Chương 137: - Thời kì trưởng thành
Thanh Đồng Tuệ
21/10/2021
Nàng chính mắt nhìn thấy Cơ Vịnh Phương bị Hoa Thanh chặt đứt gân mạch như thế nào, vẻ thống khổ tuyệt vọng của nàng ta còn đang hiện lên trước mặt nàng, nếu như chuyện này bại lộ, Hoa Thanh tuyệt đối sẽ đối xử với nàng như đối với Cơ Vịnh Phương! Mãi đến khi nàng nhìn thấy thảm trạng của Cơ Vịnh Phương, nàng mới ý thức được, Lâm Kiến Nho đây là đang đem tất cả hậu quả mà hắn vốn phải thừa nhận đổ hết lên người nàng!
Là hắn biến nàng thành kẻ thế mạng! Bắt đầu từ hôm nay, người trong lòng luôn hoảng sợ run rẩy sẽ trở thành nàng!
Làm sao nàng không hận? Không giận dữ?
Nàng duỗi hai tay chộp tới mặt hắn, tất cả cử động đều phát sinh từ bản năng của thân thể, nàng biết mình đánh không lại hắn, nhưng nàng không quan tâm, nàng không quản được nhiều như vậy!
" Sư tỷ phải chịu khổ rồi." Lâm Kiến Nho vững vàng bắt được hai tay nàng, an ủi một lúc, giương môi nói, " Sư tỷ đã giúp ta một tay, ta nhất định sẽ giúp ngươi nghĩ cách ứng phó."
Lương Thu Thiền nức nở bật khóc.
Nàng biết kẻ trước mặt là súc sinh, là ma quỷ, nhưng nàng không thể giãy dụa.
Hiện tại nàng có thể sao?
Chính là gϊếŧ hắn cũng không có tác dụng!
Tiết tấu sinh hoạt trên Thiên Đình rất chậm, hoặc là nói toàn bộ Tiên giới đều thế, vì thế thời gian trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt Mộ Cửu đã làm Đình Úy sử hơn nửa tháng, xử lí việc cùng Lý Nghị và Đồng Quang cũng dần trở nên quen tay. Cũng từ miệng họ mà nàng biết, người tiền nhiệm của nàng phạm lỗi, bị giáng chức hạ phàm làm sơn thần, hai người họ khi trước cũng suýt bị liên lụy theo.
Chính vì thế, họ mới có thể trịnh trọng nghênh tiếp nàng như vậy.
Mộ Cửu đảm bảo với họ rằng họ có thể yên tâm, đừng nói nàng sẽ không phạm sai lầm, coi như nếu thật sự có cũng không sao, sẽ không làm liên lụy đến họ. Như vậy họ cũng yên lòng, hàng ngày gọi tới là tới, linh hoạt vô cùng.
Có nhà mới, giấc ngủ gần đây của nàng tốt hơn nhiều, ai cũng vô cùng hài lòng với tiểu viện này. Tiểu Tinh đi lại thuận tiện, A Phục mỗi ngày lại tìm được một góc mới để lăn lộn, người lúc nào cũng toàn bùn, khiến Tiểu Tinh không thể không ngày nào cũng bắt nó tắm.
Nhà lớn hơn, việc đương nhiên cũng nhiều hơn, Tiểu Tinh bận hơn trước, không nói những chuyện khác, chí ít trước kia nó có thể có thời gian luyện khí, hiện tại mỗi ngày làm việc nhà, có thể thở một cái đã là tốt lắm rồi.
Vì thế, nàng liền thương lượng với nó: " Nếu không ta thuê người giúp ngươi nhé?"
Bên ngoài Nam Thiên Môn có rát nhiều tiểu yêu tu tiên giả muốn vào Thiên Đình tìm việc để làm, nàng thấy đám hầu tử rất tốt.
" Để làm gì?" Tiểu Tinh nói, " Thượng Quan Duẩn không phải bảo sẽ quay lại sao?"
Nói thật, cái tên này lúc mới đến khiến nó cực kì ghét, miệng đã to còn hay khoác lác, làm sao có thể so với A Phục? Nhưng thời gian dài cũng khiến nó thay đổi cái nhìn, ít nhất hắn sống sạch sẽ, mỗi ngày không chỉ rửa sạch bát đũa, quét dọn phòng bếp mà còn dọn phòng mình và sân vườn, khiến nó bớt đi bao nhiêu việc.
Nói tới đây, Tiểu Tinh không khỏi ngó ra ngoài, hắn đã đi được gần một tháng rồi, việc nhà cũng nên xử lí xong rồi chứ? Lẽ nào hắn không định trở về? Cái tên này, lúc hắn đi còn lưu luyến lắm đấy!
Nghĩ tới đây, nó cầm quần áo đập loạn khắp nơi, thình thịch quay về phòng.
Mộ Cửu nhìn theo bóng lưng của nó, thực sự càng ngày càng không hiểu nổi thời kì trưởng thành của thiếu nữ, không phải vừa rồi còn đang tán gẫu trò chuyện vui vẻ sao? Làm sao mới trong chớp mắt đã ném xiêm y rồi? Nó không giống đang trong thời kì trưởng thành, mà là thời kì mãn kinh a!
" Ngươi đang ở đây nhìn cái gì?"
Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Mộ Cửu quay đầu, vừa nhìn liền thấy Thượng Quan Duẩn đứng trước mặt. Không chỉ đứng trước mặt, hơn nữa hắn còn theo một cái túi cực to sau lưng, tay trái mang theo hai chuỗi kẹo hồ ly, tay phải mang theo túi đi đường, nhìn giống hệt ông bán hàng rong ngoài đường.
" Tại sao ngươi lại đến rồi?" Mộ Cửu chỉ hắn. Vụ án đã xong rồi, hắn lại lên đây ăn ở?
" Không phải ngươi nói lúc nào cũng hoan nghênh ta quay lại sao!" Thượng Quan Duẩn trừng mắt, " Nhanh như vậy đã quên, chẳng lẽ ngươi 70, 80 tuổi rồi sao?!" Nói xong, hắn hếch cằm, lập tức bỏ nàng mà chạy vào nội viện.
Mộ Cửu bị nghẹn không nói nên lời, rõ ràng đi có được không, nhà này là của nàng, của nàng!
Lúc nào biến thành nơi họ muốn vào liền vào rồi? Lại còn có thái độ này đối với nàng!
" Cửu Cửu, cho ngươi kẹo hồ lô này!"
Đang suy nghĩ xem có nên để A Phục ném hắn ra ngoài không, Tiểu Tinh liền cầm chuỗi kẹo hồ ly nhảy nhót chạy đến. Vẻ khỏ hiểu tức giận vừa rồi hoàn toàn không thấy, mặt mày hớn hở như vừa được tặng bảo bối gì.
Đương nhiên việc này không quan trọng, quan trọng là kẹo hồ lô này không ngờ là mua cho Mộ Tiểu Tinh ăn, không phải là để hiếu kính người chủ nhân là nàng đây??
Cái tên Thượng Quan Duẩn này, mắt dài đến cổ rồi sao!
Nàng cầm chuỗi kẹo hồ lô, lôi kéo Tiểu Tinh ý vị sâu xa nói: " Ta nói với ngươi a, Thượng Quan Duẩn này quá không biết phép tắc, ngươi về sau ít qua lại với hắn đi."
Tiểu Tinh trầm ngâm một lúc liền ồ một tiếng, quay về phòng.
Mộ Cửu cũng về phòng, không lâu sau cửa phòng bị đẩy ra, Thượng Quan Duẩn chen vào, cầm một bọc quần áo trang sức ném lên bàn, nói: " Đây là cha mẹ ta muốn tặng ngươi. Ngươi xem một chút xem có thích không, nếu không thích thì ta sẽ cầm về, mang đi đổi. Thích thì đừng có nói với Tiểu Tinh cái gì mà ít qua lại với ta. Lời này ta không thích nghe!" Hắn ôm tay đá một cái lên ghế nàng, lỗ mũi ngửa lên trời.
" Cha mẹ ngươi?"
Trong lời này lượng thông tin quá lớn, Mộ Cửu ngừng nửa ngày mới bắt được từ trọng điểm, sau đó duỗi tay mở túi ra, trong đó có ba chiếc hộp gấm lớn. Nàng vừa nhìn, trong đó là một chiếc vòng tay bằng kim loại màu đen có khắc hoa văn phiền phức, một đôi gang tay mỏng như cánh ve, còn có một đôi giày thêu trận đồ sao.
