Thượng Hạ Kỳ Duyên

Chương 47:

Tatsu Bi

05/05/2023

Tiêu Tuyết lặng người trước sự xuất hiện của bọn họ. Người phụ nữ đó... Tiêu Tuyết đặt cốc nước xuống bàn. Từ trong nhà, mẹ của Tiêu Tuyết bước ra, bà hơi bất ngờ, lúng túng đưa mắt nhìn cô. Tiêu Tuyết bình thản đưa tay nắm lấy tay mẹ để chấn an. Cha của cô, Hàn Tống bước vào nhà, theo sau đó là Diệu Nhi đang rất đắc ý khoác tay mẹ của cô ta, người phụ nữ đó mim cười thản nhiên bước tới.

"Hàn Tống, chuyện này là sao?" Mẹ của Tiêu Tuyết lên tiếng.

"Lâu rồi không gặp, Bách Thảo." Người phụ nữ đó nhìn mẹ cô mỉm cười nói. Gương mặt hiện rõ lên sự đắc ý.

"Lý Hiên Hiên, cô còn dám tới đây?"

"Tất nhiên là tôi dám tới rồi bởi vì hôm nay là ngày Hàn Tống chấm dứt quan hệ với cô mà." Hiên Hiên thẳng thừng nói.

Mẹ của Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn cha của cô "Vậy là ông đã sắp xếp hết rồi?"

Hàn Tống tiến tới ngồi xuống ghế sau đó đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết "Đây là điều mà nó muốn đấy."

Tiêu Tuyết vẫn tỏ ra bình thản, cô kéo tay mẹ đến gần chỗ ông hơn "Sao cha không nói luôn là bản thân cha cũng muốn vậy đi?"

Diệu Nhi thấy vậy liền xen vào "Cha à, cha đừng quên bây giờ người ta đang có ai chống lưng cho. Đến bây giờ trời đất cũng không biết sợ là gì đâu."

Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn Diệu Nhi "Vậy cô cũng đừng quên tôi đang là chủ tịch cổ đông lớn nhất của Hàn Gia, tôi có thể đá cô ra khỏi công ty ngay bây giờ đấy!"

Diệu Nhi cau mày muốn nói gì đó thì Hàn Tống đã lên tiếng "Tiêu Tuyết, con nghĩ cậu ta có thể chống lưng cho con được bao lâu? Con có đủ tự tin rằng mình sẽ trở thành con dâu nhà đó không? Xuất thân của cậu ta, địa vị nhà họ, xung quanh họ chắc chắn có rất nhiều đại tiểu thư mà con không bao giờ với nổi. Con chắn chắn mối quen hệ này bao nhiêu phần trăm?"

"Con tin anh ấy."

Hàn Tống bật cười "Con dễ dãi quá đấy. Con ở với cậu ta, ung dung mà không lo nghĩ gì sao? Con biết Thái Vương nói gì với ta về Mạc Lăng không? Con có biết là bây giờ mấy kẻ trong xã hội đều muốn lật đổ cậu ta không?"

Tiêu Tuyết nhìn cha "Nếu cha thật sự nghĩ cho con thì cha không nên từ mặt con mới phải chứ?"

Hàn Tống lặng người. Tiêu Tuyết siết chặt tay "Nếu cha biết rằng con đang gặp nguy hiểm khi ở bên anh ấy thì cha không nên để con theo anh ấy ngày hôm đó. Cha biết con có thể bị bỏ rơi, có thể chọn sai nhưng cha đã mặc kệ con ư? Cha thẳng thừng nói với anh ấy là cha đã bỏ con, cha có biết con đã nghĩ thế nào không? Cha đem con ném cho anh ấy để đổi lại Hàn Gia cho bọn họ!"

"Tiêu Tuyết!"

"Có thể con không chắc chắn mình sẽ là con dâu nhà họ nhưng con chắc chắn rằng anh ấy không bao giờ trêu đùa con. Thủ tục sang tên cho con đã hoàn tất ngay hôm đó rồi."

Nghe đến đây Diệu Nhi thẫn người.

Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn Diệu Nhi có chút tự mãn "Mạc Lăng không phải người chỉ nói thôi đâu." Sau đó cô lại đưa ánh mắt nhìn về phía cha mình "Là cha đã từ mặt con."

Mẹ của Tiêu Tuyết - Bách Thảo. Bà cố gắng kìm những giọt nước mắt sau đó nói lớn "Đủ rồi! Nếu ông muốn kết thúc thì chúng ta kết thúc!" Bà đảo mắt nhìn về phía Hiên Hiên, mẹ của Diệu Nhi "Nhưng tôi cũng nhắc cho ông nhớ rằng chính người đàn bà đó đã bỏ rơi ông để theo một người đàn ông khác. Cũng chính người đàn bà đó trong lúc công ty hoạn nạn nhất đòi chia tài sản với ông."

