Chương 136: Học sinh cá biệt (17)
Mặc Linh
27/09/2022
Chương 136HỌC SINH CÁ BIỆT (17)
Thời Sênh không cởi trói cho Tưởng Na Na, lát nữa cô ta tỉnh rồi kêu loạn lên thì phiền phức.
Cô để cho Cao An Lãng nằm ra, trước ngực và sau lưng hắn đều khắc lên bốn chữ “Tôi là súc vật”, dùng máy quay phim ba trăm sáu mươi độ quay lại mấy góc chết.
Kiếm sắt khoa lên trên bộ phận quan trọng của Cao An Lãng một chút, bây giờ cắt đi có phải là quá dễ dàng cho hắn rồi không?
Thời Sênh thu kiếm sắt lại, lôi ra một cái bình sứ, đổ cái viên thuốc đen xì xì ra cho Cao An Lãng nuốt xuống.
Không phải là thích con gái sao? Sau này đừng có mà mơ hoa lạc với con gái nữa nhé!
Thời Sênh nhìn bình sứ môt cái, sắc mặt cổ quái, lẩm bẩm: “Quá hạn rồi, không biết là có tác dụng phụ hay không nữa?”
Tác dụng thì cũng không sợ, cùng lắm là chết thôi.
Thời Sênh lại lôi Cao An Lãng ném xuống khe của hai ngọn núi đằng xa.
Cao An Lãng, đừng có mà chết như thế nhé, nếu không những gì bản cô nương vừa làm thành ra công toi rồi.
Ngày tháng của chúng ta còn dài, cứ từ từ mà chơi nha.
…
Lúc Tưởng Na Na tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ hai rồi, màu xanh của lều bạt trên đỉnh đầu làm cho cô ta có chút ngẩn ngơ, cô ta đang nằm mơ sao?
Tưởng Na Na mau chóng sờ khắp người một lượt, không cảm thấy có gì không thích hợp, thế nhưng vết trói ở cánh tay chứng minh hôm qua cô ta thật sự bị tên súc vật Cao An Lãng kia trói mà thành.
Làm sao mà mình quay lại đây được?
Tưởng Na Na nỗ lực nghĩ lại chuyện đêm qua.
Bắc Chỉ…
Người cuối cùng cô ta nhìn thấy là Bắc Chỉ.
Tưởng Na Na vội vàng bò ra khỏi lều, lúc này sắc trời mờ sáng, mới có số ít mấy học sinh tỉnh dậy, đang vệ sinh cá nhân.
Lều của Thời Sênh và Phó Khâm bốn phía đều không có vải bạt, rất dễ nhận ra.
Cô ta dường như dùng tốc độ nhanh nhất của đời mình để chạy qua đó, khóc nức nở gọi tên cô: “Học tỷ Bắc Chỉ, học tỷ Bắc Chỉ…”
Nơi cắm trại rất yên tĩnh, tiếng của Tưởng Na Na không tính là lớn thế nhưng khiến cho không ít người nghe thấy.
Mấy người đang ngủ cũng bị làm ồn mà tỉnh, ồn ào nhìn về phía lều bên này.
“Na Na, cậu làm sao thế?” Mấy nữ sinh có quan hệ tốt với Tưởng Na Na phản ứng lại đầu tiên.
“Na Na, sao cậu lại khóc? Cậu đừng khóc mà, có chuyện gì thế? Cậu tìm học tỷ Bắc Chỉ làm gì thế?”
“ Na Na, cậu nói gì đi!”
Mấy nữ sinh gấp vô cùng, thế nhưng Tưởng Na Na chỉ khẽ gọi tên Bắc Chỉ.
Kỷ Tiểu Ngư đứng ở đằng xa, đáy lòng âm thầm có chút đắc ý, có lẽ là hắn đã ra tay rồi nhỉ? Để cho cô ta tự không chấp nhận được chính mình, đáng đời!
Có điều tại sao cô ta lại đi gọi Bắc Chỉ?
Thời Sênh ngồi ở trong lều, đau đầu xoa xoa mi tâm, tối qua có lẽ cô nên ném cô ta ở đó rồi.
Đúng lúc cô đang định đi ra ngoài thì đột nhiên bên ngoài biến thành yên lặng như tờ.
Thời Sênh khe khẽ cau mày, khoác áo khoác đi ra ngoài.
Phó Khâm ăn mặc chỉnh tề đứng ở trước lều của cô, sắc mặt không lương thiện nhìn vòng người đang đứng xung quanh lều.
Tưởng Na Na bị người khác bịt miệng lại kéo cách xa chỗ đó một mét, vừa nhìn thấy Thời Sênh qua đây, cô cũng không biết lấy đâu ra sức lực, vùng khỏi kiềm hãm chạy qua đó, thậm chí là không đếm xỉa gì đến Phó Khâm, chạy thẳng đến chỗ Thời Sênh.
“Học tỷ Bắc Chỉ, tối qua…”
“Cô muốn để cho mọi người đều biết hết sao?” Thời Sênh ngắt lời Tưởng Na Na, “Vào trong nói.”
Tưởng Na Na ngẩn ra gật đầu, bước vào lều của Thời Sênh.
Phó Khâm cau mày lại, sau đó quay người đi về lều của mình.
Bạn học xung quanh hiếu kỳ xem có chuyện gì xảy ra thế nhưng không dám lại gần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn về phía lều của Thời Sênh.
Bên trong lều, Thời Sênh ôm lấy cái chăn, mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Tưởng Na Na khẩn trương vò vò gấu áo, vành mắt khẽ đỏ, trên mặt vẫn còn nước mắt: “Học tỷ… hôm qua… em…”
“Đưa điện thoại cho tôi.”
“A?” Tưởng Na Na ngẩn ra nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh có chút không kiên nhẫn: “Điện thoại.”
Tưởng Na Na vội vàng tìm khắp trên người một lượt thế nhưng không sờ thấy đâu, nói lắp: “Ở trong lều, không… không cầm đi”
Nhìn sắc mặt Thời Sênh càng lúc càng không tốt, cô ta khẩn trương: “Em đi về lấy ngay”
Tưởng Na Na vội vàng quay về lều lấy điện thoại di động.
Thời Sênh lấy điện thoại di động của mình ra, mân mê một lúc rồi đưa trả cho cô ta.
Tưởng Na Na có chút không hiểu gì cả, cúi đầu nhìn điện thoại di động một cái, trên màn hình điện thoại còn đang dừng lại ở một video, hiển nhiên là ban nãy Thời Sênh gửi cho côta, cô ta bèn mở ra.
Video rất rõ nét, đập vào mắt chính là cơ thể trần trụi của một người, sắc mặt cô ta đỏ lên, di chuyển ánh nhìn, thế nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của cái thân thể đó, cô lại nhìn lại.
Màn hình không lớn, nhìn rõ nhất là mấy cái chữ trên người hắn và dung mạo của hắn.
Sau cùng còn đặc biệt nổi bật hơn.
“Đây…” Tưởng Na Na lúng túng nhìn Thời Sênh, video này là do cô quay lại sao?
“Nếu không muốn chết thì hãy quay về nói cho bố mẹ cô biết cô đã trải qua những gì, đem video này đưa cho bọn họ, bọn họ sẽ biết phải xử lý thế nào.” Thời Sênh nhắc nhở một câu.
“Chuyện tối hôm qua tôi không nhìn thấy gì cả, cũng hy vọng là cô không nhìn thấy gì cả, tôi giúp cô một tay nhưng không hy vọng cô quay ngược lại cắn tôi một miếng.”
Sắc mặt Tưởng Na Na thay đổi, nắm chặt tay lại: “Học tỷ, em hiểu rồi.”
“Nguồn gốc của video biết phải giải thích thế nào chưa?”
“Biết rồi ạ!” Tưởng Na Na gật đầu.
…
Hôm đó Tưởng Na Na xin nghỉ, xuống núi quay về thành phố.
Ông bà Tưởng bị thúc giục quay về nhà, đây thực sự là thúc giục, một khi Cao An Lãng tìm đến nhà bọn họ gây phiền phức thì đúng là chết chắc.
“Na Na, làm sao thế?” Bà Tưởng vừa vào đến nhà đã nhìn thấy con gái của mình co lại trên sô pha, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng sợ hãi quá độ.
“Mẹ!” Tưởng Na Na nghe thấy tiếng của bà Tưởng, “oà” một cái khóc nấc lên.
Ông bà Tưởng gấp gáp vây quanh, thế nhưng Tưởng Na Na vẫn khóc không ngừng.
Đợi cô khóc xong mới đem chuyện đó nói rõ ràng ngọn nguồn một lần, đến chi tiết nhỏ cũng không dám che giấu, chỉ có đoạn có Thời Sênh là cô bịa chuyện cho qua.
“Cao An Lãng, thằng súc sinh đó!” Ông Tưởng nghe xong hầm hầm giận dữ, sau đó lại quan tâm nhìn Tưởng Na Na: “Na Na, con có xảy ra chuyện gì không?”
Bà Tưởng cũng căng thẳng quan tâm, nhìn Tưởng Na Na.
Tưởng Na Na lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không ạ.”
“Bảo bối đừng sợ, có ba mẹ ở đây, nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con.” Bà Tưởng ôm lấy Tưởng Na Na, trên mặt một mảnh u ám.
“Mẹ con nói đúng lắm, ba nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con.” Ông Tưởng cũng hùa theo, lại kéo bà Tưởng sang bên cạnh, “Bà dẫn con gái đến bệnh viện kiểm tra một chút xem, thuận tiện làm cái tư vấn tâm lý, tôi lo con gái sẽ bị bóng đen tâm lý, ngoài ra nhớ chú ý an toàn một chút.”
“Tôi biết rồi.” Bà Tưởng gật gật đầu.
Tưởng Na Na không trực tiếp đưa video cho ba mẹ mà dùng chuyển phát nhanh, như thế cô ta không cần giải thích về nguồn gốc của cái video này.
Tuy rằng nguồn gốc của video không rõ ràng, thế nhưng hiện tại cô ta xảy ra chuyện như thế này, bọn họ cứ coi như là có băn khoăn cũng sẽ vẫn dùng video đó.
Tiếp đó, cô ta sẽ vạch trần Kỷ Tiểu Ngư. Ngày đó không thể nào trùng hợp như vậy được, đêm hôm trước mình mới cãi nhau với Kỷ Tiểu Ngư, đêm hôm sau cũng là bị cô ta dụ dỗ rời đi, nói Kỷ Tiểu Ngư không có quan hệ gì với chuyện này thì cái tên của Tưởng Na Na cô ta sẽ viết ngược lại.
Thời Sênh không cởi trói cho Tưởng Na Na, lát nữa cô ta tỉnh rồi kêu loạn lên thì phiền phức.
Cô để cho Cao An Lãng nằm ra, trước ngực và sau lưng hắn đều khắc lên bốn chữ “Tôi là súc vật”, dùng máy quay phim ba trăm sáu mươi độ quay lại mấy góc chết.
Kiếm sắt khoa lên trên bộ phận quan trọng của Cao An Lãng một chút, bây giờ cắt đi có phải là quá dễ dàng cho hắn rồi không?
Thời Sênh thu kiếm sắt lại, lôi ra một cái bình sứ, đổ cái viên thuốc đen xì xì ra cho Cao An Lãng nuốt xuống.
Không phải là thích con gái sao? Sau này đừng có mà mơ hoa lạc với con gái nữa nhé!
Thời Sênh nhìn bình sứ môt cái, sắc mặt cổ quái, lẩm bẩm: “Quá hạn rồi, không biết là có tác dụng phụ hay không nữa?”
Tác dụng thì cũng không sợ, cùng lắm là chết thôi.
Thời Sênh lại lôi Cao An Lãng ném xuống khe của hai ngọn núi đằng xa.
Cao An Lãng, đừng có mà chết như thế nhé, nếu không những gì bản cô nương vừa làm thành ra công toi rồi.
Ngày tháng của chúng ta còn dài, cứ từ từ mà chơi nha.
…
Lúc Tưởng Na Na tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ hai rồi, màu xanh của lều bạt trên đỉnh đầu làm cho cô ta có chút ngẩn ngơ, cô ta đang nằm mơ sao?
Tưởng Na Na mau chóng sờ khắp người một lượt, không cảm thấy có gì không thích hợp, thế nhưng vết trói ở cánh tay chứng minh hôm qua cô ta thật sự bị tên súc vật Cao An Lãng kia trói mà thành.
Làm sao mà mình quay lại đây được?
Tưởng Na Na nỗ lực nghĩ lại chuyện đêm qua.
