Chương 171: Tên người Tây họ "Phí". (1)
Đặc Biệt Bạch
22/03/2013
Thân người cao lớn, chạy nhanh, nhưng những người chạy phía sau hắn chạy còn nhanh hơn, bị vỗ mạnh một cái vào người, hắn loạng choạng ngã lăn ra đất, một đám người lao đến đấm đá bùm bụp, người đàn ông cao to đó lúc vừa mới ngã cũng là dùng nắm đấm đánh ngã một người, nhưng không đỡ được người đông, không lâu sau liền bị đánh nằm bẹp trên mặt đất, nằm đó không ngừng xin tha.
Từ tổng quản đó giống như là địa đầu xà ờ đây, vừa nhìn một cái là biết đang xảy ra chuyện gì, vừa cười vừa giải thích với Lý Mạnh:
“Không cần phải để ý, cũng chỉ là mấy tên đánh bạc vì mấy chuyện nợ nần mà đánh lộn với nhau, đợi chút nữa cũng giải tán thôi ”.
Đưa mắt nhìn về bên đó, quả nhiên là như vậy, căn nhà mà mấy tên đó vừa bước ra có viết chữ Tụ Nghĩa Sảnh, nhìn mà Lý Mạnh phải bật cười, nghĩ thầm đây chẳng lẽ là ở Thủy Bạc Lương Sơn. Đó là quy tắc của sòng bạc, những đồng tiền mà sòng bạc kiếm được tuy là những đồng tiền đen tối, nhưng cũng là phải coi trọng một chút về thể diện, chúng thường nói, khi con xúc xắc lãn thì đã là bằng hữu rồi, câu nói một người thì chơi gái, hai người thì chơi bạc chính là chỉ lai lịch của nơi được gọi Tụ Nghĩa Đường này.
Cái cách nói kiểu coi trọng phố phường này Lý Mạnh đương nhiên là không rõ lắm, nhưng cái “dương miếu” bên đó thì quả thực làm hắn rất khó hiểu, nghĩ thầm, chẳng lẽ là miếu thờ cúng dê, chắc là có liên quan đến 28 tinh tú trên trời, tán gẫu vẫn là tán gẫu, thế là hắn mở miệng hỏi, kiến thức của tên Từ tông quản đó quá thực cũng rất rộng, vừa cười vừa nói:
“Chưa nói đến thờ dê, ớ Giang Nam người ta còn thờ cả ếch nữa cơ, đại nhân không biết Ngũ Thông sao?”.
Thần Ngũ Thông, là một vị thần được thờ cúng nhiều năm ở Giang Nam, thông thường đều được đồn thành tế dâm, là một thứ thuộc vào dạng quê cha đất tổ, Lý Mạnh tự nhiên cũng là không biết.
Phía bên này đang nói chuyện tán gẫu với nhau, còn phía bên kia thì đám đánh người vẫn chưa dừng tay, lúc đầu còn có tiếng kêu thảm thiết, sau đó thì tiếng kêu yếu dần. Lý Mạnh khẽ chau mày, nghĩ thầm, cũng chỉ là mấy lạng bạc, hà tất phải chuyện bé xé ra to thế này, hắn không kìm được quát lớn về phía đó:
“Ngừng tay đi, đánh nữa là xảy ra án mạng đó”.
Tiếng quát của hắn vừa vang lên, mấy tên bảo kê sòng bạc đó đều vừa chửi vừa quay đầu lại, vừa nhìn thấy bộ dạng cưỡi trên ngựa của Lý Mạnh, còn có vị thái giám rõ ràng có thân phận không thấp đi bên cạnh, biết là không thể đắc tội được, đang định giải tán, nhưng cảm thấy trong lòng không cam tâm, liền có người kể khổ nói:
“Mấy vị lão gia, tên phiên tử này quả thực là tên vô lại, hắn chơi ăn gian, hôm nay hắn mang con xúc xắc có nhét chì ở bên trong để đến lừa tiền, bọn tiểu nhân quả thực quá tức giận ya! Hắn nợ sòng bạc 30 lạng bạc, bọn tiểu nhân ở đây cũng chỉ là làm ăn nhỏ, không cam tâm mất ngần đấy tiền ya”.
Nghe thấy lời này, Lý Mạnh lắc lắc đầu, nghĩ thầm, tên vô lại như này có đánh chết cũng là không oan, hắn xét cho cùng cũng không phải là người của thời đại này, cũng là không mẫn cảm lắm với một số việc như vậy.
Từ thái giám đang ở bên cạnh đột nhiên đại nộ, giơ ngón tay mập mập của hắn lên, chỉ thẳng vào mặt mấy tên bảo kê sòng bạc đó thét lên một tiếng chói tai:
“Bọn cuồng đồ vô pháp vô thiên, Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ là tai mắt của thiên tử, sao cho phép các ngươi đánh đập như vậy, các ngươi không sợ phủ Ứng Thiên tru di cửu tộc nhà các ngươi sao?”.
Câu này được thét ra, đừng nói là mấy tên bảo kê đó, đến Lý Mạnh cũng là giật mình, nghĩ thầm, lão Từ ông có phản ứng quá mức không, đang định mớ miệng khuyên giải thì đột nhiên hắn cũng như nghĩ ra điều gì, cách gọi “phiên tử” này, chả phải là chỉ Cẩm Y Vệ của Đề Kỳ và những thuộc hạ của Đông Xưởng sao, mấy tên bảo kê to gan lớn mật như vậy, chả trách Từ tổng quản lại phẫn nộ, thân làm nội quan triều đinh, xét cho cùng thì cũng là có liên quan đến hai nha môn này.
Những thủ hạ của Lý Mạnh và thủ hạ của Từ tổng quản lập tức nhìn chằm chằm về phía đó, mấy tên bảo kê đó sợ đến vỡ mật, mười mấy người liền vội quỳ xuống, liên tục giập đầu xin tha tội. nói:
“Lão gia, lão gia, tiểu nhân có gan to bằng trời cũng không dám làm chuyện như vậy...”
Còn nói là ăn bữa trưa, đến giờ vẫn là chưa vào được tửu lâu, kết quả là đợi đám bảo kê đó nói một thôi một hồi mới xem là làm rõ ràng, người bị đánh đó căn bản không phải là “phiên tử”, mà là “phiên quỷ”, cũng tức là chỉ người nước ngoài, trong số những tên bảo kê này có người nói giọng không chuẩn, cho nên mới thành ra cớ sự này.
Nếu đã là người nước ngoài, vậy thì Từ tổng quản cũng là không thèm để ý, đánh người Tây thì đã làm sao, có đánh chết thì quan phủ chưa chắc đã quản, hết việc, thế là liền trực tiếp đi đến tửu lâu.
Nghe nói là người nước ngoài, Lý Mạnh liền bị thu hút qua đó, dựa theo cách nói trong sách lịch sử mà hắn được học, thời đại mà châu Âu đặt chân đến trung Quốc tầm khoảng mấy chục năm trước, phát kiến địa lý lớn và sự bắt đầu của đại hàng hải, làm cho tây phương kiếm được một khoản tiền lớn từ Trung Quốc, cũng làm cho nền văn minh của họ phát triển tăng tốc, đương nhiên, điều đó cũng làm cho dã tâm xâm chiếm lãnh thổ và di dân của chúng càng trở nên bành trướng.
Người Tây cũng không phải là hiếm gặp ở đại Minh. Hễ là trong những thành trì thị phồn hoa, các nơi như giáo đường chẳng hạn, hoàn toàn có thể trông thấy người Tây, những thương nhân người Tây cũng là thường gặp, nhưng Lý Mạnh không có cơ hội tiếp xúc với họ, không những thế, nếu như chủ động đi tiếp xúc với họ, thì một chức quan đô ti nhỏ bé như hắn, sẽ gây ra những lời đàm tiếu và sự hoài nghi
Nhưng Lý Mạnh cũng biết, hiện giờ có rất nhiều thứ của phương Tây hắn đang cần đến, phương Tây hiện giờ đang trong quá trình chuyển hóa từ quân đội thời kì trung đại sang quân đội thời kì cận đại, vũ khí và hàng hải đều đã bắt đâu vượt qua Trung Quốc, bản thân hắn muốn mạnh lên, thì việc biết được những điều này là vô cùng quan trọng.
Tên người Tây trước mắt này có lẽ sẽ là một cơ hội của hắn, nhưng cũng phái nói, một người Tây bị bảo kê sòng bạc đánh giữa đường, mà còn là một tên quỵt nợ, nhân phẩm của hắn là như thế nào, hắn đã thành bộ dạng như này, liệu có giúp đỡ được gì cho mình không, nếu giúp được thì giúp được bao nhiêu, quả thực là rất khó nói.
Nhưng xét cho cùng thì có hy vọng vẫn là tốt hơn không có, Lý Mạnh cười, hắn đã ngầm quyết định trong lòng, dặn dò mấy người bên cạnh, nói:
“Đưa 30 lượng bạc cho những người này, rồi dắt tên người Tây đó ra đây”.
Thân binh của Lý Mạnh đương nhiên là sẽ không có sự nghi vấn nào, gật đầu thưa vâng, cầm bạc chạy đến đưa cho những tên bảo kê đó, mấy tên bảo kê này vừa nãy bị dọa cho suýt vãi ra quần, vốn dĩ hết hy vọng với khoản nợ này, không ngờ vẫn có bạc đến tay, đều là vô cùng vui mừng, cầm tiền là chạy mất.
Tên người Tây nằm ờ trên mặt đất. Lý Mạnh còn cho rằng hắn bị thương không nhẹ, ai ngờ khi đám người đó vừa bỏ đi, người này liền lổm ngổm bò dậy, chửi bới mấy câu rồi cũng định bỏ đi.
Xem ra cũng là nhân vật da dày thịt chắc, quả nhiên là vô lại, người Tây đó đang định đi, thì liền bị mấy thán binh của Lý Mạnh lôi lại, quát:
“Số tiền 30 lượng bạc đó là đại nhân nhà ta trả cho ngươi, cứ đi như vậy là được sao”.
Thế là hắn trực tiếp bị lôi xềnh xệch đi, bên trong tửu lâu đã bắt đầu mang thức ăn lên. Từ thái giám ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ phía đó, bụng cũng cảm thấy đói, nhưng ông ta phải đợi Lý Mạnh nên cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Lý Mạnh nhảy từ trên ngựa xuống, nhìn tên người Tây được lôi đến trước mặt mình, trên mặt tên người Tây này không nhìn thấy vết thương nào cả, nhưng trên người thì toàn là vết chân đạp lẳng nhẳng cả, bộ quẩn áo vốn rách nát trông càng thậm tệ hơn, rõ ràng là lúc bị đánh hắn đã ôm chặt đầu để bảo vệ phần mặt, nhìn cái là biết ngay kinh nghiệm ăn đòn là cực kì phong phú.
Âu cũng là tóc vàng mắt xanh một cách tiêu chuẩn, gò mũi cao, thời đại này huyết thống của người da trắng thuần khiết hơn so với thời hiện đại, nước da của hắn nhìn cũng trắng, chỉ là bộ râu tóc rối bù của hắn làm mất đi hình tượng. Tên người Tây họ “ Phí ” này âu cũng là biết điều, vừa gặp mặt liền bắt đầu nói lời cám ơn.
Dựa theo cách nghĩ trong lòng của Lý Mạnh, cũng tức là ấn tượng mà hắn có được từ mấy bộ phim thời hiện đại, tên người Tây này nói thế nào thì cũng sẽ đặt một tay trước ngực, sau đó cúi người một cái thật sâu, sau đó mở miệng nói những lời đại loại như “cảm tạ đại nhân đã cứu vớt một người tha hương nơi đất khách quê người như tôi”...
Ai ngờ tên người Tây này vừa gặp hắn liền vội vàng quỳ xuống đất, liên tục giập đẩu mấy cái, nói:
“Đại ân đại đức của đại lão gia, tiểu nhân kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng không trả hết, nếu như không có đại nhân ngài ra tay cứu giúp, hôm nay tiểu nhân có lẽ đã chết ở đây rồi”.
Nói xong liền giập đầu cái nữa, vang cứ gọi là thôi rồi, chất giọng của hắn, dựa vào những gi hắn thấy được trong mấy ngày này, thì đó là chất giọng Nam Kinh cực chuẩn.
Ấn tượng này đúng là làm cho Lý Mạnh vô cùng kinh ngạc, đờ người mất một lát, hắn không kìm được bật cười một tiếng, nhìn bộ dạng của tên người Tây này, trên người thì mặc quần áo của Đại Minh, giọng nói cũng là giọng quan thoại của Đại Minh, ngoài đặc trưng mắt xanh tóc vàng da trắng ra, thì âu cũng thực thực tại tại là con dân của đại Minh nha. Truyện "Thuận Minh "
Những người Hoa bị tây hóa đời sau thì được gọi là chuối tiêu, còn tên người tây trước mắt này, Lý Mạnh nghĩ mất hồi lâu cũng là không tìm được loại hoa quả nào tương ứng, có lẽ quả dưa bơ có vỏ màu trắng đó có chút giống.
Hứng thú của Lý Mạnh cũng theo đó biến mất sạch, bụng của Từ tổng quản bỗng kêu ục ục mấy tiếng, Lý Mạnh cười trừ hai tiếng, nói với Từ tổng quản:
“Thất lễ, thất lễ rồi, nào. Từ tổng quản, chúng ta cùng nhau dùng bữa thôi”.
Nói rồi giơ tay ra làm động tác mời. Từ tổng quản khách khí một câu, rồi bước nhanh về phía trước, Lý Mạnh ở phía sau quay đầu lại nói một câu:
“Sau này đến làm việc ớ phủ của ta đi”.
Hắn cũng không hỏi đối phương có muốn hay không, trên thực tế thì tên người Tây họ Phí đó cũng là không có tư cách phát biểu ý kiến của mình, cần phải biết muốn mua một a hoàn có mấy phần tư sắc, hay một tên người làm khỏe mạnh cũng không cần dùng đến 10 lượng bạc, huống hồ Lý Mạnh vừa trá thay cho hắn 30 lượng bạc. Tên người Tây này quả nhiên là biết điều, lại là vội vàng giập đâu, hắng giọng, nói:
“Đa tạ đại lão gia thu nhận, Philip tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài”.
Lý Mạnh đang cùng với Từ tổng quản bước vào trong tửu lầu, nghe thấy tiếng hô với theo của Philip, suýt chút nữa hắn loạng choạng ngã ra đất, từ cổ chí kim quả thực là không thể dùng cùng một khái niệm, chắc cái tên Philip này có lẽ là “Philippin" đây.
Chuyện quan trọng nhất hiện giờ là đến kho vũ khí, chuyện này cứ gác lại một bên đã, Lý Mạnh cười khổ một tiếng, lại tiếp tục khách sáo với Từ tổng quản
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.