Chương 250: Địch không ở ngoài, gặp gỡ không bằng tình cờ.
Đặc Biệt Bạch
22/03/2013
Cường đạo Đông Lỗ tiến vào vùng kinh kỳ. đầu mối Đại Minh bị Thát tử đột nhập, tùy ý hoành hành. Nhưng lúc này còn có người muốn đàm phán hòa bình với quân Thanh.
Lô Tượng Thăng nhớ rõ lúc mình định xuất quân Trác Châu, Đại học sĩ nội các. Binh bộ Thượng thư Dương Tự Xương lại đến trước doanh gã khuyên gã không nên đi chiến, mà nên đi hòa. Nữ Chân Đông Lỗ chính là cầm thú hổ sói. sau khi nhập quan con dân Đại Minh đều bị chúng gây hại, đã là họa lớn trong lòng Đại Minh.
Dương Tự Xương này lại nói chuyện nghị hòa gì đó. Lô Tượng Thăng tất nhiên sẽ không nghe theo, hơn nữa còn hỏi ngược lại:
"Chuyện nghị hòa, Chu Nguyên Trung không phải đã đi đàm phán sao. cần gì nhở chỗ này của ta".
Chu Nguyên Trung chính là sứ giả đàm phán hòa bình đo Dương Tự Xương chịu ám hiệu của hoàng đế phái ra, nhưng vừa tới biên cảnh. Hoàng Thái Cực liền dẫn quân đội vây công Cẩm Châu, nên hiển nhiên là không công mà lui. Hiện giờ ngẫm lại. Hoàng Thái Cực có lẽ chỉ vờ tiến công, để hấp dẫn lực chú ý của quân đội Kế Liêu của Đại Minh, làm cho Đa Nhĩ Cổn và Nhạc Thác dẫn quân từ Khẩu Bắc vào.
Đại thần trung tâm của triều đình như Dương Tự Xương, Lô Tượng Thăng, là mấy người khống chế đứng đầu trung tâm. lại nói tới mức như vậy, rõ ràng cho thấy đã trở mặt. quan hệ hai bên là như nước với lửa.
Nhưng ba người lĩnh quân lần này. lại vừa đúng là ba người Dương Tự Xương, Lô Tượng Thăng. Cao Khởi Tiềm. Thái giám Cao Khởi Tiềm - Đề đốc cấm quân ngoài kinh thành - lần này làm giám quân. Cao Khởi Tiềm và Dương Tự Xương đều là thủ lĩnh phái chủ hòa trong triều, đối nội thì chiêu hàng Sấm doanh và quân đội của Trương Hiến Trung, đối ngoại thì đàm phán hòa bình, nhượng bộ.
Làm quan lớn nhiều năm. Lô Tượng Thăng tất nhiên là biết rõ những đồng liêu này sẽ có thủ đoạn gì. chỉ đành phải xin lệnh từ triều đình cho rõ. còn mình thì suất lĩnh quân binh bên cạnh trấn Tuyên Đại. Cao Khởi Tiềm suất lĩnh bộ đội Quan Trữ, như vậy tốt xấu gì cũng không đủn đẩy mệnh lệnh, mượn cớ trước mắt chưa có chuyện gì xảy ra.
Có điều, Lô Tượng Thăng lĩnh quân đi Trác Châu, xuống phủ Bảo Định, một đường truy kích chặn quân Thanh. Quân Thanh hành động nhanh chóng, khiến cho người ta không nắm được quy luật chẳng nói. Lô Tượng Thăng còn bất đắc dĩ mà phát hiện, chuyện do quân đội của các đồng liêu mình làm vẫn vượt rất xa dự tính của mình. Binh mã Cao Khởi Tiềm suất lĩnh tuyệt không muốn liều lĩnh, cho dù có châu huyện phủ thành báo nguy, cầu viện, cũng tuyệt không phái binh. Binh mã Lô Tượng Thăng đến chỗ đó. sau khi xác định không có quân Thanh. Cao Khởi Tiềm mới hạ trại ở hậu phương.
