Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Chương 50

Tương Như

31/07/2019

Đội quân của Kính vương lao về kinh thành như hành quân gấp. Hôm nay ngủ lại một sơn cốc, Dương Dạ Lan trong lúc mơ màng gặp một cơn ác mộng. Nàng mơ thấy mình cầm một thanh trường kiếm đâm xuyên ngực Cơ Văn, máu phun rất cao, Cơ Văn mặt trắng như tờ giấy, ánh mắt ảm đạm, rời rạc, một dòng máu nhỏ chảy xuống khóe môi, sau đó trước mắt nàng gục ngã.

Dương Dạ Lan hét một tiếng "bệ hạ", giật mình ngồi bật dậy, mồ hôi nóng vã đầy đầu, vô thức sờ ngực.

Nàng tự cho rằng mình không phải một lần thấy máu, càng không phải một lần giết người, không hiểu sao từ sau lần bị tập kích trên đường đến Mộc Châu lại liên tiếp gặp phải ác mộng, nửa đêm bị dọa sợ đến mức bật chăn ngồi dậy trán đầy mồ hôi. Phong Cẩn Du sau đó đã đem một mảnh mũi tên lúc hắn cứu nàng lưu lại trên thân kiếm, tự tay y mài nó thật nhẵn rồi xỏ qua một sợi cước đeo cho nàng. Dù gì đó cũng là chiến lợi phẩm đầu tiên hai người phối hợp có được, giữ lại coi như có hắn bảo hộ bên mình. Dương Dạ Lan lúc đó chỉ giận không thể ném cái thứ người ta tốn nhiều tâm huyết ấy đi, đến cuối cùng vẫn miễn cưỡng mà nhận lấy.

Mảnh huyền thiết chạm vào ngón tay lạnh ngắt, dần dần bình ổn nỗi lòng Dương Dạ Lan.

Nàng chậm rãi thở ra một hơi khí bẩn, ra khỏi lều của mình, thị vệ trực đêm trông thấy, lập tức muốn theo, nhưng bị nàng cự tuyệt.

Dương Dạ Lan không mục đích tản bộ dọc bờ sông, bất tri bất giác đến trước soái trướng của Phong Cẩn Du.

Nàng định thần lại, nở nụ cười tự giễu: "Chắc mình bệnh thật rồi!" Vừa định quay đi thì đột nhiên trông thấy Vương Thiên Mãng vội vã chạy tới, tay bưng một cái bát gốm, mùi thuốc gắt đến cay mũi tỏa ra.

Một lát sau, Vương Thiên Mãng bưng bát không đi ra, Dương Dạ Lan nghe thấy y dặn dò thị vệ của soái trướng: "Các ngươi canh ở đây, đừng để người không phận sự vào quấy rầy bệ hạ."

Dương Dạ Lan chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn cất bước đi tới.

Kỳ thực, mấy ngày nay nàng và Phong Cẩn Du có rất ít thời gian nói chuyện. Lúc trước ở trong cung hay ra ngoài hành sự đều luôn sát bên cạnh, không cần nhìn cũng biết đối phương đang nghĩ gì, vì vậy bàn dăm ba câu chính sự lại bắt đầu nói chuyện phiến. Nhưng mà tình thế lúc này có khác, trong ngoài đều bất ổn, nhất là chuyện rất có thể vì hiểu lầm mà sinh chiến sự với Thái Vân, rồi liệu Phong Cẩn Minh ở vương thành hành động có thuận lợi không, v.v..., rốt cuộc thì công sự nhiều quá vẫn là phải chia nhau mỗi người làm một việc.

Cái cảm giác mới mấy ngày không gặp lại có chút không khống chế được cứ nhớ về người kia.

Thân vệ Vương gia quân đương nhiên nhận ra Dương Dạ Lan, nhưng do phân phó của Vương Thiên Mãng vừa rồi, đành phải khó khăn tiến lên ngăn cản: "Dương đại nhân, bệ hạ phân phó nếu như ngài có việc gì cứ trực tiếp quyết định, không cần thông qua ý của bệ hạ."

