Chương 287: Đại kết cục 5
Tịch Hề
14/10/2023
"Rốt cuộc ở đâu?" Sở Kiều thở dốc một hơi, vẻ mặt lo lắng.
Quyền Yến Thác dừng xe ở ven đường, đang đợi tin tức. Chuông điện thoại di động vang lên, anh trầm mặt nghe sau đó tỏ vẻ lo lắng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn thấy sự thay đổi trên mặt anh, Sở Kiều biết đã xảy ra việc gì đó.
Cúp điện thoại, Quyền Yến Thác nhíu chặt chân mày, cầm tay cô, nói, "Sở Nhạc Viện nhảy xuống biển tự sát."
"......"
Sở Kiều há miệng nhưng âm thanh trong cổ họng không thể phát ra thành lời.
"Ngồi hàng hàng, ăn Quả Quả, một mình ngươi, ta một......"
"Chị đừng lấy của em, hu hu...... chị bắt nạt em......"
"Đồ mít ướt! Nếu em còn khóc nữa, có tin là chị sẽ đánh em hay không!"
"Hu hu hu......, Kiều Kiều không khóc, chị chơi cùng em đi mà."
Bài đồng dao quanh quẩn bên tai, Sở Kiều cắn chặt môi, khóe mắt nhòe lệ.
......
Nửa tháng sau, Sở Hoành Sanh kết thúc trị liệu vật lý, có thể xuất viện. Sáng sớm, Quyền Yến Thác chạy xe tới đón, Sở Kiều cũng đi theo.
"Ba." Sở Kiều đi tới cửa sổ, dìu ông, "Chúng ta về nhà đi."
Sở Hoành Sanh nhướng mày nhìn ra ngoài phòng bệnh. Sở Kiều thấy ánh mắt của ông, nhỏ giọng nói: "Sở Nhạc Viện đã xuất ngoại, nghe nói em ấy di dân sang Pháp."
"Di dân?" Sở Hoành Sanh nhíu mày, giọng nói bực bội: "Đúng là đồ không có lương tâm, ngay cả con mình cũng bỏ."
Sở Kiều cụp mắt, năm ngón tay bên người nắm chặt lại.
"Cha, chúng ta đi." Quyền Yến Thác lập tức nhấc hành lý lên, tiến đến đỡ Sở Hoành Sanh đi xuống lầu dưới.
Lúc xoay tầm mắt nhìn lại thấy đôi mắt Sở Kiều ngấn lệ, vẻ mặt chán nản.
Ba tháng sau, sức khỏe Qúy Tư Phạm khôi phục hoàn toàn. Anh kiên quết rời khỏi thành phố Duật Phong, đi đến Anh quốc.
Ngày anh đi, Quyền Yến Thác cùng Sở Kiều ra sân bay tiễn. Sở Kiều mang thai năm tháng, bụng đã nhô cao, so với trước kia mập hơn một chút.
Cô mặc một bộ đồ bầu hợp với sở thích thường ngày của mình.
"Lúc nào sinh thì nói cho anh biết, anh sẽ chuẩn bị một món quà lớn." Quý Tư Phạm cầm vé máy bay trong tay, ánh mắt ôn hòa.
Quyền Yến Thác không tỏ ra vui vẻ, bá đạo ôm Sở Kiều vào ngực.
"Được." ngược lại, Sở Kiều lại gật đầu một cách sảng khoái: "Đến lúc đó nhất định thông báo cho anh biết."
"Ừ." Quý Tư Phạm cười cười, vươn tay muốn ôm từ biệt.
Sở Kiều cất bước chuẩn bị đi qua, lại bị người đàn ông bên cạnh hung hăng kéo lại, uy hiếp nói: "Em dám?!"
Thật ra thì chỉ là một cái ôm đơn thuần mà thôi, Sở Kiều nhìn chằm chằm người đàn ông keo kiệt bên cạnh, gương mặt lúng túng hơi phiếm hồng.
Quý Tư Phạm nhếch môi cười, cầm tay cô, nói: "Chỉ cần tâm ý giống nhau, hình thức cũng không đáng kể."
Con bà nó, lời nói này thật sự làm cho Quyền gia buồn bực!
Người trước mắt một lần nữa trở lại là một Qúy Tư Phạm hăm hở ngày trước, lúc anh cười lên, vẻ mặt dịu dàng. Trái tim Sở Kiều khẽ động, nắm chặt tay anh, nói: "Quý Tư Phạm, anh hãy sống tốt nhé!"