Mà Dương Tự Xương ở trung khu càng tàn nhẫn. Đại học sĩ nội các kiêm Binh bộ Thượng thư, đó là dạng rất hiếm có. nên quyền vị lại càng nặng, có thể nói việc ở Binh bộ. gã có thể một mình làm chủ.
Kể từ khi Lô Tượng Thăng rời kinh, quân lương nên trích cấp liền luôn trì hoãn. Quân Thanh xâm nhập vốn là chuyện bất ngờ. triều đình phái binh truy kích chặn đường cùng chỉ là phát binh hỏa tốc. Lô Tượng Thăng chỉ lấy lương thực một tháng liền mang binh truy kích, vốn tưởng rằng tác chiến tuyến trong, lại ở Bắc Trực Đãi gần kinh thành, tiếp tế không thành vấn đề. Ai ngờ đã tới ngày mồng 3 tháng 12. trong quân chỉ còn lại đồ tiếp tế chưa tới sáu ngày, quẫn bách cực kỳ.
Tham tán chủ sự Dương Đình Lân còn đem lời của Lô Tượng Thăng tấu lên triều đình vào mấy ngày trước, nhưng có một số chuyện Dương Đình Lân này lại không biết. Lô Tượng Thăng gửi thư đến kinh thành, đều là đá chìm đáy biển, căn bản không hề nhận được câu trả lời.
Lương hướng cũng không đủ tới sáu ngày, trên thực tế đã có binh sĩ bắt đầu đói bụng. Lòng quân có chút không yên. cũng may Lô Tượng Thăng lúc nhậm chức Tổng đốc ở Tuyên Đại rất có uy tín. ba Tổng binh dẫn binh đều nghe hiệu lệnh của gã. lúc này mới duy trì được cục diện.
Quân Thanh nhập quan chỉ hai vạn binh, nhưng chia làm tám đường, tung hoành ngang đọc, tiến công chiếm đóng châu huyện. Lô Tượng Thăng chia ra chặn đường, nhưng không có hiệu quả gì. binh bên Tuyên Đại vốn xưng tinh nhuệ, nhưng lại không dám đánh dã chiến với quân Thanh. Dựa theo sách lược do Lô Tượng Thăng và mấy tên Tổng binh hợp lại nghĩ là: trước khi quân Thanh tiến công tới trước thành nào đó. liền dựa vào thành trì mà chiến.
Nhưng tốc độ hành động thường không bằng quân Thanh, nên Tổng binh Hổ Đại Uy đi huyện An Bình trước đó vài ngày, sau khi đến nơi. mới phát hiện thành trì đã bị hạ, nam nữ khỏe mạnh trong thành đã bị bắt sạch, theo lý thuyết đối phương dẫn tù binh, đồ quân nhu. hành động bất tiện, vừa hay có thể đuổi bắt. nhưng Hổ Đại Uy căn bản không dám truy kích, chỉ có thể phẫn nộ mà về doanh.
Vào lúc đêm khuya không có ai. Lô Tượng Thăng lầm bẩm lầu bầu nói:
"Dương Tự Xương, Cao Khởi Tiềm đây là muốn đồn ta vào chỗ chết mà!"
Mã Cương suất lĩnh hai ngàn binh tiến vào chiếm giữ Cảnh châu ở Bắc Trực Đãi. cùng với bản doanh của Lý Mạnh trú đóng ở Đức Châu phối hợp lẫn nhau, đội kỵ binh của Thang Nhị cũng phân ra một ngàn người đóng quân ở Cảnh châu, mỗi ngày lấy mười người một đội. tiến hành điều tra phạm vi lớn. có điều phủ Hà Giang gần vùng Đức Châu lại không có động tĩnh gì lớn lắm.
Đối với phương hướng tìm kiếm của kỵ binh thì Mã Cương cố ý tìm nghiêng hướng Tây và hướng Nam. có điều cũng không dám để kỵ binh chạy ra quá xa. chạy đi chạy về trong một ngày, đây chính là hạn độ.
Từ hạ tuần tháng 11 sau khi vào Đức Châu, bọn kỵ binh doanh Giao châu liền luôn hoạt động điều tra giữa hai vùng Sơn Đông và Bắc Trực Đãi. nhưng có điều vẫn không đụng phải địch nhân nào, chỉ gặp nạn dân nghe hơi mà chạy. Mãn Thanh nhập quan lần này chủ yếu là vì muốn bắt người, cho nên sau khi đánh hạ một thành nào đó. nam nữ khỏe mạnh đều bị bắt đi, người già trẻ con còn lại nếu không phải bị giết thì cũng không cách nào thoát được quá xa. chỉ có thể bị đói rét mà chết.
Ngược lại dân chạy nạn chạy tới những địa phương không bị công kích thì thông qua những dân chạy nạn kinh hoảng bất an này, căn bản không cách nào phán đoán được phương hướng của quân Thanh.
Trước mắt doanh Giao châu với những gì nghe ngóng được về quân Thanh có trong tay. ngược lại liền thông qua mấy Binh bộ và những nha môn phân bố ở Bắc Trực Đãi và Sơn Đông truyền tin thông báo.
Lại thêm một thời gian ngắn nữa, kỵ binh đi ra ngoài tìm kiếm đều có chút lơ là. doanh Giao châu khác với những quan binh Đại Minh khác, những quan binh Đại Minh khác thiếu dũng khí, gặp tình huống như thế. thường là mừng vì vô sự. mỗi ngày cứ hoàn thành nhiệm vụ mà sớm về là được, nhưng quan binh doanh Giao châu tìm không được mục tiêu, lại cảm thấy rất thất vọng.
Kỵ binh doanh Giao châu phân bốn doanh, mỗi doanh năm trăm người, mỗi doanh bố trí một quản lý. cho nên quản lý kỵ binh này ở bên trong binh tốt có thể được xem là cấp bậc Thiên tổng.
Quản lý kỵ binh bố trí ở dưới mười tiểu đội trưởng, phía dưới tiểu đội trưởng lại có năm tiểu đội phó. tiêu độ phó thống lĩnh mười người, xem như là quan quân tối cơ sở của kỵ binh doanh Giao Châu. Ngụy Lực chính là tiểu đội phó của tiểu đội 5 doanh 3. coi như là thành viên sớm nhất từ chỗ bọn cướp đường gia nhập vào kỵ binh của Lý Mạnh, do hệ thống tập luyện của doanh Giao Châu, chút khí tản mạn của bọn giặc cỏ bị mài đi. nhưng tinh thần vũ dũng dám chiến đấu lại được giữ lại.
Tìm kiếm mấy ngày không có kết quả gì, Ngụy Lực cảm thấy rất chán nản mấy tên kỵ binh đi cũng gã cũng có cảm xúc không khác là mấy . Bởi vì kỵ binh điều tra bên ngoài, luôn xảy ra rất nhiều tình huống ngay sau đó. nên tính tự chủ của kỵ binh bên ngoài rất cao.
Ngụy Lực và chín thủ hạ hợp kế. quyết định mở rộng phạm vi tìm tòi ra bên ngoài thêm một chút, đến lúc đó nếu cấp trên hỏi nguyên nhân trở về muộn, sẽ nói mình lạc đường, dù sao chỗ Bắc Trực Đãi này bọn họ cũng không quen thuộc.
Ngày mồng 6 tháng 12, Ngụy Lực suất lĩnh thủ hạ tổng cộng mười người, đi về hướng tây. dọc đường đi bảng qua không ít con sông, có điều bởi vì đại hạn hơn nữa bây giờ là trời đông giá rét. mặt sông đều đóng băng, nên đi qua cũng dễ dàng.
Lúc sắp hoàng hôn, mười người bọn Ngụy Lực đã tới phụ cận Hành Thủy, đi thêm nửa canh giờ nữa là có thể vào thành trì huyện Hành Thủy. dọc theo con đường này, ngựa cứ chạy rồi nghỉ, nhưng căn bản không gặp người nào. đi ngang qua mấy thôn, không phải là cảnh đổ nát thê lương, mà là cảnh người đi nhà trống.