Dương Dạ Lan hơi cau mày: "Bệ hạ không khỏe sao?"

Mấy thân vệ âm thầm thắt lòng nhìn nhau. Vị Dương đại nhân này ... chắc không phải người không phận sự đâu nhỉ? Cứ thế, Dương Dạ Lan được cho vào.

Mùi thuốc trong trướng còn chưa tan, màn kéo ra, Phong Cẩn Du lặng lẽ nằm ở đó.

Hơi đến gần, Dương Dạ Lan mới phát hiện thì ra y chưa ngủ, thầm nghĩ: "Bệnh ư?"

Nhìn nhìn y một hồi. Phong Cẩn Du khả năng là đau đầu, hai tay ấn mạnh huyệt thái dương, cau mày rất sâu, lại còn không phát hiện có người tiến vào.

Dương Dạ Lan thắc mắc trong lòng lại càng lớn, bèn đứng cách vài bước, khẽ lên tiếng: "Bệ hạ?"

Nàng vừa lên tiếng, Phong Cẩn Du trên giường nháy mắt đã bật dậy, thò tay rút một thanh chùy thủ. Dương Dạ Lan ngay cả mắt cũng chưa kịp chớp, mũi kiếm sáng loáng đã đặt trên cổ



Người cầm kiếm như thể dã thú bị đánh thức, hàn khí lạnh như băng, sát khí đến rợn ngợp.

Dương Dạ Lan cũng bị giật mình vì sát ý ấy, buột miệng thốt ra: "Phong Dực?"

*Dực là tên, Cẩn Du là tự.

Phong Cẩn Du hơi nghiên đầu, một lúc lâu mới nheo mắt, tựa hồ nhận ra Dương Dạ Lan, nhét chùy thủ vào thắt lưng, khẽ sờ cổ Dương Dạ Lan, nhỏ giọng nói: "Không sao chứ?"

Dương Dạ Lan kinh hồn vừa hết thì một sự nghi hoặc thấp thoáng lại bỗng nhiên nảy ra, nghĩ thầm: "Không phải là không nhìn thấy chứ?"

Lập tức nắm lấy cổ tay y.

Phong Cẩn Du khéo léo xoay người ngồi lên giường, mò được một tấm áo ngoài, khoác đại lên, nói: "Có biến động gì sao?"

Y vừa nói vừa muốn đứng dậy, không ngờ đứng nhanh, hơi loạng choạng, thế là lại ngồi xuống, khẽ hít sâu một hơi, một tay đặt trên trán, một tay vịn mép giường.

Dương Dạ Lan vô thức đưa tay đỡ y, sau đó chần chừ một chút, cuối cùng khom lưng nâng chân y lên, một lần nữa đặt y ngay ngắn trên giường, rồi lại kéo chăn giúp, tránh một mớ tóc dài xõa tung ở đầu giường, lật vai đỡ y nằm xuống, sau đó mặt không đổi sắc nói: "Ngươi làm sao vậy?"

Y rõ ràng có điều đang che giấu. Nếu đã muốn che giấu, Dương Dạ Lan cũng không thể tùy ý vạch trần nó. Nhưng chung quy vẫn là hơi lo lắng.

Thuốc trên người Phong Cẩn Du cơ hồ đang phát tác, không liệu được Dương Dạ Lan đang đêm hôm khuya khoắc sẽ đột nhiên tới thăm, chỉ đành miễn cưỡng nén cơn đau đầu và thanh âm chợt vang chợt mơ hồ bên tai.

Phong Cẩn Du điềm nhiên cười nói: "Không sao? Hẳn là Tru Tâm thanh kiếm đó lại quấy phá."

Dương Dạ Lan nói: "Vậy mà ngươi còn nói là không sao?"

Phong Cẩn Du nói: "Bây giờ thì không sao nữa rồi. Ngươi cũng từng khống chế thần khí, ít nhiều đều sẽ gặp tình trạng này. Có điều thần khí của Thục quốc khác với Bắc Huyền một chút. Mộ Tư có viết đơn thuốc mang theo, ta vừa dùng xong, chỉ cần ta nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe thôi."