" Cha mẹ ngươi đưa đồ trang sức giày dép cho ta làm gì?"
Nàng lập tức cảnh giác, cha mẹ của hắn tặng nàng đồ trang sức? Việc này nghĩ thế nào cũng thấy quái lạ!
Thượng Quan Duẩn vừa nhìn dáng vẻ của nàng liền bị chọc giận: " Ba thứ này đều là pháp khí! Vòng tay này có tác dụng tương tự Phượng Tiên Tác, so với Phượng Tiên Tác còn mạnh hơn! Găng tay làm từ da rồng, có thể phòng ngừa tất cả độc vật trên thế gian! Còn giày này là Đằng Vân Lý, một bước đi vạn dặm! Họ là vì ngươi phá được vụ án này nên muốn ngỏ ý cảm ơn, làm sao không thể đưa?!"
Hóa ra là ý này, sao không nói sớm đi!
Nàng bỏ kẹo hồ lô xuống, cầm từng kiện pháp khí lên ngắm nghía, vòng tay có thể điều chỉnh kích thước vừa vặn với cổ tay nàng, hơn nữa nàng là kim linh căn, khí tức tuyệt đối phù hợp. Nàng đưa tay lên hướng về phía Thượng Quan Duẩn, hắn lập tức bị khóa lại không thể nhúc nhích, hơn nữa còn ngày càng chặt, hắn bị ép đến mức mặt đỏ bừng lên!
Lại thử đeo găng tay và Đằng Vân Lý, đúng là dùng tốt vô cùng.
" Quả là đồ tốt." Nàng thu chúng lại trong hộp, cất lại vào túi đựng.
" Ngươi không thích?" Thượng Quan Duẩn trợn tròn mắt.
" Không có công không nhận lộc. Phá án là nhiệm vụ của ta, đương nhiên ta không thể nhận." Mộ Cửu vắt chân, cầm kẹo hồ lô lên, " Nếu ngươi có tâm, không bằng sau này thay ta làm việc nhà một chút, nhà lớn quá, Tiểu Tinh làm không hết. Điều này đối với ta tốt hơn rất nhiều." Nói xong, nàng ngồi thẳng lên, cười cười đùa hắn: " Còn nữa, Tiểu Tinh là của ta, ta muốn dạy nó thế nào liên quan gì đến ngươi!"
Là hắn biến nàng thành kẻ thế mạng! Bắt đầu từ hôm nay, người trong lòng luôn hoảng sợ run rẩy sẽ trở thành nàng!
Làm sao nàng không hận? Không giận dữ?
Nàng duỗi hai tay chộp tới mặt hắn, tất cả cử động đều phát sinh từ bản năng của thân thể, nàng biết mình đánh không lại hắn, nhưng nàng không quan tâm, nàng không quản được nhiều như vậy!
" Sư tỷ phải chịu khổ rồi." Lâm Kiến Nho vững vàng bắt được hai tay nàng, an ủi một lúc, giương môi nói, " Sư tỷ đã giúp ta một tay, ta nhất định sẽ giúp ngươi nghĩ cách ứng phó."
Lương Thu Thiền nức nở bật khóc.
Nàng biết kẻ trước mặt là súc sinh, là ma quỷ, nhưng nàng không thể giãy dụa.
Hiện tại nàng có thể sao?
Chính là gϊếŧ hắn cũng không có tác dụng!
Tiết tấu sinh hoạt trên Thiên Đình rất chậm, hoặc là nói toàn bộ Tiên giới đều thế, vì thế thời gian trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt Mộ Cửu đã làm Đình Úy sử hơn nửa tháng, xử lí việc cùng Lý Nghị và Đồng Quang cũng dần trở nên quen tay. Cũng từ miệng họ mà nàng biết, người tiền nhiệm của nàng phạm lỗi, bị giáng chức hạ phàm làm sơn thần, hai người họ khi trước cũng suýt bị liên lụy theo.
Chính vì thế, họ mới có thể trịnh trọng nghênh tiếp nàng như vậy.
Mộ Cửu đảm bảo với họ rằng họ có thể yên tâm, đừng nói nàng sẽ không phạm sai lầm, coi như nếu thật sự có cũng không sao, sẽ không làm liên lụy đến họ. Như vậy họ cũng yên lòng, hàng ngày gọi tới là tới, linh hoạt vô cùng.
Có nhà mới, giấc ngủ gần đây của nàng tốt hơn nhiều, ai cũng vô cùng hài lòng với tiểu viện này. Tiểu Tinh đi lại thuận tiện, A Phục mỗi ngày lại tìm được một góc mới để lăn lộn, người lúc nào cũng toàn bùn, khiến Tiểu Tinh không thể không ngày nào cũng bắt nó tắm.
Nhà lớn hơn, việc đương nhiên cũng nhiều hơn, Tiểu Tinh bận hơn trước, không nói những chuyện khác, chí ít trước kia nó có thể có thời gian luyện khí, hiện tại mỗi ngày làm việc nhà, có thể thở một cái đã là tốt lắm rồi.
Vì thế, nàng liền thương lượng với nó: " Nếu không ta thuê người giúp ngươi nhé?"
Bên ngoài Nam Thiên Môn có rát nhiều tiểu yêu tu tiên giả muốn vào Thiên Đình tìm việc để làm, nàng thấy đám hầu tử rất tốt.
" Để làm gì?" Tiểu Tinh nói, " Thượng Quan Duẩn không phải bảo sẽ quay lại sao?"
Nói thật, cái tên này lúc mới đến khiến nó cực kì ghét, miệng đã to còn hay khoác lác, làm sao có thể so với A Phục? Nhưng thời gian dài cũng khiến nó thay đổi cái nhìn, ít nhất hắn sống sạch sẽ, mỗi ngày không chỉ rửa sạch bát đũa, quét dọn phòng bếp mà còn dọn phòng mình và sân vườn, khiến nó bớt đi bao nhiêu việc.
Nói tới đây, Tiểu Tinh không khỏi ngó ra ngoài, hắn đã đi được gần một tháng rồi, việc nhà cũng nên xử lí xong rồi chứ? Lẽ nào hắn không định trở về? Cái tên này, lúc hắn đi còn lưu luyến lắm đấy!
Nghĩ tới đây, nó cầm quần áo đập loạn khắp nơi, thình thịch quay về phòng.
Mộ Cửu nhìn theo bóng lưng của nó, thực sự càng ngày càng không hiểu nổi thời kì trưởng thành của thiếu nữ, không phải vừa rồi còn đang tán gẫu trò chuyện vui vẻ sao? Làm sao mới trong chớp mắt đã ném xiêm y rồi? Nó không giống đang trong thời kì trưởng thành, mà là thời kì mãn kinh a!
" Ngươi đang ở đây nhìn cái gì?"
Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Mộ Cửu quay đầu, vừa nhìn liền thấy Thượng Quan Duẩn đứng trước mặt. Không chỉ đứng trước mặt, hơn nữa hắn còn theo một cái túi cực to sau lưng, tay trái mang theo hai chuỗi kẹo hồ ly, tay phải mang theo túi đi đường, nhìn giống hệt ông bán hàng rong ngoài đường.
" Tại sao ngươi lại đến rồi?" Mộ Cửu chỉ hắn. Vụ án đã xong rồi, hắn lại lên đây ăn ở?
" Không phải ngươi nói lúc nào cũng hoan nghênh ta quay lại sao!" Thượng Quan Duẩn trừng mắt, " Nhanh như vậy đã quên, chẳng lẽ ngươi 70, 80 tuổi rồi sao?!" Nói xong, hắn hếch cằm, lập tức bỏ nàng mà chạy vào nội viện.
Mộ Cửu bị nghẹn không nói nên lời, rõ ràng đi có được không, nhà này là của nàng, của nàng!
Lúc nào biến thành nơi họ muốn vào liền vào rồi? Lại còn có thái độ này đối với nàng!
" Cửu Cửu, cho ngươi kẹo hồ lô này!"
Đang suy nghĩ xem có nên để A Phục ném hắn ra ngoài không, Tiểu Tinh liền cầm chuỗi kẹo hồ ly nhảy nhót chạy đến. Vẻ khỏ hiểu tức giận vừa rồi hoàn toàn không thấy, mặt mày hớn hở như vừa được tặng bảo bối gì.
Đương nhiên việc này không quan trọng, quan trọng là kẹo hồ lô này không ngờ là mua cho Mộ Tiểu Tinh ăn, không phải là để hiếu kính người chủ nhân là nàng đây??
Cái tên Thượng Quan Duẩn này, mắt dài đến cổ rồi sao!
Nàng cầm chuỗi kẹo hồ lô, lôi kéo Tiểu Tinh ý vị sâu xa nói: " Ta nói với ngươi a, Thượng Quan Duẩn này quá không biết phép tắc, ngươi về sau ít qua lại với hắn đi."
Tiểu Tinh trầm ngâm một lúc liền ồ một tiếng, quay về phòng.
Mộ Cửu cũng về phòng, không lâu sau cửa phòng bị đẩy ra, Thượng Quan Duẩn chen vào, cầm một bọc quần áo trang sức ném lên bàn, nói: " Đây là cha mẹ ta muốn tặng ngươi. Ngươi xem một chút xem có thích không, nếu không thích thì ta sẽ cầm về, mang đi đổi. Thích thì đừng có nói với Tiểu Tinh cái gì mà ít qua lại với ta. Lời này ta không thích nghe!" Hắn ôm tay đá một cái lên ghế nàng, lỗ mũi ngửa lên trời.
" Cha mẹ ngươi?"
Trong lời này lượng thông tin quá lớn, Mộ Cửu ngừng nửa ngày mới bắt được từ trọng điểm, sau đó duỗi tay mở túi ra, trong đó có ba chiếc hộp gấm lớn. Nàng vừa nhìn, trong đó là một chiếc vòng tay bằng kim loại màu đen có khắc hoa văn phiền phức, một đôi gang tay mỏng như cánh ve, còn có một đôi giày thêu trận đồ sao.
" Cha mẹ ngươi đưa đồ trang sức giày dép cho ta làm gì?"
Nàng lập tức cảnh giác, cha mẹ của hắn tặng nàng đồ trang sức? Việc này nghĩ thế nào cũng thấy quái lạ!
Thượng Quan Duẩn vừa nhìn dáng vẻ của nàng liền bị chọc giận: " Ba thứ này đều là pháp khí! Vòng tay này có tác dụng tương tự Phượng Tiên Tác, so với Phượng Tiên Tác còn mạnh hơn! Găng tay làm từ da rồng, có thể phòng ngừa tất cả độc vật trên thế gian! Còn giày này là Đằng Vân Lý, một bước đi vạn dặm! Họ là vì ngươi phá được vụ án này nên muốn ngỏ ý cảm ơn, làm sao không thể đưa?!"
Hóa ra là ý này, sao không nói sớm đi!
Nàng bỏ kẹo hồ lô xuống, cầm từng kiện pháp khí lên ngắm nghía, vòng tay có thể điều chỉnh kích thước vừa vặn với cổ tay nàng, hơn nữa nàng là kim linh căn, khí tức tuyệt đối phù hợp. Nàng đưa tay lên hướng về phía Thượng Quan Duẩn, hắn lập tức bị khóa lại không thể nhúc nhích, hơn nữa còn ngày càng chặt, hắn bị ép đến mức mặt đỏ bừng lên!
Lại thử đeo găng tay và Đằng Vân Lý, đúng là dùng tốt vô cùng.
" Quả là đồ tốt." Nàng thu chúng lại trong hộp, cất lại vào túi đựng.
" Ngươi không thích?" Thượng Quan Duẩn trợn tròn mắt.
" Không có công không nhận lộc. Phá án là nhiệm vụ của ta, đương nhiên ta không thể nhận." Mộ Cửu vắt chân, cầm kẹo hồ lô lên, " Nếu ngươi có tâm, không bằng sau này thay ta làm việc nhà một chút, nhà lớn quá, Tiểu Tinh làm không hết. Điều này đối với ta tốt hơn rất nhiều." Nói xong, nàng ngồi thẳng lên, cười cười đùa hắn: " Còn nữa, Tiểu Tinh là của ta, ta muốn dạy nó thế nào liên quan gì đến ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.