Chương 120: Chương 118.3
Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu
28/12/2015
"Tại sao không dám
nhìn em, tại sao anh không dám trực tiếp nói chuyện cùng em? Rốt cuộc
anh tra được, tra được cái loại kết quả chó má này ở đâu! Một cánh tay
của Quý Linh Linh bị anh nắm thật chặt, một cái tay khác, dùng sức đánh ở trước ngực anh."Đây chính là lý do anh phải nỗ lực lâu như vậy, vẫn
muốn tra ra kết quả sao? Anh muốn em phải làm thế nào? Anh muốn làm thế
nào?Bảo bảo của chúng ta phải làm như thế nào đây?" Quý Linh Linh nắm
thật chặt áo của anh, khóc không thành tiếng.
Mộ Ly hếch lên mày mắt, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, mặc dù mới vừa rồi trong ánh mắt anh chợt lóe lên một tia bi thương, nhưng ngay sau đó lại bị anh che giấu rất tốt.
"Đi đi, tôi không muốn gặp lại cô nữa."Anh từ từ mở miệng, giọng nói ý lạnh bức người.
Tiếng khóc của Quý Linh Linh lặp tức dừng lại, nước mắt trên mặt từng giọt từng giọt rơi xuống, "Em không muốn! Em không muốn ~! Em sẽ không rời khỏi anh, em không muốn đến bất cứ nơi nào cả. Em rời khỏi anh, em sẽ không sống được dù chỉ một giây.
Cô không tin những chuyện đã xảy ra, tất cả đều là giả, giả!
"Quý Linh Linh, làm sao cô không biết điều như vậy!" Lúc này Giang Tâm Giao núp ở ngoài cửa cũng không nhịn được mở miệng, nếu như cô ta không ra, ngộ nhỡ tâm của Mộ Ly mềm xuống , những chuyện cô ta đã làm tất cả liền uổng phí.
Quý Linh Linh nắm thật chặt áo của anh, không một chút buông lỏng.Cô nhìn vào ánh mắt của anh, chỉ muốn từ ở trong ánh mắt của anh nhìn ra được chút gì, thế nhưng anh lại nhìn thẳng vào mắt cô.
"Năm đó cha cô là một tên bán nước không hơn không kém, ông ta là người của cục tình báo bên nước ngoài cài vào thành phố A, lấy danh nghĩa là Kỹ Sư cầu đường, trà trộn vào trong đội ngũ xây dựng. Sự việc xây dựng cây cầu ở thành phố A năm đó được công bố trên toàn quốc, cha cô lúc đấy chuẩn bị một lượng lớn hỏa dược, muốn cho nổ hủy cây cầu, như vậy các nhân viên quốc gia tham gia buổi khánh thành, sẽ gặp nạn. Nhưng đáng tiếc, cha cô lòng muông dạ thú, lại bị Mộ thị trưởng phát hiện.Cha cô,vì muốn thoát tội, cuối cùng Mộ thị trưởng, ha ha, nhưng cuối cùng ông ta ở trong lao lại sợ tội tự sát!" Giang Tâm Giao cắn răng, lại một lần nữa nói kỹ càng cho Quý Linh Linh nghe.
Thật ra thì cô ta nếu không nói, Quý Linh Linh cũng sẽ đến, bởi vì Thẩm Hiểu Phỉ đã đem tất cả nói cho cô biết. Hiểu Phỉ rời thành phố A mấy tháng nay, cũng là bởi vì cô Vũ phát hiện ra một xấp tài liệu ở chỗ của Tần Mộc, tài liệu liên quan đến cha của Quý Linh Linh.Cô vận dụng hết tất cả thực lực của mình, dùng ba tháng tra ra chuyện này, mà khi cô muốn nói cho Quý Linh Linh biết, lại bị người của Mộ Ly tra được.
Quý Linh Linh cảm nhận được thân thể của Mộ Ly truyền ra sự tức giận,cha của cô lại hại một nhà của anh. Mười lăm năm sau, anh dành tất cả tình yêu của mình cho con gái kẻ thù, ha ha, nên kết thúc thế nào đây?
"Quý Linh Linh, Mộ Ly bây giờ nghĩ đến thân thể của cô đang mang thai, không tìm cô, càng sẽ không tìm người nhà cô gây phiền toái, độ lượng như vậy tha cho cô một cái mạng. Chẳng lẽ cô còn không biết điều đến như vậy?" Giang Tâm Giao lạnh lùng giễu cợt cô.
Nước mắt từng giọt một rơi vào trên quần áo anh, khiến cho áo khoác của anh nhuộm lên một vầng màu sắc sâu hơn.
Cô cảm thấy lúc này mình thật vô dụng, chuyện tình của đời trước, cô không quản được, cũng làm không làm gì được, nhưng cô hiện tại chỉ muốn yêu người đàn ông trước mặt, chỉ là như vậy, tại sao lại khó khăn như vậy?
"Còn nữa, Quý Linh Linh, cô đừng quên, hiện tại cô còn đang thiếu ngân hàng một khoảng tiền vay rất lớn, ha ha, còn có việc tình nghi trốn thuế, cô thay vì ở chỗ này khóc sướt mướt, không bằng trở về, sớm giải quyết những chuyện đó đi." Nếu như Mộ Ly không ở chỗ này, Giang Tâm Giao đã nhịn không được sớm cất tiếng cười to lên rồi.
"Câm miệng!" Quý Linh Linh xoay người, chỉ vào Giang Tâm Giao, "Cô câm miệng cho tôi!"
"Ha ha, tôi không ngại trực tiếp nói cho cô biết, để cho cô mang trên lưng món nợ này, đây chính là Mộ Ly yêu cầu tôi làm như. Anh ấy không để cho cô một mạng đền một mạng, nhưng dù sao cũng phải dạy dỗ cho cô một chút. Hiện tại cô đã biết, còn mặt dày ở chỗ này sao?" Giang Tâm Giao giương môi mỉm cười, cô nhân cơ hội liếc nhìn sang phía Mộ Ly, anh không có chút phản ứng nào. Cho dù có phản ứng thì như thế nào, đúng là anh đồng ý cô ta như vậy làm.
"Cô nói cái gì?" Quý Linh Linh không thể tin được nhìn Giang Tâm Giao, nhưng nhìn đến nụ cười trên mặt cô ta, tựa như đã nói cho cô biết hết tất cả.
Cô xoay người, không thể tin được nhìn vào Mộ Ly, "Anh không cho em cơ hội chuộc tội sao?" Cô môi mím thật chặt chấp vấn .
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, "Đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!" Dứt lời, anh liền đứng lên.
Một tay của Quý Linh Linh níu lại cánh tay của anh, "Nói, nói anh không còn yêu em, em lập tức rời đi, sẽ không xuất hiện ở trước mặt của anh nữa!" Cô không có can đảm nhìn vào ánh mắt của anh nữa, nhìn theo hàng cút áo trên áo của anh , nếu như anh thật muốn như vậy, thì đó cũng là một lý do cho cô chết tâm.
"Quý Linh Linh, xem ra mặt cô có thể dày đến mức đó~!" Giang Tâm Giao tức không nhịn nổi, xông thẳng qua, một tay kéo tay của cô ra, "Không cần phải dây dưa với Mộ Ly nữa! Cô thương anh ấy, cô từng vì anh ấy là việc gì sao? Tôi là vì anh ấy, ngay cả việc làm người tình của thị trưởng cũng đã làm, cô có cái gì để so với tôi?" Vừa nói Giang Tâm Giao, vừa kéo cánh tay của Mộ Ly.
"Người tình của thị trưởng?"Giương mặt của Quý Linh Linh tràn đầy kinh ngạc.
Giang Tâm Giao khẽ ngẩng đầu lên, "Cô trừ việc đòi hỏi từ Mộ Ly ra, cô từng là gì cho anh ấy? Tình yêu của cô đối với Mộ Ly, so ra vĩnh viễn đều kém tôi, chỉ có tôi mới thật sự thương anh ấy!"
Quý Linh Linh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô cố định trên gương mặt của Mộ Ly, "Là như vậy sao? Anh yêu cô ta sao?"
"Tốt lắm! Cô nói nhảm xong , thì lập tức cút xa nơi này, không nên chờ tôi báo cảnh sát!" Khí thế của Giang Tâm Giao cực kì hung hãn.
Mộ Ly hếch lên mày mắt, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, mặc dù mới vừa rồi trong ánh mắt anh chợt lóe lên một tia bi thương, nhưng ngay sau đó lại bị anh che giấu rất tốt.
"Đi đi, tôi không muốn gặp lại cô nữa."Anh từ từ mở miệng, giọng nói ý lạnh bức người.
Tiếng khóc của Quý Linh Linh lặp tức dừng lại, nước mắt trên mặt từng giọt từng giọt rơi xuống, "Em không muốn! Em không muốn ~! Em sẽ không rời khỏi anh, em không muốn đến bất cứ nơi nào cả. Em rời khỏi anh, em sẽ không sống được dù chỉ một giây.
Cô không tin những chuyện đã xảy ra, tất cả đều là giả, giả!
"Quý Linh Linh, làm sao cô không biết điều như vậy!" Lúc này Giang Tâm Giao núp ở ngoài cửa cũng không nhịn được mở miệng, nếu như cô ta không ra, ngộ nhỡ tâm của Mộ Ly mềm xuống , những chuyện cô ta đã làm tất cả liền uổng phí.
Quý Linh Linh nắm thật chặt áo của anh, không một chút buông lỏng.Cô nhìn vào ánh mắt của anh, chỉ muốn từ ở trong ánh mắt của anh nhìn ra được chút gì, thế nhưng anh lại nhìn thẳng vào mắt cô.
"Năm đó cha cô là một tên bán nước không hơn không kém, ông ta là người của cục tình báo bên nước ngoài cài vào thành phố A, lấy danh nghĩa là Kỹ Sư cầu đường, trà trộn vào trong đội ngũ xây dựng. Sự việc xây dựng cây cầu ở thành phố A năm đó được công bố trên toàn quốc, cha cô lúc đấy chuẩn bị một lượng lớn hỏa dược, muốn cho nổ hủy cây cầu, như vậy các nhân viên quốc gia tham gia buổi khánh thành, sẽ gặp nạn. Nhưng đáng tiếc, cha cô lòng muông dạ thú, lại bị Mộ thị trưởng phát hiện.Cha cô,vì muốn thoát tội, cuối cùng Mộ thị trưởng, ha ha, nhưng cuối cùng ông ta ở trong lao lại sợ tội tự sát!" Giang Tâm Giao cắn răng, lại một lần nữa nói kỹ càng cho Quý Linh Linh nghe.
Thật ra thì cô ta nếu không nói, Quý Linh Linh cũng sẽ đến, bởi vì Thẩm Hiểu Phỉ đã đem tất cả nói cho cô biết. Hiểu Phỉ rời thành phố A mấy tháng nay, cũng là bởi vì cô Vũ phát hiện ra một xấp tài liệu ở chỗ của Tần Mộc, tài liệu liên quan đến cha của Quý Linh Linh.Cô vận dụng hết tất cả thực lực của mình, dùng ba tháng tra ra chuyện này, mà khi cô muốn nói cho Quý Linh Linh biết, lại bị người của Mộ Ly tra được.
Quý Linh Linh cảm nhận được thân thể của Mộ Ly truyền ra sự tức giận,cha của cô lại hại một nhà của anh. Mười lăm năm sau, anh dành tất cả tình yêu của mình cho con gái kẻ thù, ha ha, nên kết thúc thế nào đây?
"Quý Linh Linh, Mộ Ly bây giờ nghĩ đến thân thể của cô đang mang thai, không tìm cô, càng sẽ không tìm người nhà cô gây phiền toái, độ lượng như vậy tha cho cô một cái mạng. Chẳng lẽ cô còn không biết điều đến như vậy?" Giang Tâm Giao lạnh lùng giễu cợt cô.
Nước mắt từng giọt một rơi vào trên quần áo anh, khiến cho áo khoác của anh nhuộm lên một vầng màu sắc sâu hơn.
Cô cảm thấy lúc này mình thật vô dụng, chuyện tình của đời trước, cô không quản được, cũng làm không làm gì được, nhưng cô hiện tại chỉ muốn yêu người đàn ông trước mặt, chỉ là như vậy, tại sao lại khó khăn như vậy?
"Còn nữa, Quý Linh Linh, cô đừng quên, hiện tại cô còn đang thiếu ngân hàng một khoảng tiền vay rất lớn, ha ha, còn có việc tình nghi trốn thuế, cô thay vì ở chỗ này khóc sướt mướt, không bằng trở về, sớm giải quyết những chuyện đó đi." Nếu như Mộ Ly không ở chỗ này, Giang Tâm Giao đã nhịn không được sớm cất tiếng cười to lên rồi.
"Câm miệng!" Quý Linh Linh xoay người, chỉ vào Giang Tâm Giao, "Cô câm miệng cho tôi!"
"Ha ha, tôi không ngại trực tiếp nói cho cô biết, để cho cô mang trên lưng món nợ này, đây chính là Mộ Ly yêu cầu tôi làm như. Anh ấy không để cho cô một mạng đền một mạng, nhưng dù sao cũng phải dạy dỗ cho cô một chút. Hiện tại cô đã biết, còn mặt dày ở chỗ này sao?" Giang Tâm Giao giương môi mỉm cười, cô nhân cơ hội liếc nhìn sang phía Mộ Ly, anh không có chút phản ứng nào. Cho dù có phản ứng thì như thế nào, đúng là anh đồng ý cô ta như vậy làm.
"Cô nói cái gì?" Quý Linh Linh không thể tin được nhìn Giang Tâm Giao, nhưng nhìn đến nụ cười trên mặt cô ta, tựa như đã nói cho cô biết hết tất cả.
Cô xoay người, không thể tin được nhìn vào Mộ Ly, "Anh không cho em cơ hội chuộc tội sao?" Cô môi mím thật chặt chấp vấn .
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, "Đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!" Dứt lời, anh liền đứng lên.
Một tay của Quý Linh Linh níu lại cánh tay của anh, "Nói, nói anh không còn yêu em, em lập tức rời đi, sẽ không xuất hiện ở trước mặt của anh nữa!" Cô không có can đảm nhìn vào ánh mắt của anh nữa, nhìn theo hàng cút áo trên áo của anh , nếu như anh thật muốn như vậy, thì đó cũng là một lý do cho cô chết tâm.
"Quý Linh Linh, xem ra mặt cô có thể dày đến mức đó~!" Giang Tâm Giao tức không nhịn nổi, xông thẳng qua, một tay kéo tay của cô ra, "Không cần phải dây dưa với Mộ Ly nữa! Cô thương anh ấy, cô từng vì anh ấy là việc gì sao? Tôi là vì anh ấy, ngay cả việc làm người tình của thị trưởng cũng đã làm, cô có cái gì để so với tôi?" Vừa nói Giang Tâm Giao, vừa kéo cánh tay của Mộ Ly.
"Người tình của thị trưởng?"Giương mặt của Quý Linh Linh tràn đầy kinh ngạc.
Giang Tâm Giao khẽ ngẩng đầu lên, "Cô trừ việc đòi hỏi từ Mộ Ly ra, cô từng là gì cho anh ấy? Tình yêu của cô đối với Mộ Ly, so ra vĩnh viễn đều kém tôi, chỉ có tôi mới thật sự thương anh ấy!"
Quý Linh Linh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô cố định trên gương mặt của Mộ Ly, "Là như vậy sao? Anh yêu cô ta sao?"
"Tốt lắm! Cô nói nhảm xong , thì lập tức cút xa nơi này, không nên chờ tôi báo cảnh sát!" Khí thế của Giang Tâm Giao cực kì hung hãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.