Chương 4:
Sở Thượng Tuyết
12/06/2024
Trước mắt ông, là một không gian đầy cảm giác cô đơn và u tối. Chiếc giường nằm ở phía đối diện cửa, với một người phụ nữ đã nằm yên không nhúc nhích và đứa bé trai đang khóc lớn vì đói.
Người đàn ông tiến lại gần và ôm đứa bé lên. Cảm giác ấm áp từ vòng tay của ông khiến đứa bé dần dần yên lặng. Trên gương mặt đầy vết sẹo và vết chân chim của ông, đôi mắt ông tràn đầy sự hiền từ, làm dịu đi sự căng thẳng. Khuôn mặt của ông mở ra một nụ cười, phản ánh ánh sáng từ chiếc đèn lồng, tạo ra một biểu cảm phúc hậu và ấm áp.
Ông nhẹ nhàng lấy chiếc chăn trong góc phòng, cẩn thận bọc xác người mẹ lại. Với một sự thận trọng, ông vác bà lên vai, đảm bảo rằng thân thể người phụ nữ được đặt một cách trang trọng.
Đứa bé trai đã mệt, thằng nhóc dần lịm đi trong vòng tay ấm áp của người đàn ông. Ông dùng một miếng vải lớn, buộc đứa bé lại trước ngực mình để giữ cho nó an toàn trong khi ông thực hiện hành động của mình. Ông bước ra khỏi căn nhà nhỏ, tiến ra nghĩa trang ngoại ô trong đêm đông lạnh giá, với tuyết rơi nhẹ nhàng phủ kín con đường.
Tại nghĩa trang, ông cẩn thận chôn cất người mẹ dưới ánh trăng mờ. Khi xong việc, ông đứng dậy, ánh mắt lặng lẽ và trầm tư nhìn xuống ngôi mộ mới. Sau đó, ông ôm đứa bé vào lòng và bắt đầu trở về nhà.
Trên đường về, tuyết rơi ngày càng nhiều và dày hơn. Những bông tuyết trắng xóa phủ kín mọi thứ, biến con đường thành một dải trắng mênh mông và lạnh lẽo. Gió lạnh thổi mạnh, cắt vào da thịt như những lưỡi dao sắc bén. Người đàn ông bước đi trong tuyết, từng bước chân in hằn trên mặt đất đóng băng, phát ra âm thanh lạo xạo đều đều.
Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rít và tiếng tuyết rơi. Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, tạo ra những bóng hình lờ mờ trên mặt tuyết trắng. Người đàn ông, với đứa bé được buộc chặt trước ngực, tiếp tục bước đi, đôi mắt kiên định.
Cuối cùng, họ đến trước một ngôi nhà lớn, khá chắc chắn nhưng có vẻ lâu đời. Ngôi nhà đứng sừng sững giữa màn tuyết trắng, mang dáng vẻ cổ kính và uy nghi. Người đàn ông mở cánh cửa gỗ nặng nề, bước vào bên trong.
Ngôi nhà bên trong khá đơn sơ với nhiều đồ gỗ tạo nên một không gian ấm áp nhưng giản dị. Những chiếc ghế gỗ cũ kỹ, bàn ăn đơn giản và những tủ kệ bằng gỗ tối màu tạo nên một vẻ đẹp mộc mạc. Trên tường treo những bức tranh cổ, và lò sưởi lớn ở góc phòng đang cháy đỏ, tỏa ra hơi ấm lan tỏa khắp không gian.
Người đàn ông nhìn xuống đứa bé trong vòng tay mình, ánh mắt dịu dàng và giọng nói trầm ổn vang lên:
"Nếu đã gặp ta, cứ coi như ta với nhóc là duyên số."
Những lời nói đó vang lên trong không gian yên tĩnh, như một lời hứa và sự khẳng định cho một tương lai mới. Trong sự cô đơn của mùa đông, một mối liên kết đặc biệt đã được hình thành, như một sự sắp đặt của số phận. Tiếng gió bên ngoài và tiếng lửa trong lò sưởi hòa quyện, tạo nên một âm thanh êm đềm, báo hiệu cho sự khởi đầu của một cuộc sống mới, đầy hứa hẹn và hy vọng.
Cũng vào đêm đó, bên ngoài những bức tường lớn của thành phố, bóng tối dày đặc che phủ khắp nơi, quỷ dữ xếp thành những đoàn lớn nối tiếp nhau tràn lên, như những cơn sóng đen không ngừng ập vào bờ. Ánh sáng lờ mờ của mặt trăng chiếu xuống, chỉ đủ để làm nổi bật những đôi mắt đỏ rực và hàm răng nhọn hoắt của bọn chúng.
Người đàn ông tiến lại gần và ôm đứa bé lên. Cảm giác ấm áp từ vòng tay của ông khiến đứa bé dần dần yên lặng. Trên gương mặt đầy vết sẹo và vết chân chim của ông, đôi mắt ông tràn đầy sự hiền từ, làm dịu đi sự căng thẳng. Khuôn mặt của ông mở ra một nụ cười, phản ánh ánh sáng từ chiếc đèn lồng, tạo ra một biểu cảm phúc hậu và ấm áp.
Ông nhẹ nhàng lấy chiếc chăn trong góc phòng, cẩn thận bọc xác người mẹ lại. Với một sự thận trọng, ông vác bà lên vai, đảm bảo rằng thân thể người phụ nữ được đặt một cách trang trọng.
Đứa bé trai đã mệt, thằng nhóc dần lịm đi trong vòng tay ấm áp của người đàn ông. Ông dùng một miếng vải lớn, buộc đứa bé lại trước ngực mình để giữ cho nó an toàn trong khi ông thực hiện hành động của mình. Ông bước ra khỏi căn nhà nhỏ, tiến ra nghĩa trang ngoại ô trong đêm đông lạnh giá, với tuyết rơi nhẹ nhàng phủ kín con đường.
Tại nghĩa trang, ông cẩn thận chôn cất người mẹ dưới ánh trăng mờ. Khi xong việc, ông đứng dậy, ánh mắt lặng lẽ và trầm tư nhìn xuống ngôi mộ mới. Sau đó, ông ôm đứa bé vào lòng và bắt đầu trở về nhà.
Trên đường về, tuyết rơi ngày càng nhiều và dày hơn. Những bông tuyết trắng xóa phủ kín mọi thứ, biến con đường thành một dải trắng mênh mông và lạnh lẽo. Gió lạnh thổi mạnh, cắt vào da thịt như những lưỡi dao sắc bén. Người đàn ông bước đi trong tuyết, từng bước chân in hằn trên mặt đất đóng băng, phát ra âm thanh lạo xạo đều đều.
Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rít và tiếng tuyết rơi. Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, tạo ra những bóng hình lờ mờ trên mặt tuyết trắng. Người đàn ông, với đứa bé được buộc chặt trước ngực, tiếp tục bước đi, đôi mắt kiên định.
Cuối cùng, họ đến trước một ngôi nhà lớn, khá chắc chắn nhưng có vẻ lâu đời. Ngôi nhà đứng sừng sững giữa màn tuyết trắng, mang dáng vẻ cổ kính và uy nghi. Người đàn ông mở cánh cửa gỗ nặng nề, bước vào bên trong.
Ngôi nhà bên trong khá đơn sơ với nhiều đồ gỗ tạo nên một không gian ấm áp nhưng giản dị. Những chiếc ghế gỗ cũ kỹ, bàn ăn đơn giản và những tủ kệ bằng gỗ tối màu tạo nên một vẻ đẹp mộc mạc. Trên tường treo những bức tranh cổ, và lò sưởi lớn ở góc phòng đang cháy đỏ, tỏa ra hơi ấm lan tỏa khắp không gian.
Người đàn ông nhìn xuống đứa bé trong vòng tay mình, ánh mắt dịu dàng và giọng nói trầm ổn vang lên:
"Nếu đã gặp ta, cứ coi như ta với nhóc là duyên số."
Những lời nói đó vang lên trong không gian yên tĩnh, như một lời hứa và sự khẳng định cho một tương lai mới. Trong sự cô đơn của mùa đông, một mối liên kết đặc biệt đã được hình thành, như một sự sắp đặt của số phận. Tiếng gió bên ngoài và tiếng lửa trong lò sưởi hòa quyện, tạo nên một âm thanh êm đềm, báo hiệu cho sự khởi đầu của một cuộc sống mới, đầy hứa hẹn và hy vọng.
Cũng vào đêm đó, bên ngoài những bức tường lớn của thành phố, bóng tối dày đặc che phủ khắp nơi, quỷ dữ xếp thành những đoàn lớn nối tiếp nhau tràn lên, như những cơn sóng đen không ngừng ập vào bờ. Ánh sáng lờ mờ của mặt trăng chiếu xuống, chỉ đủ để làm nổi bật những đôi mắt đỏ rực và hàm răng nhọn hoắt của bọn chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.