Chương 16
Oops La
08/09/2023
Ẩn Thương ở thư phòng cứ nghĩ về chuyện tranh cãi với nàng lúc chiều nên
không thể nào tập trung được nên quyết định đi dạo xung quanh cho khoay
khỏa.
Trời lạnh rồi Ẩn Thương khoác ngoài một chiếc áo choàng lông đen, người nam nhân cao ráo, nước da tuy tung hoành ngoài chiến trường nhưng không có tì vết, đôi mắt chim ưng như nhìn thấu được tất cả, là điểm tựa khao khát của báo nhiêu nữ nhân đang đi dạo quanh bờ hồ, khuôn mặt vẫn trầm ngâm rồi lại bất giác đi đến Bạch Hạc viện.
Bạch Hạc viện rất yên ắng, chỉ tỏa ra ánh sáng yếu ớt từ một căn phòng, vốn dĩ nó được xây lên là để chắn gió bắc cho Chu Đài viện trước nay chưa từng cho ai ở, này nó vì ban đêm nó rất lạnh lẽo, nay nó lại là chính viện của Vương phi vậy chẳng khác nào nói cho mọi người biết vương phi này vừa cưới nhưng lại không được sủng ái.
Ẩn Thương trầm tư, lưỡng lự một lúc lâu, định vào rồi lại không, cuối cùng thì cũng bước vào.
Khoảng sân lớn trống trải, tiếng gió thổi lại càng làm cho Bạch Hạc viện thêm phần âm u hơn.
Ánh sáng mờ nhạt từ căn phòng, càng lại gần thì càng nghe được âm thanh gì đó.
" Kí ức vẫn còn đó
Người cũng vẫn ở đó
Nhưng tâm tư xa vời
Khi nào mới có thể nói
Hai từ yêu chàng"
Giọng hát trong trẻo, tiếng đàn ngân nga ai nghe cũng đều đắm chìm vào xúc cảm tư tương của một thiếu nữ, nhưng người đang hát bài này là Lạc Dao, Ẩn Thương tâm hỏa bừng bừng không thể nghe thêm được nữa mà đẩy cửa vào trong.
- Không biết người được ám chỉ trong khúc tương tư này là ai?!
- Ngươi... à không, Vương gia sao người lại đến đây vào giờ này?
Thấy Lạc Dao vẫn mặc nguyên bộ y phục đó, băng thuốc có vẻ vẫn chưa được thay, Ẩn Thương tỏ vẻ không hài lòng
- Sao nàng vẫn còn chưa thay y phục, chẳng phải nàng nói có thể tự xử lý được sao?!
- Lời này ta phải hỏi vương gia rồi, y phục ta mang đến chỉ vỏn vẹn có vài ba bộ nhưng đã không cánh mà bay, không lẽ.. đến người hầu trong vương phủ của ngài cũng khinh ta?!
- Người đâu!!!
Ẩn thương gọi lớn, hai nô tỳ đứng canh ở cửa lập tức chạy vào.
-Vương gia có gì căn dặn!
- Mau chuẩn bị nước tắm và y phục mới cho vương phi.
- Bẩm vương gia, trong phủ không có trang phục cho Vương phi, vì đang là ban đêm nên không thể chuẩn bị được, trang phục của chúng nô tỳ thì không thích hợp lắm....nên...nên
Hai nô tỳ này sợ sệch nhìn nhau giọng nói cảm nhận rõ là đang run lên.
- Vương gia, ngài không cần phải làm khó cho bọn họ ta..
-Vậy cứ chuẩn bị nước tắm đi
" Hừ, cái tên này lại chen vào lời mình"
Nước tắm đã chuẩn bị xong, hai nô tỳ hầu hạ bị Ẩn Thương kêu đi ra ngoài. Trong phòng hơi nước nóng tỏa ra làm không khí ấm hơn hẳn.
- Vương gia, không phải... ngài cũng nên ra ngoài sao?
Ẩn Thương nhìn Lạc Dao không nói không rằng liền tiến tới bế nàng lên hướng tới bồn nước.
- Ngài đang làm gì vậy, vương gia, vương gia!!!
' Gâu, gâu, gâu' tưởng Lạc Dao bị bắt đi nên tiểu bạch khuyển sủa lớn chạy theo
- thả ta xuống đi, tiểu Dạ sủa lớn quá
- đúng vậy nó sủa lớn tiếng quá khiến ta rất bực mình, nhưng nếu nàng ngoan ta sẽ không xử lý nó.
" Lại đe dọa ta"
Ể sao tiểu khuyển không sủa nữa, ngài không làm gì nó chứ.
-Ta đang ở cạnh nàng thì làm được gì, xem ra tiểu Dạ của nàng còn hiểu chuyên hơn nàng.
" Dám nói ta không bằng cẩu sao, Hừ thật băm ngươi ngày bây giờ"
( Thật ra hai tỳ nữ đứng bên ngoài đã lén ném miếng thịt vào cho tiểu Dã nên nó mới ngoan ngoãn như vậy)
"Hai tỷ muội ta thật thông minh, chắc sáng mai sẽ được ban thưởng hậu hĩnh lắm đây hehe"
Trời lạnh rồi Ẩn Thương khoác ngoài một chiếc áo choàng lông đen, người nam nhân cao ráo, nước da tuy tung hoành ngoài chiến trường nhưng không có tì vết, đôi mắt chim ưng như nhìn thấu được tất cả, là điểm tựa khao khát của báo nhiêu nữ nhân đang đi dạo quanh bờ hồ, khuôn mặt vẫn trầm ngâm rồi lại bất giác đi đến Bạch Hạc viện.
Bạch Hạc viện rất yên ắng, chỉ tỏa ra ánh sáng yếu ớt từ một căn phòng, vốn dĩ nó được xây lên là để chắn gió bắc cho Chu Đài viện trước nay chưa từng cho ai ở, này nó vì ban đêm nó rất lạnh lẽo, nay nó lại là chính viện của Vương phi vậy chẳng khác nào nói cho mọi người biết vương phi này vừa cưới nhưng lại không được sủng ái.
Ẩn Thương trầm tư, lưỡng lự một lúc lâu, định vào rồi lại không, cuối cùng thì cũng bước vào.
Khoảng sân lớn trống trải, tiếng gió thổi lại càng làm cho Bạch Hạc viện thêm phần âm u hơn.
Ánh sáng mờ nhạt từ căn phòng, càng lại gần thì càng nghe được âm thanh gì đó.
" Kí ức vẫn còn đó
Người cũng vẫn ở đó
Nhưng tâm tư xa vời
Khi nào mới có thể nói
Hai từ yêu chàng"
Giọng hát trong trẻo, tiếng đàn ngân nga ai nghe cũng đều đắm chìm vào xúc cảm tư tương của một thiếu nữ, nhưng người đang hát bài này là Lạc Dao, Ẩn Thương tâm hỏa bừng bừng không thể nghe thêm được nữa mà đẩy cửa vào trong.
- Không biết người được ám chỉ trong khúc tương tư này là ai?!
- Ngươi... à không, Vương gia sao người lại đến đây vào giờ này?
Thấy Lạc Dao vẫn mặc nguyên bộ y phục đó, băng thuốc có vẻ vẫn chưa được thay, Ẩn Thương tỏ vẻ không hài lòng
- Sao nàng vẫn còn chưa thay y phục, chẳng phải nàng nói có thể tự xử lý được sao?!
- Lời này ta phải hỏi vương gia rồi, y phục ta mang đến chỉ vỏn vẹn có vài ba bộ nhưng đã không cánh mà bay, không lẽ.. đến người hầu trong vương phủ của ngài cũng khinh ta?!
- Người đâu!!!
Ẩn thương gọi lớn, hai nô tỳ đứng canh ở cửa lập tức chạy vào.
-Vương gia có gì căn dặn!
- Mau chuẩn bị nước tắm và y phục mới cho vương phi.
- Bẩm vương gia, trong phủ không có trang phục cho Vương phi, vì đang là ban đêm nên không thể chuẩn bị được, trang phục của chúng nô tỳ thì không thích hợp lắm....nên...nên
Hai nô tỳ này sợ sệch nhìn nhau giọng nói cảm nhận rõ là đang run lên.
- Vương gia, ngài không cần phải làm khó cho bọn họ ta..
-Vậy cứ chuẩn bị nước tắm đi
" Hừ, cái tên này lại chen vào lời mình"
Nước tắm đã chuẩn bị xong, hai nô tỳ hầu hạ bị Ẩn Thương kêu đi ra ngoài. Trong phòng hơi nước nóng tỏa ra làm không khí ấm hơn hẳn.
- Vương gia, không phải... ngài cũng nên ra ngoài sao?
Ẩn Thương nhìn Lạc Dao không nói không rằng liền tiến tới bế nàng lên hướng tới bồn nước.
- Ngài đang làm gì vậy, vương gia, vương gia!!!
' Gâu, gâu, gâu' tưởng Lạc Dao bị bắt đi nên tiểu bạch khuyển sủa lớn chạy theo
- thả ta xuống đi, tiểu Dạ sủa lớn quá
- đúng vậy nó sủa lớn tiếng quá khiến ta rất bực mình, nhưng nếu nàng ngoan ta sẽ không xử lý nó.
" Lại đe dọa ta"
Ể sao tiểu khuyển không sủa nữa, ngài không làm gì nó chứ.
-Ta đang ở cạnh nàng thì làm được gì, xem ra tiểu Dạ của nàng còn hiểu chuyên hơn nàng.
" Dám nói ta không bằng cẩu sao, Hừ thật băm ngươi ngày bây giờ"
( Thật ra hai tỳ nữ đứng bên ngoài đã lén ném miếng thịt vào cho tiểu Dã nên nó mới ngoan ngoãn như vậy)
"Hai tỷ muội ta thật thông minh, chắc sáng mai sẽ được ban thưởng hậu hĩnh lắm đây hehe"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.