Thuận Minh

Chương 85: Muối đinh – cưỡi ngựa

Đặc Biệt Bạch

22/03/2013



Tên Khưu Đại Hải này không nói đến việc Lý Mạnh có tội gì, mà là bàn trực tiếp vào vấn đề tài sản của Lý Mạnh, quả nhiên là rất có tác dụng.

Mấy tên Cẩm Y vệ nghe thấy tài sản Lý Mạnh có tới 10 vạn lượng bạc, rồi thì đồng muối rộng mênh mông, tên nào tên nấy 2 mắt sáng ngời, cũng đồng loạt giơ đao giơ kiếm lên đuổi theo.

Khoảnh khắc ngưng trệ vừa nãy làm cho khoảng cách giữa 2 bên lại được kéo giãn ra không ít, nhưng tên Vương bách hộ này âu cũng chẳng cảm thấy lo lắng gì. Truyện "Thuận Minh "

Bởi vì chưa chạy được mấy bước thì có 7 tên Cẩm Y vệ cưỡi ngựa đã lao vụt qua người chúng, Vương bách hộ ở phía sau quát lớn 1 tiếng:

-Các anh em, chặt được đầu tiên khốn kiếp đấy ta sẽ thưởng thêm cho các ngươi.

Nghe thấy câu nói này, mấy tên cưỡi ngựa đó liền ra sức thúc ngựa, tốc độ càng nhanh hơn, cái miếng mồi lần này quá là ngon.

Không những thu được số tiền lớn do những tên báo án đưa cho mà nghe thấy người dẫn đường còn nói tên Lý Mạnh này còn là một con dê béo, bạc cứ gọi là từng đống từng đống, do đó lần này truy bắt tên nào tên nấy đều ra sức mà làm.

Bảy tên kỵ binh này cũng chạy đua với nhau, ra sức thúc ngựa lao lên, chúng đang chuẩn bị tranh giành nhau xem ai là người cắt được đầu Lý Mạnh trước.

Sở dĩ chúng tự tin như vậy là bởi vì chúng đều nhìn thấy Lý Mạnh quần áo xộc xệch, tay không tấc sắt, cho rằng cứ tới được gần là có thể cho một đao nhẹ nhàng nhanh gọn.

Bảy con ngựa qua khu vực tập trung nhà ở của trang viên Lý gia, phía trước chính là bãi phơi lương thực.

Đây là khu vực được khai khẩn để trồng trọt của các hộ dân Liêu Đông, khu vực xung quanh trấn Phùng Mãnh này đều là bằng phẳng, lúc đuổi đến đây mấy tên Cẩm Y vệ đều cười một cách đắc chí.

Trong lòng chúng đang nghĩ thầm, ở nơi bằng phẳng trống trải này xem tên tiểu tử ngươi chạy đi đâu?

Vừa lao ra khỏi khu vực nhà ở, tầm mắt liền được mở rộng ra rất nhiều, cả 7 tên Cẩm Y vệ này bỗng nhiên đồng loạt gìm mạnh cương, do thế xông ra quá nhanh, có 2 tên trực tiếp lộn nhào xuống đất….

Phía không xa, mấy chục con ngựa xếp thành hàng đang đứng chỉnh tề ở đó, những kỵ sĩ cưỡi ngựa mặc áo vải màu xám tro, trong tay cầm trường mâu, họ đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những tên Cẩm Y vệ đang xông đến này.

Trong thời tiết lạnh như thế này, Lý Mạnh trên người chỉ mặc một các áo choàng khi đi ngủ và một cái quần cộc, đầu tóc cũng rũ rượi.

Lý Mạnh ngồi trên một con ngựa ở vị trí trên cùng, bộ dạng lúc này nhìn quả thực rất là buồn cười.

Nhưng những người có mặt lúc này bất luận là ai, đặc biệt là mấy tên Cẩm Y vệ đó đều không dám cười.

Tên Cẩm Y vệ ở vị trí đầu thậm chí còn nhìn thấy dưới mái tóc xõa xuống đó, Lý Mạnh nhếch mép nở một nụ cười.