Bà không ngần ngại nói tiếp "Ông đã vì họ quá nhiều rồi đấy! Ông xem con gái ông thì sao? Con trai ông thì sao? Chúng nó đã được ông chu cấp cái gì chưa? Ngay cả số tiền về hưu ông cũng trao nốt cho Hàn Trọng?"

"Hàn Trọng đã gửi tiền để ta chống đỡ cho cái nhà này!"



"Nhưng người gửi tiền về để tôi chuộc lại cái nhà này là Tiêu Tuyết! Tiền cho Tiêu Phong chữa bệnh cũng là nó gửi về. Ông vì Diệu Nhi mà từ bỏ đi con gái ruột của mình thì ông quá là hồ đồ rồi."

Nghe đến đây Tiêu Tuyết vô cùng bất ngờ "Chuyện này..."

Không chỉ có cô mà ngay cả Diệu Nhi cũng hoàn toàn bất ngờ, Diệu Nhi bước tới bên cạnh Hiên Hiên "Mẹ, bà ấy đang nói cái gì thế?"

"Diệu Nhi, ta hỏi cháu tại sao Hàn Tống ly hôn với mẹ cháu một năm rồi mới có cháu? Hay là sau lưng tôi hai người có quan hệ bất chính không dám thừa nhận? Nói tôi nghe xem nào?"

Hàn Tống đập tay xuống bàn "Đủ rồi mà! Tôi đã nói không được nhắc lại chuyện này mà."

Tiêu Tuyết cố gắng bình tĩnh, cô đưa tay lên nắm lấy tay mẹ "Được rồi mẹ à, dừng lại thôi. Bây giờ con muốn vào viện với em." Tiêu Tuyết nhìn mẹ ân cần nói, rồi lại nhìn cha của mình "Mọi thủ tục cha cứ lo liệu đi. Bây giờ, con với mẹ phải đi rồi."

Tâm trạng cô nặng trĩu như những bước chân của cô vậy, cô cố gắng sắp xếp lại đống thông tin hỗn tạp mình vừa nhận được. Vừa suy nghĩ vừa đưa mắt nhìn mẹ đang bước đi bên cạnh mình. Sao bà ấy lại một mình chịu đựng tất cả thế? Bà cũng từng có tuổi trẻ, có thanh xuân, từng là cô gái với biết bao sự mến mộ ấy vậy mà lại tự mình nuốt nước mắt vào trong. Nhín mẹ khóc, cô cũng khó lòng mà kìm nén nước mắt. Cô đưa tay nắm lấy tay mẹ "Sau này, con từ từ sẽ bù đắp cho mẹ mà."

Bà đưa tay gạt nước mắt nhìn cô mỉm cười "Mẹ chỉ cần có các con là đủ. Ngày xưa, cha con đi làm suốt có ở nhà mấy đâu, mẹ vẫn lo nổi, giờ cô lớn hơn tí nữa mẹ vẫn lo cho đến lúc cô lấy chồng được chưa?"

Tiêu Tuyết bật cười đưa tay lau nước mắt "Con biết mẹ tài giỏi lắm mà." Cô nghĩ tới hình ảnh mẹ một mình đi tới bệnh viện để sinh Tiêu Phong còn gửi cô cho hàng xóm, nhìn mẹ lúc đấy đơn độc nhưng kiên cường và mạnh mẽ. Người phụ nữ tuyệt vời nhất trong lòng con.

.

Mạc Lăng ngồi trong khuân viên phía sau dinh thự Vincent lặng nhìn về phía trời xa xăm, trên tay cầm ly rượu vang, đôi mắt anh sâu lắng đến khó tả. Làn gió nhẹ nhàng khẽ thổi bay mái tóc anh. Hàm Quang từ phía xa nhìn thấy khẽ cười sau đó bước tới ngồi xuống bên cạnh "Có chuyện gì khiến Mạc tổng phải suy nghĩ vậy? Nhớ cô ấy à?"

Mạc Lăng đặt ly rượu xuống bàn sau đó nhìn Hàm Quang "Chuẩn bị hết chưa?"

Hàm Quang gật đầu lấy quả táo trên đĩa đưa lên miệng cắn "Giờ chỉ đợi cậu ra lệnh nữa là xong."

"Tốt."

"À đúng rồi, Vancazo mới cho gọi một tay khảo cổ học và đạo mộ đến để đi theo cậu đó."

"Cho người đi để giám sát tôi à. Lão không biết đã tạo ra bao nhiêu cỗ máy nữa."

Hàm Quang vỗ vai nói "Không phải cậu là được rồi."

Mạc Lăng theo thói quen đẩy ra sau đó đưa ánh mắt như một lời cảnh cáo tới Hàm Quang. Cậu bật cười sau đó nói "Được rồi, không chạm tới cậu nữa. Thôi vào nhà ăn tối thôi tôi đói lắm rồi đó."

Mạc Lăng không nói lời nào chỉ đứng dậy bước đi. Hàm Quang cười sau đó nói vọng theo "Hay để tôi gọi Tiêu Tuyết nói cho cậu ấm tai nhá."

"Ngậm miệng lại!"

Hàm Quang vô cùng thích thú.



.

Bên ngoài phòng bệnh, Tiêu Tuyết và mẹ đang ngồi chờ đợi kết quả khám tổng quát. Từ bên trong, Tiêu Thiện kéo cửa bước ra ngoài, anh khoác trên mình chiếc áo bác sĩ thân quen, anh đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết mỉm cười nói "Cậu ấy đã tỉnh, mỏi thứ đều tốt, ý thức phục hồi rất nhanh."

Tiêu Tuyết vui vẻ nhìn mẹ, hai mẹ con vô cùng hạnh phúc.

Tiêu Thiện nhìn cô "Còn đợi gì nữa, hai người mau vào trong đi."

Nghe đến đây, hai mẹ con vội vã bước vào trong. Trên giường bệnh, Tiêu Phong đảo mắt nhìn về hướng cửa, hình bóng quen thuộc hiện ra trước mắt cậu. Tiêu Thiên vui vẻ lên tiếng "Mẹ... chị..."

Mẹ của cậu nhanh chóng bước tới bên cạnh giường kéo ghế ngồi xuống đưa tay nắm lất tay cậu con trai bé nhỏ của mình "Con làm tốt lắm, giỏi lắm con trai của mẹ."

Tiêu Tuyết đưa tay lau nước mắt vui vẻ đi tới đưa tay xoa đầu em trai, nghẹn ngào nói "Từ bây giờ phải ăn thật nhiều vào đấy, lấy sức khỏe em phải nuôi chị và mẹ đó nha!"

Tiêu Phong mỉm cười hạnh phúc. Cái cơ thể ốm yếu này... Bây giờ kết thúc tất cả rồi. Cậu có thể làm những gì mình muốn, có thể đi học lại như bạn bè bình thường, nghĩ đến đây thôi hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống, cậu mỉm cười "Chị đừng đi nữa... em lo cho."

Tiêu Tuyết mỉm cười "Thế bây giờ ăn gì để tôi đi mua cho đã."

Tiêu Thiện từ bên ngoài mỉm cười bước vào "Bây giờ em ấy chỉ ăn cháo được thôi. Tôi đã dặn dò y tá cẩn thận rồi, sẽ có người mang đồ ăn vào bây giờ."

Tiêu Tuyết vui vẻ bước tới "Cảm ơn anh nhé, Tiêu Thiện."

Tiêu Thiện nhìn cô mỉm cười "Không có gì, tôi nợ em mà."

Từ bên ngoài cửa Hàn Tống bước tới, ông không nói gì với cô mà chỉ đẩy cửa bước vào. Tiêu Phong đưa mắt nhìn cha mỉm cười "Cha..."

Ông tiến tới khẽ đưa tay xoa đầu cậu "Con trai của ta, con làm tốt lắm!"

Bách Thảo cố gắng kìm nén những giọt nước mắt ở trong lòng. Tiêu Tuyết cũng không nói gì, đột nhiên sự xuất hiện của Diệu Nhi khiến cho Tiêu Tuyết không hề hài lòng, cô đẩy cửa bước ra ngoài. Bên ngoài, Hiên Hiên cầm một giỏ trái cây nhìn Tiêu Tuyết mỉm cười. Cô không hề chào đón nụ cười đó, Tiêu Tuyết nhìn bà ta "Sao hai người lại tới đây?"

Hiên Hiên nhìn Tiêu Tuyết bình thản nói "Sao cháu lại nói như thế? Ta đến thăm Tiêu Phong là sai sao?"

Tiêu Tuyết vội nói "Tiêu Phong không hề biết đến sự tồn tại của hai người, vả lại thẳng bé không nên biết thì tốt hơn, dù sao gì Diệu Nhi cũng chẳng phải chị em gì với tôi. Hàn Trọng đến thì tôi còn xem xét lại."

Nghe tới đây, Diệu Nhi vô cùng tức tối túm tay cô, cay mày nói "Nói cái gì cơ?"

Tiêu Tuyết hất tay ra nhìn Diệu Nhi thẳng thừng nói "Tôi nói sai sao? Cẩn thận hành động của cô đấy. Nên nhớ tôi bây giờ không còn như trước để cô bắt nạt đâu. Vừa sống nhờ vào tiền của tôi vừa sống nhờ vào cha của tôi. Tôi bây giờ đang rất đắc ý đấy."

"Mày...!" Diệu Nhi tức giận lao tới định đánh cô, Tiêu Tuyết bắt được thẳng thừng tát Diệu Nhi một cái.

Chát!

"Cái tát này tôi để dành cho cô lâu lắm rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thượng Hạ Kỳ Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook