Chương 45:
Tatsu Bi
05/05/2023
Tiêu Tuyết ngồi trên xe… một lần nữa cô trở về nhà. Con đường quen thuộc, cảm xúc nhớ nhà vẫn như vậy chỉ có điều hôm nay trở về với một tâm trạng khác. Không còn lo lắng hồi hộp mà là một sự quyết tâm đến mạnh mẽ.
Chiếc xe dừng lại ở ngõ nhà cô, Tiêu Tuyết bước xuống. Hôm nay, không ai hộ tống cô về nhà. Tiêu Tuyết bây giờ đã khác, cô mặc trên mình một chiếc sơ mi trắng cùng chân váy đen, cô đi một đôi bốt da đen, bên ngoài khoác chiếc áo da đen. Một vẻ ngoài vô cùng mới mẻ và cá tính. Đây mới là con người mà cô luôn muốn có, Tiêu Tuyết đưa tay kéo chiếc Vali sau đó tự tin bước vào. Mấy người khác xóm đưa mắt nhìn mà bất ngờ xen lẫn tò mò. Họ đưa mắt nhìn nhau. Ai cũng không thể tin người này lại chính là cô bé Tiêu Tuyết năm đó.
Căn nhà thân quen của cô. Chú chó thấy chủ nhân trở về mà vô cùng mừng rỡ, nó cứ chạy vây quanh thành một vòng tròn để tỏ lòng hân hoan. Tiêu Tuyết mỉm cười ngồi xuống xoa đầu cậu nhỏ.
“Tiêu Tuyết..?” Người mẹ bất ngờ đưa ánh mắt nhìn cô.
Tiêu Tuyết đứng dậy dang bàn tay ra “Con đã về rồi mẹ ơi.”
Mẹ cô xúc động, bà bước chậm rãi từng bước tới vừa đi vừa lắp bắp “Mới có hơn một năm mà sao con thay đổi quá…”
Tiêu Tuyết ôm mẹ vào lòng. Hơn một năm qua thật sự thay đổi quá lớn đối với cô, những tháng ngày tưởng chừng nhanh thôi mà lại dài đằng đẵng, nối tiếp nhau là biết bao nhiêu câu chuyện.
“Mẹ ơi, chúng ta đi thăm Tiêu Phong đi.” Cô nhìn mẹ mỉm cười nói.
“Đúng… đúng… đi thôi…” Bà vừa nói vừa gạt nước mắt.
Tiêu Tuyết trước mắt mẹ bây giờ cũng không còn là cô bé hay sụt xịt nữa rồi, cô đã tự mình tháo bỏ nút thắt trong lòng, nhận thấy mình của hiện tại thật sự đã trưởng thành.
.
Tiêu Phong đang nằm trên giường, cậu vẫn đang trong cơn hôn mê chưa tỉnh lại. Tiêu Tuyết ngồi xuống đưa bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay em. Người mẹ đưa tay thấm nước mắt sau đó đến gần đặt tay lên vai cô nghẹn ngào nói:
“Số tiền con gửi về vừa đủ trả hết nợ lại còn giúp Tiêu Phong có thể làm phẫu thuật… Con đã cứu giúp chúng ta…”
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn mẹ mỉm cười “Không phải là con mà là một người khác mẹ ạ…”
Mẹ cô nhìn cô ngờ ngợ hỏi “Là ai vậy?”
Trong đầu cô lúc này cũng chỉ hiện lên hình ảnh của người đó. Cô thật sự chỉ muốn ôm trầm lấy anh lúc này mà thôi. “Tiếc rằng người đó lại không ở đây…”
“Người đó rất tốt với con sao?”
Tiêu Tuyết gật đầu “Anh ấy là người sẽ vì con mà làm tất cả.”
Trong ánh mắt của Tiêu Tuyết hiện lên vẻ hạnh phúc, người mẹ lặng nhìn con gái mà cũng yên lòng "Con gái của ta đã trưởng thành hơn rồi."
Tiêu Tuyết lặng người… cô trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy, cô đưa tay nắm lấy tay mẹ “Mẹ à, lần này con về có chuyện quan trọng muốn nói với mẹ.”
“Chuyện quan trọng sao?”
.
"Anh là của em mà, anh không thoát khỏi em được đâu.”
Mạc Lăng đưa mắt nhìn vào chiếc điện thoại không nói một lời nào nhưng ánh mắt của anh đã thay anh bộc lộ cảm xúc ‘thoả mãn.’ Con mèo nhỏ của anh lấy gì mà lại tự mãn lên thế. Quả không uổng công nuôi dạy.
Hàm Quang đưa mắt nhìn qua gương chiếc hậu, thấy Mạc Lăng vẫn cứ nhìn vào điện thoại không rời từ lúc đi đến giờ anh mới bèn lên tiếng “Cậu thật sự không gọi cho cô ấy mà cũng không nói gì sao? Cứ im lặng như vậy à?”
Mạc Lăng cất điện thoại vào túi áo rồi đưa bộ mặt như không hề có chuyện gì, anh thản nhiên đáp “Không cần gọi.”
Hàm Quang cười khểnh “Sợ lưu luyến à? Không ngờ cậu đang cai nghiện Tiêu Tuyết đấy.”
Mạc Lăng khoanh tay lại rồi nhắm mắt lại “Tiếp tục lái xe đi.”
Hàm Quang mỉm cười “Tôi quá hiểu cậu mà.”
Mạc Lăng vẫn không nói gì, anh chỉ hơi nhíu mày. Lần này, anh nhất định sẽ phải giải quyết cho xong hẳn. Anh không thể để cô biết mọi chuyện càng không muốn cô phải vì anh mà lo lắng. Cũng muốn có thể có một cuộc sống bình thường để ở bên cô. Tôi muốn là Mạc Lăng ở bên em chứ không phải Lagan Vincent.
.
“Con nói gì? Ly hôn… ư…?” Bách Thảo vô cùng bất ngờ trước lời đề nghị từ con gái.
Tiêu Tuyết đưa tay cầm lấy tay mẹ, cô vẫn mỉm cười nói “Con biết mẹ đã vì bọn con mà chịu khổ nhiều, bây giờ cha cũng xác định điều cha muốn làm thì con nghĩ mẹ cũng nên chấp nhận thôi. Sau này, mẹ không cần phải nhịn cha mà sống nữa. Ba mẹ con ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.”
“Sao có thể..? Chuyện này… sao có thể..?” Bà cố gắng lấy lại bình tĩnh.
”Mẹ đừng cố gắng vun đắp nữa, cha vẫn còn qua lại với họ. Cha còn sang London để gặp họ mà.”
Mẹ cô vội vã rụt tay lại, bà lắc đầu “Không đâu, con đừng suy nghĩ như thế. Gia đình vẫn là quan trọng nhất. Nhẫn nhịn một chút cũng được… con sẽ có cả cha và mẹ.”
”Có cha để làm gì trong khi có cũng như không? Có cha rồi, con sẽ không được sống là con ư?” Tiêu Tuyết bất mãn nói.
“Con đừng hồ đồ như thế, con quên là nhờ có cha con mới được sang London. Được đi làm và có tiền à?”
“Mẹ à… nhưng con không muốn đi… nếu không có Mạc Lăng chắc con còn chẳng thể quay về…” Đôi mắt cô đã bắt đầu rưng rưng.
"Thôi chuyện này chúng ta để sau hãy nói.” Mẹ cô đứng dậy, bà lấy lại tinh thần.
"Con đã bị bóc lột tại một xưởng may, có người đã bị bóc lột tới mức kiệt sức…” nghe đến đây mẹ cô vô cùng đau lòng, đôi mắt bà đã đỏ khoe và sâu thẳm trong lòng đã nặng trĩu. Bà biết cô sẽ phải vất vả mà.
Giọt nước mắt lăn xuống trên má cô, Tiêu Tuyết nghẹn ngào nói tiếp “May mắn là con chưa bị bóc lột đến chết vì con bị con trai của dì Hân đem bán vào trà lầu… bị người ta cưỡng ép…”
Nước mắt bà không thể kìm nổi cứ thế mà lăn xuống.
Tiêu Tuyết cố gắng nói tiếp “Thật may là Mạc Lăng đã cứu con mẹ à… mẹ có còn nhớ con trai của cô thiết kế từng sống ở cuối đường xóm cũ ngày xưa ta ở không? Là anh ấy… anh ấy đã cứu con mẹ à…”
Người mẹ nghẹn ngào “Tất cả là do ta mà…” bà vừa nói vừa tự đưa tay đánh lên lồng ngực mình.
Tiêu Tuyết vội vã lao tới mà ôm lấy mẹ “Không phải do mẹ, không đâu… chỉ là do con đã chưa bao giờ đấu tranh cho bản thân mình thôi mà…”
Hình ảnh cô hôm đó, khi đang tháo bỏ nút thắt trong lòng mình. Cô vừa nói vừa khóc
“Cha lúc nào cũng chỉ nghĩ cho cảm xúc của cha, điều cha muốn. Thế cha đã bao giờ hỏi con thích gì? Muốn gì chưa?”
“Những điều ta làm đều vì con!”
”Vì con? Vì con sao? Sao con lại thấy mọi thứ đều hướng về cha thế?”
“Không có ta con có thể gặp được cậu ta sao?”
“Không cần ai cả, tôi cũng luôn có kế hoạch sẽ tự mình gặp cô ấy.” Mạc Lăng thẳng thừng nói.
Hàn Tống cau mày “Cậu mới quen con gái tôi cơ mà.”
“Bác Hàn, khi tôi còn nhỏ, tôi đã từng gặp bác mà. Tôi chính là con trai của người phụ nữ bị chết cháy năm đó.”
Hàn Tống ngờ ngợ.
“Tất cả những gì cha làm vì con hay vì cha… Trong lòng cha tự hiểu rõ.”
.
"Học không học, suốt ngày chỉ biết vẽ vời thôi à?”
“Cha sau này con sẽ trở thành một người giống như cha!”
“Giống cái gì?”
“Làm bác sĩ đi!”
“Con sợ máu lắm… con muốn học ở trường thiết kế cơ…”
"Thiết kế cái gì? Học kinh doanh hoặc bác sĩ thôi.”
“…”
"Cha cho Tiêu Phong làm những điều em ấy muốn đi!”
"Cha mua quà cho mẹ đi!”
“Quà gì mà quà?”
“Cha! Cha! Con đậu đại học rồi này!”
“Nhà cửa thế này, đại học này học phí cao thế?”
“Con nên nghe theo ta, đây là con đường duy nhất.”
"Con không muốn… con có thể đi làm ở đây… hai công việc cùng một lúc cũng được. Con không muốn xa mẹ và em đâu.”
Tiêu Tuyết nhắm mắt lại, nước mắt cứ vậy mà xô nhau rơi ra như những kí ức trong lòng khiến tâm hồn cô nặng trĩu vậy. Cô đã chút bớt chúng đi được rồi…
"Mẹ à, ta sống cho bản thân mình… một lần thôi, có được không?”
.
Joose cau mày nhìn Mạc Lăng nói “Anh không nói gì với Tiêu Tuyết? Anh để cô ấy trở về nước như thế à?”
Mạc Lăng vẫn giữ vẻ thản nhiên “Có chuyện gì phải nói sao?”
Joose lắc đầu “Mạc, Rentoku lắm trò thế nào? Giờ cả bọn chúng còn đang kêu gọi mấy tên bên Mỹ để đấu với anh. Ngay cả tổ chức tại Hàn Quốc cũng đứng về phe hắn! Tất cả bọn chúng đều liên thủ lại để lật đổ Vincent.”
“Nếu Vincent dễ lật đổ vậy thì đâu cần ngồi vững ngai vị lâu thế!”
“Làm ơn… nếu anh yêu cô ấy thì đừng xen vào chuyện này. Để Vancazo giải quyết đi!”
“Kẻ giết mẹ và cha anh. Hắn không nên sống.”
“Chú ấy sẽ giết hắn dễ thôi mà. Anh cứ kệ đi được không?”
“Ra ngoài!” Mạc Lăng lạnh lùng nói.
Joose nắm chặt tay “Anh đừng như vậy nữa! Lần trước chưa đủ sao? Khi anh nằm mên man ở trên giường như thế! Anh có biết em lo lắng thế nào không? Khi nghe tin anh không thể nhìn thấy em đã sợ hãi thế nào không? Cha không còn… em không thể mất anh được!” Cô vừa nói vừa khóc.
Mạc Lăng cau mày “Bình tĩnh đi…”
“Em phải làm sao đây? Giá mà dì ấy đừng gặp chuyện gì thì chú ấy có như vậy không…?”
“Không được nhắc đến chuyện đó!”
Joose gục xuống đất “Tại sao lại là anh? Tại sao? Anh cũng chỉ là con người thôi mà… tại sao lại là anh… tại sao?”
Mạc Lăng đứng dậy bước đến chỗ cô, ngồi xuống khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi.
Joose nhìn anh “Hãy nói với chú ấy… là anh không làm nữa đi… hãy nói là… anh muốn sống như Mạc Lăng đi…”
Mạc Lăng lặng người một lúc rồi nói "Cho dù là Mạc Lăng, thì cậu ta cũng là con trai của Laues Vincent."
Nghe tới đây, Joose như hoàn toàn sụp đổ. Cô không thể kìm nén nổi, cô cứ vậy mà khóc nấc lên.
Mạc Lăng vẫn giữ ánh mắt ấy “Mạnh mẽ lên, em là tiểu thư nhà Vincent đấy.”
Vancazo ngồi trên giường. Ông đưa mắt nhìn bức ảnh người phụ nữ đang mỉm cười treo trên tường. Nụ cười hiền dịu, mái tóc đoan trang tết theo kiểu Pháp, đôi mắt lúc nào cũng yêu đời như thế.
"Mira…"
Chiếc xe dừng lại ở ngõ nhà cô, Tiêu Tuyết bước xuống. Hôm nay, không ai hộ tống cô về nhà. Tiêu Tuyết bây giờ đã khác, cô mặc trên mình một chiếc sơ mi trắng cùng chân váy đen, cô đi một đôi bốt da đen, bên ngoài khoác chiếc áo da đen. Một vẻ ngoài vô cùng mới mẻ và cá tính. Đây mới là con người mà cô luôn muốn có, Tiêu Tuyết đưa tay kéo chiếc Vali sau đó tự tin bước vào. Mấy người khác xóm đưa mắt nhìn mà bất ngờ xen lẫn tò mò. Họ đưa mắt nhìn nhau. Ai cũng không thể tin người này lại chính là cô bé Tiêu Tuyết năm đó.
Căn nhà thân quen của cô. Chú chó thấy chủ nhân trở về mà vô cùng mừng rỡ, nó cứ chạy vây quanh thành một vòng tròn để tỏ lòng hân hoan. Tiêu Tuyết mỉm cười ngồi xuống xoa đầu cậu nhỏ.
“Tiêu Tuyết..?” Người mẹ bất ngờ đưa ánh mắt nhìn cô.
Tiêu Tuyết đứng dậy dang bàn tay ra “Con đã về rồi mẹ ơi.”
Mẹ cô xúc động, bà bước chậm rãi từng bước tới vừa đi vừa lắp bắp “Mới có hơn một năm mà sao con thay đổi quá…”
Tiêu Tuyết ôm mẹ vào lòng. Hơn một năm qua thật sự thay đổi quá lớn đối với cô, những tháng ngày tưởng chừng nhanh thôi mà lại dài đằng đẵng, nối tiếp nhau là biết bao nhiêu câu chuyện.
“Mẹ ơi, chúng ta đi thăm Tiêu Phong đi.” Cô nhìn mẹ mỉm cười nói.
“Đúng… đúng… đi thôi…” Bà vừa nói vừa gạt nước mắt.
Tiêu Tuyết trước mắt mẹ bây giờ cũng không còn là cô bé hay sụt xịt nữa rồi, cô đã tự mình tháo bỏ nút thắt trong lòng, nhận thấy mình của hiện tại thật sự đã trưởng thành.
.
Tiêu Phong đang nằm trên giường, cậu vẫn đang trong cơn hôn mê chưa tỉnh lại. Tiêu Tuyết ngồi xuống đưa bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay em. Người mẹ đưa tay thấm nước mắt sau đó đến gần đặt tay lên vai cô nghẹn ngào nói:
“Số tiền con gửi về vừa đủ trả hết nợ lại còn giúp Tiêu Phong có thể làm phẫu thuật… Con đã cứu giúp chúng ta…”
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn mẹ mỉm cười “Không phải là con mà là một người khác mẹ ạ…”
Mẹ cô nhìn cô ngờ ngợ hỏi “Là ai vậy?”
Trong đầu cô lúc này cũng chỉ hiện lên hình ảnh của người đó. Cô thật sự chỉ muốn ôm trầm lấy anh lúc này mà thôi. “Tiếc rằng người đó lại không ở đây…”
“Người đó rất tốt với con sao?”
Tiêu Tuyết gật đầu “Anh ấy là người sẽ vì con mà làm tất cả.”
Trong ánh mắt của Tiêu Tuyết hiện lên vẻ hạnh phúc, người mẹ lặng nhìn con gái mà cũng yên lòng "Con gái của ta đã trưởng thành hơn rồi."
Tiêu Tuyết lặng người… cô trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy, cô đưa tay nắm lấy tay mẹ “Mẹ à, lần này con về có chuyện quan trọng muốn nói với mẹ.”
“Chuyện quan trọng sao?”
.
"Anh là của em mà, anh không thoát khỏi em được đâu.”
Mạc Lăng đưa mắt nhìn vào chiếc điện thoại không nói một lời nào nhưng ánh mắt của anh đã thay anh bộc lộ cảm xúc ‘thoả mãn.’ Con mèo nhỏ của anh lấy gì mà lại tự mãn lên thế. Quả không uổng công nuôi dạy.
Hàm Quang đưa mắt nhìn qua gương chiếc hậu, thấy Mạc Lăng vẫn cứ nhìn vào điện thoại không rời từ lúc đi đến giờ anh mới bèn lên tiếng “Cậu thật sự không gọi cho cô ấy mà cũng không nói gì sao? Cứ im lặng như vậy à?”
Mạc Lăng cất điện thoại vào túi áo rồi đưa bộ mặt như không hề có chuyện gì, anh thản nhiên đáp “Không cần gọi.”
Hàm Quang cười khểnh “Sợ lưu luyến à? Không ngờ cậu đang cai nghiện Tiêu Tuyết đấy.”
Mạc Lăng khoanh tay lại rồi nhắm mắt lại “Tiếp tục lái xe đi.”
Hàm Quang mỉm cười “Tôi quá hiểu cậu mà.”
Mạc Lăng vẫn không nói gì, anh chỉ hơi nhíu mày. Lần này, anh nhất định sẽ phải giải quyết cho xong hẳn. Anh không thể để cô biết mọi chuyện càng không muốn cô phải vì anh mà lo lắng. Cũng muốn có thể có một cuộc sống bình thường để ở bên cô. Tôi muốn là Mạc Lăng ở bên em chứ không phải Lagan Vincent.
.
“Con nói gì? Ly hôn… ư…?” Bách Thảo vô cùng bất ngờ trước lời đề nghị từ con gái.
