Chương 438: Tiếp thái sơn cười cuối cùng
Đặc Biệt Bạch
28/07/2018
Hai mươi lắm Tháng sáu năm Sùng Trinh thứ mười sáu. phủ Chu Vương ờ Khai Phong bắt đầu phần phát người hầu. khác với những phiên vương khác của
Đại Minh. Chu Vương cũng coi như được việc, hơn nữa áp lực khá ít. So
với Phúc Vương trong thành Lạc Dương, đúng là trên trời với dưới đắt.
dân chúng trong thành cũng có thiện cảm với hắn.
Thấy Chu Vương phủ bị binh mã Sơn Đông vây quanh, có người ở thành Khai Phong tới bên doanh của du kích Viên Thỉ Trung ở Quý Đức thỉnh nguyện, nhưng đều bị từ chôi.
Viên Thì Trung dẫn sáu nghìn người tới thành Khai Phong, quan dân. trên dưới Khai Phong đều có ẩn tượng tốt với đội quân thuộc Sơn Đông tới từ Hà Nam này, vì quân ký nghiêm minh, cũng không quấy nhiều dân chúng, đầy đúng là điều hiếm có. nhưng sự việc ờ phủ Chu Vương, lại không hợp lòng người.
Các hương lão Khai Phong thỉnh nguyện một hai lần. tâm tư của Tề quốc công Lý Mạnh đã là người qua đường đều biết, hoàng tộc Chu gia và hẳn quả nhiên là một duộc. thình nguyện tở rõ thái độ, nếu đối phương không đáp ứng. người dân trong thành Khai Phong cũng không muốn tiếp tục nữa. tránh gặp vạ lây..
Con người trên đời này đều thực dụng như vậy. đặc biệt là trong cuối thôi hồn loạn thế này. ai cũng đều coi mạng sống của mình quan trọng hơn.
Sau khi Chu Vương phủ phản phát người hầu. trong phủ cũng chỉ có mấy vú già. gia đinh không rời đi. Chu Vương và Vương Phi. Trác Phi và cả con cháu cũng chỉ có hai mấy người.
Thành Khai Phong hiện giờ đã không ai muốn đi qua xung quanh vương phủ. binh mã Sơn Đông phòng bị nghiêm ngặt, người không có liên quan đi qua nơi này đều bị nghi ngờ.
Xem tình thế này. nói không chừng lúc nào đó binh mã Sơn Đông sẽ ra tay với Chu Vương phủ. tình hình hiện giờ. Chắc chắn còn phải che đậv bề ngoài, vạn lỡ mình đi quá gần. bị coi là người chịu tội mà bị bắt. có hối hận cũng không kịp. với những chuyện thế này. dân cư trong thành luôn rất tình táo.
Hai mươi bảy Tháng sáu, ngay cả những phủ đệ quý quan xung quanh Chu Vương phủ cũng đều chuyền hết đi. Chủ nhản của những phủ đệ này lấy đủ các lý đo tới nơi khác sống, chứ không muốn đến gần chọc vào phiền phức này.
Hai mươi tâm Tháng sáu. hơn hai nghìn binh mà đóng xung quanh Chu Vương phủ thanh tra lần thứ nhất, lục soát toàn bộ nhà cửa gần giáp với Chu Vương phủ, phần lớn các khu nhà này đều đã trống không, các nhà chưa trống này thấy tình hình như thế cũng nhanh chóng chuyền đi. cũng có những gia bộc ở lại xem xét tình hình, thấy hành động của doanh Giao Châu; đều thấy may mắn là minh đã chuyền đi.
Tối hai mươi chín Tháng sáu. Chu Vương phủ trong thành Khai Phong đột nhiên bốc lửa lớn. ánh lửa phóng lên trời, nhưốm đò bầu trời đểm. ngọn lửa thế này đúng là quá lớn.
Hơn hai nghìn binh lính đóng xung quanh vương phủ hoàn toàn không kịp tới dập lửa. mặc dù huy động thanh niên trai tráng trong thành tới đập lửa. nhưng vì phận lớn nhà cửa xung quanh vương phủ đều không người, cũng lại chậm trề thôi gian, khi người chạy tới. ngọn lửa ờ vương phủ đã không thể khống chế.
Rất nhiều dân chúng đều bị ngọn lửa kinh động, nửa đểm dậy nhìn đám cháy, cho dù người chưa bị hỏa hoạn nhìn thấy thế lửa lớn như vậy. cũng hiểu ra. lửa lớn thế này cho dù là đá ở trong cũng cháy thành bụi. Sơn Đông này ra tay thật là độc ác. cả nhà Chu Vương thật là đáng thương!
Nhưng nghĩ lại Phúc Vương điện hạ bên thành Lạc Dương bị từng đao cắt vào da thịt, sau đó trộn lẫn thịt, cho đại quân lưu dân nhắm rượu. Chu Vương này thật ra vẫn còn may mắn hơn.
Hơn nữa có người cũng nghĩ sâu hơn. nếu không phải Chu gia họ sưu cao thuế nặng, khiến dân chúng lầm than, đại quân lưu dân phản loạn, thì sao có kết cục như ngày hôm nay, chỉ có thể nói là thôi cục thay đồi. tạo hỏa giờn trêu. đáng thương, đáng tiếc, đáng tiếc.
Ba mươi Tháng sáu. binh mã Sơn Đông trong thành tăng cường giám sát. hơn nữa còn phái tốc mã truyền tin tới bên phủ Quý Đức. để hai đoàn quân Duyệt Châu tới Quý Đức phòng ngự chuẩn bị sẵn. phòng có biến.
Nhưng thành Khai Phong lại yên tĩnh tới bất ngờ . hỏa hoạn ờ phủ Chu Vương, với mọi người lại giống như là chuyện thuận Lý Tự Thành chương. Những chuyện Tề quốc công Lý Mạnh làm. vén đă không thể tha cho người của Chu gia. Thành Khai Phong thậm chí từ việc Chu Vương phủ bị đốt cháy lại được lợi không ít.
Ví dụ như Chu Vương phủ có diện tích rộng, bị lửa thiểu đốt. mặc dù lúc sảng sớm. ngọn lửa được đập tất. nhưng phế tích vẫn đang có mỗi lửa còn sót lại. cả đống phế tích này cũng cần nhiều thanh niên trai tránh tới xử lý. Doanh Giao Châu cũng trả tiền luôn, mọi người bây giờ đều căng thằng tới đinh đầu. nhưng đây là chuyện tốt.
Thành Khai Phong bắt đầu hồi phục trạng thái cuộc sống bình thường ; cồng thành mở ra. thằng đường thủy bộ. lượng lớn hàng hóa theo đường thủy được chuyền tới. cũng có dân chúng sống ở hai bở Hoàng Hà giữa phủ Quý Đức và thành Khai Phong đều tới tìm kế sinh nhai, tin tức cũng bắt đầu truyền đi.
Chuyện Chu Vương phủ ờ Khai Phong nửa đểm xảy ra hỏa hoạn, gần như giữa thâng bảy, quá nửa người ờ mấy tình Bắc Trực Đãi. Sơn Đông. Nam Trực Đãi đều biết.
Đây cũng là điều ngoài dự kiến của quân Sơn Đông, vốn dĩ cho rằng hành động như vậy sẽ khiến nhiều người phản cảm: văn nhân sĩ tử sẽ lại trào lên làn sóng công kích, ai ngờ phản ứng của mọi người lại chỉ là miêu tả nhẹ nhàng như vậy, hoàn toàn không quan tâm tới. hơn nữa sau đó tin tức phản hồi từ phương xa tới. những tình có phiên vương Đại Minh như Hồ Quảng; Giang Tây. Sơn Đông, ngược lại còn thấy chuyện này khá tốt.
Chỉ có đời Minh, phiên vương ngoài ra ngoài thành hiến tế ra. thời gian còn lại đều bị giam lởng trong thành không được ra ngoài. Trên đầu chỉ có mành trời như vậy, có thể hoạt động cũng chính là thành trì này. Thành trên Đại Minh ngoài mấy thành lớn như kinh thành. Nam Kinh: Khai Phong; Tây An. Tô Châu ra. những nơi khác đều khá nhỏ hẹp.
Cứ đòi đòi nghẹn khuất như vậy. tâm lý không thay đổi cũng khó khăn, sao có thể trút ra những cảm xúc trong lòng, ngoài tửu sắc ra. cũng chính là sát hại dân chúng.
Nói tới có lẻ là truyện cười, các phiên vương ở vùng thích tửu sắc. thường đều được trênều đình ca ngợi, xưng là thuần hậu. vì chìm đám trong tửu sắc, ít nhất sẽ không nguy hại tới trênều đình, về phần tham tài áp bức dân chúng, quan quân cũng không thể quân được, thường là bọn vô lại ác nhân đầu nhập tới. dựa vào quyền thế khoanh vòng ruộng đắt. áp bức dân chúng lương thiện, vô cùng khổ cực. dân chúng lầm than.
