Thuỵ Thuỵ Bình An

Chương 20: NHƯ VẬY MỚI LÀ HẠNH PHÚC

Biển Du Ly

28/03/2014

Bị bắn ra xa mấy thước, Thụy Thụy đau đến xoa mông mà đứng lên. Mọi người tò mò nhìn lên, cũng cảm thấy khó hiểu.

Đạo Hành tinh quân rất sửng sốt. Bởi vì Tần Nguyên thần nữ chỉ cần vừa vào hồ, gặp nước hồ sẽ hòa hợp thành một thể, mà chỉ có người thường cùng yêu nghiệt mới có thể bị bắn ra.

"Mời thần nữ vào hồ lần nữa."

Thụy Thụy chống lưng bước vào, vừa bước vào trong hồ lại bị bắn ra, lần này bắn xa hơn, ngã chổng vó xuống đất, "Oa!"

Đạo Hành tinh quân tựa hồ không thể tin được, nhanh chóng bước đến giữ lấy mạch môn của Thụy Thụy, nét mặt nhanh chóng biến hóa, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, không thể nào!" Đây đúng là mạch tượng của người thường.

Trang Thanh Thần suy nghĩ cặn kẽ, trước tiên tiến lên bảo vệ Thụy Thụy ở phía sau mình. Minh Hư đạo trưởng thật thận trọng hỏi: "Tinh quân, có chuyện gì? Vì sao lại có hiện tượng bài xích?"

Nguyên nhân bài xích không ngoài hai lý do: thứ nhất, Thụy Thụy không phải là Tần Nguyên thần nữ, chắc chắn không phải nguyên nhân này; thứ hai, thể chất Thụy Thụy đã thay đổi. Mà bất luận là nguyên nhân nào, nàng đều có thể giữ lại mạng sống.

Ánh mắt Đạo Hành tinh quân vẫn nhìn Thụy Thụy, "Trong khoảng thời gian này ngươi từng trải qua chuyện gì?"

Thụy Thụy bị ánh mắt của ông ta làm cho sợ hãi, lui lại sau lưng Trang Thanh Thần, "Không có, chỉ bệnh một đợt thôi."

Trang Thanh Thần nhẹ giọng hỏi: "Bệnh gì?"

"Muội không biết." Thụy Thụy thật là không rõ lắm, "Thốc Ly nói sức khỏe của muội không tốt, tìm đại phu chữa bệnh cho muội, trị rất lâu."

Trang Thanh Thần bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, "Vậy hắn thì sao? Có phải hắn cũng bị bệnh hay không? Hơn hai tháng trước muội mới bắt đầu chữa bệnh đúng không?"

Thụy Thụy rất sùng bái, "Đại sư huynh, huynh thật thông minh." Quá rõ ràng, những người biết rõ tình tiết sự việc đã hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, đều lộ ra vẻ mặt vừa bỗng nhiên hiểu ra lại vừa khiếp sợ.

Ánh mắt vừa chuyển, Trang Thanh Thần nhìn về Đạo Hành tinh quân bên cạnh: "Ta nghĩ tinh quân ngài cũng nên biết đã xảy ra chuyện gì, muội ấy đã không phải thần nữ, bây giờ muội ấy chỉ là một người bình thường, xin ngài hãy thả muội ấy."

Đạo Hành tinh quân mặt nhăn mày nhíu, "Chuyện chưa rõ ràng, không cần sốt ruột."

Trang Thanh Thần mỉm cười, "Thứ cho Thanh Thần cả gan, vì sao tinh quân không muốn tin tưởng lời nói của Thanh Thần hôm qua? Trong vòng mấy ngàn năm nay thiên đạo giam cầm Tần Nguyên thần nữ tại Đông Hải, vạn vật thế gian đã bắt đầu thoái hóa. Mà hai tháng trước yêu thú dẫn huyết thay đổi thể chất của muội ấy, nếu ta đoán đúng, hắn đem máu dẫn ra hòa lại vào đất, nên đất đai mới tươi nhuận bắt đầu sống lại. Nếu muội ấy vẫn là thần nữ, như vậy bây giờ toàn bộ mặt đất đã nứt nẻ."

Tần Nguyên thần nữ là mẹ của vạn thủy, thấm ướt mặt đất, nàng bị hủy diệt toàn bộ thế gian đương nhiên cũng đã bị hủy diệt.

"A." Mọi người đều hít một hơi.

Vài vị tinh quân vẫn không thể tin kế hoạch trù tính mấy ngàn năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, "Không thể nào, bảo nàng ấy thử lại lần nữa!"

Nếu thử một lần nữa Thụy Thụy không thể sống sót mà trở ra, sẽ bị người ta xem là vật thí nghiệm trong hồ. Minh Hư đạo trưởng phẩy phất trần, "Chúng đệ tử Nga Sơn nghe lệnh, mang sư đệ các con xuống núi."

Giọng nói của đệ tử Nga Sơn chấn động trời đất, "Vâng, chưởng môn."

Các sư huynh được huấn luyện nghiêm chỉnh bao quanh Thụy Thụy, không biết ai nhàn nhã ném một viên đạn khói, sau đó liên tiếp đạn khói được bắn ra, lập tức phía đông ngọn núi tràn ngập một mảnh sương khói. Trong cảnh hỗn loạn gà bay chó sủa chúng đệ tử Nga Sơn khiêng Thụy Thụy trốn xuống núi.

...

Chân núi Nga Sơn có hai người có trang phục giống nhau, mắt ngọc mày ngài khiến cho vài người phải nhìn lại.

Trang Thanh Thần vuốt tóc nàng, "Sư phụ nói ở bên muội nhiều năm như vậy lại không thể đến tiễn muội, bảo huynh chuyển lời cho muội biết khi nào muội muốn trở về chơi cũng được, Nga Sơn vĩnh viễn là nhà của muội."

Mắt Thụy Thụy cảm thấy ươn ướt, hướng nhìn lên đạo quan trên đỉnh núi có bóng dáng mơ hồ đang vẫy tay với nàng. Nàng nhất định sẽ thường xuyên trở về .

Thụy Thụy giả dạng thiếu niên rất trong sáng đáng yêu, Trang Thanh Thần nhìn nàng, "Thụy Thụy, đại sư huynh có chút vấn đề muốn hỏi muội?"

Thụy Thụy lấy lại tinh thần, "Đại sư huynh huynh nói đi."

Trang Thanh Thần mỉm cười, "... Nếu đại sư huynh rời khỏi Nga Sơn đi cùng muội du sơn ngoạn thủy khắp nơi, muội có nguyện ý không đi tìm Thốc Ly mà đi cùng đại sư huynh không?"

Vấn đề này làm khó Thụy Thụy, ánh mắt chuyển tới chuyển lui, ngón tay vặn góc áo ấp a ấp úng, "Nhưng mà, nhưng mà muội đã cùng Thốc Ly... ước định rồi, đã ước định với chàng ấy trước rồi ..." Lại nghĩ ra cách tốt hơn, "Nếu không đại sư huynh, huynh đi cùng bọn muội đi?"



Trang Thanh Thần cười ôn hòa, lắc đầu. Đây là đáp án, nàng không biết cái gì là thích cái gì là yêu, nàng chỉ làm theo cảm giác chân thực nhất trong lòng mình. Nếu nàng nói nàng nguyện ý, hắn có thể bỏ hết tất cả mang nàng đi, cuối cùng khi hắn tỉnh ngộ đã quá muộn.

"Được rồi, đùa với muội thôi." Trang Thanh Thần vuốt nhẹ sóng mũi của nàng, lấy Truy Hỏa Lưu Tinh ra đưa lại cho nàng, "Giữ vật này cho kỹ, đi tìm hắn đi."

Thụy Thụy cầm lấy Truy Hỏa Lưu Tinh, mím môi, "Đại sư huynh, huynh nói xem chàng ấy có giận muội, không cần muội nữa không?"

Trang Thanh Thần cười, lắc đầu, "Sẽ không, là chính hắn thả muội đi thì sao lại tức giận, muội chưa từng nghĩ đến với năng lực của muội làm sao mà chạy khỏi núi yêu thú sao?"

Thụy Thụy ngẫm lại thì đúng như thế, ôm cổ, "Đại sư huynh, huynh nói rất đúng."

Trang Thanh Thần lại nói, "Hơn nữa ta dám cam đoan mấy ngày nay hắn ở trên núi Nga Sơn của chúng ta, hắn sẽ không để cho một mình muội đối mặt với nguy hiểm."

Mặt Thụy Thụy tiến sát đến trước mặt Trang Thanh Thần, "Thật vậy chăng?" Lại đánh giá xem xét chung quanh, "Vậy chàng ấy ở đâu?"

Trang Thanh Thần cười nàng, "Để cho mọi người nhìn thấy thì không phải là yêu thú ."

Thì ra Thốc Ly chẳng những không tức giận ngược lại còn theo tới đây, Thụy Thụy vui mừng rạo rực, ôm bọc đồ lén nhìn xung quanh. Dáng vẻ ngốc của nàng chọc cười Trang Thanh Thần. Mắt thấy đã đến dưới chân núi, đã đến lúc ly biệt, Trang Thanh Thần đặt hai tay lên bả vai nàng, "Thụy Thụy, muội có biết vì sao muội từ thần nữ biến thành người thường không?"

Đầu óc đơn giản của Thụy Thụy nghĩ không ra, lắc đầu giống như cái trống bỏi. Nàng chỉ biết là Thốc Ly dẫn huyết cho nàng.

Trang Thanh Thần từ từ nói một hơi, "Đó là bởi vì Thốc Ly đem máu của mình đổi cho muội."

Tồn tại trong trời đất mấy vạn năm, máu của yêu thú vạn năm đương nhiên cũng không phải vật tầm thường, cũng chỉ có máu của yêu thú vạn năm mới có thể chống đỡ nổi khí lực của Tần Nguyên thần nữ. Máu mất đi hơn phân nửa, tính mạng của yêu thú cũng đáng lo, có thể tỉnh lại đã không phải chuyện dễ dàng, càng không cần phải nói bất cứ lúc nào cũng có khả năng mất đi tất cả công lực.

Bất cứ lúc nào == đôi mắt của Thụy Thụy lập tức mơ hồ nhìn không rõ lắm, "Chàng..."

"Hắn cho muội trở về, thứ nhất là vì muội cố chấp không thể không trở về, thứ hai cũng là muốn cho các tinh quân hết hy vọng, nếu không sau này muội sẽ vĩnh viễn u sầu. Hắn hiểu rõ suy nghĩ của muội hơn bất cứ ai."

Nước mắt của Thụy Thụy từng giọt rơi xuống bao đồ như chuỗi hạt châu, "Ta còn tưởng chàng sẽ tức giận."

"Thụy Thụy ngốc." Trang Thanh Thần lau nước mắt cho nàng, "Nhanh đi, đừng khóc nữa, đi tìm hắn đi. Trên tận trời cao, dưới tận suối vàng có thể tìm được một người yêu thật lòng với muội như vậy, những nỗi khổ phải chịu trước kia đều đáng giá."

Thụy Thụy khóc đến giống như con mèo nhỏ, không ngừng gật đầu.

Người có tình thành quyến thuộc là chuyện tốt đẹp nhất trong trời đất.

...

Trước bàn, một nam tử áo đen đang cầm bút viết cái gì đó. Hình dáng nam tử tuyệt mỹ, môi khẽ mỉm cười tựa hồ rất hạnh phúc, phần thanh nhã thản nhiên kia càng ánh lên nét trầm ổn thanh tú, một phong thái tuấn lãng tuyệt mỹ.

Cửa mở ra, một gương mặt kẻ trộm lú đầu vào thăm dò trước, đôi mắt vô cùng trong sáng chớp chớp, sau đó nhẹ tay nhẹ chân nhảy vào. Một làn váy sa y màu vàng nhạt, một gương mặt xinh xắn, dáng vẻ hoạt bát đáng yêu.

Chỉ là nam nhân ngồi ngay bàn cũng chẳng nâng mắt lên nhìn, tựa hồ chưa nhìn thấy, khóe môi lại hơi hơi gợi lên độ cong.

Không ổn, không có phản ứng chú ý nha... Cô gái nâng làn váy cố ý xoay một vòng tuyệt mỹ trước mặt nam nhân. Đây chính là lần đầu tiên nàng chủ động mặc nữ trang, tốt xấu gì cũng cho nàng chút mặt mũi chứ.

Nam nhân vẫn bình thản như trước, chấm mực tiếp tục viết.

Thụy Thụy tức giận, chống nạnh đi đến bên cạnh Thốc Ly, chen vào khoảng giữa hắn với cái bàn, "Thốc Ly, chàng cố ý ."

Thốc Ly giả vờ dùng ngòi bút điểm vào mũi nàng, "Có việc cần ta còn hung dữ như vậy, thật sự là nuông chiều nàng đến hư rồi ."

"Hừ!" Thụy Thụy hất mặt lên, lấy cây bút của hắn xuống. Thốc Ly thật là lợi hại, hắn giống như biết hết mọi suy nghĩ của nàng."Chàng đi giúp đỡ đi, được không?"

"Không được."

"Yêu quái kia rất xấu rất lợi hại."

Thốc Ly chẳng để ý, "Nhưng đâu có liên quan gì đến ta? Vì sao ta phải đi?"



Đôi lông mi dài của Thụy Thụy chớp chớp, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Nhưng mà liên quan đến ta mà, chuyện của ta chính là chuyện của chàng." Cái đầu nhỏ như hạt dưa có thể có thể suy nghĩ lô-gich rõ ràng thật sự là không dễ dàng.

Thốc Ly nhịn cười, ngồi vào cái ghế rộng phía sau, "Ta là yêu, không lý do gì giúp con người bắt yêu."

Thụy Thụy nhấc tay, "Có lý do."

Thốc Ly liếc nàng, "Lý do gì?"

"Lý do chính là ta." Thụy Thụy cười nhảy lên người hắn."Chụp chụp chụp" hôn lên môi hắn ba cái, "Thốc Ly chàng tốt nhất, chàng đi giúp sư phụ và đại sư huynh của ta đi."

Thốc Ly nhìn cảnh đẹp xa ngoài cửa sổ, "Không giúp."

Còn chưa được? Thụy Thụy sử dụng chiêu nặng hơn, tiến lên hôn Thốc Ly, trong lúc gắn bó ngọt ngào lại nói, "Giúp một chút thôi."

Đối mặt với sự ngọt ngào dụ hoặc Thốc Ly lại bình thản như cũ, "Bảo ta đi giúp đám thần tiên này? Không được."

Thụy Thụy không có cách nào, "Thật sự không đi?"

Thốc Ly không nhìn nàng, "Không đi."

Thụy Thụy nhảy xuống người hắn, bày ra tư thế bỏ đi, "Ta đây tự mình đi đó, ta đi đánh yêu quái kia đó." Nàng cũng không có pháp lực, nàng sẽ bị đánh te tua.

Thốc Ly vẫn nhàn nhã tựa vào ghế.

Làn váy vàng nhạt bay bay tạo nên làn ánh sáng đẹp mắt, Thụy Thụy bước đi chậm rãi như ốc sên tới cửa, ôm lấy khung cửa, "Một mình ta đi đánh yêu quái đó?"

Thốc Ly dứt khoát không thèm nhìn.

"Được lắm, ta thật sự đi đây." Thụy Thụy lấy cây chổi trên cổ tay xuống, biến nó thành nguyên hình, vác trên vai. Ngoài miệng nói muốn đi, lại chỉ vác chổi nhảy từng bước đến cửa sổ dạo qua dạo lại cho Thốc Ly xem.

Thốc Ly chỉ thấy cái bóng người nhỏ, sắc áo vàng nhạt cưỡi chổi không ngừng lượn qua lượn lại ở cửa sổ, đáng yêu buồn cười bay đông bay tây, cuối cùng hắn cũng mỉm cười, mở cửa ra. Thụy Thụy buông chổi nhào vào trong lòng hắn, "Ta chỉ biết chàng nghe lời ta nhất."

Nét mặt của Thốc Ly tràn đầy nhu tình, "Thật sự nguy rồi, đã học được cách được cưng chiều thành kiêu căng rồi."

Trong lòng Thụy Thụy cảm thấy ngọt ngào, "Cũng chỉ đối với chàng như vậy thôi."

Thốc Ly nhướng mày, "Nàng không sợ ta sẽ gặp chuyện không may sao?"

Thụy Thụy kiễng chân hôn hắn, "Ta tin tưởng chàng, chàng nhất định đi, hơn nữa nếu chàng xảy ra chuyện, ta nhất định ở cùng chàng, ta sẽ vĩnh viễn ở cùng chàng."

Thốc Ly ho nhẹ, "Nói như vậy có thể suy nghĩ một chút."

Vẫn còn suy nghĩ một chút? Thụy Thụy hét lớn một tiếng, quyết định đưa ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào nhất cùng với đề nghị hấp dẫn nhất, "Được rồi, sau khi chàng trở về ta liền sinh cục cưng cho chàng."

Thốc Ly mỉm cười, trong giọng nói tràn ngập hạnh phúc, "Nàng còn biết làm thế nào mà sinh cục cưng sao?"

Thụy Thụy không hiểu lắm, nhưng mà không phải nam nữ yêu nhau đều sinh cục cưng sao? Nàng nắm chắt hai lòng bàn tay đưa lên, "Ta sẽ học thật tốt, ta rất thông minh." Tất cả những người nói nàng ngốc đều phải tránh sang một bên.

Thốc Ly cười ôm nàng vào lòng, hôn nàng thật sâu, giọng nói từ tính trầm thấp vang lên bên tai nàng, "Vì đề nghị hấp dẫn cuối cùng của nàng, ta đồng ý ."

Một nụ hôn vạn năm.

Bởi vì yêu thú Thốc Ly cường đại gia nhập, cuối cùng con quái vật không hình không bóng kia cũng hoàn toàn bị đánh tan thành mây khói. Máu của Tần Nguyên thần nữ trở về khắp ngõ ngách của thế gian, một lần nữa thấm ướt bảo vệ mặt đất, toàn bộ thế gian tràn đầy sức sống và bình yên.

Trên núi yêu thú thực tế có hơn một người nắm quyền —— tôn chủ phu nhân Thụy Thụy thiếu hiệp. Nhưng mà sau này mọi người biết được nàng còn có tên khác gọi là Bính Bính, cho nên có vài người bắt đầu vô cùng thân thiết gọi nàng là Bính Bính thiếu hiệp. Vì thế nàng có chút buồn rầu, uy nghiêm mất hết...

Nhưng mà không bao lâu yêu thú Thốc Ly đem núi Thủy Ly giao cho người tài giỏi đắc lực nhất của hắn, hắn tự mình mang theo tiểu thê tử đáng yêu của hắn du sơn ngoạn thủy khắp nơi, mỗi một ngày hạnh phúc sau này đều đang chờ đợi bọn họ.

" Là lá la~" giữa không gian trời xanh mây trắng, núi xanh hoa đẹp suối trong đều vang vọng giọng hát vui tươi của Thụy Thụy, ngọt ngào mãi mãi vang xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thuỵ Thuỵ Bình An

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook