Chương 101: Tìm đường tắt
Đặc Biệt Bạch
22/03/2013
Đại Minh có quy củ lấy văn quản võ đã mấy trăm năm rồi, các loại đại tướng quân quan như tổng binh tham tướng đều thuộc sự điều khiển quản lý của văn thần do triều đình phái ra, không có quyền lực tự chủ. Văn quý võ hèn cơ hồ là quy củ ước định tục xưng rồi. Cho nên Lý Mạnh mặc dù đường đường là quân quan thủ bị hàng ngũ phẩm, nhưng thái độ của Nha tri châu của Giao châu đối với hắn vẫn cao cao tại thượng, mà dựa theo cách quản lý thì quan quân thủ bị gặp tri châu còn phải cung kính thi lễ. Truyện "Thuận Minh "
Cục diện trong thành Giao Châu đối với Lý Mạnh mà nói thì giống như là không có thay đổi gì, nhưng người vốn kính úy hắn thì lúc này biến thành càng kính úy hơn, những người vốn lãnh đạm với hắn thì hiện tại vẫn cứ lãnh đạm mà thôi. Chỗ khác biệt chẳng qua là võ lực của diêm đinh dưới tay Lý Mạnh đã giành được thân phận hợp pháp.
Nói đi nói lại cũng chính là những diêm đinh đóng ở nam bộ phủ Lai châu này đã có thể dùng thân phận quan binh để xuất hiện, bởi vì đây là phạm vi thủ bị của Giao Châu thủ bị, các nơi khác của tỉnh Sơn Đông dĩ nhiên là vẫn phải lấy cái danh diêm đinh để tồn tại.
Không biết có phải là các cấp nha môn sơ suất hoặc là có ý giả bộ hồ đồ hay không, Lý Mạnh tuy có thực chức Giao châu thủ bị có binh có quyền, nhưng chức vị diêm chính tuần kiểm Giao châu vẫn được giữ, một cái là triều đình cấp cho hắn quyền đóng binh trú binh, một cái là mang tới tiền bạc liên miên không dứt cho hắn có thể dùng để nuôi binh. Truyện "Thuận Minh "
Tước vị thủ bị sau khi chính thức được đưa xuống, tất cả người dưới tay Lý Mạnh đều bận tối mặt tối mũi. Mã Cương vốn chủ trì diêm đinh ở Thanh châu cũng bị khoái mã triệu hồi về, sai hắn và mấy lão quân hộ, lão quân quan đến từ Linh Sơn vệ sở cùng nhau hạch định doanh địa ở phụ cận cho những binh đinh này.
Ninh Kiền QÚY và Hầu Sơn cũng làm không nghĩ, gọi xe ngựa, cầm bạc, bôn ba khắp các nha môn ở Sơn Đông để đút lót, cố làm cho xong thủ tục tiếp theo, còn muốn mua một số tài liệu để xây đựng doanh địa, hòng xác định nhân thủ và đường sá cho việc cung ứng lương thực sau nàY.
Những chuyện này nếu đặt trên đầu thủ bị tân nhiệm khác, chắc chắn còn có cả tâm tư muốn tự sát luôn, chỗ nào cũng cần tiền, chỗ nào cũng cần nhân thủ, trong tay hơi túng thiếu một chút là phỏng chừng sẽ bị bắt bí ngay.
Nhưng đối với hệ thống này của Lý Mạnh mà nói, nhân thủ cũng thiếu hụt, hơn hai ngàn diêm đinh được huấn luyện ra thì vướng ở các yếu đạo trong cả Sơn Đông để tra bắt buôn lậu muối, ai ai cũng hận không thể phân thân thành hai. Thiếu nhân thủ, hơn nữa lại thiếu nhân tài, Lý Mạnh là sĩ quan quân giải phóng thời hiện đại, có chút hiểu biết về thao diễn và huấn luvện cụ thể, nhưng những hạng mục khác thì rất hữu hạn. Mã Cương thì cấp cho người ta làm thân binh, những người khác đều xuất thân từ con em nhà nông. Ninh Kiền QUÝ tối đa cũng chỉ là gia sư đầu chó, Hầu Sơ và La Tây thì tối đa cũng chỉ là trợ thủ bồi bút.
Sự lý giải và nhận thức của Lý Mạnh đối với rất nhiều thứ ngay cả cái miệng rộng của Chu cử nhân cũng không nói ra được. Khi hệ thống này làm việc đều cẩn thận khẩn trương, chú ý từng bước, chỉ sợ làm sai.
Có điều, cái cần thiết nhất để chuẩn bị xây dựng Giao châu doanh là tiền, mà cái mà hệ thống này của Lý Mạnh không thiếu nhất cũng chính là tiền. Mặc dù bởi vì tiền lương của diêm đinh rất nhiều, tiêu phí vào các hạng mục như binh khí Y giáp cũng không ít, nhưng dẫu sao thì tiền kiếm được hàng tháng vẫn rất nhiều, bổ sung vào lỗ hổng này vẫn là điều rất đơn giản. Dù thế nào thì cũng vẫn là có tiền.
Doanh đầu các nơi ở Sơn Đông nghe thấy Giao châu có thêm một thủ bị, đều nhìn với thái độ chê cười, thầm nghĩ vào những năm này, ở cái địa phương nghèo khó như thế này mà còn có người muốn làm lính ăn lương, xây đại doanh thôi cùng đủ khiến ngươi nghèo chết đi rồi. Vị Đăng Lai tham tướng thay Lý Mạnh báo lên trên càng mang ý nghĩ muốn kiếm tiện nghi. Quân binh nghèo muốn chết, địa phương cấp tiền cấp lương trước giờ đều keo kiệt vô cùng. Tiền lương mà triều đình gửi xuống đều bị ăn bớt đi một số.
Mà xây dựng đại doanh căn bản là không được cấp tiền, khi quân binh của ngươi không có tiền, quẫn bách quá sẽ phát sinh xung đột với địa phương. Tới lúc khiến cho náo loạn cả lên, triều đình hạ lệnh tiêu diệt hoặc là giải tán, ta dẫn người tới thôn tính số người này của ngươi, chẳng mất gì mà lại giành được một cỗ thế lực, tội gì mà không làm?
Nhưng những người muốn thấy chuyện cười này đều há miệng trợn mắt. Những tướng quân không quá hiểu biết về buôn bán muối này nghĩ sao cũng không minh bạch. Giao châu thủ bị Lý Mạnh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, đại doanh được xây dựng với tốc độ cực kỳ nhanh, hơn nữa người đi nghe ngóng tin tức có nói rằng, Giao châu doanh chi tiền rất sảng khoái, trước giờ chưa từng thiếu ai.
Mọi người quả thực là hồ đồ rồi, những năm này, có tiền nhiều như vậy, làm gì không làm, lại đi làm lính đánh trận. Thiên hạ loạn như thế này, chiến binh ai biết lúc nào sẽ bị kéo đi tống tử.
Tình trạng sinh hoạt của Lý Mạnh vẫn như cũ, đối với hắn mà nói, vẫn là buôn bán muối kiếm tiền, vẫn mỗi ngày thao luyện diêm đinh. Có điều hiện tại có danh phận hợp pháp mà thôi, diêm đinh hiện tại có thể đường hoàng thao luyện ở ngoại thành Giao châu. Nơi này dẫu sao cũng là một châu thành, làm chuyện gì cũng tiện hơn nhiều so với ở phía trấn Phùng Mãnh.
Ở phía trấn Phùng Mãnh, mỗi một hội gia đình đều nhận được lợi ích trong hệ thống tư diêm của Lý Mạnh, còn có diêm đinh đóng giữ, đồng muối và ruộng muối Linh Sơn tùy thời đều có lực lượng cơ động tăng viện, địa phương đó rất ổn định, căn bản không cần phải lo lắng gì nữa.
Có điều đối với diêm đinh hộ vệ của trạch viện nha môn tuần kiểm mà nói, hoặc có thể gọi là đối với thân binh hộ vệ của nha môn thủ bị Giao châu mà nói, Lý Mạnh sau khi vào tháng năm, quy luật sinh hoạt có chút biến hóa so với trước kia. Hiện tại buổi trưa mỗi ngày đều một mình ở trong phòng một đoạn thời gian. Lúc trước Lý Mạnh ăn cơm trưa xong hoặc là ở cùng với thân vệ, hoặc là trực tiếp ra phía sân huấn luyện.
Mấy người kỹ tính phát hiện, bắt đầu vào cuối tháng năm, hiện tại việc huấn luyện ở các nơi rất bận rộn, đặc biệt là sau khi Cao Mật dẫn về mấy chục thớt ngựa, diêm đinh cưỡi ngựa đã tăng thêm thành một trăm người, mỗi ngày ở ngoài thành Giao châu, dưới sự đôn đốc của Trương Lâu vất vả huấn luyện.
Súng điểu từ sau khi xác định kiểu dáng, phía Quách Đống đã bắt đầu chế tạo rồi, nhưng nhân thủ trước mắt chủ yếu là tập trung vào làm khôi giáp và lá chắn, tốc độ sản xuất súng điểu cũng chậm hơn nhiều. Mà Lý Mạnh lại có yêu cầu rất nghiêm cẩn đối với chất lượng của súng điểu, khiến các thợ rèn cũng phải sản xuất cực kỳ nghiêm cẩn, tốc độ sản xuất thành ra lại càng chậm, tới hiện tại chẳng qua cũng chỉ tạo ra được mười hai cây súng.
Hơn nữa nói đi nói lại, súng điểu tuy chế tạo được, đạn chì cũng không thiếu, nhưng thuốc nổ và tiêu thạch (quặng ni-trát ka-li) thì thực sự là rất thiếu thốn, khi chế tạo dùng thử cũng vẫn đủ dùng, nhưng khi huấn luyện thực chiến thì lại không đủ. Cái này cũng đành chịu, chỉ có thể thông qua diêm thương các nơi sưu tập hỏa dược tiêu thạch ở các cửa hàng tạp hóa.
Vì việc này, Ninh Kiền Quý thậm chí còn đưa ra điều kiện rất ưu đãi cho diêm thương diêm phiến các nơi, ví dụ như bao nhiêu tiêu thạch hỏa dược thì có thể đổi được muối, vân vân...
Các diêm đinh đều nghĩ rằng Lý Mạnh phải chăng là đang bận rộn vì việc này. Nhưng cũng có chút không đúng, ví dụ như nói Lý Mạnh thường phái người tới chỗ Ninh sư gia lấy giấy và bút mực, hơn nữa số lần ra ra vào vào nhà La Tây cũng quá nhiều.
Lý Mạnh ngồi ở trong phòng, bữa trưa vẫn dùng phương thức của quân nhân để giải quvết nhanh gọn sạch sẽ, bát đũa đều được thu lại hết, trên bàn chỉ bày giấy trắng.
Cửa phòng vang tiếng gõ, La Tây ở bên ngoài gọi một tiếng, sau khi nhận được sự cho phép của Lý Mạnh liền cung kính bước vào. Lý Mạnh nhìn La Tây, cũng có chút không tự nhiên, ho khan một tiếng rồi do dự hỏi: "Phía đó có hồi âm chưa?"
Sắc mặt của La Tây rất trang trọng, trên mặt không hề thấy một nét cười nào, nghiêm giọng trả lời: "Báo cáo lão gia, phía Tô bà tử nói là thư khẳng định đã được đặt trên bàn của tiểu thư nhà họ, nhưng nàng ta có đọc hay không thì không ai biết, bởi vậy chưa có hồi âm gì!"
Lý Mạnh lại ho khan mấy tiếng, do dự một lúc rồi mới hỏi tiếp: "Ngươi qua nửa tiếng nửa lại vào gặp ta, ta có phong thư này muốn nhờ ngươi mang đi giúp ta."
La Tây cung kính dạ một tiếng, sau người vừa muốn bước ra khói cửa thì Lý Mạnh giống như là nhớ ra gì đó, mở miệng hỏi: "Tới hiện tại đã có mười mấy phong thư rồi, ngươi xác định là bà tử đó đều đưa những phong thư này chứ? Còn nữa, tiền của ngươi phía ta sẽ đưa thêm, ngươi đừng có tham ô để đút cho bà tử đó nữa."
Nghe thấy Lý Mạnh nói vậy, La Tây Lương lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống đất, chỉ trời vạch đất mà nói: "Lão gia, trời đất chứng giám, có cho tiểu nhân thêm mấy lá gan cũng không dám tham ô chỗ tiền này, hơn nữa nhi tử của bà già đó chính là ta an bài cho tới Thiểu Hải lâu làm tiểu nhị. Nhà bọn họ trên dưới đều cảm hoài ân đức của lão gia, cho nên bà già đó mới giúp truyền tin."
Cán bút trong tay Lý Mạnh vẫn không ngừng chuyển động, rõ ràng căn bản là không nghe thấy lời nói của La Tây, phỏng chừng vừa rỗi cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Nghe La Tây nói xong, trực tiếp phất phất tay, tỏ ý bảo hắn đi ra.
La Tây cũng không dám tiếp tục biện bạch nữa, lập tức đứng dậy cẩn thận rụt rè đóng cửa lại. Giờ mới dám lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào lại đi nhận cái việc này. Việc này lúc đầu tưởng ngon ăn, cứ việc xem kịch nghe bình thoại, làm mối bắc cầu cho người ta. Nhưng làm tới hiện tại, xem ra hình như là một việc rất nguy hiểm.
Kể ra, tiểu thư của Nhan tri châu đó cũng không phải là giai nhân khuynh quốc khuynh thành gì cho cam, nghe các gia đinh phó phụ trong phủ bọn họ kể lại, những người đã từng gặp tiểu thư của bọn họ có nói rằng xinh đẹp có lẽ còn có thể, nhưng nếu nói là tuyệt sắc thì khẳng định là không phải. Nhưng chỉ có trời mới biết được, tại sao một nhân vật anh hùng cái thế như Lý nhị lang lại đi thích nàng ta.
Chuyện này thực sụ là khổ cực, khi bẩm báo không dám có một chút thần sắc trêu chọc láu cá nào, chỉ sợ khiến Lý Mạnh cảm thấy mình có phải là đang cười nhạo gì đó không. Hơn nữa nữ nhân này không khéo tương lại sẽ trở thành chủ mẫu, đắc tội với người ta rồi thì không phải là chuyện chơi. Cho dù là đám người nhà quê như La Tây cũng biết ngũ phẩm thủ bị như Lý Mạnh mà muốn cưới một tiểu thư trong nhà tri châu lục phẩm cũng là một việc vô cùng khó khăn.
Sau mấy lần tặng lễ bị đối phương cự tuyệt từ ngoài cửa, tìm Chu cử nhân đi cầu hôn cũng thất bại, mắt thấy khi tất cả các phương pháp đều dùng hết. La Tây lại tìm ra một cách, không ngờ lại quen biết một bà đầy tớ già trong phủ của Nhan tri châu, đặc biệt là La Tây đã giúp Tô bà tử này mấy lần, lại cho một số tiền, nói là cho dù sau khi chuyện bị phát hiện, dù có bị Nhan tri châu đuổi ra ngoài thì cũng có Lý Mạnh thu dùng. Có vậy mới khiến bà tử này chịu giúp đỡ, La Tây cũng tính là một trong những quản gia của Lý Mạnh, rất nhiều chuyện riêng đều là hắn đi làm.