Những phiên vương này. cho dù là giết người trong thành, cũng không trong phạm vi quản lý của quan lại, có thể nói họ coi trời bằng vung cũng không quá.
Các phiên vương làm hại dân chúng như vậy. lại không thể nào quân thúc, nên họ đứng đối lập với tất cả mọi người, không chỉ là dân chúng phản cảm cầm hận. mà ngay cả vãn nhân sĩ tử. các nhà giàu có thậm chí là quan lại ờ vùng cũng căm hận. Chu Vương trong thành Khai Phong cũng không thể nói là người xấu. thậm chí còn từng làm nhiều việc tốt.
Nhưng nhà Chu Vương chưa bao giờ ra khỏi thành, phàm là nghe thấy Chu Vương gặp nạn. đều thay phiên vương vào trong, chắc chắn là Trầnm trồ khen ngợi rồi.
Chuyện ờ Tư Dương phủ thành Duyệt Châu có thể càng cụ thể nói rõ thái độ này, phủ Lỗ Vương hiện giờ hoàn toàn bị vây trong thành Tư Dương, những vương trấn; ruộng tốt ngoài thành đều được “đo đạc” dưới danh nghĩa của đồn điền điền trấn; có rất nhiều dân chúng cũng được lợi theo.
Năm đó Lỗ Vương phủ đúng là có làm vài chuyện độc ác ờ phủ Duyệt Châu, giữa thâng bảy. tin Chu Vương phủ bị đốt cháy truyền tới Sơn Đông, liền có người nửa đểm chửi lớn bên ngoài Lỗ Vương phủ, nói là những tên khốn kiếp các ngươi sao không tim đuốc tự đốt minh đi. để dân chúng Tư Đương được vui vẻ.
Lỗ Vương phủ cám như hến, không dám có bất cứ phản ứng nào. họ đúng là sợ đắc tội với vị thần chết Sơn Đông này, tối không cẩn thận lại bị “cháy”.
Rất ít người dễ ý thấy, sau ngày lửa lớn bốc cháy, binh mã Sơn Đông bao vây quanh Chu Vương phủ thiếu đi năm trăm người. Đồng thời, một đội thuyền vận chuyền lương thực, bắt đầu lên đường; từ Hoàng Hạ thuận theo kênh đào quay về Sơn Đông.
Trong đó hai chiếc thuyền lớn được nói là dùng kỹ thuật chế tạo của thuyền Đại Phúc, họ có lớn nhỏ i như hiện này là vì hạn chế đường sông, nếu không phải như vậy. những chiếc thuyền này có thể còn lớn hơn nữa.
Thuyền bè như vậy, đi ngược dòng tới bến đò thành Khai Phong, khiến trên dưới thành Khai Phong một trận khiếp sợ. thuyền bè như vậy nhìn thế nào cũng không giống dùng để ýận chuyền lương thực; mà giống như đang khoe khoang thực lực của Sơn Đông.
Hai chiếc thuyền lớn khiến người ta kinh hãi đúng là không dùng để chuyền lương thực. Thuyền bè từ Sơn Đông tới thành Khai Phong, sau khi chuyền lương thực và hàng muối, thường còn mang một số đặc sản thành Khai Phong về như vàng bạc đồ chơi còn có những hàng hóa dự trữ trong kho lớn ờ thành Khai Phong.
Nhưng hai chiếc thuyền này hiện giờ không chất hàng hóa cũng không chất lương thực, mà là người nhà Chu Vương. Vì bảo đảm an toàn, đoạn đường từ thành Khai Phong cho tới hạ du Nghi Phong đều không cho họ đi lên boong tàu. Tới bên Nghi Phong, bên này đă vào trong khu vực binh mã Sơn Đông khống chế. tất nhiên cũng có thể thoải mái.
Để người nhà Chu Vương bị đè nén xóc nảy mấy ngày nay. đi lên boong tàu. phiên vương ờ Đại Minh là quý tộc chì đứng sau Hoàng để. bắt cóc cả nhà Chu Vương Chu Cung Hào thể này. khó tránh khỏi cả nhà họ sẽ có hành động quá khích.
người dựa vào bến cảng mà làm ăn trên biển cũng không ít. lần này con cháu phú quý cùng Chu Kiến Hải tới Nhật gặp may cũng không ít.
Nhưng người có thể phát hiện ra cơ hội này cũng chỉ có một mình Chu Kiến Hải. hơn nữa số Nguyên liệu đồng này vừa vặn bồ sung vào lỗ hổng cần gấp của doanh Giao Châu, đây đúng là phận đoản nhạy cảm và quan sát cần thiết, đầu óc cũng phải tỉnh táo, đối với nhân tài như vậy. thương đoàn Linh Sơn thật sự rất cần.
Dùng tục ngữ để nói, ván đặt cược này Chu Kiến Hải đã đúng. Lý Mạnh nghe Ninh Kiền Quý nói xong, lập tức đưa ra quyết định, vụ làm ăn ở Nhật này có thể tạm thôi để Chu Kiến Hải phụ trách, Nguyên liệu đồng nhập vào. có thể cho hắn có hai phần: doanh Giao Châu chưa bao giờ để người khác làm không công cả.
Chu Kiến Hải bỗng chốc trở thành một trong mười lắm chường quầy cẩp cao của thương đoàn Linh Sơn. Chu gia gần như không chần chừ gỉ. lập tức coi Chu Kiến Hải là người thừa kế của dòng tộc, mấy trường lâo đức cao vọng trọng trong dòng tộc còn gợi ý, nếu Chu Kiến Hải muốn, vị trí tộc trường cũng là của hẳn.
Phát tài là chuyện nhở. có thể trên cùng chiến xa với Tề quốc công mới là công lao lớn.
Chỉ có điều hôm đó thuyền trường thu phí vận chuyền của Chu Kiến Hải cao ngắt ngưởng lại ăn phải quả đắng; hắn cũng không ngờ chàng trai ờ Nhật bị cười là tên ngốc về tới Giao Châu lại một bước lên trời. Xuống thuyền ở cảng Linh Sơn. thấy Chu Kiến Hải gặp may như vậy. lại nghe nói nhị đương gia bị đôi xử lạnh nhạt ở Tê Nam mấy thâng nay. nhưng vẫn cao thảp hoạt động, vị thuyền trường này liền cảm thấy sợ hãi.
Trịnh gia cầu cạnh Sơn Đông như hiện nay. quan thương Sơn Đông như Chu Kiến Hải lại bị minh thu một món hời lớn. nếu để đương gia biết được, thì kết cục thật là quả thảm.
Trịnh gia xuất thân là hải tặc J\ơ trong nội bộ nếu bị khiến trách thì là luôn huyết tình tàn khốc, vị thuyền trường bị dọa cho phát sợ này lập tức đưa sô bạc kiêm được cho Chu Kiẻn Hải. Chu Kiên Hải làn này đã phát tài. tảt nhiên không thiểu chút bạc này, huông hô đúng là dùng thuyền vận chuyền, số tiền này tiểu đúng chỗ. nên hoàn toàn không lấy lại. khiến thuyền trường này càng sợ hãi, lại mượn một khoản bạc lớn của người cùng đội thuyền minh: lại đưa tới cho Chu Kiến Hải. Nếu nhận lại. chuyên này Chu Kiến Hải chỉ riêng phí vận chuyền đã kiêm được mấy trăm lượng.
Chu Kiến Hải không hiểu gì cứ đẩy qua đầy lại với thuyền trường, nếu không phải Ninh Kiền Quý cao hứng bừng bừng mang theo hắn tới Tê Nam. e vụ dảv đưa này vẫn còn tiếp tục.
Những con cháu thương nhân Sơn Đông cùng đi cũng vô cùng hối hận. vỉ đi lại giữa Sơn Đông và Nhật đều phải đi thuyền của Trịnh gia. không ít người đều cùng quay lại với Chu Kiến Hải.
Có người mua đồ sơn; có người mua đao kiếm, có người thông minh dùng bạc mang theo đôi lại không ít vàng, nhưng vì có hạn ở một phủ Đức Xuyên, nên chỉ có thể kiếm được ít, mọi người mang hàng hóa về có vẻ như đều nhiều lợi nhưận hơn số Nguyên liệu đồng ờ đáy khoang thuyền của Chu Kiến Hải.
Những người này đều đang chờ để chề cười Chu Kiến Hải, số Nguyên liệu đồng này mang về đúc thành tiền dâng, tương đương với chi phí cho thợ thủ công; cũng chỉ là lợi nhưận gẩp đôi, nhưng vắn để mấu chốt là Đại Minh nghiêm cắm cá nhân đúc tiền. Sơn Đông lại càng nghiêm phạt.