"Được."
Quý Tư Phạm mỉm cười nhìn cô, ánh mắt phức tạp. Môi mỏng hơi nhếch lên, thì thầm trong lòng: Kiều Kiều, chúc em hạnh phúc, hãy sống hạnh phúc cả phần của anh nữa nhé.
Trên đường từ sân bay về nhà, Sở Kiều liên túc lau nước mắt. Gần đây cô rất dễ xúc động, thường vì một ít chuyện nhỏ mà rơi nước mắt.
Quyền Yến Thác hỏi qua bác sĩ, nói là phụ nữ có thai đều như vậy, cơ thể thường có cảm xúc bất cân bằng.
"Vợ, đừng khóc." Quyền Yến Thác rút khăn giấy lau nước mắt cho cô, nói: "Mẹ nói rồi, nếu lúc mang thai mà khóc nhiều thì sau này bảo bảo cũng hay khóc."
Nghe nói vậy, Sở Kiều lập tức ngừng khóc, cố gượng cười. Thấy dáng vẻ vừa khóc vừa cười của cô, Quyền Yến Thác cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, "Ngoan, buổi tối anh sẽ thưởng cho em."
"Phì!"
Trong lời nói của anh giấu huyền cơ, Sở Kiều e lệ cúi đầu.
Trên đường trở về, Quyền Yến Thác nhận được điện thoại từ nhà gọi tới. Là quản gia gọi nói rằng Trì Quân Lương dây dưa ở trong nhà, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Quyền Yến Thác nhíu chặt chân mày, trầm mặt lái xe đến nhà cô. Trên đường, Sở Kiều liên tục khuyên anh, chỉ sợ anh nháo ra chuyện gì.
Trong phòng khách, Quyền Chính Nghi ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt cũng không có thay đổi gì lớn.
"Chính Nghi, coi như nể tình vợ chồng hai mươi mấy năm qua, em tha thứ cho anh lần này đi. Anh thực sự sai rổi!"
"Bà xã, anh thực sự sai rồi. Ban đầu là anh bị tẩu hỏa nhập ma, là lương tâm bị chó ăn!"
"Người đàn bà kia là một kẻ lừa đảo, cô ta lấy hết tiền của anh. Đứa con hoang kia cũng không biết là của ai!"
"Bà xã, chúng ta còn có Trì Việt nữa, coi như vì mặt mũi của con trai, em hãy tha cho anh một lần đi. Anh thề, từ nay anh sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt, trên đời này anh yêu nhất là em, vẫn luôn là em!"
Cửa phòng ngủ trên lầu mở rộng, Trì Việt đứng ở cửa sổ, trong tay kẹp một điếu thuốc. Anh không hút, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn điếu thuốc dần dần tàn lụi.
"Anh nói xong chưa?" Quyền Chính Nghi kéo áo choàng trên vai, nhìn Trì Quân Lương đang quỳ gối phía trước. Người đàn ông này, bà đã từng yêu. Hôm nay quay đầu nhìn lại chỉ cảm thấy nực cười.
"Bà xã!" Trì Quân Lương quỳ bò đến bên cạnh bà, khóc lóc van xin: "Anh thực sự rất yêu em, yêu con trai chúng ta, yêu ngôi nhà này....."
"Yêu cái nhà này?"
Quyền Chính Nghi cười lạnh, nhạo báng nói: "Trì Quân Lương, lúc ông lên giường cùng người khác có nghĩ yêu tôi, yêu con trai, yêu cái nhà này?"
Sắc mặt Trì Quân Lương cứng đờ, thoáng chốc nghẹn lại.
Một chiếc xe Hummer màu đen lái vào trong đình viện, Quyển Yến Thác đẩy cửa xe, bước nhanh vào bên trong.
"Ông xã." Sở Kiều đuổi theo phía sau, dặn dò: "Không nên nháo lớn."
Chuyện này, thật vất vả đã chìm xuống, nhà họ Quyền không một ai muốn nhắc đến.
"Chính Nghi!"
Trì Quân Lương ngẩng đầu lên, khóe mắt nhòe lệ "Nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn luôn sống rất tốt! Anh thừa nhận, bởi vì em và gia đình cường thế của em làm anh rất tự ti. Anh luôn cảm thấy không thể ngóc đầu lên được, cảm giác em đè đầu cưỡi cổ anh khiến trong ngôi nhà này anh không có cảm giác tôn nghiêm của người làm chồng, nhưng trải qua chuyện này anh mới hiểu được, trên đời này, người thực sự tốt với anh, thực sự yêu thương anh chỉ có em mà thôi!"
"Bây giờ anh mới biết sao, nhưng thật đáng tiếc, đã quá muộn." Quyền Chính Nghi hất tay ông ta ra, ánh mắt an tĩnh không có một tia gợn sóng. "Trì Quân Lương, nếu anh còn nhớ rõ Việt Việt là con của mình thì cho nó chút thể diện, đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa!"
"Chính Nghi! Chính Nghi!" Trì Quân Lương hoang mang sợ hãi, kéo bà hỏi "Em nói đi, phải như thế nào mới có thể tha thứ cho anh?"
"Tha thứ?"
Quyền Chính Nghi lắc đầu một cái, ánh mắt khinh miệt, "Tôi đã sớm tha thứ cho anh. Trì Quân Lương từng theo tôi qua hai mươi mấy năm cuộc sống cũng đã chết!"
"......"
Sắc mặt Trì Quân Lương tái mét, ánh mắt chán nản..
"Trì Quân Lương!"
Quyền Yến Thác sải bước đi tới tóm lấy ông ta lôi ra ngoài cửa, "Tôi đã cảnh cáo ông nếu còn dám bước tới nơi này nửa bước, tôi sẽ cắt đứt chân ông!"
Quyền Yến Thác đấm một quyền lên mặt ông ta, "Ông cũng biết, tôi là người nói được làm được!"
Quyền Yến Thác ném ông ta ra ngoài, gương mặt tuấn tú lộ vẻ tức giận.
Dù sao Trì Quân Lương cũng đã lớn tuổi, không thể chống nổi một quyền của Quyền Yến Thác. Ông ta run rẩy đứng lên, kêu khóc nói: "Việt Việt, ba muốn nhìn con một chút. Con trai, con ra ngoài cho ba gặp một chút!"
Trên cửa sổ lầu hai, Trì Việt hờ hững tựa bên bệ cửa, chậm rãi dập tắt tàn thuốc trong tay. Người giúp việc đi ra ngoài, mấy người ba chân bốn cẳng cuối cùng cũng đuổi được Trì Quân Lương.
Sở Kiều nhìn bóng dáng khập khễnh đi xa, thở dài. Sớm biết có hôm nay thì sao lúc trước lại làm như vậy!
"Cô cô, sau này nếu tên khốn kiếp đó còn dám tới, cô gọi ngay cho con." Quyền Yến Thác nắm bả vai Quyền Chính Nghi.
Quyền Chính Nghi cũng không muốn để anh dính đến những chuyện này, "Được rồi, con cũng sắp làm cha, làm việc phải chững chạc một chút!"
"Con không ổn trọng sao?" Quyền Yến Thác nhíu mày nhìn Sở Kiều, hỏi "Vợ, anh không chững chạc sao?"
Sở Kiều mím môi cười, không trả lời.
"Kiều Kiều muốn ăn cái gì?" Quyền Chính Nghi cầm tay cô kéo tới, cúi đầu nhìn bụng cô, nở nụ cười dịu dàng.
Sở Kiều bĩu môi, cũng không khách khí, "Cô cô làm thịt thỏ kho tàu là ngon nhất."
"Được, buổi tối ăn cơm ở đây, cô cô làm cho con." Quyền Chính Nghi kéo ghế ngồi xuống, cầm tay cô nói chuyện phiếm.
Bỗng nhiên, Trì Việt hùng hùng hổ hổ chạy từ trên lầu xuống, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
"Tiểu tử thối, con đi đâu?" Quyền Chính Nghi cau mày gọi.
Trì Việt nhảy lên xe, qua loa lấy lệ nói: "Con có việc, đi ra ngoài một lúc."
"Có chuyện gì à?" Quyền Chính Nghi giận tái mặt, nghĩ thầm, hôm nay là Chủ nhật, nó muốn đi đâu?
"Mặc kệ nó đi." Quyền Yến Thác cười cười, nhìn cô cô: "Con nghe nói, hôm nay Phùng Thiên Chân xuất ngoại."
Anh nhìn đồng hồ, môi mỏng mím lại, "Chắc là chuyến bay lúc hai giờ hơn."
Nghe vậy, vẻ mặt Quyền Chính Nghi u ám. Mặc dù bà vẫn luôn hi vọng Phùng Thiên Chân có thể làm con dâu của mình, nhưng Trì Việt không có tiền đồ như vậy, bà cũng không thể trách ai được!
