Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!
Chương 394
Thanh Nhã
01/03/2022
“Sao ạ?” Ánh mắt Phó Kình Hiên khẽ lóe sáng.
Bà cụ hừ lạnh: “Giả vờ giả vịt đi, bà đang hỏi cháu, cháu đã hối hận việc ly hôn với Bạch Dương rồi phải không?”
Tim Phó Kình Hiên như bị ai đó móc ra, hơi nhói đau.
Anh khẽ hạ mắt, che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt: “Không có.”
“Không thật chứ?” Bà cụ nhìn như cười nhưng không phải cười mà hỏi.
Giọng nói của Phó Kình Hiên lạnh nhạt và kiên quyết: “Tất nhiên rồi! Trước đây cháu đã nói cháu sẽ không hối hận, trước đây không, sau này cũng sẽ không.”
“Thế à? Bà biết rồi” Bà cụ gật đầu rồi không nói gì thêm.
Trước đây không, sau này cũng sẽ không, sau này sẽ không thật chứ?
Bà cụ cười.
Mong rằng sau này cháu nó không thấy mất mặt.
“À đúng rồi, hôm nay Dương Dương nói chuyện với chúng ta, bà mong là cháu đừng nói cho ai, nhất là nói cho cái con bé Cố Tử Yên và nhà họ Cố, cháu hiểu chưa?”
Bà cụ cảnh cáo nhìn Phó Kình Hiên, nhìn như nếu cháu dám nói ra là xong đời.
Phó Kình Hiên hất cằm: “Cháu biết rồi, cháu sẽ không nói đâu. Cháu đã đồng ý với Bạch Dương là sẽ không giúp đỡ nhà họ Cố, đương nhiên cháu sẽ không nói mấy chuyện này với nhà họ Cố.”
“Thế thì tốt, vậy cháu cũng…” Còn chưa nói xong thì đột nhiên bà cụ nhìn thấy sơn tra ở đầu giường, thế là bà vỗ lên chăn: “Dương Dương quên cầm sơn tra rồi.”
Trong mắt Phó Kình Hiên bỗng có ánh sáng lóe lên.
Thật ra ngay từ đầu anh đã biết Bạch Dương quên cầm sơn tra đi rồi, nhưng anh lại không nhắc nhở.
Sơn tra có thể khiến tử cung bị co thắt, cô không thể ăn nó.
“Nhanh lên, cháu nhanh đi đưa cho Dương Dương đi, chắc lúc này con bé vừa ra viện thôi.” Bà cụ đẩy túi sơn tra đến trước ngực Phó Kình Hiên, giục anh nhanh chóng đi đưa cho Bạch Dương.
Ngoài mặt thì Phó Kình Hiên dạ vâng, nhưng khi vừa ra khỏi phòng bệnh thì anh đưa sơn tra cho y tá vừa đi ngang qua.
Lúc này Bạch Dương vẫn đang đứng ngoài bệnh viện chờ xe.
Đột nhiên mùi thịt lợn kho bay ra từ †rong nhà hàng Tứ Xuyên ở bên kia đường.
Người khác ngửi thấy thì đều nhốn nháo nói rất muốn ăn.
Nhưng Bạch Dương ngửi thấy thì tái mặt, rồi bỗng cảm thấy buồn nôn.
Cô vội vàng che miệng, sau đó tới gần bồn hoa cạnh đó và cúi người nôn.
Nhưng lại không nôn được gì mà chỉ nôn ra mấy ngụm nước chua.
Cô biết đây là phản ứng khi có thai, đó là khi ngửi thấy gì đó quá dầu mỡ hay là mùi quá nồng thì sẽ thấy buồn nôn mãnh liệt.
“Qe!” Vừa ổn ổn được một lúc thì cảm giác đó lại xuất hiện.
Bạch Dương lại cúi người nôn ra, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trên trán đổ mồ hổi, có thể thấy được cô khó chịu đến mức nào.
Phó Kình Hiên vừa đi ra thì thấy cảnh này. Anh căng thẳng đi đến siêu thị cạnh đó mua một chai nước ấm, sau đó đi tới sau lưng cô: “Không sao chứ?”
Anh vội vàng mở nắp chai, đưa nước cho cô.
Bà cụ hừ lạnh: “Giả vờ giả vịt đi, bà đang hỏi cháu, cháu đã hối hận việc ly hôn với Bạch Dương rồi phải không?”
Tim Phó Kình Hiên như bị ai đó móc ra, hơi nhói đau.
Anh khẽ hạ mắt, che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt: “Không có.”
“Không thật chứ?” Bà cụ nhìn như cười nhưng không phải cười mà hỏi.
Giọng nói của Phó Kình Hiên lạnh nhạt và kiên quyết: “Tất nhiên rồi! Trước đây cháu đã nói cháu sẽ không hối hận, trước đây không, sau này cũng sẽ không.”
“Thế à? Bà biết rồi” Bà cụ gật đầu rồi không nói gì thêm.
Trước đây không, sau này cũng sẽ không, sau này sẽ không thật chứ?
Bà cụ cười.
Mong rằng sau này cháu nó không thấy mất mặt.
“À đúng rồi, hôm nay Dương Dương nói chuyện với chúng ta, bà mong là cháu đừng nói cho ai, nhất là nói cho cái con bé Cố Tử Yên và nhà họ Cố, cháu hiểu chưa?”
Bà cụ cảnh cáo nhìn Phó Kình Hiên, nhìn như nếu cháu dám nói ra là xong đời.
Phó Kình Hiên hất cằm: “Cháu biết rồi, cháu sẽ không nói đâu. Cháu đã đồng ý với Bạch Dương là sẽ không giúp đỡ nhà họ Cố, đương nhiên cháu sẽ không nói mấy chuyện này với nhà họ Cố.”
“Thế thì tốt, vậy cháu cũng…” Còn chưa nói xong thì đột nhiên bà cụ nhìn thấy sơn tra ở đầu giường, thế là bà vỗ lên chăn: “Dương Dương quên cầm sơn tra rồi.”
Trong mắt Phó Kình Hiên bỗng có ánh sáng lóe lên.
Thật ra ngay từ đầu anh đã biết Bạch Dương quên cầm sơn tra đi rồi, nhưng anh lại không nhắc nhở.
Sơn tra có thể khiến tử cung bị co thắt, cô không thể ăn nó.
“Nhanh lên, cháu nhanh đi đưa cho Dương Dương đi, chắc lúc này con bé vừa ra viện thôi.” Bà cụ đẩy túi sơn tra đến trước ngực Phó Kình Hiên, giục anh nhanh chóng đi đưa cho Bạch Dương.
Ngoài mặt thì Phó Kình Hiên dạ vâng, nhưng khi vừa ra khỏi phòng bệnh thì anh đưa sơn tra cho y tá vừa đi ngang qua.
Lúc này Bạch Dương vẫn đang đứng ngoài bệnh viện chờ xe.
Đột nhiên mùi thịt lợn kho bay ra từ †rong nhà hàng Tứ Xuyên ở bên kia đường.
Người khác ngửi thấy thì đều nhốn nháo nói rất muốn ăn.
Nhưng Bạch Dương ngửi thấy thì tái mặt, rồi bỗng cảm thấy buồn nôn.
Cô vội vàng che miệng, sau đó tới gần bồn hoa cạnh đó và cúi người nôn.
Nhưng lại không nôn được gì mà chỉ nôn ra mấy ngụm nước chua.
Cô biết đây là phản ứng khi có thai, đó là khi ngửi thấy gì đó quá dầu mỡ hay là mùi quá nồng thì sẽ thấy buồn nôn mãnh liệt.
“Qe!” Vừa ổn ổn được một lúc thì cảm giác đó lại xuất hiện.
Bạch Dương lại cúi người nôn ra, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trên trán đổ mồ hổi, có thể thấy được cô khó chịu đến mức nào.
Phó Kình Hiên vừa đi ra thì thấy cảnh này. Anh căng thẳng đi đến siêu thị cạnh đó mua một chai nước ấm, sau đó đi tới sau lưng cô: “Không sao chứ?”
Anh vội vàng mở nắp chai, đưa nước cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.