Thương Trường Đại Chiến

Chương 639

Biên Chức Thành Đích Mộng

24/01/2013

Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 4: Kế hoạch dầu mỏ.

Chương 639: Cơn bão tài chính (tiếp)

Dịch: Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruye

- Phía Malayxia bắt đầu xuất đơn hàng nhỏ.

Lại 10 phút trôi qua.

- Xuất đơn hàng lớn…

Từng mệnh lệnh được truyền đi, thời gian cũng dần dần trôi qua, bề ngoài mấy người Lý Vân Thanh vẫn tỏ vẻ thoải mái, nhưng thật ra, vào lúc này, bọn họ sao có thể nhẹ nhõm được chứ, vừa phải bình tĩnh nắm bắt thời gian, vừa phải dán mắt vào màn hình lớn, rồi lại xem tình hình bán ra thế nào…ai mà thoải mái cho được.

Thời gian kết thúc phiên giao dịch sắp đến, mệnh lệnh mà Lý Vân Thanh truyền ra cũng ngày càng dồn dập, trong suốt 10 phút cuối cùng trước khi kết thúc phiên giao dịch, Lý Vân Thanh liên tiếp hạ lệnh bán hết cổ phiếu của bên Philippin, tạm dừng một lúc, không lâu sau, hình như khoảng hai phút sau, Lý Vân Thanh lại tiếp tục truyền ra những mệnh lệnh quan trọng.

- Bán ra hết, bằng mọi giá phải bán hết.

Thời gian kết thúc phiên giao dịch chỉ còn tám phút, từng đơn hàng lớn tới đơn hàng nhỏ đều đã dược bán ra, nhưng cuối cùng vẫn chưa bán được hết toàn bộ, lại sắp kết thúc phiên giao dịch rồi, Lý Vân Thanh rất muốn bán sạch số cổ phiếu đó, bằng bất cứ giá nào.

Chiếc đồng hồ lớn treo trên góc tường, kim giây đang chạy tích tắc, giống như một cuộc chạy đua, mà bọn Lý Vân Thanh đang hồi hộp đến nín thở, đang dán mắt vào màn hình lớn, ngay đến Lý Tông Ân cũng không còn chú ý tới mấy máy tính mà hắn theo dõi, cũng nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.

Lục Thiếu Hoa cũng vậy, hắn vốn nhắm mắt để tính toán, nhưng khi Lý Vân Thanh bắt đầu hạ lệnh bán hết cổ phiếu ngoại tệ của phía Philippin, hắn liền mở to mắt, bởi vì Lục Thiếu Hoa biết, bắt đầu động tới phía Philippin, điều này cũng có nghĩa là chỉ còn mười phút nữa là kết thúc phiên giao dịch.

Vào buổi chiều lúc chưa bắt đầu phiên giao dịch, Lục Thiếu Hoa nghe Lý Vân Thanh nói về kế hoạch của bọn họ, chỉ có mười phút để bán hết ngoại tệ của Philippin, Lý Vân Thanh- một người rất coi trọng vấn đề thời gian, anh ta không thể nhanh thêm một giây, cũng không thể chậm đi một giây.

Mười phút này là thời gian kết thúc cuối cùng, cũng là mười phút kiểm chứng cuối cùng xem có thể bán ra hết hay không, Lục Thiếu Hoa đương nhiên phải mở to mắt ra mà xem trận quyết chiến cuối cùng của chiến dịch, cho dù chỉ nhìn vào bảng điện tử hiển thị thông tin, không nhìn thấy thao tác của những người đang thực hiện nhiệm vụ, Lục Thiếu Hoa cũng rất muốn nhìn thấy mọi việc đang diễn ra như thế nào.

Đúng vậy, Tổng chỉ huy bên này không thể có bất kì thao tác nào, chỉ phụ trách quan sát bảng điện tử và truyền lệnh, còn bên nhận lệnh, tất cả đều là đội ngũ cấp dưới, ở đây không thể quan sát được bất kì hành động nào của họ.

Năm phút, thời gian kết thúc phiên giao dịch chỉ còn năm phút.

Ba phút, lại hai phút đã trôi qua, giờ chỉ còn đúng ba phút Lục Thiếu Hoa bỗng nhiên nắm tay thật chặt, lúc này hắn cảm thấy hết sức căng thẳng.

Cuối cùng, lại hai phút trôi qua, phiên giao dịch bắt đầu đếm ngược thời gian, giờ chỉ còn lại một phút cuối cùng.

Vào lúc này, máy tính của vợ Lưu Minh Chương vang lên, lập tức có tin báo về.

- Đã bán hết…

- Đã bán hết…

Tất cả tin báo về đều như nhau, đơn giản chỉ bốn chữ mà lại biểu đạt một cách rõ ràng kết quả cuối cùng.

- Thống kê xong rồi, toàn bộ cổ phiếu đều đã được bán hết.

Vợ của Lưu Minh Chương đang đếm những con số, lại kết hợp với con số của đội ngũ cấp dưới nữa, cuối cùng đưa ra kết quả.

- Yeah!

- Yeah!



Thành công rồi, họ thành công rồi, mấy người Lý Vân Thanh thành công rồi, vào phút cuối họ đã thanh toán hết đơn hàng, đã bán ra hết rồi, điều này cũng có nghĩa là, không cần phải kéo dài đến sáng mai nữa, hôm nay đã hoàn thành nhiệm vụ.

Lục Thiếu Hoa cũng mừng thay cho họ, bán ra hết cũng không phải chuyện to tát gì, nhưng Lục Thiếu Hoa biết được rằng, việc thanh toán hết đơn hàng vào phút cuối, điều này cũng có nghĩa là những tính toán trước đây của bọn Lý Vân Thanh là rất chuẩn xác. Không có bất cứ sai lệch nào, không nhanh cũng không chậm. Đây là một việc rất đáng chúc mừng.

Thị trường tài chính vốn đã luôn luôn biến động khôn lường, mỗi một giây đều có thể phát sinh biến cố, mà lần hành động này lại có nhiều tài khoản như thế phải tính toán, có thể nói là một khối lượng công việc rất lớn, mức độ khó khăn khỏi cần phải nói nhiều và cũng rất khó để hình dung.

Mà hiện giờ, mấy người Lý Vân Thanh đã tính toán rất chính xác, lẽ nào không đáng được chúc mừng hay sao!

- Không tồi, đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Lục Thiếu Hoa cười nói.

- Ha ha!

Lý Vân Thanh với tư cách là Tổng chỉ huy, được Lục Thiếu Hoa khen ngợi thì vô cùng hưng phấn, song Lý Vân Thanh cảm thấy chưa xứng đáng được khen như vậy, khiêm tốn nói :

Vốn hôm nay phải hoàn thành xong nhiệm vụ, giờ cũng chỉ là theo kế hoạch mà hoàn thành thôi.

Đúng vậy, cũng chỉ là hoàn thành theo kế hoạch thôi, không có gì đáng biểu dương cả, giả dụ không hoàn thành nhiệm vụ, điều đó chứng minh, năng lực của Lý Vân Thanh có hạn, vì khi Lưu Minh Chương còn là Tổng chỉ huy không bao giờ để xảy ra sơ xuất.

Lục Thiếu Hoa khẽ cười, hắn hiểu được ý của Lưu Vân Thanh, cũng không bàn về vấn đề này nữa, liền chuyển chủ đề:

- Nghỉ ngơi chút đi, những việc khác để sau hãy tính, tôi cũng có vài chuyện muốn nói với các anh.

- Kết thúc nhiệm vụ lần này, mấy người Lý Vân Thanh vẫn còn rất nhiều việc phải làm, đặc biệt là việc chỉnh sửa và tổng hợp số liệu, tình hình giao dịch của mỗi một đơn hàng đều dùng QQ để chuyển tới đối tác, sau đó bọn họ lại phải rút ra số liệu của mỗi một đơn hàng, lại tính toán thống kê, làm ra con số cuối cùng, rồi lại chuyển cho Lục Thiếu Hoa.

Bây giờ Lục Thiếu Hoa đã lên tiếng, để bọn họ đi nghỉ, tức là Lục Thiếu Hoa chưa cần vội xem số liệu cuối cùng, bọn Lý Vân Thanh đương nhiên cũng rất muốn nghỉ ngơi, cả bọn cười khoái chí rồi ngồi quây quanh ghể sô pha.

- Lần hành động này, có thể coi là hành động đợt hai, giờ đã kết thúc rồi, nói cách khác, chúng ta nên chuẩn bị cho đợt hành động thứ ba.

Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa dừng lại một lúc rồi lại nói tiếp:

- Đương nhiên, tôi cũng biết áp lực của các anh là rất lớn, nhưng thời gian không chờ đợi tôi, đợt hành động thứ ba rất quan trọng, tôi tin là tất cả mọi người đều là chuyên gia cũng hiểu được điều này.

Cuộc khủng hoảng tài chính châu Á chia thành ba giai đoạn, mà mỗi giai đoạn lại phân thành rất nhiều đợt, giống như bây giờ, là thuộc về đợt hai của giai đoạn thứ nhất, đợt một là diễn ra tại Thái Lan, đợt hai là tại Indonesia, Malaysia, Philippin, và Singapore, còn đợt thứ ba diễn ra ở Đài Loan và Hồng Kông.

Không sai, đợt thứ ba là tại Đài loan và Hồng Kông, Hồng Kông là đại bản doanh của tập đoàn Phượng Hoàng,bởi vậy Lục Thiếu Hoa quyết tâm bảo vệ địa bàn hoạt động tại Hồng Kông, đây là nhiệm vụ trọng tâm, một chút cũng không được lơ là.

Mấy người Lý Vân Thanh cũng đều hiểu được Hồng Kông có ý nghĩa rất lớn đối với Lục Thiếu Hoa, không dám chậm trễ, bởi vậy khi nghe Lục Thiếu Hoa nói tới đợt thứ ba, tất cả đều trở nên nghiêm túc, chăm chú lắng nghe.

- Hồng Kông, không cần tôi phải nói nhiều thì các anh cũng đều rõ, là đại bản doanh của chúng ta, phải bảo vệ bằng mọi giá, bởi vì bảo vệ thị trường tại Hồng Kông tức là bảo vệ tập đoàn Phượng Hoàng của chúng ta, về phương diện bố trí phải hết sức chú ý từng khâu, không nên có sai sót.

Dừng lại một lúc, Lục Thiếu Hoa tiếp tục nói:

- Vẫn còn điều này nữa, đó là ngân hàng Phượng Hoàng, trước đây tôi đã từng hợp tác với cấp cao của Thương hội Trung Hoa, bọn họ có thể ra mặt giúp đỡ một tay để bảo vệ địa bàn thị trường tại Hồng Kông, mà những hội viên củaThương hội Trung Hoa lại là một nhân tố không xác định, bởi vậy tập đoàn Phượng Hoàng cũng có vị trí rất quan trọng, tôi tính sẽ xuất hai trăm tỉ đô la cho những thành viên của Thương hội Trung Hoa vay, cùng họ vượt qua cửa ải khó khăn này.

- Tôi có điều này muốn nói.

Bỗng dưng, Lý Vân Thanh lên tiếng, đợi Lục Thiếu Hoa nhìn về phía mình mới nói tiếp:

- Cách đây không lâu, đứng trước tình hình của Hồng Kông khi đó, chúng ta cũng đã chuẩn bị năm trăm tỉ đô la, nhưng sau khi các đội bên Thái Lan rút lui, hơn một trăm bốn mươi tỉ đô la đã được chúng ta đầu tư vào nơi khác. Mà lợi nhuận của đợt này đến giờ vẫn chưa có kết quả, tôi không biết là có thể gom đủ năm trăm tỉ đô la Mỹ hay không?

- Nếu không có cách nào gom đủ năm trăm tỉ đô la, chúng ta phải làm sao đây? Còn nữa, nếu xuất hai trăm tỉ đô la từ ngân hàng Phượng Hoàng cho những thành viên của Thương hội Trung Hoa vay, như vậy tiền sẽ bị phân tán, số tiền còn lại để khôi phục tài chính sẽ không còn nhiều lắm.

Sắc mặt của Lý Vân Thanh không được dễ coi cho lắm.



- Huống chi, hiện này cổ phiếu đã bán ra hết, thị trường cổ phiếu cũng không có động tĩnh gì, nếu phải gom năm trăm tỉ đô la là rất khó, theo tính toán bước đầu của tôi, tổng cộng lợi nhuận và tiền vốn của đợt này chắc chắn không vượt quá ba trăm tám mươi tỉ đô la.

Lục Thiếu Hoa không vội vã lên tiếng, nhưng nếu Lý Vân Thanh không nói ra chuyện này, thì Lục Thiếu Hoa đã bỏ qua tình tiết này rồi. Trong nháy mắt, sắc mặt hắn lộ vẻ khó xử, trong lòng tự nhủ :

- Tính sai rồi.

Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đã tính sai, theo như tính toán của Lục Thiếu Hoa khi đó, thì mức sụt giảm của ba quốc gia Indonesia, Philippin, Malaysia rất lớn, đặc biệt là Indonesia, mức sụt giảm của lần này cao nhất trong số ba nước, hơn nữa lúc ấy, Lục Thiếu Hoa đã đặc biệt căn dặn phải chú ý vụ này, tiền kiếm được không thể ít.

Nhưng tiền kiếm được có nhiều như thế nào thì cũng có giới hạn của nó, cho dù có cộng thêm vào tiền vốn đã bỏ ra đầu tư vào hai nước khác, thì việc gom đủ năm trăm tỉ đô la vẫn rất khó, bởi vì mức sụt giảm và tiền đầu tư có thể tính toán được, mấy người Lý Vân Thanh không thể tự dưng có nhiều tiền như vậy được.

- Vấn đề này là tôi suy nghĩ chưa kĩ.

Lục Thiếu Hoa than vãn một tiếng, suy tư một hồi, lại tiếp tục nói:

- Như vậy đi, tôi cũng không yêu cầu nhất định phải đủ năm trăm tỉ đô la Mỹ, tổng lợi nhuận và tiền vốn được bao nhiêu thì xuất bấy nhiêu, toàn bộ dùng cho việc bảo vệ thị trường ở Hồng Kông, còn vể việc chuyển giao hai trăm tỉ đô la của tập đoàn Phượng Hoàng vẫn không có gì thay đổi, vẫn là con số đó, nếu vẫn còn vốn thì tùy cơ ứng biến, có thể chuyển giao bất cứ lúc nào.

- Mặt khác, tôi có thể giúp các anh khoảng bốn mươi đến năm mươi tỉ đô la từ nơi khác, không có con số cụ thể, tối đa là năm mươi tỉ đô la, tôi nghĩ để đối phó với thị trường chứng khoán ở Hồng Kông, từng ấy là đủ rồi.

Lục Thiếu Hoa bổ sung câu cuối cùng.

Tình hình của Hồng Kông rất nguy cấp, song Lục Thiếu Hoa đã quyết định rồi, vấn đề tỉ giá hối đoái của đô la Hồng Kông là do chính phủ ứng phó, Lục Thiếu Hoa chỉ cần chống đỡ với thị trường chứng khoán là được, hơn nữa lại có sự giúp đỡ của mấy người Hoắc Đông Anh, cho dù tài chính có ít đi một chút thì cũng vẫn có thể đối phó được.

Theo dự tính của Lý Vân Thanh, lợi nhuận và tiền vốn của đợt này vào khoảng ba trăm tám mươi tỉ đôla, Lục Thiếu Hoa có thể điều động được năm mươi tỉ đô la, như vậy tổng cộng có khoảng bốn trăm ba mươi tỉ đô la Mỹ, trừ hai trăm tỉ chuyển giao cho ngân hàng Phượng Hoàng, vẫn còn lại hai trăm ba mươi tỉ, với số tiền này việc đối phó với thị trường chứng khoán Hồng Kông cũng không phải là chuyện khó.

Đừng quên, đó là hai trăm ba mươi tỉ đô la Mỹ, không phải là đô la Hồng Kông, giữa đô la Mỹ và đô la Hồng Kông vẫn có sự chênh lệch của tỉ giá hối đoái.

- Thật sự tôi đã muốn nói lâu rồi, cả thị trường chứng khoán của Hồng Kông giá trị bao nhiêu tiền, chúng ta hoàn toàn không cần phải điều động tới năm trăm tỉ đô la Mỹ. Theo tôi, chỉ cần ba trăm tỉ là đủ rồi.

Lưu Văn Chương không nén nổi lòng mình, nói một câu đầy kích động.

- Để đảm bảo chắc chắn cho thành công thôi…

Lục Thiếu Hoa cười, nói một câu.

Nói đúng ra, Lục Thiếu Hoa vẫn tương đối bảo thủ, Hồng Kông là một thành phố phát triển, đúng là như vậy, Hồng Kông cũng là một thị trường tài chính mang đẳng cấp quốc tế, điều này cũng không sai, nhưng Lục Thiếu Hoa lại chi tới năm trăm tỉ đô la Mỹ để bảo vệ thị trường chứng khoán tại Hồng Kông, xem ra là hơi khoa trương.

Tới năm trăm tỉ đô la Mỹ lận, cứ cho là năm trăm tỉ đô la Hồng Kông, muốn bảo vệ ba thậm chí là bốn cái thị trường chứng khoán Hồng Kông đều không thành vấn đề, huống chi là đồng đô la Mỹ, bởi vậy mới nói Lục Thiếu Hoa quá bảo thủ, mà cũng có thể nói là quá thận trọng.

Bây giờ Lưu Minh Chương đề xuất ý kiến như vậy, Lục Thiếu Hoa mới sực tỉnh ngộ, nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy mình đã quá cẩn thận, dùng năm trăm tỉ đô la Mỹ để bảo vệ thị trường chứng khoán Hồng Kông xem ra muốn làm triệt để tới một trăm phần trăm. Thật ra không phải vậy, đó là do Lục Thiếu Hoa đã tính toán mà không dựa vào tình hình cụ thể nên mới đưa ra con số như thế.

Tuy nhiên sau đó, Lục Thiếu Hoa có vẻ đã nhận ra năm trăm tỉ đô la Mỹ là quá lớn, trong năm trăm tỉ đô la Mỹ sẽ xuất ra hai trăm tỉ đô la cho ngân hàng Phượng Hoàng, con số này là hợp lý.

Nhưng mà, dùng ba trăm tỉ đô la còn lại để đối phó với thị trường chứng khoán Hồng Kông, con số này vẫn hơi nhiều, đương nhiên rồi, trong mắt Lục Thiếu Hoa con số này không phải là nhiều, ai bảo Lục Thiếu Hoa muốn chắc chắn đạt được mục đích bằng mọi giá.

Nhưng Lưu Minh Chương cảm thấy ba trăm tỉ đôla Mỹ vẫn hơi nhiều, như trước đây, nếu Lục Thiếu Hoa muốn dùng ba trăm tỉ để ứng phó với thị trường chứng khoán Hồng Kông, Lưu Minh Chương có thể cho rằng Lục Thiếu Hoa là vì để đảm bảo cho sự thành công, vấn đề là tình hình hiện nay đã khác trước, bởi vì Lục Thiếu Hoa có nói là mấy người Hoắc Đông Anh sẽ giúp đỡ một tay.

Hơn nữa, Lục Thiếu Hoa chẳng phải xuất hai trăm tỉ đô la Mỹ để cho vay hay sao, có khoản vay hai trăm tỉ đô la này, thì những thành viên của Thương hội Trung Hoa có thể tự mình chống đỡ với cuộc khủng hoảng tài chính, có thể giảm áp lực cho sàn giao dịch, từ đó nhu cầu tài chính cũng sẽ giảm theo.

Song cho dù như thế nào, tiền nhiều hay ít không phải là vấn đề, vấn đề hiện nay là nguồn tài chính, theo như Lý Vân Thanh tính toán, sau khi bán ra hết số cổ phiếu đợt hai, tổng cộng tiền vốn và lợi nhuận thu về không vượt quá ba trăm tám mươi tỉ đôla Mỹ.

Ba trăm tám mươi tỉ đô la Mỹ, so với năm trăm tỉ đô la mà Lục Thiếu Hoa dự tính thì cần phải thêm một trăm hai mươi tỉ đô la nữa, một trăm hai mươi tỉ đô la Mỹ, một con số rất lớn, làm sao Lục Thiếu Hoa có thể gom đủ, trừ khi bán hết số cổ phiếu của thị trường ba nước vẫn đang nắm giữ, may ra mới gom đủ một trăm hai mươi tỉ đô la Mỹ.

Không sai, nếu bán hết tất cả số cổ phiếu đó, nhất định sẽ gom đủ một trăm hai mươi tỉ đô la Mỹ, sao lại nói như vậy chứ?

Theo lý mà nói, theo như nhìn nhận của Lý Vân Thanh trước tình hình của ba nước lúc đó, cho dù là giảm mạnh, thì cũng không thể kiếm được một trăm hai mươi tỉ đô la, tình hình này không khác gì tình hình của Thái Lan trước đó.

Cứ theo lợi nhuận thu được bên Thái Lan mà tính, đầu tư vào hơn sáu mươi tỉ đô la Mỹ, sau khi bán hết, theo chỉ số sàn giao dịch của Thái Lan và đồng bạt Thái, lợi nhuận cuối cùng cũng chỉ có hơn tám mươi tỉ đô la Mỹ, đây là vẫn chưa trừ ra mức sụt giảm tương đối lớn của chỉ số sàn giao dịch của Thái Lan, nếu trừ ra, so với ba nước trong thời điểm hiện tại, thì tiền lãi thu lại càng ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Trường Đại Chiến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook