình có thích Ôn Lĩnh hay không. Cô cũng không biết Ôn Lĩnh có thích cô hay không.
Nếu thích vì sao lại để chuyện xảy ra đến mức này, rồi vì sao Ôn Lĩnh lại không để ý đến cô?
"Đau...." Cố Dung Khanh lấy tay Ôn Lĩnh xuống, Ôn Lĩnh véo cô đau.
Nhưng mà Ôn Lĩnh kinh ngạc, cô không ngờ được đây thật sự là Cố Dung Khanh....
"Em sao lại ngồi đây uống rượu?"
"Không phải chị và Kỷ Thần Hi đi ăn với nhau sao?"
Hai cái miệng đồng thời mở rồi, rồi đồng thời im.
Nhìn nhau một lúc, Ôn Lĩnh trả lời câu hỏi của Cố Dung Khanh, nhưng mà lời sắp phát ra bên miệng lại lúng túng, "Chỉ muốn uống vậy thôi."
Cố Dung Khanh nhìn cô, bây giờ trong lòng có một mối nghi vấn, nhưng không biết nói sao, cô nhẹ nhàng gọi "Ôn Lĩnh?"
Ôn Lĩnh nhìn cô không rõ gọi cái gì "?"
"Chị có chút lời muốn nói với em."
Ôn Lĩnh chớp chớp mắt nhìn Cố Dung Khanh.
"Chị... có khả năng thích em."
"???"
"Không phải chị và Kỷ Thần Hi đang quen nhau sao?"
Cố Dung Khanh có chút tức giận, vì sao Ôn Lĩnh lại hỏi cái này.
Ôn Lĩnh nhìn thấy sắc mặt của Cố Dung Khanh thay đổi khi cô nhắc đến Kỷ Thần Hi, cô cũng không biết làm sao...
"Ôn Lĩnh, em muốn chị và Kỷ Thần Hi quen nhau sao? Cho nên chuyện ngày hôm đó làm chuyện như vậy với chị, không nghĩ đến phải chịu trách nhiệm sao?"
Ôn Lĩnh có chút ngốc, chuyện như vậy là chuyện gì? Mắc cái gì nói cô chịu trách nhiệm?
"Ngày hôm đó, có làm cái gì đâu! Còn có, là Kỷ Thần Hi nói chị là bạn gái của cô ta." Ôn Lĩnh nói chuyện như muốn rống lên.
"Cô ấy nói vậy sao? Vậy sao em không đi hỏi chị?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.