Chương 30: Giao dịch cùng Itachi
Tinhzi
28/06/2019
Shisui đột nhiên nghĩ lại những lời Ichiro vừa nói bỗng tỉnh ngộ. Tộc Hyuga sử dụng chakra tạo thành một tầng phòng ngự đánh bật mọi công kích, còn Ichiro là sử dụng không khí làm tầng phòng ngự, một khi tầng phòng ngự bị dao động tức là có công kích đang tới.
“ Chỉ cần ngươi có thể khống chế một khoảng không gian xung quanh mình, mọi đòn tấn công tầm xa ngươi đều có thể kịp thời né tránh. Chưởng khống hướng đi của gió khiến ngươi nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh.”
Ichiro tháo xuống khăn bịt mắt nói với Shisui. Shisui nghĩ lại hoàn cảnh vừa rồi, chỉ dựa vào thính giác hắn chắc chắn sẽ không thể né hết tất cả.
“ Có lẽ cậu nói không sai, tôi hẳn phải cảm ơn Danzo thật tốt mới không uổng khổ tâm của hắn.”
Ichiro cười cười nói.
“ Ngươi cũng phải có thực lực người ta mới chịu nhận sự đáp lễ của ngươi. Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ giúp ngươi luyện tập, cho dù mất đi Sharingan ngươi cũng đủ năng lực giết Danzo.”
.........................
“ Anh hai, em nghe nói nửa tháng nay anh không hề có nhiệm vụ nào cả. Tại sao anh không cùng em luyện tập, lúc nào cũng đi sớm về muộn vậy?”
Naruto miệng vừa nhai cơm vừa nói chuyện với Ichiro. Nửa tháng đã trôi qua, Ichiro mỗi ngày đều sẽ đến thay thuốc cho Shisui sau đó giúp hắn luyện tập. Phải công nhận Shisui đúng là thiên tài trong thiên tài, hiện tại hắn có thể không cần nhìn cũng có thể giống như trước kia, có được thực lực của thượng nhẫn.
“ Chỉ là ra ngoài rèn luyện nhẫn thuật mới học được thôi.”
“ Bịch” Naruto quang bát cơm xuống bàn, nhoài người về phía trước, hai mắt long lanh nhìn Ichiro.
“ Anh hai, nhẫn thuật mới học được, có phải rất rất lợi hại hay không. Mau, mau cho em xem đi, em cũng muốn học.”
Ichiro ấn người Naruto trở lại ghế, sau đó đưa tay trái ra trước mặt nó. Một luồng chakra nhanh chóng tụ lại ở lòng bàn tay, xoáy tròn thành một quả bóng.
“ Biến đổi hình thái chakra thành một quả cầu, sau khi đánh vào kẻ địch quả cầu sẽ xoáy mạnh sinh ra ma sát cự lớn, sát thương vô cùng kinh khủng. Đánh giá nhẫn thuật cấp A, Rasengan.”
“ Oa, lợi hại như vậy. Anh hai mau dạy em đi, em muốn học, Sasuke sẽ phải bò dưới chân xin tha thứ.”
Naruto ánh mắt kinh ngạc, ước ao nhìn chằm chằm vào Rasengan trong lòng bàn tay Ichiro.
“ Hiện tại không được, em vẫn chưa đủ điều kiện để học nó. Đợi sau khi em có thể trở thành trung nhẫn, anh sẽ dạy em.”
“ Trung nhẫn, không thể nào. Em còn chưa tốt nữa, bao giờ mới có thể lên trung nhẫn. Anh hai, đổi điều kiện khác đi.”
“ Ăn cơm.”
“ Anh hai...”
“ Cộc cộc.” Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Ichiro đặt bát cơm xuống nói một câu với Naruto sau đó đứng dậy ra mở cửa.
“ Ai vậy.”
Ngoài trời đã tối, đèn đường leo lắt chiếu vào trước cửa nhà Ichiro. Một bóng người mặc áo choàng đen che kín mặt đứng cạnh cửa. Người kia gặp Ichiro mở cửa liền quay người rời đi.
“ Anh ra ngoài có chút việc, ăn xong nhớ dọn.”
Ichiro nhắc nhở Naruto một câu sau đó liền với lấy áo khoắc đuổi theo người kia. Hai người một trước một sau đi tới khu rừng liền dừng lại. Người kia bây giờ mới quay người lại, cởi xuống mũ chụp đầu. Hóa ra người này là Itachi. Ichiro cũng không ngạc nhiên, hỏi.
“ Anh gọi tôi ra ngoài có truyện gì sao? Nhìn bộ dạng bí mật này chắc không phải truyện gì hay ho rồi.”
Itachi nhìn sâu vào mắt Ichiro thật lâu sau đó trầm giọng nói.
“ Tối mai tôi sẽ rời đi làng lá. Tôi muốn cậu giúp tôi giữ chân Sasuke cho tới khi tôi xong việc. Tôi chắc cậu biết chuyện gì đã xảy ra, tôi hi vọng cậu có thể thay tôi chăm sóc nó.”
Ichiro cũng rơi vào trầm mặc. Với trí tuệ và khả năng của Itachi không khó để đoán được Ichiro biết gì đó. Hắn chỉ là không ngờ Itachi lại muốn hắn giúp anh ta giữ chân Sasuke. Ichiro bỗng cười cợt nhả với Itachi.
“ Anh là đang lôi kéo tôi làm truyện xấu sao? Nếu như Sasuke biết tôi biết nói sao đây.”
“ Cậu muốn thế nào?”
“ Mangekyou Sharingan của Fugaku.”
“ Cậu muốn cấy ghép Sharingan.”
“ Thầy Kakashi cũng có một con Sharingan, dùng khá tốt.”
“ Được, tôi sẽ lấy cho cậu.”
“ Vậy tôi sẽ giúp anh ngăn cản Sasuke. Tôi về trước.”
Ichiro cười cười vẫy tay với Itachi sau đó lập tức rời đi, Itachi nhìn theo bóng lưng của cậu một hồi lâu mới biến mất theo bóng đêm.
“ Anh hai, anh vừa ra ngoài cùng ai vậy, thần thần bí bí.”
“ Bí mật.” Ichiro nháy mắt cười với Naruto sau đó lại nói.
“ Ngày mai anh sẽ đến xem em luyện tập, tiện thể kiểm tra xem hai người đạt đến trình độ gì. Có thể sẽ rất mệt đó, ngủ sớm một chút đi.”
“ Dạ được, em nhất định sẽ hơn cậu ta, anh chờ mà xem.”
Ichiro nhìn Naruto đi vào phòng của mình, đợi một hồi liền nghe thấy tiếng gáy ngủ từ trong đó vọng ra. Ichiro khẽ cười với lấy áo khoác đi ra ngoài cửa, rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.
“ Cạch.” Cửa phòng bỗng bị cạy mở, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào khiến cho người trong phòng giật mình tỉnh ngủ.
“ Ai!” Chủ nhân căn phòng hô lên một tiếng, hắn cảm nhận được gió thổi vào phòng bị cản lại, chắc chắn là có người đứng ở cửa.
Không thấy ai trả lời, người kia liền đứng phắt dậy,hai mắt hắn được quấn băng trắng, thì ra hắn là một người mù. Kẻ đến dường như không mang thiện ý, người mù vung tay lên lập tức một chùm phi tiêu bay tới trước cửa phòng.
Trước cửa phòng quả nhiên có một hắc y nhân đứng sừng sững ở đó, từ lúc mở cửa đến bây giờ vẫn luôn bất động, chẳng khác chi bức tượng. Hắc y nhân nhìn chùm phi tiêu lao tới bao kín cả cửa phòng, mí mắt vẫn không chớp một cái.
Khi phi tiêu sắp cắm lên người hắn, hắc y nhân bỗng biến thành tàn ảnh tiêu thất. Phi tiêu không có mục tiêu tiếp tục lao ra khỏi phòng, có một số thì cắm vào tường nhà, phập phập tiếng vang liên hồi.
“ Thuấn thân thật nhanh.”
Người mù kinh hô trong lòng, rút kiếm phòng bị xung quanh. Căn phòng bỗng yên tĩnh một cách dị thường, chỉ còn tiếng cót két của cánh cửa cũ cùng tiếng côn trùng kêu, tiếng gió thổi. Dường như trong căn nhà này không hề có người nào vậy, nhưng thật sự lại có hai người chỉ cách nhau hai mét.
“ Ta không hề cảm thấy kẻ này tồn tại, gió thổi tới không hề bị cản, hắn chắc đã tránh vào góc khuất. Lấy tĩnh chế động, khi địch cũng bất động ta cần phải chủ động.”
Người mù thầm tính toán trong lòng, sau đó hắn động. Hai tay bắt ấn một cách chớp nhóng, người mù đột nhiên cả người xoay tròn. Từ trên người hắn bắn ra từng chùm phi tiêu phong tỏa mọi nơi của căn phòng. Hắn vừa kết ấn hẳn là phân thân phi tiêu.
Người mù sau khi ném xong phi tiêu lại cảnh giác, hắn lắng nghe động tĩnh bốn phía, gương mặt đột nhiên căng lại.
“ Phía trên.”
Người mù không hề trần trừ vung kiếm lên trên đầu. Một tiếng kim loại va chạm vang lên, tia lửa bắn ra chiếu sáng căn phòng trong chốt lát. Hắc y nhân chính từ trên trần nhà lao xuống, tay phải cầm dao bị kiếm của người mù ngăn cản. Hắc y nhân thuận thế đạp vào vai người mù lộn người lùi lại, tai trái tiện thể ném vài cái phi tiêu.
Người mù bị đá trúng vai trái buộc phải lùi lại một bước, tay phải cầm kiếm vung lên trước mặt cản lại phi tiêu tập kích. Cả căn phòng lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.
“ Chỉ cần ngươi có thể khống chế một khoảng không gian xung quanh mình, mọi đòn tấn công tầm xa ngươi đều có thể kịp thời né tránh. Chưởng khống hướng đi của gió khiến ngươi nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh.”
Ichiro tháo xuống khăn bịt mắt nói với Shisui. Shisui nghĩ lại hoàn cảnh vừa rồi, chỉ dựa vào thính giác hắn chắc chắn sẽ không thể né hết tất cả.
“ Có lẽ cậu nói không sai, tôi hẳn phải cảm ơn Danzo thật tốt mới không uổng khổ tâm của hắn.”
Ichiro cười cười nói.
“ Ngươi cũng phải có thực lực người ta mới chịu nhận sự đáp lễ của ngươi. Bắt đầu từ hôm nay ta sẽ giúp ngươi luyện tập, cho dù mất đi Sharingan ngươi cũng đủ năng lực giết Danzo.”
.........................
“ Anh hai, em nghe nói nửa tháng nay anh không hề có nhiệm vụ nào cả. Tại sao anh không cùng em luyện tập, lúc nào cũng đi sớm về muộn vậy?”
Naruto miệng vừa nhai cơm vừa nói chuyện với Ichiro. Nửa tháng đã trôi qua, Ichiro mỗi ngày đều sẽ đến thay thuốc cho Shisui sau đó giúp hắn luyện tập. Phải công nhận Shisui đúng là thiên tài trong thiên tài, hiện tại hắn có thể không cần nhìn cũng có thể giống như trước kia, có được thực lực của thượng nhẫn.
“ Chỉ là ra ngoài rèn luyện nhẫn thuật mới học được thôi.”
“ Bịch” Naruto quang bát cơm xuống bàn, nhoài người về phía trước, hai mắt long lanh nhìn Ichiro.
“ Anh hai, nhẫn thuật mới học được, có phải rất rất lợi hại hay không. Mau, mau cho em xem đi, em cũng muốn học.”
Ichiro ấn người Naruto trở lại ghế, sau đó đưa tay trái ra trước mặt nó. Một luồng chakra nhanh chóng tụ lại ở lòng bàn tay, xoáy tròn thành một quả bóng.
“ Biến đổi hình thái chakra thành một quả cầu, sau khi đánh vào kẻ địch quả cầu sẽ xoáy mạnh sinh ra ma sát cự lớn, sát thương vô cùng kinh khủng. Đánh giá nhẫn thuật cấp A, Rasengan.”
“ Oa, lợi hại như vậy. Anh hai mau dạy em đi, em muốn học, Sasuke sẽ phải bò dưới chân xin tha thứ.”
Naruto ánh mắt kinh ngạc, ước ao nhìn chằm chằm vào Rasengan trong lòng bàn tay Ichiro.
“ Hiện tại không được, em vẫn chưa đủ điều kiện để học nó. Đợi sau khi em có thể trở thành trung nhẫn, anh sẽ dạy em.”
“ Trung nhẫn, không thể nào. Em còn chưa tốt nữa, bao giờ mới có thể lên trung nhẫn. Anh hai, đổi điều kiện khác đi.”
“ Ăn cơm.”
“ Anh hai...”
“ Cộc cộc.” Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Ichiro đặt bát cơm xuống nói một câu với Naruto sau đó đứng dậy ra mở cửa.
“ Ai vậy.”
Ngoài trời đã tối, đèn đường leo lắt chiếu vào trước cửa nhà Ichiro. Một bóng người mặc áo choàng đen che kín mặt đứng cạnh cửa. Người kia gặp Ichiro mở cửa liền quay người rời đi.
“ Anh ra ngoài có chút việc, ăn xong nhớ dọn.”
Ichiro nhắc nhở Naruto một câu sau đó liền với lấy áo khoắc đuổi theo người kia. Hai người một trước một sau đi tới khu rừng liền dừng lại. Người kia bây giờ mới quay người lại, cởi xuống mũ chụp đầu. Hóa ra người này là Itachi. Ichiro cũng không ngạc nhiên, hỏi.
“ Anh gọi tôi ra ngoài có truyện gì sao? Nhìn bộ dạng bí mật này chắc không phải truyện gì hay ho rồi.”
Itachi nhìn sâu vào mắt Ichiro thật lâu sau đó trầm giọng nói.
“ Tối mai tôi sẽ rời đi làng lá. Tôi muốn cậu giúp tôi giữ chân Sasuke cho tới khi tôi xong việc. Tôi chắc cậu biết chuyện gì đã xảy ra, tôi hi vọng cậu có thể thay tôi chăm sóc nó.”
Ichiro cũng rơi vào trầm mặc. Với trí tuệ và khả năng của Itachi không khó để đoán được Ichiro biết gì đó. Hắn chỉ là không ngờ Itachi lại muốn hắn giúp anh ta giữ chân Sasuke. Ichiro bỗng cười cợt nhả với Itachi.
“ Anh là đang lôi kéo tôi làm truyện xấu sao? Nếu như Sasuke biết tôi biết nói sao đây.”
“ Cậu muốn thế nào?”
“ Mangekyou Sharingan của Fugaku.”
“ Cậu muốn cấy ghép Sharingan.”
“ Thầy Kakashi cũng có một con Sharingan, dùng khá tốt.”
“ Được, tôi sẽ lấy cho cậu.”
“ Vậy tôi sẽ giúp anh ngăn cản Sasuke. Tôi về trước.”
Ichiro cười cười vẫy tay với Itachi sau đó lập tức rời đi, Itachi nhìn theo bóng lưng của cậu một hồi lâu mới biến mất theo bóng đêm.
“ Anh hai, anh vừa ra ngoài cùng ai vậy, thần thần bí bí.”
“ Bí mật.” Ichiro nháy mắt cười với Naruto sau đó lại nói.
“ Ngày mai anh sẽ đến xem em luyện tập, tiện thể kiểm tra xem hai người đạt đến trình độ gì. Có thể sẽ rất mệt đó, ngủ sớm một chút đi.”
“ Dạ được, em nhất định sẽ hơn cậu ta, anh chờ mà xem.”
Ichiro nhìn Naruto đi vào phòng của mình, đợi một hồi liền nghe thấy tiếng gáy ngủ từ trong đó vọng ra. Ichiro khẽ cười với lấy áo khoác đi ra ngoài cửa, rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.
“ Cạch.” Cửa phòng bỗng bị cạy mở, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào khiến cho người trong phòng giật mình tỉnh ngủ.
“ Ai!” Chủ nhân căn phòng hô lên một tiếng, hắn cảm nhận được gió thổi vào phòng bị cản lại, chắc chắn là có người đứng ở cửa.
Không thấy ai trả lời, người kia liền đứng phắt dậy,hai mắt hắn được quấn băng trắng, thì ra hắn là một người mù. Kẻ đến dường như không mang thiện ý, người mù vung tay lên lập tức một chùm phi tiêu bay tới trước cửa phòng.
Trước cửa phòng quả nhiên có một hắc y nhân đứng sừng sững ở đó, từ lúc mở cửa đến bây giờ vẫn luôn bất động, chẳng khác chi bức tượng. Hắc y nhân nhìn chùm phi tiêu lao tới bao kín cả cửa phòng, mí mắt vẫn không chớp một cái.
Khi phi tiêu sắp cắm lên người hắn, hắc y nhân bỗng biến thành tàn ảnh tiêu thất. Phi tiêu không có mục tiêu tiếp tục lao ra khỏi phòng, có một số thì cắm vào tường nhà, phập phập tiếng vang liên hồi.
“ Thuấn thân thật nhanh.”
Người mù kinh hô trong lòng, rút kiếm phòng bị xung quanh. Căn phòng bỗng yên tĩnh một cách dị thường, chỉ còn tiếng cót két của cánh cửa cũ cùng tiếng côn trùng kêu, tiếng gió thổi. Dường như trong căn nhà này không hề có người nào vậy, nhưng thật sự lại có hai người chỉ cách nhau hai mét.
“ Ta không hề cảm thấy kẻ này tồn tại, gió thổi tới không hề bị cản, hắn chắc đã tránh vào góc khuất. Lấy tĩnh chế động, khi địch cũng bất động ta cần phải chủ động.”
Người mù thầm tính toán trong lòng, sau đó hắn động. Hai tay bắt ấn một cách chớp nhóng, người mù đột nhiên cả người xoay tròn. Từ trên người hắn bắn ra từng chùm phi tiêu phong tỏa mọi nơi của căn phòng. Hắn vừa kết ấn hẳn là phân thân phi tiêu.
Người mù sau khi ném xong phi tiêu lại cảnh giác, hắn lắng nghe động tĩnh bốn phía, gương mặt đột nhiên căng lại.
“ Phía trên.”
Người mù không hề trần trừ vung kiếm lên trên đầu. Một tiếng kim loại va chạm vang lên, tia lửa bắn ra chiếu sáng căn phòng trong chốt lát. Hắc y nhân chính từ trên trần nhà lao xuống, tay phải cầm dao bị kiếm của người mù ngăn cản. Hắc y nhân thuận thế đạp vào vai người mù lộn người lùi lại, tai trái tiện thể ném vài cái phi tiêu.
Người mù bị đá trúng vai trái buộc phải lùi lại một bước, tay phải cầm kiếm vung lên trước mặt cản lại phi tiêu tập kích. Cả căn phòng lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.