Chương 19: Mượn đao bình oán
Ngọc Trảo Tuấn
14/03/2014
Sau khi Chung Nguyên cảm ơn thì lập tức đứng dậy rời đi.
Tuy rằng hắn cũng biết, Hồng Trường Báo ưu ái đối với một đệ tử tư chất vừa không xuất chúng, ngược lại còn rất kém cỏi như mình, khẳng định có một vài nguyên nhân đặc biệt nào đó, nhưng hiện tại cũng không phải là lúc tìm hiểu việc này, hắn chỉ thể gác lại sau lưng mà thôi.
Chung Nguyên vừa mới đi qua cung điện, đi tới tiền điện, bỗng thấy một người đang ngang nhiên đi tới, tên này cụt một tay, thân thể cao gầy, khuôn mặt như bộ xương khô, kẻ này chính là Tân Thần Tử.
Kiểu gì Chung Nguyên cũng không nghĩ tới, không ngờ Tân Thần Tử lại tìm tới cửa nhanh như vậy, hơn nữa còn nghênh ngang tới như thế.
- Đúng là đi mòn gót giày không tìm thấy, khi tìm được thì lại chẳng tốn chút công phu nào!
Tân Thần Tử có cái mũi độc nhất vô nhị, các loại khí tức, chỉ cần hắn ngửi qua thì tuyệt đối sẽ không quên được, vừa thấy Chung Nguyên đã biết kẻ này chính là hung thủ giết đệ tử của hắn, tiêu diệt Nguyên linh pháp dẫn của hắn. Ngay lập tức, hắn cực kỳ vui mừng, cười một tiếng quái dị, bàn tay như móng vuốt của một con đại điểu được vươn ngoài.
Tay hắn vừa duỗi ra, ngay lập tức, trong năm ngón tay bắn ra từng luồng sát khí màu đen dày đặc, nối với nhau giữa hư không, đan thành một bàn tay khổng lồ, lớn hơn một trượng, chộp xuống đầu Chung Nguyên.
Chiêu thức Âm Ma Đại Cầm Nã Pháp này thì Tân Thần Tử đã sớm luyện tới mức xuất thần nhập hóa, cho nên, hắn ra tay rất nhanh. Tuy rằng Chung Nguyên nhìn thấy nhưng lại không kịp phản ứng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay khổng lồ đang tản ra luồng khí tức tanh tưởi kia chộp xuống người mình.
Mắt thấy bàn tay màu đen kia sắp đánh xuống đỉnh đầu của mình, nhưng ngay lập tức, vách tường bốn phía đại điện bỗng sáng lên vô số điểm sáng màu đỏ, chiếu cho cả đại điện biến thành màu đỏ. Những điểm sáng màu đỏ này liên kết lẫn nhau, hóa thành từng luồng sáng dày đặc, đan xen lẫn nhau trong hư không, lập tức đã cắt bàn tay màu đen do Âm Ma Đại Cầm Nã Pháp hình thành kia thành từng mảnh vỡ, sau đó, nó nuốt toàn bộ sát khí vào trong.
Sau khi cắn nuốt, những luồng sáng màu đỏ này cũng không tản đi, mà tiếp tục tồn tại, ngăn cách giữa Chung Nguyên và Tân Thần Tử. Lúc này, Chung Nguyên đã hiểu ra, đây là sư phụ Hồng Trường Báo ra tay.
- Tân Thần đạo huynh, ngươi ở trong đại điện của ta, đối phó với đệ tử của ta, không cảm thấy rất quá đáng hay sao?
Thanh âm của Hồng Trường Báo từ hậu điện truyền tới.
- Hồng đạo huynh, xin thứ lỗi! Ta nhất thời bị kích động. Ta là người như thế nào, Hồng đạo huynh biết rất rõ rồi, nếu không có nguyên nhân, làm sao lại làm ra chuyện như vậy?
Tân Thần Tử lập tức ôm quyền về phía hư không, trả lời.
- Nhân quả trong đó thì ta đã biết hết rồi! Tân Thần đạo huynh, mời đi vào trao đổi đi!
Thanh âm của Hồng Trường Báo lại lần nữa vang lên:
- Chung Nguyên, ngươi đi đi!
Lời này vừa phát ra, các tia sáng màu đỏ trong hư không chợt biến mất vô hình, giống như chưa từng tồn tại, không biết từ đâu tới, cũng không biết đi về đâu.
Lúc này, Chung Nguyên và Tân Thần Tử gần trong gang tấc, ở giữa lại không còn cách trở gì, có thể nói, Tân Thần Tử chỉ cần đưa tay là có thể vỗ tới hắn rồi. Tuy nhiên, trải qua chuyện vừa rồi, Chung Nguyên đã hoàn toàn không có chút sợ hãi nào nữa. Hắn biết rõ, chút ân huệ khó hiểu này chắc chắn không kéo dài được, nếu muốn giữ lại chút ân huệ này, thì nhất định mình phải thể hiện ra giá trị của bản thân mình.
Cho nên, sau khi Chung Nguyên nghe Hồng Trường Báo hạ lệnh, liền không có chút do dự nào, xoay người sang chỗ khác, khom người cúi đầu về phía hậu điện cách đó không xa, không thèm nhìn Tân Thần Tử chút nào, giống như coi đối phương như không tồn tại vậy.
Khi hắn đi qua bên cạnh Tân Thần Tử, trong mắt Tân Thần Tử chợt bắn ra hai luồng sáng dài hơn một xích, ầm ầm rung động, giống như ngọn lửa đang bập bùng, chỉ kém một chút đã đánh lên trên đầu hắn, nhưng khuôn mặt hắn vẫn ung dung như trước, ngay cả bước chân cũng vẫn trầm ổn như cũ.
Cứ như vậy, Tân Thần Tử nhìn Chung Nguyên đi ra đại điện, chỉ đành hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo lên, thân hình hóa thành một ngọn lửa màu xanh biếc, bắn vào trong hậu điện.
- Hồng đạo huynh, ngươi đúng là thu được một đồ đệ giỏi a! Đáng tiếc, đồ đệ của ta lại đã tan thành mây khói rồi, ngay cả luân hồi chuyển thế cũng không được!
Tân Thần Tử có vài phần kỳ quái mà nói.
- Tân Thần đạo huynh, xin bớt giận, xin bớt giận!
Hồng Trường Báo không chút động tâm, mỉm cười nói:
- Ai đúng ai sai, ta không nói thêm nữa, bản thân ngươi rất rõ ràng rồi. Đồ đệ của ngươi có thể nói gieo gió gặt bảo, không trách được người khác!
- Tự tiện tiến vào Hồng Mộc Lĩnh giết người, đích thật là do đồ đệ của ta quá đáng, bị người giết chết thì cũng là chuyện đương nhiên, nhưng hình thần câu diệt thì cũng là quá mức! Hồng đạo huynh, Cửu Tiêu thì ngươi cũng biết, đó chính là truyền nhân y bát của ta, không phải các đệ tử tầm thường có thể sánh bằng được, cho nên, thù của hắn, ta nhất định phải báo!
- Đây cũng là số mệnh a! Lần này chuyện của Lý gia trại, đổi thành bất kỳ ai xuống núi thì Cửu Tiêu cũng sẽ không có kết cục như vậy, nhưng cố tình lại là tên đồ đệ này của ta. Hắn mới vừa mới nhập môn nửa năm, một lòng khổ tu, không hỏi chuyện bên ngoài, có thể nói là cái gì cũng đều không hiểu, mà cố tình, hắn lại còn là kỳ tài ngút trời, mấy ngày đã luyện thành pháp môn tối cao của Hồng Mộc Lĩnh ta, Tu La Huyết Diễm, không trách được, không trách được!
Hồng Trường Báo vẫn không nhanh không chậm mà nói.
Tân Thần Tử nghe vậy, lại hừ lạnh một tiếng:
- Hồng đạo huynh, quý phái không phải là muốn đầu nhập vào chính giáo đấy chứ? Nếu không, tại sao trong miệng lại phun ra những lời của đám ngụy quân tử kia vậy? Tuy nhiên, việc này cùng ta cũng không có quan hệ gì, hiện tại ta chỉ hỏi một câu, Hồng đạo huynh thật sự muốn ngăn cản ta báo thù hay sao?
- Ngươi muốn như thế nào đây?
Hồng Trường Báo hỏi.
- Hồng đạo huynh, ta tự biết việc này đuối lý, dùng lý do này báo thù thì có chút làm khó Hồng đạo huynh. Nhưng nếu không báo thù, cơn tức trong lòng ta cũng khó mà ổn định được! Ta cũng không nói ra yêu cầu quá phận gì, chỉ cần chém thân thể của tiểu tử kia là được. Hy vọng Hồng đạo huynh nể mặt hai ta kết giao nhiều năm, đồng ý một phen!
Tân Thần Tử nói những lời này, cũng không còn có vẻ châm chọc như trước, mà còn có vẻ thành khẩn một cách bất ngờ.
Nghe vậy, Hồng Trường Báo cũng hơi có chút động dung. Ngừng lại một chút, hắn mới nói:
- Tân Thần đạo huynh, lẽ ra yêu cầu này thì cũng không tính là quá phận. Nếu là đệ tử khác, ta sẽ không chút do dự nào mà đáp ứng. Nhưng Chung Nguyên này lại không được. Hắn xuất thân từ Hồng gia trại ta, tuy rằng tư chất có chút kém, nhưng linh hồn lại rất mạnh, hắn chính là nhân tài duy nhất của Hồng gia trại trong nhiều năm như vậy. Nếu hắn lười biếng, không có triển vọng thì cũng thôi, nhưng hắn lại vô cùng cố gắng và khắc khổ, cho nên, trong lòng ta đã sớm tính toán cho hắn thay thế ta, trở thành người thủ hộ của Hồng gia trại. Tầm quan trọng của hắn, có lẽ Tân Thần đạo huynh cũng có thể hiểu được!
- Nói như vậy, Hồng đạo huynh định không nể mặt bằng hữu là ta ư! Uổng cho ta còn tưởng rằng tình nghĩa chúng ta có thể so được với sắt thép nữa!
Tân Thần Tử nói lời này, khuôn mặt cực kỳ âm lạnh, lập tức muốn phất áo rời đi.
- Tân Thần đạo huynh chậm đã!
Hồng Trường Báo thấy vậy, vội vàng ngăn lại, nói:
- Về việc của Chung Nguyên đồ nhi, mặc dù ta không thể giao cho ngươi, nhưng lại có thể trợ giúp ngươi hoàn thành đại nguyện trong lòng!
- Cái gì?
Tân Thần Tử nghe vậy, trong lòng cả kinh, da mặt không kìm nổi giật giật hai cái.
- Ngươi muốn nói...
- Gia sư muốn bế quan, có lẽ cần một vài năm, ta có thể trộm Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao ra, tạm thời cho ngươi mượn! Như vậy, đã có thể ổn định oán khí trong lòng đạo huynh hay chưa?
- Đạo huynh vì ta mà bất chấp nguy hiểm như vậy, chút chuyện nhỏ này, ta làm gì có mặt mũi nhắc lại nữa? Đạo huynh ân trọng, sau này, ta tất sẽ có hậu báo!
Tân Thần Tử trịnh trọng nói.
- Ta và ngươi là bạn tri kỉ, đâu cầu phải nói vậy!
...
Trong lúc nhất thời, cả khách và chủ đều cùng vui mừng.
Tuy rằng hắn cũng biết, Hồng Trường Báo ưu ái đối với một đệ tử tư chất vừa không xuất chúng, ngược lại còn rất kém cỏi như mình, khẳng định có một vài nguyên nhân đặc biệt nào đó, nhưng hiện tại cũng không phải là lúc tìm hiểu việc này, hắn chỉ thể gác lại sau lưng mà thôi.
Chung Nguyên vừa mới đi qua cung điện, đi tới tiền điện, bỗng thấy một người đang ngang nhiên đi tới, tên này cụt một tay, thân thể cao gầy, khuôn mặt như bộ xương khô, kẻ này chính là Tân Thần Tử.
Kiểu gì Chung Nguyên cũng không nghĩ tới, không ngờ Tân Thần Tử lại tìm tới cửa nhanh như vậy, hơn nữa còn nghênh ngang tới như thế.
- Đúng là đi mòn gót giày không tìm thấy, khi tìm được thì lại chẳng tốn chút công phu nào!
Tân Thần Tử có cái mũi độc nhất vô nhị, các loại khí tức, chỉ cần hắn ngửi qua thì tuyệt đối sẽ không quên được, vừa thấy Chung Nguyên đã biết kẻ này chính là hung thủ giết đệ tử của hắn, tiêu diệt Nguyên linh pháp dẫn của hắn. Ngay lập tức, hắn cực kỳ vui mừng, cười một tiếng quái dị, bàn tay như móng vuốt của một con đại điểu được vươn ngoài.
Tay hắn vừa duỗi ra, ngay lập tức, trong năm ngón tay bắn ra từng luồng sát khí màu đen dày đặc, nối với nhau giữa hư không, đan thành một bàn tay khổng lồ, lớn hơn một trượng, chộp xuống đầu Chung Nguyên.
Chiêu thức Âm Ma Đại Cầm Nã Pháp này thì Tân Thần Tử đã sớm luyện tới mức xuất thần nhập hóa, cho nên, hắn ra tay rất nhanh. Tuy rằng Chung Nguyên nhìn thấy nhưng lại không kịp phản ứng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay khổng lồ đang tản ra luồng khí tức tanh tưởi kia chộp xuống người mình.
Mắt thấy bàn tay màu đen kia sắp đánh xuống đỉnh đầu của mình, nhưng ngay lập tức, vách tường bốn phía đại điện bỗng sáng lên vô số điểm sáng màu đỏ, chiếu cho cả đại điện biến thành màu đỏ. Những điểm sáng màu đỏ này liên kết lẫn nhau, hóa thành từng luồng sáng dày đặc, đan xen lẫn nhau trong hư không, lập tức đã cắt bàn tay màu đen do Âm Ma Đại Cầm Nã Pháp hình thành kia thành từng mảnh vỡ, sau đó, nó nuốt toàn bộ sát khí vào trong.
Sau khi cắn nuốt, những luồng sáng màu đỏ này cũng không tản đi, mà tiếp tục tồn tại, ngăn cách giữa Chung Nguyên và Tân Thần Tử. Lúc này, Chung Nguyên đã hiểu ra, đây là sư phụ Hồng Trường Báo ra tay.
- Tân Thần đạo huynh, ngươi ở trong đại điện của ta, đối phó với đệ tử của ta, không cảm thấy rất quá đáng hay sao?
Thanh âm của Hồng Trường Báo từ hậu điện truyền tới.
- Hồng đạo huynh, xin thứ lỗi! Ta nhất thời bị kích động. Ta là người như thế nào, Hồng đạo huynh biết rất rõ rồi, nếu không có nguyên nhân, làm sao lại làm ra chuyện như vậy?
Tân Thần Tử lập tức ôm quyền về phía hư không, trả lời.
- Nhân quả trong đó thì ta đã biết hết rồi! Tân Thần đạo huynh, mời đi vào trao đổi đi!
Thanh âm của Hồng Trường Báo lại lần nữa vang lên:
- Chung Nguyên, ngươi đi đi!
Lời này vừa phát ra, các tia sáng màu đỏ trong hư không chợt biến mất vô hình, giống như chưa từng tồn tại, không biết từ đâu tới, cũng không biết đi về đâu.
Lúc này, Chung Nguyên và Tân Thần Tử gần trong gang tấc, ở giữa lại không còn cách trở gì, có thể nói, Tân Thần Tử chỉ cần đưa tay là có thể vỗ tới hắn rồi. Tuy nhiên, trải qua chuyện vừa rồi, Chung Nguyên đã hoàn toàn không có chút sợ hãi nào nữa. Hắn biết rõ, chút ân huệ khó hiểu này chắc chắn không kéo dài được, nếu muốn giữ lại chút ân huệ này, thì nhất định mình phải thể hiện ra giá trị của bản thân mình.
Cho nên, sau khi Chung Nguyên nghe Hồng Trường Báo hạ lệnh, liền không có chút do dự nào, xoay người sang chỗ khác, khom người cúi đầu về phía hậu điện cách đó không xa, không thèm nhìn Tân Thần Tử chút nào, giống như coi đối phương như không tồn tại vậy.
Khi hắn đi qua bên cạnh Tân Thần Tử, trong mắt Tân Thần Tử chợt bắn ra hai luồng sáng dài hơn một xích, ầm ầm rung động, giống như ngọn lửa đang bập bùng, chỉ kém một chút đã đánh lên trên đầu hắn, nhưng khuôn mặt hắn vẫn ung dung như trước, ngay cả bước chân cũng vẫn trầm ổn như cũ.
Cứ như vậy, Tân Thần Tử nhìn Chung Nguyên đi ra đại điện, chỉ đành hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo lên, thân hình hóa thành một ngọn lửa màu xanh biếc, bắn vào trong hậu điện.
- Hồng đạo huynh, ngươi đúng là thu được một đồ đệ giỏi a! Đáng tiếc, đồ đệ của ta lại đã tan thành mây khói rồi, ngay cả luân hồi chuyển thế cũng không được!
Tân Thần Tử có vài phần kỳ quái mà nói.
- Tân Thần đạo huynh, xin bớt giận, xin bớt giận!
Hồng Trường Báo không chút động tâm, mỉm cười nói:
- Ai đúng ai sai, ta không nói thêm nữa, bản thân ngươi rất rõ ràng rồi. Đồ đệ của ngươi có thể nói gieo gió gặt bảo, không trách được người khác!
- Tự tiện tiến vào Hồng Mộc Lĩnh giết người, đích thật là do đồ đệ của ta quá đáng, bị người giết chết thì cũng là chuyện đương nhiên, nhưng hình thần câu diệt thì cũng là quá mức! Hồng đạo huynh, Cửu Tiêu thì ngươi cũng biết, đó chính là truyền nhân y bát của ta, không phải các đệ tử tầm thường có thể sánh bằng được, cho nên, thù của hắn, ta nhất định phải báo!
- Đây cũng là số mệnh a! Lần này chuyện của Lý gia trại, đổi thành bất kỳ ai xuống núi thì Cửu Tiêu cũng sẽ không có kết cục như vậy, nhưng cố tình lại là tên đồ đệ này của ta. Hắn mới vừa mới nhập môn nửa năm, một lòng khổ tu, không hỏi chuyện bên ngoài, có thể nói là cái gì cũng đều không hiểu, mà cố tình, hắn lại còn là kỳ tài ngút trời, mấy ngày đã luyện thành pháp môn tối cao của Hồng Mộc Lĩnh ta, Tu La Huyết Diễm, không trách được, không trách được!
Hồng Trường Báo vẫn không nhanh không chậm mà nói.
Tân Thần Tử nghe vậy, lại hừ lạnh một tiếng:
- Hồng đạo huynh, quý phái không phải là muốn đầu nhập vào chính giáo đấy chứ? Nếu không, tại sao trong miệng lại phun ra những lời của đám ngụy quân tử kia vậy? Tuy nhiên, việc này cùng ta cũng không có quan hệ gì, hiện tại ta chỉ hỏi một câu, Hồng đạo huynh thật sự muốn ngăn cản ta báo thù hay sao?
- Ngươi muốn như thế nào đây?
Hồng Trường Báo hỏi.
- Hồng đạo huynh, ta tự biết việc này đuối lý, dùng lý do này báo thù thì có chút làm khó Hồng đạo huynh. Nhưng nếu không báo thù, cơn tức trong lòng ta cũng khó mà ổn định được! Ta cũng không nói ra yêu cầu quá phận gì, chỉ cần chém thân thể của tiểu tử kia là được. Hy vọng Hồng đạo huynh nể mặt hai ta kết giao nhiều năm, đồng ý một phen!
Tân Thần Tử nói những lời này, cũng không còn có vẻ châm chọc như trước, mà còn có vẻ thành khẩn một cách bất ngờ.
Nghe vậy, Hồng Trường Báo cũng hơi có chút động dung. Ngừng lại một chút, hắn mới nói:
- Tân Thần đạo huynh, lẽ ra yêu cầu này thì cũng không tính là quá phận. Nếu là đệ tử khác, ta sẽ không chút do dự nào mà đáp ứng. Nhưng Chung Nguyên này lại không được. Hắn xuất thân từ Hồng gia trại ta, tuy rằng tư chất có chút kém, nhưng linh hồn lại rất mạnh, hắn chính là nhân tài duy nhất của Hồng gia trại trong nhiều năm như vậy. Nếu hắn lười biếng, không có triển vọng thì cũng thôi, nhưng hắn lại vô cùng cố gắng và khắc khổ, cho nên, trong lòng ta đã sớm tính toán cho hắn thay thế ta, trở thành người thủ hộ của Hồng gia trại. Tầm quan trọng của hắn, có lẽ Tân Thần đạo huynh cũng có thể hiểu được!
- Nói như vậy, Hồng đạo huynh định không nể mặt bằng hữu là ta ư! Uổng cho ta còn tưởng rằng tình nghĩa chúng ta có thể so được với sắt thép nữa!
Tân Thần Tử nói lời này, khuôn mặt cực kỳ âm lạnh, lập tức muốn phất áo rời đi.
- Tân Thần đạo huynh chậm đã!
Hồng Trường Báo thấy vậy, vội vàng ngăn lại, nói:
- Về việc của Chung Nguyên đồ nhi, mặc dù ta không thể giao cho ngươi, nhưng lại có thể trợ giúp ngươi hoàn thành đại nguyện trong lòng!
- Cái gì?
Tân Thần Tử nghe vậy, trong lòng cả kinh, da mặt không kìm nổi giật giật hai cái.
- Ngươi muốn nói...
- Gia sư muốn bế quan, có lẽ cần một vài năm, ta có thể trộm Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao ra, tạm thời cho ngươi mượn! Như vậy, đã có thể ổn định oán khí trong lòng đạo huynh hay chưa?
- Đạo huynh vì ta mà bất chấp nguy hiểm như vậy, chút chuyện nhỏ này, ta làm gì có mặt mũi nhắc lại nữa? Đạo huynh ân trọng, sau này, ta tất sẽ có hậu báo!
Tân Thần Tử trịnh trọng nói.
- Ta và ngươi là bạn tri kỉ, đâu cầu phải nói vậy!
...
Trong lúc nhất thời, cả khách và chủ đều cùng vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.