Tiêu Tuyết đưa tay cầm lấy tay mẹ, cô vẫn mỉm cười nói “Con biết mẹ đã vì bọn con mà chịu khổ nhiều, bây giờ cha cũng xác định điều cha muốn làm thì con nghĩ mẹ cũng nên chấp nhận thôi. Sau này, mẹ không cần phải nhịn cha mà sống nữa. Ba mẹ con ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.”
“Sao có thể..? Chuyện này… sao có thể..?” Bà cố gắng lấy lại bình tĩnh.
”Mẹ đừng cố gắng vun đắp nữa, cha vẫn còn qua lại với họ. Cha còn sang London để gặp họ mà.”
Mẹ cô vội vã rụt tay lại, bà lắc đầu “Không đâu, con đừng suy nghĩ như thế. Gia đình vẫn là quan trọng nhất. Nhẫn nhịn một chút cũng được… con sẽ có cả cha và mẹ.”
”Có cha để làm gì trong khi có cũng như không? Có cha rồi, con sẽ không được sống là con ư?” Tiêu Tuyết bất mãn nói.
“Con đừng hồ đồ như thế, con quên là nhờ có cha con mới được sang London. Được đi làm và có tiền à?”
“Mẹ à… nhưng con không muốn đi… nếu không có Mạc Lăng chắc con còn chẳng thể quay về…” Đôi mắt cô đã bắt đầu rưng rưng.
"Thôi chuyện này chúng ta để sau hãy nói.” Mẹ cô đứng dậy, bà lấy lại tinh thần.
"Con đã bị bóc lột tại một xưởng may, có người đã bị bóc lột tới mức kiệt sức…” nghe đến đây mẹ cô vô cùng đau lòng, đôi mắt bà đã đỏ khoe và sâu thẳm trong lòng đã nặng trĩu. Bà biết cô sẽ phải vất vả mà.
Giọt nước mắt lăn xuống trên má cô, Tiêu Tuyết nghẹn ngào nói tiếp “May mắn là con chưa bị bóc lột đến chết vì con bị con trai của dì Hân đem bán vào trà lầu… bị người ta cưỡng ép…”
Nước mắt bà không thể kìm nổi cứ thế mà lăn xuống.
Tiêu Tuyết cố gắng nói tiếp “Thật may là Mạc Lăng đã cứu con mẹ à… mẹ có còn nhớ con trai của cô thiết kế từng sống ở cuối đường xóm cũ ngày xưa ta ở không? Là anh ấy… anh ấy đã cứu con mẹ à…”
Người mẹ nghẹn ngào “Tất cả là do ta mà…” bà vừa nói vừa tự đưa tay đánh lên lồng ngực mình.
Tiêu Tuyết vội vã lao tới mà ôm lấy mẹ “Không phải do mẹ, không đâu… chỉ là do con đã chưa bao giờ đấu tranh cho bản thân mình thôi mà…”
Hình ảnh cô hôm đó, khi đang tháo bỏ nút thắt trong lòng mình. Cô vừa nói vừa khóc
“Cha lúc nào cũng chỉ nghĩ cho cảm xúc của cha, điều cha muốn. Thế cha đã bao giờ hỏi con thích gì? Muốn gì chưa?”
“Những điều ta làm đều vì con!”
”Vì con? Vì con sao? Sao con lại thấy mọi thứ đều hướng về cha thế?”
“Không có ta con có thể gặp được cậu ta sao?”
“Không cần ai cả, tôi cũng luôn có kế hoạch sẽ tự mình gặp cô ấy.” Mạc Lăng thẳng thừng nói.
Hàn Tống cau mày “Cậu mới quen con gái tôi cơ mà.”
“Bác Hàn, khi tôi còn nhỏ, tôi đã từng gặp bác mà. Tôi chính là con trai của người phụ nữ bị chết cháy năm đó.”
Hàn Tống ngờ ngợ.
“Tất cả những gì cha làm vì con hay vì cha… Trong lòng cha tự hiểu rõ.”
.
"Học không học, suốt ngày chỉ biết vẽ vời thôi à?”
“Cha sau này con sẽ trở thành một người giống như cha!”
“Giống cái gì?”
“Làm bác sĩ đi!”
“Con sợ máu lắm… con muốn học ở trường thiết kế cơ…”
"Thiết kế cái gì? Học kinh doanh hoặc bác sĩ thôi.”
“…”
"Cha cho Tiêu Phong làm những điều em ấy muốn đi!”
"Cha mua quà cho mẹ đi!”
“Quà gì mà quà?”
“Cha! Cha! Con đậu đại học rồi này!”
“Nhà cửa thế này, đại học này học phí cao thế?”
“Con nên nghe theo ta, đây là con đường duy nhất.”
"Con không muốn… con có thể đi làm ở đây… hai công việc cùng một lúc cũng được. Con không muốn xa mẹ và em đâu.”
Tiêu Tuyết nhắm mắt lại, nước mắt cứ vậy mà xô nhau rơi ra như những kí ức trong lòng khiến tâm hồn cô nặng trĩu vậy. Cô đã chút bớt chúng đi được rồi…
"Mẹ à, ta sống cho bản thân mình… một lần thôi, có được không?”
.
Joose cau mày nhìn Mạc Lăng nói “Anh không nói gì với Tiêu Tuyết? Anh để cô ấy trở về nước như thế à?”
Mạc Lăng vẫn giữ vẻ thản nhiên “Có chuyện gì phải nói sao?”
Joose lắc đầu “Mạc, Rentoku lắm trò thế nào? Giờ cả bọn chúng còn đang kêu gọi mấy tên bên Mỹ để đấu với anh. Ngay cả tổ chức tại Hàn Quốc cũng đứng về phe hắn! Tất cả bọn chúng đều liên thủ lại để lật đổ Vincent.”
“Nếu Vincent dễ lật đổ vậy thì đâu cần ngồi vững ngai vị lâu thế!”
“Làm ơn… nếu anh yêu cô ấy thì đừng xen vào chuyện này. Để Vancazo giải quyết đi!”
“Kẻ giết mẹ và cha anh. Hắn không nên sống.”
“Chú ấy sẽ giết hắn dễ thôi mà. Anh cứ kệ đi được không?”
“Ra ngoài!” Mạc Lăng lạnh lùng nói.
Joose nắm chặt tay “Anh đừng như vậy nữa! Lần trước chưa đủ sao? Khi anh nằm mên man ở trên giường như thế! Anh có biết em lo lắng thế nào không? Khi nghe tin anh không thể nhìn thấy em đã sợ hãi thế nào không? Cha không còn… em không thể mất anh được!” Cô vừa nói vừa khóc.
Mạc Lăng cau mày “Bình tĩnh đi…”
“Em phải làm sao đây? Giá mà dì ấy đừng gặp chuyện gì thì chú ấy có như vậy không…?”
“Không được nhắc đến chuyện đó!”
Joose gục xuống đất “Tại sao lại là anh? Tại sao? Anh cũng chỉ là con người thôi mà… tại sao lại là anh… tại sao?”
Mạc Lăng đứng dậy bước đến chỗ cô, ngồi xuống khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi.
Joose nhìn anh “Hãy nói với chú ấy… là anh không làm nữa đi… hãy nói là… anh muốn sống như Mạc Lăng đi…”
Mạc Lăng lặng người một lúc rồi nói "Cho dù là Mạc Lăng, thì cậu ta cũng là con trai của Laues Vincent."
Nghe tới đây, Joose như hoàn toàn sụp đổ. Cô không thể kìm nén nổi, cô cứ vậy mà khóc nấc lên.
Mạc Lăng vẫn giữ ánh mắt ấy “Mạnh mẽ lên, em là tiểu thư nhà Vincent đấy.”
Vancazo ngồi trên giường. Ông đưa mắt nhìn bức ảnh người phụ nữ đang mỉm cười treo trên tường. Nụ cười hiền dịu, mái tóc đoan trang tết theo kiểu Pháp, đôi mắt lúc nào cũng yêu đời như thế.
"Mira…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.