Sau khi có cơ hội này, La Tây cho rằng đã bắt được một cơ hội tốt để nịnh bợ Lý Mạnh. Khi nói cho Lý Mạnh nghe, Lý Mạnh quả nhiên là có chút kinh hỉ, mặc dù tưởng đây là chuyện tốt, không ngờ cho tới hiện tại lại thành cục diện lúng ta lúng túng như vậy.
Cục diện trong thành Giao Châu đối với Lý Mạnh mà nói thì giống như là không có thay đổi gì, nhưng người vốn kính úy hắn thì lúc này biến thành càng kính úy hơn, những người vốn lãnh đạm với hắn thì hiện tại vẫn cứ lãnh đạm mà thôi. Chỗ khác biệt chẳng qua là võ lực của diêm đinh dưới tay Lý Mạnh đã giành được thân phận hợp pháp.
Nói đi nói lại cũng chính là những diêm đinh đóng ở nam bộ phủ Lai châu này đã có thể dùng thân phận quan binh để xuất hiện, bởi vì đây là phạm vi thủ bị của Giao Châu thủ bị, các nơi khác của tỉnh Sơn Đông dĩ nhiên là vẫn phải lấy cái danh diêm đinh để tồn tại.
Không biết có phải là các cấp nha môn sơ suất hoặc là có ý giả bộ hồ đồ hay không, Lý Mạnh tuy có thực chức Giao châu thủ bị có binh có quyền, nhưng chức vị diêm chính tuần kiểm Giao châu vẫn được giữ, một cái là triều đình cấp cho hắn quyền đóng binh trú binh, một cái là mang tới tiền bạc liên miên không dứt cho hắn có thể dùng để nuôi binh. Truyện "Thuận Minh "
Tước vị thủ bị sau khi chính thức được đưa xuống, tất cả người dưới tay Lý Mạnh đều bận tối mặt tối mũi. Mã Cương vốn chủ trì diêm đinh ở Thanh châu cũng bị khoái mã triệu hồi về, sai hắn và mấy lão quân hộ, lão quân quan đến từ Linh Sơn vệ sở cùng nhau hạch định doanh địa ở phụ cận cho những binh đinh này.
Ninh Kiền QÚY và Hầu Sơn cũng làm không nghĩ, gọi xe ngựa, cầm bạc, bôn ba khắp các nha môn ở Sơn Đông để đút lót, cố làm cho xong thủ tục tiếp theo, còn muốn mua một số tài liệu để xây đựng doanh địa, hòng xác định nhân thủ và đường sá cho việc cung ứng lương thực sau nàY.
Những chuyện này nếu đặt trên đầu thủ bị tân nhiệm khác, chắc chắn còn có cả tâm tư muốn tự sát luôn, chỗ nào cũng cần tiền, chỗ nào cũng cần nhân thủ, trong tay hơi túng thiếu một chút là phỏng chừng sẽ bị bắt bí ngay.
Nhưng đối với hệ thống này của Lý Mạnh mà nói, nhân thủ cũng thiếu hụt, hơn hai ngàn diêm đinh được huấn luyện ra thì vướng ở các yếu đạo trong cả Sơn Đông để tra bắt buôn lậu muối, ai ai cũng hận không thể phân thân thành hai. Thiếu nhân thủ, hơn nữa lại thiếu nhân tài, Lý Mạnh là sĩ quan quân giải phóng thời hiện đại, có chút hiểu biết về thao diễn và huấn luvện cụ thể, nhưng những hạng mục khác thì rất hữu hạn. Mã Cương thì cấp cho người ta làm thân binh, những người khác đều xuất thân từ con em nhà nông. Ninh Kiền QUÝ tối đa cũng chỉ là gia sư đầu chó, Hầu Sơ và La Tây thì tối đa cũng chỉ là trợ thủ bồi bút.
Sự lý giải và nhận thức của Lý Mạnh đối với rất nhiều thứ ngay cả cái miệng rộng của Chu cử nhân cũng không nói ra được. Khi hệ thống này làm việc đều cẩn thận khẩn trương, chú ý từng bước, chỉ sợ làm sai.
Có điều, cái cần thiết nhất để chuẩn bị xây dựng Giao châu doanh là tiền, mà cái mà hệ thống này của Lý Mạnh không thiếu nhất cũng chính là tiền. Mặc dù bởi vì tiền lương của diêm đinh rất nhiều, tiêu phí vào các hạng mục như binh khí Y giáp cũng không ít, nhưng dẫu sao thì tiền kiếm được hàng tháng vẫn rất nhiều, bổ sung vào lỗ hổng này vẫn là điều rất đơn giản. Dù thế nào thì cũng vẫn là có tiền.
Doanh đầu các nơi ở Sơn Đông nghe thấy Giao châu có thêm một thủ bị, đều nhìn với thái độ chê cười, thầm nghĩ vào những năm này, ở cái địa phương nghèo khó như thế này mà còn có người muốn làm lính ăn lương, xây đại doanh thôi cùng đủ khiến ngươi nghèo chết đi rồi. Vị Đăng Lai tham tướng thay Lý Mạnh báo lên trên càng mang ý nghĩ muốn kiếm tiện nghi. Quân binh nghèo muốn chết, địa phương cấp tiền cấp lương trước giờ đều keo kiệt vô cùng. Tiền lương mà triều đình gửi xuống đều bị ăn bớt đi một số.
Mà xây dựng đại doanh căn bản là không được cấp tiền, khi quân binh của ngươi không có tiền, quẫn bách quá sẽ phát sinh xung đột với địa phương. Tới lúc khiến cho náo loạn cả lên, triều đình hạ lệnh tiêu diệt hoặc là giải tán, ta dẫn người tới thôn tính số người này của ngươi, chẳng mất gì mà lại giành được một cỗ thế lực, tội gì mà không làm?
Nhưng những người muốn thấy chuyện cười này đều há miệng trợn mắt. Những tướng quân không quá hiểu biết về buôn bán muối này nghĩ sao cũng không minh bạch. Giao châu thủ bị Lý Mạnh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, đại doanh được xây dựng với tốc độ cực kỳ nhanh, hơn nữa người đi nghe ngóng tin tức có nói rằng, Giao châu doanh chi tiền rất sảng khoái, trước giờ chưa từng thiếu ai.
Mọi người quả thực là hồ đồ rồi, những năm này, có tiền nhiều như vậy, làm gì không làm, lại đi làm lính đánh trận. Thiên hạ loạn như thế này, chiến binh ai biết lúc nào sẽ bị kéo đi tống tử.
Tình trạng sinh hoạt của Lý Mạnh vẫn như cũ, đối với hắn mà nói, vẫn là buôn bán muối kiếm tiền, vẫn mỗi ngày thao luyện diêm đinh. Có điều hiện tại có danh phận hợp pháp mà thôi, diêm đinh hiện tại có thể đường hoàng thao luyện ở ngoại thành Giao châu. Nơi này dẫu sao cũng là một châu thành, làm chuyện gì cũng tiện hơn nhiều so với ở phía trấn Phùng Mãnh.
Ở phía trấn Phùng Mãnh, mỗi một hội gia đình đều nhận được lợi ích trong hệ thống tư diêm của Lý Mạnh, còn có diêm đinh đóng giữ, đồng muối và ruộng muối Linh Sơn tùy thời đều có lực lượng cơ động tăng viện, địa phương đó rất ổn định, căn bản không cần phải lo lắng gì nữa.
Có điều đối với diêm đinh hộ vệ của trạch viện nha môn tuần kiểm mà nói, hoặc có thể gọi là đối với thân binh hộ vệ của nha môn thủ bị Giao châu mà nói, Lý Mạnh sau khi vào tháng năm, quy luật sinh hoạt có chút biến hóa so với trước kia. Hiện tại buổi trưa mỗi ngày đều một mình ở trong phòng một đoạn thời gian. Lúc trước Lý Mạnh ăn cơm trưa xong hoặc là ở cùng với thân vệ, hoặc là trực tiếp ra phía sân huấn luyện.
Mấy người kỹ tính phát hiện, bắt đầu vào cuối tháng năm, hiện tại việc huấn luyện ở các nơi rất bận rộn, đặc biệt là sau khi Cao Mật dẫn về mấy chục thớt ngựa, diêm đinh cưỡi ngựa đã tăng thêm thành một trăm người, mỗi ngày ở ngoài thành Giao châu, dưới sự đôn đốc của Trương Lâu vất vả huấn luyện.
Súng điểu từ sau khi xác định kiểu dáng, phía Quách Đống đã bắt đầu chế tạo rồi, nhưng nhân thủ trước mắt chủ yếu là tập trung vào làm khôi giáp và lá chắn, tốc độ sản xuất súng điểu cũng chậm hơn nhiều. Mà Lý Mạnh lại có yêu cầu rất nghiêm cẩn đối với chất lượng của súng điểu, khiến các thợ rèn cũng phải sản xuất cực kỳ nghiêm cẩn, tốc độ sản xuất thành ra lại càng chậm, tới hiện tại chẳng qua cũng chỉ tạo ra được mười hai cây súng.
Hơn nữa nói đi nói lại, súng điểu tuy chế tạo được, đạn chì cũng không thiếu, nhưng thuốc nổ và tiêu thạch (quặng ni-trát ka-li) thì thực sự là rất thiếu thốn, khi chế tạo dùng thử cũng vẫn đủ dùng, nhưng khi huấn luyện thực chiến thì lại không đủ. Cái này cũng đành chịu, chỉ có thể thông qua diêm thương các nơi sưu tập hỏa dược tiêu thạch ở các cửa hàng tạp hóa.
Vì việc này, Ninh Kiền Quý thậm chí còn đưa ra điều kiện rất ưu đãi cho diêm thương diêm phiến các nơi, ví dụ như bao nhiêu tiêu thạch hỏa dược thì có thể đổi được muối, vân vân...
Các diêm đinh đều nghĩ rằng Lý Mạnh phải chăng là đang bận rộn vì việc này. Nhưng cũng có chút không đúng, ví dụ như nói Lý Mạnh thường phái người tới chỗ Ninh sư gia lấy giấy và bút mực, hơn nữa số lần ra ra vào vào nhà La Tây cũng quá nhiều.
Lý Mạnh ngồi ở trong phòng, bữa trưa vẫn dùng phương thức của quân nhân để giải quvết nhanh gọn sạch sẽ, bát đũa đều được thu lại hết, trên bàn chỉ bày giấy trắng.
Cửa phòng vang tiếng gõ, La Tây ở bên ngoài gọi một tiếng, sau khi nhận được sự cho phép của Lý Mạnh liền cung kính bước vào. Lý Mạnh nhìn La Tây, cũng có chút không tự nhiên, ho khan một tiếng rồi do dự hỏi: "Phía đó có hồi âm chưa?"
Sắc mặt của La Tây rất trang trọng, trên mặt không hề thấy một nét cười nào, nghiêm giọng trả lời: "Báo cáo lão gia, phía Tô bà tử nói là thư khẳng định đã được đặt trên bàn của tiểu thư nhà họ, nhưng nàng ta có đọc hay không thì không ai biết, bởi vậy chưa có hồi âm gì!"
Lý Mạnh lại ho khan mấy tiếng, do dự một lúc rồi mới hỏi tiếp: "Ngươi qua nửa tiếng nửa lại vào gặp ta, ta có phong thư này muốn nhờ ngươi mang đi giúp ta."
La Tây cung kính dạ một tiếng, sau người vừa muốn bước ra khói cửa thì Lý Mạnh giống như là nhớ ra gì đó, mở miệng hỏi: "Tới hiện tại đã có mười mấy phong thư rồi, ngươi xác định là bà tử đó đều đưa những phong thư này chứ? Còn nữa, tiền của ngươi phía ta sẽ đưa thêm, ngươi đừng có tham ô để đút cho bà tử đó nữa."
Nghe thấy Lý Mạnh nói vậy, La Tây Lương lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống đất, chỉ trời vạch đất mà nói: "Lão gia, trời đất chứng giám, có cho tiểu nhân thêm mấy lá gan cũng không dám tham ô chỗ tiền này, hơn nữa nhi tử của bà già đó chính là ta an bài cho tới Thiểu Hải lâu làm tiểu nhị. Nhà bọn họ trên dưới đều cảm hoài ân đức của lão gia, cho nên bà già đó mới giúp truyền tin."
Cán bút trong tay Lý Mạnh vẫn không ngừng chuyển động, rõ ràng căn bản là không nghe thấy lời nói của La Tây, phỏng chừng vừa rỗi cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Nghe La Tây nói xong, trực tiếp phất phất tay, tỏ ý bảo hắn đi ra.
La Tây cũng không dám tiếp tục biện bạch nữa, lập tức đứng dậy cẩn thận rụt rè đóng cửa lại. Giờ mới dám lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào lại đi nhận cái việc này. Việc này lúc đầu tưởng ngon ăn, cứ việc xem kịch nghe bình thoại, làm mối bắc cầu cho người ta. Nhưng làm tới hiện tại, xem ra hình như là một việc rất nguy hiểm.
Kể ra, tiểu thư của Nhan tri châu đó cũng không phải là giai nhân khuynh quốc khuynh thành gì cho cam, nghe các gia đinh phó phụ trong phủ bọn họ kể lại, những người đã từng gặp tiểu thư của bọn họ có nói rằng xinh đẹp có lẽ còn có thể, nhưng nếu nói là tuyệt sắc thì khẳng định là không phải. Nhưng chỉ có trời mới biết được, tại sao một nhân vật anh hùng cái thế như Lý nhị lang lại đi thích nàng ta.
Chuyện này thực sụ là khổ cực, khi bẩm báo không dám có một chút thần sắc trêu chọc láu cá nào, chỉ sợ khiến Lý Mạnh cảm thấy mình có phải là đang cười nhạo gì đó không. Hơn nữa nữ nhân này không khéo tương lại sẽ trở thành chủ mẫu, đắc tội với người ta rồi thì không phải là chuyện chơi. Cho dù là đám người nhà quê như La Tây cũng biết ngũ phẩm thủ bị như Lý Mạnh mà muốn cưới một tiểu thư trong nhà tri châu lục phẩm cũng là một việc vô cùng khó khăn.
Sau mấy lần tặng lễ bị đối phương cự tuyệt từ ngoài cửa, tìm Chu cử nhân đi cầu hôn cũng thất bại, mắt thấy khi tất cả các phương pháp đều dùng hết. La Tây lại tìm ra một cách, không ngờ lại quen biết một bà đầy tớ già trong phủ của Nhan tri châu, đặc biệt là La Tây đã giúp Tô bà tử này mấy lần, lại cho một số tiền, nói là cho dù sau khi chuyện bị phát hiện, dù có bị Nhan tri châu đuổi ra ngoài thì cũng có Lý Mạnh thu dùng. Có vậy mới khiến bà tử này chịu giúp đỡ, La Tây cũng tính là một trong những quản gia của Lý Mạnh, rất nhiều chuyện riêng đều là hắn đi làm.
Sau khi có cơ hội này, La Tây cho rằng đã bắt được một cơ hội tốt để nịnh bợ Lý Mạnh. Khi nói cho Lý Mạnh nghe, Lý Mạnh quả nhiên là có chút kinh hỉ, mặc dù tưởng đây là chuyện tốt, không ngờ cho tới hiện tại lại thành cục diện lúng ta lúng túng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.