Chương 49
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
01/06/2021
Bản thân Mễ Vị đã bề bộn nhiều việc, Lý Nhị Mai cũng không rút tay ra được, việc bóc đậu phộng này thật sự không có ai làm. Lý Nhị Mai đề nghị: "Không bằng tìm người bóc cho chúng ta đi, chúng ta trả tiền, dù sao đậu phộng còn vỏ cũng rẻ hơn đậu phộng đã bóc vỏ rất nhiều, tiền kia cũng đủ chúng ta thuê người làm."
Kỳ thật Mễ Vị cũng nghĩ như vậy, cũng sẽ không tiếc rẻ bỏ tiền thuê người bóc giùm, nàng chỉ là đang tự hỏi phải thuê ai tới bóc.
Lý Nhị Mai nói: "Bà chủ, ngươi còn nhớ Hồ Tam ở ngõ nhỏ bên kia không? Không bằng chúng ta hỏi thuê nhà bọn hắn bóc đi."
"Hồ Tam?" Mễ Vị thấy cái tên này cũng là lạ, nhất thời nghĩ không ra là ai.
Lý Nhị Mai nhắc nhở: "Chính là người què một chân mà lần trước tiệm cơm chúng ta trang hoàng có đến làm việc đó."
Nghe nàng ta nói như vậy Mễ Vị liền nhớ tới đến. Người này cũng ở trong con hẻm này, bởi vì què một chân, cho nên rất nhiều người gọi hắn là Hồ què sau lưng hắn, nàng đã nghe không ít người gọi hắn như vậy rồi. Nhưng mà nhà của hắn hình như từ trước giờ chưa từng tới tiệm cơm nhà nàng ăn, cho nên không phải quá quen thuộc.
Bất quá lần trước khi tiệm cơm trang hoàng, hắn theo quản đốc đến làm việc, người rất trầm mặc, nhưng làm việc lại rất nghiêm túc, tuyệt không hàm hồ, người khác làm làm thì còn thỉnh thoảng đi uống nước đi WC gì gì đó, hắn thì rất ít khi như vậy, nghỉ ngơi ít hơn bất luận kẻ nào.
Lý Nhị Mai nói: "Người đó cũng rất tốt ; trước đây có mấy lần ta đi mua thức ăn, đồ vật quá nhiều ôm không hết, cũng là hắn giúp ta. Hơn nữa ta nghe tỷ của ta nói, trong nhà hắn cuộc sống cũng không tốt, hắn què một chân, cho nên khi đi làm công cho người ta, người ta chỉ trả hắn một nửa tiền công. Trong nhà hắn còn có thê nhi phải nuôi, nghe nói thân thể tức phụ hắn cũng rất kém cỏi, thỉnh thoảng còn phải uống thuốc, mỗi ngày đều qua rất gian nan, cho nên lúc nào cũng muốn có việc làm. Không bằng chúng ta thuê nhà hắn đi, tức phụ hắn hẳn là rất sẵn lòng làm."
Khi nói chuyện, Lý Nhị Mai nhìn ra ngoài cửa, vừa vặn nhìn thấy mấy hài tử đang chơi trên đường trước cổng lớn, chỉ chỉ ngoài cửa nói: "Thật vừa khéo, ngươi nhìn thấy hài tử đứng sau cùng đó không, chính là nhi tử của Hồ Tam, Hồ Tiểu Thành."
Mễ Vị theo hướng nàng ta chỉ nhìn ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy một đám hài tử đang vây quanh Mễ Tiểu Bảo, cả đám giương mắt nhìn bánh cay trong tay nó, mấy hài tử duỗi tay, tựa như muốn xin Mễ Tiểu Bảo ăn, mà ở phía ngoài cùng có một tiểu nam hài đặc biệt nhỏ gầy, bởi vì gầy quá nên đôi mắt cũng đặc biệt lớn, quần áo trên người nhìn có vẻ đã chỉnh sửa rất nhiều lần, hơn nữa còn vá đùm vá chặp lên nhau, hài trên chân cũng rách lộ ra ngón chân.
Tiểu nam hài này lại không có vươn tay xin ăn, chỉ đứng ở phía ngoài cùng giương mắt nhìn.
"Hoá ra lai trẻ này là của nhà Hồ Tam a." Mễ Vị lại không có xa lạ gì với tiểu hài này, bởi vì tiểu hài này thường xuyên đến tìm Mễ Tiểu Bảo chơi. Đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, cũng không biết có phải do người lớn trong nhà đã dạy hay không, mỗi lần Mễ Vị gọi Mễ Tiểu Bảo ăn cơm, những hài tử khác sẽ cùng xông vào, nàng thấy vậy sẽ cho mỗi đứa một chút đồ ăn ngon, nhưng Hồ Tiểu Thành lại nhiều lần không tiến vào, khi lúc nào nàng kêu Mễ Tiểu Bảo ăn cơm nó sẽ quay về nhà mình, có mấy lần Mễ Vị vẫy gọi nó đi vào nó cũng không vào, lắc đầu liền chạy đi. Cho nên nàng có ấn tượng khá sáu với hài tử này.
Từ một đứa nhỏ là có thể nhìn ra cha mẹ là loại người nào, chắc hẳn hai vợ chồng Hồ Tam cũng là người rất tốt, cho nên Mễ Vị cũng không ngại đem việc bóc đậu phộng sống cho nhà bọn hắn, hàng xóm láng giềng, có thể giúp một chút thì nhất định giúp.
Mễ Vị thương lượng với Lý Nhị Mai một phen, cuối cùng quyết định định giá là bóc 100 cân đậu phộng có vỏ sẽ trả hai mươi văn tiền. Một trăm cân đậu có vỏ bóc ra cũng được trên dưới 50 cân hạt đậu phộng, về sau mỗi ngày cứ giới hạn bán như thế, bán xong mới thôi.
Thừa dịp còn sớm, Mễ Vị tính đến cửa đi hỏi thử tức phụ Hồ Tam xem có muốn làm việc này hay không, vì thế liền vẫy vẫy gọi Hồ Tiểu Thành đang đứng trên đường cái, bảo nó lại đây.
Hồ Tiểu Thành nhìn thấy Mễ Vị gọi nó, đôi mắt nháy một chút, lập tức bước cái chân ngắn chạy tới, chạy đến trước mặt Mễ Vị ngửa đầu nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, người kêu ta làm cái gì?"
Mễ Vị cong lưng sờ sờ đầu của nó, "Ngươi không thể gọi ta là tỷ tỷ a, ngươi phải gọi ta là thẩm thẩm."
Hồ Tiểu Thành do dự một chút, vẫn sửa lại xưng hô, "Thẩm thẩm."
Mễ Vị nắm tay nó, hỏi: "'Nương ngươi có ở nhà không? Ta muốn tìm nương ngươi nói chuyện một chút."
"Nương ta có ở nhà." Hồ Tiểu Thành lập tức nắm tay Mễ Vị đi về nhà, "Ta dẫn người đi nhà ta."
Nhà của Hồ Tiểu Thành là ở cuối cùng ngõ cách vách, cách không xa, vài bước là đã đến. Hồ Tiểu Thành đẩy cánh cửa nửa khép hờ ra, hướng vào bên trong lớn tiếng kêu: "Nương, nương Tiểu Bảo tìm người!"
Phụ nhân trong viện đang khom lưng giặt quần áo ngẩng đầu lên nhìn thấy Mễ Vị, vội vàng đứng dậy, luống cuống đưa tay chùi chùi vào tạp dề, "Mễ tiểu nương tử, ngươi, sao ngươi lại tới đây?"
Sắc mặt phụ nhân rất trắng bệch, cả người cũng rất gầy yếu, nhìn thấy rất không khỏe mạnh.
Mễ Vị ngăn động tác nàng ta đi rót nước, nói: "Hàng xóm láng giềng không cần khách khí như vậy, ta hôm nay tới là có chuyện thương lượng với ngươi."
Kế tiếp, Mễ Vị liền đem chuyện bóc đậu phộng nói với nàng ta, nghe xong lời nàng nói, nương tử Hồ Tam đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là đại hỉ, không thể tin hỏi: "Chuyện tốt như vậy, thật sự thuê ta sao?"
Một ngày có thể kiếm hai mươi văn tiền! Đương gia ra ngoài làm việc vất vả một ngày cũng không kiếm được chừng đó, mà nàng ta hiện tại đang giặt quần áo cho người ta kiếm sống, cực kỳ mệt mỏi cũng mới kiếm được ba bốn văn tiền. Một tháng nếu như có thể kiếm 600 văn, vậy trong nhà sẽ sống tốt hơn rất nhiều.
Nhìn nàng ta kích động như thế, Mễ Vị nói: "Chuyện bóc đậu phộng này cũng rất mệt mỏi, một ngày 100 cân đậu phộng cũng không phải là dễ bóc, ngươi có thể bóc xong không?"
Nương tử Hồ Tam không hề nghĩ ngợi liền gật đầu, "Có thể bóc xong, 100 cân tính cái gì, ta với hai đứa nhỏ bóc rất nhanh, Mễ tiểu nương tử ngươi yên tâm đi, ta nhất định giao đúng hạn cho ngươi."
Thấy nàng ta nói như thế, Mễ Vị cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói: "Cũng không cần gấp, chỉ cần giữa trưa ngày thứ hai trước khi ta nấu cơm giao qua cho ta là được. Nhưng mà giữa trưa hôm nay ta phải làm đậu phộng, ngươi bây giờ có thể bóc trước gấp giùm ta được không?"
Nương tử Hồ Tam liền vội vàng gật đầu, "Không có vấn đề, không có vấn đề, hiện tại ta liền đi theo ngươi lấy đậu phộng, trở về lập tức liền bóc, trước khi ngươi nấu cơm sẽ đưa qua."
Sự tình cứ vậy là bàn bạc xong xuôi, Mễ Vị đem 100 cân đậu phộng đưa đến nhà Hồ Tam xong, nương tử Tam nương tử liền đổ một phần đậu phộng vào trong một cái sàng lớn, sau khi ngồi xuống thì đặt cái sàng cạnh chân của mình, bắt đầu nhanh chóng lột. Đứa con gái chín tuổi của nhà Hồ Tam cũng bưng một băng ghế ra ngồi bên cạnh nương, cùng nhau bóc, ngay cả Hồ Tiểu Thành cũng hiểu chuyện không đi ra ngoài chơi, học dáng vẻ nương cùng tỷ tỷ ngồi lột. Nhưng mà tay nó quá nhỏ, không có mấy sức lực, khi bóc không ra liền dùng răng cắn, cắn đậu phộng hở ra một khe trước, sau đó lại dùng tay bóc dễ dàng.
Nương tử Hồ Tam sợ nó cắn nát đậu phộng bên trong, vội vàng nhắc nhở: "Nhẹ nhàng thôi, không thì cắn nát hết hạt bên trong, vậy sẽ thì không thể dùng được."
Hồ Tiểu Thành gật đầu, "Nương, ta biết, ta rất cẩn thận."
Tức phụ Hồ Tam nở nụ cười, "Ngươi và tỷ tỷ đều ngoan, ngày mai nương làm đồ ăn ngon cho các ngươi."
Hai đứa nhỏ lập tức cao hứng nở nụ cười.
Mễ Vị nhìn thấy cũng cười, người nhà này tuy rằng mỗi ngày đều cực khổ một chút, nhưng trượng phu biết xây nhà tài giỏi, thê tử hiền lành, hai đứa nhỏ cũng rất hiểu chuyện, về sau cuộc sống sẽ tốt hơn.
Nhưng mà trưa hôm nay nếu chỉ dựa vào đống đậu phộng cả nhà Hồ Tam bóc thì khẳng định không đủ, chính bọn họ cũng phải bóc gấp một chút.
Mễ Vị đang chuẩn bị cùng Lý Nhị Mai bóc đậu phộng, nhưng sau khi nhìn thấy ở nội viện có người nào đó đang thoải mái nằm phơi nắng trên ghế nằm, mắt híp lại cũng không biết có phải đã ngủ hay chưa, ánh nắng chiếu vào trên mặt, bộ dáng yên tĩnh lại an bình.
Người này hiện tại đã triệt để chiếm đoạt ghế nằm của nàng, đồng thời cũng tước đoạt luôn cái danh hiệu cá mặn của nàng rồi.
Vết thương trên người hắn đã tốt lên không ít, nhưng người này lại hoàn toàn không có ý muốn đi, mỗi ngày nằm ăn nằm uống nằm ngủ, sống còn hạnh phúc hơn cả mèo, làm nàng phải hâm mộ ghen ghét. Vốn dĩ ước mơ của nàng là làm một con cá mặn hạnh phúc mà, kết quả hiện tại bị người đoạt mất giấc mộng này.
Nghĩ đến đây, Mễ Vị nghiến răng, cảm giác có phải mình đã đối xử với hắn quá tốt hay không? Bao ăn bao uống bao ngủ, có thể không hạnh phúc được sao! Nàng nên tạo cho hắn chút phiền toái mới đúng, để hắn biết khó mà lui, sớm ngày trở về nhà của chính hắn đi.
Mễ Vị mang một cái sàng đậu phộng đi qua, "Ầm" một tiếng quăng lên trên bàn đá trước mặt hắn.
Hiên Viên Tố chậm rãi mở to mắt, từ từ nhìn Mễ Vị, lại nhìn đậu phộng trên bàn đá, nhíu mày, im lặng hỏi nàng có ý gì.
Mễ Vị hừ lạnh một tiếng, khoanh tay nhìn hắn, lộ ra biểu tình cay nghiệt nhất của chính mình, "Chỗ này của ta không phải nuôi người rảnh rỗi, làm việc mới có cơm ăn! Đậu phộng này, ngươi nhất định phải bóc!"
Hiên Viên Tố lặng im không nói, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
Từ một nơi bí mật gần đó, Thanh Vũ thật có chút bối rối. Lần đầu tiên hắn lại xoắn xuýt như thế, không biết bây giờ mình có cần ra ngoài giải vây cho chủ tử nhà mình không.
Mễ Vị thấy Hiên Viên Tố sau một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, cũng không thấy ngoài ý muốn. Người này từ nhỏ đến lớn khẳng định chưa bao giờ đi kiếm sống thế này, không muốn làm cũng trong dự đoán, nhưng mà nếu hắn không muốn làm, hừ hừ, vậy hôm nay đừng có ăn cơm trưa, bỏ đói hắn một trận!
"Xem ra ngươi không định làm, vậy hôm nay liền —— "
"Ta bóc."
Nào nghĩ lời Mễ Vị còn chưa nói hết liền bị Hiên Viên Tố cắt đứt, hắn ngồi dậy, cầm lấy đậu phộng trên bàn liền bắt đầu bóc.
Mễ Vị há hốc mồm, thẳng lăng nhìn hắn.
Ngón tay Hiên Viên Tố thon dài, hai bàn tay vốn nên cầm kiếm lấy đao giờ phút này lại cầm hạt đậu phộng, ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng sờ sờ, phát ra một tiếng "bụp" lên, sau đó lại "phốc" một cái, hạt đậu phộng màu đỏ bên trong nhảy lên, rơi vào trong dĩa bên cạnh, phát ra tiếng "beng" trong trẻo.
Thấy một màn như vậy, Thanh Vũ vốn dĩ đã bước ra một chân lại lặng lẽ rụt trở về. Thôi được rồi, hắn cái gì cũng không thấy.
Mễ Vị gãi gãi đầu, lại nhéo nhéo lỗ tai của mình, sau một lúc lâu mới không được tự nhiên bỏ lại một câu "Bóc cẩn thận" liền chạy vèo một mạch vào đến phòng bếp, sau đó dừng lại thở hổn hển mấy ngụm, vỗ vỗ trái tim đang nhảy "Bịch bịch bịch bịch" của mình.
"Thua thua..."
"Người này, không bao giờ ra bài theo lẽ thường nha..."
Lý Nhị Mai từ ngoài cửa tiến vào, vỗ vỗ bờ vai nàng hỏi: "Bà chủ ngươi đang lẩm bẩm cái gì một mình vậy?"
Mễ Vị phục hồi tinh thần, lập tức khôi phục biểu cảm bình thường, "Không có gì, mau mau, thừa dịp thời gian còn sớm chúng ta bóc chút đậu phộng, hôm nay hẳn sẽ có rất nhiều khách nhân muốn mua."
Lý Nhị Mai gật gật đầu, ngồi xuống bóc cùng với Mễ Vị, nhưng đang bóc đột nhiên vỗ vỗ đầu của mình, "Xem ta này, vừa mới định nói với ngươi một chuyện, thiếu chút nữa liền quên."
"Hả? Chuyện gì?"
Lý Nhị Mai nghiêm mặt nói: "Có ba cửa hàng ở đầu ngõ của chúng ta đều bị người mua rồi, ba cửa hàng nhập lại thành một, hiện tại đang phá thông các gian lại với nhau, còn trang hoàng, xem ra giống như muốn mở tửu lâu."
"Tửu lâu?" Mễ Vị ngẩn ra, ngước mắt nhìn nàng ta, "Thật sự? Người nào mà lại đến chỗ này của chúng ta mở tửu lưu lớn như vậy?"
"Ta tận mắt chứng kiến, tuy rằng còn chưa trang trí xong, nhưng nhìn thì thấy giống tửu lâu lắm, làm rất đẹp." Lý Nhị Mai thật lo lắng, "Cũng không biết cái người nào lại chạy tới trong ngõ hẻm này của chúng ta mở ra tửu lâu lớn như vậy. Nhưng nếu thật sự mở ra, khẳng định sẽ ảnh hưởng sinh ý của chúng ta, bên kia làm vừa lớn lại đẹp, còn nằm ngay đầu ngõ, ngay từ ban đầu là có thể cướp mất khách của chúng ta."
Điểm này Mễ Vị ngược lại rất tán thành, đối phương nằm tai đầu ngõ mà các nàng lại nằm ở tận cùng trong ngõ tối, muốn cướp khách nhân, trực tiếp cứ cướp ngay từ đầu nguồn thôi. Bất quá, đến cùng là ai lại mở ra một tửu lâu lớn như vậy bên trong con hẻm nhỏ xíu này chứ? Thật ra, người bình thường cũng không ai chạy tới nơi này mở, vì nói một cách khách quan, cái ngõ nhỏ này cũ nát lại hẻo lánh, số lượng người qua lại cũng không nhiều, không phải là nơi tốt để mở tửu lâu. Nói một cách chủ quan, nơi này đã có một tiệm cơm nhỏ làm ăn rất tốt, đối phương không cần thiết chạy tới đây tìm đối thủ cạnh tranh cho mình.
Cho nên, cái tửu lâu này có kỳ quái, nhưng cụ thể là cái gì kỳ quái thì tạm thời không biết được rồi.
Nhưng mà, có kỳ quái cũng không không liên quan, nếu đối phương thật sự đến đoạt khách nhân, vậy điều kiện tiên quyết là có thể có được bản lãnh cướp khách nhân đi đã.
Thấy dáng vẻ Lý Nhị Mai lo lắng không thôi, Mễ Vị cười vỗ vỗ tay nàng ta, "Không có chuyện gì, sự tình còn chưa phát sinh mà, đừng tự dọa mình, đợi đến lúc thật sự khai trương rồi nói sau."
Thấy dáng vẻ nàng giống như một chút cũng không thèm để ý, Lý Nhị Mai cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra. Cũng phải ha, chỉ bằng tay nghề của bà chủ tốt như thế, người bình thường làm sao có thể dễ dàng cướp được sinh ý chứ.
Hai người nói xong liền quẳng việc này ra sau đầu, chuyên tâm bóc đậu phộng. Lúc đầu còn tốt, nhưng bóc một lát ngón tay Mễ Vị liền đau, thế nàng mới biết bóc đậu phộng cũng không phải là chuyện đơn giản, rất đau tay.
Lý Nhị Mai khuyên nhủ: "Bà chủ ngươi đừng lột nữa, da ngón tay ngươi quá non, sẽ làm bị thương tay. Để cho ta lột đi, trên tay ta đều là vết chai, không sợ đau."
Mễ Vị lắc đầu, "Nhiều như vậy, sao có thể để ngươi một người bóc hết được."
Vừa dứt lời, rèm cửa liền bị vén lên, Hiên Viên Tố tay bưng chậu đi tới, đến bên cạnh Mễ Vị, liền đưa cho nàng cái chậu tràn đầy hạt đậu phộng.
Mễ Vị há hốc mồm, "Ngươi bóc xong rồi? Nhanh như vậy? Ngươi có phải tìm người cùng bóc với ngươi hay không?" Dựa theo số lượng đậu phộng đưa cho hắn, một mình bóc tối thiểu phải mất nửa canh giờ, lúc này còn chưa tới một nén hương, không có khả năng bóc nhanh như vậy, coi như thêm cả Thanh Vũ đi, hai người cũng sẽ không nhanh như vậy.
Hiên Viên Tố không vội trả lời vấn đề này, mà là nắm ngón tay nàng lên nhìn nhìn trước, thấy đầu ngón tay đỏ bừng, còn bị ép có chút biến dạng, mày hắn thoáng nhăn, nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay của nàng, kéo nàng đứng lên, "Đừng lột nữa."
"Ê ê ê, ta còn chưa bóc ——."
Nào nghĩ lời nàng còn chưa nói xong liền bị động tác của hắn làm cho sửng sốt.
Chỉ thấy Hiên Viên Tố một chưởng chụp xuống, đậu phộng trong cái sàng đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng "bụp bụp bụp bụp", một giây sau, có một hạt đậu phộng đột nhiên phóng ra, thoát khỏi vỏ đậu nhảy tưng tưng ra trên cái sàng. Ngay sau đó liền là hạt thứ hai hạt thứ ba...
Lý Nhị Mai kinh ngạc đến ngây người, há hốc miệng l nói không ra lời.
Mễ Vị cũng không tốt hơn bao nhiêu, cứ ngây ngốc như vậy ngơ ngác nhìn mấy củ đậu phộng trong cái sàng đang từng cái "tự nổ" ra, văng ra từng hạt đậu phấn hồng.
Người này, vậy mà, dùng nội lực, đập nổ, củ đậu phộng!!!
"Bà chủ à, ta đột nhiên nhớ tới bên ngoài còn có việc chưa làm xong, ta đi ra ngoài trước làm cho xong." Lý Nhị Mai sốt ruột hoảng sợ nói xong liền chạy ra khỏi phòng bếp, chỉ để lại hai người Mễ Vị cùng Hiên Viên Tố.
Hiên Viên Tố hỏi: "Còn nữa không?"
Mễ Vị nào dám kêu hắn tiếp tục bóc chứ, bóc đậu phộng thôi mà cũng dồn nội lực ra dùng. Nàng nhanh chóng bưng cái sàng đi không cho hắn lại chạm đậu phộng, có chút tức giận nói: "Sao ngươi bóc có đậu phộng thôi mà còn dùng nội lực chứ, quên Gia Cát đại phu nói, bảo ngươi không được vận nội lực rồi sao?"
"Không có việc gì, chút nội lực ấy thấm vào đâu." Hiên Viên Tố nói xong, lại kéo tay nàng về nhìn, "Về sau mấy chuyện này đừng tự mình làm nữa."
Mễ Vị rút tay ra, xoay người sang chỗ khác nhặt xác đậu phộng trong sàng, cúi đầu nói: "Tình huống hôm nay hơi đặc thù, ngày mai sẽ không phải tự mình lột, ta đã thuê người lột."
Ánh mắt Hiên Viên Tố tối sầm, cuối cùng vẫn trầm thấp "Ừ" một tiếng, không nói nữa.
Sắp đến buổi trưa, tức phụ Hồ Tam tới đầy một bồn lớn hạt đậu phộng, vừa thấy liền biết các nàng đều bóc không ngừng, Mễ Vị không nhịn được nói: "Hồ tẩu tử, đậu phộng còn dư lại cũng không vội, ngươi từ từ mà bóc, bên này ta cũng không cần gấp như vậy."
Tức phụ Hồ Tam cười cười, "Không có việc gì không có việc gì, buổi tối đợi phụ thân của tụi nhỏ trở về cũng sẽ giúp ta bóc, có thể bóc xong."
Nói xong việc này, tức phụ Hồ Tam đột nhiên móc ra hai văn tiền đưa cho Mễ Vị, ngượng ngùng nói: "Mễ tiểu nương tử, ta muốn mua cây kẹo hồ lô ở chỗ ngươi, bọn nhỏ rất thích ăn, không biết bây giờ còn không?"
Mấy ngày nay Mễ Vị làm kẹo hồ lô nhiều, bọn nhỏ gần đây đều thích ăn, cơ hồ mỗi một hài tử đều từng được ăn. Chỉ mỗi hai đứa nhỏ nhà Hồ Tam là chưa từng ăn, bọn nhỏ cũng hiểu chuyện, chưa từng tìm cha mẹ xin tiền mua, chỉ yên lặng nhìn hài tử khác ăn mà lộ ra khát vọng trong ánh mắt.
Nhưng ánh mắt này làm nương nhìn thấy đau lòng, nhưng trong nhà không có tiền, tức phụ Hồ Tam chỉ có thể làm như không phát hiện. Nhưng mà hôm nay cũng may, vậy mà kiếm được một việc làm ra tiền, về sau mỗi ngày đều có thể nhiều kiếm hai mươi văn tiền, nàng ta cũng có thể bỏ hai văn tiền ra cho bọn nhỏ nếm thử kẹo hồ lô.
Mễ Vị thu tiền của nàng ta, xoay người đi lấy hai chuỗi kẹo hồ lô cho nàng ta.
Nương tử Hồ Tam lập tức vẫy tay, "Không nên không nên, ngươi đều bán hai văn tiền một chuỗi, sao lại có thể bán cho ta hai chuỗi chứ."
Mễ Vị nhét kẹo hồ lô vào tay nàng ta, "Ngươi cầm đi, một chuỗi kia coi như là ta cho bọn nhỏ, chỉ có hai văn tiền, đừng từ chối."
Hốc mắt tức phụ Hồ Tam nóng lên, cúi đầu dụi dụi đôi mắt, "Cám ơn ngươi Mễ tiểu nương tử." Nói xong liền vội vàng đi.
Kỳ thật Mễ Vị cũng nghĩ như vậy, cũng sẽ không tiếc rẻ bỏ tiền thuê người bóc giùm, nàng chỉ là đang tự hỏi phải thuê ai tới bóc.
Lý Nhị Mai nói: "Bà chủ, ngươi còn nhớ Hồ Tam ở ngõ nhỏ bên kia không? Không bằng chúng ta hỏi thuê nhà bọn hắn bóc đi."
"Hồ Tam?" Mễ Vị thấy cái tên này cũng là lạ, nhất thời nghĩ không ra là ai.
Lý Nhị Mai nhắc nhở: "Chính là người què một chân mà lần trước tiệm cơm chúng ta trang hoàng có đến làm việc đó."
Nghe nàng ta nói như vậy Mễ Vị liền nhớ tới đến. Người này cũng ở trong con hẻm này, bởi vì què một chân, cho nên rất nhiều người gọi hắn là Hồ què sau lưng hắn, nàng đã nghe không ít người gọi hắn như vậy rồi. Nhưng mà nhà của hắn hình như từ trước giờ chưa từng tới tiệm cơm nhà nàng ăn, cho nên không phải quá quen thuộc.
Bất quá lần trước khi tiệm cơm trang hoàng, hắn theo quản đốc đến làm việc, người rất trầm mặc, nhưng làm việc lại rất nghiêm túc, tuyệt không hàm hồ, người khác làm làm thì còn thỉnh thoảng đi uống nước đi WC gì gì đó, hắn thì rất ít khi như vậy, nghỉ ngơi ít hơn bất luận kẻ nào.
Lý Nhị Mai nói: "Người đó cũng rất tốt ; trước đây có mấy lần ta đi mua thức ăn, đồ vật quá nhiều ôm không hết, cũng là hắn giúp ta. Hơn nữa ta nghe tỷ của ta nói, trong nhà hắn cuộc sống cũng không tốt, hắn què một chân, cho nên khi đi làm công cho người ta, người ta chỉ trả hắn một nửa tiền công. Trong nhà hắn còn có thê nhi phải nuôi, nghe nói thân thể tức phụ hắn cũng rất kém cỏi, thỉnh thoảng còn phải uống thuốc, mỗi ngày đều qua rất gian nan, cho nên lúc nào cũng muốn có việc làm. Không bằng chúng ta thuê nhà hắn đi, tức phụ hắn hẳn là rất sẵn lòng làm."
Khi nói chuyện, Lý Nhị Mai nhìn ra ngoài cửa, vừa vặn nhìn thấy mấy hài tử đang chơi trên đường trước cổng lớn, chỉ chỉ ngoài cửa nói: "Thật vừa khéo, ngươi nhìn thấy hài tử đứng sau cùng đó không, chính là nhi tử của Hồ Tam, Hồ Tiểu Thành."
Mễ Vị theo hướng nàng ta chỉ nhìn ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy một đám hài tử đang vây quanh Mễ Tiểu Bảo, cả đám giương mắt nhìn bánh cay trong tay nó, mấy hài tử duỗi tay, tựa như muốn xin Mễ Tiểu Bảo ăn, mà ở phía ngoài cùng có một tiểu nam hài đặc biệt nhỏ gầy, bởi vì gầy quá nên đôi mắt cũng đặc biệt lớn, quần áo trên người nhìn có vẻ đã chỉnh sửa rất nhiều lần, hơn nữa còn vá đùm vá chặp lên nhau, hài trên chân cũng rách lộ ra ngón chân.
Tiểu nam hài này lại không có vươn tay xin ăn, chỉ đứng ở phía ngoài cùng giương mắt nhìn.
"Hoá ra lai trẻ này là của nhà Hồ Tam a." Mễ Vị lại không có xa lạ gì với tiểu hài này, bởi vì tiểu hài này thường xuyên đến tìm Mễ Tiểu Bảo chơi. Đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, cũng không biết có phải do người lớn trong nhà đã dạy hay không, mỗi lần Mễ Vị gọi Mễ Tiểu Bảo ăn cơm, những hài tử khác sẽ cùng xông vào, nàng thấy vậy sẽ cho mỗi đứa một chút đồ ăn ngon, nhưng Hồ Tiểu Thành lại nhiều lần không tiến vào, khi lúc nào nàng kêu Mễ Tiểu Bảo ăn cơm nó sẽ quay về nhà mình, có mấy lần Mễ Vị vẫy gọi nó đi vào nó cũng không vào, lắc đầu liền chạy đi. Cho nên nàng có ấn tượng khá sáu với hài tử này.
Từ một đứa nhỏ là có thể nhìn ra cha mẹ là loại người nào, chắc hẳn hai vợ chồng Hồ Tam cũng là người rất tốt, cho nên Mễ Vị cũng không ngại đem việc bóc đậu phộng sống cho nhà bọn hắn, hàng xóm láng giềng, có thể giúp một chút thì nhất định giúp.
Mễ Vị thương lượng với Lý Nhị Mai một phen, cuối cùng quyết định định giá là bóc 100 cân đậu phộng có vỏ sẽ trả hai mươi văn tiền. Một trăm cân đậu có vỏ bóc ra cũng được trên dưới 50 cân hạt đậu phộng, về sau mỗi ngày cứ giới hạn bán như thế, bán xong mới thôi.
Thừa dịp còn sớm, Mễ Vị tính đến cửa đi hỏi thử tức phụ Hồ Tam xem có muốn làm việc này hay không, vì thế liền vẫy vẫy gọi Hồ Tiểu Thành đang đứng trên đường cái, bảo nó lại đây.
Hồ Tiểu Thành nhìn thấy Mễ Vị gọi nó, đôi mắt nháy một chút, lập tức bước cái chân ngắn chạy tới, chạy đến trước mặt Mễ Vị ngửa đầu nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, người kêu ta làm cái gì?"
Mễ Vị cong lưng sờ sờ đầu của nó, "Ngươi không thể gọi ta là tỷ tỷ a, ngươi phải gọi ta là thẩm thẩm."
Hồ Tiểu Thành do dự một chút, vẫn sửa lại xưng hô, "Thẩm thẩm."
Mễ Vị nắm tay nó, hỏi: "'Nương ngươi có ở nhà không? Ta muốn tìm nương ngươi nói chuyện một chút."
"Nương ta có ở nhà." Hồ Tiểu Thành lập tức nắm tay Mễ Vị đi về nhà, "Ta dẫn người đi nhà ta."
Nhà của Hồ Tiểu Thành là ở cuối cùng ngõ cách vách, cách không xa, vài bước là đã đến. Hồ Tiểu Thành đẩy cánh cửa nửa khép hờ ra, hướng vào bên trong lớn tiếng kêu: "Nương, nương Tiểu Bảo tìm người!"
Phụ nhân trong viện đang khom lưng giặt quần áo ngẩng đầu lên nhìn thấy Mễ Vị, vội vàng đứng dậy, luống cuống đưa tay chùi chùi vào tạp dề, "Mễ tiểu nương tử, ngươi, sao ngươi lại tới đây?"
Sắc mặt phụ nhân rất trắng bệch, cả người cũng rất gầy yếu, nhìn thấy rất không khỏe mạnh.
Mễ Vị ngăn động tác nàng ta đi rót nước, nói: "Hàng xóm láng giềng không cần khách khí như vậy, ta hôm nay tới là có chuyện thương lượng với ngươi."
Kế tiếp, Mễ Vị liền đem chuyện bóc đậu phộng nói với nàng ta, nghe xong lời nàng nói, nương tử Hồ Tam đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là đại hỉ, không thể tin hỏi: "Chuyện tốt như vậy, thật sự thuê ta sao?"
Một ngày có thể kiếm hai mươi văn tiền! Đương gia ra ngoài làm việc vất vả một ngày cũng không kiếm được chừng đó, mà nàng ta hiện tại đang giặt quần áo cho người ta kiếm sống, cực kỳ mệt mỏi cũng mới kiếm được ba bốn văn tiền. Một tháng nếu như có thể kiếm 600 văn, vậy trong nhà sẽ sống tốt hơn rất nhiều.
Nhìn nàng ta kích động như thế, Mễ Vị nói: "Chuyện bóc đậu phộng này cũng rất mệt mỏi, một ngày 100 cân đậu phộng cũng không phải là dễ bóc, ngươi có thể bóc xong không?"
Nương tử Hồ Tam không hề nghĩ ngợi liền gật đầu, "Có thể bóc xong, 100 cân tính cái gì, ta với hai đứa nhỏ bóc rất nhanh, Mễ tiểu nương tử ngươi yên tâm đi, ta nhất định giao đúng hạn cho ngươi."
Thấy nàng ta nói như thế, Mễ Vị cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói: "Cũng không cần gấp, chỉ cần giữa trưa ngày thứ hai trước khi ta nấu cơm giao qua cho ta là được. Nhưng mà giữa trưa hôm nay ta phải làm đậu phộng, ngươi bây giờ có thể bóc trước gấp giùm ta được không?"
Nương tử Hồ Tam liền vội vàng gật đầu, "Không có vấn đề, không có vấn đề, hiện tại ta liền đi theo ngươi lấy đậu phộng, trở về lập tức liền bóc, trước khi ngươi nấu cơm sẽ đưa qua."
Sự tình cứ vậy là bàn bạc xong xuôi, Mễ Vị đem 100 cân đậu phộng đưa đến nhà Hồ Tam xong, nương tử Tam nương tử liền đổ một phần đậu phộng vào trong một cái sàng lớn, sau khi ngồi xuống thì đặt cái sàng cạnh chân của mình, bắt đầu nhanh chóng lột. Đứa con gái chín tuổi của nhà Hồ Tam cũng bưng một băng ghế ra ngồi bên cạnh nương, cùng nhau bóc, ngay cả Hồ Tiểu Thành cũng hiểu chuyện không đi ra ngoài chơi, học dáng vẻ nương cùng tỷ tỷ ngồi lột. Nhưng mà tay nó quá nhỏ, không có mấy sức lực, khi bóc không ra liền dùng răng cắn, cắn đậu phộng hở ra một khe trước, sau đó lại dùng tay bóc dễ dàng.
Nương tử Hồ Tam sợ nó cắn nát đậu phộng bên trong, vội vàng nhắc nhở: "Nhẹ nhàng thôi, không thì cắn nát hết hạt bên trong, vậy sẽ thì không thể dùng được."
Hồ Tiểu Thành gật đầu, "Nương, ta biết, ta rất cẩn thận."
Tức phụ Hồ Tam nở nụ cười, "Ngươi và tỷ tỷ đều ngoan, ngày mai nương làm đồ ăn ngon cho các ngươi."
Hai đứa nhỏ lập tức cao hứng nở nụ cười.
Mễ Vị nhìn thấy cũng cười, người nhà này tuy rằng mỗi ngày đều cực khổ một chút, nhưng trượng phu biết xây nhà tài giỏi, thê tử hiền lành, hai đứa nhỏ cũng rất hiểu chuyện, về sau cuộc sống sẽ tốt hơn.
Nhưng mà trưa hôm nay nếu chỉ dựa vào đống đậu phộng cả nhà Hồ Tam bóc thì khẳng định không đủ, chính bọn họ cũng phải bóc gấp một chút.
Mễ Vị đang chuẩn bị cùng Lý Nhị Mai bóc đậu phộng, nhưng sau khi nhìn thấy ở nội viện có người nào đó đang thoải mái nằm phơi nắng trên ghế nằm, mắt híp lại cũng không biết có phải đã ngủ hay chưa, ánh nắng chiếu vào trên mặt, bộ dáng yên tĩnh lại an bình.
Người này hiện tại đã triệt để chiếm đoạt ghế nằm của nàng, đồng thời cũng tước đoạt luôn cái danh hiệu cá mặn của nàng rồi.
Vết thương trên người hắn đã tốt lên không ít, nhưng người này lại hoàn toàn không có ý muốn đi, mỗi ngày nằm ăn nằm uống nằm ngủ, sống còn hạnh phúc hơn cả mèo, làm nàng phải hâm mộ ghen ghét. Vốn dĩ ước mơ của nàng là làm một con cá mặn hạnh phúc mà, kết quả hiện tại bị người đoạt mất giấc mộng này.
Nghĩ đến đây, Mễ Vị nghiến răng, cảm giác có phải mình đã đối xử với hắn quá tốt hay không? Bao ăn bao uống bao ngủ, có thể không hạnh phúc được sao! Nàng nên tạo cho hắn chút phiền toái mới đúng, để hắn biết khó mà lui, sớm ngày trở về nhà của chính hắn đi.
Mễ Vị mang một cái sàng đậu phộng đi qua, "Ầm" một tiếng quăng lên trên bàn đá trước mặt hắn.
Hiên Viên Tố chậm rãi mở to mắt, từ từ nhìn Mễ Vị, lại nhìn đậu phộng trên bàn đá, nhíu mày, im lặng hỏi nàng có ý gì.
Mễ Vị hừ lạnh một tiếng, khoanh tay nhìn hắn, lộ ra biểu tình cay nghiệt nhất của chính mình, "Chỗ này của ta không phải nuôi người rảnh rỗi, làm việc mới có cơm ăn! Đậu phộng này, ngươi nhất định phải bóc!"
Hiên Viên Tố lặng im không nói, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
Từ một nơi bí mật gần đó, Thanh Vũ thật có chút bối rối. Lần đầu tiên hắn lại xoắn xuýt như thế, không biết bây giờ mình có cần ra ngoài giải vây cho chủ tử nhà mình không.
Mễ Vị thấy Hiên Viên Tố sau một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, cũng không thấy ngoài ý muốn. Người này từ nhỏ đến lớn khẳng định chưa bao giờ đi kiếm sống thế này, không muốn làm cũng trong dự đoán, nhưng mà nếu hắn không muốn làm, hừ hừ, vậy hôm nay đừng có ăn cơm trưa, bỏ đói hắn một trận!
"Xem ra ngươi không định làm, vậy hôm nay liền —— "
"Ta bóc."
Nào nghĩ lời Mễ Vị còn chưa nói hết liền bị Hiên Viên Tố cắt đứt, hắn ngồi dậy, cầm lấy đậu phộng trên bàn liền bắt đầu bóc.
Mễ Vị há hốc mồm, thẳng lăng nhìn hắn.
Ngón tay Hiên Viên Tố thon dài, hai bàn tay vốn nên cầm kiếm lấy đao giờ phút này lại cầm hạt đậu phộng, ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng sờ sờ, phát ra một tiếng "bụp" lên, sau đó lại "phốc" một cái, hạt đậu phộng màu đỏ bên trong nhảy lên, rơi vào trong dĩa bên cạnh, phát ra tiếng "beng" trong trẻo.
Thấy một màn như vậy, Thanh Vũ vốn dĩ đã bước ra một chân lại lặng lẽ rụt trở về. Thôi được rồi, hắn cái gì cũng không thấy.
Mễ Vị gãi gãi đầu, lại nhéo nhéo lỗ tai của mình, sau một lúc lâu mới không được tự nhiên bỏ lại một câu "Bóc cẩn thận" liền chạy vèo một mạch vào đến phòng bếp, sau đó dừng lại thở hổn hển mấy ngụm, vỗ vỗ trái tim đang nhảy "Bịch bịch bịch bịch" của mình.
"Thua thua..."
"Người này, không bao giờ ra bài theo lẽ thường nha..."
Lý Nhị Mai từ ngoài cửa tiến vào, vỗ vỗ bờ vai nàng hỏi: "Bà chủ ngươi đang lẩm bẩm cái gì một mình vậy?"
Mễ Vị phục hồi tinh thần, lập tức khôi phục biểu cảm bình thường, "Không có gì, mau mau, thừa dịp thời gian còn sớm chúng ta bóc chút đậu phộng, hôm nay hẳn sẽ có rất nhiều khách nhân muốn mua."
Lý Nhị Mai gật gật đầu, ngồi xuống bóc cùng với Mễ Vị, nhưng đang bóc đột nhiên vỗ vỗ đầu của mình, "Xem ta này, vừa mới định nói với ngươi một chuyện, thiếu chút nữa liền quên."
"Hả? Chuyện gì?"
Lý Nhị Mai nghiêm mặt nói: "Có ba cửa hàng ở đầu ngõ của chúng ta đều bị người mua rồi, ba cửa hàng nhập lại thành một, hiện tại đang phá thông các gian lại với nhau, còn trang hoàng, xem ra giống như muốn mở tửu lâu."
"Tửu lâu?" Mễ Vị ngẩn ra, ngước mắt nhìn nàng ta, "Thật sự? Người nào mà lại đến chỗ này của chúng ta mở tửu lưu lớn như vậy?"
"Ta tận mắt chứng kiến, tuy rằng còn chưa trang trí xong, nhưng nhìn thì thấy giống tửu lâu lắm, làm rất đẹp." Lý Nhị Mai thật lo lắng, "Cũng không biết cái người nào lại chạy tới trong ngõ hẻm này của chúng ta mở ra tửu lâu lớn như vậy. Nhưng nếu thật sự mở ra, khẳng định sẽ ảnh hưởng sinh ý của chúng ta, bên kia làm vừa lớn lại đẹp, còn nằm ngay đầu ngõ, ngay từ ban đầu là có thể cướp mất khách của chúng ta."
Điểm này Mễ Vị ngược lại rất tán thành, đối phương nằm tai đầu ngõ mà các nàng lại nằm ở tận cùng trong ngõ tối, muốn cướp khách nhân, trực tiếp cứ cướp ngay từ đầu nguồn thôi. Bất quá, đến cùng là ai lại mở ra một tửu lâu lớn như vậy bên trong con hẻm nhỏ xíu này chứ? Thật ra, người bình thường cũng không ai chạy tới nơi này mở, vì nói một cách khách quan, cái ngõ nhỏ này cũ nát lại hẻo lánh, số lượng người qua lại cũng không nhiều, không phải là nơi tốt để mở tửu lâu. Nói một cách chủ quan, nơi này đã có một tiệm cơm nhỏ làm ăn rất tốt, đối phương không cần thiết chạy tới đây tìm đối thủ cạnh tranh cho mình.
Cho nên, cái tửu lâu này có kỳ quái, nhưng cụ thể là cái gì kỳ quái thì tạm thời không biết được rồi.
Nhưng mà, có kỳ quái cũng không không liên quan, nếu đối phương thật sự đến đoạt khách nhân, vậy điều kiện tiên quyết là có thể có được bản lãnh cướp khách nhân đi đã.
Thấy dáng vẻ Lý Nhị Mai lo lắng không thôi, Mễ Vị cười vỗ vỗ tay nàng ta, "Không có chuyện gì, sự tình còn chưa phát sinh mà, đừng tự dọa mình, đợi đến lúc thật sự khai trương rồi nói sau."
Thấy dáng vẻ nàng giống như một chút cũng không thèm để ý, Lý Nhị Mai cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra. Cũng phải ha, chỉ bằng tay nghề của bà chủ tốt như thế, người bình thường làm sao có thể dễ dàng cướp được sinh ý chứ.
Hai người nói xong liền quẳng việc này ra sau đầu, chuyên tâm bóc đậu phộng. Lúc đầu còn tốt, nhưng bóc một lát ngón tay Mễ Vị liền đau, thế nàng mới biết bóc đậu phộng cũng không phải là chuyện đơn giản, rất đau tay.
Lý Nhị Mai khuyên nhủ: "Bà chủ ngươi đừng lột nữa, da ngón tay ngươi quá non, sẽ làm bị thương tay. Để cho ta lột đi, trên tay ta đều là vết chai, không sợ đau."
Mễ Vị lắc đầu, "Nhiều như vậy, sao có thể để ngươi một người bóc hết được."
Vừa dứt lời, rèm cửa liền bị vén lên, Hiên Viên Tố tay bưng chậu đi tới, đến bên cạnh Mễ Vị, liền đưa cho nàng cái chậu tràn đầy hạt đậu phộng.
Mễ Vị há hốc mồm, "Ngươi bóc xong rồi? Nhanh như vậy? Ngươi có phải tìm người cùng bóc với ngươi hay không?" Dựa theo số lượng đậu phộng đưa cho hắn, một mình bóc tối thiểu phải mất nửa canh giờ, lúc này còn chưa tới một nén hương, không có khả năng bóc nhanh như vậy, coi như thêm cả Thanh Vũ đi, hai người cũng sẽ không nhanh như vậy.
Hiên Viên Tố không vội trả lời vấn đề này, mà là nắm ngón tay nàng lên nhìn nhìn trước, thấy đầu ngón tay đỏ bừng, còn bị ép có chút biến dạng, mày hắn thoáng nhăn, nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay của nàng, kéo nàng đứng lên, "Đừng lột nữa."
"Ê ê ê, ta còn chưa bóc ——."
Nào nghĩ lời nàng còn chưa nói xong liền bị động tác của hắn làm cho sửng sốt.
Chỉ thấy Hiên Viên Tố một chưởng chụp xuống, đậu phộng trong cái sàng đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng "bụp bụp bụp bụp", một giây sau, có một hạt đậu phộng đột nhiên phóng ra, thoát khỏi vỏ đậu nhảy tưng tưng ra trên cái sàng. Ngay sau đó liền là hạt thứ hai hạt thứ ba...
Lý Nhị Mai kinh ngạc đến ngây người, há hốc miệng l nói không ra lời.
Mễ Vị cũng không tốt hơn bao nhiêu, cứ ngây ngốc như vậy ngơ ngác nhìn mấy củ đậu phộng trong cái sàng đang từng cái "tự nổ" ra, văng ra từng hạt đậu phấn hồng.
Người này, vậy mà, dùng nội lực, đập nổ, củ đậu phộng!!!
"Bà chủ à, ta đột nhiên nhớ tới bên ngoài còn có việc chưa làm xong, ta đi ra ngoài trước làm cho xong." Lý Nhị Mai sốt ruột hoảng sợ nói xong liền chạy ra khỏi phòng bếp, chỉ để lại hai người Mễ Vị cùng Hiên Viên Tố.
Hiên Viên Tố hỏi: "Còn nữa không?"
Mễ Vị nào dám kêu hắn tiếp tục bóc chứ, bóc đậu phộng thôi mà cũng dồn nội lực ra dùng. Nàng nhanh chóng bưng cái sàng đi không cho hắn lại chạm đậu phộng, có chút tức giận nói: "Sao ngươi bóc có đậu phộng thôi mà còn dùng nội lực chứ, quên Gia Cát đại phu nói, bảo ngươi không được vận nội lực rồi sao?"
"Không có việc gì, chút nội lực ấy thấm vào đâu." Hiên Viên Tố nói xong, lại kéo tay nàng về nhìn, "Về sau mấy chuyện này đừng tự mình làm nữa."
Mễ Vị rút tay ra, xoay người sang chỗ khác nhặt xác đậu phộng trong sàng, cúi đầu nói: "Tình huống hôm nay hơi đặc thù, ngày mai sẽ không phải tự mình lột, ta đã thuê người lột."
Ánh mắt Hiên Viên Tố tối sầm, cuối cùng vẫn trầm thấp "Ừ" một tiếng, không nói nữa.
Sắp đến buổi trưa, tức phụ Hồ Tam tới đầy một bồn lớn hạt đậu phộng, vừa thấy liền biết các nàng đều bóc không ngừng, Mễ Vị không nhịn được nói: "Hồ tẩu tử, đậu phộng còn dư lại cũng không vội, ngươi từ từ mà bóc, bên này ta cũng không cần gấp như vậy."
Tức phụ Hồ Tam cười cười, "Không có việc gì không có việc gì, buổi tối đợi phụ thân của tụi nhỏ trở về cũng sẽ giúp ta bóc, có thể bóc xong."
Nói xong việc này, tức phụ Hồ Tam đột nhiên móc ra hai văn tiền đưa cho Mễ Vị, ngượng ngùng nói: "Mễ tiểu nương tử, ta muốn mua cây kẹo hồ lô ở chỗ ngươi, bọn nhỏ rất thích ăn, không biết bây giờ còn không?"
Mấy ngày nay Mễ Vị làm kẹo hồ lô nhiều, bọn nhỏ gần đây đều thích ăn, cơ hồ mỗi một hài tử đều từng được ăn. Chỉ mỗi hai đứa nhỏ nhà Hồ Tam là chưa từng ăn, bọn nhỏ cũng hiểu chuyện, chưa từng tìm cha mẹ xin tiền mua, chỉ yên lặng nhìn hài tử khác ăn mà lộ ra khát vọng trong ánh mắt.
Nhưng ánh mắt này làm nương nhìn thấy đau lòng, nhưng trong nhà không có tiền, tức phụ Hồ Tam chỉ có thể làm như không phát hiện. Nhưng mà hôm nay cũng may, vậy mà kiếm được một việc làm ra tiền, về sau mỗi ngày đều có thể nhiều kiếm hai mươi văn tiền, nàng ta cũng có thể bỏ hai văn tiền ra cho bọn nhỏ nếm thử kẹo hồ lô.
Mễ Vị thu tiền của nàng ta, xoay người đi lấy hai chuỗi kẹo hồ lô cho nàng ta.
Nương tử Hồ Tam lập tức vẫy tay, "Không nên không nên, ngươi đều bán hai văn tiền một chuỗi, sao lại có thể bán cho ta hai chuỗi chứ."
Mễ Vị nhét kẹo hồ lô vào tay nàng ta, "Ngươi cầm đi, một chuỗi kia coi như là ta cho bọn nhỏ, chỉ có hai văn tiền, đừng từ chối."
Hốc mắt tức phụ Hồ Tam nóng lên, cúi đầu dụi dụi đôi mắt, "Cám ơn ngươi Mễ tiểu nương tử." Nói xong liền vội vàng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.