Bản thân y biết rõ, nếu cố ý che giấu chỉ sợ Dương Dạ Lan sẽ thực sự sinh nghi, chi bằng nửa úp nửa mở, chí ít cũng có thể chống cự thêm một chút.

Dương Dạ Lan chau mày, hồ nghi nhìn y.

Phong Cẩn Du đầu đau như búa bổ, liền thuận miệng nói dối: "Được rồi, ta lúc nãy có uống một ít rượu nên hơi hoa mắt chóng mặt."

Y nói xong lại từ trong chăn moi ra một bầu rượu, lay lay trước mặt Dương Dạ Lan sau đó tự mình nốc một hơi cạn sạch. Rượu mạnh vào bụng như lửa, máu toàn thân sôi trào lên, Phong Cẩn Du phun ra một hơi, quả nhiên cảm thấy trước mắt rõ hơn, nhưng có thể là uống quá nhanh nên y thấy hơi say.

Hai người nhất thời không có gì để nói, tròn mắt nhìn nhau một lúc, Phong Cẩn Du không gượng nổi nữa, khẽ nhắm mắt lại.

Dương Dạ Lan: "..."



Y rõ ràng có ý tiễn khách, Dương Dạ Lan cũng biết mình nên đi rồi, nhưng không biết nghĩ thế nào, không tự chủ được đưa tay ấn huyệt vị giúp y.

Trán Phong Cẩn Du lạnh ngắt, trừ ban đầu nhíu mày một chút, thì không phát biểu ý kiến khác. Cho đến khi Dương Dạ Lan hơi mỏi tay, mới thấp giọng hỏi: "Ngươi lo nghĩ chiến sự cũng không nên như vậy ...... ta biết ngươi lén mang theo Tru Tâm thanh kiếm đó. Đừng miễn cưỡng bản thân quá. Còn có ta mà, chí ít ngươi cũng không có cô đơn. Đỡ hơn chưa?"

Phong Cẩn Du hơi mở mắt ra, trầm mặc nhìn nàng, trong men say liền giơ một tay lên, phía sau gáy đem người mạnh mẽ kéo vào trong lòng.

Dương Dạ Lan lúc đầu có hơi kinh ngạc sau đó nằm trong ngực Phong Cẩn Du lại nghe phía trên truyền đến tiếng nói khe khẽ: "Ngươi đừng làm gì cả, có ta ở đây."

"..."

Một câu như vậy đột nhiên khiến nàng một phát cứng đờ.

.

Thì ra nàng trước giờ không hề mạnh mẽ giống như vẻ bề ngoài kia. Thì ra nàng vẫn luôn rất yếu đuối, rất hay tổn thương, rất mệt mỏi.

.

Thì ra nàng vẫn luôn cần một người có thể thay nàng gánh vác cả thiên hạ.

.

Thì ra trước nay nàng chờ chẳng qua chỉ là một câu như thế.

Dương Dạ Lan nắm chặt bàn tay hắn như nắm phao cứu mạng. Bả vai cứng đờ đầu óc căng thẳng nhiều ngày đột nhiên sụp đổ, suýt nữa thì òa khóc.

Đùa thôi.

Phong Cẩn Du cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, cuối cùng bất tri bất giác lặng lẽ ngủ thiếp đi.

Dương Dạ Lan nhìn đối phương đăm đăm không chớp mắt, cuối cùng tự phán một câu: "Mình điên rồi!"

Vậy nên thân vệ gần sáng đã trông thấy Dương Dạ Lan mặt đỏ tai hồng, đùng đùng từ soái trướng tông cửa xông ra, nói là bản thân cảm thấy không được khỏe, cũng nên đi bốc thuốc.

Vậy nên ngày hôm sau Vương Thiên Mãng cảm thấy mình quả thực rất là có tư chất.

Ít ra sau này đại sự thành công rồi còn có thể đường đường chính chính tới vương thành ăn chực một bữa thịnh soạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook