Chương 3: Hùng hồ doạ người
Tuyết Tùng
30/10/2023
Edit: Vũ Vũ
Cùng Trì Thanh Chước dây dưa với nhau là chuyện mà Chung Linh chưa từng nghĩ đến.
Buổi chiều hôm trước vừa tan học, đúng hôm đến Chung Linh và Hồ Nguyệt phải ở lại dọn vệ sinh. Lúc đó Hồ Nguyệt nhớ ra bài thi cần nộp gấp tối nay để ở nhà nên lau bảng qua loa rồi lái xe chạy về, chỉ còn lại một mình Chung Linh.
Chờ quét dọn xong xuôi, Chung Linh thấy những người khác cũng sắp xong, hơn nữa đã quá 6 giờ, thời gian không còn sớm.
Chung Linh cất dọn sách vở xong rồi tạm biệt bạn bè, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm rồi lại về phòng học tiết tự học buổi tối.
Đến giờ nhớ lại Chung Linh vẫn thấy hối hận vì sao không ngẩng đầu nhìn đường, tại sao lại đi vội vàng như vậy, tại sao ở chỗ rẽ lại đứng hấp tấp nên đụng phải Trì Thanh Chước.
Lúc ấy Chung Linh liên tục lùi về phía sau, xoa xoa trán rồi mới ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt.
Dáng người của anh lẫn trong những học sinh cấp 3 thì vô cùng xuất chúng, Chung Linh phải ngước mặt lên thì mới nhìn được vào mắt anh. Ngũ quán sắc sảo lưu loát, quanh thân tản ra khí chất kiêu ngạo vô cảm, sau khi cùng Chung Linh chạm vào thì lông mày nhíu lại, có vẻ cực kì không vui. Đôi mắt đen tối sắc bén khoá chặt lấy cô, khiến bầu không khí xung quanh cũng trở nên chật chội.
Là Trì Thanh Chước.
Chung Linh lập tức bị ánh nhìn chăm chú của anh làm cho hô hấp khó khăn, đứng thẳng lưng không dám nói lời nào.
Nếu chỉ là đụng phải một chút thì cũng sẽ không có chuyện sau này.
Chỉ là đúng lúc ấy Trì Thanh Chước đang cầm điện thoại, đụng phải Chung Linh nên nó rơi xuống đất, tạo ra va đập thanh thuý.
Khi nhặt lên, màn hình đã chia làm mấy mảnh, nhìn rất bắt mắt.
Vỡ màn hình rồi.
Sắc mặt Chung Linh trắng bệch.
Trì Thanh Chước nhìn nữ sinh trước mắt đang cắn chặt môi dưới, tay khẽ run lên, ánh mắt anh cũng trở nên sâu thẳm.
Chung Linh chủ động nhặt điện thoại lên, trong tay cô giống như đang cầm củ khoai lang nóng, khó xử đưa cho anh: “…Xin lỗi…vừa này mình không để ý. Hình như màn hình điện thoại cậu hư rồi. Mình sẽ đền cho cậu, nhưng mà…mình cũng không có nhiều tiền để trả ngay cho cậu được…”
Một học sinh cấp ba bình thường, nhà Chung Linh không tính là giàu có, bảo cô lấy hơn 1000 tệ ra trả ngay thì quả thật vô cùng khó.
Làn da Chung Linh trắng đến nỗi gần như trong suốt, lại vô cùng mịn màng, giờ phút này vì hổ thẹn mà đỏ lên, giống hệt như nụ hoa ngại ngùng sắp nở.
Vừa nhìn đã biết rất non lại còn mềm.
Khi Trì Thanh Chước nhìn thấy cô co rúm lại thì vươn tay cầm lấy điện thoại từ trong tay cô.
Lòng bàn tay chạm vào vết nứt, hầu kết Trì Thanh Chước lăn lộn, từ trong xoang mũi “ừ” một tiếng.
Chung Linh nhìn anh, vừa lúc đối diện với đôi mắt đầy chăm chú ấy. Bốn mắt nhìn nhau, nhịp tim của cô trật đi một nhịp, vô cùng khẩn trương.
Sau một lúc Chung Linh mới quay mặt đi, hấp tấp nói: “Mình là Chung Linh…ở lớp A4…”
Nói xong cô lại quay sang chỉ vào lớp học bên cạnh cầu thang, vội vàng nói: “Là…là lớp này. Mình không có ý muốn chống chế đâu mà…”
“Vậy khi nào trả?”
Chung Linh còn đang mải thanh minh thì anh đã mở miệng hỏi.
“Mình…có tiền thì sẽ trả ngay.”
“Ồ, nhưng tôi không chờ lâu vậy được.”
Sau khi nghe anh nói vậy thì Chung Linh sửng sốt, tựa hồ không nghĩ anh sẽ hùng hổ doạ người như vậy. Cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt của anh nặng nề, trên mặt không có nhiều cảm xúc:
“Xin lỗi cậu…bây giờ mình thật sự…không có tiền…”
Lần đầu tiên Chung Linh cảm nhận được sự chật vật với người khác phái, lại bởi vì từng câu từng chữ ép sát của đối phương mà khó nén ấm ức.
Nghe thấy thanh âm của cô càng ngày càng thấp, đầu cũng rũ xuống để lộ ra cần cổ mảnh khảnh. Trì Thanh Chước nhìn người trước mắt, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt nói tiếp: “Vậy đền bằng thứ khác đi.”
Chung Linh nhìn anh, môi khẽ nhếch, mắt hạnh mở to có vẻ nhu nhược đáng thương.
“Ví dụ như, trong một tháng tôi gọi lúc nào phải đến lúc đó, sai gì làm nấy.” Trì Thanh Chước cúi đầu nhìn màn hình điện thoại vỡ nát: “Hết một tháng thì xoá nợ.”
Chung Linh còn chưa kịp phản ứng lại.
“Không muốn à?” Trì Thanh Chước nhìn cô.
“Không phải…nhưng mình chẳng biết phải làm gì cả.”
“Đến lúc đó sẽ biết.”
Nói xong liền nghênh ngang rời đi, để Chung Linh còn đứng tại chỗ, quay đầu nhìn về bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên, trong không khí hình như còn giữ lại hơi thở sạch sẽ mát lạnh ấy.
Thật sự không thể nói anh là một người tốt tính.
Nhưng một tháng chắc sẽ trôi qua nhanh thôi.
Nếu chỉ là làm bài tập, hay chạy chân vài việc vặt, Chung Linh cảm thấy cũng không phải rất khó chấp nhận.
Ngày hôm đó, sau khi Trì Thanh Chước về đến nhà thì tuỳ tay ném chiếc điện thoại ở trên bàn, có vẻ chẳng hề quan tâm.
Áo hoodie màu đen cùng áo thun trắng bị cởi ra, lộ ra bả vai rộng rãi săn chắc, thiếu niên bên ngoài mảnh khảnh, bên trong lại là cơ bắp có lực.
Mặt anh không chút cảm xúc, cầm lấy khăn lông rồi đi vào nhà tắm.
1051 words
------oOo------
Cùng Trì Thanh Chước dây dưa với nhau là chuyện mà Chung Linh chưa từng nghĩ đến.
Buổi chiều hôm trước vừa tan học, đúng hôm đến Chung Linh và Hồ Nguyệt phải ở lại dọn vệ sinh. Lúc đó Hồ Nguyệt nhớ ra bài thi cần nộp gấp tối nay để ở nhà nên lau bảng qua loa rồi lái xe chạy về, chỉ còn lại một mình Chung Linh.
Chờ quét dọn xong xuôi, Chung Linh thấy những người khác cũng sắp xong, hơn nữa đã quá 6 giờ, thời gian không còn sớm.
Chung Linh cất dọn sách vở xong rồi tạm biệt bạn bè, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm rồi lại về phòng học tiết tự học buổi tối.
Đến giờ nhớ lại Chung Linh vẫn thấy hối hận vì sao không ngẩng đầu nhìn đường, tại sao lại đi vội vàng như vậy, tại sao ở chỗ rẽ lại đứng hấp tấp nên đụng phải Trì Thanh Chước.
Lúc ấy Chung Linh liên tục lùi về phía sau, xoa xoa trán rồi mới ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt.
Dáng người của anh lẫn trong những học sinh cấp 3 thì vô cùng xuất chúng, Chung Linh phải ngước mặt lên thì mới nhìn được vào mắt anh. Ngũ quán sắc sảo lưu loát, quanh thân tản ra khí chất kiêu ngạo vô cảm, sau khi cùng Chung Linh chạm vào thì lông mày nhíu lại, có vẻ cực kì không vui. Đôi mắt đen tối sắc bén khoá chặt lấy cô, khiến bầu không khí xung quanh cũng trở nên chật chội.
Là Trì Thanh Chước.
Chung Linh lập tức bị ánh nhìn chăm chú của anh làm cho hô hấp khó khăn, đứng thẳng lưng không dám nói lời nào.
Nếu chỉ là đụng phải một chút thì cũng sẽ không có chuyện sau này.
Chỉ là đúng lúc ấy Trì Thanh Chước đang cầm điện thoại, đụng phải Chung Linh nên nó rơi xuống đất, tạo ra va đập thanh thuý.
Khi nhặt lên, màn hình đã chia làm mấy mảnh, nhìn rất bắt mắt.
Vỡ màn hình rồi.
Sắc mặt Chung Linh trắng bệch.
Trì Thanh Chước nhìn nữ sinh trước mắt đang cắn chặt môi dưới, tay khẽ run lên, ánh mắt anh cũng trở nên sâu thẳm.
Chung Linh chủ động nhặt điện thoại lên, trong tay cô giống như đang cầm củ khoai lang nóng, khó xử đưa cho anh: “…Xin lỗi…vừa này mình không để ý. Hình như màn hình điện thoại cậu hư rồi. Mình sẽ đền cho cậu, nhưng mà…mình cũng không có nhiều tiền để trả ngay cho cậu được…”
Một học sinh cấp ba bình thường, nhà Chung Linh không tính là giàu có, bảo cô lấy hơn 1000 tệ ra trả ngay thì quả thật vô cùng khó.
Làn da Chung Linh trắng đến nỗi gần như trong suốt, lại vô cùng mịn màng, giờ phút này vì hổ thẹn mà đỏ lên, giống hệt như nụ hoa ngại ngùng sắp nở.
Vừa nhìn đã biết rất non lại còn mềm.
Khi Trì Thanh Chước nhìn thấy cô co rúm lại thì vươn tay cầm lấy điện thoại từ trong tay cô.
Lòng bàn tay chạm vào vết nứt, hầu kết Trì Thanh Chước lăn lộn, từ trong xoang mũi “ừ” một tiếng.
Chung Linh nhìn anh, vừa lúc đối diện với đôi mắt đầy chăm chú ấy. Bốn mắt nhìn nhau, nhịp tim của cô trật đi một nhịp, vô cùng khẩn trương.
Sau một lúc Chung Linh mới quay mặt đi, hấp tấp nói: “Mình là Chung Linh…ở lớp A4…”
Nói xong cô lại quay sang chỉ vào lớp học bên cạnh cầu thang, vội vàng nói: “Là…là lớp này. Mình không có ý muốn chống chế đâu mà…”
“Vậy khi nào trả?”
Chung Linh còn đang mải thanh minh thì anh đã mở miệng hỏi.
“Mình…có tiền thì sẽ trả ngay.”
“Ồ, nhưng tôi không chờ lâu vậy được.”
Sau khi nghe anh nói vậy thì Chung Linh sửng sốt, tựa hồ không nghĩ anh sẽ hùng hổ doạ người như vậy. Cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt của anh nặng nề, trên mặt không có nhiều cảm xúc:
“Xin lỗi cậu…bây giờ mình thật sự…không có tiền…”
Lần đầu tiên Chung Linh cảm nhận được sự chật vật với người khác phái, lại bởi vì từng câu từng chữ ép sát của đối phương mà khó nén ấm ức.
Nghe thấy thanh âm của cô càng ngày càng thấp, đầu cũng rũ xuống để lộ ra cần cổ mảnh khảnh. Trì Thanh Chước nhìn người trước mắt, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt nói tiếp: “Vậy đền bằng thứ khác đi.”
Chung Linh nhìn anh, môi khẽ nhếch, mắt hạnh mở to có vẻ nhu nhược đáng thương.
“Ví dụ như, trong một tháng tôi gọi lúc nào phải đến lúc đó, sai gì làm nấy.” Trì Thanh Chước cúi đầu nhìn màn hình điện thoại vỡ nát: “Hết một tháng thì xoá nợ.”
Chung Linh còn chưa kịp phản ứng lại.
“Không muốn à?” Trì Thanh Chước nhìn cô.
“Không phải…nhưng mình chẳng biết phải làm gì cả.”
“Đến lúc đó sẽ biết.”
Nói xong liền nghênh ngang rời đi, để Chung Linh còn đứng tại chỗ, quay đầu nhìn về bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên, trong không khí hình như còn giữ lại hơi thở sạch sẽ mát lạnh ấy.
Thật sự không thể nói anh là một người tốt tính.
Nhưng một tháng chắc sẽ trôi qua nhanh thôi.
Nếu chỉ là làm bài tập, hay chạy chân vài việc vặt, Chung Linh cảm thấy cũng không phải rất khó chấp nhận.
Ngày hôm đó, sau khi Trì Thanh Chước về đến nhà thì tuỳ tay ném chiếc điện thoại ở trên bàn, có vẻ chẳng hề quan tâm.
Áo hoodie màu đen cùng áo thun trắng bị cởi ra, lộ ra bả vai rộng rãi săn chắc, thiếu niên bên ngoài mảnh khảnh, bên trong lại là cơ bắp có lực.
Mặt anh không chút cảm xúc, cầm lấy khăn lông rồi đi vào nhà tắm.
1051 words
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.