Chương 46:
Tatsu Bi
05/05/2023
Đã lâu lắm rồi, cũng khoảng tầm năm năm từ khi anh tự mình lập nghiệp. Mạc Lăng đưa mắt nhìn vào căn phòng đó, kí ức về người cha cứ hiện diện lên khiến lồng ngực anh vô cùng đau nhói. Anh còn cảm thấy nặng nề hơn tất cả. Cứ tưởng mấy cái cảm xúc vớ vẩn này đã biến mất chứ? Thật may mắn anh vẫn còn là một con người trọn vẹn.
Hàm Quang cũng lâu lắm mới về lại đây, anh đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng to lớn của bản thân. Từ từ cẩn thận lau lại những mô hình mình từng rất chân trọng.
Đặng Ân thì vừa về đã ngồi ngay lên giường, cậu đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng vốn thân quen này, mùi hương thân thuộc cảm giác như cũng vừa mới rời đi được mấy tháng. Chỉ có Đặng Anh là cứ lặng người đưa mắt nhìn tấm bia gỗ ở ngoài sân vườn. Đây là nơi có kí ức sâu đậm nhất khiến anh không thể nào quên được. Tự nhìn vào nó anh thấy mình đã trưởng thành hơn.
Joose chẳng nói lời nào, đây chính là nhà của cô mà. Cô chưa từng xa nó quá lâu. Thỉnh thoảng lại đi du lịch đây đó cho bớt chán. Ánh mắt của Joose trở nên nặng trĩu. Cô bước đi dọc trên hành lang của ngôi nhà. Tới một căn phòng nằm cuối đường. Cô hít thở một hơi rồi đưa tay đặt lên nắm cửa, cô đẩy cửa bước vào.
Trên chiếc giường lớn, trong góc tối có một bóng người đang ngồi lom khom ở đầu giường, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm “Đừng… đừng…”
Joose cố gắng kìm nước mắt cô tiến tới, cô vốn định ngồi xuống giường nhưng nào ngờ lại bị người đó đẩy ngã “Tránh ra!!!”
Trước hành động đó, cô không hề tức giận hay phản bác lại, mà cô chỉ đưa ánh mắt đau thương nhìn người đó “Dì Mira… dì không nhận ra cháu sao..?” giọng nói thì nghẹn ngào.
“A… a..!” Mira cứ sợ hãi mà hét lớn lên. Người con gái xinh đẹp cùng ánh mắt biết cười ấy bây giờ lại trông sợ sệt và lem luốc, tóc tai bù xù và quần áo thì xộc xệch. Cô đưa hai tay bám lên tai và ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn Joose, toàn thân cứ ở im một góc.
Mạc Lăng vừa bước tới, thấy Joose đang nằm dưới đất, anh vội vã chạy tới đỡ lấy cô “Không sao chứ?”
Thứ khiến cô không thể đứng dậy không phải là đau mà là tâm hồn cô nặng trĩu và suy sụp. Cô thật sự rất mệt mỏi, cô không muốn đứng dậy cũng không muốn vẫy vùng trước cuộc sống này nữa. Joose thất thần không nói lời nào, cô quay người từ từ rời khỏi căn phòng.
Mạc Lăng đưa mắt nhìn Mira, người phụ nữ yêu thương anh như con. Bây giờ lại nhìn anh bằng một ánh mắt vô cùng kinh hãi và khiếp sợ. Anh lặng người sau đó tiến tới muốn chấn an tinh thần cho dì nhưng Mira lại lao tới mà túm cổ anh “Chết đi! Các người đã giết con tôi! Chết đi!”
“Dì… cháu là Lagan đây…” ánh mắt anh trở nên nặng trĩu.
Mira vẫn nghiến răng “Trả con cho tôi! Trả con cho tôi…”
“Nỗi đau của dì… chính là sự dày vò lớn nhất đối với cháu.”
.
“Vancazo, em có thai rồi!” Mira cầm tờ giấy siêu âm đến trước mặt Vancazo vui vẻ nói.
Niềm vui đã ánh lên trong con mắt của một người lạnh lùng như Vancazo, anh tiến tới bên cạnh Mira đưa tay nhẹ nhàng chạm lên bụng cô. Có thể với một người như Vancazo việc trở nên ấm áp cũng rất khó khăn nhưng có lẽ đứa trẻ này sẽ thay đổi anh. Mira vô cùng hạnh phúc, cô đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt người chồng của mình, ánh mắt trìu mến, cô vui vẻ nói “Em thật sự rất hạnh phúc.”
Vancazo ôm lấy cô vào lòng. Không chỉ có cô hạnh phúc mà anh cũng đang cảm thấy được thế nào là hạnh phúc.
Thế nhưng điều hạnh phúc tưởng trừng đơn giản ấy lại biến mất quá nhanh chóng.
Mira ôm đứa bé trong tay, cậu con trai nhỏ bé khoảng tầm một tuổi. Joose đi tới bên cạnh Mira khẽ đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu em bé “Leon có đôi mắt thật là to.”
Mira mỉm cười “Mắt của Joose cũng vậy đó!”
Joose mỉm cười tít mắt “Thật ạ.”
"Chị Joose, sau này không được tranh đồ chơi với em đâu nhé.”
Joose khoanh tay lại phồng má nói “Cháu có ích kỷ thế đâu.”
Mira mỉm cười đưa tay xoa đầu Joose.
Lúc này, Mạc Lăng vừa đọc sách trong phòng bước ra. Thấy cậu thì Mira liền nói “Lagan, cháu đi khám với dì nha. Nghe nói hôm qua tập luyện cháu bị thương mà hôm nay cũng là ngày phải đưa Leon đi khám.”
Mạc Lăng lắc đầu “Không cần đâu ạ.”
“Nghe lời một chút đi thằng nhóc này.”
Mạc Lăng cố tỏ ra bình thường, cậu đứng dậy thì Joose đưa tay kéo áo cậu lôi ra sau, cái áo kéo ngược cả người cậu lại, khiến cho chỗ bả vai hôm qua bị thương nhói lên một cái. Cậu cau mày, cả người như cứng đờ lại.
Mira lo lắng “Thật sự nghiêm trọng đó. Cháu phải đi khám với ta thôi.” cô vừa nói vừa đứng dậy lấy chiếc áo khoác bên cạnh. Người hầu của Mira vội vã cầm lấy chiếc áo rồi khoác lên người cho cô.
Joose đưa mắt nhìn Mạc Lăng “Không sao chứ?”
Mạc Lăng hất tay Joose ra vùng vằng đi sau Mira.
“Cậu ấy chỉ bị chấn thương cơ bả vai thôi. Tôi đã băng bó cố định cho cậu ấy. Uống thêm một số thuốc này vào nhé.” Vị bác sĩ nhìn Mira nói.
“Sẽ không có ảnh hưởng sau này chứ?”
“Không sao đâu? Chắc do cậu bé vận động quá nhiều. Không biết thằng bé chơi môn thể thao nào nhỉ?”
Mira lúng túng “Thằng bé hay chơi bóng chày.” Nhưng thực chất ngày nào Vancazo cũng bắt Mạc Lăng phải vung kiếm.
Mạc Lăng ngồi trên ghế cậu không nói lời nào, một tay bế Leon, đứa bé vừa tiêm xong đang ngủ say trong lòng cậu. Mira đi tới nhẹ nhàng xoa đầu cậu “Cháu muốn ăn gì không?”
Mạc Lăng lắc đầu. Cậu đưa mắt nhìn Mira “Mau về nhà thôi dì.”
Hai người đi ra phía xe, Mira đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy cô vệ sĩ thân cận Bellona đâu cả. Mạc Lăng đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó quay qua dì Mira nói “Hay để cháu đi tìm?”
“Thôi không sao đâu, chúng ta lên xe chờ là được mà.”
Mạc Lăng đi tới phía xe, cậu mở cửa cho dì. Mira bước vào xe nhưng vẫn chưa hề nhận ra rằng người tài xế trên xe đã bị thay đổi. Cô đưa mắt nhìn Leon đang ngủ mà khẽ nói “Taro, đợi Bellona nhé.”
Cửa xe đột nhiên khoá lại. Mạc Lăng không thể mở cửa xe ra được. Cậu có vẻ lo lắng, lúc này cậu đưa mắt nhìn lên phía tên tài xế, hắn không phải Taro. Mạc Lăng cau mày liên tục đập vào cửa kính xe “Ra khỏi xe ngay!!!”
Mira đưa mắt nhìn Mạc Lăng, cô vội vã mở cửa “Sao thế này?”
Tên tài xế ngồi đằng trước nhìn qua gương chiếu hậu nở nụ cười đắc ý “Đó là con của Vancazo?”
Nghe tới đây gương mặt Mira trở nên biến sắc.
Mạc Lăng nghiến răng, cậu với viên đá lớn cạnh đó chạy tới đằng trước, lao lên đầu xe liên tục đập vào kính.
Tên tài xế vẫn tỏ ra rất bình thản, hắn nhìn Mạc Lăng nở nụ cười như muốn thách thức cậu. Hắn đưa tay chạm lên vô lăng, biết trước hành động của hắn, Mira liều mình lao lên kéo cổ hắn lại từ phía sau. Hắn không ngần ngại thẳng tay đấm cô một cái. Còn túm tóc cô đập xuống. Mạc Lăng dùng hết sức để đập thậm chí viên đá còn khiến tay cậu bị thương. Nhưng vì bị thương ở bả vai nên sức đập của cậu cũng yếu đi nhiều.
Lúc này cửa kính đã bắt đầu nứt vỡ. Không thể chơi trò vờn chuột ở đây lâu được, mục đích duy nhất của hắn chính là khiến Vancazo phải đau khổ.
Mạc Lăng quát lớn “Bước ra đây!!!”
Tên đó rút trong túi áo ra một kim tiêm, hắn giơ lên trước mặt Mạc Lăng mà cười lớn, nụ cười điên dại đến rợn người. Mira cố gắng giữ tay hắn nhưng sức một người như cô sao mà kìm hãm được kẻ như hắn. Hắn túm tóc Mira kéo ra sau cười lớn “Hãy nhìn đứa trẻ chết dần chết mòn đi.”
Mira hét lớn lên “Không!!!” Cô lao thẳng đầu mình vào mặt hắn.
Tình hình đang rất nguy kịch, Mạc Lăng nghiến răng, cái cửa kính này sao lại dày như thế. Không ngần ngại, cậu đứng dậy dùng hết sức đạp mạnh vào. Tên đó đầu óc choáng váng hắn cau mày, giơ chân đạp ga, chiếc xe đột ngột lao về phía trước. Mạc Lăng bị sự di chuyển đột ngột ấy mà mất thăng bằng, cậu ngã ngược ra sau.
Hành động cuối cùng của hắn. Hắn quay người túm lấy đứa bé. Máu đã chảy trên gương mặt của Mira. Tay cô vẫn giữ chặt lấy cánh tay hắn. Tên đó không ngần ngại mà trực tiếp đâm thẳng một mũi tiêm vào bắp tay của Leon.
Rầm!!!
Tấm kính sẽ vỡ ra...
Mạc Lăng vội túm lấy cổ hắn. Ánh mắt cậu vô cùng tức giận. Tên đó nở nụ cười thoả mãn. Hắn rút trong túi áo ra một khẩu súng. Từ từ đưa lên thái dương của hắn. Mạc Lăng thẫn người. Cậu chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Một tiếng súng nổ lên.
Người đó chết ngay trước mắt của cậu...
Mira ôm Leon bật khóc. Thuốc tiêm vào người khiến Leon cứ bật khóc thành tiếng lớn. Mạc Lăng lúc này mới thật sự hoàn hồn, cậu cố gắng trèo xuống ghế sau mở cửa xe cho Mira.
Mới vài phút trôi qua mà môi của Leon đã trở nên tím tái lại. Mira vô cùng hoảng loạn, cô đưa tay sờ lên mặt đứa con trai bé nhỏ của mình “Không Leon, không…”
Mạc Lăng quát lớn giữa sảnh bệnh viện “Bác sĩ! Mau tới đây đi!”
Các bác sĩ lúc này mới chạy tới. Vội vã đưa đứa trẻ vào phòng cấp cứu
…
“Chúng tôi thật sự rất tiếc, thuốc đã ngấm vào cơ thể, đây là một loại thuốc khiến cơ thể bệnh nhân bị suy tim và tĩnh mạch.”
Mira gục đổ. Mọi thứ xung quanh cô đều trở nên im lặng và tối dần đi. Cô ngã xuống, Vancazo đỡ lấy cô.
Sau chuyện đó, từ khi tỉnh lại cô đã không còn là cô nữa. Cô sợ hãi mọi thứ xung quanh thỉnh thoảng lại bật khóc thật lớn. Nỗi đau mất con đè nặng trong lòng Vancazo, còn không thể tự mình giết chết hắn.
Mạc Lăng chính là giọt máu cuối cùng của Vincent.
Áp lực đó cũng đè nén lên Mạc Lăng. Điều tệ nhất chính là Mira thì phát điên còn Vancazo thì trở nên tàn bạo. Anh túm cổ Mạc Lăng cứ vậy đi thẳng tới rừng sâu.
Mạc Lăng không còn chút sức lực nào chỉ hổn hển cầu cứu “Làm ơn… tha cho cháu đi…”
Ánh mắt của Vancazo vẫn sắc lạnh như thế “Dù có van xin thì kẻ thù cũng không ta cho chúng ta đâu.” câu nói vừa dứt thì anh cũng đưa tay đẩy Mạc Lăng về phía trước sau đó quay người rời đi.
Bầu trời âm u và tiếng quạ kêu cứ vang vọng cùng tiếng gió xào xạc, cả cánh rừng như đưa ánh mắt nhìn thật lâu và thì thầm về cậu bé đang nằm dưới đất đó. Mạc Lăng đảo mắt nhìn xung quanh. Mọi hướng đều thật tối tăm.
.
Tiêu Tuyết đẩy cửa bước ra ngoài. Cô hơi bất ngờ. Người cha của cô đã trở về nhưng đó không phải là điều khiến cô bất ngờ mà là sự xuất hiện của chính họ ‘gia đình của ông’. Người phụ nữ đoan trang nhìn cô mỉm cười. Không thể ngờ là cha sẵn sàng dắt họ về đây. Diệu Nhi mỉm cười giơ tay chào cô.
Không gian trở nên thật ngột ngạt và khó chịu.
.
Mạc Lăng đứng lặng người trong sân. Hàm Quang từ phía sau đi tới “Mọi thứ đã sẵn sàng.”
“Cứ theo kế hoạch mà làm.” Nói rồi anh quay người rời đi.
Hàm Quang cũng lâu lắm mới về lại đây, anh đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng to lớn của bản thân. Từ từ cẩn thận lau lại những mô hình mình từng rất chân trọng.
Đặng Ân thì vừa về đã ngồi ngay lên giường, cậu đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng vốn thân quen này, mùi hương thân thuộc cảm giác như cũng vừa mới rời đi được mấy tháng. Chỉ có Đặng Anh là cứ lặng người đưa mắt nhìn tấm bia gỗ ở ngoài sân vườn. Đây là nơi có kí ức sâu đậm nhất khiến anh không thể nào quên được. Tự nhìn vào nó anh thấy mình đã trưởng thành hơn.
Joose chẳng nói lời nào, đây chính là nhà của cô mà. Cô chưa từng xa nó quá lâu. Thỉnh thoảng lại đi du lịch đây đó cho bớt chán. Ánh mắt của Joose trở nên nặng trĩu. Cô bước đi dọc trên hành lang của ngôi nhà. Tới một căn phòng nằm cuối đường. Cô hít thở một hơi rồi đưa tay đặt lên nắm cửa, cô đẩy cửa bước vào.
Trên chiếc giường lớn, trong góc tối có một bóng người đang ngồi lom khom ở đầu giường, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm “Đừng… đừng…”
Joose cố gắng kìm nước mắt cô tiến tới, cô vốn định ngồi xuống giường nhưng nào ngờ lại bị người đó đẩy ngã “Tránh ra!!!”
Trước hành động đó, cô không hề tức giận hay phản bác lại, mà cô chỉ đưa ánh mắt đau thương nhìn người đó “Dì Mira… dì không nhận ra cháu sao..?” giọng nói thì nghẹn ngào.
“A… a..!” Mira cứ sợ hãi mà hét lớn lên. Người con gái xinh đẹp cùng ánh mắt biết cười ấy bây giờ lại trông sợ sệt và lem luốc, tóc tai bù xù và quần áo thì xộc xệch. Cô đưa hai tay bám lên tai và ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn Joose, toàn thân cứ ở im một góc.
Mạc Lăng vừa bước tới, thấy Joose đang nằm dưới đất, anh vội vã chạy tới đỡ lấy cô “Không sao chứ?”
Thứ khiến cô không thể đứng dậy không phải là đau mà là tâm hồn cô nặng trĩu và suy sụp. Cô thật sự rất mệt mỏi, cô không muốn đứng dậy cũng không muốn vẫy vùng trước cuộc sống này nữa. Joose thất thần không nói lời nào, cô quay người từ từ rời khỏi căn phòng.
Mạc Lăng đưa mắt nhìn Mira, người phụ nữ yêu thương anh như con. Bây giờ lại nhìn anh bằng một ánh mắt vô cùng kinh hãi và khiếp sợ. Anh lặng người sau đó tiến tới muốn chấn an tinh thần cho dì nhưng Mira lại lao tới mà túm cổ anh “Chết đi! Các người đã giết con tôi! Chết đi!”
“Dì… cháu là Lagan đây…” ánh mắt anh trở nên nặng trĩu.
Mira vẫn nghiến răng “Trả con cho tôi! Trả con cho tôi…”
“Nỗi đau của dì… chính là sự dày vò lớn nhất đối với cháu.”
.
“Vancazo, em có thai rồi!” Mira cầm tờ giấy siêu âm đến trước mặt Vancazo vui vẻ nói.
Niềm vui đã ánh lên trong con mắt của một người lạnh lùng như Vancazo, anh tiến tới bên cạnh Mira đưa tay nhẹ nhàng chạm lên bụng cô. Có thể với một người như Vancazo việc trở nên ấm áp cũng rất khó khăn nhưng có lẽ đứa trẻ này sẽ thay đổi anh. Mira vô cùng hạnh phúc, cô đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt người chồng của mình, ánh mắt trìu mến, cô vui vẻ nói “Em thật sự rất hạnh phúc.”
Vancazo ôm lấy cô vào lòng. Không chỉ có cô hạnh phúc mà anh cũng đang cảm thấy được thế nào là hạnh phúc.
Thế nhưng điều hạnh phúc tưởng trừng đơn giản ấy lại biến mất quá nhanh chóng.
Mira ôm đứa bé trong tay, cậu con trai nhỏ bé khoảng tầm một tuổi. Joose đi tới bên cạnh Mira khẽ đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu em bé “Leon có đôi mắt thật là to.”
Mira mỉm cười “Mắt của Joose cũng vậy đó!”
Joose mỉm cười tít mắt “Thật ạ.”
"Chị Joose, sau này không được tranh đồ chơi với em đâu nhé.”
Joose khoanh tay lại phồng má nói “Cháu có ích kỷ thế đâu.”
Mira mỉm cười đưa tay xoa đầu Joose.
Lúc này, Mạc Lăng vừa đọc sách trong phòng bước ra. Thấy cậu thì Mira liền nói “Lagan, cháu đi khám với dì nha. Nghe nói hôm qua tập luyện cháu bị thương mà hôm nay cũng là ngày phải đưa Leon đi khám.”
Mạc Lăng lắc đầu “Không cần đâu ạ.”
“Nghe lời một chút đi thằng nhóc này.”
Mạc Lăng cố tỏ ra bình thường, cậu đứng dậy thì Joose đưa tay kéo áo cậu lôi ra sau, cái áo kéo ngược cả người cậu lại, khiến cho chỗ bả vai hôm qua bị thương nhói lên một cái. Cậu cau mày, cả người như cứng đờ lại.
Mira lo lắng “Thật sự nghiêm trọng đó. Cháu phải đi khám với ta thôi.” cô vừa nói vừa đứng dậy lấy chiếc áo khoác bên cạnh. Người hầu của Mira vội vã cầm lấy chiếc áo rồi khoác lên người cho cô.
Joose đưa mắt nhìn Mạc Lăng “Không sao chứ?”
Mạc Lăng hất tay Joose ra vùng vằng đi sau Mira.
“Cậu ấy chỉ bị chấn thương cơ bả vai thôi. Tôi đã băng bó cố định cho cậu ấy. Uống thêm một số thuốc này vào nhé.” Vị bác sĩ nhìn Mira nói.
“Sẽ không có ảnh hưởng sau này chứ?”
“Không sao đâu? Chắc do cậu bé vận động quá nhiều. Không biết thằng bé chơi môn thể thao nào nhỉ?”
Mira lúng túng “Thằng bé hay chơi bóng chày.” Nhưng thực chất ngày nào Vancazo cũng bắt Mạc Lăng phải vung kiếm.
Mạc Lăng ngồi trên ghế cậu không nói lời nào, một tay bế Leon, đứa bé vừa tiêm xong đang ngủ say trong lòng cậu. Mira đi tới nhẹ nhàng xoa đầu cậu “Cháu muốn ăn gì không?”
Mạc Lăng lắc đầu. Cậu đưa mắt nhìn Mira “Mau về nhà thôi dì.”
Hai người đi ra phía xe, Mira đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy cô vệ sĩ thân cận Bellona đâu cả. Mạc Lăng đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó quay qua dì Mira nói “Hay để cháu đi tìm?”
“Thôi không sao đâu, chúng ta lên xe chờ là được mà.”
Mạc Lăng đi tới phía xe, cậu mở cửa cho dì. Mira bước vào xe nhưng vẫn chưa hề nhận ra rằng người tài xế trên xe đã bị thay đổi. Cô đưa mắt nhìn Leon đang ngủ mà khẽ nói “Taro, đợi Bellona nhé.”
Cửa xe đột nhiên khoá lại. Mạc Lăng không thể mở cửa xe ra được. Cậu có vẻ lo lắng, lúc này cậu đưa mắt nhìn lên phía tên tài xế, hắn không phải Taro. Mạc Lăng cau mày liên tục đập vào cửa kính xe “Ra khỏi xe ngay!!!”
Mira đưa mắt nhìn Mạc Lăng, cô vội vã mở cửa “Sao thế này?”
Tên tài xế ngồi đằng trước nhìn qua gương chiếu hậu nở nụ cười đắc ý “Đó là con của Vancazo?”
Nghe tới đây gương mặt Mira trở nên biến sắc.
Mạc Lăng nghiến răng, cậu với viên đá lớn cạnh đó chạy tới đằng trước, lao lên đầu xe liên tục đập vào kính.
Tên tài xế vẫn tỏ ra rất bình thản, hắn nhìn Mạc Lăng nở nụ cười như muốn thách thức cậu. Hắn đưa tay chạm lên vô lăng, biết trước hành động của hắn, Mira liều mình lao lên kéo cổ hắn lại từ phía sau. Hắn không ngần ngại thẳng tay đấm cô một cái. Còn túm tóc cô đập xuống. Mạc Lăng dùng hết sức để đập thậm chí viên đá còn khiến tay cậu bị thương. Nhưng vì bị thương ở bả vai nên sức đập của cậu cũng yếu đi nhiều.
Lúc này cửa kính đã bắt đầu nứt vỡ. Không thể chơi trò vờn chuột ở đây lâu được, mục đích duy nhất của hắn chính là khiến Vancazo phải đau khổ.
Mạc Lăng quát lớn “Bước ra đây!!!”
Tên đó rút trong túi áo ra một kim tiêm, hắn giơ lên trước mặt Mạc Lăng mà cười lớn, nụ cười điên dại đến rợn người. Mira cố gắng giữ tay hắn nhưng sức một người như cô sao mà kìm hãm được kẻ như hắn. Hắn túm tóc Mira kéo ra sau cười lớn “Hãy nhìn đứa trẻ chết dần chết mòn đi.”
Mira hét lớn lên “Không!!!” Cô lao thẳng đầu mình vào mặt hắn.
Tình hình đang rất nguy kịch, Mạc Lăng nghiến răng, cái cửa kính này sao lại dày như thế. Không ngần ngại, cậu đứng dậy dùng hết sức đạp mạnh vào. Tên đó đầu óc choáng váng hắn cau mày, giơ chân đạp ga, chiếc xe đột ngột lao về phía trước. Mạc Lăng bị sự di chuyển đột ngột ấy mà mất thăng bằng, cậu ngã ngược ra sau.
Hành động cuối cùng của hắn. Hắn quay người túm lấy đứa bé. Máu đã chảy trên gương mặt của Mira. Tay cô vẫn giữ chặt lấy cánh tay hắn. Tên đó không ngần ngại mà trực tiếp đâm thẳng một mũi tiêm vào bắp tay của Leon.
Rầm!!!
Tấm kính sẽ vỡ ra...
Mạc Lăng vội túm lấy cổ hắn. Ánh mắt cậu vô cùng tức giận. Tên đó nở nụ cười thoả mãn. Hắn rút trong túi áo ra một khẩu súng. Từ từ đưa lên thái dương của hắn. Mạc Lăng thẫn người. Cậu chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Một tiếng súng nổ lên.
Người đó chết ngay trước mắt của cậu...
Mira ôm Leon bật khóc. Thuốc tiêm vào người khiến Leon cứ bật khóc thành tiếng lớn. Mạc Lăng lúc này mới thật sự hoàn hồn, cậu cố gắng trèo xuống ghế sau mở cửa xe cho Mira.
Mới vài phút trôi qua mà môi của Leon đã trở nên tím tái lại. Mira vô cùng hoảng loạn, cô đưa tay sờ lên mặt đứa con trai bé nhỏ của mình “Không Leon, không…”
Mạc Lăng quát lớn giữa sảnh bệnh viện “Bác sĩ! Mau tới đây đi!”
Các bác sĩ lúc này mới chạy tới. Vội vã đưa đứa trẻ vào phòng cấp cứu
…
“Chúng tôi thật sự rất tiếc, thuốc đã ngấm vào cơ thể, đây là một loại thuốc khiến cơ thể bệnh nhân bị suy tim và tĩnh mạch.”
Mira gục đổ. Mọi thứ xung quanh cô đều trở nên im lặng và tối dần đi. Cô ngã xuống, Vancazo đỡ lấy cô.
Sau chuyện đó, từ khi tỉnh lại cô đã không còn là cô nữa. Cô sợ hãi mọi thứ xung quanh thỉnh thoảng lại bật khóc thật lớn. Nỗi đau mất con đè nặng trong lòng Vancazo, còn không thể tự mình giết chết hắn.
Mạc Lăng chính là giọt máu cuối cùng của Vincent.
Áp lực đó cũng đè nén lên Mạc Lăng. Điều tệ nhất chính là Mira thì phát điên còn Vancazo thì trở nên tàn bạo. Anh túm cổ Mạc Lăng cứ vậy đi thẳng tới rừng sâu.
Mạc Lăng không còn chút sức lực nào chỉ hổn hển cầu cứu “Làm ơn… tha cho cháu đi…”
Ánh mắt của Vancazo vẫn sắc lạnh như thế “Dù có van xin thì kẻ thù cũng không ta cho chúng ta đâu.” câu nói vừa dứt thì anh cũng đưa tay đẩy Mạc Lăng về phía trước sau đó quay người rời đi.
Bầu trời âm u và tiếng quạ kêu cứ vang vọng cùng tiếng gió xào xạc, cả cánh rừng như đưa ánh mắt nhìn thật lâu và thì thầm về cậu bé đang nằm dưới đất đó. Mạc Lăng đảo mắt nhìn xung quanh. Mọi hướng đều thật tối tăm.
.
Tiêu Tuyết đẩy cửa bước ra ngoài. Cô hơi bất ngờ. Người cha của cô đã trở về nhưng đó không phải là điều khiến cô bất ngờ mà là sự xuất hiện của chính họ ‘gia đình của ông’. Người phụ nữ đoan trang nhìn cô mỉm cười. Không thể ngờ là cha sẵn sàng dắt họ về đây. Diệu Nhi mỉm cười giơ tay chào cô.
Không gian trở nên thật ngột ngạt và khó chịu.
.
Mạc Lăng đứng lặng người trong sân. Hàm Quang từ phía sau đi tới “Mọi thứ đã sẵn sàng.”
“Cứ theo kế hoạch mà làm.” Nói rồi anh quay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.