ở trong thôn người đi nhà trống kia, rất nhiều lương thực trong nhà còn chưa kịp lấy đi, bọn Ngụy Lực liền mừng rỡ bổ sung cỏ khô cho ngựa.
Lúc đến chỗ Hành Thủy. dần dần có chút đổi núi và dốc núi, dựa theo tính toán của bọn Ngụy Lực, tối nay sẽ tìm địa phương chỗ Hành Thủy này nghỉ ngơi qua đêm. hôm sau lại tiếp tục đi hướng Tây thêm một ngày. xem thử có thể có thu hoạch gì. chứ hôm nay thì chưa thấy gì.
Địa phương vào mùa đông, không có bóng người, rất dễ khiến người ta cảm thấy uể oải. mấy tên kỵ binh ở trên ngựa đều muốn mau chóng mà tìm một chỗ nghỉ ngơi .
"Ngụy đầu (đầu = thủ lĩnh), nhìn bên cạnh kìa!"
Đang lúc phờ phạc, một gã kỵ binh bên cạnh Ngụy Lực thấp giọng hô. Lời này vừa bật ra, những người cũng đi lập tức trở nên có tinh thần ở chỗ đổi núi cách đó không xa, đang có mười mấy người cưỡi ngựa xuất hiện trên sườn núi, bọn Ngụy Lực đi chuyến này đúng là đón ánh mặt trời.
Đang lúc hoàng hôn do nguyên nhân ánh sáng, căn bản là không thấy rõ hơn mười kẻ cưỡi ngựa đối diện kia. nhưng đối phương thấy bọn Ngụy Lực thì lại rất rõ. hơn nữa rõ ràng cũng chú tới qua bên này, thậm chí có thể nghe được tiếng gào to. quất ngựa, đuổi về phía bên này.
Hai chân Ngụy Lực ghìm bàn đạp. người đứng thẳng trên ngựa, muốn tận hết khả năng mà nhìn xa một chút, tọa kỵ của gã có chút nôn nóng bất an mà thờ phát ra tiếng phì phì trong mũi. có điều vẫn thấy không rõ.
"Ngụy đầu, là quan binh hay là Thát tử?"
Quan binh xung quanh có chút khẩn trương lại có chút hưng phấn hỏi. Ngụy Lực lắc đầu. khiến gã quan quân đảm nhiệm việc phán đoán đồng thời đưa ra quyết sách tức thì không khỏi có chút khó khăn, có điều, dựa theo bộ hệ thống huấn luyện của Lý Mạnh, đã có ví dụ nói cho quan quân cấp nếu gặp phải tình huống như vậy thì nên làm gì.
"Cần gì quản hắn là ai. cứ dùng chất dẫn cháy châm ngòi lửa, bỏ vào súng hỏa mai trước đã".
Đầu năm nay cho dù là quan binh Đại Minh cũng có thể thừa dịp ngươi không phòng bị mà hạ độc thủ. Ngụy Lực vừa ra lệnh, bọn binh sĩ có chút mệt mỏi lập tức xoay người xuống ngựa, từ mặt bên yên ngựa lấy súng hỏa mai ra, có một tên binh sĩ khác một tay cầm năm cái dây cương, lui về sau từ từ. người này chính là người được gọi là cọc buộc ngựa (ý là người giữ ngựa). Theo tính toán, đối phương hắn là sẽ chạy qua hai sườn núi thấp để tới nơi này. kỵ binh điều tra do doanh Giao châu phái ra cũng không cầm kỵ mâu mà là đoản mâu và súng hỏa mai, bởi vì binh khí dài quá nổi bật. hơn nữa lại không tiện, súng hỏa mai cũng ngắn hơn súng hỏa mai thường sử dụng nửa thước, tầm bắn khoảng chừng năm mươi bước.
Kỵ binh trước khi lên ngựa, bên trong súng hỏa mai nhất định phải nhét đạn được, dùng gỗ nhét vào, tránh lúc gặp địch, chậm trễ thời gian lắp đạn. lúc này chỉ cần rút gỗ vừa nhét ra, dùng que cời gõ là được.