Chỉ hy vọng, lần này Trì Việt có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, có lẽ còn có cơ hội cuối cùng?!
Người giúp việc mang hành lý cho lên xe. Cha mẹ nhà họ Phùng đang ôm con gái, nước mắt lưng tròng.
"Ba mẹ, hai người phải chú ý thân thể, con sẽ gọi điện về." Phùng Thiên Chân chảy nước mắt, nức nở nói.
Mẹ Phùng xót con, nước mắt không ngừng chảy, đau lòng dặn dò, "Thiên Chân, con phải tự chăm sóc mình cho tốt, nếu con thấy không hợp thì hãy về nhà nhé."
"Mẹ!" Phùng Thiên Chân cong miệng, không vui nói: "Con gái mẹ đi học chứ không phải là đi du lịch."
Cha Phùng vội vàng làm trung gian khuyên giải, "Được rồi, không phải là còn có Thiếu Hằng đi cùng với Thiên Chân hay sao. Đứa bé kia cũng rất chững chạc."
"Thiên Chân, " mẹ Phùng cầm tay con gái, hỏi: "Mẹ cảm thấy Thiếu Hằng không tệ, đối với con cũng thật lòng, rốt cuộc con nghĩ thế nào?"
"Con chỉ muốn học cho tốt thôi." Phùng Thiên Chân cụp mắt, trầm giọng nói: "Mẹ, ba năm tới con không muốn nghĩ đến chuyện này."
"Đứa bé này......"
Cha Phùng ngăn vợ lại, nháy mắt với bà. Mẹ Phùng bất đắc dĩ than thở, đại khái đoán được tâm tư con gái.
Nói đến chuyện của con gái và Trì Việt, bà cũng có trách nhiệm. Nếu lúc đầu không phải do bà một lòng tác hợp cũng không làm cho Thiên Chân đau lòng như vậy!
Trước viện dừng lại một chiếc xe, Trì Việt không kịp tắt máy, nhảy xuống xe chạy vào bên trong biệt thự.
"Phùng Thiên Chân!"
Trì Việt thở hồng hộc, gương mặt tuấn tú nhễ nhại mồ hôi, "Phùng Thiên Chân, anh có lời muốn nói với em!"
Vừa nói, thân hình to lớn vừa đứng ngăn trước cửa ra vào.
"Anh tới làm gì?" Phùng Thiên Chân nhìn thấy anh, sắc mặt thay đổi.
Mẹ Phùng muốn đuổi người, lại bị cha Phùng kéo vào bên trong phòng.
"Ngây Chân, đến sân bay nhớ gọi điện thoại cho cha mẹ." cha Phùng cười cười với cô, rất có ý tứ lôi kéo vợ đi vào.
Phùng Thiên Chân đáp lời, mấy người hầu cũng lần lượt rời đi.
Trong đình viện chỉ có anh và cô, hai người đứng đối mặt nhau.
"Anh muốn nói gì?" Phùng Thiên Chân nhìn đồng hồ,: "Chỉ có 20"."
Trì Việt nút một ngụm nước bọt, những lời vốn đã chuẩn bị tốt lại bị tắc trong cổ họng, không phát ra được.
"Không muốn nói?" Phùng Thiên Chân bĩu môi, xoay người muốn lên xe.
"Đợi đã nào...!"
Trì Việt cầm chặt cổ tay cô, kéo cô đến trước mặt.
"Em thực sự muốn đi? Thực sự muốn rời khỏi anh?" Trì Việt nhíu chặt chân mày, nhìn cô chằm chằm.
Phùng Thiên Chân cười khẽ một tiếng, "Có liên quan gì đến anh?"
"Đương nhiên là có." Trì Việt thản nhiên nói: "Em đã nói cả đời này muốn gả cho anh còn gì."
Nghe anh nói như thế, Phùng Thiên Chân lập tức giận tái mặt, tức giận nói: "Thật xin lỗi, những lời đó em sớm quên mất rồi.’’
Cô đẩy tay Trì Việt ra, xoay người cất bước, lại nghe thấy Trì Việt hét lên, " đợi đã."
Đôi mắt đào hoa của Trì Việt híp lại, nhìn bóng lưng cô, gian nan mở miệng, " Thiên Chân, Trì Việt trước kia thực sự rất ngu ngốc. Xem thường em, bắt nạt em, tổn thương em, thậm chí còn lợi dụng em, tất cả đều là lỗi của anh!"
