Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 115: Mộ Ly cho Nghiêm Tử Tuấn cảnh cáo

Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu

11/08/2015

"Tổng giám đốc Lãnh."

Hạ Giản Dao cầm hợp đồng trên tay, vừa lúc vội vã đi vào thang máy, đã gặp Lãnh Dạ Hi từ trong đi ra. Có lẽ do không biết sẽ gặp anh ở đây, nên bất chợt hơi ngại.

"Đi ra ngoài à?" Lãnh Dạ Hi nửa phần cũng không giống người làm khác, dù bây giờ anh đang đứng ở thế giới của người ta, anh đều mang dáng dấp của một người đầu não, một bộ mặt của sự trí tuệ tinh anh.

"Vâng, ngày hôm qua mới tìm được hai đối tác, hôm nay dự định qua đó nói chuyện." Hạ Giản Dao cũng khách sáo với Lãnh Dạ Hi, không còn cảm giác giống như một nhân viên dưới cấp của anh.

"Quý Linh Linh không đi cùng cô à?" Lãnh Dạ Hi rời khỏi thang máy, đưa mắt nhìn Hạ Giản Dao, trên mặt vẫn giữ nguyên nét như cũ.

"Linh Linh đi cục Xây Dựng, làm một số thủ tục về thu phí, hai chúng tôi phân công lẫn nhau." Giọng nói Hạ Giản Dao tự nhiên nhỏ lại, đối diện với Lãnh Dạ Hi tự dưng có có cảm giác áp lực hơi lớn.

"Ừ." Lãnh Dạ Hi nghe vậy thì xoay người đi vào lại thang máy.

"Tổng giám đốc Lãnh, anh phải đi à?"

"Thế nào? Cô muốn giữ tôi lại sao?" Lãnh Dạ Hi nhếch mép hỏi ngược.

"Nào có, nào có." Hạ Giản Dao cuống quít cúi thấp đầu xuống, cuối cùng chỉ có thể để mặc cửa thang máy khép lại, ngay cả một bước chân cô cũng không đi về phía trước.

Haizzz... Hạ Giản Dao nhìn đèn thang máy từ từ hạ thấp con số trên bảng điện tử, cô không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Xem ra cô không thể để Quý Linh Linh làm quá nhiều việc, một Lãnh Dạ Hi cũng đủ khiến cô ngáp không nổi rồi.

= Tiểu Ngạn =

"Sao rồi, gặp được người cậu muốn gặp chưa?"

Lãnh Dạ Hi vừa ra khỏi thang máy, thì chạm mặt ngay một người phụ nữ khác.

"Sao em lại ở đây? Theo dõi tôi?" Đôi mắt Lãnh Dạ Hi sa sầm, giọng nói thì lạnh lẽo, đã vậy càng tăng độ lạnh ở từ cuối.

"À, chỉ là em đi ngang qua công ty của anh, định tìm anh tâm sự chút, thì bắt gặp anh vội đến chỗ này. Chậc chậc, đúng là chưa từ bỏ thật, cô ta cũng làm vợ người ta rồi, còn sắp làm mẹ nữa, anh, như này...chung tình quá rồi đấy."

"Vương Náo Náo! Khoa tâm thần mấy em rãnh lắm phải không?" Lãnh Dạ Hi thật sự không chịu nổi tính nhiều chuyện của cô ta, lại nhìn cái vẻ buồn cười kia, lòng anh càng thêm lạnh.

"Thật ra thì cũng không rãnh lắm, không thấy bây giờ em đang có công chuyện hay sao?" Vương Náo Náo không để ý chút xíu nào đến tâm tình sắp bộc phát của anh, cô vòng lấy cánh tay anh, "Tình hình gần đây của anh không ổn định cho lắm, tôi thấy hay là, tốt nhất nên đến bệnh viên chúng tôi kiểm tra tổng thể từ trên xuống dưới đi, như vậy sẽ ổn hơn đấy."

"Vương Náo Náo!" Lãnh Dạ Hi cất cao giọng nói,có ý cảnh cáo.

"Dễ giận cũng là một dấu hiểu của việc tinh thần không được bình thường đó." Vương Náo Náo tựa vào đầu vai anh, không thèm để ý đến cơ thể đang run vì tức của anh.

"Vương Náo Náo, buông tay ra." Rời khỏi công ty của Quý Linh Linh, đi tới bãi đậu xe, giọng của anh cũng dịu hẳn đi.

"Về sau lúc không có người ở cạnh, em cho phép anh gọi nickname của em, Cẩm Hân." #TiểuNgạn: từ Cẩm锦trong Cẩm Hân锦欣là giản thể của từ 錦. Có nghĩa là: Một tiếng dùng để khen ngợi, chỉ cái rực rỡ hoặc đẹp đẽ. Ví dụ: lòng người khôn khéo gọi là cẩm tâm 錦心, lời văn mĩ lệ gọi là cẩm tảo 錦藻. Mà Hân 欣 có nghĩa là mừng, vui vẻ, sung sướng.Cho nên, theo mình thì Cẩm Hân có nghĩa là Sung sướng vô ngần. Ai có nghĩa hay hơn thì đóng góp nhé.

"Nhàm chán." Lãnh Dạ Hi liếc cô cái, anh còn chưa không biết quan hệ của hai người bọn họ đã lên đến mức độ thân thiết kiểu đó, lại còn cần gọi bằng nick name.

"Là rất nhàm chán chứ, chẳng phải anh biết Quý Linh Linh đi đến cục Xậy Dựng à, chắc gặp ai đó đúng không?" bàn tay nhỏ của Vương Náo Náo cứ kéo anh nhưng anh lại không né tránh, có lẽ chẳng muốn phiền phức, để mặc cô kéo đi.

Lãnh Dạ Hi nghe vậy thì nhíu mày.

"Nghiêm Tử Tuấn đấy, người đàn ông này chắc anh cũng biết mà." Vương Náo Náo lại gần anh hơn, đôi môi xinh đẹp tăng thêm độ cong nụ cười. Thấy cái người đàn ông này lúc nào cũng trưng cái bộ mặt lạnh lùng giả tạo, thì ra anh lại là người nặng tình nặng nghĩa như vậy, thật sự không nhìn ra.

"Sao em biết?" Lãnh Dạ Hi phòng bị nhìn cô.

"Em muốn biết, thì biết hết thôi." Vương Náo Náo nhìn anh cười một cái "Còn ngây ra à?" Nói xong, cô đưa tay thò vào túi anh lục lọi, lấy chìa khóa xe ra.

"Em..."

Lúc này, Vương Náo Náo trở mình một cái đã đi tới bên cạnh xe "Lãnh Dạ Hi, chờ tới lúc anh đuổi đến cục Xây Dựng, chắc đồ ngon trên người Quý Linh Linh bị ăn sạch bách mất rồi... Này!"

Thiệt là, sao hấp tấp thế không biết? Nhưng mà cô có đúng một ngày nghỉ là hôm nay thôi, thế mà bị nhét vào xe cùng anh.

"Cái tên đàn ông này chẳng biết lịch sự chút nào, em là con gái dấy." Vương Náo Náo ngồi ở vị trí kế bên tài xế lái xa, hơi tức nhỏ giọng lầm bầm.

"Còn nhiều chuyện là đi khỏi xe đấy!" Lúc này Lãnh Dạ Hi đã khởi động xe hơi.

Vương Náo Náo không thèm để ý, còn huýt sáo với anh: "Nhưng mà anh phải nhanh lên chút nữa, em nghe nói cái tên Nghiêm Tử Tuấn ấy bây giờ không phải là một gã đàn ông sợ vợ nữa rồi. Một người đàn ông mà chuyển hướng, no bụng rồi sẽ nghĩ đến chuyện tình dục."

Lãnh Dạ Hi không nói gì, mà chỉ quay đầu sang trừng mắt liếc cô.

Vương Náo Náo đáp nhận vẻ mặt từ anh, bất đắc dĩ nhún nhún vai, thật ra thì người đàn ông này ngoại trừ làm cái bộ mặt lanh tanh ấy, thì biết làm cái gì thêm chứ? Dù sao thì cô cũng không biết.

== Tiểu Ngạn =

"Linh Linh? Thật sự là em sao?"

Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, thấy người đến là Nghiêm Tử Tuấn, lịch sự đứng lên chào hỏi: "Chào trưởng ban Nghiêm."

"Không cần khách sao vậy đâu, không nghĩ rằng, em sẽ tìm đến đây." Nghiêm Tử Tuấn vội vã chạy vào trong, còn thuận tay khép cửa chính, đi tới bên cạnh cô: "Linh Linh, em mập ra đó, mà còn quyến rũ hơn trước."

Đã hơn mấy tháng không gặp cô, giờ lại được gặp thêm một lần, lòng anh bất chợt có cảm xúc kích động.

Quý Linh Linh mím môi cười, lui về sau một bước một cách tự nhiên: "Hôm nay tôi đến tìm Trưởng ban Nghiêm, là có chuyện cần bàn bạc."

Thấy cô tự động giãn khoảng cách hai người ra vậy, Nghiêm Tử Tuấn có phần hơi lúng túng, vội cười khô khan mấy tiếng: "Có chuyện gì không em?"

"Là như vậy, gần đây công ty chúng tôi tiến hành các dự án hợp tác cùng một lần với nhau, mà cần một quyết định của cục Xây Dựng ở đây, mới có thể chính thức bắt đầu được." Quý Linh Linh vẫn giữ nụ cười làm việc bên môi, cử chỉ hay cách nói chuyện cũng tự nhiên như không.

"À, tự em mới công ty luôn à? Không phải em ở cạnh Mộ Ly sao?" Nghiêm Tử Tuấn nghe vậy, trên mặt sung sướng, nghe mấy từ sau cùng cũng có thể nhận ra tâ trạng của anh ta.

Quý Linh Linh khẽ ngẩng đầu lên: "Tôi với bạn cùng mở công ty này, còn mấy chuyện khác cũng ổn. Không biết trưởng ban Nghiêm, có thể ký giúp cái này được không?"

Nghiêm Tử Tuấn nhìn cô, ánh mắt cuối cùng rơi lên vùng bụng nhô lên của cô, không khỏi sửng sốt: "Em..."

"Có chuyện gì không?" Quý Linh Linh hỏi ngược lại.

Nghiêm Tử Tuấn sa sầm nét mặt, nếu như bây giờ cô vẫn đang ở chung với Mộ Ly, thì khi cô có con, chắc chắn anh ta sẽ không cho phép cô ấy bước ra khỏi cửa nửa bước. Mà giờ cô đang mang thai, không ở nhà dưỡng thai lại đi mở công ty riêng, cực khổ kiếm sống, chẳng lẽ nào ... Anh ngồi trên chiếc ghế bọc da, suy nghĩ một hồi.

"Anh có thể mời em đi ăn tối không?"

Trong lòng Quý Linh Linh chợt sửng sốt, cô thật sự không ngờ anh ta lại nói ra câu này.

"Anh không sợ cô tiêu thư thiên kiêm họ Lục kia biết à?" Quý Linh Linh nhớ lúc ấy anh hành xử đủ dạng trước mặt Lục Vân Thiên, thì cảm thấy hơi tức cười.

"Xã giao với bạn bè thôi mà, cô ta sẽ không để ý."E☼đi♡tby☆Bị♥ngã©nhớ★aindie】nda¥nloequy®don™

"Nếu quyết định điều khoản này được thêm vào, phiền phức của tôi chắc cũng bớt đi một khoản lớn, đồng thời... cũng rãnh rỗi đi ăn cơm." Quý Linh Linh không hờn không giận, chậm rãi nóihết câu.

Nghiêm Tử Tuấn ngẩng đầu lên nhìn cô. Cô thay đổi rồi, càng mạnh mẽ hơn sơ với thuở trước đây, sơ sơ qua cũng đã kiểm chứng được suy nghĩ trong lòng mình, có lẽ cô ấy sẽ tiếp tục ở bên mình.

"Chỉ có một điều khoản phải không, đưa tài liệu qua đây anh xem nào."

Quý Linh Linh hớn hở trong lòng, không nghĩ rằng lấy con dấu dễ dàng như vậy.

"Đây."

Nghiêm Tử Tuấn cầm lấy tài liệu trong tay cô: "Em ngồi đó một lát, anh thêm vào một điều khoản, rồi chúng mình đi ăn cơm."

"Vâng." Quý Linh Linh trở lại ngồi lên ghế sofa một lần nữa, cô khẽ nâng đầu lên nhìn Nghiêm Tử Tuấn đang nghiêm túc kiểm tra tài liệu bên kia. Trưởng ban, là một chức vị tương đối lớn ở cái cục Xây dựng này, cũng đáng giá cho anh...hàha

"Lãnh Dạ Hi, bây giờ anh cứ lo lắng của Quý Linh Linh vậy, anh không sợ Mộ Ly càng khách sáo với anh thêm à?" Vương Náo Náo kéo cánh tay anh, căng thẳng hỏi han.

Lãnh Dạ Hi im lặng không trả lời,hiện giờ anh chỉ muốn biết, những điều về Quý Linh Linh có ổn hay không mà thôi. Nếu tên khốn Nghiêm Tử Tuấn kia dám làm gì với cô, thì hắn chết chắc rồi.

"Anh nói đi, nếu Quý Linh Linh đá Mộ Ly đi, cô ấy có thể ở bên anh không? Nghe nói cháu anh nhận cô ấy làm mẹ nuôi thì phải, sao em có cảm giác cơ hội của anh lớn hơn nhỉ." Lãnh Dạ Hi không quản cô, để mặc cô lầm bầm lầu bầu, tự YY mình.

"Đi chậm chút coi." Vương Náo Náo lôi lôi kéo cánh tay anh lại, đi tí rồi bước nhanh, coi vậy chứ đùa anh vui thiệt.

"Vương Náo Náo, em nói nhiều thêm một câu nữa, thì cút xéo cho tôi, tôi không muốn gặp lại em nữa!" Lãnh Dạ Hi thật sự không còn cách đối phó với cái cô não phẳng này nữa rồi, chưa bao giờ biết rằng, một người phụ nữ cũng có thể y như Vương Náo Náo thế này, cả đường đi đều nói, mà chả có câu nào lặp câu nào.

"Anh không muốn gặp em? Được không đó? Chỉ cần em muốn gặp em, nửa đêm anh cũng phải bò dậy gặp em." Vương Náo Náo cười, đưa tay vuốt hàng mày của anh "Đừng có nhíu mày nữa, coi chừng giống mấy ông già hết thời chừ."

Lãnh Dạ Hiếm có chút không vui nghiêng mặt đi, nhưng anh quay chỗ nào, thì Vương Náo Náo càng tiến tới chỗ đó. Cứ như vậy, hai người tiếp tục làm vậy ở Cục Xây Dựng, chắc không có người thì diễn luôn cảnh khác mất rồi. May không làm gì quá quy định, nếu không bị bắt liền.

"Quý Linh Linh à."

Nghe tiếng gọi, Quý Linh Linh dừng bước, Nghiêm Tử Tuấn đi chung với cô cũng dừng theo.

"Cô Vương?" Nhìn thấy Vương Náo Náo ở cùng một nơi với Lãnh Dạ Hi, cái trường hợp này thật sự có chút kỳ quái.

"Cô tới đây làm gì vậy?" Vương Náo Náo trực tiếp bỏ Lãnh Dạ Hi qua một bên, đi tới chỗ bọn họ đang đứng.

Quý Linh Linh cầm lấy tư liệu trong túi: "Tôi tới tìm trưởng phòng Nghiêm làm chút việc."

"Thế à." Vương Náo Náo miệng cười cười còn mắt thì di động trên người Nghiêm Tử Tuấn, nhìn cũng được đấy chứ, xem ra da mặt dày giống mấy con heo trong chuồng.

Nghiêm Tử Tuấn bị Vương Náo Náo quan sát, mơ hồ cảm thấy hơi lo lắng.

"Chắc anh là chồng của cô con gái ngài thị trưởng nhỉ, thật là may mắn làm sao, không nghĩ tới có thể gặp anh ở đây." Vương Náo Náo không để ý đến Lãnh Dạ Hi ở phía sau đang trừng trừng mắt lạnh băng về phía cô.

"Chào cô." Nghiêm Tử Tuấn cười trong tức giận.

Lúc này Lãnh Dạ Hi mới đi tới.

"Dạ Hi?" Quý Linh Linh không biết mình có thể gặp anh ở đây.

"Linh Linh, buổi tối chúng mình có hoạt động bên ngoài mà, cho nên đi cùng với Lãnh Dạ Hi tới đón cô, đi thôi nào." Vương Náo Náo không đợi Lãnh Dạ Hi mở miệng, cô đã tranh trước.

"Chuyện này..."

"Chúng tôi đã hẹn đi ăn mất rồi." Nói xong, Nghiêm Tử Tuấn còn chủ động đặt tay lên vai Quý Linh Linh.

Lãnh Dạ Hi khẽ nheo vành mắt, cái tên Nghiêm Tử Tuấn này muốn tìm cái chết đây mà: "Buổi tối ăn cơm à, sao không thấy gọi tôi một tiếng nhỉ?" Đúng lúc này, mọi người rối rít xoay người, bắt gặp Lục Vân Thiên bụng hơn nhô từ xa đi tới gần: "Ồ, muốn mới cơm à?"

Quý Linh Linh khẽ nghiêng người, tránh cái tay Nghiêm Tử Tuấn đang để trên vai cô xuống, cô cười méo xẹo, nghĩ thầm tại sao dạo gần đây cô ta yên tĩnh như vậy, thì ra cô ta đang mang thai, cô đoán chắc cái thai đó cũng bằng tháng với cô.

E☼di♡tby☆Bi♥nga©nho★aindie】nda¥nlequy®don™

Vương Náo Náo lôi lôi cánh tay Lãnh Dạ Hi, trên mặt cũng mang nụ cười trào phúng, trước mặt mọi người bị vợ bắt được, cái người này đúng là chẳng ra gì.

"Chỉ là gặp mặt rồi ăn cơm thôi." Ngoài dự đoán của mọi người, Nghiêm Tử Tuấn lại nói thẳng thắn mọi chuyện.

Ánh mắt Quý Linh Linh băn khoăn lui qua lui lại hai người này.

"Cô Quý à, sao cô có hứng thú này vậy nhỉ?" Thấy thái độ Nghiêm Tử Tuấn tự cao tự đại, Lục Vân Thiên quyết định đối đầu với Quý Linh Linh, ánh mắt cô dừng nơi bụng cô ta, "Ha ha, bụng lớn chừng này rồi mà còn ghé thăm Ex. Boyfriend, đúng là..." đồ vô sỉ.

"Vân Thiên!" Nghiêm Tử Tuấn một phát kéo cánh tay cô ta lại, Quý Linh Linh có bầu hay không ai đã nhận ra ngay từ đầu. Anh cho rằng chỉ cần mình không nói, Quý Linh Linh giờ đang gặp khó khăn nên nhờ anh giúp đỡ, như vậy anh có thể có miếng vừa có tiếng lại còn gánh vác "Trách nhiệm" này để chăm sóc cho cô, nhưng anh không có nghĩ đến, chỉ mình anh suy nghĩ viễn vông mà thôi.

Lục Vân thiên quay đầu, dữ tợn nhìn anh ta, cũng chẳng để ý đến anh ta: "Quý Linh Linh, cô tốt nhất nên cẩn thận cho tôi, nếu không..."

"Cô ở đây bảo ai cẩn thật hả?"

Hả?

Còn chưa đợi Quý Linh Linh lên tiếng nói lại, thì cô đã rơi vào một vòm ngực ấm áp.

"Mộ..." Quý Linh Linh khẽ mở miệng, Mộ Ly thì cúi đầu, mặc dù anh đang đeo kính đen, nhưng cô biết anh đang cười với mình.

Anh được lắm Mộ Ly, cái tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân kiều này ấy à, anh diễn quá đã tay còn gì bằng. Vương Náo Náo buồn cười đứng bên xem kịch, cũng không biết mình có nên giúp hay không.

"Có phải mấy người quên rồi hay không, chức vị trưởng phòng ấy làm sao mà có vậy ta?" Mộ Ly đưa tay vuốt ve mái tóc dài của Quý Linh Linh, đến nhìn cũng không cho bọn họ một cái, giọng nói thì chầm chậm, còn tỏa ra mùi bạc hà thoảng thoảng, ngay cả một cái chớp mắt, Quý Linh Linh nhìn cũng ngơ ngẩn theo, cho tới bây giờ cũng không biết Mộ Ly đeo kính đen lại đẹp đến mức này, lại còn mang theo sự cuốn hút tiềm ẩn nữa chứ.

"Anh...Mộ Ly...Anh." Lục Vân thiên cắn răng mà nói, cô sợ anh, đúng, E☼di♡tby☆Bi♥nga©nho★aindie】nda¥nlequy®don™cô không ngờ anh ta lại biết.

Lúc này, Nghiêm Tử Tuấn đứng chắn trước mặt Lục Vân Thiên:"Bọn tôi chỉ định đi ăn bữa cơm bình thường thôi, nếu anh không đồng ý thì cũng dễ tính rồi. Tôi vẫn nghĩ rằng Quý Linh Linh đang tự do, nếu người hiểu cô ấy nhất là anh..."

"Anh không biết sao? Mà quên nhắc anh một tiếng, lần trước anh vẫn còn được lưu tên ở bộ đấy, nếu bữa này tên anh lại hiện lên lần nữa, dù cho ba anh là thị trưởng thì cũng không giúp được anh nữa đâu." Vẻ tà ác bị che khuất bởi lớp kính đen.

"Anh...”

"A, tôi lại nhớ nữa rồi, cái lần anh được phục chức ấy, hình như thị trưởng Lục không giúp chút nào thì phải." Mộ Ly lại nói chuyện rõ ràng, nếu anh muốn làm gì Nghiên Tử Tuấn, thì cũng không có ai đứng ra ngăn cản.

"Tử Tuấn." Lục Vân Thiên kéo tay Nghiêm Tử Tuấn, ý bảo anh đừng nói gì thêm nữa, thực lực của anh và Mộ Ly hoàn toàn cách xa một trời một vực, không cần so sánh cũng biết người thắng kẻ thua sẵn rồi."Mộ Ly, hi vọng anh có thể nể mặt...tình cảm của bọn mình, để bỏ qua cho… Tử Tuấn một lần."

"Hả? Cái gì mà tình với cảm? Cô còn nhớ cái tình cảm ấy sao?" Mộ ly kề sát vai Quý Linh Linh: "Nếu như cô còn nhớ cái tình cảm vớ vẩn ấy, vậy thì nên nhớ rằng, cô ấy là người phụ nữ của tôi, nếu ai dám làm cô ấy ấm ức dù là nửa phần, tôi nhất định...không bỏ qua cho kẻ đó!" Trong giọng nói là sự tàn độc.

Lục Vân thiên không khỏi run người vì sợ.

Còn Qúy Linh Linh thì nhẹ kéo cánh tay anh, cảnh cáo anh nên dừng lại, đừng có dọa cô ấy nữa làm chi. Lục Vân Thiên cũng đang mang thai, mà cảm xúc của phụ nữ lúc này không ổn định, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.

"Ha ha, hiện giờ chuyện gì nên nói đã nói, nên làm cũng làm, bọn mình có thể về được chưa nhỉ?"

Mộ Ly nắm lấy tay Quý Linh Linh: "Vương Náo Náo, nếu về sau cô còn dám coi người phụ nữ của tôi như trò cười, tôi sẽ khiến khoa thần kinh của cô gà hay chó đều không yên nổi đâu!" Nói dứt lời, Mộ Ly không cho bọn kia cơ hội lên tiếng chào tạm biệt, dẫn Quý Linh Linh ra khỏi chỗ đó.

Nghiêm Tử Tuấn bị Mộ Ly chọc giận đến mức đôi môi trắng bệch, nhưng giờ tức thì có ý nghĩa gì, với thực lực của anh, có tu đến trăm năm cũng không bằng được Mộ Ly.

"Được rồi, chúng ta cũng đi thôi anh." Vương Náo Náo lôi Lãnh Dạ Hi đi về.

Đến bãi đậu xe, Lãnh Dạ Hi ngừng bước lại.

"Này, sao thế?"

"Vương Náo Náo, tất cả đều do cô làm đạo diễn có phải hay không?" Lãnh Dạ Hi nhìn chằm chằm cô ta, giống như muốn nhìn thấu ý nghĩ của cô ta vậy.

"Em đã nói rồi mà, lúc không có người có thể gọi em là Cẩm Hân." Gương mặt Vương Náo Náo toát lên vẻ tươi cười, không đem sự giận dữ của anh để vào mắt.

"Trực tiếp trả lời cho tôi!"

"Meo meo... Đừng dữ vậy chứ, anh còn dễ giận nữa kìa, sớm muộn cùng vào khoa thần kinh bọn em cho xem." Vương Náo Náo dùng cánh tay trắng mịn vỗ vỗ lên vòm ngực anh, tuy nhiên nó đã bị Lãnh Dạ Hi bắt được tức thì.

"Là em báo cho Lục Vân Thiên với Mộ LY đúng không? Tại sao em phải làm vậy, muốn tôi khó chịu ư?" Lãnh Dạ Hi định hát tay cô ra, nhưng do kéo cô lại hơi vội, giờ anh mà bỏ tay ra thì cô sẽ bị thương.

Vương Náo Náo sững sờ, người này chắc nghĩ trên mặt mình dát vàng không bằng, chuyện vợ chồng nhà người ta, liên quan gì đến một người ngoài như anh, lại còn mắng cô kiểu ấy với cái thái độ thái quá nữa chứ.

"Lãnh Dạ Hi, em thấy anh thật sự bị bệnh thần kinh rồi đấy, phát tác mang tính gián đoạn.Cái người anh đây này, bình thường thì hoặc là y chang cây cột gỗ, hoặc là thoát ra cái tính tình khiến người ta đứng tim, rốt cuộc con người anh chỗ nào mới là thật chứ. E☼di♡tby☆Bi♥nga©nho★aindie】nda¥nlequy®don™Thế giới của anh có phải trừu tượng quá phải không, thường xuyên xuất hiện vài triệu chứng khác nhau nữa đúng không?" Vương Náo Náo lấy tay đè lên trán anh, cũng không sốt mà ta.

"Em đủ rồi đấy." Lãnh Dạ Hi cầm lấy mấy ngón tay của cô, anh giận dữ nhìn chằm vào cô. Mặc dù anh chẳng hiểu Vướng Náo Náo đang nói gì, nhưng chắc chắn mấy câu đó không ích lợi gì với anh.

"Được rồi, anh nói đủ rồi thì đủ rồi vậy." Vương Náo Náo nhìn anh, vô vị nhún nhún vai, "Thả lỏng nào, anh lo lắng gì vậy? Mới vừa rồi em chỉ dẫn anh đi xem một vở tuồng thôi mà, sao anh phải xúc động thế?"

"Xem tuồng ư? Quả nhiên là em báo cho bọn họ? Em cho rằng một mình anh xử không được tên Nghiêm Tử Tuấn ấy hay không?" Lãnh Dạ Hi nhíu mày hỏi ngược.

"Anh ư? Anh mà dọn được tên Nghiêm Tử Tuấn ấy? Đó đó...Không nhìn ra anh thuộc thành phần người tốt à nha, may mà em ngăn lại." Vương Náo Náo tựa như đang lầm bầm một mình, "Nhưng mà em chỉ gửi tin nhắn cho mình Lục Vân Thiên thôi à, còn phía Mộ Ly thì em không, có thể anh ta đã sớm phái người bảo vệ Quý Linh Linh."

"Em báo cho Lục Vân Thiên?"

"Đúng vậy, này, nhỏ giọng chút đi, em có thể nghe được mà." Vương Náo Náo vẫn cái bộ mặt không để ý anh nói gì.

"Em có biết Lục Vân Thiên là ai hay không hả, nếu Mộ Ly không đến, tôi cũng không tới thì sao biết không hả?" Lãnh Dạ Hi lúc càng ngày càng bốc hỏa, nhất là người cái dáng vẻ không quan tâm của Vương Náo Náo thì càng nóng.

"Làm ơn đi mà." Vương Náo Náo liếc anh một cái, "Anh cho rằng em là anh à? Nếu như kế hoạch không chuẩn bị chu đáo, em sẽ dễ dàng báo cho Lục Vân Thiên hay sao. Làm ơn đi, anh động não một chút được không? Đừng có đem bất kỳ ai ra so với anh, đồ động vật đơn bào."

Cô cũng thật sự phục Lãnh Dạ Hi, anh rõ ràng là một người bình tĩnh sáng suốt, qua lần này, cô phải nệ anh thật.

"Đừng đụng đến tóc tôi!" Lãnh Dạ Hi kéo tay cô lại, cô cư nhiên coi anh như mấy đứa trẻ con mà xoa đầu!

"Đừng có giận vô lý thế được không?" Vương Náo Náo cũng học cái kiểu liếc mắt trừng trừng nhìn lại anh, như lại thu hồi vẻ mặt ngay sau đó, khẽ kéo tay anh: "Quan tâm thì sẽ bị quấy nhiễu. Từ ái chuyện mới vừa rồi, anh cũng hiểu rồi phải không, Mộ Ly đã bảo vệ chặt Quý Linh Linh từ sớm rồi, hoàn toàn không cần anh giúp làm gì."

Lãnh Dạ Hi nhìn cô, trong đôi mắt ánh lên ngọn lửa không thể nào hiểu nổi.

"Vương Náo Náo, em làm hết chuyện này, là để tôi... Buông tay?"

"Ha ha, may mà anh không phải cọc gỗ thật, năng lực tư duy cũng không tệ lắm." Vương Náo Náo cười hì hì đánh bộp lên tay anh "Đàn ông ấy mà, đều có ham muốn giữ lấy vài thứ, bọn họ sẽ không hi vọng bất kỳ người đàn ông khác mơ mộng đến đồ vật của mình, nhất là người phụ nữ Mặc dù của anh và anh khá tốt, nhưng cũng nên giữ một khoảng cách thì mới ổn."

"Vương Náo Náo, có phải em biết cái gì không?" Lãnh Dạ Hi trở tay kéo Vương Náo Náo, không để cho cô đi.

"Hử? Anh mới nói gì đó?" Vương Náo Náo cười khan hai tiếng, có cảm giác lúng túng khi bị bắt.

"Cô biết tôi nói cái gì mà." Lãnh Dạ Hi lại gần cô, trong giọng nói lộ ra chút nguy hiểm.

"Hà..., đừng trêu em, anh ép sát tôi làm gì. Em còn tưởng anh chuẩn bị cưỡng hôn em đấy, khoảng cách khoảng cách ấy." Vương Náo Náo giả bộ ho khan hai tiếng, đành phải lui về sau mấy bước.

"Hửm? Vậy thì hôm nào không bằng hôm nay."



"Cái gì chứ?" Vương Náo Náo đột nhiên ngẩng đầu lên, "Ừm..." Tay của cô ngay sau đó nắm chặt lấy tay anh, đôi mắt của anh từ xa tiến gần tới, cho đến khi...cô nhìn không rõ.

Bàn tay to lớn của Lãnh Dạ Hi khống chế gáy cô, không để cô cử động một li. Anh rõ ràng là muốn trừng phạt cô chuyện vừa rồi, nhưng sau khi chạm vào sự ngọt ngào ấy, anh lại không thể buông tay ra.

