Chương 148: Chương 126.3
Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu
05/06/2016
Anh nói không yêu cô nữa, cô cũng hứa sẽ không yêu anh. Nhưng những ngọt ngào lúc trước của bọn họ, có thể quên đi dễ dàng quên đi như vậy sao?
"Này này, tôi không làm, tôi muốn trả lại tiền!"
Anh nhẹ nhàng trở tay, đè cô lại trên bàn "Tiền đã nhận rồi, không thể trả hàng!"
Khốn kiếp!
Ở trong vũ hội, cô bị cười nhạo, khi cô cảm thấy buồn tủi nhất thì anh vòng tay ngang eo cô, khẽ mỉm cười, không một lời nói, nhưng như muốn nói với cả thế giới “cô ấy là người của tôi”.
Cô chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ tiền lương một năm không quá năm trăm vạn, nhưng lại được anh để mắt đến. Phong cách của anh cũng rất đặc biệt, người khác theo đuổi bạn gái thì hoa tươi mỗi ngày, mà anh thì sao, cái chó má gì liếm ngón tay dạy dỗ, thỉnh thoảng lại đụng đụng ăn đậu hủ, mỗi lần đều làm cho cô hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng mỗi lần khi cô gặp nguy hiểm, anh lại xuất hiện, luôn bảo vệ, giúp đỡ cho cô.
Chậm rãi, những tật xấu của cô vì anh “động tay động chân” mà thể hiện.
Cô tức giận, bạo cúc anh; cô ghen tỵ, tự lấy bản thân làm giải dược cho anh; cô đau lòng, anh liền đem cô"Nhốt" lại.
Anh thông minh, biết rõ từng bước từng bước thâm nhập vào trái tim cô.
Anh bá đạo, nhận thức cô, thì không cho phép bất cứ ai lại gần.
Anh dịu dàng, đối với cô, nhất mực cưng chìu.
Nhưng, anh lại ngây thơ như thế, vì muốn cô yêu mình bằng được, không tiếc đem cô "Nhốt" , thế nhưng đây cũng là cách thức cưng chìu của anh.
Khi cô biết bị anh lừa đi chứng hôn, cô muốn cắn anh, không phải là không muốn gả cho anh, mà bởi vì là anh. . . . . . Quả thật không thể nói lý, đường đường con gái nhà lành, làm sao có thể tha thứ cho việc bị gả qua loa như vậy? Cô ghét anh, giận anh, cái hồ ly giảo hoạt này, mỗi lần đều đem cô ăn đến gần chết.
Khi biết cô có thai thì anh khó có thể kiềm chế sự hưng phấn đó. Mười lăm năm rồi, cảm giác lần đầu làm cha, thế nhưng có thể làm anh cảm động đến rơi nước mắt.
Mỗi lần thấy cô bị những người phụ nữ khác khi dễ thì anh đều nhớ, cái cô gái nhỏ này rõ ràng là rất bướng bỉnh , tự khi dễ bản thân , "Tận hết sức lực" , nhưng lại có thể công phá hết tất cả mọi khó khăn xảy ra?
Sau anh lại biết được, cô chính là không muốn cùng người tranh giành. Sau đó anh thu lại hào quang của chính mình, mới không tạo cho cô quá nhiều kẻ địch. Anh hiểu cô, muốn yên lặng, sống mọt cuộc sống khiêm tốn đơn giản.
Cô cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra tình yêu cũng có thể cảm nhận được, đó chính là cảm giác cả trời đất này là của mình. Cô muốn làm cái gì, chỉ một ánh mắt, anh liền hiểu rõ. Không đồng ý kiến thì cô chỉ cần khẽ cong lên môi, anh nhất định sẽ đầu hàng.
Cô ở phía sau, học được sự kiên ngạo,sự đắc ý, hơn nữa chính là biết các hướng người khác thị uy. Bởi vì anh là người đàn ông của cô, khắc lên cô con dấu, những người phụ nữ khác chỉ có thể đứng sang một bên.
Anh cưng chìu cô, cô cũng cưng chìu anh từ tận đáy lòng . Nhìn đến anh vì công việc thức đến nửa đêm, cô đau lòng; nhìn anh vì mình lo lắng, cô cũng đau lòng; nhìn anh cau mày, cô sẽ không cút do dự lại gần, nhón chân lên, vì anh vuốt vuốt tâm mi.
——"Tiểu Linh Linh, thân thể của em yêu làm thế nào cũng không đủ?"
——"Ừ ~ đồ lưu manh ~! Ai nha, đừng, nhột."
——"Nhột? Vậy để anh làm em hết ngứa?"
——"Không. . . . . . Không không không, anh mới vừa. . . . . . Tại sao lại? Đừng!"
——"Không được, em đang ngứa nha."
——"Uy ~ ô. . . . . ."
Nhưng là hiện tại, tất cả chỉ còn là mộng đẹp.
Mộ Ly nói, cả đời này cũng không muốn thấy cô, Mộ Ly cũng đã nói, cả đời chỉ thích một người là cô.
Thế nhưng lần này, thế nhưng anh lại nói với cô, không muốn gặp lại cô, để cho cô mang theo con của mình đi.
Cô nói không thương anh, vĩnh viễn sẽ không yêu. Nhưng chỉ cần trí nhớ cô còn tồn tại một ngày, cô sẽ không thể quên.
"Linh Linh, Linh Linh, tỉnh, tỉnh."
Mộ Ly đi, không quay đầu lại, tình yêu anh đối với cô chỉ còn là quá khứ.
"Linh Linh, mở mắt, đừng để gặp ác mộng."
Quý Linh Linh, cô cho rằng cô là ai?
Cô cho rằng cô là ai?
Em cho là, em là người anh yêu nhất!
"Linh Linh. . . . . ."
"A!" Hô. . . . . . Hô. . . . . . Trên giường bệnh Quý Linh Linh chợt mở mắt, từng ngụm từng ngụm hít thở.
"Linh Linh, con. . . . . . Con đã tỉnh. . . . . ."
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Khi Quý Linh Linh thấy rõ người tới là mẹ của mình thì cô cũng không thể khống chế tâm tình của mình được nữa lập tức nhào tới trong ngực Trang Mỹ Cầm, khóc lớn.
"Đứa bé này, thật xin lỗi, thật xin lỗi, để cho con chịu khổ rồi." Trang Mỹ Cầm đau lòng vuốt mái tóc dài của cô, nửa năm không gặp, con gái đã gầy đến không còn hình dáng.
"Mẹ, thật xin lỗi, con. . . . . . Con thực xin lỗi mẹ. . . . . ." Cô không phải là một người con tốt, để mẹ mình ở nước ngoài nhiều tháng.
"Linh Linh a, con phải kiên cường, biết không? Cuộc sống có khổ nữa mệt mỏi nữa, vì đứa bé cũng phải kiên trì." Trang Mỹ Cầm nghẹn ngào. Bà cho tới bây giờ cũng không biết, cuộc sống của con gái mình, so với bản thân bà còn khó khăn hơn.
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ biết?" Quý Linh Linh chậm rãi đứng dậy, sắc mặt tái nhợt không có bất kỳ huyết sắc.
Trang Mỹ Cầm nhè nhẹ vỗ về gương mặt của cô, "Hiện tại quan trọng nhất là dưỡng tốt thân thể.
"Này này, tôi không làm, tôi muốn trả lại tiền!"
Anh nhẹ nhàng trở tay, đè cô lại trên bàn "Tiền đã nhận rồi, không thể trả hàng!"
Khốn kiếp!
Ở trong vũ hội, cô bị cười nhạo, khi cô cảm thấy buồn tủi nhất thì anh vòng tay ngang eo cô, khẽ mỉm cười, không một lời nói, nhưng như muốn nói với cả thế giới “cô ấy là người của tôi”.
Cô chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ tiền lương một năm không quá năm trăm vạn, nhưng lại được anh để mắt đến. Phong cách của anh cũng rất đặc biệt, người khác theo đuổi bạn gái thì hoa tươi mỗi ngày, mà anh thì sao, cái chó má gì liếm ngón tay dạy dỗ, thỉnh thoảng lại đụng đụng ăn đậu hủ, mỗi lần đều làm cho cô hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng mỗi lần khi cô gặp nguy hiểm, anh lại xuất hiện, luôn bảo vệ, giúp đỡ cho cô.
Chậm rãi, những tật xấu của cô vì anh “động tay động chân” mà thể hiện.
Cô tức giận, bạo cúc anh; cô ghen tỵ, tự lấy bản thân làm giải dược cho anh; cô đau lòng, anh liền đem cô"Nhốt" lại.
Anh thông minh, biết rõ từng bước từng bước thâm nhập vào trái tim cô.
Anh bá đạo, nhận thức cô, thì không cho phép bất cứ ai lại gần.
Anh dịu dàng, đối với cô, nhất mực cưng chìu.
Nhưng, anh lại ngây thơ như thế, vì muốn cô yêu mình bằng được, không tiếc đem cô "Nhốt" , thế nhưng đây cũng là cách thức cưng chìu của anh.
Khi cô biết bị anh lừa đi chứng hôn, cô muốn cắn anh, không phải là không muốn gả cho anh, mà bởi vì là anh. . . . . . Quả thật không thể nói lý, đường đường con gái nhà lành, làm sao có thể tha thứ cho việc bị gả qua loa như vậy? Cô ghét anh, giận anh, cái hồ ly giảo hoạt này, mỗi lần đều đem cô ăn đến gần chết.
Khi biết cô có thai thì anh khó có thể kiềm chế sự hưng phấn đó. Mười lăm năm rồi, cảm giác lần đầu làm cha, thế nhưng có thể làm anh cảm động đến rơi nước mắt.
Mỗi lần thấy cô bị những người phụ nữ khác khi dễ thì anh đều nhớ, cái cô gái nhỏ này rõ ràng là rất bướng bỉnh , tự khi dễ bản thân , "Tận hết sức lực" , nhưng lại có thể công phá hết tất cả mọi khó khăn xảy ra?
Sau anh lại biết được, cô chính là không muốn cùng người tranh giành. Sau đó anh thu lại hào quang của chính mình, mới không tạo cho cô quá nhiều kẻ địch. Anh hiểu cô, muốn yên lặng, sống mọt cuộc sống khiêm tốn đơn giản.
Cô cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra tình yêu cũng có thể cảm nhận được, đó chính là cảm giác cả trời đất này là của mình. Cô muốn làm cái gì, chỉ một ánh mắt, anh liền hiểu rõ. Không đồng ý kiến thì cô chỉ cần khẽ cong lên môi, anh nhất định sẽ đầu hàng.
Cô ở phía sau, học được sự kiên ngạo,sự đắc ý, hơn nữa chính là biết các hướng người khác thị uy. Bởi vì anh là người đàn ông của cô, khắc lên cô con dấu, những người phụ nữ khác chỉ có thể đứng sang một bên.
Anh cưng chìu cô, cô cũng cưng chìu anh từ tận đáy lòng . Nhìn đến anh vì công việc thức đến nửa đêm, cô đau lòng; nhìn anh vì mình lo lắng, cô cũng đau lòng; nhìn anh cau mày, cô sẽ không cút do dự lại gần, nhón chân lên, vì anh vuốt vuốt tâm mi.
——"Tiểu Linh Linh, thân thể của em yêu làm thế nào cũng không đủ?"
——"Ừ ~ đồ lưu manh ~! Ai nha, đừng, nhột."
——"Nhột? Vậy để anh làm em hết ngứa?"
——"Không. . . . . . Không không không, anh mới vừa. . . . . . Tại sao lại? Đừng!"
——"Không được, em đang ngứa nha."
——"Uy ~ ô. . . . . ."
Nhưng là hiện tại, tất cả chỉ còn là mộng đẹp.
Mộ Ly nói, cả đời này cũng không muốn thấy cô, Mộ Ly cũng đã nói, cả đời chỉ thích một người là cô.
Thế nhưng lần này, thế nhưng anh lại nói với cô, không muốn gặp lại cô, để cho cô mang theo con của mình đi.
Cô nói không thương anh, vĩnh viễn sẽ không yêu. Nhưng chỉ cần trí nhớ cô còn tồn tại một ngày, cô sẽ không thể quên.
"Linh Linh, Linh Linh, tỉnh, tỉnh."
Mộ Ly đi, không quay đầu lại, tình yêu anh đối với cô chỉ còn là quá khứ.
"Linh Linh, mở mắt, đừng để gặp ác mộng."
Quý Linh Linh, cô cho rằng cô là ai?
Cô cho rằng cô là ai?
Em cho là, em là người anh yêu nhất!
"Linh Linh. . . . . ."
"A!" Hô. . . . . . Hô. . . . . . Trên giường bệnh Quý Linh Linh chợt mở mắt, từng ngụm từng ngụm hít thở.
"Linh Linh, con. . . . . . Con đã tỉnh. . . . . ."
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Khi Quý Linh Linh thấy rõ người tới là mẹ của mình thì cô cũng không thể khống chế tâm tình của mình được nữa lập tức nhào tới trong ngực Trang Mỹ Cầm, khóc lớn.
"Đứa bé này, thật xin lỗi, thật xin lỗi, để cho con chịu khổ rồi." Trang Mỹ Cầm đau lòng vuốt mái tóc dài của cô, nửa năm không gặp, con gái đã gầy đến không còn hình dáng.
"Mẹ, thật xin lỗi, con. . . . . . Con thực xin lỗi mẹ. . . . . ." Cô không phải là một người con tốt, để mẹ mình ở nước ngoài nhiều tháng.
"Linh Linh a, con phải kiên cường, biết không? Cuộc sống có khổ nữa mệt mỏi nữa, vì đứa bé cũng phải kiên trì." Trang Mỹ Cầm nghẹn ngào. Bà cho tới bây giờ cũng không biết, cuộc sống của con gái mình, so với bản thân bà còn khó khăn hơn.
"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ biết?" Quý Linh Linh chậm rãi đứng dậy, sắc mặt tái nhợt không có bất kỳ huyết sắc.
Trang Mỹ Cầm nhè nhẹ vỗ về gương mặt của cô, "Hiện tại quan trọng nhất là dưỡng tốt thân thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.