Hơn nữa người có thể rèn đúc kim loại gần như đều tập trung trong bên chế tạo binh khí. mọi người đều biết. Chuyền này gần như Chu Kiến Hải đã mang tiền trong nhà ra hết rồi- hoàn toàn không có tiền dư thuê thợ thủ công, đựng xưởng, nếu không muốn rơi đầu. thì mang số đồng này đúc thành đồ dùng đem bán thôi.
Không phải ai cũng có thể quan sát được giá tiền đồng ngoài thị trường cao ngắt ngưởng là vì bên cục chế tạo binh khí cần lượng lớn Nguyên liệu đồng.
Không phải ai cũng có quyết tâm dùng số tiền lớn như vậy để mua Nguyên liệu đồng, dự định cho dù tặng không cũng phải đưa cho bên chế tạo binh khí của doanh Giao Châu, không phải ai cũng có gan như vậy.
Chu Kiến Hải quan sát thấy. Chu Kiến Hải dám bỏ hai vạn lượng bạc ra mua đồng, bày giờ hẳn thành công rồi.. Chuyến đi Nhật này, số hàng thô nặng nhất lại thu được lợi nhưận lớn nhất, những người muốn xem Chu Kiến Hải phá sản đó đều đờ dẫn. bây giờ có biết món hời từ Nguyên liệu đồng cũng đã muộn.
Ai cũng biết được chuyến sau chẳc chẳn là thương đoàn Linh Sơn mang lượng vàng bạc lớn tới Nhật, lúc đó. ngoài Chu Kiến Hải ra. bọn họ đầu thể kiếm chút lợi lộc gì.
Chu Kế Hải cười sau cùng, quả nhiên là cười sảng khoái nhất.
Ninh Kiền Quý đã chuẩn bị sẫn. tiền cũng tính toán rồi. dù sao đại soái Lý Mạnh cũng từng có yêu cầu, chính là quân công quan trọng nhất, muốn nghĩ cách, cho dù thế nào cũng phải đảm bảo quân công vận hành bình thường .
Đối với việc khan hiếm Nguyên liệu đồng, tình hình giá tiền đồng trên thị trường quá cao. Lý Mạnh lại không có cách gì xử lý vì đây đều là phạm trù kinh tể học. Lúc Ninh Kiền Quý rời Tế Nam . Lý Mạnh còn đặc biệt đặn dò:
“Nguyên liệu đồng khan hiếm, đây cũng không phải lỗi của ngươi, chỉ cần trù bị đủ lượng Nguyên liệu đồng là được, hậu quả còn lại chúng ta sẽ bàn sau”.
Đây chỉ là để Ninh sư gia yến tâm. Lý Mạnh cũng chuẩn bị sẵn tiền bồi thường, nhưng tính toán thời gian này. mới chỉ hơn chục ngày. Ninh sư gia đã tới cảng Linh Sơn sau đó lên ngựa quay về, rốt cuộc là có việc gì gắp. khiến các đại chường quầy Sơn Đông đều lo lòng như vậy?
Mặc dù chạng vạng, cả nhà đoàn tụ. nhưng Ninh Kiền Quỷ tới. Lý mạnh vẫn ra ngoài gặp; dù sao việc công quan trọng không thể nhàn nhả được.
Thấy bộ dạng của Ninh Kiền Quý, Lý Mạnh lại kinh ngạc, những năm này Ninh Kiền Quý ờ địa vị cao. trong tay nắm lượng vàng bạc tài sản lớn. không còn như sư gia trước đây. mà cũng uy nghiêm tự trọng, có khí độ của nhân vật lớn. hôm nay lại vui mừng thế này không biết là vì cái gì?
'Đại soái, có đồng rồi. có đồng rồi”.
Giọng Ninh Kiền Quỷ run run. đây đúng là may mắn từ trên trời rơi xuống, lúc doanh Giao Châu khan hiếm đồng như vậy. lại có một hào thương ở Sơn Đông chuyên một lượng lớn đồng Nguyên liệu từ Nhật về. đây đúng là chuyện may mắn biết bao.
Thì ra Nhật là nơi sản xuất đồng, hơn nữa giá đồng lại rẻ như vậy. thật là may mắn của doanh Giao Châu, nhưng doanh Giao Châu không có đủ vận lực trên biên từ Sơn Đông tới Nhật. Cho dù là lượng lớn Nguyên liệu dâng lần này. cũng phải dùng tới đội thuyền của Trịnh gia.
Doanh Giao Châu hiện giờ cần Nguyên liệu đồng với số lượng cực lớn. mà đội thuyền gần biển của doanh Giao Châu hiện giờ không thể tới đó vận chuyền được, mà trên mặt biển Đông á hiện giờ. cũng chỉ có đội thuyền của Trịnh gia mới có thể vận chuyền số hàng với lượng lớn như vậy.
Theo suy nghĩ của Lý Mạnh; vốn dĩ vần muốn để đại điện của Trịnh gia chờ một thời gian nữa. hai bên mặc dù cách xa nhau hai ba tỉnh, hai bên đều không thể đả kích nhau; nhưng tình hình hiện giờ. doanh Giao Châu lại chiếm ưu thế như vậy, hoàn toàn áp đảo Trịnh gia ờ Phúc Kiến.
Người đời sau thường bình luận. Trịnh Chỉ Long có tài mà không có chí lớn; với mấy nghìn con thuyền của Trịnh Chỉ Long, gần như lực lượng hải tặc ở nam Trung Quốc đều là thực lực và quy mô hiệu quả của hẳn. lúc ấy thậm chí có thể xâm chiếm một bộ phận của Nhật, những nước nhỏ ờ Nam Dương càng không cần nói tới.
Phải biết rẳng. thực lực của Trịnh Chỉ Hổ đã bành trướng tới mức người Tây Ban Nha và người Hà Lan cũng không muốn giừ thái độ hòa bình với hẳn. nhưng hẳn vẫn xem trọng cơ nghiệp ờ Phúc Kiến, tất nhiên đó cũng là quan niệm quê cha đất tồ ăn vào máu người Trung Quốc, mọi thứ chỉ có đại lục mới tốt.
Điều này hoàn toàn ngược lại với tình hình quảng đại quần chúng nhân dân tranh nhau xuất ngoại hiện nay. suy nghĩ kỹ thì điều này cũng khá thú vị.
Gạt cũng gạt lâu như vậy rồi, nếu bây giờ có chỗ dùng tới. tất nhiên là phải trênệu kiến rồi. Trước khi Ninh Kiền Quý quay về từ cảng Linh Sơn. cũng đã cùng Chu Kế Hải tìm hiểu tình hình thương mại ở Nhật và nguồn Nguyên liệu đồng. Chu Kế Hải tất nhiên biết lũng đoạn vụ làm ăn độc nhất vô nhị này mới kiếm được nhiều hơn.
Nhưng hắn hiểu, dựa vào vốn của mình, muốn làm ăn với Sơn Đông và Nhật, đặc biệt là làm buôn bán Nguyên liệu đồng mỗi lần cần lượng lớn bạc thế này. e là phải bỏvụ làm ăn này. Nếu đồng mua về cũng phải bán cho doanh Giao Châu, mục đích của mình ngoài kiếm tiền ra còn muốn qua lại với Tề quốc công, đơn giản là lôi thương đoàn Linh Sơn của doanh Giao châu vào vụ làm án này.
Lợi nhưận đầu tiền. Chu Kế Hải đã cầm chắc, bao gồm cả bạc ứng ra và bạc mua đồng, hơn nữa gần như còn kiểm được ba phần lợi nhưận.
Đối với hải thương mà nói. ba phần lợi nhưận không phải là cao. nhưng nghĩ tới vụ làm ăn Nguyên liệu đồng với số lượng cực lớn này. ba phần lợi nhưận cũng là một con số khá lớn. Chu Kiến Hải đă có thể nói là phất lên. hơn nữa còn tiền đồ rộng mờ. Thương nhân ờ Sơn Đông không ít.
hơn. Sau đó lại cắn xé máu thịt nhiều hơn, những gì mà bọn Tấn thương được chia chác cũng càng nhiều, quay đi quay lại, cho tới khi Hoa Hạ ngã xuống, Man tộc trở thành chủ nhân của mành đất này.
Cái này gọi là là nổi giáo cho giặc, Man tộc là hổ. bọn Tấn thương chính là ma cọp vồ.
Cao Thịnh Hỏa chính là một con ma cọp vồ lớn nhất, Cao Nhạc Mãn và Thịnh Trì Tuyên là hai vị đồng gia hiện tại của Cao Thịnh Hỏa. hàm ý của cái tên Cao Thịnh Hỏa, trên thực tế chính là ý tứ Cao gia và Thịnh gia hỏa hảo, nghe nói vào những năm Vạn Lịch, phụ thân của hai vị đồng gia hiện tại ở Binh Diêu vốn thù địch với nhau, về sau được người ta hỏa giải mới thôi không đấu đá nữa.