Quyền Yến Thác dừng xe ở ven đường, đang đợi tin tức. Chuông điện thoại di động vang lên, anh trầm mặt nghe sau đó tỏ vẻ lo lắng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn thấy sự thay đổi trên mặt anh, Sở Kiều biết đã xảy ra việc gì đó.
Cúp điện thoại, Quyền Yến Thác nhíu chặt chân mày, cầm tay cô, nói, "Sở Nhạc Viện nhảy xuống biển tự sát."
"......"
Sở Kiều há miệng nhưng âm thanh trong cổ họng không thể phát ra thành lời.
"Ngồi hàng hàng, ăn Quả Quả, một mình ngươi, ta một......"
"Chị đừng lấy của em, hu hu...... chị bắt nạt em......"
"Đồ mít ướt! Nếu em còn khóc nữa, có tin là chị sẽ đánh em hay không!"
"Hu hu hu......, Kiều Kiều không khóc, chị chơi cùng em đi mà."
Bài đồng dao quanh quẩn bên tai, Sở Kiều cắn chặt môi, khóe mắt nhòe lệ.
......
Nửa tháng sau, Sở Hoành Sanh kết thúc trị liệu vật lý, có thể xuất viện. Sáng sớm, Quyền Yến Thác chạy xe tới đón, Sở Kiều cũng đi theo.
"Ba." Sở Kiều đi tới cửa sổ, dìu ông, "Chúng ta về nhà đi."
Sở Hoành Sanh nhướng mày nhìn ra ngoài phòng bệnh. Sở Kiều thấy ánh mắt của ông, nhỏ giọng nói: "Sở Nhạc Viện đã xuất ngoại, nghe nói em ấy di dân sang Pháp."
"Di dân?" Sở Hoành Sanh nhíu mày, giọng nói bực bội: "Đúng là đồ không có lương tâm, ngay cả con mình cũng bỏ."
Sở Kiều cụp mắt, năm ngón tay bên người nắm chặt lại.
"Cha, chúng ta đi." Quyền Yến Thác lập tức nhấc hành lý lên, tiến đến đỡ Sở Hoành Sanh đi xuống lầu dưới.
Lúc xoay tầm mắt nhìn lại thấy đôi mắt Sở Kiều ngấn lệ, vẻ mặt chán nản.
Ba tháng sau, sức khỏe Qúy Tư Phạm khôi phục hoàn toàn. Anh kiên quết rời khỏi thành phố Duật Phong, đi đến Anh quốc.
Ngày anh đi, Quyền Yến Thác cùng Sở Kiều ra sân bay tiễn. Sở Kiều mang thai năm tháng, bụng đã nhô cao, so với trước kia mập hơn một chút.
Cô mặc một bộ đồ bầu hợp với sở thích thường ngày của mình.
"Lúc nào sinh thì nói cho anh biết, anh sẽ chuẩn bị một món quà lớn." Quý Tư Phạm cầm vé máy bay trong tay, ánh mắt ôn hòa.
Quyền Yến Thác không tỏ ra vui vẻ, bá đạo ôm Sở Kiều vào ngực.
"Được." ngược lại, Sở Kiều lại gật đầu một cách sảng khoái: "Đến lúc đó nhất định thông báo cho anh biết."
"Ừ." Quý Tư Phạm cười cười, vươn tay muốn ôm từ biệt.
Sở Kiều cất bước chuẩn bị đi qua, lại bị người đàn ông bên cạnh hung hăng kéo lại, uy hiếp nói: "Em dám?!"
Thật ra thì chỉ là một cái ôm đơn thuần mà thôi, Sở Kiều nhìn chằm chằm người đàn ông keo kiệt bên cạnh, gương mặt lúng túng hơi phiếm hồng.
Quý Tư Phạm nhếch môi cười, cầm tay cô, nói: "Chỉ cần tâm ý giống nhau, hình thức cũng không đáng kể."
Con bà nó, lời nói này thật sự làm cho Quyền gia buồn bực!
Người trước mắt một lần nữa trở lại là một Qúy Tư Phạm hăm hở ngày trước, lúc anh cười lên, vẻ mặt dịu dàng. Trái tim Sở Kiều khẽ động, nắm chặt tay anh, nói: "Quý Tư Phạm, anh hãy sống tốt nhé!"
"Được."
Quý Tư Phạm mỉm cười nhìn cô, ánh mắt phức tạp. Môi mỏng hơi nhếch lên, thì thầm trong lòng: Kiều Kiều, chúc em hạnh phúc, hãy sống hạnh phúc cả phần của anh nữa nhé.
Trên đường từ sân bay về nhà, Sở Kiều liên túc lau nước mắt. Gần đây cô rất dễ xúc động, thường vì một ít chuyện nhỏ mà rơi nước mắt.
Quyền Yến Thác hỏi qua bác sĩ, nói là phụ nữ có thai đều như vậy, cơ thể thường có cảm xúc bất cân bằng.
"Vợ, đừng khóc." Quyền Yến Thác rút khăn giấy lau nước mắt cho cô, nói: "Mẹ nói rồi, nếu lúc mang thai mà khóc nhiều thì sau này bảo bảo cũng hay khóc."
Nghe nói vậy, Sở Kiều lập tức ngừng khóc, cố gượng cười. Thấy dáng vẻ vừa khóc vừa cười của cô, Quyền Yến Thác cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, "Ngoan, buổi tối anh sẽ thưởng cho em."
"Phì!"
Trong lời nói của anh giấu huyền cơ, Sở Kiều e lệ cúi đầu.
Trên đường trở về, Quyền Yến Thác nhận được điện thoại từ nhà gọi tới. Là quản gia gọi nói rằng Trì Quân Lương dây dưa ở trong nhà, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Quyền Yến Thác nhíu chặt chân mày, trầm mặt lái xe đến nhà cô. Trên đường, Sở Kiều liên tục khuyên anh, chỉ sợ anh nháo ra chuyện gì.
Trong phòng khách, Quyền Chính Nghi ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt cũng không có thay đổi gì lớn.
"Chính Nghi, coi như nể tình vợ chồng hai mươi mấy năm qua, em tha thứ cho anh lần này đi. Anh thực sự sai rổi!"
"Bà xã, anh thực sự sai rồi. Ban đầu là anh bị tẩu hỏa nhập ma, là lương tâm bị chó ăn!"
"Người đàn bà kia là một kẻ lừa đảo, cô ta lấy hết tiền của anh. Đứa con hoang kia cũng không biết là của ai!"
"Bà xã, chúng ta còn có Trì Việt nữa, coi như vì mặt mũi của con trai, em hãy tha cho anh một lần đi. Anh thề, từ nay anh sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt, trên đời này anh yêu nhất là em, vẫn luôn là em!"
Cửa phòng ngủ trên lầu mở rộng, Trì Việt đứng ở cửa sổ, trong tay kẹp một điếu thuốc. Anh không hút, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn điếu thuốc dần dần tàn lụi.
"Anh nói xong chưa?" Quyền Chính Nghi kéo áo choàng trên vai, nhìn Trì Quân Lương đang quỳ gối phía trước. Người đàn ông này, bà đã từng yêu. Hôm nay quay đầu nhìn lại chỉ cảm thấy nực cười.
"Bà xã!" Trì Quân Lương quỳ bò đến bên cạnh bà, khóc lóc van xin: "Anh thực sự rất yêu em, yêu con trai chúng ta, yêu ngôi nhà này....."
"Yêu cái nhà này?"
Quyền Chính Nghi cười lạnh, nhạo báng nói: "Trì Quân Lương, lúc ông lên giường cùng người khác có nghĩ yêu tôi, yêu con trai, yêu cái nhà này?"
Sắc mặt Trì Quân Lương cứng đờ, thoáng chốc nghẹn lại.
Một chiếc xe Hummer màu đen lái vào trong đình viện, Quyển Yến Thác đẩy cửa xe, bước nhanh vào bên trong.
"Ông xã." Sở Kiều đuổi theo phía sau, dặn dò: "Không nên nháo lớn."
Chuyện này, thật vất vả đã chìm xuống, nhà họ Quyền không một ai muốn nhắc đến.
"Chính Nghi!"
Trì Quân Lương ngẩng đầu lên, khóe mắt nhòe lệ "Nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn luôn sống rất tốt! Anh thừa nhận, bởi vì em và gia đình cường thế của em làm anh rất tự ti. Anh luôn cảm thấy không thể ngóc đầu lên được, cảm giác em đè đầu cưỡi cổ anh khiến trong ngôi nhà này anh không có cảm giác tôn nghiêm của người làm chồng, nhưng trải qua chuyện này anh mới hiểu được, trên đời này, người thực sự tốt với anh, thực sự yêu thương anh chỉ có em mà thôi!"
"Bây giờ anh mới biết sao, nhưng thật đáng tiếc, đã quá muộn." Quyền Chính Nghi hất tay ông ta ra, ánh mắt an tĩnh không có một tia gợn sóng. "Trì Quân Lương, nếu anh còn nhớ rõ Việt Việt là con của mình thì cho nó chút thể diện, đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa!"
"Chính Nghi! Chính Nghi!" Trì Quân Lương hoang mang sợ hãi, kéo bà hỏi "Em nói đi, phải như thế nào mới có thể tha thứ cho anh?"
"Tha thứ?"
Quyền Chính Nghi lắc đầu một cái, ánh mắt khinh miệt, "Tôi đã sớm tha thứ cho anh. Trì Quân Lương từng theo tôi qua hai mươi mấy năm cuộc sống cũng đã chết!"
"......"
Sắc mặt Trì Quân Lương tái mét, ánh mắt chán nản..
"Trì Quân Lương!"
Quyền Yến Thác sải bước đi tới tóm lấy ông ta lôi ra ngoài cửa, "Tôi đã cảnh cáo ông nếu còn dám bước tới nơi này nửa bước, tôi sẽ cắt đứt chân ông!"
Quyền Yến Thác đấm một quyền lên mặt ông ta, "Ông cũng biết, tôi là người nói được làm được!"
Quyền Yến Thác ném ông ta ra ngoài, gương mặt tuấn tú lộ vẻ tức giận.
Dù sao Trì Quân Lương cũng đã lớn tuổi, không thể chống nổi một quyền của Quyền Yến Thác. Ông ta run rẩy đứng lên, kêu khóc nói: "Việt Việt, ba muốn nhìn con một chút. Con trai, con ra ngoài cho ba gặp một chút!"
Trên cửa sổ lầu hai, Trì Việt hờ hững tựa bên bệ cửa, chậm rãi dập tắt tàn thuốc trong tay. Người giúp việc đi ra ngoài, mấy người ba chân bốn cẳng cuối cùng cũng đuổi được Trì Quân Lương.
Sở Kiều nhìn bóng dáng khập khễnh đi xa, thở dài. Sớm biết có hôm nay thì sao lúc trước lại làm như vậy!
"Cô cô, sau này nếu tên khốn kiếp đó còn dám tới, cô gọi ngay cho con." Quyền Yến Thác nắm bả vai Quyền Chính Nghi.
Quyền Chính Nghi cũng không muốn để anh dính đến những chuyện này, "Được rồi, con cũng sắp làm cha, làm việc phải chững chạc một chút!"
"Con không ổn trọng sao?" Quyền Yến Thác nhíu mày nhìn Sở Kiều, hỏi "Vợ, anh không chững chạc sao?"
Sở Kiều mím môi cười, không trả lời.
"Kiều Kiều muốn ăn cái gì?" Quyền Chính Nghi cầm tay cô kéo tới, cúi đầu nhìn bụng cô, nở nụ cười dịu dàng.
Sở Kiều bĩu môi, cũng không khách khí, "Cô cô làm thịt thỏ kho tàu là ngon nhất."
"Được, buổi tối ăn cơm ở đây, cô cô làm cho con." Quyền Chính Nghi kéo ghế ngồi xuống, cầm tay cô nói chuyện phiếm.
Bỗng nhiên, Trì Việt hùng hùng hổ hổ chạy từ trên lầu xuống, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
"Tiểu tử thối, con đi đâu?" Quyền Chính Nghi cau mày gọi.
Trì Việt nhảy lên xe, qua loa lấy lệ nói: "Con có việc, đi ra ngoài một lúc."
"Có chuyện gì à?" Quyền Chính Nghi giận tái mặt, nghĩ thầm, hôm nay là Chủ nhật, nó muốn đi đâu?
"Mặc kệ nó đi." Quyền Yến Thác cười cười, nhìn cô cô: "Con nghe nói, hôm nay Phùng Thiên Chân xuất ngoại."
Anh nhìn đồng hồ, môi mỏng mím lại, "Chắc là chuyến bay lúc hai giờ hơn."
Nghe vậy, vẻ mặt Quyền Chính Nghi u ám. Mặc dù bà vẫn luôn hi vọng Phùng Thiên Chân có thể làm con dâu của mình, nhưng Trì Việt không có tiền đồ như vậy, bà cũng không thể trách ai được!
Chỉ hy vọng, lần này Trì Việt có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, có lẽ còn có cơ hội cuối cùng?!
Người giúp việc mang hành lý cho lên xe. Cha mẹ nhà họ Phùng đang ôm con gái, nước mắt lưng tròng.
"Ba mẹ, hai người phải chú ý thân thể, con sẽ gọi điện về." Phùng Thiên Chân chảy nước mắt, nức nở nói.
Mẹ Phùng xót con, nước mắt không ngừng chảy, đau lòng dặn dò, "Thiên Chân, con phải tự chăm sóc mình cho tốt, nếu con thấy không hợp thì hãy về nhà nhé."
"Mẹ!" Phùng Thiên Chân cong miệng, không vui nói: "Con gái mẹ đi học chứ không phải là đi du lịch."
Cha Phùng vội vàng làm trung gian khuyên giải, "Được rồi, không phải là còn có Thiếu Hằng đi cùng với Thiên Chân hay sao. Đứa bé kia cũng rất chững chạc."
"Thiên Chân, " mẹ Phùng cầm tay con gái, hỏi: "Mẹ cảm thấy Thiếu Hằng không tệ, đối với con cũng thật lòng, rốt cuộc con nghĩ thế nào?"
"Con chỉ muốn học cho tốt thôi." Phùng Thiên Chân cụp mắt, trầm giọng nói: "Mẹ, ba năm tới con không muốn nghĩ đến chuyện này."
"Đứa bé này......"
Cha Phùng ngăn vợ lại, nháy mắt với bà. Mẹ Phùng bất đắc dĩ than thở, đại khái đoán được tâm tư con gái.
Nói đến chuyện của con gái và Trì Việt, bà cũng có trách nhiệm. Nếu lúc đầu không phải do bà một lòng tác hợp cũng không làm cho Thiên Chân đau lòng như vậy!
Trước viện dừng lại một chiếc xe, Trì Việt không kịp tắt máy, nhảy xuống xe chạy vào bên trong biệt thự.
"Phùng Thiên Chân!"
Trì Việt thở hồng hộc, gương mặt tuấn tú nhễ nhại mồ hôi, "Phùng Thiên Chân, anh có lời muốn nói với em!"
Vừa nói, thân hình to lớn vừa đứng ngăn trước cửa ra vào.
"Anh tới làm gì?" Phùng Thiên Chân nhìn thấy anh, sắc mặt thay đổi.
Mẹ Phùng muốn đuổi người, lại bị cha Phùng kéo vào bên trong phòng.
"Ngây Chân, đến sân bay nhớ gọi điện thoại cho cha mẹ." cha Phùng cười cười với cô, rất có ý tứ lôi kéo vợ đi vào.
Phùng Thiên Chân đáp lời, mấy người hầu cũng lần lượt rời đi.
Trong đình viện chỉ có anh và cô, hai người đứng đối mặt nhau.
"Anh muốn nói gì?" Phùng Thiên Chân nhìn đồng hồ,: "Chỉ có 20"."
Trì Việt nút một ngụm nước bọt, những lời vốn đã chuẩn bị tốt lại bị tắc trong cổ họng, không phát ra được.
"Không muốn nói?" Phùng Thiên Chân bĩu môi, xoay người muốn lên xe.
"Đợi đã nào...!"
Trì Việt cầm chặt cổ tay cô, kéo cô đến trước mặt.
"Em thực sự muốn đi? Thực sự muốn rời khỏi anh?" Trì Việt nhíu chặt chân mày, nhìn cô chằm chằm.
Phùng Thiên Chân cười khẽ một tiếng, "Có liên quan gì đến anh?"
"Đương nhiên là có." Trì Việt thản nhiên nói: "Em đã nói cả đời này muốn gả cho anh còn gì."
Nghe anh nói như thế, Phùng Thiên Chân lập tức giận tái mặt, tức giận nói: "Thật xin lỗi, những lời đó em sớm quên mất rồi.’’
Cô đẩy tay Trì Việt ra, xoay người cất bước, lại nghe thấy Trì Việt hét lên, " đợi đã."
Đôi mắt đào hoa của Trì Việt híp lại, nhìn bóng lưng cô, gian nan mở miệng, " Thiên Chân, Trì Việt trước kia thực sự rất ngu ngốc. Xem thường em, bắt nạt em, tổn thương em, thậm chí còn lợi dụng em, tất cả đều là lỗi của anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.