Bắc Chỉ…
Người cuối cùng cô ta nhìn thấy là Bắc Chỉ.
Tưởng Na Na vội vàng bò ra khỏi lều, lúc này sắc trời mờ sáng, mới có số ít mấy học sinh tỉnh dậy, đang vệ sinh cá nhân.
Lều của Thời Sênh và Phó Khâm bốn phía đều không có vải bạt, rất dễ nhận ra.
Cô ta dường như dùng tốc độ nhanh nhất của đời mình để chạy qua đó, khóc nức nở gọi tên cô: “Học tỷ Bắc Chỉ, học tỷ Bắc Chỉ…”
Nơi cắm trại rất yên tĩnh, tiếng của Tưởng Na Na không tính là lớn thế nhưng khiến cho không ít người nghe thấy.
Mấy người đang ngủ cũng bị làm ồn mà tỉnh, ồn ào nhìn về phía lều bên này.
“Na Na, cậu làm sao thế?” Mấy nữ sinh có quan hệ tốt với Tưởng Na Na phản ứng lại đầu tiên.
“Na Na, sao cậu lại khóc? Cậu đừng khóc mà, có chuyện gì thế? Cậu tìm học tỷ Bắc Chỉ làm gì thế?”
“ Na Na, cậu nói gì đi!”
Mấy nữ sinh gấp vô cùng, thế nhưng Tưởng Na Na chỉ khẽ gọi tên Bắc Chỉ.
Kỷ Tiểu Ngư đứng ở đằng xa, đáy lòng âm thầm có chút đắc ý, có lẽ là hắn đã ra tay rồi nhỉ? Để cho cô ta tự không chấp nhận được chính mình, đáng đời!
Có điều tại sao cô ta lại đi gọi Bắc Chỉ?
Thời Sênh ngồi ở trong lều, đau đầu xoa xoa mi tâm, tối qua có lẽ cô nên ném cô ta ở đó rồi.
Đúng lúc cô đang định đi ra ngoài thì đột nhiên bên ngoài biến thành yên lặng như tờ.
Thời Sênh khe khẽ cau mày, khoác áo khoác đi ra ngoài.
Phó Khâm ăn mặc chỉnh tề đứng ở trước lều của cô, sắc mặt không lương thiện nhìn vòng người đang đứng xung quanh lều.
Tưởng Na Na bị người khác bịt miệng lại kéo cách xa chỗ đó một mét, vừa nhìn thấy Thời Sênh qua đây, cô cũng không biết lấy đâu ra sức lực, vùng khỏi kiềm hãm chạy qua đó, thậm chí là không đếm xỉa gì đến Phó Khâm, chạy thẳng đến chỗ Thời Sênh.
“Học tỷ Bắc Chỉ, tối qua…”
“Cô muốn để cho mọi người đều biết hết sao?” Thời Sênh ngắt lời Tưởng Na Na, “Vào trong nói.”
Tưởng Na Na ngẩn ra gật đầu, bước vào lều của Thời Sênh.
Phó Khâm cau mày lại, sau đó quay người đi về lều của mình.
Bạn học xung quanh hiếu kỳ xem có chuyện gì xảy ra thế nhưng không dám lại gần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn về phía lều của Thời Sênh.
Bên trong lều, Thời Sênh ôm lấy cái chăn, mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Tưởng Na Na khẩn trương vò vò gấu áo, vành mắt khẽ đỏ, trên mặt vẫn còn nước mắt: “Học tỷ… hôm qua… em…”
“Đưa điện thoại cho tôi.”
“A?” Tưởng Na Na ngẩn ra nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh có chút không kiên nhẫn: “Điện thoại.”
Tưởng Na Na vội vàng tìm khắp trên người một lượt thế nhưng không sờ thấy đâu, nói lắp: “Ở trong lều, không… không cầm đi”
Nhìn sắc mặt Thời Sênh càng lúc càng không tốt, cô ta khẩn trương: “Em đi về lấy ngay”
Tưởng Na Na vội vàng quay về lều lấy điện thoại di động.
Thời Sênh lấy điện thoại di động của mình ra, mân mê một lúc rồi đưa trả cho cô ta.
Tưởng Na Na có chút không hiểu gì cả, cúi đầu nhìn điện thoại di động một cái, trên màn hình điện thoại còn đang dừng lại ở một video, hiển nhiên là ban nãy Thời Sênh gửi cho côta, cô ta bèn mở ra.
Video rất rõ nét, đập vào mắt chính là cơ thể trần trụi của một người, sắc mặt cô ta đỏ lên, di chuyển ánh nhìn, thế nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của cái thân thể đó, cô lại nhìn lại.
Màn hình không lớn, nhìn rõ nhất là mấy cái chữ trên người hắn và dung mạo của hắn.
Sau cùng còn đặc biệt nổi bật hơn.
“Đây…” Tưởng Na Na lúng túng nhìn Thời Sênh, video này là do cô quay lại sao?
“Nếu không muốn chết thì hãy quay về nói cho bố mẹ cô biết cô đã trải qua những gì, đem video này đưa cho bọn họ, bọn họ sẽ biết phải xử lý thế nào.” Thời Sênh nhắc nhở một câu.
“Chuyện tối hôm qua tôi không nhìn thấy gì cả, cũng hy vọng là cô không nhìn thấy gì cả, tôi giúp cô một tay nhưng không hy vọng cô quay ngược lại cắn tôi một miếng.”
Sắc mặt Tưởng Na Na thay đổi, nắm chặt tay lại: “Học tỷ, em hiểu rồi.”
“Nguồn gốc của video biết phải giải thích thế nào chưa?”
“Biết rồi ạ!” Tưởng Na Na gật đầu.
…
Hôm đó Tưởng Na Na xin nghỉ, xuống núi quay về thành phố.
Ông bà Tưởng bị thúc giục quay về nhà, đây thực sự là thúc giục, một khi Cao An Lãng tìm đến nhà bọn họ gây phiền phức thì đúng là chết chắc.
“Na Na, làm sao thế?” Bà Tưởng vừa vào đến nhà đã nhìn thấy con gái của mình co lại trên sô pha, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng sợ hãi quá độ.
“Mẹ!” Tưởng Na Na nghe thấy tiếng của bà Tưởng, “oà” một cái khóc nấc lên.
Ông bà Tưởng gấp gáp vây quanh, thế nhưng Tưởng Na Na vẫn khóc không ngừng.
Đợi cô khóc xong mới đem chuyện đó nói rõ ràng ngọn nguồn một lần, đến chi tiết nhỏ cũng không dám che giấu, chỉ có đoạn có Thời Sênh là cô bịa chuyện cho qua.
“Cao An Lãng, thằng súc sinh đó!” Ông Tưởng nghe xong hầm hầm giận dữ, sau đó lại quan tâm nhìn Tưởng Na Na: “Na Na, con có xảy ra chuyện gì không?”
Bà Tưởng cũng căng thẳng quan tâm, nhìn Tưởng Na Na.
Tưởng Na Na lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không ạ.”
“Bảo bối đừng sợ, có ba mẹ ở đây, nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con.” Bà Tưởng ôm lấy Tưởng Na Na, trên mặt một mảnh u ám.
“Mẹ con nói đúng lắm, ba nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con.” Ông Tưởng cũng hùa theo, lại kéo bà Tưởng sang bên cạnh, “Bà dẫn con gái đến bệnh viện kiểm tra một chút xem, thuận tiện làm cái tư vấn tâm lý, tôi lo con gái sẽ bị bóng đen tâm lý, ngoài ra nhớ chú ý an toàn một chút.”
“Tôi biết rồi.” Bà Tưởng gật gật đầu.
Tưởng Na Na không trực tiếp đưa video cho ba mẹ mà dùng chuyển phát nhanh, như thế cô ta không cần giải thích về nguồn gốc của cái video này.
Tuy rằng nguồn gốc của video không rõ ràng, thế nhưng hiện tại cô ta xảy ra chuyện như thế này, bọn họ cứ coi như là có băn khoăn cũng sẽ vẫn dùng video đó.
Tiếp đó, cô ta sẽ vạch trần Kỷ Tiểu Ngư. Ngày đó không thể nào trùng hợp như vậy được, đêm hôm trước mình mới cãi nhau với Kỷ Tiểu Ngư, đêm hôm sau cũng là bị cô ta dụ dỗ rời đi, nói Kỷ Tiểu Ngư không có quan hệ gì với chuyện này thì cái tên của Tưởng Na Na cô ta sẽ viết ngược lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.