Cái nụ cười này của hắn quả thực là làm cho người khác phải sởn gai ốc, dựng tóc gáy, giống như con mãnh thú lộ ra hàm răng sắc nhọn của mình trước khi vồ giết con mồi.

Quả nhiên, thanh trường mâu trong tay Lý Mạnh được đặt ngang ra, hai đùi kẹp mạnh vào bụng ngựa, con ngựa hí lên một tiếng rồi lao vụt về phía bọn Cẩm Y vệ.

Mấy tên Cẩm Y vệ này đều vội kéo cương điều khiển ngựa quay ngược lại, muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Nhưng do vừa nãy trên đường xông lên quá nhanh, lại phải đột nhiên hãm ngựa lại nên lúc này ngựa căn bản không thể quay đầu nhanh được.

Chỉ có 2 người nhấc đao lên, sau đó vang lên những tiếng “ phập, phập” kèm theo những tiếng kêu thảm thiết, mấy tên Cẩm Y vệ cưỡi ngựa này đều bị đâm cho thủng lỗ chỗ trên người.

Lý Mạnh vung tay lên một cái, rút cây trường mâu đang cắm trên người một tên Cẩm Y vệ ra, nói một cách lạnh lùng:



-Phía trước vẫn còn, tiến lên.

Động tác của Lý Mạnh và những diêm đinh lúc này không còn thanh thế như vừa nãy nữa, bởi vì đường đi chỗ bọn Cẩm Y vệ đều rất hẹp, chỉ có thể cho 4 con ngựa đi song song với nhau.

4 kỵ sĩ này chú ý đến tốc độ và vị trí của mình để cho ngựa đi ngang hàng nhau, cây trường mâu trong tay nằm ngang, đầu nhọn hơi chúi xuống đất.

Tốc độ của ngựa lúc này không nhanh, hoàn toàn là chạy chậm từng bước nhỏ về phía trước, ngựa các hàng sau đều giữ một khoảng cách nhất định.

Bọn Cẩm Y vệ phía Vương bách hộ thấy những tên đồng bọn cưỡi ngựa của mình đuổi lên trước, thầm nghĩ chắc là 10 phần chém được đầu của Lý Mạnh rồi, còn có mấy người dừng lại cằn nhằn với nhau, sớm biết phải mệt như thế này thì kể kiếm được vạn lượng bạc thì lão tử cũng không đến đây chịu khổ.

Làm đại gia ở phủ Tế Nam, tìm cơ hội đến Nam Trực Lệ hoặc về kinh thành thì có phải tốt hơn biết bao nhiêu không, hà tất phải đến đây.

Vương bách hộ cũng biết ý của những thuộc hạ này, liền lên tiếng quát:

-Đừng có ở đó mà lười biếng, đợi sau khi làm thịt tên buôn muối lậu này, chúng ta cứ đi uống trà trước là được rồi.

Cái được gọi là uống trà ở đây chính là chỉ việc cho những người này một chút thời gian thích làm gì thì làm (ý nói là uống rượu, chơi gái….).

Câu này vừa nói xong liền nghe thấy phía bên kia vang đến tiếng kêu thét thảm thiết, lập tức cả đám vui vẻ như tết, tên Khưu Đại Hải dẫn đường trên mặt càng lộ nét cuồng hỉ, xem ra Lý Mạnh đã bị giết rồi.

Có điều, tiếp theo đó lại vang lên tiếng kêu thảm thiết và tiếng ngựa hí lập tức làm cho Vương bách hộ cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Khi hắn vẫn chưa kịp phát lệnh bảo mọi người phòng bị thì có 4 con ngựa sừng sững xuất hiện trước mặt, tuy ngựa không phải là ngựa tốt, người cưỡi trên ngựa cũng chỉ mặc một cái áo vải, có người thậm chí còn ăn mặc như vừa mới ngủ dậy.

Nhưng những thanh trường mâu trong tay họ còn đang nhỏ giọt màu đỏ, tiếng chân ngựa không hề loạn nhịp mà còn cực kỳ chỉnh tề có thứ tự đang ầm ầm lao đến.

Tuy chỉ có 4 con ngựa đi song song với nhau lao đến nhưng lại mang theo khí thế của thiên quân vạn mã.

Những tên Cẩm Y vệ này đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó lập tức như ong vỡ tổ, cả đám người vốn dĩ vẫn đứng đó kêu mệt lúc này quay đầu chạy như bay.

Hai bên đường đều là nhà cửa, hơn 50 tên lập tức chen lấn nhau trở nên hỗn loạn, tốc độ tháo chạy càng chậm hơn nhiều.

Trong nháy mắt, đội diêm đinh cưỡi ngựa đã đuổi đến, cây trường mâu trong tay được đâm ra, mượn lực lao tới của ngựa đâm vào người từng tên Cẩm Y vệ phía trước.

Cũng không biết tại sao tên Vương bách hộ này thân người rõ ràng to béo như vậy, vừa nãy hắn còn đứng trên cùng, vậy mà lúc đội ngựa lao tới thì hắn đã chạy tít phía đằng sau rồi.

Đang chạy được mấy bước thì nghe thấy tiếng kêu thảm phía sau không ngớt vang lên.

Con người làm sao có thể chạy đua được với ngựa, tên Vương bách hộ này cũng không phải là hạng ngu ngốc lắm, hắn cắn chặt răng quyết định không chạy nữa, lôi từ trong người ra một thứ gì đó, quay người lại rồi nhấc lên.

Dưới sự tấn công liên tiếp của đội kỵ binh, những tên Cẩm Y vệ đó giống như là lúa vụ mùa đang được gặt hái, ào ào ngã rạp xuống, những cây đao trong tay bọn chung hoàn toàn không có tác dụng gì.

Lý Mạnh mặc ít quần áo, lúc phi ngựa lại bị gió lạnh lùa vào người, nhưng hắn không hề cảm thấy một chút lạnh nào bởi vì máu trong người hắn đang sục sôi.

Đầu hắn đã bị nộ hỏa làm cho nóng ran lên, lúc này đây hắn chỉ muốn giết sạch những tên Cẩm Y vệ phía trước, hai chân thúc mạnh vào bụng ngựa, lao vọt ra khỏi đội hình.

Nhảy qua mấy các xác chết, Lý Mạnh đang định nâng trường thương lên thì đột nhiên cảm thấy phía trước có gì đó đang chĩa vào mình.



Nhìn kỹ thì thấy đúng là tên Cẩm Y vệ đang cầm một khẩu súng hỏa mai ngắn, nòng súng đen xì đang chĩa về phía mình, khoảng cách bây giờ tuy ngắn nhưng có thúc ngựa cũng chẳng kịp giết hắn nữa.

Khoảng khắc này, Lý Mạnh đột nhiên cảm thấy thời gian bỗng như trở nên cực chậm, máu nóng toàn thân bỗng dưng lạnh giá, tim như ngừng đập, nhìn thấy ngón tay tên Cẩm Y vệ kia đang dần dần bóp cò súng….

“Pằng”

Một tiếng nổ lớn vang lên….. Lần này chẳng nhẽ mình chết thật sao?

Tiếng súng tuy vang lên, nhưng không phải là phát ra từ khẩu súng hỏa mai của Vương bách hộ, khẩu súng của hắn vẫn chưa bắn thì thân người giống như bị một vật gì đó đâm mạnh từ phía sau tới, thân thể đổ sầm về phía trước,có thể nhìn thấy vùng ngực đang có một vũng máu lớn lan ra.

Lý Mạnh lúc này mới cảm thấy thời gian được khôi phục lại tốc độ bình thường, hắn nhìn thấy Quách Đống đang đứng không xa, trên tay cầm một khẩu súng hỏa mai, là khói trắng đang bôc ra từ nòng súng vẫn chưa bay đi hết.

Cái chết của Vương bách hộ làm cho những tên Cẩm Y vệ còn lại không còn chút ý chí chiến đấu nào nữa, thậm chí đến cả dũng khí tháo chạy cũng không còn, tất cả lũ đều vội quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin tha mạng

Lý Mạnh và đội ngựa của hắn vừa mới xuông ra được 3 hàng thì thấy tình thế đã được ổn định rồi.

Hắn liền khống chế ngựa lại, dựng thanh trường mâu trong tay lên, những tay diêm đinh cưỡi ngựa phía sau thấy tín hiệu này của hắn đều đồng loạt dừng tay.

Quách Đống và 2 người thợ rèn sắc mặt trắng bệch cũng đang cầm 2 khẩu súng hỏa mai chạy vội đến, những tên diêm đinh còn lại cũng ào ào xuống ngựa kiếm dây trói lũ Cẩm Y vệ đầu hàng.

Lý Mạnh ngồi hắt xì một cái, do hắn ăn mặc phong phanh, lại vận động kịch liệt như vậy ở ngoài trời lạnh chắc chắn là rất dễ bị cảm.

Nếu như là thời hiện đại thì bị cảm lạnh chỉ cần uống 1-2 viên thuốc, nghỉ ngơi một chút là khỏi liền, nhưng khi tới thời đại này thì khác, hắn không thể xem thường chuyện này.

Có điều cục diện hiện giờ không cho phép hắn rời khỏi đây, dặn dò mấy người đi lấy quần áo cho mình, nhân tiện xem tình hình của 2 diêm đinh đang đứng gác ở cổng ra sao rồi. Truyện "Thuận Minh "

Sau đó, Lý Mạnh liền trực tiếp đi đến chỗ một tên Cẩm Y vệ đang quỳ gối xin tha mạng ở phía trước.

Bọn Cẩm Y vệ này xét cho cùng thì cũng là cận vệ của vua, có quyền có thế, kể cả là cầu xin tha mạng thì giọng điệu cũng rất hống hách vô cùng, nói:

-Mọi chuyện hôm nay hoàn toàn là hiểu nhầm, chỉ cần thả bọn tiểu nhân về thì xem như là bọn tiểu nhân chưa từng đến đây, sau này sẽ sống hòa thuận với nhau, không gây phiền phức cho ngài nữa.

Nghe câu này mà Lý Mạnh trau hết mày lại, thầm nghĩ đúng không biết sống chết là gì, chẳng lẽ mày còn không nhìn rõ cục diện hiện giờ sao?

Thế là hắn thuận tay nhặt một cái vỏ đao, vụt mạnh vào mặt tên Cẩm Y vệ đó, “ chát” một tiếng, một nửa khuôn mặt của tên đó lập tức biến thành màu xanh đen.

Cái vỏ đao này làm được làm bằng gỗ bọc sắt, khỏi nói cũng biết là cứng như thế nào, huống hồ Lý Mạnh còn ra sức mà đánh.

Nửa bên mặt bị đánh, tên Cẩm Y vệ đó muốn gào lên nhưng cũng không gào được do quai hàm đã bị lệch sang một bên, trong khoảnh khắc đó, những tên Cẩm Y vệ khác đều không dám cầu xin nữa, tất cả đều trở nên im lặng.

Tiếp theo đó, ngữ khí của chúng lập tức thay đổi hẳn, lần này thành khẩn hơn nhiều:

-Lão gia, bọn tiểu nhân quả thực không biết nội tình bên trong việc này a. Đều chỉ nghe theo sự sai bảo của cấp trên, bọn tiểu nhân cũng là bất đắc gĩ, xin lão gia tha mạng a.

Lý Mạnh cũng không thèm để ý đến lời chúng nói, liếc mắt nhìn một cáci, phát hiện ra một người quen, đó chính là tên Chu Bính đang hoảng sợ quỳ đó, thấy Lý Mạnh bước đến hắn ra sức cụp đầu xuống, lê về phía sau.

Lý Mạnh cũng ngỡ ngàng, sau đó bật cười 1 tiếng:

-Ai da, đây chẳng phải là Chu lão gia sao? Đúng là lâu lắm không gặp

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thuận Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook