Chương 175: - Vui mừng trở về
Thanh Đồng Tuệ
21/10/2021
Mao Anh rất hiền lành, Mộ Cửu sau khi được phong làm Đình Úy sử thì số lần đến Lăng Tiêu điện tăng lên, tình cờ cũng sẽ vòng tới Đát Kỷ Cung của nàng tìm Doãn Tuyết Như. Mao Anh bởi biết nàng khi trước đã phá được vụ án Thanh Khâu liền có tâm tư quý người tài, thường xuyên qua lại liền nhận ra nàng.
Ở Quách gia, Mộ Cửu và Lục Áp rời đi hai tháng, Tiểu Tinh cảm thấy vô cùng vô vị, việc nó thích làm nhất là nấu nướng cũng mất đi hứng thú. Ban đầu A Phục còn hăng hái chơi đùa cùng đám chim nhỏ, nhưng qua mấy ngày, tìm khắp nơi cũng không thấy Mộ Cửu, nó không có đùi để ôm nên liền cũng trở nên buồn bực.
Thượng Quan Duẩn rất hay bị Mộ Cửu mắng nên không nhớ nàng cho lắm, thế nhưng vốn là năm người vừa vặn một nhà, họ đột nhiên rời đi hai tháng khiến hắn liền cảm thấy đặc biệt nhàm chán. Hắn là một người thích náo nhiệt, hiện tại náo nhiệt đã giảm bớt rất nhiều khiến hắn hàng ngày đều rảnh rỗi đánh chim ở hậu viện, cũng rất phiền muộn.
Sáng sớm, hắn rửa sạch bát đũa, quét dọn hai gian phòng của hắn và A Phục, nhìn thấy hai cây Thược Dược mọc ở góc tường phía Nam có chút kì dị liền ngồi xổm ở hành lang, cầm gáo múc nước để tưới cây. Mộ Tiểu Tinh đứng trong phòng phía Tây gọi hắn: " Ngươi múc cho ta hai thùng nước, ta muốn giặt chăn cho Cửu Cửu."
Hắn tuy cũng đứng lên nhưng vừa đi vừa càm ràm: " Hôm trước vừa giặt xong, hôm nay lại giặt tiếp, nàng cũng sẽ không về đâu!"
" Sao ngươi biết nàng sẽ không về?" Tiểu Tinh tức giận trừng hắn, " Nàng không phải đã nói nếu rảnh rỗi sẽ quay về thăm nhà sao? Cái miệng của ngươi thật đáng ghét!"
Thượng Quan Duẩn hừ một tiếng, ôm chăn đi.
Tiểu Tinh nghe thấy tiếng cười vui vẻ truyền tới từ bên ngoài lại thở dài, thanh âm này quen tai thật, khiến nó có cảm tưởng rằng Mộ Cửu thực sự quay về.
Đáng tiếc đây chỉ là ảo giác mà thôi, nó biết.
Hai tháng này nó thường xuyên như vậy, khi ngủ liền mơ thấy A Cửu luyện kiếm trong viện, khi ăn cơm lại cảm thấy nàng sẽ lập tức đẩy cửa bước vào. Thượng Quan Duẩn nói nó còn chưa thành tiên chắc sẽ thành bệnh thần kinh trước, nó liền muốn đánh chết cái miệng đen nhà hắn, từ trước đến giờ vẫn chưa nghe hắn nói được câu nào xuôi tai!
Bởi vậy, nghe được âm thanh như thế, nó cũng không cảm thấy kì quái.
" Ô ô —— ô ô ——"
Đang muốn vào phòng lau bàn, A Phục đứng dưới hành lang lúc này chợt trở nên hưng phấn, hai cái mông vặn vẹo như cối xay gió, hai mắt yên lặng nhìn ra ngoài cửa, cũng không biết là nhìn gì.
Nó đang muốn ra tay ấn A Phục ngồi xuống, một luồng gió tràn vào trong viện kèm theo tiếng nói cười vui vẻ: " Tiểu Tinh! A Phục! Ta về rồi!"
Mộ Tiểu Tinh đồng học xoay người nhảy một cái, định nhãn nhìn lại, thiếu nữ mặc váy xanh, nhảy vào viện như chim sơn ca kia, không phải A Cửu thì là ai?
Má ơi! Lần này không phải ảo giác!
Tiểu Tinh kích động đến phát run, suýt chút nữa biến thành pháo bắn lên trời: "Cửu Cửu!" Sau đó chạy ào tới trước mặt Mộ Cửu, ôm lấy nàng, " Đúng là ngươi về rồi!"
" Là ta là ta! Đương nhiên là ta!" Mộ Cửu tinh thần thoải mái, cười so với mọi khi vui vẻ hơn không biết bao nhiêu, ôm xong Tiểu Tinh liền nhào tới A Phục, không ngờ chỉ mới hai tháng mà A Phục đã lớn như thế, thật giống một quả cầu thịt, hại nàng không nhấc nó lên được, đành phải ôm lấy nó lăn lộn trên mặt đất.
Thượng Quan Duẩn cũng vội vội vàng vàng chạy ra đón, khi thấy Lục Áp liền thành thật khép chân chào hắn, chỉ vào A Phục đang lăn lộn dưới đất không ngừng: " Mau đứng lên! Ngươi sắp béo thành con heo rồi, còn không tự mình biết sao?"
A Phục tặng hắn một cái mông, sau đó nhẹ nhàng ngậm tay Mộ Cửu kéo nàng lên, thành thật đi tới trước mặt Lục Áp ngồi xổm xuống, lấy lòng liếm liếm ống quần hắn, lại rất vâng lời liếm móng.
Nó đã học được nhiều bản lĩnh từ Lục Áp, theo lí thuyết thì Lục Áp đã là sư phụ nó, đương nhiên nó nên thành thật một chút.
Lục Áp vuốt đầu nó, nhận lấy chiếc khăn mặt mà Thượng Quan Duẩn đưa tới, vẻ cao hứng trên mặt cũng khó có thể che giấu. Tuy thiên thượng địa hạ nơi nào cũng là nhà hắn, nhưng khu nhà nhỏ này mang đến cho hắn một cảm giác rất đặc biệt.
Mộ Cửu đang nói chuyện cùng Tiểu Tinh.
Thượng Quan Duẩn thật là một bà nội trợ giỏi, hai người vừa ngồi xuống, hắn liền mang một đĩa trái cây đã cắt gọt thành khối nhỏ ra, sau đó lại bưng lên một cái đĩa khác, cấp tốc chạy đi hiếu kính Lục Áp.
Khi nàng đi không có chuyện gì phát sinh, bây giờ nàng có nơi ở riêng, không phải người nào cũng dễ dàng tìm tới cửa. Lưu Tuấn thường lấy lí do thăm A Phục mà đến nhà chiếu cố Tiểu Tinh, hơn nữa năng lực của A Phục càng ngày càng tăng, ngoại trừ đám chim nhỏ còn có một đám tiểu sư tử hổ báo làm bạn, ai sẽ muốn rắc rối mà tìm tới cửa?
" Có điều Lâm Kiến Nho đã tới một lần." Tiểu Tinh vừa bóc cam cho nàng vừa kể, " Chính là ngày hôm sau sau khi các ngươi đi. Hắn đến hỏi ta có phải ngươi thật sự phải đi Băng Hồ hay không, ta đáp phải, hắn liền đấm một đấm lên tảng đá trong viện, nói là hắn đã hại ngươi. Sau đó hắn không nói gì nữa, cũng rời đi."
Mộ Cửu suýt nữa đã quên hắn, nghe vậy vội hỏi: " Vậy gần đây hắn thế nào?"
" Không biết." Tiểu Tinh lắc đầu, " Sau đó ta không gặp hắn lần nào nữa. Có điều mấy ngày trước ta có gặp Lương Thu Thiền, khí sắc xem ra không tệ. Ta còn nghe được một tin tức, nói là Cơ Vịnh Phương chết rồi."
" Chết rồi?"
Mộ Cửu giật mình, trong đầu lập tức xuất hiện khuôn mặt kiêu ngạo hung hăng của Cơ Vịnh Phương. Cẩn thận nghĩ lại, khi nàng đang cùng Thượng Quan Duẩn điều tra án ở Nam Thiên Môn còn gặp nàng ta giương nanh múa vuốt, sao tự nhiên lại chết rồi?
" Đúng thế." Tiểu Tinh gật đầu, " Nghe nói là phạm phải môn quy, bị chưởng môn họ đày xuống Đoạn Hồn Quật."
Mộ Cửu nín thở một lúc lâu mới chậm rãi thở ra, Cơ Vịnh Phương hung hăng là thật, tất nhiên khi ở Minh Nguyên Tông cũng gây họa không ít, thế nhưng coi như nàng ta gây rối nhiều hơn nữa, có một Cơ Mẫn Quân ở đó, nàng ta không nên chết mới phải. Làm sao lại để Hoa Thanh đánh chết?
Nàng ta cuối cùng đã phạm phải lỗi gì?
" Bây giờ còn sớm, ngươi nghỉ một lát đi, ta đi mua vài món thức ăn rồi sẽ quay lại."
Tiểu Tinh rất cao hứng, không hề để ý đến phản ửng của nàng, nhìn ra ngoài trời xong liền cầm rổ, chạy ra khỏi Nam Thiên Môn mua thức ăn và trái cây.
Mộ Cửu thấy Lục Áp và Thượng Quan Duẩn đang nói chuyện ở phòng đối diện liền rửa tay, thay xiêm y định đến Tuần Sát Ty. Nàng quay về sớm, thế nào cũng phải đi thông báo cho Lưu Tuấn.
Bên phòng đối diện, Lục Áp hỏi Thượng Quan Duẩn: " Ta nhờ ngươi để ý tin tức của lão hồ ly, tin tức đâu?"
Thượng Quan Duẩn trước mặt hắn liền đặc biệt thành thật: " Hồ Vương đúng là đã truyền tới một số tin tức, có điều đã nhiều tháng trước rồi, đại ý là tạm thời chưa có biện pháp quay về, mong Thiên Tôn bình tĩnh chờ tin vui."
Ở Quách gia, Mộ Cửu và Lục Áp rời đi hai tháng, Tiểu Tinh cảm thấy vô cùng vô vị, việc nó thích làm nhất là nấu nướng cũng mất đi hứng thú. Ban đầu A Phục còn hăng hái chơi đùa cùng đám chim nhỏ, nhưng qua mấy ngày, tìm khắp nơi cũng không thấy Mộ Cửu, nó không có đùi để ôm nên liền cũng trở nên buồn bực.
Thượng Quan Duẩn rất hay bị Mộ Cửu mắng nên không nhớ nàng cho lắm, thế nhưng vốn là năm người vừa vặn một nhà, họ đột nhiên rời đi hai tháng khiến hắn liền cảm thấy đặc biệt nhàm chán. Hắn là một người thích náo nhiệt, hiện tại náo nhiệt đã giảm bớt rất nhiều khiến hắn hàng ngày đều rảnh rỗi đánh chim ở hậu viện, cũng rất phiền muộn.
Sáng sớm, hắn rửa sạch bát đũa, quét dọn hai gian phòng của hắn và A Phục, nhìn thấy hai cây Thược Dược mọc ở góc tường phía Nam có chút kì dị liền ngồi xổm ở hành lang, cầm gáo múc nước để tưới cây. Mộ Tiểu Tinh đứng trong phòng phía Tây gọi hắn: " Ngươi múc cho ta hai thùng nước, ta muốn giặt chăn cho Cửu Cửu."
Hắn tuy cũng đứng lên nhưng vừa đi vừa càm ràm: " Hôm trước vừa giặt xong, hôm nay lại giặt tiếp, nàng cũng sẽ không về đâu!"
" Sao ngươi biết nàng sẽ không về?" Tiểu Tinh tức giận trừng hắn, " Nàng không phải đã nói nếu rảnh rỗi sẽ quay về thăm nhà sao? Cái miệng của ngươi thật đáng ghét!"
Thượng Quan Duẩn hừ một tiếng, ôm chăn đi.
Tiểu Tinh nghe thấy tiếng cười vui vẻ truyền tới từ bên ngoài lại thở dài, thanh âm này quen tai thật, khiến nó có cảm tưởng rằng Mộ Cửu thực sự quay về.
Đáng tiếc đây chỉ là ảo giác mà thôi, nó biết.
Hai tháng này nó thường xuyên như vậy, khi ngủ liền mơ thấy A Cửu luyện kiếm trong viện, khi ăn cơm lại cảm thấy nàng sẽ lập tức đẩy cửa bước vào. Thượng Quan Duẩn nói nó còn chưa thành tiên chắc sẽ thành bệnh thần kinh trước, nó liền muốn đánh chết cái miệng đen nhà hắn, từ trước đến giờ vẫn chưa nghe hắn nói được câu nào xuôi tai!
Bởi vậy, nghe được âm thanh như thế, nó cũng không cảm thấy kì quái.
" Ô ô —— ô ô ——"
Đang muốn vào phòng lau bàn, A Phục đứng dưới hành lang lúc này chợt trở nên hưng phấn, hai cái mông vặn vẹo như cối xay gió, hai mắt yên lặng nhìn ra ngoài cửa, cũng không biết là nhìn gì.
Nó đang muốn ra tay ấn A Phục ngồi xuống, một luồng gió tràn vào trong viện kèm theo tiếng nói cười vui vẻ: " Tiểu Tinh! A Phục! Ta về rồi!"
Mộ Tiểu Tinh đồng học xoay người nhảy một cái, định nhãn nhìn lại, thiếu nữ mặc váy xanh, nhảy vào viện như chim sơn ca kia, không phải A Cửu thì là ai?
Má ơi! Lần này không phải ảo giác!
Tiểu Tinh kích động đến phát run, suýt chút nữa biến thành pháo bắn lên trời: "Cửu Cửu!" Sau đó chạy ào tới trước mặt Mộ Cửu, ôm lấy nàng, " Đúng là ngươi về rồi!"
" Là ta là ta! Đương nhiên là ta!" Mộ Cửu tinh thần thoải mái, cười so với mọi khi vui vẻ hơn không biết bao nhiêu, ôm xong Tiểu Tinh liền nhào tới A Phục, không ngờ chỉ mới hai tháng mà A Phục đã lớn như thế, thật giống một quả cầu thịt, hại nàng không nhấc nó lên được, đành phải ôm lấy nó lăn lộn trên mặt đất.
Thượng Quan Duẩn cũng vội vội vàng vàng chạy ra đón, khi thấy Lục Áp liền thành thật khép chân chào hắn, chỉ vào A Phục đang lăn lộn dưới đất không ngừng: " Mau đứng lên! Ngươi sắp béo thành con heo rồi, còn không tự mình biết sao?"
A Phục tặng hắn một cái mông, sau đó nhẹ nhàng ngậm tay Mộ Cửu kéo nàng lên, thành thật đi tới trước mặt Lục Áp ngồi xổm xuống, lấy lòng liếm liếm ống quần hắn, lại rất vâng lời liếm móng.
Nó đã học được nhiều bản lĩnh từ Lục Áp, theo lí thuyết thì Lục Áp đã là sư phụ nó, đương nhiên nó nên thành thật một chút.
Lục Áp vuốt đầu nó, nhận lấy chiếc khăn mặt mà Thượng Quan Duẩn đưa tới, vẻ cao hứng trên mặt cũng khó có thể che giấu. Tuy thiên thượng địa hạ nơi nào cũng là nhà hắn, nhưng khu nhà nhỏ này mang đến cho hắn một cảm giác rất đặc biệt.
Mộ Cửu đang nói chuyện cùng Tiểu Tinh.
Thượng Quan Duẩn thật là một bà nội trợ giỏi, hai người vừa ngồi xuống, hắn liền mang một đĩa trái cây đã cắt gọt thành khối nhỏ ra, sau đó lại bưng lên một cái đĩa khác, cấp tốc chạy đi hiếu kính Lục Áp.
Khi nàng đi không có chuyện gì phát sinh, bây giờ nàng có nơi ở riêng, không phải người nào cũng dễ dàng tìm tới cửa. Lưu Tuấn thường lấy lí do thăm A Phục mà đến nhà chiếu cố Tiểu Tinh, hơn nữa năng lực của A Phục càng ngày càng tăng, ngoại trừ đám chim nhỏ còn có một đám tiểu sư tử hổ báo làm bạn, ai sẽ muốn rắc rối mà tìm tới cửa?
" Có điều Lâm Kiến Nho đã tới một lần." Tiểu Tinh vừa bóc cam cho nàng vừa kể, " Chính là ngày hôm sau sau khi các ngươi đi. Hắn đến hỏi ta có phải ngươi thật sự phải đi Băng Hồ hay không, ta đáp phải, hắn liền đấm một đấm lên tảng đá trong viện, nói là hắn đã hại ngươi. Sau đó hắn không nói gì nữa, cũng rời đi."
Mộ Cửu suýt nữa đã quên hắn, nghe vậy vội hỏi: " Vậy gần đây hắn thế nào?"
" Không biết." Tiểu Tinh lắc đầu, " Sau đó ta không gặp hắn lần nào nữa. Có điều mấy ngày trước ta có gặp Lương Thu Thiền, khí sắc xem ra không tệ. Ta còn nghe được một tin tức, nói là Cơ Vịnh Phương chết rồi."
" Chết rồi?"
Mộ Cửu giật mình, trong đầu lập tức xuất hiện khuôn mặt kiêu ngạo hung hăng của Cơ Vịnh Phương. Cẩn thận nghĩ lại, khi nàng đang cùng Thượng Quan Duẩn điều tra án ở Nam Thiên Môn còn gặp nàng ta giương nanh múa vuốt, sao tự nhiên lại chết rồi?
" Đúng thế." Tiểu Tinh gật đầu, " Nghe nói là phạm phải môn quy, bị chưởng môn họ đày xuống Đoạn Hồn Quật."
Mộ Cửu nín thở một lúc lâu mới chậm rãi thở ra, Cơ Vịnh Phương hung hăng là thật, tất nhiên khi ở Minh Nguyên Tông cũng gây họa không ít, thế nhưng coi như nàng ta gây rối nhiều hơn nữa, có một Cơ Mẫn Quân ở đó, nàng ta không nên chết mới phải. Làm sao lại để Hoa Thanh đánh chết?
Nàng ta cuối cùng đã phạm phải lỗi gì?
" Bây giờ còn sớm, ngươi nghỉ một lát đi, ta đi mua vài món thức ăn rồi sẽ quay lại."
Tiểu Tinh rất cao hứng, không hề để ý đến phản ửng của nàng, nhìn ra ngoài trời xong liền cầm rổ, chạy ra khỏi Nam Thiên Môn mua thức ăn và trái cây.
Mộ Cửu thấy Lục Áp và Thượng Quan Duẩn đang nói chuyện ở phòng đối diện liền rửa tay, thay xiêm y định đến Tuần Sát Ty. Nàng quay về sớm, thế nào cũng phải đi thông báo cho Lưu Tuấn.
Bên phòng đối diện, Lục Áp hỏi Thượng Quan Duẩn: " Ta nhờ ngươi để ý tin tức của lão hồ ly, tin tức đâu?"
Thượng Quan Duẩn trước mặt hắn liền đặc biệt thành thật: " Hồ Vương đúng là đã truyền tới một số tin tức, có điều đã nhiều tháng trước rồi, đại ý là tạm thời chưa có biện pháp quay về, mong Thiên Tôn bình tĩnh chờ tin vui."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.