Hơn nữa rất kỳ diệu là, song phương còn liên hợp với nhau, kết quả sinh ý làm càng lúc càng lớn. huyện thành Binh Diêu, ngươi nếu tới làm ăn, xin tới thành nam, phía đó có thương khố và thương hào của Cao Thịnh Hỏa. nếu ngươi muốn bái phóng Cao gia hoặc là Thịnh gia. xin tới thành bắc, phủ đệ của hai nhà đều ờ thành bắc.
Không sai, trong thành chỉ có trụ trạch và sản nghiệp của Cao gia và Thịnh gia, những nhà khác đều chuyên ra ngoại thành hết rồi, Cao Thịnh Hỏa rộng rãi an bài sản nghiệp cho bọn họ, hơn nữa huyện thành Bình Diêu, đại bộ phận người đều làm công cho Cao Thịnh thì quan lại trên dưới của nha môn thành Binh Diêu, từ trên một loại ý nghĩa nào đó mà nói thì cũng giống như vậy.
Cao Nhạc Mãn là là truyền kỳ trong Tấn thương, hiện tại hơn bốn mươi tuổi, nhưng cho dù là loại thương gia tiền bối bây tâm mươi tuổi, ở trước mặt Y cũng phải cung kính.
Cuối những năm Vạn Lịch, ưu thế của quan ngoại Mãn Thanh vẫn chưa có biểu hiện tuyệt đối như mấy năm gần đây. lúc đó Cao Thịnh Hỏa chỉ được coi là thương hộ có quy mô tâm trung, Cao Nhạc Mãn mới mười sáu tuổi quyết định đi bắt tay làm ăn với Mãn Thanh Thát Lỗ ở quan ngoại, người dẫn đội chính là Thịnh Trì Tuyên.
Đây cũng là đánh cuộc rất hay, lúc đó Nỗ Nhĩ Cáp Xích vẫn bị người ta cười chề, chỉ là một tên đầu mục nô tù không biết trời cao đất rộng mà thôi, nếu như thất bại, tất cả gia sản của Cao Thịnh Hỏa đều sẽ mất sạch, đương nhiên. Cao Thịnh Hỏa cược thâng, trong hai mươi năm thời gian ngắn ngủi, hào xung giàu có nhất thiên hạ.
Đại Minh và Thát Lỗ là tử địch thế bất lưởng lập. muốn vận chuyền các loại vật tư mà Mãn Thanh cần từ Sơn Tây tới thảo Nguyên, sau đó từ thảo Nguyên vận tới quan ngoại, bao gồm từ Sơn Tây qua Bắc Trực Đãi vận chuyền tới quan ngoại, mỗi thương lộ này đều phải thông qua khu vực phòng thủ của tổng binhĐại Đồng.
Không cho tổng binhĐại Đồng này ăn no, Cao Thịnh Hỏa có chuẩn bị nhiều hàng hơn nữa cũng không thể vận ra được, thiên hạ không có quan binh không nhận tiền tài, bất kể là văn quan hay là võ quan, ví dụ như tổng binhThái Nguyên Khương Tương mới lên, Khương Tương vốn là phó tướng trong các tướng lĩnh Sơn Tây đã có thể dùng hai chữ trung nghĩa để hình dung. Nhưng vẫn không phái là bị các Tấn thương liên hợp dùng kim ngán mỹ sắc biến cho thành ngoan ngoãn Vâng lời. hơn nữa đút lót trên dưới cho hắn. Tổng binhSơn Tây Hứa Định Quốc theo đốc sư Hầu Tuần bình tặc, Khương Tương sẽ tiếp nhận chức tổng binhĐại Đồng. Ai ngờ từ đầu chui ra một Trân Vĩnh Phúc đầu óc có vấn để. không tới gia nhập Sơn Đông mà lại muốn tới trấn thủ biên cương Sơn Tây.
Trong loạn thế như thế này. một võ tướng có thể tở rõ sự trung tâm của mình đối với trênều đình thực sự là có Y nghĩa quá đặc biệt, đã yêu cầu tới Sơn Tây trấn thủ biên cương, vậy thì trênều đình kháng định sẽ bổ nhiên hắn làm một tổng binhquan Đại Đồng. Bởi vì ở Sơn Tây chức vị cao hơn đầu binh, hơn nữa chức vị có thể chứng tỏ được sự khen thưởng và trọng thị của trênều đình cũng chỉ là tổng binhĐại Đồng của Chinh tây tiền tướng quân.
Sự bổ nhiệm này bất kể là nói từ phưong diện nào cũng là quyết định không thể thay đối.
Từ lúc tiến vào Sơn Tây, ở huyện Văn Hi, thương nhân bắt đầu trừ bị quân hướng lương mạt cho chín ngàn dự binh mà Trần Vĩnh Phúc suất lĩnh chính là đồng minh của Cao Thịnh Hoa.
Thấy tổng binhTrần Vĩnh Phúc không cự tuyệt chỗ lương mạt quân nhu này, vậy thì chứng tở hắn không phái là một khối thiết bản, tiếp theo có thể tuần tự mà tiến dần. Có điều dân dân tiến sát Phận châu, hai vị đồng gia của Cao Thịnh Hỏa lại đau đầu phát hiện ra rằng, Trần Vĩnh Púc đối với hành động giải quyết như yếu cho quân đội của thương nhân cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Còn kim ngàn nữ tử mà tu nhân tặng thì đều cự tuyệt không nhận. Hơn nữa loại cự tuyệt không nhận nàỵ không phải là kiểu khách khí giả yờ giả vịt, người tới tặng đều bị đánh cho một trận rồi đuổi đi.
Năm vạn lạng bạc trắng và ba tuyệt sắc của huyện Linh Thạch, đây là một lần đút lót sau cùng trước khi vào huyện Phần châu, hai vị đồng gia của Cao Thịnh Hỏa rất lo lắng về thái độ này của Trần Vĩnh Phúc, cho nên lần này mới đút lót thật mạnh tay, nhưng kết quả càng khiến người ta thất vọng hơn, Trần Vĩnh Phúc do dự một hồi rồi vẫn trả lễ vật về.
Nếu nói là kiên quyết không nhận, có lẽ còn có thể khiến hai vị đồng gia này yến tâm một chút, nhưng do dự một hồi. chứng tở người này không phải là không tham tài, mà là có điều gì đó cố kỵ hoặc là có suy nghĩ gì khác.
Ba chữ Cao Thịnh Hỏa này ở rất nhiều nơi trong thiên hạ đều bị coi là một tên người, cho dù là ờ Giang Nam, nơi tin tức linh thông. Đại hào thương Khuu gia của phủ Tùng Giang chuyên buôn bán vải bổng đã từng cảm khái rằng: "Lão Cao của Sơn Tây này. mỗi năm đều từ chổ của ta mua nhiều vải yóc như vậy, sợ là người của năm tỉnh phía bắc đều có Y phục để mặc.”
về sau chuyện này thì bị truyền ra thành chuyện cười, nơi hào phú trong thiên hạ, Sơn Đông là mới nôi, luận về nội tình thì so với mấy nơi khác thực sự là có chềnh lệch không nhỏ. Giang Nam giàu có đồng đúc, mà Sơn Tây ban đầu thì dựa vào tơ lụa của phủ Lộ An, quặng sắt của Trạch châu, tới trung kỳ thì là muối và mậu dịch.
Thôi Minh mạt, trừ Linh Sơn thương hành của Sơn Đông , loại tập đoàn mang theo không ít sắc thái quân sự chính trị của Trịnh gia cũng không thể được tính vào trong đó. Cao Thịnh Hỏa này có thể được xưng là thương hội đệ nhất thiên hạ.
Thương nghiệp của Sơn Tây hưng khởi không qua một trăm năm, cũng từ những năm Gia Tĩnh mới bắt đầu phát đạt, hiện giờ đă đuổi kịp Giang Nam có lịch sử lâu đời rồi, điều này quả thật khiến người ta phải kinh thân.
Hơn nữa thương nghiệp Sơn Tây mạnh mẽ không chỉ có một Cao Hịrih Hỏa. mà còn có phủ Thái Nguyên và Phần châu cùng với các thương hào của Đại Đồng. Thương hộ lớn nhỏ đều sinh cơ bừng bừng, vốn là nơi Sơn Tây trong ngoài đều là núi non này. địa hình tương đối khép kín, hơn nữa hậu phương của thương trấn Đại Đồng, một khi có biên hoạn binh tai thường thường đều bị tác động đến.
Đây vốn cũng không phải là địa phương tốt để làm quan, nhưng những năm gần đây có một số vị trí của phủ huyện thuộc Sơn Tây được một số người quen thuộc với quan trường đánh giá là nơi có ưu đãi hạng nhất, Nguyên nhân không gi khác, ngồi một nhiệm kỳ. hiếu kính của những thương nhân ờ bên dưới có thể nói ăn dùng không hết. lọi ích nhiều vô kê.
Nhưng dạng hưng thịnh, thương nghiệp, sinh cơ bừng bừng này lại không phải là loại thương nghiệp đầu não kiểu hào thương Giang Nam, mà là bởi vì sự đầu cơ của chỉnh sách cùng với các loại mạo hiểm không có Nguyên tắc.
Thấy Chu Vương phủ bị binh mã Sơn Đông vây quanh, có người ở thành Khai Phong tới bên doanh của du kích Viên Thỉ Trung ở Quý Đức thỉnh nguyện, nhưng đều bị từ chôi.
Viên Thì Trung dẫn sáu nghìn người tới thành Khai Phong, quan dân. trên dưới Khai Phong đều có ẩn tượng tốt với đội quân thuộc Sơn Đông tới từ Hà Nam này, vì quân ký nghiêm minh, cũng không quấy nhiều dân chúng, đầy đúng là điều hiếm có. nhưng sự việc ờ phủ Chu Vương, lại không hợp lòng người.
Các hương lão Khai Phong thỉnh nguyện một hai lần. tâm tư của Tề quốc công Lý Mạnh đã là người qua đường đều biết, hoàng tộc Chu gia và hẳn quả nhiên là một duộc. thình nguyện tở rõ thái độ, nếu đối phương không đáp ứng. người dân trong thành Khai Phong cũng không muốn tiếp tục nữa. tránh gặp vạ lây..
Con người trên đời này đều thực dụng như vậy. đặc biệt là trong cuối thôi hồn loạn thế này. ai cũng đều coi mạng sống của mình quan trọng hơn.
Sau khi Chu Vương phủ phản phát người hầu. trong phủ cũng chỉ có mấy vú già. gia đinh không rời đi. Chu Vương và Vương Phi. Trác Phi và cả con cháu cũng chỉ có hai mấy người.
Thành Khai Phong hiện giờ đã không ai muốn đi qua xung quanh vương phủ. binh mã Sơn Đông phòng bị nghiêm ngặt, người không có liên quan đi qua nơi này đều bị nghi ngờ.
Xem tình thế này. nói không chừng lúc nào đó binh mã Sơn Đông sẽ ra tay với Chu Vương phủ. tình hình hiện giờ. Chắc chắn còn phải che đậv bề ngoài, vạn lỡ mình đi quá gần. bị coi là người chịu tội mà bị bắt. có hối hận cũng không kịp. với những chuyện thế này. dân cư trong thành luôn rất tình táo.
Hai mươi bảy Tháng sáu, ngay cả những phủ đệ quý quan xung quanh Chu Vương phủ cũng đều chuyền hết đi. Chủ nhản của những phủ đệ này lấy đủ các lý đo tới nơi khác sống, chứ không muốn đến gần chọc vào phiền phức này.
Hai mươi tâm Tháng sáu. hơn hai nghìn binh mà đóng xung quanh Chu Vương phủ thanh tra lần thứ nhất, lục soát toàn bộ nhà cửa gần giáp với Chu Vương phủ, phần lớn các khu nhà này đều đã trống không, các nhà chưa trống này thấy tình hình như thế cũng nhanh chóng chuyền đi. cũng có những gia bộc ở lại xem xét tình hình, thấy hành động của doanh Giao Châu; đều thấy may mắn là minh đã chuyền đi.
Tối hai mươi chín Tháng sáu. Chu Vương phủ trong thành Khai Phong đột nhiên bốc lửa lớn. ánh lửa phóng lên trời, nhưốm đò bầu trời đểm. ngọn lửa thế này đúng là quá lớn.
Hơn hai nghìn binh lính đóng xung quanh vương phủ hoàn toàn không kịp tới dập lửa. mặc dù huy động thanh niên trai tráng trong thành tới đập lửa. nhưng vì phận lớn nhà cửa xung quanh vương phủ đều không người, cũng lại chậm trề thôi gian, khi người chạy tới. ngọn lửa ờ vương phủ đã không thể khống chế.
Rất nhiều dân chúng đều bị ngọn lửa kinh động, nửa đểm dậy nhìn đám cháy, cho dù người chưa bị hỏa hoạn nhìn thấy thế lửa lớn như vậy. cũng hiểu ra. lửa lớn thế này cho dù là đá ở trong cũng cháy thành bụi. Sơn Đông này ra tay thật là độc ác. cả nhà Chu Vương thật là đáng thương!
Nhưng nghĩ lại Phúc Vương điện hạ bên thành Lạc Dương bị từng đao cắt vào da thịt, sau đó trộn lẫn thịt, cho đại quân lưu dân nhắm rượu. Chu Vương này thật ra vẫn còn may mắn hơn.
Hơn nữa có người cũng nghĩ sâu hơn. nếu không phải Chu gia họ sưu cao thuế nặng, khiến dân chúng lầm than, đại quân lưu dân phản loạn, thì sao có kết cục như ngày hôm nay, chỉ có thể nói là thôi cục thay đồi. tạo hỏa giờn trêu. đáng thương, đáng tiếc, đáng tiếc.
Ba mươi Tháng sáu. binh mã Sơn Đông trong thành tăng cường giám sát. hơn nữa còn phái tốc mã truyền tin tới bên phủ Quý Đức. để hai đoàn quân Duyệt Châu tới Quý Đức phòng ngự chuẩn bị sẵn. phòng có biến.
Nhưng thành Khai Phong lại yên tĩnh tới bất ngờ . hỏa hoạn ờ phủ Chu Vương, với mọi người lại giống như là chuyện thuận Lý Tự Thành chương. Những chuyện Tề quốc công Lý Mạnh làm. vén đă không thể tha cho người của Chu gia. Thành Khai Phong thậm chí từ việc Chu Vương phủ bị đốt cháy lại được lợi không ít.
Ví dụ như Chu Vương phủ có diện tích rộng, bị lửa thiểu đốt. mặc dù lúc sảng sớm. ngọn lửa được đập tất. nhưng phế tích vẫn đang có mỗi lửa còn sót lại. cả đống phế tích này cũng cần nhiều thanh niên trai tránh tới xử lý. Doanh Giao Châu cũng trả tiền luôn, mọi người bây giờ đều căng thằng tới đinh đầu. nhưng đây là chuyện tốt.
Thành Khai Phong bắt đầu hồi phục trạng thái cuộc sống bình thường ; cồng thành mở ra. thằng đường thủy bộ. lượng lớn hàng hóa theo đường thủy được chuyền tới. cũng có dân chúng sống ở hai bở Hoàng Hà giữa phủ Quý Đức và thành Khai Phong đều tới tìm kế sinh nhai, tin tức cũng bắt đầu truyền đi.
Chuyện Chu Vương phủ ờ Khai Phong nửa đểm xảy ra hỏa hoạn, gần như giữa thâng bảy, quá nửa người ờ mấy tình Bắc Trực Đãi. Sơn Đông. Nam Trực Đãi đều biết.
Đây cũng là điều ngoài dự kiến của quân Sơn Đông, vốn dĩ cho rằng hành động như vậy sẽ khiến nhiều người phản cảm: văn nhân sĩ tử sẽ lại trào lên làn sóng công kích, ai ngờ phản ứng của mọi người lại chỉ là miêu tả nhẹ nhàng như vậy, hoàn toàn không quan tâm tới. hơn nữa sau đó tin tức phản hồi từ phương xa tới. những tình có phiên vương Đại Minh như Hồ Quảng; Giang Tây. Sơn Đông, ngược lại còn thấy chuyện này khá tốt.
Chỉ có đời Minh, phiên vương ngoài ra ngoài thành hiến tế ra. thời gian còn lại đều bị giam lởng trong thành không được ra ngoài. Trên đầu chỉ có mành trời như vậy, có thể hoạt động cũng chính là thành trì này. Thành trên Đại Minh ngoài mấy thành lớn như kinh thành. Nam Kinh: Khai Phong; Tây An. Tô Châu ra. những nơi khác đều khá nhỏ hẹp.
Cứ đòi đòi nghẹn khuất như vậy. tâm lý không thay đổi cũng khó khăn, sao có thể trút ra những cảm xúc trong lòng, ngoài tửu sắc ra. cũng chính là sát hại dân chúng.
Nói tới có lẻ là truyện cười, các phiên vương ở vùng thích tửu sắc. thường đều được trênều đình ca ngợi, xưng là thuần hậu. vì chìm đám trong tửu sắc, ít nhất sẽ không nguy hại tới trênều đình, về phần tham tài áp bức dân chúng, quan quân cũng không thể quân được, thường là bọn vô lại ác nhân đầu nhập tới. dựa vào quyền thế khoanh vòng ruộng đắt. áp bức dân chúng lương thiện, vô cùng khổ cực. dân chúng lầm than.
Những phiên vương này. cho dù là giết người trong thành, cũng không trong phạm vi quản lý của quan lại, có thể nói họ coi trời bằng vung cũng không quá.
Các phiên vương làm hại dân chúng như vậy. lại không thể nào quân thúc, nên họ đứng đối lập với tất cả mọi người, không chỉ là dân chúng phản cảm cầm hận. mà ngay cả vãn nhân sĩ tử. các nhà giàu có thậm chí là quan lại ờ vùng cũng căm hận. Chu Vương trong thành Khai Phong cũng không thể nói là người xấu. thậm chí còn từng làm nhiều việc tốt.
Nhưng nhà Chu Vương chưa bao giờ ra khỏi thành, phàm là nghe thấy Chu Vương gặp nạn. đều thay phiên vương vào trong, chắc chắn là Trầnm trồ khen ngợi rồi.
Chuyện ờ Tư Dương phủ thành Duyệt Châu có thể càng cụ thể nói rõ thái độ này, phủ Lỗ Vương hiện giờ hoàn toàn bị vây trong thành Tư Dương, những vương trấn; ruộng tốt ngoài thành đều được “đo đạc” dưới danh nghĩa của đồn điền điền trấn; có rất nhiều dân chúng cũng được lợi theo.
Năm đó Lỗ Vương phủ đúng là có làm vài chuyện độc ác ờ phủ Duyệt Châu, giữa thâng bảy. tin Chu Vương phủ bị đốt cháy truyền tới Sơn Đông, liền có người nửa đểm chửi lớn bên ngoài Lỗ Vương phủ, nói là những tên khốn kiếp các ngươi sao không tim đuốc tự đốt minh đi. để dân chúng Tư Đương được vui vẻ.
Lỗ Vương phủ cám như hến, không dám có bất cứ phản ứng nào. họ đúng là sợ đắc tội với vị thần chết Sơn Đông này, tối không cẩn thận lại bị “cháy”.
Rất ít người dễ ý thấy, sau ngày lửa lớn bốc cháy, binh mã Sơn Đông bao vây quanh Chu Vương phủ thiếu đi năm trăm người. Đồng thời, một đội thuyền vận chuyền lương thực, bắt đầu lên đường; từ Hoàng Hạ thuận theo kênh đào quay về Sơn Đông.
Trong đó hai chiếc thuyền lớn được nói là dùng kỹ thuật chế tạo của thuyền Đại Phúc, họ có lớn nhỏ i như hiện này là vì hạn chế đường sông, nếu không phải như vậy. những chiếc thuyền này có thể còn lớn hơn nữa.
Thuyền bè như vậy, đi ngược dòng tới bến đò thành Khai Phong, khiến trên dưới thành Khai Phong một trận khiếp sợ. thuyền bè như vậy nhìn thế nào cũng không giống dùng để ýận chuyền lương thực; mà giống như đang khoe khoang thực lực của Sơn Đông.
Hai chiếc thuyền lớn khiến người ta kinh hãi đúng là không dùng để chuyền lương thực. Thuyền bè từ Sơn Đông tới thành Khai Phong, sau khi chuyền lương thực và hàng muối, thường còn mang một số đặc sản thành Khai Phong về như vàng bạc đồ chơi còn có những hàng hóa dự trữ trong kho lớn ờ thành Khai Phong.
Nhưng hai chiếc thuyền này hiện giờ không chất hàng hóa cũng không chất lương thực, mà là người nhà Chu Vương. Vì bảo đảm an toàn, đoạn đường từ thành Khai Phong cho tới hạ du Nghi Phong đều không cho họ đi lên boong tàu. Tới bên Nghi Phong, bên này đă vào trong khu vực binh mã Sơn Đông khống chế. tất nhiên cũng có thể thoải mái.
Để người nhà Chu Vương bị đè nén xóc nảy mấy ngày nay. đi lên boong tàu. phiên vương ờ Đại Minh là quý tộc chì đứng sau Hoàng để. bắt cóc cả nhà Chu Vương Chu Cung Hào thể này. khó tránh khỏi cả nhà họ sẽ có hành động quá khích.
người dựa vào bến cảng mà làm ăn trên biển cũng không ít. lần này con cháu phú quý cùng Chu Kiến Hải tới Nhật gặp may cũng không ít.
Nhưng người có thể phát hiện ra cơ hội này cũng chỉ có một mình Chu Kiến Hải. hơn nữa số Nguyên liệu đồng này vừa vặn bồ sung vào lỗ hổng cần gấp của doanh Giao Châu, đây đúng là phận đoản nhạy cảm và quan sát cần thiết, đầu óc cũng phải tỉnh táo, đối với nhân tài như vậy. thương đoàn Linh Sơn thật sự rất cần.
Dùng tục ngữ để nói, ván đặt cược này Chu Kiến Hải đã đúng. Lý Mạnh nghe Ninh Kiền Quý nói xong, lập tức đưa ra quyết định, vụ làm ăn ở Nhật này có thể tạm thôi để Chu Kiến Hải phụ trách, Nguyên liệu đồng nhập vào. có thể cho hắn có hai phần: doanh Giao Châu chưa bao giờ để người khác làm không công cả.
Chu Kiến Hải bỗng chốc trở thành một trong mười lắm chường quầy cẩp cao của thương đoàn Linh Sơn. Chu gia gần như không chần chừ gỉ. lập tức coi Chu Kiến Hải là người thừa kế của dòng tộc, mấy trường lâo đức cao vọng trọng trong dòng tộc còn gợi ý, nếu Chu Kiến Hải muốn, vị trí tộc trường cũng là của hẳn.
Phát tài là chuyện nhở. có thể trên cùng chiến xa với Tề quốc công mới là công lao lớn.
Chỉ có điều hôm đó thuyền trường thu phí vận chuyền của Chu Kiến Hải cao ngắt ngưởng lại ăn phải quả đắng; hắn cũng không ngờ chàng trai ờ Nhật bị cười là tên ngốc về tới Giao Châu lại một bước lên trời. Xuống thuyền ở cảng Linh Sơn. thấy Chu Kiến Hải gặp may như vậy. lại nghe nói nhị đương gia bị đôi xử lạnh nhạt ở Tê Nam mấy thâng nay. nhưng vẫn cao thảp hoạt động, vị thuyền trường này liền cảm thấy sợ hãi.
Trịnh gia cầu cạnh Sơn Đông như hiện nay. quan thương Sơn Đông như Chu Kiến Hải lại bị minh thu một món hời lớn. nếu để đương gia biết được, thì kết cục thật là quả thảm.
Trịnh gia xuất thân là hải tặc J\ơ trong nội bộ nếu bị khiến trách thì là luôn huyết tình tàn khốc, vị thuyền trường bị dọa cho phát sợ này lập tức đưa sô bạc kiêm được cho Chu Kiẻn Hải. Chu Kiên Hải làn này đã phát tài. tảt nhiên không thiểu chút bạc này, huông hô đúng là dùng thuyền vận chuyền, số tiền này tiểu đúng chỗ. nên hoàn toàn không lấy lại. khiến thuyền trường này càng sợ hãi, lại mượn một khoản bạc lớn của người cùng đội thuyền minh: lại đưa tới cho Chu Kiến Hải. Nếu nhận lại. chuyên này Chu Kiến Hải chỉ riêng phí vận chuyền đã kiêm được mấy trăm lượng.
Chu Kiến Hải không hiểu gì cứ đẩy qua đầy lại với thuyền trường, nếu không phải Ninh Kiền Quý cao hứng bừng bừng mang theo hắn tới Tê Nam. e vụ dảv đưa này vẫn còn tiếp tục.
Những con cháu thương nhân Sơn Đông cùng đi cũng vô cùng hối hận. vỉ đi lại giữa Sơn Đông và Nhật đều phải đi thuyền của Trịnh gia. không ít người đều cùng quay lại với Chu Kiến Hải.
Có người mua đồ sơn; có người mua đao kiếm, có người thông minh dùng bạc mang theo đôi lại không ít vàng, nhưng vì có hạn ở một phủ Đức Xuyên, nên chỉ có thể kiếm được ít, mọi người mang hàng hóa về có vẻ như đều nhiều lợi nhưận hơn số Nguyên liệu đồng ờ đáy khoang thuyền của Chu Kiến Hải.
Những người này đều đang chờ để chề cười Chu Kiến Hải, số Nguyên liệu đồng này mang về đúc thành tiền dâng, tương đương với chi phí cho thợ thủ công; cũng chỉ là lợi nhưận gẩp đôi, nhưng vắn để mấu chốt là Đại Minh nghiêm cắm cá nhân đúc tiền. Sơn Đông lại càng nghiêm phạt.
Hơn nữa người có thể rèn đúc kim loại gần như đều tập trung trong bên chế tạo binh khí. mọi người đều biết. Chuyền này gần như Chu Kiến Hải đã mang tiền trong nhà ra hết rồi- hoàn toàn không có tiền dư thuê thợ thủ công, đựng xưởng, nếu không muốn rơi đầu. thì mang số đồng này đúc thành đồ dùng đem bán thôi.
Không phải ai cũng có thể quan sát được giá tiền đồng ngoài thị trường cao ngắt ngưởng là vì bên cục chế tạo binh khí cần lượng lớn Nguyên liệu đồng.
Không phải ai cũng có quyết tâm dùng số tiền lớn như vậy để mua Nguyên liệu đồng, dự định cho dù tặng không cũng phải đưa cho bên chế tạo binh khí của doanh Giao Châu, không phải ai cũng có gan như vậy.
Chu Kiến Hải quan sát thấy. Chu Kiến Hải dám bỏ hai vạn lượng bạc ra mua đồng, bày giờ hẳn thành công rồi.. Chuyến đi Nhật này, số hàng thô nặng nhất lại thu được lợi nhưận lớn nhất, những người muốn xem Chu Kiến Hải phá sản đó đều đờ dẫn. bây giờ có biết món hời từ Nguyên liệu đồng cũng đã muộn.
Ai cũng biết được chuyến sau chẳc chẳn là thương đoàn Linh Sơn mang lượng vàng bạc lớn tới Nhật, lúc đó. ngoài Chu Kiến Hải ra. bọn họ đầu thể kiếm chút lợi lộc gì.
Chu Kế Hải cười sau cùng, quả nhiên là cười sảng khoái nhất.
Ninh Kiền Quý đã chuẩn bị sẫn. tiền cũng tính toán rồi. dù sao đại soái Lý Mạnh cũng từng có yêu cầu, chính là quân công quan trọng nhất, muốn nghĩ cách, cho dù thế nào cũng phải đảm bảo quân công vận hành bình thường .
Đối với việc khan hiếm Nguyên liệu đồng, tình hình giá tiền đồng trên thị trường quá cao. Lý Mạnh lại không có cách gì xử lý vì đây đều là phạm trù kinh tể học. Lúc Ninh Kiền Quý rời Tế Nam . Lý Mạnh còn đặc biệt đặn dò:
“Nguyên liệu đồng khan hiếm, đây cũng không phải lỗi của ngươi, chỉ cần trù bị đủ lượng Nguyên liệu đồng là được, hậu quả còn lại chúng ta sẽ bàn sau”.
Đây chỉ là để Ninh sư gia yến tâm. Lý Mạnh cũng chuẩn bị sẵn tiền bồi thường, nhưng tính toán thời gian này. mới chỉ hơn chục ngày. Ninh sư gia đã tới cảng Linh Sơn sau đó lên ngựa quay về, rốt cuộc là có việc gì gắp. khiến các đại chường quầy Sơn Đông đều lo lòng như vậy?
Mặc dù chạng vạng, cả nhà đoàn tụ. nhưng Ninh Kiền Quỷ tới. Lý mạnh vẫn ra ngoài gặp; dù sao việc công quan trọng không thể nhàn nhả được.
Thấy bộ dạng của Ninh Kiền Quý, Lý Mạnh lại kinh ngạc, những năm này Ninh Kiền Quý ờ địa vị cao. trong tay nắm lượng vàng bạc tài sản lớn. không còn như sư gia trước đây. mà cũng uy nghiêm tự trọng, có khí độ của nhân vật lớn. hôm nay lại vui mừng thế này không biết là vì cái gì?
'Đại soái, có đồng rồi. có đồng rồi”.
Giọng Ninh Kiền Quỷ run run. đây đúng là may mắn từ trên trời rơi xuống, lúc doanh Giao Châu khan hiếm đồng như vậy. lại có một hào thương ở Sơn Đông chuyên một lượng lớn đồng Nguyên liệu từ Nhật về. đây đúng là chuyện may mắn biết bao.
Thì ra Nhật là nơi sản xuất đồng, hơn nữa giá đồng lại rẻ như vậy. thật là may mắn của doanh Giao Châu, nhưng doanh Giao Châu không có đủ vận lực trên biên từ Sơn Đông tới Nhật. Cho dù là lượng lớn Nguyên liệu dâng lần này. cũng phải dùng tới đội thuyền của Trịnh gia.
Doanh Giao Châu hiện giờ cần Nguyên liệu đồng với số lượng cực lớn. mà đội thuyền gần biển của doanh Giao Châu hiện giờ không thể tới đó vận chuyền được, mà trên mặt biển Đông á hiện giờ. cũng chỉ có đội thuyền của Trịnh gia mới có thể vận chuyền số hàng với lượng lớn như vậy.
Theo suy nghĩ của Lý Mạnh; vốn dĩ vần muốn để đại điện của Trịnh gia chờ một thời gian nữa. hai bên mặc dù cách xa nhau hai ba tỉnh, hai bên đều không thể đả kích nhau; nhưng tình hình hiện giờ. doanh Giao Châu lại chiếm ưu thế như vậy, hoàn toàn áp đảo Trịnh gia ờ Phúc Kiến.
Người đời sau thường bình luận. Trịnh Chỉ Long có tài mà không có chí lớn; với mấy nghìn con thuyền của Trịnh Chỉ Long, gần như lực lượng hải tặc ở nam Trung Quốc đều là thực lực và quy mô hiệu quả của hẳn. lúc ấy thậm chí có thể xâm chiếm một bộ phận của Nhật, những nước nhỏ ờ Nam Dương càng không cần nói tới.
Phải biết rẳng. thực lực của Trịnh Chỉ Hổ đã bành trướng tới mức người Tây Ban Nha và người Hà Lan cũng không muốn giừ thái độ hòa bình với hẳn. nhưng hẳn vẫn xem trọng cơ nghiệp ờ Phúc Kiến, tất nhiên đó cũng là quan niệm quê cha đất tồ ăn vào máu người Trung Quốc, mọi thứ chỉ có đại lục mới tốt.
Điều này hoàn toàn ngược lại với tình hình quảng đại quần chúng nhân dân tranh nhau xuất ngoại hiện nay. suy nghĩ kỹ thì điều này cũng khá thú vị.
Gạt cũng gạt lâu như vậy rồi, nếu bây giờ có chỗ dùng tới. tất nhiên là phải trênệu kiến rồi. Trước khi Ninh Kiền Quý quay về từ cảng Linh Sơn. cũng đã cùng Chu Kế Hải tìm hiểu tình hình thương mại ở Nhật và nguồn Nguyên liệu đồng. Chu Kế Hải tất nhiên biết lũng đoạn vụ làm ăn độc nhất vô nhị này mới kiếm được nhiều hơn.
Nhưng hắn hiểu, dựa vào vốn của mình, muốn làm ăn với Sơn Đông và Nhật, đặc biệt là làm buôn bán Nguyên liệu đồng mỗi lần cần lượng lớn bạc thế này. e là phải bỏvụ làm ăn này. Nếu đồng mua về cũng phải bán cho doanh Giao Châu, mục đích của mình ngoài kiếm tiền ra còn muốn qua lại với Tề quốc công, đơn giản là lôi thương đoàn Linh Sơn của doanh Giao châu vào vụ làm án này.
Lợi nhưận đầu tiền. Chu Kế Hải đã cầm chắc, bao gồm cả bạc ứng ra và bạc mua đồng, hơn nữa gần như còn kiểm được ba phần lợi nhưận.
Đối với hải thương mà nói. ba phần lợi nhưận không phải là cao. nhưng nghĩ tới vụ làm ăn Nguyên liệu đồng với số lượng cực lớn này. ba phần lợi nhưận cũng là một con số khá lớn. Chu Kiến Hải đă có thể nói là phất lên. hơn nữa còn tiền đồ rộng mờ. Thương nhân ờ Sơn Đông không ít.
hơn. Sau đó lại cắn xé máu thịt nhiều hơn, những gì mà bọn Tấn thương được chia chác cũng càng nhiều, quay đi quay lại, cho tới khi Hoa Hạ ngã xuống, Man tộc trở thành chủ nhân của mành đất này.
Cái này gọi là là nổi giáo cho giặc, Man tộc là hổ. bọn Tấn thương chính là ma cọp vồ.
Cao Thịnh Hỏa chính là một con ma cọp vồ lớn nhất, Cao Nhạc Mãn và Thịnh Trì Tuyên là hai vị đồng gia hiện tại của Cao Thịnh Hỏa. hàm ý của cái tên Cao Thịnh Hỏa, trên thực tế chính là ý tứ Cao gia và Thịnh gia hỏa hảo, nghe nói vào những năm Vạn Lịch, phụ thân của hai vị đồng gia hiện tại ở Binh Diêu vốn thù địch với nhau, về sau được người ta hỏa giải mới thôi không đấu đá nữa.
Hơn nữa rất kỳ diệu là, song phương còn liên hợp với nhau, kết quả sinh ý làm càng lúc càng lớn. huyện thành Binh Diêu, ngươi nếu tới làm ăn, xin tới thành nam, phía đó có thương khố và thương hào của Cao Thịnh Hỏa. nếu ngươi muốn bái phóng Cao gia hoặc là Thịnh gia. xin tới thành bắc, phủ đệ của hai nhà đều ờ thành bắc.
Không sai, trong thành chỉ có trụ trạch và sản nghiệp của Cao gia và Thịnh gia, những nhà khác đều chuyên ra ngoại thành hết rồi, Cao Thịnh Hỏa rộng rãi an bài sản nghiệp cho bọn họ, hơn nữa huyện thành Bình Diêu, đại bộ phận người đều làm công cho Cao Thịnh thì quan lại trên dưới của nha môn thành Binh Diêu, từ trên một loại ý nghĩa nào đó mà nói thì cũng giống như vậy.
Cao Nhạc Mãn là là truyền kỳ trong Tấn thương, hiện tại hơn bốn mươi tuổi, nhưng cho dù là loại thương gia tiền bối bây tâm mươi tuổi, ở trước mặt Y cũng phải cung kính.
Cuối những năm Vạn Lịch, ưu thế của quan ngoại Mãn Thanh vẫn chưa có biểu hiện tuyệt đối như mấy năm gần đây. lúc đó Cao Thịnh Hỏa chỉ được coi là thương hộ có quy mô tâm trung, Cao Nhạc Mãn mới mười sáu tuổi quyết định đi bắt tay làm ăn với Mãn Thanh Thát Lỗ ở quan ngoại, người dẫn đội chính là Thịnh Trì Tuyên.
Đây cũng là đánh cuộc rất hay, lúc đó Nỗ Nhĩ Cáp Xích vẫn bị người ta cười chề, chỉ là một tên đầu mục nô tù không biết trời cao đất rộng mà thôi, nếu như thất bại, tất cả gia sản của Cao Thịnh Hỏa đều sẽ mất sạch, đương nhiên. Cao Thịnh Hỏa cược thâng, trong hai mươi năm thời gian ngắn ngủi, hào xung giàu có nhất thiên hạ.
Đại Minh và Thát Lỗ là tử địch thế bất lưởng lập. muốn vận chuyền các loại vật tư mà Mãn Thanh cần từ Sơn Tây tới thảo Nguyên, sau đó từ thảo Nguyên vận tới quan ngoại, bao gồm từ Sơn Tây qua Bắc Trực Đãi vận chuyền tới quan ngoại, mỗi thương lộ này đều phải thông qua khu vực phòng thủ của tổng binhĐại Đồng.
Không cho tổng binhĐại Đồng này ăn no, Cao Thịnh Hỏa có chuẩn bị nhiều hàng hơn nữa cũng không thể vận ra được, thiên hạ không có quan binh không nhận tiền tài, bất kể là văn quan hay là võ quan, ví dụ như tổng binhThái Nguyên Khương Tương mới lên, Khương Tương vốn là phó tướng trong các tướng lĩnh Sơn Tây đã có thể dùng hai chữ trung nghĩa để hình dung. Nhưng vẫn không phái là bị các Tấn thương liên hợp dùng kim ngán mỹ sắc biến cho thành ngoan ngoãn Vâng lời. hơn nữa đút lót trên dưới cho hắn. Tổng binhSơn Tây Hứa Định Quốc theo đốc sư Hầu Tuần bình tặc, Khương Tương sẽ tiếp nhận chức tổng binhĐại Đồng. Ai ngờ từ đầu chui ra một Trân Vĩnh Phúc đầu óc có vấn để. không tới gia nhập Sơn Đông mà lại muốn tới trấn thủ biên cương Sơn Tây.
Trong loạn thế như thế này. một võ tướng có thể tở rõ sự trung tâm của mình đối với trênều đình thực sự là có Y nghĩa quá đặc biệt, đã yêu cầu tới Sơn Tây trấn thủ biên cương, vậy thì trênều đình kháng định sẽ bổ nhiên hắn làm một tổng binhquan Đại Đồng. Bởi vì ở Sơn Tây chức vị cao hơn đầu binh, hơn nữa chức vị có thể chứng tỏ được sự khen thưởng và trọng thị của trênều đình cũng chỉ là tổng binhĐại Đồng của Chinh tây tiền tướng quân.
Sự bổ nhiệm này bất kể là nói từ phưong diện nào cũng là quyết định không thể thay đối.
Từ lúc tiến vào Sơn Tây, ở huyện Văn Hi, thương nhân bắt đầu trừ bị quân hướng lương mạt cho chín ngàn dự binh mà Trần Vĩnh Phúc suất lĩnh chính là đồng minh của Cao Thịnh Hoa.
Thấy tổng binhTrần Vĩnh Phúc không cự tuyệt chỗ lương mạt quân nhu này, vậy thì chứng tở hắn không phái là một khối thiết bản, tiếp theo có thể tuần tự mà tiến dần. Có điều dân dân tiến sát Phận châu, hai vị đồng gia của Cao Thịnh Hỏa lại đau đầu phát hiện ra rằng, Trần Vĩnh Púc đối với hành động giải quyết như yếu cho quân đội của thương nhân cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Còn kim ngàn nữ tử mà tu nhân tặng thì đều cự tuyệt không nhận. Hơn nữa loại cự tuyệt không nhận nàỵ không phải là kiểu khách khí giả yờ giả vịt, người tới tặng đều bị đánh cho một trận rồi đuổi đi.
Năm vạn lạng bạc trắng và ba tuyệt sắc của huyện Linh Thạch, đây là một lần đút lót sau cùng trước khi vào huyện Phần châu, hai vị đồng gia của Cao Thịnh Hỏa rất lo lắng về thái độ này của Trần Vĩnh Phúc, cho nên lần này mới đút lót thật mạnh tay, nhưng kết quả càng khiến người ta thất vọng hơn, Trần Vĩnh Phúc do dự một hồi rồi vẫn trả lễ vật về.
Nếu nói là kiên quyết không nhận, có lẽ còn có thể khiến hai vị đồng gia này yến tâm một chút, nhưng do dự một hồi. chứng tở người này không phải là không tham tài, mà là có điều gì đó cố kỵ hoặc là có suy nghĩ gì khác.
Ba chữ Cao Thịnh Hỏa này ở rất nhiều nơi trong thiên hạ đều bị coi là một tên người, cho dù là ờ Giang Nam, nơi tin tức linh thông. Đại hào thương Khuu gia của phủ Tùng Giang chuyên buôn bán vải bổng đã từng cảm khái rằng: "Lão Cao của Sơn Tây này. mỗi năm đều từ chổ của ta mua nhiều vải yóc như vậy, sợ là người của năm tỉnh phía bắc đều có Y phục để mặc.”
về sau chuyện này thì bị truyền ra thành chuyện cười, nơi hào phú trong thiên hạ, Sơn Đông là mới nôi, luận về nội tình thì so với mấy nơi khác thực sự là có chềnh lệch không nhỏ. Giang Nam giàu có đồng đúc, mà Sơn Tây ban đầu thì dựa vào tơ lụa của phủ Lộ An, quặng sắt của Trạch châu, tới trung kỳ thì là muối và mậu dịch.
Thôi Minh mạt, trừ Linh Sơn thương hành của Sơn Đông , loại tập đoàn mang theo không ít sắc thái quân sự chính trị của Trịnh gia cũng không thể được tính vào trong đó. Cao Thịnh Hỏa này có thể được xưng là thương hội đệ nhất thiên hạ.
Thương nghiệp của Sơn Tây hưng khởi không qua một trăm năm, cũng từ những năm Gia Tĩnh mới bắt đầu phát đạt, hiện giờ đă đuổi kịp Giang Nam có lịch sử lâu đời rồi, điều này quả thật khiến người ta phải kinh thân.
Hơn nữa thương nghiệp Sơn Tây mạnh mẽ không chỉ có một Cao Hịrih Hỏa. mà còn có phủ Thái Nguyên và Phần châu cùng với các thương hào của Đại Đồng. Thương hộ lớn nhỏ đều sinh cơ bừng bừng, vốn là nơi Sơn Tây trong ngoài đều là núi non này. địa hình tương đối khép kín, hơn nữa hậu phương của thương trấn Đại Đồng, một khi có biên hoạn binh tai thường thường đều bị tác động đến.
Đây vốn cũng không phải là địa phương tốt để làm quan, nhưng những năm gần đây có một số vị trí của phủ huyện thuộc Sơn Tây được một số người quen thuộc với quan trường đánh giá là nơi có ưu đãi hạng nhất, Nguyên nhân không gi khác, ngồi một nhiệm kỳ. hiếu kính của những thương nhân ờ bên dưới có thể nói ăn dùng không hết. lọi ích nhiều vô kê.
Nhưng dạng hưng thịnh, thương nghiệp, sinh cơ bừng bừng này lại không phải là loại thương nghiệp đầu não kiểu hào thương Giang Nam, mà là bởi vì sự đầu cơ của chỉnh sách cùng với các loại mạo hiểm không có Nguyên tắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.