Quyển 7 - Chương 6: Hoàng Phủ Cao Kiều
Ôn Thụy An
13/03/2014
Người nói chờ một chút đó đang đứng dưới một ngọn đuốc lớn.
Ánh lửa hừng hực, nhưng người này quay lừng về phía lửa, bóng phủ âm u, khiến cho người ta dâng nên một nỗi sợ vô hình, chỉ có đường nét mơ hồ dưới ánh lửa, không thể nhìn rõ mặt mũi.
... Chẳng lẽ lại là một người không có mặt mũi nữa?
Người này so với Nam Cung Vô Thương thì rõ ràng là còn trầm ổn nhàn nhã hơn nhiều. Y chậm rãi bước từng bước lên đài. Tiêu Thu Thủy chăm chú quan sát bóng lưng người đó, trong lòng lại sinh ra một loại ảo giác kỳ lạ, phảng phất như hắn rất quen thuộc với người này: Hắn đã từng gặp mặt người này!
Cảm giác quen thuộc đó rất nhanh chóng đã có được đáp án: Trong mắt Nam Cung Vô Thương lóe lên ánh lục sắc bén, hỏi:
- Ngươi là ai?
Giọng nói người đó vô cùng truyền cảm, nhưng lại thiên về ngữ điệp áp bức:
- Hoàng Phủ Cao Kiều!
... Hoàng Phủ Cao Kiều!
Ngay cả Tiêu Thu Thủy cũng không khỏi giật mình chấn động, hắn nhớ tới huyết án trong tháp Đại Nhạn hơn mười ngày trước.
- Hoàng Phủ công tử tới rồi!
- Hoàng Phủ công tử mới là tài năng chân chính!
- Hoàng Phủ công tử chiến đấu vì chúng ta!
Cũng có lẽ, chỉ có Tiêu Thu Thủy, Hoàng Phủ Cao Kiều mới được số đông ủng hộ, mọi người thấy Hoàng Phủ Cao Kiều xuất hiện, tiếng hoan hô không dứt. Đại đa số mọi người chỉ mới nghe danh Hoàng Phủ Cao Kiều, chưa từng thấy mặt, cũng không ngại đặt cược vào y một lần. Lòng dạ Tiêu Thu Thủy có rộng rãi đến đâu cũng khó tránh khỏi cảm thấy thoáng chút ảm đạm.
... Hoàng Phủ công tử rất được ủng hộ.
Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ như điện chớp. Trong tháp Đại Nhạn, mấy người Điệp Bất Điệp, Phan Quế, Lê Cửu, Tề Tạc Phi, Bồ Giang Sa, Điêu Kim Bảo, Điêu Di Bảo, cúc cung tận tụy, xây dựng danh tiếng cho Hoàng Phủ công tử ở thành Trường An, ngay cả quân sư Điệp lão đầu nhi cũng hành động, Hoàng Phủ Cao Kiều thật sự không biết chuyện đó sao?
Ý nghĩ đó chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất, bởi vì hắn phát hiện có một đôi mắt oán độc đang hung hăng nhìn trừng trừng vào mình, chính là người duy nhất sống sót trong huyết án dưới núi Chung Nam, Tề Tạc Phi.
Không biết tại sao, lúc này Tiêu Thu Thủy lại bỗng nhớ đến khi mấy người Tề Tạc Phi xuất hiện ở lầu đại Bạch cũng nói một câu:
“Chờ một chút.”
Nam Cung Vô Thương vẫn giơ đao ngang ngực, thần sắc lạnh lẽo:
- Hoàng Phủ Cao Kiều, ngươi quả nhiên là đã tới.
Hoàng Phủ Cao Kiều bước lên lôi đài, thân hình cao gầy, săn chắc, lưng vẫn quay về phía ánh lửa, mỉm cười trầm tĩnh:
- Ta đương nhiên là đã tới.
Nam Cung Vô Thương nói:
- Ngươi cuối cùng cũng đã tới.
Hoàng Phủ Cao Kiều đáp:
- Ta đã tới như vậy.
Nam Cung Vô Thương đột nhiên đổi chủ đề:
- Đáng tiếc ngươi hóa ra cũng không phải người nhà họ Hoàng Phủ.
Khi Trác Kính Thu đối đầu với Nam Cung Vô Thương võ công thâm sâu như biển, cũng vì không nhìn ra được sơ hở của dối phương mà cố ý lấy lời đả kích. Khi Nam Cung Vô Thương đối mặt với Hoàng Phủ Cao Kiều to lớn như núi cũng cố ý dùng ngôn ngữ khiêu khích đối phương, chỉ cần đối phương vì giận giữ hoặc tức tối mà thoáng lơi lỏng là sẽ có thể lập tức chém giết.
Ai cũng hiểu rằng chiến đấu đã đi gần đến kết thúc, trong võ lâm đã không còn đưa ra được hảo thủ còn cao hơn loại như Nam Cung Vô Thương, Hoàng Phủ Cao Kiều nữa rồi.
Cho nên trận đấu giữa Nam Cung Vô Thương và Hoàng Phủ Cao Kiều, cực kỳ quan trọng.
Một trận liên quan đến vận mệnh của cả võ lâm.
Mọi người đều nín thở chờ đợi.
Hoàng Phủ Cao Kiều bình tĩnh, lạnh lùng như sắt đá.
Nam Cung Vô Thương liếc nhìn y, vẫn giơ ngang đao:
- Ngươi cố chen vào trong hệ nhà Hoàng Phủ, chỉ là vì muốn có một danh phận đủ sức đặt chân trên bạch đạo mà thôi, như vậy ngươi mới có tư cách để chuẩn bị tranh đoạt chức minh chủ Thần Châu kết nghĩa... Đáng tiếc, cuối cùng lại gặp phải ta.
Hoàng Phủ Cao Kiều không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.
Trên mặt Nam Cung Vô Thương đầy vẻ si cuồng, nhưng ánh mắt sắc bén, ánh lục bừng sáng:
- Ngươi nhất định là thấy khó hiểu tại sao ta lại biết được... Ta đương nhiên là biết, ta còn biết ngươi là con rối Chu đại thiên vương phái tới để khống chế võ lâm!
Lời này nói ra, quả thực là chấn động, nhất thời tiếng bàn tán xôn xao. Nam Cung Vô Thương cười âm u:
- Ta còn biết ngươi lợi dùng đồng đạo võ lâm, lại vận dụng bộ hạ Chu đại thiên vương, cố ý gây chuyện, thay ngươi làm người tốt, tâng bốc, tuyên truyền danh tiếng nghĩa hiệp... Có đúng vậy không?
Thân hình Hoàng Phủ Cao Kiều tuy không quá cao lớn nhưng từ sau lưng nhìn lại, lại thâm trầm khó thấu, giống như một ngọn núi cao.
Trong mắt Nam Cung Vô Thương đã có một tia lo sợ, nhưng rất nhanh chóng liền bị lệ mang màu lục như dã thú che phủ:
- ... Ngươi còn cố ý sai người sát hại thuộc hạ của mình, để thanh danh Tiêu Thu Thủy chịu đả kích, có đúng như thế không?
Hoàng Phủ Cao Kiều bỗng lên tiếng.
- Nói thực.
- Ta và Tiêu Thu Thủy vốn đã rất giống nhau. Ta giả giạng hắn đi giết người, có lẽ đến chính bản thân hắn cũng cho rằng là do tự tay hắn giết.
- Có điều ta cũng biết rõ tại sao ngươi lại biết những chuyện đó... Bởi vì ngươi chính là chó săn do Quyền Lực bang nuôi!
Lời này nói ra, quần chúng càng thêm oanh động, Hoàng Phủ Cao Kiều lại tiếp:
- Hơn nữa, mấy người Tiêu Thu Thủy bây giờ còn chưa tới, chính là vì bị Nam Cung thế gia các ngươi chặn giết giữa đường!
Sắc mặt Nam Cung Vô Thương vụt trắng bệch, run giọng hỏi:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi làm sao biết được những chuyện đó?
Hoàng Phủ Cao Kiều cười lạnh, đáp:
- Có rất ít chuyện ta không biết.
Nam Cung Vô Thương hừ lạnh:
- Như nay hai ta đều không phải là anh hùng hảo hán gì, kẻ nào sống sót được, kẻ đó là minh chủ.
Dưới đài lại huyên náo một chặp.
- Cái loại lừa đời lấy tiếng, bọn ta không bao giờ chọn các ngươi.
- Cái gì mà minh chủ, đều là hạng tàn hại trung lương!
- Cút xuống, đừng có làm bẩn thánh địa lôi đài!
Nhưng cũng chẳng có ai dám bước lên đài khiêu chiến. Hoàng Phủ Cao Kiều bình thản nói:
- Ý của Thiên vương là, nếu có thể làm được chức minh chủ, vậy thì kiếm lấy cái danh vị khống chế võ lâm. Nếu như không thể, vậy thì náo loạn cho long trời lở đất, để thiên hạ không thành ra được thế cục gì...
Nam Cung Vô Thương cũng cười ha hả:
- Hôm nay hai chúng ta giằng co cuối cùng, đều chẳng phải là người trong bạch đạo gì, ngược lại còn thành đối đầu của Chu đại thiên vương và Quyền Lực bang, ha ha ha... Thực là đáng cười, đáng cười!
Hoàng Phủ Cao Kiều vẫn bình tĩnh nói:
- Có điều... Đáng cười thì đáng cười, Chu đại thiên vương hay là Quyền Lực bang, chung quy vẫn phải phân thắng bại.
Nụ cười dần biến mất trên mặt Nam Cung Vô Thương:
- Há chỉ là thắng bại... Vốn phải phân sinh tử.
Nói xong câu đó, cả hai người đều không nói gì thêm nữa.
Ngay cả người dưới đại cũng im lặng như vậy.
Một loại sát khí vô thanh vô tức đột ngột bao phủ khắp toàn trường.
Chỉ có ngọn lửa là đang bập bùng.
Bóng dáng hai người không ngừng lắc lư, giống như rắn độc phun lưỡi, đã sớm mổ đến cắn mấy chục lần.
Thế nhưng hai người kỳ thật đều chưa từng cử động.
Lôi đài do võ lâm chính đạo lập ra, không ngờ lại thành nơi để cao thủ hai tà phái hắc đạo quyết đấu.
Hoàng Phủ Cao Kiều thủy chung vẫn quay lưng về phía dưới đài.
Nam Cung Vô Thương quay mặt về phía dưới đài, trong ánh lửa nhập nhoạng, sắc mặt biến đổi liên tục.
Không khí vẫn tiếp tục căng thẳng.
Tiếp đó Nam Cung Vô Thương chậm rãi rút thanh đao rỉ.
Lại phát ra tiếng mài đao chói tai đó.
Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Cao Kiều khẽ lật cổ tay, đã xuất hiện thêm một thanh đao.
Một thanh tử kim đao vảy cá, tên vỏ có khảm bảy viên ngọc sáng.
Đao dài một thước chín tấc, còn ngắn hơn đao rỉ.
Ngay lúc này, đao của Nam Cung Vô Thương đã rút ra toàn bộ, một đao bổ xuống giữa đầu!
Hoàng Phủ Cao Kiều chưa kịp rút đao, giơ đao lên đỡ.
Nhưng đao của Nam Cung Vô Thương không ngờ lại là bảo đao chém sắt như bùn.
Nhất đao lưỡng đoạn.
Thứ lưỡng đoạn là tử kim đao vảy cá trong tay Hoàng Phủ Cao Kiều.
Đao đã gãy, người lại không bị thương. Hoàng Phủ Cao Kiều bước lên trước, chân đạp cửu cung, hai người đổi qua chỗ nhau.
Lúc này biến thành Hoàng Phủ Cao Kiều quay mặt về phía quần chúng, Nam Cung Vô Thương quay lưng về phía mọi người.
Thân hình hai người giao nhau cùng đao phong sắc bén khiến cho khói lửa như nhẹ đi một phần.
Mọi người có thể trông thấy sắc mặt âm tình bất định, thốt rõ thốt mờ của Hoàng Phủ Cao Kiều.
Nhưng Tiêu Thu Thủy thiếu chút nữa thì hét lên... Biến cố ập tới đột ngột đó khiến cho hắn hoàn toàn chấn động, sững sờ, ngây ngốc.
Hắn há miệng muốn gọi nhưng ngàn tiếng, vạn tiếng đều biến thành vô thanh!
Lúc này hai người lại động.
Nam Cung Vô Thương kéo theo dư uy một đao chém gãy binh khí Hoàng Phủ Cao Kiều, toàn lực xuất kích!
Cùng lúc ấy, hai chưởng Hoàng Phủ Cao Kiều đan chéo.
Gió mạnh quét qua, tất cả đuốc lớn đều thiếu chút nữa thì tắt ngấm.
Nam Cung Vô Thương chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, lập tức mất mất vị trí đối thủ.
Thay vào đó là một loại cảm giác khủng bố, đáng sợ.
Ngay khoảnh khắc đó, một kiếm giống như bạch luyện phá không, “phụp” một tiếng đâm trúng tim hắn, “xoẹt” một tiếng mang theo máu tươi, lộ ra từ sau lưng.
Lúc này mọi người chỉ cảm thấy choáng váng, theo ánh lửa lại bừng lên mới khôi phục bình thường. Hoàng Phủ Cao Kiều đã rút trường kiếm ra khỏi cơ thể Nam Cung Vô Thương, cẩn thận thu hồi về trong ống tay. Hoàng Phủ Cao Kiều nhìn Nam Cung Vô Thương đang ôm ngực đau đớn, lạnh lùng nói:
- Ta vốn dùng kiếm, không phải đao.
Nam Cung Vô Thương muốn nói, khó nhọc mở miệng, nhưng lại phun ra một vòi máu.
Máu tươi bắn tung, cả Hoàng Phủ Cao Kiều cũng không kịp lùi lại, trên người lấm tấm máu.
Nam Cung Vô Thương đã đổ gục xuống, tắt thở.
Bấy giờ dưới đại lại vang lên một tiếng kêu không biết là kinh hãi, hay là vui mừng, hoặc là khổ sở, hoặc giả hưng phấn:
- Ca ca!
Người hô chính là Tiêu Thu Thủy.
Hắn vụt hô lớn, khiến cho mấy người Lương Đấu cũng phải thoáng giật mình.
Người hắn gọi là Tiêu Dịch Nhân. Người khác có thể còn không nhận ra được, không nhìn ra được, nhưng hắn đưa mắt qua là lập tức nhận ra, nhận ra rõ ràng, là Tiêu Dịch Nhân, không sai, chính là Tiêu Dịch Nhân!
“Hoàng Phủ công tử” ở trên đài chính là Tiêu Dịch Nhân!
Tiêu Dịch Nhân mượn lực từ chưởng phong, làm loạn tầm mắt Nam Cung Vô Thương, lại một kiếm giết chết, nghĩ rằng không ai có thể nhìn thấu được, đang lúc hài lòng thỏa mãn thì bỗng nghe một giọng nữ thanh thúy nhưng ẩn chứa một sự lãnh ngạo như tuyết khó tả, hừ lạnh nói:
- “Nhất tâm kiếm”! Là bài sát thủ của Chu đại thiên vương?
Tiếng hô của Tiêu Thu Thủy cũng đồng thời vang lên.
Tiêu Dịch Nhân nghe mà giật mình chấn động, vô thức rút kiếm ra.
Kiếm như rồng ngâm, ngân nga vang vọng.
Lúc này toàn trường đều tĩnh lặng xuống, đến khi tiếng kiếm ngâm tắt hẳn, mọi người mới bắt đầu xôn xao bàn luận:
- Tiêu Thu Thủy tới rồi....
- Cậu ta mới là người tất cả mong chờ...
- Nhưng người trên đài là anh trai hắn!
- Tiêu Dịch Nhân không phải là đại tướng của phái Hoán Hoa sao? Tại sao lại....
- Hà! A! Người nhà họ Tiêu đổi họ Hoàng Phủ, là để làm gì... Chuyện này đúng là quái lạ!
Tiêu Thu Thủy đột nhhiên phát hiện người đứng trên đài chính là anh ruột hắn tìm kiếm đã lâu, thực là kinh hãi vô cùng, lại thoáng nghe âm thanh lạnh lùng như tuyết kia, cứ nghĩ là Đường Phương. Trong khoảnh khắc người cảnh giao hòa mê li đó, hắn chỉ cảm thấy Đường Phương mới thực sự là người mình có thể nương tựa, không khỏi máu huyết sục sôi, há miệng muốn gọi.
Ngàn lời vạn tiếng...
.... Đường Phương!
Thế nhưng hắn dõi mắt nhìn tới, không phải Đường Phương!
Là một người phụ nữ phong hoa tuyệt đại, trong tư sắc ẩn chứa một vẻ mĩ lệ như sen nở. Nhưng không cần biết là ai, chỉ cần không phải là Đường Phương, vậy.... Tiêu Thu Thủy giống như rơi thẳng xuống hầm băng lạnh lẽo, trong mắt chỉ còn người anh ruột áo đen... Tiêu Dịch Nhân cầm kiếm đứng trên đài, lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn.
Võ lâm lúc này có thể nói là đã vô cùng hỗn loạn, thị phi điên đảo khó phân, danh dự vốn có của Tiêu Thu Thủy, đã sớm theo lời đồn đại từ huyết án trong tháp Đại Nhạn, bị miệt thị thành một kẻ “mua danh bán tiếng, vì tranh chức minh chủ mà không từ thủ đoạn”. Trong tình hình đó, chỉ có vài người là hiểu rõ. Bản thân Tiêu Dịch Nhân đương nhiên là hiểu, bởi vì mọi chuyện là do một tay y dựng lên. Tiêu Thu Thủy chỉ vừa kịp đốn ngộ, chẳng trách trong tháp Đại Nhạn mấy người Điệp Bất Điệp đều nói rằng hắn là hung thủ giết người. Tiêu Dịch Nhân là anh ruột hắn, vốn dung mạo đã rất giống nhau, càng huống hồ hai người lại cùng học được thuật dịch dung của Tiêu phu nhân. Tiêu Dịch Nhân cố ý lợi dụng đám Điệp Bất Điệp tự nguyện tuyên truyền cho mình, tạo thành danh tiếng vang dội, nhưng sau khi thành công thì lại giả mạo kẻ khác, giết người diệt khẩu, quyết ý một đá hai chim, nhất tiễn song điều... Đó là những gì Tề Tạc Phi ở dưới lôi đài hiểu ra được.
Thế nhưng quần chúng bình thường thì hoàn toàn không hiểu được đầu đuôi, chỉ thấy cục diện hai anh em Hoán Hoa kiếm phái này đối đầu nhau đã hình thành, coi là có kịch hay để xem, vô cùng phấn khích reo hò không ngớt.
... Trong tình cảnh kích động hối thúc kịch liệt như thế này, con người, còn có thể suy nghĩ cẩn thận, bĩnh tĩnh xử lý hay không?
.... Huynh đệ giao tranh, có thể tránh được hay không?
... Máu đổ, có thể giám bớt được hay không?
Tiêu Thu Thủy hô lên lần thứ hai:
- Ca ca!
Tiêu Dịch Nhân đứng trên đài khẽ gật đầu, coi như đã chào, lập tức hỏi:
- Đệ muốn thế nào?
Tiêu Thu Thủy ngẩn ra, lặp lại:
- Đệ muốn thế nào....
Tiêu Dịch Nhân bản tính đa nghi, tưởng rằng Tiêu Thu Thủy cố ý châm chọc, cười lạnh nói:
- Lão tam, đệ dám tranh giành với ta sao?
Tiêu Thu Thủy hoảng hốt đáp:
- Tam đệ không dám.
Mọi người cùng ồ lên, Tiêu Dịch Nhân lạnh lùng nói:
- Nếu đã không dám thì đứng sang một bên cho ta.
Lúc này trong đám đông lại có người hô lên:
- Đừng sợ hắn!
- Lên đi!
- Ca ca thì đã làm sao, ai mạnh người đó xưng vương!
- Mặc xác hắn, hắn không theo họ cha mình, vậy không phải anh trai cậu nữa.
Lúc này có khoảng một, hai trăm người, rẽ đám đông, lũ lượt kéo tới trước mặt Tiêu Thu Thủy, lần lượt ôm quyền chào hỏi với Tiêu Thu Thủy rồi yên lặng đứng ra sau lưng hắn.
Những người này hóa ra đều là người quen, người béo mập, hòa ái chính là Hảo nhân bất trường mệnh Hồ Phúc, người đen như hòn than chính là Đinh sắt Lý Hắc, nữ tử vấn tóc trắng búi cao là Tạp hạc Thi Nguyệt, người dáng vẻ lười biếng, tóc dài phất phớ là Vũ vương Ngô Tài, còn có một người, miệng cười hề hề, đầu trọc bụng to, chính là hòa thượng Đại Đỗ. Hoàn thượng Đại Đỗ còn dẫn theo một thiếu nữ đi cùng, chính là Tiêu Tuyết Ngư.
Cứ như vậy, gần hai trăm người đứng sau lưng Tiêu Thu Thủy, thần sắc kiên nghị. Bọn họ ở đây mòn mỏi mong chờ Tiêu Thu Thủy tới, cuối cùng cũng đã đợi được. Mọi người ôm quyền làm lễ với Tiêu Thu Thủy, cũng xuất phát từ tận đáy lòng. Những người này đều có một bầu nhiệt huyết, chỉ giao cho người có tâm, trong đó một thiếu nữ thanh tú bước ra, trong sáng mà anh phong, nói:
- Tiểu muội Y Tiểu Thâm, là nghĩa muội của Đường đại ca Đường Khiết Chi, hôm nay dẫn mọi người của Đường đại ca theo Tiêu đại hiệp, xin tùy tiện sai bảo, gặp nước xuống nước, thấy lửa vào lửa, nếu có nửa tiếng không, xuống âm tào địa phủ cũng không có mặt mũi nào gặp Đường đại ca nữa.
Tiêu Thu Thủy nghe mà trong lòng nóng lên. Hắn còn nhớ thiếu nữ này chính là nghĩa muội của Ngân kích Ôn hầu Đường Khiết Chi đã bị Nhiêu Sấu Cực ám sát trên đỉnh Nga Mi. Tiêu Thu Thủy thấy nhiều võ lâm đồng đạo tấm lòng tha thiết với võ lâm, tha thiết mong đợi vào mình như vậy, lại thấy như đang cùng các huynh đệ Cẩm Giang xông pha giang hồ ngày trước...
... Ôi, Cẩm Giang tứ huynh đệ, Đường Nhu mất rồi (sau còn cả Đường Bằng, Đường Mãnh, Đường Đại bỏ mình, Đường Phương bị thương), Ngọc Hàm cũng đi rồi (mà anh trai cậu ấy Đặng Ngọc Bình không ngờ lại là nội gián), Đến cả Tả Khâu cũng phản bội rồi (luôn cả La Hải Ngưu, giết chết Long Xuyên Sát tử), chỉ còn lại có một mình mình.
Tiêu Dịch Nhân đứng trên cao nhìn xuống, thấy nhiều người kéo tới chỗ Tiêu Thu Thủy như thế, nghĩ rằng hắn đang thể hiện uy thế, cố làm mình mất mặt, lập tức nổi giận, nhưng không động thanh sắc, vẻ mặt xanh lên, hô lớn:
- Trời sụp xuống rồi, a mĩ.
Câu này vốn là một ám hiệu, ám hiệu phát ra, người của “Hoàng Phủ công tử” sẽ lập tức xông lên lôi đài, toàn lực hộ giá.
Thế nhưng câu nói y phát ra lại như đá chìm xuống biển.
Trong đó chỉ kích lên một số người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết nên tập hợp lại hay là nên không tập hợp, một số người trên mặt lộ vẻ không muốn, càng có một vài người đầy vẻ bất phẫn.
Chỉ nghe một giọng nói vô cùng già nua, suy yếu, cật lực hỏi:
- Hoàng Phủ công tử... Ngươi! Ngươi có giết hại huynh đệ của mình không?
Người hỏi là một ông lão râu tóc trắng xám, ngồi trên kiệu trúc, nhưng lưng cong như tôm, nói chưa được mấy câu đã bật ho khù khụ, vô cùng vất cả. Tiêu Thu Thủy nhận ra ông ta, đó chính là Điệp lão đầu nhi trong huyết án tháp Đại Nhạn, may mắn đại nạn không chết:
- Lúc đó ngươi che mặt đánh một chưởng sau lưng ta... Còn giết mấy người Lê Cửu, Pha Quế, nhưng lại lên tiếng nói ngươi là Tiêu Thu Thủy... Nhưng đến sau...
Ông ta đưa ngón tay run rẩy, chỉ sang phía Tiêu Thu Thủy, thanh âm cực kỳ kích động:
- Cậu ta lại tiến vào, dùng nội lực giữ lấy một hơi nguyên khí cho ta... Đó rõ ràng không phải do cậu ta lầm! Mà giọng nói kẻ che mặt đó lại tựa như.... Nếu không phải do Nam Cung Vô Thương nhắc tới thì ta thực sự còn không phân biệt nổi...
Tề Tạc Phi khàn giọng hỏi:
- Bọn ta vì ngươi mà cúc cung tận tụy, chết cũng không tiếc... Ngươi vì sao lại phải tàn hại chúng ta!
Tiêu Dịch Nhân cũng không phủ nhận, lạnh lùng đáp:
- Chẳng có vì sao cả, trong võ lâm, không dùng chút mưu kế, sao có thể thành danh? Tục ngữ có câu: “Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc”, không may ta hiện tại bị chó săn của Quyền Lực bang vạch trần, nếu ta đã thành đại sư thì sao đến lượt các ngươi tới chỉ chỏ linh tinh...
Tề Tạc Phi run rẩy nói:
- Vậy... Vậy ngươi hôm đó trên lầu Kim Lăng, mượn rượu khổ sở giãi bày với bọn ta, nói ngươi tâm có đại chí, chỉ là không đủ thanh danh, nên không cách nào làm đại sự... Đều là... Đều là có ý ám chỉ chúng ta tuyên truyền giúp ngươi, lợi dụng chúng ta gây dựng danh tiếng cho ngươi?
Tiêu Dịch Nhân bình thản đáp:
- Là các ngươi tự mình muốn đi làm, ta chẳng hề “ép buộc” các ngươi phải làm như vậy.
Điệp lão đầu nhi tức giận đến ấn đường phát đen, cười thảm:
- Không ngờ Điệp Bất Điệp ta cũng không có mắt nhìn người... Lấy tuổi già đi lừa bao nhiêu nhân sĩ trung can xích đảm, hiệu trung cho một tên khốn điên cuồng bệnh hoạn như ngươi, ta...
Bỗng ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười vừa dứt liền vung chưởng tự đánh xuống đỉnh đầu mình, não tương bắn tung, bi phẫn lìa đời.
Tiêu Dịch Nhân lại chẳng hề chớp mắt lấy một cái:
- Đại trượng phu đáng ra phải mong công danh cầu phú quý, kẻ vô danh sao có thể tồn tại trên giang hồ? Muốn thành danh, đương nhiên phải biết dùng thủ đoạn, đến điểm ấy mà cũng không nhìn thấu được thì đã nên chết đi từ sớm rồi, thật uổng cả một đời dài!
Bỗng nghe một giọng nói trầm thực, pha lẫn kích động, hỏi:
- Huynh rút cuộc là người nhà họ Tiêu, hay là người họ Hoàng Phủ?
Tiêu Thu Thủy vụt nghe thấy âm thanh trầm ổn đó, vui mừng quá đỗi, quả nhiên là Tiêu Khai Nhạn, lưng đeo hai kiếm, vững như Thái Sơn, đứng giữa đám đông, nhìn trừng trừng nhìn người trên đài, chậm rãi dằn từng tiếng một.
Tiêu Dịch Nhân đứng trên lại lập tức giật mình. Bỗng nghe ông lão quắc thước dưới đài người khà khà, nói:
- Hắn sao phải làm người nhà họ Tiêu? Hắn ở nhà họ Tiêu, danh không thành, lợi không tới, hơn nữa còn để Quyền Lực bang tiêu diệt toàn quân, không thành nổi đại sự. Gia nhập chúng ta bên này, ta dạy hắn võ nghệ, cho hắn tiền tài, để hắn nhân nghĩa vang khắp thiên hạ, ngồi lên bảo tọa minh chủ võ lâm, nếu không thì làm sơn đại vương của nam bắc đại giang, bảy mươi thủy đạo Trường Giang, ba mươi ba phân đà Hoàng Hà, ở dưới hai người, ở trên vạn người, sao không vui vẻ mà làm! Ngươi nói xem... Làm người nhà họ Tiêu có thể so được với làm Hoàng Phủ công tử sao?
Địa Nhãn đại sư không khỏi đứng bật dậy, quát hỏi:
- Ngươi... Rút cuộc ngươi là ai?
Ông lão kia chỉ cười không đáp. Lão ăn mày bỗng nhảy dựng lên, giống như nghĩ ra được chuyện gì đó, nhảy thẳng lên cao tới hơn một trượng, tiếng hô của ông ta khiến cho toàn trường đều phải chấn động!
- Lão là tổng biểu bả tử của bảy mươi hai thủy đạo Trường Giang, ba mươi ba phân đà Hoàng Hà! Đừng để cho lão chạy! Lão ta chính là Chu Thuận Thủy!
Tất cả mọi người đều kinh hãi, ồ ạt vây lại xung quanh. Ông lão áo vải kia thần sắc như thường, ung dung cười nói:
- Không sai, lão phu chính là Chu Thuận Thủy.
Lão xua xua tay, thản nhiên ngồi xuống, nói:
- Ta không đi, không cần phải căng thẳng. Võ lâm minh chủ còn chưa có kết quả, ta căn bản không có ý định đi.
Ánh mắt sắc bén của Chu Thuận Thủy quét qua, mấy cao thủ đang dợm xông lên đều không khỏi cảm thấy hồn phi phách tán, toàn thân như nhũn ra, hai chân không tiến lên nổi nửa bước. Chu Thuận Thủy lại cười:
- Hoàng Phủ Cao Kiều, hoặc là Tiêu Dịch Nhân, dù là ai cũng được, tóm lại đều là đệ tử của Chu Thuận Thủy ta. Hôm nay các ngươi không có ai thắng được hắn, trong võ lâm liền không có nhân vật lãnh đạo, cho nên chính thống thiên hạ hẳn là nên thuộc về Chu Thuận Thủy ta. Cho dù các ngươi không phong hắn làm minh chủ, Chu Thuận Thủy ta cũng tự phong làm vương, không đến lượt các ngươi nói chuyện!
- Ăn nói quảng xuyên!
Ông lão ăn mày kia dậm chân, quát:
- Hỗn đản thêm mười cấp!
- Cừu lão bang chủ.
Chu Thuận Thủy mỉm cười nhàn nhã:
- Ngài tiết kiệm hơi sức đi. Nếu như ngài muốn tự mình lên đài, Chu Thuận Thủy ta cũng muốn lĩnh giáo một phen.
Quần hào lại cùng thoáng ngẩn ra. “Cừu lão bang chủ”! Chẳng lẽ “lão ăn mày” chẳng chút nổi bật này lại chính là “Thần hành Vô ảnh” Cừu Vô Ý năm xưa cùng đứng thế chân vạc với Thiếu Lâm Thiên Chính, Võ Đang Thái Thiện!
... Đến cả bang chủ Cái Bang cũng đã tới rồi! Thành Đương Dương tối nay quả thực là phong vân biến sắc!
Khi mọi người bị sự xuất hiện của Chu Thuận Thủy thu hút, Tiêu Khai Nhạn vẫn như cũ bình tĩnh nói (Tiêu Thu Thủy lại trông thấy hai vai nhị ca mình không ngừng run rẩy... Huynh ấy thật sự có thể tâm bình khí hòa ư?):
- Cha mẹ vừa mới qua đời... Đối với huynh ơn trọng như núi! Huynh không ngờ lại vì một chút hư danh đó mà không tiếc tranh giành với tam đệ, nhân giặc là cha, đến cả họ cũng không cần nữa!
Tiêu Dịch Nhân cười lạnh đáp:
- Đại trượng phu có thể làm chuyện phi thường mới là người phi thương... Càng huống hồ ta cũng là tìm chỗ dựa để đối phó với Quyền Lực bang.
- Rất hay.
Tiêu Khai Nhạn không muốn nhìn về phía đại ca mình nữa (Tiêu Thu Thủy phát hiện nhị ca trước nay luôn bình tĩnh, giờ hai mắt đã đỏ bừng):
- Ta còn nghe nói cha mẹ chết dưới tay Chu đại thiên vương, huynh không báo ơn sâu của cha mẹ, ngược lại còn vong ân phụ nghĩa, không sợ người trong thiên hạ cười nhạo, phỉ nhổ sao!
Trên mặt Tiêu Dịch Nhân như có mấy chục con bọ đang chuyển động, dưới ánh lửa bập bùng, đầy vẻ hung tợn:
- Mặc ngươi nói thế nào, ngươi xem võ công ta, có phải là ngày đi ngàn dặm hay không? Người đi lên chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp... Chờ khi xây vững căn cơ rồi tìm cách khôi phục gia thanh cũng chưa muộn!
- Đại ca, đại tiết không thể mất .
Tiếng Tiêu Khai Nhạn nhẹ nhàng mà khảng khái (Tiêu Thu Thủy thoáng thấy hai hàng nước mắt đã chảy xuống bên gò má nhị ca mình):
- Nếu không ta chỉ có thể thay mặt cha mẹ xử lý huynh thôi.
- Ha ha ha...
Tiêu Dịch Nhân cười lớn, khình khí thổ ra làm lửa đuốc chấn động lúc sáng lúc tỏ. Y giống như gặp chuyện đáng cười nhất từ khi sinh ra bên giờ, cười đến hơi sau không tiếp được hơi trước, thở dốc hỏi:
- Ngươi đây là đại nghĩa diệt thân phải không?
Y lại cười một chặp, cười đến mức khiến người ta có cảm giác thần kính hắn đã căng thẳng đến không còn như con người nữa, khiến cho người ta rùng mình ớn lạnh:
- Vậy thì cố gắng thay trời hành đạo đi, đừng để ta lại diệt mất thân...
Tiêu Khai Nhạn không nói gì nữa.
Hắn chỉ chậm rãi tháo song kiếm, lấy vải trắng buộc ngang trán (người trong Xuyên tưởng nhớ Gia Cát Lượng, thường lấy vải trắng buộc trước trán mỗi lúc cúng tế trang nghiêm, lại cũng dùng cách này thể hiện ý không bao giờ thối lui), liếc nhìn thật sâu về phía Tiêu Thu Thủy, rồi lập tức bước nhạn lên lôi đài.
- Nhị ca!
Tiêu Thu Thủy hét lên.
Tiêu Khai Nhạn đã bước đi là không hề ngoái đầu lại.
- Nhị ca!
Tiêu Thu Thủy đẩy đám đông ra, cố chen lên trước, chỉ thấy Tiêu Khai Nhạn hai hàng lệ nóng đá kéo tới cằm, trong mắt hắn vẫn còn ngấn lệ, nhìn thẳng lên lôi đài, không để ý tới tiếng gọi của Tiêu Thu Thủy.
- Nhị ca...
Tiêu Thu Thủy gào lên thảm thiết. Lúc này một trận cuồng phong thổi tới, lửa đuốc lắc lư dợm tắt, chập chờn không thôi, hóa ra là gió sớm, bình minh đã sắp tới rồi.
Ánh lửa hừng hực, nhưng người này quay lừng về phía lửa, bóng phủ âm u, khiến cho người ta dâng nên một nỗi sợ vô hình, chỉ có đường nét mơ hồ dưới ánh lửa, không thể nhìn rõ mặt mũi.
... Chẳng lẽ lại là một người không có mặt mũi nữa?
Người này so với Nam Cung Vô Thương thì rõ ràng là còn trầm ổn nhàn nhã hơn nhiều. Y chậm rãi bước từng bước lên đài. Tiêu Thu Thủy chăm chú quan sát bóng lưng người đó, trong lòng lại sinh ra một loại ảo giác kỳ lạ, phảng phất như hắn rất quen thuộc với người này: Hắn đã từng gặp mặt người này!
Cảm giác quen thuộc đó rất nhanh chóng đã có được đáp án: Trong mắt Nam Cung Vô Thương lóe lên ánh lục sắc bén, hỏi:
- Ngươi là ai?
Giọng nói người đó vô cùng truyền cảm, nhưng lại thiên về ngữ điệp áp bức:
- Hoàng Phủ Cao Kiều!
... Hoàng Phủ Cao Kiều!
Ngay cả Tiêu Thu Thủy cũng không khỏi giật mình chấn động, hắn nhớ tới huyết án trong tháp Đại Nhạn hơn mười ngày trước.
- Hoàng Phủ công tử tới rồi!
- Hoàng Phủ công tử mới là tài năng chân chính!
- Hoàng Phủ công tử chiến đấu vì chúng ta!
Cũng có lẽ, chỉ có Tiêu Thu Thủy, Hoàng Phủ Cao Kiều mới được số đông ủng hộ, mọi người thấy Hoàng Phủ Cao Kiều xuất hiện, tiếng hoan hô không dứt. Đại đa số mọi người chỉ mới nghe danh Hoàng Phủ Cao Kiều, chưa từng thấy mặt, cũng không ngại đặt cược vào y một lần. Lòng dạ Tiêu Thu Thủy có rộng rãi đến đâu cũng khó tránh khỏi cảm thấy thoáng chút ảm đạm.
... Hoàng Phủ công tử rất được ủng hộ.
Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ như điện chớp. Trong tháp Đại Nhạn, mấy người Điệp Bất Điệp, Phan Quế, Lê Cửu, Tề Tạc Phi, Bồ Giang Sa, Điêu Kim Bảo, Điêu Di Bảo, cúc cung tận tụy, xây dựng danh tiếng cho Hoàng Phủ công tử ở thành Trường An, ngay cả quân sư Điệp lão đầu nhi cũng hành động, Hoàng Phủ Cao Kiều thật sự không biết chuyện đó sao?
Ý nghĩ đó chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất, bởi vì hắn phát hiện có một đôi mắt oán độc đang hung hăng nhìn trừng trừng vào mình, chính là người duy nhất sống sót trong huyết án dưới núi Chung Nam, Tề Tạc Phi.
Không biết tại sao, lúc này Tiêu Thu Thủy lại bỗng nhớ đến khi mấy người Tề Tạc Phi xuất hiện ở lầu đại Bạch cũng nói một câu:
“Chờ một chút.”
Nam Cung Vô Thương vẫn giơ đao ngang ngực, thần sắc lạnh lẽo:
- Hoàng Phủ Cao Kiều, ngươi quả nhiên là đã tới.
Hoàng Phủ Cao Kiều bước lên lôi đài, thân hình cao gầy, săn chắc, lưng vẫn quay về phía ánh lửa, mỉm cười trầm tĩnh:
- Ta đương nhiên là đã tới.
Nam Cung Vô Thương nói:
- Ngươi cuối cùng cũng đã tới.
Hoàng Phủ Cao Kiều đáp:
- Ta đã tới như vậy.
Nam Cung Vô Thương đột nhiên đổi chủ đề:
- Đáng tiếc ngươi hóa ra cũng không phải người nhà họ Hoàng Phủ.
Khi Trác Kính Thu đối đầu với Nam Cung Vô Thương võ công thâm sâu như biển, cũng vì không nhìn ra được sơ hở của dối phương mà cố ý lấy lời đả kích. Khi Nam Cung Vô Thương đối mặt với Hoàng Phủ Cao Kiều to lớn như núi cũng cố ý dùng ngôn ngữ khiêu khích đối phương, chỉ cần đối phương vì giận giữ hoặc tức tối mà thoáng lơi lỏng là sẽ có thể lập tức chém giết.
Ai cũng hiểu rằng chiến đấu đã đi gần đến kết thúc, trong võ lâm đã không còn đưa ra được hảo thủ còn cao hơn loại như Nam Cung Vô Thương, Hoàng Phủ Cao Kiều nữa rồi.
Cho nên trận đấu giữa Nam Cung Vô Thương và Hoàng Phủ Cao Kiều, cực kỳ quan trọng.
Một trận liên quan đến vận mệnh của cả võ lâm.
Mọi người đều nín thở chờ đợi.
Hoàng Phủ Cao Kiều bình tĩnh, lạnh lùng như sắt đá.
Nam Cung Vô Thương liếc nhìn y, vẫn giơ ngang đao:
- Ngươi cố chen vào trong hệ nhà Hoàng Phủ, chỉ là vì muốn có một danh phận đủ sức đặt chân trên bạch đạo mà thôi, như vậy ngươi mới có tư cách để chuẩn bị tranh đoạt chức minh chủ Thần Châu kết nghĩa... Đáng tiếc, cuối cùng lại gặp phải ta.
Hoàng Phủ Cao Kiều không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.
Trên mặt Nam Cung Vô Thương đầy vẻ si cuồng, nhưng ánh mắt sắc bén, ánh lục bừng sáng:
- Ngươi nhất định là thấy khó hiểu tại sao ta lại biết được... Ta đương nhiên là biết, ta còn biết ngươi là con rối Chu đại thiên vương phái tới để khống chế võ lâm!
Lời này nói ra, quả thực là chấn động, nhất thời tiếng bàn tán xôn xao. Nam Cung Vô Thương cười âm u:
- Ta còn biết ngươi lợi dùng đồng đạo võ lâm, lại vận dụng bộ hạ Chu đại thiên vương, cố ý gây chuyện, thay ngươi làm người tốt, tâng bốc, tuyên truyền danh tiếng nghĩa hiệp... Có đúng vậy không?
Thân hình Hoàng Phủ Cao Kiều tuy không quá cao lớn nhưng từ sau lưng nhìn lại, lại thâm trầm khó thấu, giống như một ngọn núi cao.
Trong mắt Nam Cung Vô Thương đã có một tia lo sợ, nhưng rất nhanh chóng liền bị lệ mang màu lục như dã thú che phủ:
- ... Ngươi còn cố ý sai người sát hại thuộc hạ của mình, để thanh danh Tiêu Thu Thủy chịu đả kích, có đúng như thế không?
Hoàng Phủ Cao Kiều bỗng lên tiếng.
- Nói thực.
- Ta và Tiêu Thu Thủy vốn đã rất giống nhau. Ta giả giạng hắn đi giết người, có lẽ đến chính bản thân hắn cũng cho rằng là do tự tay hắn giết.
- Có điều ta cũng biết rõ tại sao ngươi lại biết những chuyện đó... Bởi vì ngươi chính là chó săn do Quyền Lực bang nuôi!
Lời này nói ra, quần chúng càng thêm oanh động, Hoàng Phủ Cao Kiều lại tiếp:
- Hơn nữa, mấy người Tiêu Thu Thủy bây giờ còn chưa tới, chính là vì bị Nam Cung thế gia các ngươi chặn giết giữa đường!
Sắc mặt Nam Cung Vô Thương vụt trắng bệch, run giọng hỏi:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi làm sao biết được những chuyện đó?
Hoàng Phủ Cao Kiều cười lạnh, đáp:
- Có rất ít chuyện ta không biết.
Nam Cung Vô Thương hừ lạnh:
- Như nay hai ta đều không phải là anh hùng hảo hán gì, kẻ nào sống sót được, kẻ đó là minh chủ.
Dưới đài lại huyên náo một chặp.
- Cái loại lừa đời lấy tiếng, bọn ta không bao giờ chọn các ngươi.
- Cái gì mà minh chủ, đều là hạng tàn hại trung lương!
- Cút xuống, đừng có làm bẩn thánh địa lôi đài!
Nhưng cũng chẳng có ai dám bước lên đài khiêu chiến. Hoàng Phủ Cao Kiều bình thản nói:
- Ý của Thiên vương là, nếu có thể làm được chức minh chủ, vậy thì kiếm lấy cái danh vị khống chế võ lâm. Nếu như không thể, vậy thì náo loạn cho long trời lở đất, để thiên hạ không thành ra được thế cục gì...
Nam Cung Vô Thương cũng cười ha hả:
- Hôm nay hai chúng ta giằng co cuối cùng, đều chẳng phải là người trong bạch đạo gì, ngược lại còn thành đối đầu của Chu đại thiên vương và Quyền Lực bang, ha ha ha... Thực là đáng cười, đáng cười!
Hoàng Phủ Cao Kiều vẫn bình tĩnh nói:
- Có điều... Đáng cười thì đáng cười, Chu đại thiên vương hay là Quyền Lực bang, chung quy vẫn phải phân thắng bại.
Nụ cười dần biến mất trên mặt Nam Cung Vô Thương:
- Há chỉ là thắng bại... Vốn phải phân sinh tử.
Nói xong câu đó, cả hai người đều không nói gì thêm nữa.
Ngay cả người dưới đại cũng im lặng như vậy.
Một loại sát khí vô thanh vô tức đột ngột bao phủ khắp toàn trường.
Chỉ có ngọn lửa là đang bập bùng.
Bóng dáng hai người không ngừng lắc lư, giống như rắn độc phun lưỡi, đã sớm mổ đến cắn mấy chục lần.
Thế nhưng hai người kỳ thật đều chưa từng cử động.
Lôi đài do võ lâm chính đạo lập ra, không ngờ lại thành nơi để cao thủ hai tà phái hắc đạo quyết đấu.
Hoàng Phủ Cao Kiều thủy chung vẫn quay lưng về phía dưới đài.
Nam Cung Vô Thương quay mặt về phía dưới đài, trong ánh lửa nhập nhoạng, sắc mặt biến đổi liên tục.
Không khí vẫn tiếp tục căng thẳng.
Tiếp đó Nam Cung Vô Thương chậm rãi rút thanh đao rỉ.
Lại phát ra tiếng mài đao chói tai đó.
Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Cao Kiều khẽ lật cổ tay, đã xuất hiện thêm một thanh đao.
Một thanh tử kim đao vảy cá, tên vỏ có khảm bảy viên ngọc sáng.
Đao dài một thước chín tấc, còn ngắn hơn đao rỉ.
Ngay lúc này, đao của Nam Cung Vô Thương đã rút ra toàn bộ, một đao bổ xuống giữa đầu!
Hoàng Phủ Cao Kiều chưa kịp rút đao, giơ đao lên đỡ.
Nhưng đao của Nam Cung Vô Thương không ngờ lại là bảo đao chém sắt như bùn.
Nhất đao lưỡng đoạn.
Thứ lưỡng đoạn là tử kim đao vảy cá trong tay Hoàng Phủ Cao Kiều.
Đao đã gãy, người lại không bị thương. Hoàng Phủ Cao Kiều bước lên trước, chân đạp cửu cung, hai người đổi qua chỗ nhau.
Lúc này biến thành Hoàng Phủ Cao Kiều quay mặt về phía quần chúng, Nam Cung Vô Thương quay lưng về phía mọi người.
Thân hình hai người giao nhau cùng đao phong sắc bén khiến cho khói lửa như nhẹ đi một phần.
Mọi người có thể trông thấy sắc mặt âm tình bất định, thốt rõ thốt mờ của Hoàng Phủ Cao Kiều.
Nhưng Tiêu Thu Thủy thiếu chút nữa thì hét lên... Biến cố ập tới đột ngột đó khiến cho hắn hoàn toàn chấn động, sững sờ, ngây ngốc.
Hắn há miệng muốn gọi nhưng ngàn tiếng, vạn tiếng đều biến thành vô thanh!
Lúc này hai người lại động.
Nam Cung Vô Thương kéo theo dư uy một đao chém gãy binh khí Hoàng Phủ Cao Kiều, toàn lực xuất kích!
Cùng lúc ấy, hai chưởng Hoàng Phủ Cao Kiều đan chéo.
Gió mạnh quét qua, tất cả đuốc lớn đều thiếu chút nữa thì tắt ngấm.
Nam Cung Vô Thương chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, lập tức mất mất vị trí đối thủ.
Thay vào đó là một loại cảm giác khủng bố, đáng sợ.
Ngay khoảnh khắc đó, một kiếm giống như bạch luyện phá không, “phụp” một tiếng đâm trúng tim hắn, “xoẹt” một tiếng mang theo máu tươi, lộ ra từ sau lưng.
Lúc này mọi người chỉ cảm thấy choáng váng, theo ánh lửa lại bừng lên mới khôi phục bình thường. Hoàng Phủ Cao Kiều đã rút trường kiếm ra khỏi cơ thể Nam Cung Vô Thương, cẩn thận thu hồi về trong ống tay. Hoàng Phủ Cao Kiều nhìn Nam Cung Vô Thương đang ôm ngực đau đớn, lạnh lùng nói:
- Ta vốn dùng kiếm, không phải đao.
Nam Cung Vô Thương muốn nói, khó nhọc mở miệng, nhưng lại phun ra một vòi máu.
Máu tươi bắn tung, cả Hoàng Phủ Cao Kiều cũng không kịp lùi lại, trên người lấm tấm máu.
Nam Cung Vô Thương đã đổ gục xuống, tắt thở.
Bấy giờ dưới đại lại vang lên một tiếng kêu không biết là kinh hãi, hay là vui mừng, hoặc là khổ sở, hoặc giả hưng phấn:
- Ca ca!
Người hô chính là Tiêu Thu Thủy.
Hắn vụt hô lớn, khiến cho mấy người Lương Đấu cũng phải thoáng giật mình.
Người hắn gọi là Tiêu Dịch Nhân. Người khác có thể còn không nhận ra được, không nhìn ra được, nhưng hắn đưa mắt qua là lập tức nhận ra, nhận ra rõ ràng, là Tiêu Dịch Nhân, không sai, chính là Tiêu Dịch Nhân!
“Hoàng Phủ công tử” ở trên đài chính là Tiêu Dịch Nhân!
Tiêu Dịch Nhân mượn lực từ chưởng phong, làm loạn tầm mắt Nam Cung Vô Thương, lại một kiếm giết chết, nghĩ rằng không ai có thể nhìn thấu được, đang lúc hài lòng thỏa mãn thì bỗng nghe một giọng nữ thanh thúy nhưng ẩn chứa một sự lãnh ngạo như tuyết khó tả, hừ lạnh nói:
- “Nhất tâm kiếm”! Là bài sát thủ của Chu đại thiên vương?
Tiếng hô của Tiêu Thu Thủy cũng đồng thời vang lên.
Tiêu Dịch Nhân nghe mà giật mình chấn động, vô thức rút kiếm ra.
Kiếm như rồng ngâm, ngân nga vang vọng.
Lúc này toàn trường đều tĩnh lặng xuống, đến khi tiếng kiếm ngâm tắt hẳn, mọi người mới bắt đầu xôn xao bàn luận:
- Tiêu Thu Thủy tới rồi....
- Cậu ta mới là người tất cả mong chờ...
- Nhưng người trên đài là anh trai hắn!
- Tiêu Dịch Nhân không phải là đại tướng của phái Hoán Hoa sao? Tại sao lại....
- Hà! A! Người nhà họ Tiêu đổi họ Hoàng Phủ, là để làm gì... Chuyện này đúng là quái lạ!
Tiêu Thu Thủy đột nhhiên phát hiện người đứng trên đài chính là anh ruột hắn tìm kiếm đã lâu, thực là kinh hãi vô cùng, lại thoáng nghe âm thanh lạnh lùng như tuyết kia, cứ nghĩ là Đường Phương. Trong khoảnh khắc người cảnh giao hòa mê li đó, hắn chỉ cảm thấy Đường Phương mới thực sự là người mình có thể nương tựa, không khỏi máu huyết sục sôi, há miệng muốn gọi.
Ngàn lời vạn tiếng...
.... Đường Phương!
Thế nhưng hắn dõi mắt nhìn tới, không phải Đường Phương!
Là một người phụ nữ phong hoa tuyệt đại, trong tư sắc ẩn chứa một vẻ mĩ lệ như sen nở. Nhưng không cần biết là ai, chỉ cần không phải là Đường Phương, vậy.... Tiêu Thu Thủy giống như rơi thẳng xuống hầm băng lạnh lẽo, trong mắt chỉ còn người anh ruột áo đen... Tiêu Dịch Nhân cầm kiếm đứng trên đài, lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn.
Võ lâm lúc này có thể nói là đã vô cùng hỗn loạn, thị phi điên đảo khó phân, danh dự vốn có của Tiêu Thu Thủy, đã sớm theo lời đồn đại từ huyết án trong tháp Đại Nhạn, bị miệt thị thành một kẻ “mua danh bán tiếng, vì tranh chức minh chủ mà không từ thủ đoạn”. Trong tình hình đó, chỉ có vài người là hiểu rõ. Bản thân Tiêu Dịch Nhân đương nhiên là hiểu, bởi vì mọi chuyện là do một tay y dựng lên. Tiêu Thu Thủy chỉ vừa kịp đốn ngộ, chẳng trách trong tháp Đại Nhạn mấy người Điệp Bất Điệp đều nói rằng hắn là hung thủ giết người. Tiêu Dịch Nhân là anh ruột hắn, vốn dung mạo đã rất giống nhau, càng huống hồ hai người lại cùng học được thuật dịch dung của Tiêu phu nhân. Tiêu Dịch Nhân cố ý lợi dụng đám Điệp Bất Điệp tự nguyện tuyên truyền cho mình, tạo thành danh tiếng vang dội, nhưng sau khi thành công thì lại giả mạo kẻ khác, giết người diệt khẩu, quyết ý một đá hai chim, nhất tiễn song điều... Đó là những gì Tề Tạc Phi ở dưới lôi đài hiểu ra được.
Thế nhưng quần chúng bình thường thì hoàn toàn không hiểu được đầu đuôi, chỉ thấy cục diện hai anh em Hoán Hoa kiếm phái này đối đầu nhau đã hình thành, coi là có kịch hay để xem, vô cùng phấn khích reo hò không ngớt.
... Trong tình cảnh kích động hối thúc kịch liệt như thế này, con người, còn có thể suy nghĩ cẩn thận, bĩnh tĩnh xử lý hay không?
.... Huynh đệ giao tranh, có thể tránh được hay không?
... Máu đổ, có thể giám bớt được hay không?
Tiêu Thu Thủy hô lên lần thứ hai:
- Ca ca!
Tiêu Dịch Nhân đứng trên đài khẽ gật đầu, coi như đã chào, lập tức hỏi:
- Đệ muốn thế nào?
Tiêu Thu Thủy ngẩn ra, lặp lại:
- Đệ muốn thế nào....
Tiêu Dịch Nhân bản tính đa nghi, tưởng rằng Tiêu Thu Thủy cố ý châm chọc, cười lạnh nói:
- Lão tam, đệ dám tranh giành với ta sao?
Tiêu Thu Thủy hoảng hốt đáp:
- Tam đệ không dám.
Mọi người cùng ồ lên, Tiêu Dịch Nhân lạnh lùng nói:
- Nếu đã không dám thì đứng sang một bên cho ta.
Lúc này trong đám đông lại có người hô lên:
- Đừng sợ hắn!
- Lên đi!
- Ca ca thì đã làm sao, ai mạnh người đó xưng vương!
- Mặc xác hắn, hắn không theo họ cha mình, vậy không phải anh trai cậu nữa.
Lúc này có khoảng một, hai trăm người, rẽ đám đông, lũ lượt kéo tới trước mặt Tiêu Thu Thủy, lần lượt ôm quyền chào hỏi với Tiêu Thu Thủy rồi yên lặng đứng ra sau lưng hắn.
Những người này hóa ra đều là người quen, người béo mập, hòa ái chính là Hảo nhân bất trường mệnh Hồ Phúc, người đen như hòn than chính là Đinh sắt Lý Hắc, nữ tử vấn tóc trắng búi cao là Tạp hạc Thi Nguyệt, người dáng vẻ lười biếng, tóc dài phất phớ là Vũ vương Ngô Tài, còn có một người, miệng cười hề hề, đầu trọc bụng to, chính là hòa thượng Đại Đỗ. Hoàn thượng Đại Đỗ còn dẫn theo một thiếu nữ đi cùng, chính là Tiêu Tuyết Ngư.
Cứ như vậy, gần hai trăm người đứng sau lưng Tiêu Thu Thủy, thần sắc kiên nghị. Bọn họ ở đây mòn mỏi mong chờ Tiêu Thu Thủy tới, cuối cùng cũng đã đợi được. Mọi người ôm quyền làm lễ với Tiêu Thu Thủy, cũng xuất phát từ tận đáy lòng. Những người này đều có một bầu nhiệt huyết, chỉ giao cho người có tâm, trong đó một thiếu nữ thanh tú bước ra, trong sáng mà anh phong, nói:
- Tiểu muội Y Tiểu Thâm, là nghĩa muội của Đường đại ca Đường Khiết Chi, hôm nay dẫn mọi người của Đường đại ca theo Tiêu đại hiệp, xin tùy tiện sai bảo, gặp nước xuống nước, thấy lửa vào lửa, nếu có nửa tiếng không, xuống âm tào địa phủ cũng không có mặt mũi nào gặp Đường đại ca nữa.
Tiêu Thu Thủy nghe mà trong lòng nóng lên. Hắn còn nhớ thiếu nữ này chính là nghĩa muội của Ngân kích Ôn hầu Đường Khiết Chi đã bị Nhiêu Sấu Cực ám sát trên đỉnh Nga Mi. Tiêu Thu Thủy thấy nhiều võ lâm đồng đạo tấm lòng tha thiết với võ lâm, tha thiết mong đợi vào mình như vậy, lại thấy như đang cùng các huynh đệ Cẩm Giang xông pha giang hồ ngày trước...
... Ôi, Cẩm Giang tứ huynh đệ, Đường Nhu mất rồi (sau còn cả Đường Bằng, Đường Mãnh, Đường Đại bỏ mình, Đường Phương bị thương), Ngọc Hàm cũng đi rồi (mà anh trai cậu ấy Đặng Ngọc Bình không ngờ lại là nội gián), Đến cả Tả Khâu cũng phản bội rồi (luôn cả La Hải Ngưu, giết chết Long Xuyên Sát tử), chỉ còn lại có một mình mình.
Tiêu Dịch Nhân đứng trên cao nhìn xuống, thấy nhiều người kéo tới chỗ Tiêu Thu Thủy như thế, nghĩ rằng hắn đang thể hiện uy thế, cố làm mình mất mặt, lập tức nổi giận, nhưng không động thanh sắc, vẻ mặt xanh lên, hô lớn:
- Trời sụp xuống rồi, a mĩ.
Câu này vốn là một ám hiệu, ám hiệu phát ra, người của “Hoàng Phủ công tử” sẽ lập tức xông lên lôi đài, toàn lực hộ giá.
Thế nhưng câu nói y phát ra lại như đá chìm xuống biển.
Trong đó chỉ kích lên một số người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết nên tập hợp lại hay là nên không tập hợp, một số người trên mặt lộ vẻ không muốn, càng có một vài người đầy vẻ bất phẫn.
Chỉ nghe một giọng nói vô cùng già nua, suy yếu, cật lực hỏi:
- Hoàng Phủ công tử... Ngươi! Ngươi có giết hại huynh đệ của mình không?
Người hỏi là một ông lão râu tóc trắng xám, ngồi trên kiệu trúc, nhưng lưng cong như tôm, nói chưa được mấy câu đã bật ho khù khụ, vô cùng vất cả. Tiêu Thu Thủy nhận ra ông ta, đó chính là Điệp lão đầu nhi trong huyết án tháp Đại Nhạn, may mắn đại nạn không chết:
- Lúc đó ngươi che mặt đánh một chưởng sau lưng ta... Còn giết mấy người Lê Cửu, Pha Quế, nhưng lại lên tiếng nói ngươi là Tiêu Thu Thủy... Nhưng đến sau...
Ông ta đưa ngón tay run rẩy, chỉ sang phía Tiêu Thu Thủy, thanh âm cực kỳ kích động:
- Cậu ta lại tiến vào, dùng nội lực giữ lấy một hơi nguyên khí cho ta... Đó rõ ràng không phải do cậu ta lầm! Mà giọng nói kẻ che mặt đó lại tựa như.... Nếu không phải do Nam Cung Vô Thương nhắc tới thì ta thực sự còn không phân biệt nổi...
Tề Tạc Phi khàn giọng hỏi:
- Bọn ta vì ngươi mà cúc cung tận tụy, chết cũng không tiếc... Ngươi vì sao lại phải tàn hại chúng ta!
Tiêu Dịch Nhân cũng không phủ nhận, lạnh lùng đáp:
- Chẳng có vì sao cả, trong võ lâm, không dùng chút mưu kế, sao có thể thành danh? Tục ngữ có câu: “Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc”, không may ta hiện tại bị chó săn của Quyền Lực bang vạch trần, nếu ta đã thành đại sư thì sao đến lượt các ngươi tới chỉ chỏ linh tinh...
Tề Tạc Phi run rẩy nói:
- Vậy... Vậy ngươi hôm đó trên lầu Kim Lăng, mượn rượu khổ sở giãi bày với bọn ta, nói ngươi tâm có đại chí, chỉ là không đủ thanh danh, nên không cách nào làm đại sự... Đều là... Đều là có ý ám chỉ chúng ta tuyên truyền giúp ngươi, lợi dụng chúng ta gây dựng danh tiếng cho ngươi?
Tiêu Dịch Nhân bình thản đáp:
- Là các ngươi tự mình muốn đi làm, ta chẳng hề “ép buộc” các ngươi phải làm như vậy.
Điệp lão đầu nhi tức giận đến ấn đường phát đen, cười thảm:
- Không ngờ Điệp Bất Điệp ta cũng không có mắt nhìn người... Lấy tuổi già đi lừa bao nhiêu nhân sĩ trung can xích đảm, hiệu trung cho một tên khốn điên cuồng bệnh hoạn như ngươi, ta...
Bỗng ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười vừa dứt liền vung chưởng tự đánh xuống đỉnh đầu mình, não tương bắn tung, bi phẫn lìa đời.
Tiêu Dịch Nhân lại chẳng hề chớp mắt lấy một cái:
- Đại trượng phu đáng ra phải mong công danh cầu phú quý, kẻ vô danh sao có thể tồn tại trên giang hồ? Muốn thành danh, đương nhiên phải biết dùng thủ đoạn, đến điểm ấy mà cũng không nhìn thấu được thì đã nên chết đi từ sớm rồi, thật uổng cả một đời dài!
Bỗng nghe một giọng nói trầm thực, pha lẫn kích động, hỏi:
- Huynh rút cuộc là người nhà họ Tiêu, hay là người họ Hoàng Phủ?
Tiêu Thu Thủy vụt nghe thấy âm thanh trầm ổn đó, vui mừng quá đỗi, quả nhiên là Tiêu Khai Nhạn, lưng đeo hai kiếm, vững như Thái Sơn, đứng giữa đám đông, nhìn trừng trừng nhìn người trên đài, chậm rãi dằn từng tiếng một.
Tiêu Dịch Nhân đứng trên lại lập tức giật mình. Bỗng nghe ông lão quắc thước dưới đài người khà khà, nói:
- Hắn sao phải làm người nhà họ Tiêu? Hắn ở nhà họ Tiêu, danh không thành, lợi không tới, hơn nữa còn để Quyền Lực bang tiêu diệt toàn quân, không thành nổi đại sự. Gia nhập chúng ta bên này, ta dạy hắn võ nghệ, cho hắn tiền tài, để hắn nhân nghĩa vang khắp thiên hạ, ngồi lên bảo tọa minh chủ võ lâm, nếu không thì làm sơn đại vương của nam bắc đại giang, bảy mươi thủy đạo Trường Giang, ba mươi ba phân đà Hoàng Hà, ở dưới hai người, ở trên vạn người, sao không vui vẻ mà làm! Ngươi nói xem... Làm người nhà họ Tiêu có thể so được với làm Hoàng Phủ công tử sao?
Địa Nhãn đại sư không khỏi đứng bật dậy, quát hỏi:
- Ngươi... Rút cuộc ngươi là ai?
Ông lão kia chỉ cười không đáp. Lão ăn mày bỗng nhảy dựng lên, giống như nghĩ ra được chuyện gì đó, nhảy thẳng lên cao tới hơn một trượng, tiếng hô của ông ta khiến cho toàn trường đều phải chấn động!
- Lão là tổng biểu bả tử của bảy mươi hai thủy đạo Trường Giang, ba mươi ba phân đà Hoàng Hà! Đừng để cho lão chạy! Lão ta chính là Chu Thuận Thủy!
Tất cả mọi người đều kinh hãi, ồ ạt vây lại xung quanh. Ông lão áo vải kia thần sắc như thường, ung dung cười nói:
- Không sai, lão phu chính là Chu Thuận Thủy.
Lão xua xua tay, thản nhiên ngồi xuống, nói:
- Ta không đi, không cần phải căng thẳng. Võ lâm minh chủ còn chưa có kết quả, ta căn bản không có ý định đi.
Ánh mắt sắc bén của Chu Thuận Thủy quét qua, mấy cao thủ đang dợm xông lên đều không khỏi cảm thấy hồn phi phách tán, toàn thân như nhũn ra, hai chân không tiến lên nổi nửa bước. Chu Thuận Thủy lại cười:
- Hoàng Phủ Cao Kiều, hoặc là Tiêu Dịch Nhân, dù là ai cũng được, tóm lại đều là đệ tử của Chu Thuận Thủy ta. Hôm nay các ngươi không có ai thắng được hắn, trong võ lâm liền không có nhân vật lãnh đạo, cho nên chính thống thiên hạ hẳn là nên thuộc về Chu Thuận Thủy ta. Cho dù các ngươi không phong hắn làm minh chủ, Chu Thuận Thủy ta cũng tự phong làm vương, không đến lượt các ngươi nói chuyện!
- Ăn nói quảng xuyên!
Ông lão ăn mày kia dậm chân, quát:
- Hỗn đản thêm mười cấp!
- Cừu lão bang chủ.
Chu Thuận Thủy mỉm cười nhàn nhã:
- Ngài tiết kiệm hơi sức đi. Nếu như ngài muốn tự mình lên đài, Chu Thuận Thủy ta cũng muốn lĩnh giáo một phen.
Quần hào lại cùng thoáng ngẩn ra. “Cừu lão bang chủ”! Chẳng lẽ “lão ăn mày” chẳng chút nổi bật này lại chính là “Thần hành Vô ảnh” Cừu Vô Ý năm xưa cùng đứng thế chân vạc với Thiếu Lâm Thiên Chính, Võ Đang Thái Thiện!
... Đến cả bang chủ Cái Bang cũng đã tới rồi! Thành Đương Dương tối nay quả thực là phong vân biến sắc!
Khi mọi người bị sự xuất hiện của Chu Thuận Thủy thu hút, Tiêu Khai Nhạn vẫn như cũ bình tĩnh nói (Tiêu Thu Thủy lại trông thấy hai vai nhị ca mình không ngừng run rẩy... Huynh ấy thật sự có thể tâm bình khí hòa ư?):
- Cha mẹ vừa mới qua đời... Đối với huynh ơn trọng như núi! Huynh không ngờ lại vì một chút hư danh đó mà không tiếc tranh giành với tam đệ, nhân giặc là cha, đến cả họ cũng không cần nữa!
Tiêu Dịch Nhân cười lạnh đáp:
- Đại trượng phu có thể làm chuyện phi thường mới là người phi thương... Càng huống hồ ta cũng là tìm chỗ dựa để đối phó với Quyền Lực bang.
- Rất hay.
Tiêu Khai Nhạn không muốn nhìn về phía đại ca mình nữa (Tiêu Thu Thủy phát hiện nhị ca trước nay luôn bình tĩnh, giờ hai mắt đã đỏ bừng):
- Ta còn nghe nói cha mẹ chết dưới tay Chu đại thiên vương, huynh không báo ơn sâu của cha mẹ, ngược lại còn vong ân phụ nghĩa, không sợ người trong thiên hạ cười nhạo, phỉ nhổ sao!
Trên mặt Tiêu Dịch Nhân như có mấy chục con bọ đang chuyển động, dưới ánh lửa bập bùng, đầy vẻ hung tợn:
- Mặc ngươi nói thế nào, ngươi xem võ công ta, có phải là ngày đi ngàn dặm hay không? Người đi lên chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp... Chờ khi xây vững căn cơ rồi tìm cách khôi phục gia thanh cũng chưa muộn!
- Đại ca, đại tiết không thể mất .
Tiếng Tiêu Khai Nhạn nhẹ nhàng mà khảng khái (Tiêu Thu Thủy thoáng thấy hai hàng nước mắt đã chảy xuống bên gò má nhị ca mình):
- Nếu không ta chỉ có thể thay mặt cha mẹ xử lý huynh thôi.
- Ha ha ha...
Tiêu Dịch Nhân cười lớn, khình khí thổ ra làm lửa đuốc chấn động lúc sáng lúc tỏ. Y giống như gặp chuyện đáng cười nhất từ khi sinh ra bên giờ, cười đến hơi sau không tiếp được hơi trước, thở dốc hỏi:
- Ngươi đây là đại nghĩa diệt thân phải không?
Y lại cười một chặp, cười đến mức khiến người ta có cảm giác thần kính hắn đã căng thẳng đến không còn như con người nữa, khiến cho người ta rùng mình ớn lạnh:
- Vậy thì cố gắng thay trời hành đạo đi, đừng để ta lại diệt mất thân...
Tiêu Khai Nhạn không nói gì nữa.
Hắn chỉ chậm rãi tháo song kiếm, lấy vải trắng buộc ngang trán (người trong Xuyên tưởng nhớ Gia Cát Lượng, thường lấy vải trắng buộc trước trán mỗi lúc cúng tế trang nghiêm, lại cũng dùng cách này thể hiện ý không bao giờ thối lui), liếc nhìn thật sâu về phía Tiêu Thu Thủy, rồi lập tức bước nhạn lên lôi đài.
- Nhị ca!
Tiêu Thu Thủy hét lên.
Tiêu Khai Nhạn đã bước đi là không hề ngoái đầu lại.
- Nhị ca!
Tiêu Thu Thủy đẩy đám đông ra, cố chen lên trước, chỉ thấy Tiêu Khai Nhạn hai hàng lệ nóng đá kéo tới cằm, trong mắt hắn vẫn còn ngấn lệ, nhìn thẳng lên lôi đài, không để ý tới tiếng gọi của Tiêu Thu Thủy.
- Nhị ca...
Tiêu Thu Thủy gào lên thảm thiết. Lúc này một trận cuồng phong thổi tới, lửa đuốc lắc lư dợm tắt, chập chờn không thôi, hóa ra là gió sớm, bình minh đã sắp tới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.