Hơn mười gã cưỡi ngựa đối diện khi tới chỗ cách trước mặt chừng trăm bước, bất kể ánh sáng thế nào. đều thấy rõ ràng, có người đội mũ da, có người đội mũ giáp, còn có người để đầu trần, thả đuôi sam.
"Thát tử!!"
Lô Tượng Thăng nhớ rõ lúc mình định xuất quân Trác Châu, Đại học sĩ nội các. Binh bộ Thượng thư Dương Tự Xương lại đến trước doanh gã khuyên gã không nên đi chiến, mà nên đi hòa. Nữ Chân Đông Lỗ chính là cầm thú hổ sói. sau khi nhập quan con dân Đại Minh đều bị chúng gây hại, đã là họa lớn trong lòng Đại Minh.
Dương Tự Xương này lại nói chuyện nghị hòa gì đó. Lô Tượng Thăng tất nhiên sẽ không nghe theo, hơn nữa còn hỏi ngược lại:
"Chuyện nghị hòa, Chu Nguyên Trung không phải đã đi đàm phán sao. cần gì nhở chỗ này của ta".
Chu Nguyên Trung chính là sứ giả đàm phán hòa bình đo Dương Tự Xương chịu ám hiệu của hoàng đế phái ra, nhưng vừa tới biên cảnh. Hoàng Thái Cực liền dẫn quân đội vây công Cẩm Châu, nên hiển nhiên là không công mà lui. Hiện giờ ngẫm lại. Hoàng Thái Cực có lẽ chỉ vờ tiến công, để hấp dẫn lực chú ý của quân đội Kế Liêu của Đại Minh, làm cho Đa Nhĩ Cổn và Nhạc Thác dẫn quân từ Khẩu Bắc vào.
Đại thần trung tâm của triều đình như Dương Tự Xương, Lô Tượng Thăng, là mấy người khống chế đứng đầu trung tâm. lại nói tới mức như vậy, rõ ràng cho thấy đã trở mặt. quan hệ hai bên là như nước với lửa.
Nhưng ba người lĩnh quân lần này. lại vừa đúng là ba người Dương Tự Xương, Lô Tượng Thăng. Cao Khởi Tiềm. Thái giám Cao Khởi Tiềm - Đề đốc cấm quân ngoài kinh thành - lần này làm giám quân. Cao Khởi Tiềm và Dương Tự Xương đều là thủ lĩnh phái chủ hòa trong triều, đối nội thì chiêu hàng Sấm doanh và quân đội của Trương Hiến Trung, đối ngoại thì đàm phán hòa bình, nhượng bộ.
Làm quan lớn nhiều năm. Lô Tượng Thăng tất nhiên là biết rõ những đồng liêu này sẽ có thủ đoạn gì. chỉ đành phải xin lệnh từ triều đình cho rõ. còn mình thì suất lĩnh quân binh bên cạnh trấn Tuyên Đại. Cao Khởi Tiềm suất lĩnh bộ đội Quan Trữ, như vậy tốt xấu gì cũng không đủn đẩy mệnh lệnh, mượn cớ trước mắt chưa có chuyện gì xảy ra.
Có điều, Lô Tượng Thăng lĩnh quân đi Trác Châu, xuống phủ Bảo Định, một đường truy kích chặn quân Thanh. Quân Thanh hành động nhanh chóng, khiến cho người ta không nắm được quy luật chẳng nói. Lô Tượng Thăng còn bất đắc dĩ mà phát hiện, chuyện do quân đội của các đồng liêu mình làm vẫn vượt rất xa dự tính của mình. Binh mã Cao Khởi Tiềm suất lĩnh tuyệt không muốn liều lĩnh, cho dù có châu huyện phủ thành báo nguy, cầu viện, cũng tuyệt không phái binh. Binh mã Lô Tượng Thăng đến chỗ đó. sau khi xác định không có quân Thanh. Cao Khởi Tiềm mới hạ trại ở hậu phương.
Mà Dương Tự Xương ở trung khu càng tàn nhẫn. Đại học sĩ nội các kiêm Binh bộ Thượng thư, đó là dạng rất hiếm có. nên quyền vị lại càng nặng, có thể nói việc ở Binh bộ. gã có thể một mình làm chủ.
Kể từ khi Lô Tượng Thăng rời kinh, quân lương nên trích cấp liền luôn trì hoãn. Quân Thanh xâm nhập vốn là chuyện bất ngờ. triều đình phái binh truy kích chặn đường cùng chỉ là phát binh hỏa tốc. Lô Tượng Thăng chỉ lấy lương thực một tháng liền mang binh truy kích, vốn tưởng rằng tác chiến tuyến trong, lại ở Bắc Trực Đãi gần kinh thành, tiếp tế không thành vấn đề. Ai ngờ đã tới ngày mồng 3 tháng 12. trong quân chỉ còn lại đồ tiếp tế chưa tới sáu ngày, quẫn bách cực kỳ.
Tham tán chủ sự Dương Đình Lân còn đem lời của Lô Tượng Thăng tấu lên triều đình vào mấy ngày trước, nhưng có một số chuyện Dương Đình Lân này lại không biết. Lô Tượng Thăng gửi thư đến kinh thành, đều là đá chìm đáy biển, căn bản không hề nhận được câu trả lời.
Lương hướng cũng không đủ tới sáu ngày, trên thực tế đã có binh sĩ bắt đầu đói bụng. Lòng quân có chút không yên. cũng may Lô Tượng Thăng lúc nhậm chức Tổng đốc ở Tuyên Đại rất có uy tín. ba Tổng binh dẫn binh đều nghe hiệu lệnh của gã. lúc này mới duy trì được cục diện.
Quân Thanh nhập quan chỉ hai vạn binh, nhưng chia làm tám đường, tung hoành ngang đọc, tiến công chiếm đóng châu huyện. Lô Tượng Thăng chia ra chặn đường, nhưng không có hiệu quả gì. binh bên Tuyên Đại vốn xưng tinh nhuệ, nhưng lại không dám đánh dã chiến với quân Thanh. Dựa theo sách lược do Lô Tượng Thăng và mấy tên Tổng binh hợp lại nghĩ là: trước khi quân Thanh tiến công tới trước thành nào đó. liền dựa vào thành trì mà chiến.
Nhưng tốc độ hành động thường không bằng quân Thanh, nên Tổng binh Hổ Đại Uy đi huyện An Bình trước đó vài ngày, sau khi đến nơi. mới phát hiện thành trì đã bị hạ, nam nữ khỏe mạnh trong thành đã bị bắt sạch, theo lý thuyết đối phương dẫn tù binh, đồ quân nhu. hành động bất tiện, vừa hay có thể đuổi bắt. nhưng Hổ Đại Uy căn bản không dám truy kích, chỉ có thể phẫn nộ mà về doanh.
Vào lúc đêm khuya không có ai. Lô Tượng Thăng lầm bẩm lầu bầu nói:
"Dương Tự Xương, Cao Khởi Tiềm đây là muốn đồn ta vào chỗ chết mà!"
Mã Cương suất lĩnh hai ngàn binh tiến vào chiếm giữ Cảnh châu ở Bắc Trực Đãi. cùng với bản doanh của Lý Mạnh trú đóng ở Đức Châu phối hợp lẫn nhau, đội kỵ binh của Thang Nhị cũng phân ra một ngàn người đóng quân ở Cảnh châu, mỗi ngày lấy mười người một đội. tiến hành điều tra phạm vi lớn. có điều phủ Hà Giang gần vùng Đức Châu lại không có động tĩnh gì lớn lắm.
Đối với phương hướng tìm kiếm của kỵ binh thì Mã Cương cố ý tìm nghiêng hướng Tây và hướng Nam. có điều cũng không dám để kỵ binh chạy ra quá xa. chạy đi chạy về trong một ngày, đây chính là hạn độ.
Từ hạ tuần tháng 11 sau khi vào Đức Châu, bọn kỵ binh doanh Giao châu liền luôn hoạt động điều tra giữa hai vùng Sơn Đông và Bắc Trực Đãi. nhưng có điều vẫn không đụng phải địch nhân nào, chỉ gặp nạn dân nghe hơi mà chạy. Mãn Thanh nhập quan lần này chủ yếu là vì muốn bắt người, cho nên sau khi đánh hạ một thành nào đó. nam nữ khỏe mạnh đều bị bắt đi, người già trẻ con còn lại nếu không phải bị giết thì cũng không cách nào thoát được quá xa. chỉ có thể bị đói rét mà chết.
Ngược lại dân chạy nạn chạy tới những địa phương không bị công kích thì thông qua những dân chạy nạn kinh hoảng bất an này, căn bản không cách nào phán đoán được phương hướng của quân Thanh.
Trước mắt doanh Giao châu với những gì nghe ngóng được về quân Thanh có trong tay. ngược lại liền thông qua mấy Binh bộ và những nha môn phân bố ở Bắc Trực Đãi và Sơn Đông truyền tin thông báo.
Lại thêm một thời gian ngắn nữa, kỵ binh đi ra ngoài tìm kiếm đều có chút lơ là. doanh Giao châu khác với những quan binh Đại Minh khác, những quan binh Đại Minh khác thiếu dũng khí, gặp tình huống như thế. thường là mừng vì vô sự. mỗi ngày cứ hoàn thành nhiệm vụ mà sớm về là được, nhưng quan binh doanh Giao châu tìm không được mục tiêu, lại cảm thấy rất thất vọng.
Kỵ binh doanh Giao châu phân bốn doanh, mỗi doanh năm trăm người, mỗi doanh bố trí một quản lý. cho nên quản lý kỵ binh này ở bên trong binh tốt có thể được xem là cấp bậc Thiên tổng.
Quản lý kỵ binh bố trí ở dưới mười tiểu đội trưởng, phía dưới tiểu đội trưởng lại có năm tiểu đội phó. tiêu độ phó thống lĩnh mười người, xem như là quan quân tối cơ sở của kỵ binh doanh Giao Châu. Ngụy Lực chính là tiểu đội phó của tiểu đội 5 doanh 3. coi như là thành viên sớm nhất từ chỗ bọn cướp đường gia nhập vào kỵ binh của Lý Mạnh, do hệ thống tập luyện của doanh Giao Châu, chút khí tản mạn của bọn giặc cỏ bị mài đi. nhưng tinh thần vũ dũng dám chiến đấu lại được giữ lại.
Tìm kiếm mấy ngày không có kết quả gì, Ngụy Lực cảm thấy rất chán nản mấy tên kỵ binh đi cũng gã cũng có cảm xúc không khác là mấy . Bởi vì kỵ binh điều tra bên ngoài, luôn xảy ra rất nhiều tình huống ngay sau đó. nên tính tự chủ của kỵ binh bên ngoài rất cao.
Ngụy Lực và chín thủ hạ hợp kế. quyết định mở rộng phạm vi tìm tòi ra bên ngoài thêm một chút, đến lúc đó nếu cấp trên hỏi nguyên nhân trở về muộn, sẽ nói mình lạc đường, dù sao chỗ Bắc Trực Đãi này bọn họ cũng không quen thuộc.
Ngày mồng 6 tháng 12, Ngụy Lực suất lĩnh thủ hạ tổng cộng mười người, đi về hướng tây. dọc đường đi bảng qua không ít con sông, có điều bởi vì đại hạn hơn nữa bây giờ là trời đông giá rét. mặt sông đều đóng băng, nên đi qua cũng dễ dàng.
Lúc sắp hoàng hôn, mười người bọn Ngụy Lực đã tới phụ cận Hành Thủy, đi thêm nửa canh giờ nữa là có thể vào thành trì huyện Hành Thủy. dọc theo con đường này, ngựa cứ chạy rồi nghỉ, nhưng căn bản không gặp người nào. đi ngang qua mấy thôn, không phải là cảnh đổ nát thê lương, mà là cảnh người đi nhà trống.
ở trong thôn người đi nhà trống kia, rất nhiều lương thực trong nhà còn chưa kịp lấy đi, bọn Ngụy Lực liền mừng rỡ bổ sung cỏ khô cho ngựa.
Lúc đến chỗ Hành Thủy. dần dần có chút đổi núi và dốc núi, dựa theo tính toán của bọn Ngụy Lực, tối nay sẽ tìm địa phương chỗ Hành Thủy này nghỉ ngơi qua đêm. hôm sau lại tiếp tục đi hướng Tây thêm một ngày. xem thử có thể có thu hoạch gì. chứ hôm nay thì chưa thấy gì.
Địa phương vào mùa đông, không có bóng người, rất dễ khiến người ta cảm thấy uể oải. mấy tên kỵ binh ở trên ngựa đều muốn mau chóng mà tìm một chỗ nghỉ ngơi .
"Ngụy đầu (đầu = thủ lĩnh), nhìn bên cạnh kìa!"
Đang lúc phờ phạc, một gã kỵ binh bên cạnh Ngụy Lực thấp giọng hô. Lời này vừa bật ra, những người cũng đi lập tức trở nên có tinh thần ở chỗ đổi núi cách đó không xa, đang có mười mấy người cưỡi ngựa xuất hiện trên sườn núi, bọn Ngụy Lực đi chuyến này đúng là đón ánh mặt trời.
Đang lúc hoàng hôn do nguyên nhân ánh sáng, căn bản là không thấy rõ hơn mười kẻ cưỡi ngựa đối diện kia. nhưng đối phương thấy bọn Ngụy Lực thì lại rất rõ. hơn nữa rõ ràng cũng chú tới qua bên này, thậm chí có thể nghe được tiếng gào to. quất ngựa, đuổi về phía bên này.
Hai chân Ngụy Lực ghìm bàn đạp. người đứng thẳng trên ngựa, muốn tận hết khả năng mà nhìn xa một chút, tọa kỵ của gã có chút nôn nóng bất an mà thờ phát ra tiếng phì phì trong mũi. có điều vẫn thấy không rõ.
"Ngụy đầu, là quan binh hay là Thát tử?"
Quan binh xung quanh có chút khẩn trương lại có chút hưng phấn hỏi. Ngụy Lực lắc đầu. khiến gã quan quân đảm nhiệm việc phán đoán đồng thời đưa ra quyết sách tức thì không khỏi có chút khó khăn, có điều, dựa theo bộ hệ thống huấn luyện của Lý Mạnh, đã có ví dụ nói cho quan quân cấp nếu gặp phải tình huống như vậy thì nên làm gì.
"Cần gì quản hắn là ai. cứ dùng chất dẫn cháy châm ngòi lửa, bỏ vào súng hỏa mai trước đã".
Đầu năm nay cho dù là quan binh Đại Minh cũng có thể thừa dịp ngươi không phòng bị mà hạ độc thủ. Ngụy Lực vừa ra lệnh, bọn binh sĩ có chút mệt mỏi lập tức xoay người xuống ngựa, từ mặt bên yên ngựa lấy súng hỏa mai ra, có một tên binh sĩ khác một tay cầm năm cái dây cương, lui về sau từ từ. người này chính là người được gọi là cọc buộc ngựa (ý là người giữ ngựa). Theo tính toán, đối phương hắn là sẽ chạy qua hai sườn núi thấp để tới nơi này. kỵ binh điều tra do doanh Giao châu phái ra cũng không cầm kỵ mâu mà là đoản mâu và súng hỏa mai, bởi vì binh khí dài quá nổi bật. hơn nữa lại không tiện, súng hỏa mai cũng ngắn hơn súng hỏa mai thường sử dụng nửa thước, tầm bắn khoảng chừng năm mươi bước.
Kỵ binh trước khi lên ngựa, bên trong súng hỏa mai nhất định phải nhét đạn được, dùng gỗ nhét vào, tránh lúc gặp địch, chậm trễ thời gian lắp đạn. lúc này chỉ cần rút gỗ vừa nhét ra, dùng que cời gõ là được.
Hơn mười gã cưỡi ngựa đối diện khi tới chỗ cách trước mặt chừng trăm bước, bất kể ánh sáng thế nào. đều thấy rõ ràng, có người đội mũ da, có người đội mũ giáp, còn có người để đầu trần, thả đuôi sam.
"Thát tử!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.