E☼di♡tby☆Bi♥nga©nho★aindie】nda¥nlequy®don™

"Vương Cẩm Hân, môi em không phụ lòng cái tên này nhỉ?"

Vương Náo Náo bị anh hôn đến choáng đầu óc, lại không thể trả lời câu hỏi của anh, trong mơ màng nhìn thế nụ cười thỏa mãn bên môi anh, sau đó lại ập lên môi cô lần nữa.

"ừm, ưm...Anh..." Cái anh này, cô có ý tốt giúp anh, thế mà bây giờ anh quan mình chính đại ăn trộm món hời từ cô, đáng chết!

Mộ Ly tới chỗ cửa xe, mở cửa.

“Lên xe!”

Quý Linh Linh rụt cổ một cái, lần này thì xong rồi, đại khái là tên con trai nào đó đã tức giận không chịu được rồi , ngay cả “Tiểu Linh Linh” hay “Em yêu” cũng không thèm gọi.

“Anh yêu…” Quý Linh Linh không lên xe mà kéo cánh tay anh lại, nhỏ giọng năn nỉ “Anh yêu cười một cái đi!” thân thể mềm nhũn của cô dựa sát vào trong ngực anh cọ cọ.

“Quý Linh Linh.”

“Dạ?”

“Lên xe!”Mộ Ly hơi dùng sức nắm lấy cánh tay cô nhưng lúc cô ngồi lên xe lại dịu dàng vô cùng. Người đàn ông này thiệt là, chắc chắn là đang tức giận nhưng không có cách nào xả ra đây.

“Mộ Ly” Quý Linh Linh buồn bã ngồi ở trên xe, thật là nhỏ mọn, anh vẫn còn đang tức giận sao.

Lúc này Mộ Ly cũng lên xe “Lái xe”

Ngồi bên cạnh anh Quý Linh Linh len lén nhìn mấy cái, chỉ thấy Mộ Ly ngồi rất nghiêm chỉnh, khuôn mặt cộng thêm một cái kính râm lớn càng lộ ra vẻ nghiêm túc. Chẳng nhẽ không muốn nói với cô sao.

“Bác Trung, chở cháu tới công ty.”

“Vâng…”

“Về nhà!” Mộ Ly cắt đứt suy nghĩ của cô một cách bá đạo.

Quý Linh Linh làm bày ra một vẻ mặt bất mãn cho anh xem, nhưng cuối cùng lại không dám nói gì. Con cọp đã muốn ăn con mèo rồi, cô vẫn nên ngoan ngoãn một chút thì tốt hơn.

Sau một lát, Quý Linh Linh không thể chịu nổi cái không khí trầm lặng này nữa. từ trước tới nay ngồi chung xe với Mộ Ly cô chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như vậy. Giống như nghĩ tới điều gì, cô chậm rãi di chuyển cái mông từ từ tiến tới bên cạnh anh.

Tròng mắt giấu sau đôi mắt kính đã sớm phát hiện ra hành động của cô, nhưng anh cũng chỉ hơi mấp máy môi cũng không làm ra hành động nào khác.

Thật vất vả mới tiến gần tới bên cạnh anh, cô tiện tay kéo tấm rèm ở trong xe xuống.

“Anh yêu…” lúc này không có ai có thể nhìn thấy hành động của bọn họ, Quý Linh Linh trực tiếp nghiêng người sang dựa vào trong ngực Mộ Ly.

Động tác này thật sự là quá nguy hiểm.

Mộ Ly không nói gì, nhưng lại ôm chặt lấy cô chỉ sợ sảy ra sơ xuất.

“Anh yêu, tại sao không để ý tới em?” Quý Linh Linh nâng tay lên ôm chặt cổ của anh, đôi môi mềm mại khẽ cong lên, bây giờ việc làm nũng đối với cô rất là đơn giản.

Mộ Ly quay mặt không để ý tới cô.

Thấy anh không có phản ứng gì, Quý Linh Linh khẽ cắn môi, giống như là chuẩn bị làm một quyết định gì đó.

Mộ Ly nhíu mày, người phụ nữ này định làm gì vậy?

Cô lại có thể dùng răng cởi từng cúc áo sơ mi của anh ra, khi nhìn thấy cơ ngực của anh bày ra trước mắt thì Quý Linh Linh chảy nước miếng không thèm che dấu. “ Quả thật là mê người!” vừa nói xong Mộ Ly đã cảm thấy trước ngực mình ươn ướt, người phụ nữ này.

“ Quý Linh Linh.”

“ Dạ …” cô làu bàu một tiếng nhưng vẫn không để ý tới anh.

“ Quý Linh Linh!” lúc này Mộ Ly cũng động, đầu tiên là đỡ lấy bả vai của cô, trực tiếp đỡ lấy cô diều chỉnh lại ngay ngắn lại.

“ Làm sao vậy?” Quý Linh Linh nhìn anh bày ra động tác liếm môi, chính cô cũng không biết động tác này lại là một tư thế dụ hoặc đối với anh, nhưng anh bây giờ không thể bị vô hấp dẫn được tại anh còn chưa dạy dỗ cô.

“ Ai cho em đi tìm hắn?” Mộ Ly tháo mắt kính xuống đôi mắt đỏ trừng cô.

“ Ông… ông xã…” Quý Linh Linh ngồi yên tại chỗ nhìn dáng vẻ anh lúc này lập tức cảm thấy sợ hãi “ Ông xã…. Người ta…..”

Lại có thể bị Mộ Ly làm cho giật mình khiến cô thay đổi cách gọi , người phụ nữ ngốc, nếu như cô biểu hiện cường thế một chút thì chắc chắn anh cũng không làm thế với cô.

Quý Linh Linh mang bộ mặt khiếp sợ, đôi mắt to trong suốt, cũng tràn đầy sự sợ hãi. Bộ dáng co rúm lại, trực tiếp giãm sự tức giận của Mộ Ly xuống tới âm độ “ ngu ngốc!” Mộ Ly tức giận nhỏ giọng nói một câu, tiện tay ôm cô vào trong ngực.

Quý Linh Linh ngẩn ra bây giờ cô cũng không biết phản ứng thế nào , hiện tại cô chỉ biết là được Mộ Ly ôm trong ngực có bao nhiêu ấm áp, ở cùng với anh lúc nào cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm và ngọt ngào.

“ Em tới chỗ Nghiêm Tử Tuấn làm gì? Có chuyện gì mà anh không thể giải quyết giúp em?” tuy rằng anh không thể tức giận nổi đối với cô, nhưng vẫn muốn biết lý do.

“ Công ty của em hiện tại có một hạng mục cần có con dấu của cục xây dựng cho nên…” Không có con dấu vậy thì cô sẽ bị lỡ mất cuộc làm ăn này, cô cũng là bất đắc dĩ mà. Nghĩ tới chỗ này, Qúy Linh Linh không khỏi cảm thấy uất ức, sau đó lại chui lại vào trong ngực anh.

“ Đây chỉ là một chút chuyện nhỏ!” giọng nói của Mộ Ly vang lên.

Cái gì? Chuyện này mà coi là nhỏ sao? Chỉ bằng một con dấu cũng có thể quyết định sống chết của một hạng mục, quyền sinh sát như vậy, sao có thể nói là chuyện nhỏ được!

Quý Linh Linh chép miệng mấy cái “ Anh không cần giả vở, đừng nghĩ là em muốn đi tìm hắn. Bụng em bây giờ cũng đã to rồi, hắn còn muốn nói gì với em, em liền phản bác.” Cô phải tích bao nhiêu dũng khí mới dám đi tìm Nghiêm Tử Tuấn, hiện tại từ trong miệng Mộ Ly nói ra lại thành chuyện nhỏ không cần nói tới. “ Vị trí hắn bây giờ, anh muốn cắt là cắt, chỉ là một chuyện nhỏ như vậy em cảm thấy anh không thể giải quyết?” Mộ Ly đúng là đã bị cô chọc cho tức chết rồi, không hiểu được người phụ nữ ngu ngốc này đang nghĩ gì nữa.

“ Hả? Anh…. Làm sao anh không nói sớm!”

“ Em có hỏi anh sao?”

Quý Linh Linh khẽ cắn môi dưới “ Anh….Anh , anh….Đều do anh hại em, nếu như anh nói cho em biết sớm, em làm sao…. Làm sao có thể đi tìm hắn, như thế nào lại đụng phải Lục Vân Thiên, còn bị cô ta khi dễ, anh …. Em… Hu hu…

“ Khóc cái gì?”

“ Tránh ra….không cần anh quan tâm!” Quý Linh Linh gạt tay anh ra không cho anh tới gần. Cho dù không phải là lỗi của anh, nhưng bây giờ cô định chắc rồi, không nhận cũng phải nhận.

Mộ Ly cười khổ một tiếng, vốn là anh có một bụng hỏa khí, hiện tại thì tốt rồi, chẳng những không thể tức giận, còn phải dụ dỗ người phụ nữ nhỏ này, rốt cuộc thì anh thì đã thiếu cô bao nhiêu chứ.

“ Được rồi được rồi, đừng khóc, lần sau em có chuyện gì, anh đều giúp em làm hết, có được không?” Mộ Ly vừa nhỏ giọng dụ dỗ vừa dùng ngón tay lau nước mắt cho cô. Nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cô, trong lòng anh cũng cảm thấy đau, thật là không thể nhìn cô chịu một nửa phần uất ức.

“ Được rồi, đừng khóc, anh sai rồi, đều tại anh không quan tâm nhiều đến em, anh nhận sai rồi. Vợ à đừng khóc, khóc nhiều sẽ tổn thương thân thể.” Mộ Ly lấy tay xoa xoa bả vai cô.

“ Anh cũng biết là mình sai rồi sao? Lại giấu diếm thực lực với em!” đôi mắt của cô hồng như mắt thỏ, gương mặt tức giận, giống như là Mộ Ly làm ra một sai lầm rất lớn vậy.

“ Ừ, anh sai rồi. Lần sau anh cũng không dám dấu diếm thực lực của mình nữa, đảm bảo là thẳng thắn đối với vợ.”Mộ Ly giơ ba ngón tay biểu đạt sự thật lòng của mình.

“ Hì” một tiếng, nhìn bộ dáng của anh, Quý Linh Linh không nhịn được nở nụ cười.

“ Được rồi… Em đồng ý với anh không lén lút đi gặp mặt hắn lần nữa được không, anh cũng đừng giận nữa nha?” dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt anh, thì ra là cô cũng biết dụ dỗ anh nha.

Mộ Ly lấy tay cô xuống, đặt ở bên môi khẽ hôn.

“ Nếu như hắn còn dám xuất hiện trước mặt em, anh liền…” trong mắt Mộ Ly lóe lên một tia hung ác cùng rét lạnh.

“ Này” Quý Linh Linh khẽ đẩy vai anh một cái” Anh làm sao còn bày ra một bộ dáng ăn thịt người như vậy, hắn sớm là quá khứ rồi, anh và em không cần nhớ hắn cả đời.”

“ Chúng ta không nhớ hắn cả đời, nhưng hắn sẽ nhớ em cả đời.” Mộ Ly một câu nói trúng…

Quý linh Linh im lặng, người đàn ông này đúng là thích ăn dấm của người khác, cô cũng không nói gì nữa, mềm mại tựa vào trong ngực anh.

“ Công việc của em sắp thành công rồi, anh thưởng em sao đây?” Quý Linh Linh lấy tay nhẹ nhàng gõ trên ngực anh.

“ Em muốn anh thưởng gì?”

“ Tặng em một bông hồng, có được không?” Quý Linh Linh đứng dậy “Em còn chưa được nhận hoa hồng bao giờ đâu, trắng trẻo mũm mĩm thật khiến người ta yêu thích.”

Nhìn vẻ mặt chỉ cần nghĩ mà cũng thỏa mãn của cô khiến khuôn mặt đang căng thẳng của Mộ Ly không khỏi cảm thấy thoải mái hẳn, chỉ là một bông hồng làm sao có thể biểu hiện hết được tình yêu của anh dành cho cô.

“ Vậy còn phần thưởng của anh… Em muốn thưởng anh cái gì đây?” Mộ Ly ôm chặt thân thể của cô, cắn vành tai cô nhẹ giọng hỏi.

“ Ừ…. Phần thưởng của anh…” Quý Linh Linh quay đầu nhẹ ghé vào bên tai anh nhẹ giọng nói.

Không biết là cô nói với anh cái gì chỉ thấy anh sững sờ một lúc, bộ dáng giống như là bị giật mình không nhẹ.

“ Ông xã, anh sao lại làm cái vẻ mặt này, lẽ nào anh không thích?” nên biết rằng cô phải lấy dũng khi rất lớn mới dám nói ra, tại sao anh không có biểu hiện vui vẻ chút nào vậy.

“ Em có biết là mình vừa nói gì hay không?” gương mặt Mộ Ly vẫn biểu hiện là không thể tin được.

“ Ai nha, có phải anh xấu hổ không? Em sao lại không biết là mình đang nói gì chứ, em chắc chắn, tới lúc đó em tặng phần thưởng như vậy.” Quý linh Linh ôm cổ anh thật chặt gương mặt cười ngọt ngào.

Nhưng mà Mộ Ly lại không cảm thấy nhẹ nhõm mà ngược lại còn cau mày.

“ Em chắc chứ? Có tổn thương cục cưng không?”

“ Ai nha, anh nói thật nhiều, hay là em rút lại. “ Quý Linh Linh bị anh hỏi tới mức không bình tĩnh nổi nữa, người đàn ông này cũng thật là.

“ Em dám! Lời đã ra khỏi miệng là không thể rút lại.”Mộ Ly nói một cách vội vàng.

Hứ, Quý Linh Linh liếc anh một cái, khó chịu thật!

“ Ôm em… Em có chút mệt rồi, không được lộn xộn.”Quý Linh Linh hôn anh một cái, sau đó liền dựa vào ngực anh nhắm mắt.

Vật nhỏ này, mỗi lần đều hành hạ anh như vậy…nhìn người trong ngực dần chìm vào giấc ngủ, cho dù trong lòng có bất mãn nhưng cũng không thể nói gì rồi.

“Nghiêm tử Tuấn, chẳng nhẽ anh không muốn giải thích chút gì về hành động cảu mình hôm nay sao?” Lục Vân Thiên đã ngồi được một lúc ở trong văn phòng của Nghiêm Tử Tuấn nhưng anh ta không nói một lời nào cả, còn coi cô như không khí.

“Nói gì?”

“Nói gì? Anh quang minh chính đại ở cùng Quý Linh Linh, thế mà bây giờ anh còn không biết xấu hổ hỏi tôi?” Lục Vân Thiên đứng lên, có lẽ là cô đứng lên có chút đột ngột cô vội vàng lấy tay đỡ bụng.

Nghiêm Tử Tuấn ngẩng đầu lên, liếc cô ta một cái từ từ mở miệng nói “Bây giờ cô đang có thai, nếu không có chuyện gì quan trọng thì cũng đừng có chạy lung tung, sinh cho tôi một đứa con trai khỏe mạnh là chuyện quan trọng nhất.”

“Nghiêm Tử Tuấn!” nghe anh nói xong, Lục Vân Thiên càng tức giận “Mẹ tôi vẫn còn nằm trong bệnh viện, anh cũng không quan tâm tới tôi, anh đang nghĩ cái gì vậy?”

Nghe cô ta nói, Nghiêm Tử Tuấn cũng không nhịn được nhíu mày, “Tôi nói rồi, chuyện quan trọng nhất của cô bây giờ chính là sinh cho tôi một đứa con trai khỏe mạnh. Những thứ khác không cần cô quan tâm.”

“Anh…. Làm sao lòng dạ anh lại ác như vậy, đó chính là người nhà của tôi, sao tôi lại có thể không quan tâm?” Lục Vân Thiên bị anh chọc tức tới đỏ con mắt, bây giờ mẹ của cô ta vẫn còn ở trong bệnh viện, còn chưa khôi phục ý thức, thế nhưng anh cũng không quan tâm một chút nào.

“Mẹ cô bị như bây giờ, là vì cái gì cả tôi và cô cũng hiểu nguyên nhân , không cần phải nói gì nữa, nếu bây giờ trong lòng cô còn tức giận cô có thể đi tìm bố cô” rõ ràng là Nghiêm Tử Tuấn cũng không muốn cái nhau với cô ta.

“Nghiêm Tử Tuấn, anh sao có thể làm như vậy với tôi? Bây giờ tôi đang mang thai con của anh, tại sao anh lại không quan tâm tới tôi?” nước mắt cũng không chịu thua kém mà rơi xuống..

Nhìn cô ta rơi lệ oán trách, Nghiêm Tử Tuấn ngẩng đầu lên “Trước kia cô cũng đem tôi dẫm dưới chân, bọn họ cũng bị cô hại chết rôi, đúng không.”

“Anh…” nhất thời Lục Vân Thiên ngẩn ra, hít mũi một cái, nước mắt vẫn tùy ý chảy “Không phải anh nói anh không để ý tới quá khứ của tôi sao? Tại sao bây giờ anh lại…”

“Đúng, tôi không để ý tới quá khứ của cô cũng không quan tâm tới tương lại của cô, tôi chỉ quan tâm tới đứa bé trong bụng của cô mà thôi.” Anh vẫn còn biết, dù sao thì đứa bé ở trong bụng cô ta cũng là máu mủ của Nghiêm gia.

Lục Vân Thiên nghe thấy câu nói vô tình của anh ta, trong lòng càng cảm thấy vô lực. Bố cô ta bây giờ quang minh chính đại đi tìm người tình, khiến cho mẹ cô ta phải vào viện, từ khi cô ta mang thai tâm tình cũng có chuyển biến, muốn cùng Nghiêm Tử Tuấn sống một cuộc sống bình thường, thế nhưng thái độ của anh đối với cô ta đã thay đổi 180°.

Cô ta giơ tay lau nước mắt trên mặt “Anh vẫn còn yêu Quý Linh Linh đúng không?”

“Vấn đề này, cùng với chuyện của chúng ta cũng không có bất cứ quan hệ gì. Hơn nữa cô cũng nhìn thấy, bên cạnh cô ấy có một người đàn ông mạnh hơn tôi gấp trăm lần, tôi còn thích thì sao?” không nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Tử Tuấn nhưng nghe trong giọng anh có nén chút mất mát.

Khi anh nhìn thấy Quý Linh Linh một lần nữa thì chuyện của bọn họ đã là quá khứ, là do anh lúc đó bị quyền lực mê hoặc, khiến anh phải hối hận cả đời. Bây giờ thì anh có thể làm gì, sống cả đời trong hối hận?

“Tôi…. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống tốt cùng anh,đợi tới lúc con chào đời, để nó cảm nhận được một chút ấm áp của gia đình mà thôi, chẳng nhẽ yêu cầu này của tôi rất khó thực hiện sao?” Lực Vân Thiên cao giọng hỏi.

“Nếu như là lúc trước, mong muốn này quả thực không khó, nhưng bây giờ…. Tôi chỉ có thể miến cưỡng sống cùng cô, gia đình ấm áp, ha ha, cô cứ chăm sóc tốt cho con đi.” Nghiêm Tử Tuấn chậm rãi nói, anh bây giờ đối với tương lai đã không còn ôm ảo tưởng nữa rồi.

“Nghiêm tử Tuấn, anh làm sao vậy? Tại sao lại nói loại lời không may này, ý chí ban đầu cảu anh đâu hết rồi?” Lục Vân Thiên đi tới bên cạnh nắm chặt tay anh hỏi.

Nghiêm tử Tuấn ngẩng đầu lên, đối mặt cùng cô ta, ánh mắt của anh đầy lạnh lùng khiến cho Lục Vân Thiên không khỏi ngẫn người.

“Ý chí vươn lên? Nếu như không phải vì cái ý chí vươn lên này, tôi làm sao có thể làm ra nhiều chuyện khiến mình cảm thấy hối hận như vậy.

Nghiêm Tử Tuấn trầm mặc một hồi nói “Cô về trước đi, chớ tổn thương đứa bé.” Anh cũng không nói gì nữa, Lục vân Thiên lặng lẽ đợi một lúc mới rời đi, nhìn bóng lưng của cô ta bây giờ với thiêm kim thị trưởng ngày trước luôn Phi Dương Bạt Hổ như là hai người khác nhau vậy.

“Mẹ…”

Quý Linh Linh vừa mới xuống xe, lập tức có một thân thể nho nhỏ mập mạp từ trong nhà chạy ra.

“Chạy chậm thôi, không cần phải vội.” Quý Linh Linh cảm thấy lo lắng chỉ sợ Tiểu Tiểu Tinh bị ngã đụng đầu

.

“Mẹ…. người…. rốt cuộc người cũng trở lại.” Tiểu Tiểu Tinh ôm chân Quý Linh Linh nói, nước mắt nước mũi dính hết lên ống quần cô.

“Tiểu Tiểu Tinh, sao lại khóc?” Mộ Ly ngồi xổm xuống một tay bế bé lên.

“Mẹ…”

Nhìn Tiểu Tiểu Linh trong ngực Mộ Ly khóc tới nỗi mắt mũi đều đỏ hết cả, khiến cho Quý Linh Linh không đành lòng, giúp bé con lau nước mắt “Tiểu Tiểu Tinh nói cho mẹ nghe có chuyện gì thế con?”

“Mẹ, bế.”

Mộ Ly nhìn cô Quý Linh Linh trực tiếp gật đầu với anh liền ôm lấy Tiểu Tiểu Tinh.

Vừa rúc vào trong ngực Quý Linh Linh, Tiểu Tiểu Tinh lại bắt đầu khóc thút thít ôm chặt cổ cô không thả.

Mộ Ly đứng bên cạnh cô lo lắng đỡ eo cho cô.

“Tiểu Tiểu Tinh đừng khóc, nói cho mẹ biết chuyện gì xảy ra được không? Còn có anh Tư Viễn của con đâu?” Quý Linh Linh giúp bé lau nước mắt, lại xoa mồ hôi trên trán. Xem ra là con bé gặp phải uất ức lớn đây ngay cả trán cũng đổ mồ hôi rồi.

“Mẹ, anh Tư Viễn anh ấy…. anh ấy…” Tiểu Tiểu Tinh vừa nói vừa nấc.

“Nói từ từ thôi, có phải anh Tư Viễn bắt nạt con hay không?” Tư Tư lúc đầu cũng không muốn chơi cùng Tiểu Tiểu Tinh, nhưng bây giờ hai đứa cùng học cấp một chẳng nhẽ thằng bé vẫn còn không thích Tiểu Tinh sao?

“Không có…. Không phải, anh Tư Viễn…. không có bắt nạt Tiểu Tiểu Tinh…. Do có một chị không để ý tới anh Tư Viễn, Tứ giận…. hu….” Có lẽ là Tiểu Tiểu Tinh cũng biết mình nói không được rõ ràng cuối cùng nóng nảy mà trực tiếp khóc luôn.

Quý Linh Linh nhìn về phía Mộ Ly đại khái nghe cũng hiểu một chút, con bé này chắc là do chị gái kia không để ý tới anh trai của nó nên mới khóc như vậy.

“Cha ôm.” Mộ Ly cau mày, anh cũng chưa từng thấy con gái khóc thành như vậy cho nên có chút lung túng.

Tiểu Tiểu Tinh ghé vào trong ngực Mộ Ly, giọng nức nở như cũ.

“Thím lâm, hôm nay tiểu thiếu gia tới chơi sao?” Quý Linh Linh đi ra khỏi chỗ Mộ Ly đang đứng bước vào trong nhà hỏi.

“Vâng, tiểu thiếu gia đang ở trên tầng.”

“Anh ở đây dỗ Tiểu Tiểu Tinh, em lên xem Tư Tư một chút.”

“Thím Lâm, đỡ phu nhân lên tầng.” Mộ Ly ôm Tiểu Tiểu Tinh phân phó.

Quý Linh Linh lại khoát tay với thím Lâm “Thím Lâm bác đi làm chút trái cây lạnh Tiểu Tinh thích ăn đi.”

“Dạ, được.”

Quý Linh Linh đi tới phòng đồ chơi, từ xa đã nhìn thấy tiểu Tư một mình ngồi trước đống đồ chơi xếp hình, thằng bé an tĩnh như vậy trong ấn tượng của Quý Linh Linh rất xa lạ.

“Tư tư, con ngồi đây làm gì?”

“Mẹ?” tiểu Tư quay đầu lại nhìn thấy cô đứng đó không xa, đứng dậy bước tới bên cạnh thân mật dựa vào người cô.

Quý Linh Linh hơi khom người xuống chuẩn ôm thằng bé nhưng lại bị nó tránh ra.

“Bác nói bây giờ mẹ không thể ôm Tư Tư.”

Quý Linh Linh cười một tiếng “Lên ghế salon ngồi với mẹ” cô khẽ vuốt tóc thằng bé, đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện, Tiểu Tiểu Tinh là một cô bé đáng yêu tại sao hai đứa mãi không hòa hợp được thế.

“Tư Tư, con nói cho mẹ biết Tiểu Tiểu Tinh là em gái của con đúng không?”

Quý Linh Linh ngồi trên ghế salon, tiểu Tư đứng trước mặt cô, cô cầm cánh tay nhỏ bé của nó hỏi.

Tiểu Tư Nhìn cô một hồi, cuối cùng có chút miễn cưỡng gật đầu.

Cô khẽ chau mày “Tư Tư con nói cho mẹ, tại sao con lại không thích chơi với Tiểu Tinh? Không được nói dối.” Tâm tư của một đứa trẻ rất dễ nhận ra, ngày đầu tiên hai đứa gặp nhau cô đã biết là Tiểu Tinh thích thằng bé, thế nhưng thằng bé lại không lạnh không nóng, cái này không giống tính tình của một đứa trẻ bình thường.

“Chính là con không thích chơi cùng mấy đứa con gái.”lần đầu tiên tiểu Tư lộ ra vẻ mặt không nhịn được với Quý Linh Linh, khiến cho cô tăng them mấy phần lo lắng.

“Chẳng phải Tư Tư luôn thích con gái sao, tại sao con lại không thích Tiểu Tinh? Con bé là em gái con trong nhà cũng chỉ có hai đứa lớn lên cùng nhau, nếu như con không chơi với Tiểu Tinh con bé sẽ rất cô đơn.”



“Vậy thì sao? Chính là con không thích cô bé, mập mạp, suốt ngày khóc, phiền chết.” tiểu Tư không chút nào che dấu chán ghét của mình với Tiểu Tiểu Tinh, có thế nào đi nữa nó cúng không nói cho mẹ , nguyên nhân chính khiến nó ghét Tiểu Tiểu Tinh.

Quý Linh Linh nghe bé nói không khỏi ngẩn ra thế này là sao, tại sao thằng bé lại có phản ứng lớn như vậy?

“Tư Tư con nghe mẹ nói, con là con mẹ Tiểu Tiểu Tinh cũng vậy, con là anh trai của con bé, con phải chăm sóc em gái của mình chứ. Tiểu Tiểu Tinh chỉ vì thấy ở trường có một bạn gái không để ý tới con, con bé liền đau lòng thay con, chẳng nhẽ con không quan tâm con bé một chút được sao?”

“Ai bảo con bé đó nhiều chuyện! Con thích ở một chỗ cùng người nào, đó là chuyện của con, không cần con bé đó quan tâm.” Tiểu Tư vội ngẩng mặt vẻ mặt tức giận nói.

“Tư Viễn!” Quý Linh Linh trầm giọng .

“Mẹ…” Đây là lần đầu tiên Tư Viễn thấy mẹ lớn tiếng với nó như vậy, trong lòng không khỏi sợ hãi.

“Tư Viễn tại sao con vẫn không hiểu? Tiểu Tểu Tinh thích khóc bởi vì con bé còn nhỏ, thân thể mập mạp bởi vì con bé chưa cao, con bé là em gái con, nếu như con không thích con bé, vậy thì người khác sẽ khi dễ bé. Con sẽ không còn là một nam tử hán?”

Tiểu Tư Viễn mím môi không nói gì.

“Tư Tư” Quý Linh Linh nắm lấy bả vai nhỏ bé của con “Hai người các con là đứa con mẹ yêu nhất, mẹ hi vọng hai đứa có thể chơi đùa cùng nhau, có thể cùng đi học, cùng mẹ có một cuộc sống vui vẻ. Con có nghe mẹ nói không, con có làm được không?”

“Mẹ…” Tiểu Tư Viễn ngẩng đầu lên, đối với lời nói của Quý Linh Linh nó nửa hiểu nửa không “Vậy nếu không phải do cha của Tiểu Tiểu Tinh mẹ có thể yêu bé như vậy không?”

“Tư Tư, mỗi một bạn nhỏ đều là một thiên sứ đáng yêu, mẹ rất thích tiểu thiên sứ.”

“Vậy mai con dẫn một tiểu thiên sứ khác tới đây, mẹ sẽ thích sao?” trong mắt tiểu Tư Viễn tràn đầy mong đợi.

Quý Linh Linh có chút không hiểu, tiên tiểu nhân này, đang cùng cô nói điều kiện sao.

“Bạn học của con muốn tới đây sao?”

“Vâng.”

Quý Linh Linh cười nói “Được, vậy con dẫn bạn học tới đây nhưng phải cho Tiểu Tiểu Tinh chơi cùng được không?”

Tiểu Tư Viễn suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói “Được rồi.”

Cô vỗ cái đầu nhỏ của con “Thế mới là con trai ngoan của mẹ.” nói xong cô liền ôm con vào ngực.

Ôi… bây giờ thì cô đã hiểu làm cha mẹ khó khăn cỡ nào, có một đứa con nhỏ trong nhà thật là khó, hơi không chút ý một chút là đã bỏ quên mất cảm nhận của bọn trẻ rồi.

“Anh Tư Viễn, em mang cho anh bánh pút-đinh này.”

Ăn cơm tối xong Tiểu Tiểu Tinh dùng bàn tay mập mạp của mình bưng một mâm đủ loại pút-đinh hoa quả tới trước mặt Tiểu Tư Viễn.

Tiểu Tư Viễn ngẩng đầu lên, thấy mẹ đang nhìn nó, bé đành nói một tiếng cám ơn rồi lấy một miếng bánh pút-đinh.

Tiểu Tiểu Tinh vui vẻ ngay lập tức “Anh Tư Viễn thím Lâm làm bánh pút-đinh rất ngon đó, anh mau ăn đi.” Nói xong con bé còn liếm một ít nước đọng trên đầu ngón tay rồi mới hài lòng quay về chỗ của mình.

Quý Linh Linh cùng Mộ Ly nhìn nhau, hai người không thể nín được cười, Tiểu Tinh còn nhỏ mà đã đối xử với Tư Viễn như thế, không biết mai sau hai đứa lớn lên sẽ như thế nào.

“Mẹ, ăn bánh pút-đinh.” Tiểu Tiểu Tinh ngồi ngay bên cạnh Quý Linh Linh, lấy thìa xúc một muỗng lớn đưa tới bên miệng cô.

Cô đỡ lấy tay của Tiểu Tinh ăn bánh mà trong lòng tràn đầy thỏa mãn “Đúng rồi, Tiểu Tinh nói không sai, thím Lâm làm bánh pút-đinh càng ngày càng ngon.”

“Cha cũng ăn.” Tiểu Tinh để cho từng người trên bàn ăn rồi mới ngồi lại chỗ của mình cúi đầu ăn từng miếng một.

“Tiểu Tinh, con ăn từ từ thôi, không nghẹn đó.” Quý Linh Linh nhìn bộ dáng của Tiểu Tinh không khỏi phì cười, trong nhà có một cô bé mập thật là có phúc.

“Thím Lâm, lần sau bà hãy dầm bánh pút-đinh nát một chút.” Nhìn bộ dạng ăn của Tiểu Tinh Mộ Ly không khỏi lo lắng mà dặn dò.

“Vâng, lần sau tôi sẽ đánh nhỏ ra tiểu thư ăn sẽ không bị sặc.” thím Lâm thấy Tiểu Tiểu Tinh sắp vùi cả khuôn mặt mình vào trong chén rồi, trên mặt không khỏi lộ ra một chút cưng chiều.

Nghe thím Lâm nói Quý Linh Linh mới yên tâm chút.

“Tư Tư, con cũng mau ăn đi, ăn nhiều một chút thân thể mới cường tráng.”Quý Linh Linh sờ đầu tiểu Tư Viễn dặn dò.

“Vâng, con biết rồi mẹ.”Tiểu Tư Viễn trả lời xong cũng cầm bánh pút-đinh lên ăn nhưng cũng lén nhìn Tiểu Tinh một chút.

Ăn nhiều như vậy mai sau lớn lên chắc chắn con bé sẽ trở thành một cô gái mập xấu xí cho mà xem, nghĩ xong nó chép miệng rồi lại tiếp tục ăn bánh.

“Anh phải đi ra ngoài bao lâu?” Trên giường, Quý Linh Linh dựa sát vào trong ngực của Mộ Ly, nước mắt rơi xuống.

Mộ Ly Nhìn bộ dáng này của cô không khỏi cảm thấy buồn cười, vỗ nhè nhẹ lưng cô, không biết lúc trước ai đã từng nói cho dù anh không bao giờ trở lại cô cũng không nhớ tới nhỉ. Bây giờ anh vẫn còn chưa đi mà cô đã khóc ra thành thế này rồi.

“Chắc là một tuần, nếu tốt, anh sẽ có một thời gian dài ở bên cạnh em.”Mộ Ly dùng đầu ngón tay giúp cô lau nước mắt nhưng còn chưa bắt đầu nước mắt lại rơi xuống rồi.

“Một tuần…” Quý Linh Linh lẩm bẩm, cô không muốn cùng anh xa nhau một tuần đâu, trong lòng như có người đánh một cái, đau tới nõi hô hấp cũng khó khăn.

“Một tuần sẽ trôi qua nhanh thôi, chính em ở nhà phải để ý nhiều. Anh đã nhờ thím Lâm giúp em tắm, lúc em làm việc anh cũng phân phó người bên cạnh bảo vệ em rồi. Nhớ, không cần mệt mỏi chính mình, phải ăn cơm đúng giờ, đúng giờ nghỉ ngơi, không cần lúc nào cũng ôm hai con…”

Quý Linh linh đột nhiên giơ tay che môi anh “Anh thật là dài dòng, như bà lão vậy.” Cô chu môi viền mắt còn đọng lại chút nước mắt.

Mộ Ly nhìn cô không nhịn được bật cười.

“Tiểu Linh Linh em nói xem em yêu anh tơi mức nào rồi, nhìn em khóc giống như một con mèo vậy.” anh giơ tay véo nhẹ cái mũi nhỏ của cô.

“Hừ, em mới không nhớ anh, một chút cũng không nhớ!” giống như là bị lời nói đả động nước mắt của cô lại không nhịn được mà rơi xuống, cô mím chặt môi khó có thể nén được đau lòng khi phải ly biệt.

Tiểu biệt thắng tân hôn, chắc là ý này.

Hai người bọn họ còn chưa có rời nhau quá hai ngày, bây giờ đột nhiên lại muốn tách nhau ra hẳn một tuần, khiến cho cảm xúc của cô lại nổi sóng. Thói quen mỗi đêm được anh ôm vào trong ngực, mỗi đêm có anh xoa bóp, mà hiện tại cái gì cũng không có, trong lòng cô lại hiện lên nỗi sợ mơ hồ, hình như giữa hai người họ chỉ còn lần thân mật cuối cùng này.

“Tại sao, tại sao phải đi hẳn một tuần, em nhớ anh lắm, phải làm sao bây giờ?” Quý Linh Linh ôm chặt lấy anh không nhịn được lại khó lớn.

Mộ Ly xoa mái tóc dài của cô, để một mình cô ở nhà, trong lòng anh có trăm ngàn lần không muốn, như bây giờ đang là thời kỳ quan trọng, nhiều năm cố gắng như vậy, chỉ trong một buổi sang bắt buộc phải thành công. Việc này anh không thể nào buống tha được nó còn có liên quan tới mối thù của cha mẹ anh, mặc kệ là có bao nhiêu khổ sở, nhưng anh chắc chắn phải làm cho được.

“Anh nói đi, em nhớ anh thì phải thế nào? Làm thế nào?” nước mắt của cô thấm ướt lồng ngực anh, nước mắt xuyên thấu qua da, thấm vào trong trái tim anh, khiến trái tim anh cũng co rút đau đớn.

Anh ôm thân thể cô thật chặt, mặc cho nước mắt thấm đẫm áo anh. Anh nhắm mắt lại, hít thật sâu mùi thơm ngát trên mái tóc cô, thoang thoảng mùi hoa lài, anh muốn đem mùi hương của cô in sâu vào trong tâm trí.

“Làm thế nào? Làm thế nào? Bây giờ em đã bắt đầu không nhịn được mà nghĩ tới anh rồi.” Quý Linh Linh ở trong ngực anh vẫn khóc như cũ, cô đã luyện thành thói quen có anh che chở, có anh cưng chiều, không có anh, thì cô phải làm sao?

“Cô gái ngốc, sau một tuần, anh sẽ trở lại. Anh sẽ bên cạnh em, vĩnh viễn là như vậy.” Mộ Ly nâng khuôn mặt của cô lên, hôn lên nước mắt trên mặt cô “Đứa ngốc, lại khóc thành cái bộ dạng này, cục cưng cũng sẽ đau lòng, chẳng nhẽ em muốn con chúng ta sinh ra lại là một đứa trẻ thích khóc giống em sao?”

“Mới không phải, em không thích như vậy, chẳng đáng yêu chút nào.” Cô quật cường nói nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

“Ha ha, bé ngốc, không cần khóc nữa, em cứ khóc như vậy, anh làm sao có thể rời đi.” Mộ Ly nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của cô. Thói quen mỗi đêm ôm thân thể mềm nhũn của cô trong ngực, thói quen ngửi mùi hương thơm mát từ trên người cô tỏa ra, thói quen nhìn thấy bộ dáng nũng nịu của cô đối với anh. Bậy giờ nhắm mắt lại, nghĩ tới một tuần sau mới được gặp lại cô, trong lòng như có ngũ vị đổ vào, khiến anh không còn cảm giác.

“Một tuần lễ rất ngắn, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, chăm sóc tốt cho hai con, dĩ nhiên sẽ chiếu cố cục cưng trong bụng. Thời điểm anh trở về, anh không được quên em, em muốn một bông hoa hồng.”

“Sẽ không quên, anh đã sớm sai người chuẩn bị, chờ anh trở lại, em chắc chắn sẽ thích.”

“Hả? Chỉ một bông hồng mà cũng cần người chuẩn bị?” Quý Linh Linh lấy mu bàn tay lau nước mắt, gương mặt lộ rõ vẻ không hiểu.

“Em đó, bây giờ quan trọng nhất là phải ngoan, không được sinh ra tật xấu gì. Nếu như em nhân lúc anh rời khỏi, lén lút làm chuyện xấu, em hãy chờ xem…” Mộ Ly lộ ra mặt xấu cười cười.

Không cần nghĩ cũng biết anh nói gì “Ghét, bác sĩ nói rồi, bây giờ không được, sẽ tổn thương tới cục cưng.” Mặt Quý Linh Linh đỏ bừng.

“Chẳng nhẽ chỉ có thể dùng nơi đó sao.”

“Anh…” Quý Linh Linh giơ một tay đánh lên ngực anh “Lưu manh, em không cần, em rất mệt.”

“Còn nói anh lưu manh, em không phải là cắn ngực anh sao, lại sờ ngực anh, bây giờ lại biến thành vuốt ve, thử hỏi xem em có phải là một tiểu sắc nữ hay không? Lần nào cũng nhân cơ hội quyến rũ anh, mỗi lần quyến rũ xong, liền núp một bên ngủ.” Oán trách, các loại bất mãn, thừa dịp anh có giá trị cao trước mặt vợ yêu, anh phải nhân cơ hội đòi chút lợi ích.

“Ách… em…. Em có làm thế sao? Làm gì có, em…. Em chỉ là cảm thấy lạnh nên mới tiến tới gần anh mà. Anh chưa từng nghe câu ‘Gần người ấm ta’ sao?” đôi mắt to của Quý Linh Linh mang theo chút tránh né.

“Vậy thì hiện giờ anh cũng lạnh, để cho anh cảm thụ chút cái gọi là ‘Gần người ấm ta’ được không?” Vừa nói xong Mộ Ly đã bắt đầu đưa tay ra.

“Ô…” Quý Linh Linh bắt được tay anh.

“Không cần cự tuyệt anh.” Mộ Ly lại gần cô nói bằng giọng trầm khàn.

Lúc này khoảng cách của hai người chỉ còn mấy centimet, hơi thở thơm mát mùi bạc hà từ trong miệng anh phả ra, đem cô vây quanh, cô đúng là khồn thể rời khỏi cái mùi này.

“Anh nhẹ một chút, em đau.”

Mộ Ly nhẹ nhàng hôn khóe môi cô, bên môi nở một nụ cười ngọt ngào, nếu như bọn họ không phải rời xa nhau thì tốt biết bao, chưa có rời đi nhưng anh đã bắt đầu nhớ cô rồi.

Nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi đáp xuống mặt cô, trên cổ trước ngực, anh muốn đem hình ảnh của cô từng chút một in sâu vào trong đầu, để khi chia xa anh mới có cái để nhớ.

“Ừ…” Quý Linh Linh ôm anh nâng cao thân thể, cô cần nhiều hơn. Cần nhiều hơn anh những kỷ niệm những dấu vết. từ biệt bảy ngày, cô đều đắm chìm trong nhung nhớ.

“Nhớ lời anh dặn…, ngàn vạn lần không được để cho mình bị thương.” Một bên hôn cô một bên anh vẫn không quên dặn dò.

“Vậy… anh cũng nhớ lời em nói,…. Chú ý an toàn, sớm trở lại, em…. Em nhớ anh.” Quý Linh Linh cắn môi, nhắm chặt mắt lại, chuyên tâm cảm thụ những khoái cảm mà anh đem đến cho cô.

Đột nhiên anh nâng người dậy đỡ đầu của cô thân thể nằm lệch sang một bên.

“Nói, em yêu anh.”

“Không…” Quý Linh Linh nghiêng đầu sang chỗ khác cười “Ừ…” Nụ hôn hạ xuống đại biều cho sự trừng phạt cảu anh.

“Nói, em yêu anh.”

“Ừm…. không cần…” Quý Linh Linh cười ra tiếng “Ha ha…” ngay sau đó là một trận mưa hôn xử phạt cô không ngoan.

“Nói, em…. Yêu …. Anh.”

“Hu hu… khi dễ người…” Quý Linh Linh cong môi lên, gương mặt mất hứng, thật là một bạo quân, chỉ thích bá đạo “Anh nằm xuống!”

“Cái gì?”

Quý Linh Linh lấy ngón tay đâm vào ngực anh “Anh nằm xuống.”

A, hiểu rồi, chắc chắn là người phụ nữ nào đấy muốn làm nữ vương đây.

Không còn cách nào khác rồi, nữ vương đã ra lệnh thì chỉ còn cách tuân lệnh thôi.

Sau khi Mộ Ly nằm xuống, Quý Linh Linh nắm thật chặt tay anh, thân hình chạn rãi bò lên người anh, dạng chân ngồi xuống.

“Em không nặng chứ?” Quý Linh Linh còn hỏi một câu.

“Anh vẫn ổn…. em có thể dịch lên trên một chút, đến áp chế anh đi…”

“Á… xin lỗi anh.” Quý Linh Linh bận rộn lo lắng, đôi tay đặt trên ngực của anh chậm rãi di chuyển. Khiến Mộ Ly cắn chặt hàm răng, hai tay ôm lấy hông của cô.

“Nói, anh yêu em.” Lần này đổi lại là Quý Linh Linh hỏi.

“Ha ha” Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của cô, Mộ Ly không nhịn được bật cười “Không” Anh cũng học theo cô.

Quý Linh Linh mỉm cười nhìn anh, tốt, dám không nói, cô khẽ cắn môi, chuẩn bị dạy dỗ người đàn ông không ngoan này, tự nhiên là cô có biện pháp. Cô ấn ngực anh thân thể chậm rãi di chuyển lên xuống ba lần.

“Nói, anh yêu em!” Lần này cô cười có chút hài lòng.

“Em… em học cái này ở đâu?” trên trán Mộ Ly đã toát mồ hôi, cô gái nhỏ này ngày càng hư rồi ngay cả chiêu này cũng biết.

“Anh không cần quan tâm cái này, nói, rốt cuộc thì anh có nói không?” cô sẽ không nói cho anh biết là cô cố ý học cách làm thế nào để phụ nữ có thai nắm giữ được trái tim chồng mình.

“Đừng!” ngược lại Mộ Ly rất kiên định.

“E hèm, anh đừng có hối hận đó.” Quý Linh Linh nở nụ cười kiều mị với anh.

“Tuyệt không…”

“Phựt ~!” một cái cúc áo bắn vào mặt anh, ngay sau đó lại có hàng loạt cúc áo đập vào người anh.

Mắt Mộ Ly mở to hai mắt, Quý Linh Linh đã đem toàn bộ cúc áo của cô giật đứt, cúc này chính là trên áo ngủ của cô.

“Em…”

Quý Linh Linh hả hê nhìn anh một cái, ngay sau đó lại hành động, vạch ra một bên vạt áo, để cho anh nhìn rõ ràng, hình như vẫn còn chưa đủ, cô còn tự mình chơi một hồi.

“Nói, Anh…. Yêu …. Em!”

Phụt….

“Mộ Ly, anh thật bẩn!”, Quý Linh Linh cắn răng, dậm chân, cô thực sự muốn đem người đàn ông này ném ra ngoài cửa sổ, đem thời khắc mấu chốt anh cư nhiên lại chảy máu mũi! “Anh thật là không có tiền đồ!”

Bất đắc dĩ, Quý Linh Linh phải đi đổi áo ngủ lấy khăn giấy giúp anh lau mũi.

Người đàn ông này, thật là không có tiền đồ, hai người bọn họ đã ở cùng nhau lâu như vậy, anh lại còn chảy máu mũi, nói ra thì có ai tin!

Không có tiền đồ, thật là không có tiền đồ! Trong lòng Quý Linh Linh đã đem anh mắng hơn ngàn lần, thời khắc then chốt, nhưng cái cô học được còn chưa khai triển hết, anh cư nhiên lại…

Không có tình thú, không có tình thú!

Khiến cho cô khóc không ra nước mắt, nhưng cô cũng không dám làn gì nữa, ngộ nhỡ anh lại chảy máu nữa, vậy thì hỏng đàn ông không giống phụ nữ.

“Hừ, bệnh của anh đúng là, muốn khá hơn cũng không được.” Quý Linh Linh vừa giúp anh lau máu ở khóe miệng vừa tức giận nói.

“Nói cho anh biết, những cái này là ai dạy em!” Anh nhất định phải tìm hiểu cho rõ, nhỡ cô bị dạy hư thì sao?

Anh nắm chặt tay cô, giọng nói nghiêm trang.

“Làm cái gì…, em học những thứ này còn không phải lài vì anh.” Quý Linh Linh cũng kéo tay anh lấy khăn ướt giúp anh lau khóe miệng “Cũng do anh, cũng không phải là chưa từng thấy, tại sao còn chảy máu mũi, thật là mất thể diện.”

“Không cần nói sang chuyện khác, rốt cuộc thì ai đã dạy em?”

“Ai nha, anh làm gì, em không phải nói rồi sao, học những thứ này tất cả là vì anh. Chẳng nhé anh không biết, trong lúc phụ nữ mang thai, đàn ông bên ngoài có người phụ nữ khác khả năng là rất lớn đó!” gương mặt Quý Linh Linh trở nên nghiêm túc, vấn đề bên ngoài của chồng là cần phải để ý.

“Em… ý của e là đề phòng anh vượt tường?’ Mộ Ly có chút đau đầu, rốt cuộc thì đầu óc của người phụ nữ này là gì, cho tới bây giờ anh chỉ cùng một nữ nhân duy nhất là cô có thân thiết da thịt, chẳng lẽ trên mặt anh hiện hoa đào? Quý Linh Linh khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Nhìn bộ dạng khinh bỉ của tiểu tức phụ, Mộ Ly chỉ có cảm giác buồn cười, rốt cuộc thì anh phải làm thế nào để biểu hiện ra lòng trung thành của mình cho cô biết đây?

“Nhìn anh.”

Nghe vậy, Quý Linh Linh ngẩng đầu lên nhìn anh.

Mộ Ly nắm lấy tay cô, đặt lên trái tim mình.

“Nhớ kỹ, vị trí này chỉ có một mình em. Không phải chỉ một giây mà là vĩnh viễn. không có bất kì một ai có thể thay thế em. Từ đầu tới cuối anh chỉ có một người phụ nữ là em!” Anh muốn cho cô một đảm bảo, cho cô một đảm bảo để cô an tâm.

Chop mũi đau xót, nước mắt liền rơi xuống. Vẻ mặt của anh lúc này rất là nghiêm túc, bộ dáng này rất là chân thành khiến cho cô cảm động.

“Em…” giờ phút này cô cũng không biết phải nói gì để biểu hiện ra tâm trạng của mình lúc này.

“Em cái gì cũng không cần phải nói, hiện tại anh chỉ cần em nhớ. Quý Linh Linh em cả đời này chỉ có thể là người phụ nữ của anh, mà anh cũng chỉ có thể là người đàn ông của em cả đời này. Chúng ta chính là duy nhất, cả đời này sẽ không thay đổi. Kể từ lúc ở cùng em, anh chưa bao giờ nghĩ được mình sẽ sống thế nào nếu thiếu em.” Mộ Ly thu lại nụ cười “Nhớ lời anh….,hai chúng ta mặc dù không ở cùng nhau nhưng tâm luôn đặt cùng một chỗ.”

Quý Linh Linh nghe lời nói của anh, lập tức nhào vào trong ngực anh “Em biết rõ, em hiểu rõ, em sẽ nhớ kỹ những lời anh đã nói, nhớ tới cam kết của anh, chúng ta luôn luôn ở cùng một chỗ.”

Anh thở dài một cái, ôm chặt lấy cô. Có thể làm cho cô an tâm anh cũng an lòng.

Có lẽ là quá mệt mỏi, một lát sau, Quý Linh Linh đã im lặng ngủ. Mộ Ly chậm rãi đứng lên, ôm cô đặt trên giường, nhìn cô an ổn ngủ, lúc này anh mới yên tâm. Giúp cô kéo chăn, đặt lên trán cô một nụ hôn, liền đứng dậy dời đi.

Ra tới ngoài cửa, lão trung đã sớm đứng đó chờ.

“Mộ tiên sinh, Tần tiên sinh cùng Ngụy tiên sinh đang ở dưới lầu chờ cậu.”

“Ừ.”

Anh mới đi hai bước lại hỏi “Những người bảo vệ phu nhân ông đã an bài tốt chưa.”

“Mộ tiên sinh yên tâm, đều đã an bài tốt.”

“Công ty bên kia nhân viên có gì khác thường không?” Mộ Ly lại hỏi.

“Tạm thời không có. Giang tiểu thư bây giờ đang liên lạc với khách hàng, tôi nghĩ là cô ấy sẽ giúp phu nhân rất nhiều việc.”

“Giang Tâm Dao?” Mộ Ly tuy có hơi nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn chỉ nói một tiếng, có lẽ là cô ta có thể giúp cô. Một tuần sau hãy chờ anh quay về.

CÓ chút ngoài lề:

dạo này mình đang bận học quốc phòng nên không có thời gian để edit và post không đươc thường xuyên nhưng sẽ cố gắng giữ được một chương một tuần mong mọi người thông cảm ạ.

cơ mà có vẻ chuyện dừng hơi lâu nên mất khách thì phải cảm giác ít người quá buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook