Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 117: Hiểu Phỉ trở về, bảo bảo vô ngại

Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu

27/11/2015

"Tôi cảnh cáo anh, đụng đến tôi sẽ không xong đâu, tôi nhất định sẽ để cho anh chịu không nổi hậu quả ~!" Quý Linh Linh hơi nâng cằm, nụ cười trên mặt đã biến mất hầu như không còn.

"A, " chỉ nghe Đặng Thống Phủ hừ lạnh một tiếng, “ Cái này là cô đang uy hiếp tôi? Là cô để cho tôi chịu không nổi, hay là Mộ Thượng tá đây?" Trong giọng nói của hắn tràn đầy giễu cợt, đối với uy hiếp của Quý Linh Linh rất xem thường.

"Anh nếu biết tôi là ai, còn dám có hành động như vậy, anh là có chuẩn bị tốt mà đến đây, thì hẳn đã chuẩn bị nhận lấy hậu quả rồi?" Theo bản năng, người đàn ông này tuyệt đối có vấn đề. Biết rõ thân phận của cô, còn dám làm như vậy, cho dù ăn tim gấu, cũng không có người lớn mật như vậy.

"Quý tiểu thư, phụ nữ, quan trọng nhất chính là thức thời. Đối với các cô mà nói, có nhiều người đàn ông yêu các cô, đây không phải là một chuyện rất tốt sao? Cô hiện tại đi theo tôi, trong lúc vô hình lại thêm một người nam nhân bảo vệ cô yêu cô, có gì không thể đây?" Đặng Thống Phủ khơi lên môi mỏng, dừng lại ngụy biện.

"Hả? Vậy tôi cũng muốn hỏi một chút, Đặng tiên sinh đại khái sống lâu như vậy, anh không có thật lòng yêu người phụ nữ nào sao, cũng không có một người phụ nữ nào thật lòng yêu anh sao? Nếu như anh từng thật lòng yêu một người phụ nữ, thì sẽ không thể nói ra câu nói này." Quý Linh Linh học bộ dáng của hắn, lạnh lùng giễu cợt .

Dạo này, ngựa đực nam nhân kiến thức hơn nhiều, nhưng là như loại này"Tâm chiều rộng" ngựa đực nam, thật đúng là hiếm thấy.( câu này mình không hiểu gì hết có gì các bạn góp ý mình sửa lại nha)

"Ha ha, chẳng lẽ Mộ Thượng tá đối với cô như thế?"

"Không sai." Nhắc tới Mộ Ly, so sánh anh cùng người đàn ông khác, càng thêm phát hiện anh càng ưu tú.

"Ha ha, Quý tiểu thư, hiện tại không còn người đàn ông nào sẽ chỉ chung tình như một, đó chỉ là lừa gạt những cô gái đơn thuần thôi. Cô đối với Mộ Thượng tá hiểu được bao nhiêu, bên cạnh anh ta có bao nhiêu người phụ nữ, mặt ngoài, sau lưng , cô biết được bao nhiêu? Đừng tưởng rằng đàn ông đối với cô nói vài lời lời tâm tình, cô liền tin tưởng tất cả. Ha ha, chỉ là, loại phụ nữ đơn thuần như cô, rất đúng khẩu vị của tôi."

Quý Linh Linh cau lông mày nhìn hắn, "Mộ Ly, so với anh còn tốt hơn gấp trăm lần!" Cô không cho phép bất luận ai dám nói xấu anh.

"Hả? Vậy chúng ta liền thử một chút, nhìn tôi đem cô xử trí, để xem Mộ Thượng tá có thể chạy tới cứu cô hay không !"

Khốn kiếp! Hắn rõ ràng biết Mộ Ly căn bản không thể tới.

"Anh không cần tới đây!" Quý Linh Linh lấy tay ôm bụng, bước lui về phía sau.

"Quý tiểu thư, hiện tại cô cần phải cẩn thận suy nghĩ, là an phận đi theo tôi, hãy để cho tôi. . . . . . Dùng sức mạnh, ha ha, nếu như dùng sức mạnh mà nói, tôi không dám cam đoan đứa nhỏ trong bụng cô, cuối cùng sẽ có cái gì kết quả." Chậc chậc, Đặng Thống Phủ chép chép miệng, mặt gấp không thể chờ."Không nên tới, nếu như anh dám động tới tôi, anh sẽ chết rất khó coi!" Trong lời nói của Quý Linh Linh lần này, rốt cuộc cũng không có cứng rắn nữa, nếu như đổi lại bình thường, cô sẽ có thể cùng hắn đấu một trận, hiện tại thân thể có khó khăn, cô chỉ có thể lui.

"Phản kháng của phụ nữ, sẽ kích thích tôi chinh phục ** lớn hơn, tôi không sợ thấy máu đâu."

"Cái tên biến thái này!"Lúc này Quý Linh Linh đã thối lui đến cửa, thân thể của cô không nhịn được run rẩy.

"Biến thái sao? Tôi chỉ là thích cùng phụ nữ có thai chơi thôi, khi tôi để tay lên bụng của họ thì ha ha, cô biết loại cảm giác đó sao? Khó có thể hình dung, quá đẹp." Hắn vừa nói, vừa tưởng tượng.

Quý Linh Linh môi mím thật chặt môi, ánh mắt một tấc không không rời nhìn chằm chằm hắn. Tên khốn kiếp này, sẽ không, sẽ không, cô không thể bị hắn làm thế! Mộ Ly, Mộ Ly anh đang ở đâu?

Vừa nghĩ tới chuyện kế tiếp, cô đã cố gắng đến cuối cùng.

"Đến đây đi, cho chúng ta vào được cuồng hoan, tôi dám cam đoan, tôi để cho cô trải qua một lần, bảo đảm cô sẽ yêu thích!" Nói xong, Đặng Thống Phủ liền vươn một tay đặt trên vai của Quý Linh Linh.

Mà lúc này, Quý Linh Linh cũng không muốn làm cá trên thớt, cô chợt trở tay bắt được cánh tay của hắn, đùi phải vừa nhấc, trực tiếp đá vào chỗ yếu của hắn.

"A!" Chỉ thấy hắn rên lên một tiếng, hắn cũng không chịu nhiều đau đớn, mà một tay kéo bả vai của Quý Linh Linh lại, dùng sức vung, Quý Linh Linh không đứng vững, trực tiếp đụng vào tường.

"Ô. . . . . ." Chấn động mãnh liệt, khiến cho bụng của cô có chút không thoải mái.

"Người phụ nữ này rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!"

Quý Linh Linh cắn thật chặt răng, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Không được tới đây!"

Chỉ thấy hắn một phát bắt được bả vai của cô, làm như sắp hôn cô!

"Cút ngay!"

"Ầm!"

"Linh Linh!"

"Phu nhân!"

"Các ngươi là ai!" Đặng Thống Phủ chợt buông Quý Linh Linh ra, bị mất điểm tựa, Quý Linh Linh trực tiếp ngã trên mặt đất.

"Linh Linh!" Quách Hiểu Lượng vừa thấy Quý Linh Linh ngã trên mặt đất, lập tức nóng nảy, "Tôi xem anh hình như là mắt chó đui mù!" Dứt lời, Quách Hiểu Lượng vọt thẳng lên, nhấc chân hướng Đặng Thống Phủ đá.

Tài xế lão Trương cũng không trì hoãn, cũng gia nhập đánh nhau. Lúc này, Quý Linh Linh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ. . . . . . Cô cảm thấy phía dưới thân chảy ra một dòng nước ấm, đặt sệt, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, bên tai mơ hồ truyền đến tạp âm.

"Linh Linh, chịu đựng, chịu đựng!"

"Phu nhân, phu nhân! Quách tiểu thư, cô cùng với phu nhân, tôi đi gọi điện báo cho Mộ tiên sinh!"

"Không được. . . . . . Không được. . . . . . Tôi không muốn để anh ấy lo lắng! Không nên gọi, van cầu ông. . . . . ."

. . . . . .

"Bác sĩ, các người cần phải cứu cô ấy!"

"Cô ấy không thể mất đứa bé!"

"Cô ấy hiện tại như thế nào?"

"Tôi. . . . . . Tôi không biết, thật là nhiều máu. . . . . ."

Giọng nói, tiếng khóc, khiến Quý Linh Linh khẽ thức tĩnh, lại một lần nữa nặng nề rơi vào giấc ngủ. Trừ phía dưới truyền tới cảm giác đau đớn, và muôn vàn nhớ nhung đối với Mộ Ly, ngoài ra cô cũng không nhớ nổi bất kỳ chuyện gì.

"Linh Linh hiện tại như thế nào?"

"Anh ấy đến chưa?"

"Không có, chưa có liên lạc!"

"Làm thế nào? Cô ấy còn chưa có tỉnh lại sao?"

"Không nên gấp gáp, chúng ta chờ xem."

. . . . . .

"Quý Linh Linh, tôi đã nói với cô như thế nào, người quan trọng nhất bên cạnh cô, cuối cùng sẽ hại cô. Ha ha, hiện tại như thế nào, đứa bé cũng sắp không giữ được, cô có biết là ai đã hại mình không? Ha ha. . . . . ." "Người đâu, mau đưa người đàn bà điên mang đi!"

. . . . . .

"Linh Linh, cô nên nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải gấp, hôm nay tôi vì công ty ký một đơn đặt hàng lớn, chờ cô tỉnh lại, cô có thể thấy thành tích."

"Cô trước đi ra ngoài đi, cô ấy hiện tại cần nghỉ ngơi. . . . . ."

Bọn họ đều ở đây làm cái gì, tại sao có nhiều người như vậy? Thân thể rất đau, đầu vẫn còn rất nặng. . . . . .

"Quý Linh Linh, cậu từ khi nào thì trở nên yếu đuối như vậy, không phải đã nghỉ rất lâu rồi sao, tại sao tới giờ vẫn không tỉnh lại ?"

"Cậu còn cần người đàn ông của cậu không? Cậu không tỉnh, anh ất cũng không cần cậu!"

"Thẩm tiểu thư, cô không cần nói như vậy, bác sĩ nói Linh Linh hiện tại không thể chịu kích thích thêm nữa."

"Cô biết cái gì? Quý Linh Linh, mình nói cho cậu biết, nếu như cậu không tỉnh lại, mình cũng sẽ không cần cậu nữa!"

"Ừ. . . . . ."

"Thẩm tiểu thư, Linh Linh có phản ứng!"

"Ừ. . . . . . Thật ồn ào nha. . . . . ."

"Quý Linh Linh, đồ ngốc này, cậu còn biết tỉnh sao?"

Thẩm Hiểu Phỉ lập tức kích động nhào tới bên cạnh cô, kéo tay của cô, từng giọt nước mắt rơi vào trên bàn tay của Quý Linh Linh.

"Hiểu Phỉ, gần đây cậu đã đi đâu vậy, tại sao mình không nhìn thấy cậu?"Sắc mặt của Quý Linh Linh trắng bệt, không còn hơi sức hỏi.

"Cậu hỏi cái gì mà hỏi! Chờ thân thể cậu tốt lên rồi, tất cả mình đều nói cho cậu biết!" Thẩm Hiểu Phỉ tiện tay lau đi nước mắt.

"Linh Linh, cô rốt cuộc cũng tỉnh! Thật xin lỗi, tôi không bảo vệ tốt cho cô. . . . . ." Quách Hiểu Lượng đứng ở trước giường bệnh, cúi thấp đầu.

"Tôi. . . . . ." Quý Linh Linh đột nhiên đưa tay sờ bụng của mình, "Ô. . . . . ."

"Không nên lộn xộn, trên tay của cậu còn đang truyền nước biển đó!" Thẩm Hiểu Phỉ cầm một tay của cô, "Yên tâm, đứa bé tất cả đều tốt, chỉ cần cậu tỉnh, nên không có chuyện gì." Cô vừa nói, trong mắt vẫn không nhịn được nước mắt đang dâng lên.

Quý Linh Linh giật giật đôi môi khô khốc, thật khó khăn nạn ra một nụ cười, "Mình không có chuyện gì, cậu cũng không cần khóc nữa." Cô chậm rãi nâng lên cái tay còn lại, chuẩn bị lau nước mắt cho Thẩm Hiểu Phỉ.

"Không khóc, mình không khóc, chỉ cần cậu tỉnh lại, tất cả đều tốt."

"Linh Linh, mình đi gọi bác sĩ cho cậu." Quách Hiểu Lượng vội vã rời đi.

"Hiểu Phỉ, mình. . . . . . Mình đã ngủ bao lâu?" Quý Linh Linh hạ tay xuống, không khỏi thật chặt nắm lại, đã qua một tuần lễ rồi sao? Mộ Ly trở về chưa? Tại sao cô càng muốn anh, trong lòng liền càng cảm thấy sợ .

Thẩm Hiểu Phỉ một tay đè lại bả vai của cô, "Cậu đó, đã ngủ ba ngày, nhưng là, mọi người ở đây đều cảm thấy cậu đã ngủ cả một thế kỷ."

"Hô. . . . . ." Mới ba ngày.

"Hiểu Phỉ, Mộ Ly có biết tình huống của mình không? Mình nhớ được ngày ấy, mình không cho bọn họ nói với anh ấy!" Quý Linh Linh liền vội vội vàng vàng mà nói.

Thẩm Hiểu Phỉ trên mặt lộ ra nụ cười, "Chúng mình cũng biết trong tâm cậu yêu thương anh ấy, chưa nói cho anh ấy biết. Cậu an tâm nghỉ ngơi đi, chờ lúc anh ấy trở về , cậu cũng liền có thể xuất viện, biết không?"

"Ừ, đứa bé không có chuyện gì, mình liền không có việc gì đâu. Người đàn ông kia như thế nào?" Cái người họ Đặng đó, nhất định không thể để cho hắn sông tốt.

"Đứa cháu kia của mình, có thể có chuyện gì được ? Mình đã nói Hướng Tuấn Ngạn mang người đi, đem hắn đi dạy dỗ, ai biết về sau cuộc sống của hắn sẽ như thế nào?" Thẩm Hiểu Phỉ nhịn không được bật cười, "Người đàn ông kia, chắc mắt hán mọc dưới chân rồi, hắn cho rằng người phụ nữ nào cũng có thể tùy tiện khi dễ sao? Chán sống rồi sao ."

Người đàn ông kia, không phải là không có mắt, rõ ràng nhất chính là hắn nhằm về phía cô .

"Cho hắn chút dạy dỗ là được, những thứ này cũng không cần nói cho Mộ Ly, cậu cũng biết tính tình của anh ấy. . . . . ."

"Mình nói cậu đại tiểu thư, bản thân bị như vậy, còn lo lắng cho anh ấy, cậu có phải quá yêu anh ấy?" Thẩm Hiểu Phỉ nói đùa.

"Ai nha, không có rồi, anh ấy gần đây có chuyện quan trọng phải làm, mình không muốn làm cho anh ấy phân tâm." Quý Linh Linh vội vàng giải thích, trên mặt lộ ra hạnh phúc ngọt ngào.

Nhưng khi nhìn nét mặt ấy của cô, Thẩm Hiểu Phỉ trên mặt lại không có bao nhiêu nụ cười, chỉ là phụ họa cười cười, nhưng cũng không có nói gì.

"Linh Linh, Thẩm tiểu thư, bác sĩ tới." Quách Hiểu Lượng lúc này đi tới, sau lưng đi theo bảy tám người bác sĩ.



Lúc này Thẩm Hiểu Phỉ đứng lên, tránh đường cho bác sĩ.

"Quý tiểu thư, hiện tại cảm thấy có chỗ nào không thoải mái?" Một người bác sĩ tuổi từ bốn mươi lăm ân cần hỏi.

"Chẳng qua là cảm thấy cả người không có hơi sức, những thứ khác đều khỏe."

"Ừ, ngày mai sẽ hết thôi, khôi phục cũng rất tốt."

"Bác sĩ, xin hỏi đứa bé của tôi. . . . . ." Quý Linh Linh có chút chần chờ.

"Đứa tất cả đều bình thường, lúc ấy chắc hẳn cô cố ý che ở bụng. Coi chỉ là thân thể có chút hư, lại thêm bị chút kích thích, mới có thể té xỉu. Chỉ là té xỉu trong thời gian dài như vậy, về sau cô nên nghỉ ngơi thật tốt."

"A, được, cám ơn ông." Quý Linh Linh chậm rãi cúi đầu, té xỉu dài như vậy, thất ra là trong bao nhiêu ngày?

"Nghỉ ngơi thật tốt."

Dứt lời, đoàn bác sĩ dặn dò mấy câu, rồi liền rời đi.

"Hiểu Phỉ, điện thoại di động của mình đâu?"

"À, ở đây. Trong đoạn thời gian này, cậu nên ít dùng điện thoại di động đi, đối với đứa bé sẽ có ảnh hưởng không tốt." Thẩm Hiểu Phỉ vừa nói, vừa đưa điện thoại di động cho cô.

"Mình biết rõ ." Quý Linh Linh cười cười, nhận lấy điện thoại di động.

Thẩm Hiểu Phỉ nghĩ rằng cô gọi điện thoại, nhưng Quý Linh Linh chỉ liếc nhìn giờ giấc.

Khi nhìn xong thời gian, lòng của Quý Linh Linh lập tức liền trầm xuống. Hiểu Phỉ tại sao lừa cô, tại sao nói cô chỉ hôn mê ba ngày? Từ hôm cô té xỉu, rồi đến hôm nay đã qua mười ngày rồi.

"Hiểu Phỉ, Hiểu Lượng, bây giờ tôi muốn nghỉ một chút, gần đây các người coi chừng tôi, cũng rất mệt mỏi, đi nghỉ trước đi." Quý Linh Linh đưa điện thoại di động đặt ở bên tay, ngẩng đầu lên hướng về phía họ nói.

"Mệt mỏi sao?" Thẩm Hiểu Phỉ đứng lên, vuốt cái trán của cô, "Đứa ngốc, phải tự học chăm sóc cho mình thật tốt mới được."

"Ừ, mình hiểu rồi."

"Linh Linh, tôi ở ngoài của canh chừng, có chuyện gì, cứ gọi tôi."

"Tốt."

Quý Linh Linh nhẹ nhàng nằm xuống, kéo chăn.

Quách Hiểu Lượng cùng Thẩm Hiểu Phỉ nhìn nhau một cái liền rời đi.

"Kêu Tần Mộc Vũ đến, tôi muốn gặp anh ta." Vừa ra phòng bệnh, Thẩm Hiểu Phỉ liền lạnh mặt nói.

"Đại ca, anh ấy. . . . . ."

“Tôi không cần biết lý do , cô chỉ cần nói cho anh ta biết, tôi muốn gặp anh ta, vậy là được rồi." Thẩm Hiểu Phỉ xoay người, thẳng nhìn chằm chằm Quách Hiểu Lượng.

"Tôi. . . . . ." Quách Hiểu Lượng muốn nói lại thôi, lão đại sau khi trở về, dặn dò cô không được gặp Thẩm tiểu thư , nhưng mà bây giờ. . . . . .

"Tô cho cô một giờ, nếu như anh ta không xuất hiện, tôi liền sẽ đích thân đi tìm . Tôi nói đến làm được, cô cũng không hi vọng tôi đem chuyện này làm cho khó coi chứ?" Thẩm Hiểu Phỉ nhếch môi cười, trong nụ cười có chứa mấy phần khinh thường.

"Nhưng. . . . . . Chuyện này. . . . . ."

"Tôi đã nói rồi, không cần có lý do , tôi chỉ muốn gặp được anh ta." Dứt lời, Thẩm Hiểu Phỉ không tiếp tục cho Quách Hiểu Lượng cơ hội nói chuyện, xoay người đi thẳng.

Quách Hiểu Lượng nhìn bóng lưng của Thẩm Hiểu Phỉ, không khỏi cau mày lại. Đại ca từ sau khi trở về, vẫn buồn buồn không vui, bây giờ nhìn sắc mặt của Thẩm tiểu không tốt, nếu như hai người. . . . . .

"Hiểu Lượng, ở sững sờ cái gì?"

Hướng Tuấn Ngạn đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô, vỗ xuống bả vai của cô.

"Làm sao anh cũng tới đây?" Nhìn thấy người tới, trên mặt của Quách Hiểu Lượng hiện lên đây sự nghi ngờ.

"Nhận ủy thác của người khác mà thôi, còn cô, ngươi hiện tại đại ca của cô trở lại, còn sắp xếp cho cô ở chỗ này, dễ dàng dò thăm tin tức?"Trên mặt Hướng Tuấn Ngạn mang một nụ cười chuyên nghiệp, nói chuyện rất trực tiếp.

Quách Hiểu Lượng ngửa đầu nhìn anh, há miệng nhưng không có lên tiếng, đã bị người ta đoán trúng, cô cũng chẳng thèm giải thích làm gì.

"Anh biết trong khoảng thời gian Thẩm tiểu thư biến mất cô ấy đã làm cái gì không? Hiện tại cô ấy lại muốn gặp đại ca. . . . . ."

"A, cô ấy, chỉ là đi làm một số chuyện. Gặp đại ca của cô, chuyện này không đúng ý muốn của anh ta, chẳng lẽ anh ta làm chuyện xấu quá nhiều, ngại gặp mặt Hiểu Phỉ?" Hướng Tuấn Ngạn sắc mặt bình thản, nhưng giọng nói đầy ý gây sự.

"Anh. . . . . . Hướng Tuấn Ngạn anh có thể đừng nói chuyện như vậy được không, tôi không thích nghe." Quách Hiểu Lượng xoay mặt, tức giận đến dặm chân.

"Ha ha." Hướng Tuấn Ngạn giơ tay lên khoác lên trên cánh tay cô, "Hiểu Lượng mấy ngày gần đây không thấy tôi, chẳng lẽ không nhớ tôi sao?" Anh cố ý lại gần cô, ở bên tai của cô thổi khí nóng.

"Anh không cần áp sát như thế, đang trong bệnh viện." Quách Hiểu Lượng không chịu nổi loại trêu đùa này, bận rộn lo lắng nghĩ cách đẩy anh ra, nhưng sức của Hướng Tuấn Ngạn thật sự khá lớn.

"Không nên cử động, nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm ra những thứ gì."

Một câu nói, trực tiếp khiến Quách Hiểu Lượng an phận .

"Đi tìm đại ca của cô, làm sai chuyện, sớm muộn gì đều phải thừa nhận, mỗi ngày đều trốn tránh, đây cũng không phải là tính cách của anh ta."

"Chuyện này, cùng anh ấy không có quan hệ, tại sao anh nhất định là anh ấy sai?" Quách Hiểu Lượng nhịn không được nói chuyện vì Tần Mộc Vũ.

Trong mắt cô mang theo tức giận nhìn Hướng Tuấn Ngạn, ở thời điểm cô không chú ý, môi đỏ mọng lại bị bắt.

"Ô ô. . . . . ."

Hướng Tuấn Ngạn ôm đầu của cô, vốn định tăng thêm nụ hôn này , nhưng nghĩ lại, mình còn có chuyện quan trọng trong người, chỉ lướt qua nhẹ nhàng.

"Anh làm cái gì vậy?" Sau khi anh rời đi, Quách Hiểu Lượng theo bản năng bưng kín miệng của mình.

"Hiểu Lượng, nhớ, làm sai chuyện chính là làm sai, nhiều hơn nữa giải thích cũng không cần. Cô là bạn gái của tôi, tôi không thích khi gặp nhau lại nghe về người đàn ông khác." Giọng của Hướng Tuấn Ngạn không nhanh không chậm, nhưng vào tai của Quách Hiểu Lượng, lại vô cùng mang tính uy hiếp.

"Anh. . . . . . Chúng ta cũng chỉ là. . . . . ."

"Hư! Cô tốt nhất vẫn là không nói ra, nếu không tôi. . . . . ."

"Tốt lắm! Tôi bây giờ còn phải đi tìm đại ca, Thẩm tiểu thư chỉ cho tôi một giờ đồng hồ." Quách Hiểu Lượng có chút tức giận ngắt lời anh, chỉ là mấy ngày không gặp, lại phát hiện anh càng ngày càng có tính xấu.

"Ừ, đi đi." Hướng Tuấn Ngạn buông lỏng cánh tay, sau đó lại ấn lên trên mặt cô một nụ hôn, "Đi sớm về sớm."

Quách Hiểu Lượng giơ tay lên xoa xoa gương mặt, không nói gì, liền rời đi.

Sau khi cô rời đi, Hướng Tuấn Ngạn trên mặt lại lộ ra mấy phần nụ cười, "Cô đối với anh ta tốt như vậy, anh ta có biết?"

=.=

Quý Linh Linh cuộc gọi nhỡ trong điện thoại di động, mười mấy cuộc, tất cả đều là Giang Tâm Giao. Lúc trước Mộ Ly nói một tuần sẽ trở lại, bây giờ làm cái gì đã qua mười ngày, thế nhưng anh lại không có bất kỳ tin tức.

Mộ Ly, anh trở về chưa?

Cô nhìn điện thoại di động, hiện tại cô chỉ cần gọi cho anh, liền có thể xác minh.

Suy tư một hồi, cuối cùng cô chịu chỉ là nội tâm đau khổ, nhấn phím call.

Nghe từng hồi “ tít tít”, cô cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

"Alo."

"Alo. . . . . . Mộ. . . . . ." Nghe được âm thanh của anh, tiếng của cô không thể cất lên. Nước mắt không nhịn được theo gò má tuột xuống, "Mộ Ly. . . . . ."

"Ừ, em bây giờ ở đâu đâu?" Tiếng của Mộ Ly.

"Em. . . . . . Em đang ở nhà của anh, chừng nào thì anh trở lại, em. . . . . ." Em nhớ anh lắm, Quý Linh Linh che miệng thật chặt, không muốn làm cho tiếng khóc của mình phát ra.

"Một hai ngày nữa sẽ trở về, chăm sóc cho mình thật tốt, anh rất muốn trở về, nhưng còn chưa xử lý xong mọi chuyện."

"Rè rè. . . . . . Tút tút tút. . . . . ." Ngay sau đó là âm thanh tút tút của điện thoại.

Quý Linh Linh đưa điện thoại di động đặt xuống, anh ấy vẫn chưa về, Hiểu Phỉ lại nói cô hôn mê ba ngày, âm thanh của anh nghe rất tỉnh táo, có lẽ là chuyện rất khó giải quyết, anh ấy gặp phải khó khăn?

Hô. . . . . . Không cần nghĩ, còn có hai ngày, anh ấy sẽ trở về, cô chỉ muốn an tâm chờ anh trở lại là được rồi, cần nhất hiện tại là bồi dưỡng thân thể thật tốt, nếu như anh trở về lại gặp bộ dạng của cô như bây giờ, nhất định sẽ đau lòng.

Nghĩ tới đây, tâm tình của Quý Linh Linh không khỏi khá hơn .

"Ting ting. . . . . ."

"A? Tâm Giao."

"Linh Linh, cô đã tỉnh! Cám ơn trời đất, cô không có chuyện gì!" Giọng của Giang Tâm Giao đầy hưng phấn.

"Ừ, tôi không có chuyện gì."

" Cô nha, không chịu chăm sóc mình thất tốt, nhưng bây giờ cô đã tỉnh, thì mọi chuyện đều tốt rồi. Tôi lại nói cho cô biết một chuyện tốt, hôm nay tôi vì công ty chúng ta lại ký kết thành công một hộp đồng, giá trị 50 triệu !"

"50 triệu!" Quý Linh Linh vừa nghe đến mấy cái chữ này, không khỏi có chút cảm thấy bối rối, công ty còn chưa bắt đầu được bao lâu, cư nhiên tìm được hợp đồng lớn như vậy.

"Hắc hắc, vui mừng đi, tôi nói là sẽ thành công mà. Mới vừa rồi tôi dùng con dấu của cô cùng đối phương ký hợp đồng, ngày mai chúng ta mà có thể chính thức khai công, còn dư lại sẽ chờ cô trở lại, giám đốc."

"Tâm Giao, trong khoảng thời gian này, thật vất vả cô rồi, tôi thật sự không biết nên sao sao cám ơn cô rồi, rõ là. . . . . ."Giọng của Quý Linh Linh tràn đầy áy náy.

"Đứa ngốc, ngươi đang nói nói cái gì đó? Cái công ty này cô mặc dù là chủ, nhưng cũng có không ít cổ phần của tôi mà, tôi làm như vậy cũng là vì mình. Bây giờ cô chính là thời điểm cô không thể làm việc, tôi làm nhiều một chút cũng là việc nên làm mà rồi, cô cũng không cần nói lời cảm ơn nữa." Giang Tâm Giao cười trêu ghẹo cô.

"Ừ, tôi biết rồi, chờ tôi ở đây hai ngày nữa là có thể xuất viện, chuyện thứ nhất cần làm, chính là muốn mời cô ăn cơm."

"Vậy tôi trước hết cám ơn Tổng giám đốc rồi. Linh Linh, trong công ty còn có một số chuyện, tôi trước hết không thể ở bên chăm sóc cô, tôi liền chờ cô xuất viện sau kiểm nghiệm công việc."

"Ừ, được, tôi cũng không có chuyện gì, không cần đến ."

"Vậy thì tốt, biết cô tất cả đều tốt, tôi liền an lòng, bây giời tôi đi làm việc, lát nữa lại điện thoại cho cô."

"Tốt."

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng còn đang suy nghĩ đến 50 triệu, công ty còn chưa mở một tháng, liền kiếm được hóa đơn lớn như vậy, xem ra Giang Tâm Giao trong mấy ngày nay khẳng định đã làm nhiều chuyện. Cái người Đặng Thống Phủ chắc là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, bây giờ có thể nhận được 50 triệu , để cô nghĩ tới đều không khỏi hưng phấn.

=^.^=



"Thẩm tiểu thư, đại ca tới." Ở khu nghỉ ngơi của bệnh viện, Quách Hiểu Lượng đi ở phía trước.

Thẩm Hiểu Phỉ điếu thuốc trong tay dập tắt khói, ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đứng ở cửa. Mấy tháng không có gặp, nhìn thân thể hình như càng ngày càng suy yếu.

"Hiểu Lượng, cô ra ngoài trước đi." Tần Mộc Vũ nói.

"Được."

Đợi Quách Hiểu Lượng đi ra ngoài, Thẩm Hiểu Phỉ đứng lên, trên mặt lại ngưng tụ lại mấy phần khinh thường, "Gấp như vậy, khiến tiểu nha đầu sùng bái anh rời đi, có phải sợ phá hủy hình tượng của mình trong lòng cô ấy?"

Tần Mộc Vũ nhìn chằm chằm vào cô, nghe lời nói của cô..., nhưng không có phản ứng chút nào. Vẻ mặt mệt mỏi, bộ dáng này của anh, cùng lúc bình thường quả thật có khác biệt một trời một vực.

"Ha ha, xem bộ dáng bây giờ của anh, chẳng lẽ là bị lượng tâm cắn rứt sao? Hay là đang cố giả bộ để nhận được sự đồng tình?" Thẩm Hiểu Phỉ lạnh lùng châm chọc một tiếng, không cho anh bất kỳ cơ hội giải tích nào.

"Hiểu Phỉ. . . . . . Tôi. . . . . ."

"Đừng có gọi thân mật như vậy, hai chúng ta cũng không có bất kỳ quan hệ gì!" Thẩm Hiểu Phỉ cười một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn anh, "Anh làm anh em, huynh đệ tốt đến như vậy sao? Tần Mộc Vũ, tôi trước kia tại sao không có phát hiện, anh có cái loại tiềm lực này? Bỏ đá xuống giếng, là bản lãnh của anh sao."

"Tôi. . . . . . Tôi không nghĩ chuyện sẽ như thế này, này thật. . . . . ." Tần Mộc Vũ muốn nói lại thôi.

"A, anh không biết? Chuyện này, hình như anh là người làm tất cả, anh điều tra theo đầu mối, anh lại không biết? Mười ngày trước, không phải là anh rất hài lòng sao, hiện tại lại bày ra một bộ dáng muốn chết, anh nghĩ là đang mê hoặc người nào?" Thẩm Hiểu Phỉ lời nói lạnh nhạt, nhưng Tần Mộc Vũ không nhúc nhích chút nào.

"Nếu như tôi mà biết mọi chuýenẽ như thế này, tôi thề, tôi sẽ không nhúng tay. Tôi hiện tại. . . . . . Tôi cũng không biết làm như thế nào để có thể sửa sai. . . . . . Nhìn đến bọn họ. . . . . ."

"Hừ, anh không cần nữa giả mù sa mưa ~! Anh có biết tất cả đều là bởi vì anh, bọn họ. . . . . . Bọn họ cuộc sống sau này sẽ phải thay đổi! Hiện tại tình trạng của Quý Linh Linh như thế này, anh có biết cuộc sống sau này của cô ấy như thế nào? Anh chính là như vậy làm mà làm huynh đệ tốt của người khác sao?" Thẩm Hiểu Phỉ lớn tiếng mắng, mắt lại nổi lên màu đỏ.

"Hiểu Phỉ. . . . . ."

"Câm miệng! Tần Mộc Vũ, anh không có tư cách gọi tên tôi! Hiện tại tôi tìm anh , không chỉ là vì mắng anh, tôi chỉ là để cho anh biết, nếu như các người dám làm tổn thương cô ấy dù chỉ một chút, tôi cũng sẽ đem hết toàn lực bảo vệ cô ấy, anh nên biết, tôi có cái năng lực này!"Nét mặt của Thẩm Hiểu Phỉ, biểu hiện càng thêm lạnh lẽo cùng thù hận.

"Tôi. . . . . . Tôi phải nói như thế nào, thì cô mới có thể tin tưởng tôi. Tôi thấy được bộ dáng hiện tại của anh ấy, tôi. . . . . . Tôi cũng không nghĩ, tôi căn bản cũng không biết cái kết quả này. . . . . . Hiện tại tình trạng của anh ấy , đã để tôi đau đến không muốn sống rồi, cô bây giờ lại. . . . . . Hiểu Phỉ, cô không cần có cái bộ dáng này!" Tần Mộc Vũ bùm lập tức quỳ trên đất, lúc này không hề cò có phong thái hằng ngày, cùng với hình ảnh phong lưu lãng tử lúc đầu , hình như là hai người.

Thẩm Hiểu Phỉ nhìn anh quỳ xuống, nhưng không có nửa phần mềm lòng.

"Là anh đem bọn họ đẩy đến con đường vạn kiếp bất phục, nếu như cô ấy có chuyện gì, tôi nhất định sẽ để cho anh đi theo bồi mệnh đấy!" Nói xong, Thẩm Hiểu Phỉ sải bước lướt qua anh, đi ra khỏi phòng.

Tần Mộc Vũ quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy cảm giác vô lực, "Nếu như có thể, tôi cũng vậy muốn dùng cái mạng này để đổi."

"Đại ca!" Quách Hiểu sáng vội vả xông tới, liền thấy Tần Mộc Vũ quỳ dưới đất.

"Đại ca, anh nhanh lên một chút, không nên quỳ ở chỗ này . Anh đã ba ngày không có ăn cái gì, nếu như tiếp tục như vậy nữa. . . . . . Thân thể của anh sẽ không thể chịu được ." Quách Hiểu Lượng vừa nói xong, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

Tần Mộc Vũ ngẩng đầu lên, nhìn hai mắt đẫm lệ của Quách Hiểu Lượng. Anh nhẹ nhàng giật giật cánh môi, "Tôi đã làm sai?"

"Không có, không có! Làm sao anh lại có lỗi, anh cho tới bây giờ cũng không có lỗi. Anh làm nhiều như vậy, cũng là vì người khác, anh không có sai. . . . . ." Quách Hiểu Lượng trong bụng kích động, lập tức ôm lấy Tần Mộc Vũ, "Anh tại sao lại có lỗi, đây không phải là kết quả mà anh đã nghĩ đến. . . . . ."

Tần Mộc Vũ giống như mộ tượng gỗ người không có cảm xúc, mặc cho Quách Hiểu Lượng ôm lấy thật chặt, "Nhưng tại sao, có kết quả, thế nhưng anh ấy lại không vui mừng , mà lại. . . . . ."

"Không có! Đây tất cả đều cùng anh không có quan hệ, anh ấy sẽ tốt, bọn họ cũng sẽ tốt, anh không cần có cái bộ dáng này, đại ca, van cầu anh. Tôi phải làm như thế nào, để anh có thể quý trọng bản thân hơn. Anh ấy bây giờ đã nhập viện rồi, anh không thể tiếp tục như vậy nữa ." Quách Hiểu Lượng kích động đến mức nước mắt rơi như mưa, cô không biết mình nên nói như thế nào nữa, chỉ biết là, cô hiện tại duy nhất có thể làm chính là muốn bảo vệ Tần Mộc Vũ chu toàn.

"ừ, anh ấy bây giờ còn đang nằm viện, vẫn còn có thể hôn mê bất tỉnh, tôi không thể tiếp tục như vậy. . . . . . Không thể. . . . . ." Tần Mộc Vũ dằng dặc.

"Đại ca!"

"Anh Vũ Nhân. . . . . ." Quách Hiểu Lượng vừa thấy được người tới, nhất thời trong lòng nhẹ đi mấy phần.

"Đại ca, đây là thế nào?" Mạc Vũ Nhân ngồi xổm người xuống, lo lắng hỏi.

“Đại ca anh ấy. . . . . ."

"Có phải bởi vì chuyện kia?"

"Ừ." Quách Hiểu Lượng cắn thật chặt môi, nước măt không cầm được chảy ra.

"Làm sao lại trở thành như vậy!" Mạc Vũ Nhân lầm bầm lầu bầu một câu, "Tốt lắm, không thể để cho đại ca tiếp tục như vậy nữa, cô đi gọi các huynh đệ, hiện tại đại ca cần trị liệu."

"Ừ, anh ấy đã ba ngày không có ăn cái gì. . . . . . Tôi. . . . . ."

"Ba ngày!" Mạc Vũ Nhân nhìn Tần Mộc Vũ thoi thóp thở, cảm thấy trái tim nóng lên, "Điên rồi sao? Người lớn như vậy, còn đem mình làm đứa bé?"

Quách Hiểu Lượng nén lệ, lắc đầu một cái, anh ấy là đang chuộc tội. . . . . .

"Tốt lắm, không cần trì hoãn nữa, lập tức gọi các huynh đệ đi vào. Nếu đại ca cứ tiếp tục như vậy nữa, sẽ có nguy hiểm đến tánh mạng." Mạc Vũ Nhân ổn định tâm thần phân phó nói.

"Ừ, tôi lập tức đem người đến!" Quách Hiểu Lượng lảo đảo đứng lên, vội vã chạy ra ngoài.

Mạc Vũ Nhân liếc mắt nhìn, thấy Tần Mộc Vũ đã hôn mê bất tình, "Chuyện làm sao sẽ diễn ra thành như thế này?"

—— ^.^ ——

"Đã gặp anh ta?"

"Ừ."

"Anh ta nói thế nào? Sám hối, hay là như thế nào?"Trên khuôn mặt của Hướng Tuấn Ngạn đầy vẻ lạnh lùng, không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào.

Thẩm Hiểu Phỉ xoay người, nhìn về phía hướng Tuấn Ngạn, "Anh nói, tôi nếu không trở về quá muộn, nếu như mà tôi về sớm . . . . . . Về sớm tới một ngày cũng tốt, chuyện. . . . . . Có lẽ cũng sẽ không phát triển trở thành như thế này." Đang nói chuyện, nước mắt của Thẩm Hiểu Phỉ lại rơi xuống.

"Cái này cùng cô không có quan hệ, mặc kệ cô có xuất hiện hay không, chuyện chắc chắn sẽ bị tra ra. Cô cảm thấy chỉ bằng sức lực của một mình cô, thì có thể lừa gạt được tát cả mọi người được không?" Hướng Tuấn Ngạn dựa vào cửa sổ, thân hình không nhúc nhích.

"Nhưng. . . . . . Nếu như cô ấy biết tin tức này, cô ấy sẽ biết nên làm cái gì? Anh biết. . . . . . Anh so với ai khác cũng rõ ràng, cô ấy. . . . . ." Thẩm Hiểu Phỉ lấy tay che miệng, cúi đầu, không biết phải làm như thế nào mớ đúng.

"Hiểu Phỉ, cô đã vì cô ấy làm nhiều chuyện như vậy rồi, hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước, đây là vận mệnh của bọn họ, cùng cô không có bất kỳ quan hệ gì."

"Nhưng là, tôi đã làm nhiều như vậy. . . . . . Tại sao vẫn không thể bảo vệ cô ấy. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi thật sự không dám tưởng tượng, nếu cô ấy biết cái kết quả này sẽ trở nên như thế nào. . . . . . Bác sĩ nói, hiện tại cô ấy phải dưỡng thai, anh có biết hậu quả gì néu như cô ấy biết được sự thật không?" Nước mắt khổ sở, một giọt lại một giọt, Thẩm Hiểu Phỉ đã khóc không thành tiếng.

Hướng Tuấn Ngạn nhìn cô, không dám mở miệng. Hiện tại không có biện pháp tốt hơn, còn phuong án của anh, chính là đi một bước tính một bước.

"Tốt lắm, đừng khóc, cô một lát còn phải đi gặp cô ấy. Cô không phải muốn làm cho cô ấy lo lắng chứ?" Hướng Tuấn Ngạn vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng của cô.

"Tôi muốn đưa cô ấy đi!" Thẩm Hiểu Phỉ chợt ngẩng đầu lên, trên mặt còn mang theo nước mắt.

"Cô ấy đồng ý?"

"Mặc kệ cô ấy có đồng ý hay không, tôi đều muốn dẫn cô ấy đi! Thời gian là loại thuốc tốt nhất để chữa lành tất cả mọi thứ, chỉ cần thời gian qua đi, tất cả mọi chuyện cũng sẽ hóa thành hư không ~!"

"Hiểu Phỉ, tôi khuyên cô hãy suy nghĩ thật kỹ, trốn tránh không phải là phương pháp giải quyết mọi chuyện tốt nhất." Hướng Tuấn Ngạn nhắc nhở, "Cô cảm thấy cô ấy là loại người có thể dễ dàng quên đi một người sao? Cô ấy hiện tại rất bình thường, không phải mất trí nhớ."

Thẩm Hiểu Phỉ ngơ ngác nhìn Hướng Tuấn Ngạn, "Chẳng lẽ phải để cho tất cả như vậy phát triển tiếp sao?"

"Đi một bước , tính một bước."

Cô nhắm thật chặt mắt lại, đi một bước , tính một bước. . . . . .

=.=

"Linh Linh, cô đang nghỉ ngơi sao?"

"Tâm Giao, không đâu, mới vừa ăn cơm xong, không ngủ được."

"Tôi muốn cùng cô nói chuyện, cái này hợp đồng 50 triệu, ngày mai tôi sẽ phải bắt đầu bắt tay chuẩn bị vào tài liệu, cần vay tiền." Giang Tâm Giao nói với cô.

"A, vậy cần vay bao nhiêu?"

"Đại khái hơn một nghìn vạn đi, cụ thể sổ sách, còn để ngày mai dự tính số tiền."

"Mười triệu. . . . . ."

"Linh Linh, tôi đã tính qua, đại khái thời gian nửa năm, chúng ta sẽ thu hồi tiền vốn cùng với lời rồi. Mà trong thời gian nửa năm, tiền lãi cũng sẽ không quá nhiều. Nếu như cô cảm thấy có thể, tôi vào ngày mai sẽ đi vay, hoặc là. . . . . . Chờ cô xuất viện, làm tiếp cũng được." Giọng của Giang Tâm Giao có chút chần chờ.

"A, không cần, ngày mai cô phải đi bắt tay vào việc chuẩn bị đi, lại chờ tôi xuất viện, chuyện sẽ trì hoãn . Tâm Giao, tất cả liền làm phiền cô rồi."

"Được rồi, tốt lắm, nhận được lệnh của cô, tôi liền đi an bài. Vay mua tài liệu, ha ha, chúng ta phải phát triển thật thuận lợi."

Nghe Giang Tâm Giao cười, Quý Linh Linh cũng vui lây, không nhịn được cũng cười , "Ừ đúng vậy." Phát triển thật thuận lợi, nếu như anh ấy biết, có lẽ sẽ vì mình vui mừng.

"Vậy cứ như thế, cô tốt nhất nghỉ ngơi, tôi còn công việc."

"Ừ, tốt."

"Quý Linh Linh! Cậu lại đang gọi điện thoại!" Thẩm Hiểu Phỉ bưng một chậu nước nóng đi vào, vừa thấy được điện thoại di động tronh tay Quý Linh Linh, không khỏi lên tiếng nói.

"Không có gì, là chuyện của công ty, đừng đánh đừng đánh." Quý Linh Linh hướng về phía cô le lưỡi một cái, liền tranh thủ dấu điện thoại di động đi.

“ Mình có đem chút nước nóng, rửa sạch thân thể một chút."

"Tốt , Hiểu Phỉ cám ơn cậu, mấy ngày nay cậu nhất định bận chết đi được có phải không?" Quý Linh Linh cảm kích nhìn Thẩm Hiểu Phỉ, cô không có chị em ruột, nhưng lại có Thẩm Hiểu Phỉ cũng đã đủ rồi.

"Này này, không cần buồn nôn như vậy, mình chính là mẹ nuôi của đứa bé, có được hay không. Cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc đó sinh cho mình một tiểu bảo bảo tắng trẻo mập mạp, đây mới là mấu chốt."

"Được rồi,mẹ nuôi của bảo bảo,mình theo nghe lệnh của cậu!" Hai phụ nữ cười hì hì cùng nhau, Thẩm Hiểu Phỉ cầm khăn lông nóng, tỉ mỉ rửa người cho Quý Linh Linh.

Nếu như cô có thể mang Linh Linh đi, có lẽ cô có thể chăm sóc tốt cho cô ấy, quên hết mọi thứ, cùng bảo bảo cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. Cô ấy sẽ không còn buồn phiền?

"Linh Linh, Thẩm tiểu thư."

"Hiểu Lượng, cô đã đến rồi!"

Thẩm Hiểu Phỉ thật chặt khăn lông nóng ở trong tay, không có lên tiếng, chỉ nói một câu, "Linh Linh cần nghỉ ngơi, nếu như không có chuyện gì, cô hãy đi về trước đi."

"Thẩm tiểu thư, tôi còn muốn bảo vệ Linh Linh."

Thẩm Hiểu Phỉ nhướng mày, "Cô ấy có tôi ở đây chăm sóc, trong khoảng thời gian trước làm phiền cô rồi."

"Tôi. . . . . ."

"Linh Linh cần nghỉ ngơi rồi, cô trước tiên nên trở về thôi." Thẩm Hiểu Phỉ lạnh giọng đuổi người.

"Hiểu Phỉ. . . . . ." Quý Linh Linh kéo kéo ống tay áo của cô, "Hiểu Lượng, không có chuyện gì, cô ấy ở nơi này, tạo thêm một phần náo nhiệt thôi." Quý Linh Linh trong lòng cảm thấy rất ngờ vực, Hiểu Phỉ không phải loại người đem chán ghét trực tiếp biểu hiện trên mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook