Chương 81
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
17/07/2021
Mễ Vị phát hiện nơi này nguyên liệu nấu ăn thật sự rất phong phú, gà vịt heo bò dê cũng không thiếu, các loại rau dưa cũng không kém hơn ở bên ngoài, ngay cả các loại gia vị cũng phong phú hơn so với bên ngoài, rất nhiều gia vị bên ngoài không có nhưng nơi này vậy mà lại có.
Hơn nữa không biết có phải do hoàn cảnh sinh sống hay không, động thực vật nơi này cũng lớn lên mạnh mẽ tươi tốt hơn so với bên ngoài, làm món ăn càng thêm mỹ vị tươi ngon; tại một địa phương được đấy trời ưu ái như vậy mà lại có thể đem đồ ăn làm thành khó ăn như vậy, người nơi này cũng thật là thần kỳ.
Mễ Vị nhờ Gia Cát Lão Đầu giúp nàng tìm chút nguyên liệu nấu ăn, đồng thời lại đi hái chút gia vị như bát giác, hoa tiêu, ớt các loại trở về, sau đó liền vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm.
Hiên Viên Ý nói: "May mắn chúng ta có Mễ Vị, không cần phải ăn đồ ăn nơi này, không thì chúng ta khẳng định nuốt không trôi."
Vu Khiêm Hòa cười nói: "Đồ ăn nơi đây tuy rằng hương vị không tốt, nhưng vì bỏ thêm những dược liệu hữu ích đối với thân thể, càng dưỡng tốt hơn. Nàng không phát hiện người ở nơi này tương đối mạnh tráng kiện an khang sao?"
Hiên Viên Ý thật sự không chú ý mấy cái đó, không khỏi nhìn về phía Gia Cát Lão Đầu.
Nói đến đây, Gia Cát Lão Đầu còn rất kiêu ngạo, hắn nói: "Chúng ta ở đây thọ mệnh trung bình có thể đạt tới tám mươi tuổi, còn có không ít lão nhân 100 tuổi trở lên, ở bên ngoài không phải dễ thấy nga."
"Hả, cao như thế?!" Tất cả mọi người đều kinh ngạc, tuổi thọ trung bình của người bên ngoài chỉ có năm sáu mươi tuổi, có thể sống đến 70 đã tính là trường thọ, lão nhân trăm tuổi càng là phượng mao lân giác (Editor: long phượng, sừng lân: ý chỉ quý hiếm), xem ra đồ vật khó ăn cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt.
Nhưng Cận Kha nghĩ một chút về hương vị đồ ăn nơi này, rùng mình, "Nhưng ta tình nguyện không cần trường thọ cũng phải ăn ngon, thêm dược liệu vào thật sự là quá đắng, ta không chịu nổi."
"Ha ha ha, lời này ngược lại là không sai, lão phu ta sau khi nếm thử hương vị đồ ăn bên ngoài xong, nhất là đồ ăn của nha đầu Mễ này làm, bây giờ đối với đồ ăn chỗ này của chúng ta cũng không chịu nổi." Đáng tiếc là, về sau rốt cuộc hắn cũng không còn ra ngoài được, nếu không giữ được Mễ Vị ở lại, nửa đời sau của hắn phải sống như thế nào a.
Mấy người nói chuyện một lát, Mễ Vị đã làm xong đồ ăn, bởi vì vấn đề thời gian nên làm đều là mấy món ăn gia đình, theo thứ tự là thịt gà kho xả, thịt heo kho tàu, súp xương sườn hầm, cà tím bung, khoai tây xắt sợi. Một bàn bày tràn đầy, tuy rằng đơn giản nhưng sắc hương vị đầy đủ, ngửi vào liền làm cho người ta say mê, đặc biệt nếu đem đi so sánh với đồ ăn của nơi, càng làm cho người ta nhịn không được chảy nước miếng.
Gia Cát Lão Đầu vừa nuốt nước miếng vừa nhìn Mễ Vị nói: "Sư huynh của ta khẳng định không muốn cùng ăn cơm với người ngoài, Mễ nha đầu ngươi lấy ra mỗi món một phần riêng đi, ta bưng đến cho sư huynh ta nếm thử."
"Ta đã chuẩn bị xong." Mễ Vị sớm nghĩ tới chuyện này, khi nấu cơm liền chuẩn bị riêng ra một phần, bỏ vào hộp đồ ăn thật gọn gàng.
"Hắc hắc, tiểu nha đầu này thật đúng là thông minh." Gia Cát Lão Đầu vội vã đi ra ngoài, miệng còn không quên dặn dò bọn họ: "Các ngươi chờ ta trở lại lại mới ăn a, đừng ăn sạch của ta."
Để sớm trở về ăn cơm, Gia Cát Lão Đầu chạy còn nhanh hơn thỏ, đến cửa thư phòng sư huynh hắn, cửa cũng không kịp gõ liền chạy vào, chọc cho Gia Cát Minh Nghi bất mãn hết sức, "Ngươi một bó to tuổi rồi, có thể ổn trọng hơn chút hay không? Xem bộ dáng nôn nôn nóng nóng này của ngươi, bị đệ tử nhìn thấy thì ra thể thống gì!"
Gia Cát Lão Đầu sớm thành quen thói sư huynh hắn thuyết giáo, vào tai trái ra tai phải, hoàn toàn không có việc gì, lập tức để hộp đồ ăn tới trên bàn, đạo: "Ta mang đồ ăn tới cho sư huynh ăn, ngươi mau nếm thử."
Gia Cát Minh Nghi: "Cơm tối phòng bếp cũng đã chuẩn bị xong; ngươi làm cái gì vậy?"
"Cơm tối của ngươi và cơm tối ta mang đến không giống nhau. Ta mang đến là mỹ vị nhân gian, ngon hơn gấp trăm lần so với chúng ta nơi này, ngươi mau nếm thử đi."
Gia Cát Minh Nghi nhíu mày, trách mắng: "Ngươi nói cái gì vậy?! Đồ ăn ở Thánh Y Điện của chúng ta đều là đại trù tỉ mỉ nghiên cứu chế biến, toàn bộ Thánh Y Cốc tìm không ra chỗ nào ăn ngon hơn ở đây đâu, ngươi vậy mà còn chê? Ta thấy ngươi đi ra ngoài một chuyến đã chơi đến phát điên luôn rồi."
"Ai u sư huynh của ta, ngươi đừng mải giáo huấn ta như thế, chờ ngươi ăn xong mấy món này ăn rồi nói sau." Gia Cát Lão Đầu trực tiếp mở hộp đồ ăn ra, lấy ra từng hộc từng hộc các món ở bên trong.
"Ngươi ——" Gia Cát Minh Nghi sắp mở lời trách mắng tiếp thì bị mùi hương thơm lừng xông vào mũi nên liền im bặt lại, mũi vô ý thức hít hít, đôi mắt nhìn thẳng vào một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị trước mặt.
Gia Cát Lão Đầu đưa đũa cho hắn, "Ngươi mau nếm thử đi, hương vị mấy món ăn này thật sự đặc biệt ngon lắm, người Thánh Y Cốc chúng ta chưa bao giờ được ăn đâu."
Hương vị thật sự quá thơm, thơm đến miệng người không tự giác liền tứa nước miếng, ngay cả Gia Cát Lão Đầu còn chịu không nổi, huống chi Gia Cát Minh Nghi chưa từng được hưởng các loại phương pháp nấu ăn chưng xào này nọ đâu? Hắn theo bản năng nhận đũa, tay gắp một khối thịt kho tàu ăn, lập tức, chỉ thấy lại mềm lại thơm, béo mà không chán, cảm giác tuyệt hảo khiến toàn bộ vị giác của hắn đều nổ tung, thân thể cũng theo bản năng hơi rướn lên.
Gia Cát Lão Đầu cực kỳ đắc ý, "Thế nào sư huynh, ăn ngon không?"
Gia Cát Minh Nghi không thèm nhìn hắn một chút, lập tức hạ đũa gắp món khác, sau đó Gia Cát Lão Đầu liền nhìn thấy vị sư huynh đoan chính nghiêm túc kia của hắn một ngụm lại một ngụm ăn đến lang thôn hổ yết, hoàn toàn không nhớ rõ bộ dáng chỉnh chu điềm đạm thường ngày là như thế nào, ngay cả chòm râu bình thường vô cùng yêu quý bị dính vết dầu cũng không bỏ công đi lau, tất cả tâm thần đều đặt trong món ăn ở trước mặt.
Nhìn dáng vẻ Gia Cát Minh Nghi vung đũa ngấu nghiến, Gia Cát Lão Đầu cũng chịu không nổi, bước lên một bước cầm lấy một đôi đũa khác, chuẩn bị gắp một món lên nếm thử, còn chưa kịp dốc đũa xuống liền bị hắn sư huynh gõ đũa đánh rớt.
"Cơm của ta, ngươi giành cái gì mà giành!"
Gia Cát Lão Đầu trừng mắt, "Sư huynh, ngươi từ khi nào lại nhỏ mọn như vậy, đây chính là cơm ta mang cho ngươi nha, ta ăn một miếng cũng không được?"
"Không được! Muốn ăn trở về nhà ăn."
Gia Cát Lão Đầu phẫn nộ buông đũa, ngoài miệng thì lầm bầm mắng, trong lòng lại đắc ý cười ra tiếng. Hắn biết ngay mà, không ai có thể cự tuyệt được tay nghề của Mễ tiểu nương tử, cho dù là vị sư huynh cổ hủ này của hắn cũng không được. Nhìn xem đi, ăn muốn nghiện luôn rồi. Nghiện cũng tốt, nghiện thì sẽ không đuổi người ta đi.
"Sư huynh, hương vị của đồ ăn cũng được nhỉ? Có phải hay ngon hơn gấp trăm lần so với đồ ăn trong Thánh Y Cốc của chúng ta hay không? Ta đã nói với ngươi, chưa từng hưởng được mỹ thực ở bên ngoài, liền vĩnh viễn không biết được hoá ra đồ ăn còn có thể ngon như vậy. Những thức ăn này đều là mấy người ta dẫn về đây làm, bọn họ còn biết làm nhiều món nữa cơ, đây chỉ là món ăn gia đình, trù nghệ chân chính còn chưa phát huy được đâu."
Động tác nhai nuốt của Gia Cát Minh Nghi chợt ngưng lại, sau đó lại khôi phục như thường, cũng không phản ứng lại Gia Cát Lão Đầu.
Gia Cát Lão Đầu cũng không trông cậy vị sư huynh này lập tức liền bị thuyết phục, ha ha cười nói: "Vậy sư huynh ngươi từ từ ăn, ta cũng trở về ăn cơm đây. Sáng sớm ngày mai ta mang cho ngươi chút điểm tâm, ngươi chờ ta."
Nói xong, Gia Cát Lão Đầu cũng không ở lại nhiều, nhanh nhẹn chạy về đi ăn cơm, nhìn sư huynh hắn ăn mà hắn suýt thèm chết.
————
Mễ Vị nhận được "chỉ thị" của Gia Cát Lão Đầu, ngày thứ hôm sau, vừa rạng sáng liền rời giường làm điểm tâm. Nàng nấu một nồi cháo thịt nạc, lại làm mấy vỉ bánh bao tiểu long, cháo thịt nạc mà ăn với bánh bao tiểu long tuyệt đối mỹ vị, ngay cả nhóm người Hiên Viên Ý đều thẳng thừng bảo ngon đến suýt nuốt mất đầu lưỡi.
Nàng dùng hộp đồ ăn múc thêm một chén cháo nữa cùng một vỉ bánh bao tiểu long đưa cho Gia Cát Lão Đầu, để hắn đưa đi cho Gia Cát Minh Nghi. Gia Cát Lão Đầu lại không vội đi đưa, hắn ngồi xuống ung dung ăn cho no cái bụng của mình trước rồi mới chậm rãi mang theo hộp đồ ăn đi vào thư phòng của Gia Cát Minh Nghi. Lần này hắn cố ý không gõ cửa, kết quả sư huynh hắn hoàn toàn không nhớ phải quát mắng hắn, đôi mắt sư huynh hắn vào thời khắc đó liền như có như không nhìn chằm chằm hộp đồ ăn trong tay hắn, ngoài mặt có vẻ như đang đọc sách, trên thực tế thì không biết được rồi.
Trong lòng Gia Cát Lão Đầu cười xấu xa, không đặt hộp đồ ăn lên bàn, ngược lại hỏi: "Sư huynh, ta đến hơi trễ, ngươi ăn điểm tâm rồi có phải không? Tiếc quá, vậy ta phải đem mấy món này trở về thôi."
Gia Cát Minh Nghi buông sách xuống, sờ sờ chòm râu, nghiêm mặt nói: "Hôm nay đọc sách quá say mê, còn chưa kịp ăn điểm tâm, nếu ngươi đưa tới rồi vậy thì lấy ra cho ta ăn đi, đã cầm tới lại cầm đi thì nguội mất."
Trong lòng Gia Cát Lão Đầu cười thầm, trên mặt vẫn chững chạc đàng hoàng buông hộp đồ ăn xuống, cầm một chén cháo và một vỉ bánh bao tiểu long trong hộp đồ ăn ra nói: "Đây là cháo thịt nạc, đây là bánh bao tiểu long, khi ngươi ăn nhớ chú ý chút, bánh bao tiểu long ở bên trong có nước súp, phải cắn một lỗ nhỏ hút nước súp ra hết rồi hãy ăn, không sẽ bỏng miệng."
Gia Cát Minh Nghi nhanh chóng cầm lấy thìa, mặt ngoài bình tĩnh nhưng kỳ thực động tác gấp gáp cầm lên một muỗng cháo đưa vào trong miệng, chỉ thấy mùi cháo thơm nồng mềm mịn lan toả cả khoang miệng, vào miệng liền tan, dễ chịu cực kì. Trước giờ hắn chưa từng ăn món cháo nào ngon như vậy. Vị giác cũng vì một ngụm cháo này hoàn toàn được mở ra, bất chấp hình tượng của chính mình trước mặt sư đệ, lại vội vàng cầm lên một cái bánh bao tiểu long, sau khi cắn một miếng nhỏ vào da bánh mỏng manh, nước thịt thơm nồng bên trong xông vào trong miệng, vừa thơm vừa đậm đà, ăn ngon đến mức làm da đầu người run lên.
Trong quá khứ, vì dưỡng sinh, Gia Cát Minh Nghi không ăn bữa sáng quá nhiều, nhiều lắm chỉ ăn một chén cháo, nhưng hôm nay không chỉ ăn mỗi bát cháo, mà còn ăn hết cả vỉ bánh bao tiểu long. Sau khi ăn xong hết vẫn còn chưa thỏa mãn, hơi bất mãn nói: "Sao ngươi chỉ đem có bao nhiêu đây chứ? Thế này làm sao đủ no? Còn nữa hay không?"
Không phải ta mang ít, là ngươi ăn nhiều. Gia Cát Lão Đầu âm thầm oán trách, trên mặt lại lộ ra thần sắc khó xử, nói: "Cách vách làm không nhiều, nên hết rồi. Thôi như vậy đi, ta bảo nàng ấy giữa trưa nấu cơm thì nấu nhiều hơn một chút đi, đến lúc đó lại đưa đến cho sư huynh ngươi nếm thử."
Nói xong lời này, hắn liền khẩn trương nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nghi.
Gia Cát Minh Nghi vậy mà không nói gì, thần sắc vẫn như thường, gật đầu nhẹ.
Trong lòng Gia Cát Lão Đầu vui đến nở hoa, sư huynh hắn ngày hôm qua còn ra lệnh bảo đoàn người Mễ Vị sáng sớm hôm nay phải rời khỏi Thánh Y Cốc, nhưng hiện tại lại ngầm thừa nhận bọn họ có thể lưu lại thêm hôm nay. Nếu hôm nay đã ngầm cho phép, ngày mai tất nhiên cũng có thể ngầm đồng ý.
Nhìn xem, hắn đã nói không ai có thể thoát được tay nghề của Mễ Vị mà, sư huynh hắn cũng không ngoại lệ.
Giữa trưa, Mễ Vị làm một nồi gà hầm, hấp thêm thịt chưng miến, lại phối hợp canh đậu hủ, theo thường lệ để Gia Cát Lão Đầu đưa đi cho Gia Cát Minh Nghi một phần.
Lúc này đây, Gia Cát Minh Nghi sau khi ăn xong, rốt cuộc nói chuyện, "Đừng cho là ta không biết ngươi đánh chủ ý gì, còn không phải là muốn dùng mấy món ăn này để hối lộ ta, để ta giữ những người đó lại đây sao?"
Gia Cát Lão Đầu không được tự nhiên gãi gãi đầu, "Vậy, vậy sư huynh thấy như thế nào?"
"Nha đầu kia tay nghề đích xác không tầm thường." Gia Cát Minh Nghi đột nhiên thở dài, "Ta sống nhiều năm như vậy mới biết được, hóa ra đồ ăn ở bên ngoài lại phong phú như vậy, nhiều khẩu vị như vậy, đồ ăn của Thánh Y Cốc chúng ta làm thật quả là..." Câu nói kế tiếp hắn không nói, nhưng hai người đều hiểu.
"Tuy nha đầu kia làm đồ ăn đích xác rất ngon, nhưng quy củ của Thánh Y Cốc chúng ta là do lão tổ tông định ra, ta không thể vì cái ham mê ăn uống của chính ta mà đánh vỡ tổ quy, thu lưu người ngoài, như vậy ta cũng không làm nổi cái vị trí cốc chủ này nữa."
"Sư huynh, ta hiểu mà." Gia Cát Lão Đầu nói: "Nhưng lần này, ta dẫn bọn hắn trở về kỳ thật cũng có tư tâm, đồ ăn của Thánh Y Cốc chúng ta quả thực là đã quá cổ hủ lạc hậu, chúng ta cần phải có thêm những phương pháp nấu ăn mới để thay đổi hiện trạng này. Cho nên ta muốn cho Mễ nha đầu này đến đây để dạy cho chúng ta cách nấu những món ăn của nàng ấy, như vậy về sau Thánh Y Cốc chúng ta cũng có thể làm ra đồ ăn ngon như vậy rồi! Cho dù sau này những người đó đi chúng ta cũng không sợ. Giữ bọn họ lại đây không phải là vì ý đồ riêng của sư huynh ngươi, mà là vì toàn bộ Thánh Y Cốc của chúng ta, đây chính là chuyện tốt ban ơn cho con cháu, ta nghĩ các tổ tông biết cũng sẽ tán thành."
Nghe vậy, đôi mắt Gia Cát Minh Nghi hơi híp lại, trong mắt xuất hiện do dự.
"Sư huynh, ngươi xem thế này được không? Hiện tại chúng ta cho bọn hắn lưu lại, điều kiện chính là bảo Mễ nha đầu dạy cho người của chúng ta nơi này nấu ăn, chúng ta có thể chọn lựa ra mấy người có thiên phú về trù nghệ từ trong Cốc, bảo bọn họ bái nha đầu kia làm sư phụ, theo nàng ấy học tập, cứ như vậy, chỉ cần có người học xong, về sau con cháu chúng ta cũng sẽ tốt hơn rồi."
Gia Cát Minh Nghi trầm tư một hồi lâu, cuối cùng gật đầu đáp ứng. Thật sự là hai ngày nay vị giác của hắn đã bị Mễ Vị nuôi cho kén chọn hẳn, người xưa nói không sai; giản lược đi đến xa xỉ thì dễ chứ từ xa xỉ về cần kiệm rất khó, hiện tại bảo hắn lại đi ăn mấy món ăn như trước giờ hắn căn bản nuốt không trôi, mà hắn là chủ của một cốc như thế này, tất nhiên cũng muốn cải tiến tốt đẹp hơn cho cả Cốc. Một cơ hội tốtnhư thế đặt ngay trước mặt, nếu không bắt lấy, có thể về sau cũng không có nữa.
Lão tổ tông dưới đất có biết, hẳn là cũng sẽ không trách tội hắn.
Gia Cát Minh Nghi đáp ứng, lại đưa ra một vấn đề, "Nhưng những người khác chưa được thưởng thức qua đồ ăn của nha đầu kia làm, cho nên những người tự xưng là trù nghệ cao khẳng định sẽ không ủng hộ nha đầu kia, tùy tiện bảo bọn họ đi theo một nha đầu nhỏ tuổi như vậy học trù nghệ, khẳng định sẽ làm cho bọn họ bất mãn, cần phải nghĩ biện pháp làm cho bọn họ tự nguyện đi học mới được."
Gia Cát Lão Đầu nghĩ một chút thấy cũng đúng, hắn chỉ chuyên tâm muốn cho người của Thánh Y Cốc theo Mễ Vị học trù nghệ, lại không nghĩ rằng người ta có nguyện ý hay không, nếu như cưỡng chế họ học, khẳng định sẽ gây ra bất mãn, Thánh Y Cốc bọn họ chú ý bình đẳng tự do, cũng sẽ không cưỡng ép dân chúng làm gì.
Gia Cát Minh Nghi lại buông thêm một câu nhất châm kiến huyết (*): "Hơn nữa, trong đồ ăn nha đầu kia làm cũng không thêm bất kỳ dược liệu nào, người trong cốc chúng ta lại quen thêm dược liệu vào trong món ăn, bảo bọn họ trong lúc nhất thời sửa đổi thói quen này cũng không phải dễ dàng như vậy."
(*) Nhất châm kiến huyết: Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
Gia Cát Lão Đầu nhíu mày trầm tư, đột nhiên nhớ tới Mễ Vị ở kinh thành mở tiệm cơm Thật Mỹ Vị, lập tức linh cơ khẽ động (*), nói: "Ta thấy vậy thì bảo nha đầu kia mở một quán cơm trong thành Thánh Y của chúng ta đi, đến khi bách tính nếm quen mỹ vị, tất nhiên sẽ có người muốn học, về sau bách tính làm đồ ăn, muốn bỏ thêm dược liệu hay không thì cũng để bản thân bọn họ tự cân nhắc."
(*) Linh cơ khẽ động: đột nhiên nảy ra sáng kiến.
"Chủ ý này tốt." Gia Cát Minh Nghi lập tức đồng ý, "Vậy thì ấn theo ngươi nói mà xử lý, ngươi phân phó xuống đi, bảo người chuẩn bị sẵn cho nha đầu kia cái tiệm cơm gì đó."
Sự tình cứ như vậy liền đã định, Gia Cát Lão Đầu kích động chạy về đi nói với Mễ Vị việc này, Mễ Vị một lời đáp ứng ngay, việc dùng tài nấu nướng của mình đổi lấy chỗ ở tạm nơi này, giao dịch đồng giá rất công bằng, như vậy không tính như thiếu ân tình của người, bọn họ cũng có thể an tâm mà ở.
Có Thánh Y Điện ra tay, việc chuẩn bị một tiệm cơm có sẵn rất dễ dàng. Không đến ba ngày, đoàn người Mễ Vị liền được dẫn tới một tiệm cơm đã được chuẩn bị sẵn cho bọn họ ở trong thành, bố cục tiệm cơm này cùng tiệm cơm trong kinh thành không khác lắm, phía trước là tiệm cơm, mặt sau là sân viện. Càng quan trọng hơn là, trên bảng hiệu tiệm cơm cũng có viết "Tiệm cơm Thật Mỹ Vị".
Nhìn thấy năm chữ này, đôi mắt Mễ Vị hơi xót.
Không nghĩ đến rời khỏi tiệm cơm Thật Mỹ Vị rồi, nàng còn có thể mở ra một tiệm cơm Thật Mỹ Vị khác ở trong này.
Thánh Y Điện còn chuẩn bị cho Mễ Vị hai người phụ việc, hai người ngày vốn là đại trù phụ trách phòng bếp của Thánh Y Điện, một người tên là Dương Minh, một người tên là Dương Di, là một đôi huynh muội. Nếu hai người này có thể lên đến vị trí đầu bếp của Thánh Y Điện, vậy trù nghệ tất nhiên là số một số hai, cũng vô cùng tự tin với trù nghệ của chính mình, lúc này đột nhiên bị Cốc chủ hạ lệnh bảo bọn họ lại đây phụ việc cho một tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi hơn cả bọn họ để mở tiệm cơm, thiếu chút nữa cảm thấy Cốc chủ đúng là điên rồi, buồn bực và không phục trong lòng không nói cũng biết có bao lớn.
Vừa gặp được Mễ Vị, hai người này chỉ có lệ gật gật đầu, ngay cả một lời cũng không nói, trong mắt vô ý thức bộc lộ ra không phục cùng khinh thường vô cùng rành mạch, nhưng mà Mễ Vị cũng không thèm để ý.
Mễ Vị rõ ràng biết mục đích Cốc chủ bảo nàng mở tiệm cơm là cái gì, cho nên cũng không chậm trễ, đơn giản thu thập một chút xong, ngày thứ hai liền khai trương. Ngày đầu tiên khai trương cũng làm một món rất đơn giản, đó là làm mì cán tay.
Sở dĩ làm món ăn đơn giản như vậy không phải là vì nó thuận tiện, mà là vì muốn dạy cho hai vị đại trù ở bên cạnh đây, nàng nghĩ phải bắt đầu dạy từ khâu đơn giản nhất là nhào bột nấu mì đi, chờ bọn hắn học xong thì mới gia tăng độ khó lên.
Dương Minh cùng Dương Di cũng không để ý tới Mễ Vị thực hiện như thế nào, chỉ cảm thấy Mễ Vị không có bản lãnh thật sự, Dương Minh nhìn Mễ Vị nói: "Cốc chủ cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị cho ngươi một tiệm cơm tốt như vậy, ngươi vậy mà cứ tùy tiện bán chén mì? Vậy cũng quá lãng phí rồi. Vẫn nên đổi một món nào đặc biệt hơn để ra tay đi."
So sánh với Dương Minh, Dương Di nói chuyện lại càng không khách khí, "Cốc chủ nói tay nghề ngươi không tầm thường, sao lại có thể chỉ làm cái mì này? Chẳng lẽ ngươi không có tay nghề làm gì khác để khai trương sao?"
Mễ Vị hiểu được nội tâm hai người này không phục đối với mình, cho nên cũng không thèm để ý lời của bọn họ, để cho lát nữa bọn họ mất mặt đi.
Nàng thản nhiên nói: "Mì tuy đơn giản, nhưng không phải ai cũng có thể làm ngon, các ngươi cho là mình làm mì ăn rất ngon sao?"
Dương Di kiêu ngạo hất càm lên, "Chúng ta làm mì đương nhiên là ngon rồi, không nói là ngon nhất trong cả Cốc, nhưng cũng phải xếp mấy hạng đầu."
Ồ, xem ra rất tự tin nha, tự tin cũng tốt, hiện tại tự tin nhiều bao nhiêu, đợi lát nữa liền vả mặt nhiều bấy nhiêu. Nghĩ như vậy, trong lòng Mễ Vị lặng lẽ cười xấu xa, trên mặt vẫn tiếp tục vẻ chững chạc đàng hoàng, nói: "Vậy thì tốt rồi, hai người các ngươi cùng ta làm, chúng ta làm xong thì so xem mì của ai ngon hơn, thế nào?"
Dương Di không cần suy nghĩ liền đáp ứng, Dương Minh cũng không có ý kiến.
Sau đó, ba người liền bắt đầu nhào bột làm mì, Mễ Vị một bên làm một bên nhìn quét qua xem đôi huynh muội kia làm như thế nào, sau đó liền thấy hai huynh muội này khi nhào bột quả nhiên lại bỏ thêm " nguyên liệu hắc ám"vào —— dược liệu. Hai người hì hục pha pha chế chế không biết là cái dược liệu gì, sau đó lại đổ cái phần nước đen ngòm kia vào bột mì, nắm bột mì trắng nõn chỉ trong chốc lát liền biến thành màu đen.
Khóe miệng Mễ Vị giật giật, không đành lòng nhìn bọn họ tiếp.
Hơn nữa không biết có phải do hoàn cảnh sinh sống hay không, động thực vật nơi này cũng lớn lên mạnh mẽ tươi tốt hơn so với bên ngoài, làm món ăn càng thêm mỹ vị tươi ngon; tại một địa phương được đấy trời ưu ái như vậy mà lại có thể đem đồ ăn làm thành khó ăn như vậy, người nơi này cũng thật là thần kỳ.
Mễ Vị nhờ Gia Cát Lão Đầu giúp nàng tìm chút nguyên liệu nấu ăn, đồng thời lại đi hái chút gia vị như bát giác, hoa tiêu, ớt các loại trở về, sau đó liền vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm.
Hiên Viên Ý nói: "May mắn chúng ta có Mễ Vị, không cần phải ăn đồ ăn nơi này, không thì chúng ta khẳng định nuốt không trôi."
Vu Khiêm Hòa cười nói: "Đồ ăn nơi đây tuy rằng hương vị không tốt, nhưng vì bỏ thêm những dược liệu hữu ích đối với thân thể, càng dưỡng tốt hơn. Nàng không phát hiện người ở nơi này tương đối mạnh tráng kiện an khang sao?"
Hiên Viên Ý thật sự không chú ý mấy cái đó, không khỏi nhìn về phía Gia Cát Lão Đầu.
Nói đến đây, Gia Cát Lão Đầu còn rất kiêu ngạo, hắn nói: "Chúng ta ở đây thọ mệnh trung bình có thể đạt tới tám mươi tuổi, còn có không ít lão nhân 100 tuổi trở lên, ở bên ngoài không phải dễ thấy nga."
"Hả, cao như thế?!" Tất cả mọi người đều kinh ngạc, tuổi thọ trung bình của người bên ngoài chỉ có năm sáu mươi tuổi, có thể sống đến 70 đã tính là trường thọ, lão nhân trăm tuổi càng là phượng mao lân giác (Editor: long phượng, sừng lân: ý chỉ quý hiếm), xem ra đồ vật khó ăn cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt.
Nhưng Cận Kha nghĩ một chút về hương vị đồ ăn nơi này, rùng mình, "Nhưng ta tình nguyện không cần trường thọ cũng phải ăn ngon, thêm dược liệu vào thật sự là quá đắng, ta không chịu nổi."
"Ha ha ha, lời này ngược lại là không sai, lão phu ta sau khi nếm thử hương vị đồ ăn bên ngoài xong, nhất là đồ ăn của nha đầu Mễ này làm, bây giờ đối với đồ ăn chỗ này của chúng ta cũng không chịu nổi." Đáng tiếc là, về sau rốt cuộc hắn cũng không còn ra ngoài được, nếu không giữ được Mễ Vị ở lại, nửa đời sau của hắn phải sống như thế nào a.
Mấy người nói chuyện một lát, Mễ Vị đã làm xong đồ ăn, bởi vì vấn đề thời gian nên làm đều là mấy món ăn gia đình, theo thứ tự là thịt gà kho xả, thịt heo kho tàu, súp xương sườn hầm, cà tím bung, khoai tây xắt sợi. Một bàn bày tràn đầy, tuy rằng đơn giản nhưng sắc hương vị đầy đủ, ngửi vào liền làm cho người ta say mê, đặc biệt nếu đem đi so sánh với đồ ăn của nơi, càng làm cho người ta nhịn không được chảy nước miếng.
Gia Cát Lão Đầu vừa nuốt nước miếng vừa nhìn Mễ Vị nói: "Sư huynh của ta khẳng định không muốn cùng ăn cơm với người ngoài, Mễ nha đầu ngươi lấy ra mỗi món một phần riêng đi, ta bưng đến cho sư huynh ta nếm thử."
"Ta đã chuẩn bị xong." Mễ Vị sớm nghĩ tới chuyện này, khi nấu cơm liền chuẩn bị riêng ra một phần, bỏ vào hộp đồ ăn thật gọn gàng.
"Hắc hắc, tiểu nha đầu này thật đúng là thông minh." Gia Cát Lão Đầu vội vã đi ra ngoài, miệng còn không quên dặn dò bọn họ: "Các ngươi chờ ta trở lại lại mới ăn a, đừng ăn sạch của ta."
Để sớm trở về ăn cơm, Gia Cát Lão Đầu chạy còn nhanh hơn thỏ, đến cửa thư phòng sư huynh hắn, cửa cũng không kịp gõ liền chạy vào, chọc cho Gia Cát Minh Nghi bất mãn hết sức, "Ngươi một bó to tuổi rồi, có thể ổn trọng hơn chút hay không? Xem bộ dáng nôn nôn nóng nóng này của ngươi, bị đệ tử nhìn thấy thì ra thể thống gì!"
Gia Cát Lão Đầu sớm thành quen thói sư huynh hắn thuyết giáo, vào tai trái ra tai phải, hoàn toàn không có việc gì, lập tức để hộp đồ ăn tới trên bàn, đạo: "Ta mang đồ ăn tới cho sư huynh ăn, ngươi mau nếm thử."
Gia Cát Minh Nghi: "Cơm tối phòng bếp cũng đã chuẩn bị xong; ngươi làm cái gì vậy?"
"Cơm tối của ngươi và cơm tối ta mang đến không giống nhau. Ta mang đến là mỹ vị nhân gian, ngon hơn gấp trăm lần so với chúng ta nơi này, ngươi mau nếm thử đi."
Gia Cát Minh Nghi nhíu mày, trách mắng: "Ngươi nói cái gì vậy?! Đồ ăn ở Thánh Y Điện của chúng ta đều là đại trù tỉ mỉ nghiên cứu chế biến, toàn bộ Thánh Y Cốc tìm không ra chỗ nào ăn ngon hơn ở đây đâu, ngươi vậy mà còn chê? Ta thấy ngươi đi ra ngoài một chuyến đã chơi đến phát điên luôn rồi."
"Ai u sư huynh của ta, ngươi đừng mải giáo huấn ta như thế, chờ ngươi ăn xong mấy món này ăn rồi nói sau." Gia Cát Lão Đầu trực tiếp mở hộp đồ ăn ra, lấy ra từng hộc từng hộc các món ở bên trong.
"Ngươi ——" Gia Cát Minh Nghi sắp mở lời trách mắng tiếp thì bị mùi hương thơm lừng xông vào mũi nên liền im bặt lại, mũi vô ý thức hít hít, đôi mắt nhìn thẳng vào một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị trước mặt.
Gia Cát Lão Đầu đưa đũa cho hắn, "Ngươi mau nếm thử đi, hương vị mấy món ăn này thật sự đặc biệt ngon lắm, người Thánh Y Cốc chúng ta chưa bao giờ được ăn đâu."
Hương vị thật sự quá thơm, thơm đến miệng người không tự giác liền tứa nước miếng, ngay cả Gia Cát Lão Đầu còn chịu không nổi, huống chi Gia Cát Minh Nghi chưa từng được hưởng các loại phương pháp nấu ăn chưng xào này nọ đâu? Hắn theo bản năng nhận đũa, tay gắp một khối thịt kho tàu ăn, lập tức, chỉ thấy lại mềm lại thơm, béo mà không chán, cảm giác tuyệt hảo khiến toàn bộ vị giác của hắn đều nổ tung, thân thể cũng theo bản năng hơi rướn lên.
Gia Cát Lão Đầu cực kỳ đắc ý, "Thế nào sư huynh, ăn ngon không?"
Gia Cát Minh Nghi không thèm nhìn hắn một chút, lập tức hạ đũa gắp món khác, sau đó Gia Cát Lão Đầu liền nhìn thấy vị sư huynh đoan chính nghiêm túc kia của hắn một ngụm lại một ngụm ăn đến lang thôn hổ yết, hoàn toàn không nhớ rõ bộ dáng chỉnh chu điềm đạm thường ngày là như thế nào, ngay cả chòm râu bình thường vô cùng yêu quý bị dính vết dầu cũng không bỏ công đi lau, tất cả tâm thần đều đặt trong món ăn ở trước mặt.
Nhìn dáng vẻ Gia Cát Minh Nghi vung đũa ngấu nghiến, Gia Cát Lão Đầu cũng chịu không nổi, bước lên một bước cầm lấy một đôi đũa khác, chuẩn bị gắp một món lên nếm thử, còn chưa kịp dốc đũa xuống liền bị hắn sư huynh gõ đũa đánh rớt.
"Cơm của ta, ngươi giành cái gì mà giành!"
Gia Cát Lão Đầu trừng mắt, "Sư huynh, ngươi từ khi nào lại nhỏ mọn như vậy, đây chính là cơm ta mang cho ngươi nha, ta ăn một miếng cũng không được?"
"Không được! Muốn ăn trở về nhà ăn."
Gia Cát Lão Đầu phẫn nộ buông đũa, ngoài miệng thì lầm bầm mắng, trong lòng lại đắc ý cười ra tiếng. Hắn biết ngay mà, không ai có thể cự tuyệt được tay nghề của Mễ tiểu nương tử, cho dù là vị sư huynh cổ hủ này của hắn cũng không được. Nhìn xem đi, ăn muốn nghiện luôn rồi. Nghiện cũng tốt, nghiện thì sẽ không đuổi người ta đi.
"Sư huynh, hương vị của đồ ăn cũng được nhỉ? Có phải hay ngon hơn gấp trăm lần so với đồ ăn trong Thánh Y Cốc của chúng ta hay không? Ta đã nói với ngươi, chưa từng hưởng được mỹ thực ở bên ngoài, liền vĩnh viễn không biết được hoá ra đồ ăn còn có thể ngon như vậy. Những thức ăn này đều là mấy người ta dẫn về đây làm, bọn họ còn biết làm nhiều món nữa cơ, đây chỉ là món ăn gia đình, trù nghệ chân chính còn chưa phát huy được đâu."
Động tác nhai nuốt của Gia Cát Minh Nghi chợt ngưng lại, sau đó lại khôi phục như thường, cũng không phản ứng lại Gia Cát Lão Đầu.
Gia Cát Lão Đầu cũng không trông cậy vị sư huynh này lập tức liền bị thuyết phục, ha ha cười nói: "Vậy sư huynh ngươi từ từ ăn, ta cũng trở về ăn cơm đây. Sáng sớm ngày mai ta mang cho ngươi chút điểm tâm, ngươi chờ ta."
Nói xong, Gia Cát Lão Đầu cũng không ở lại nhiều, nhanh nhẹn chạy về đi ăn cơm, nhìn sư huynh hắn ăn mà hắn suýt thèm chết.
————
Mễ Vị nhận được "chỉ thị" của Gia Cát Lão Đầu, ngày thứ hôm sau, vừa rạng sáng liền rời giường làm điểm tâm. Nàng nấu một nồi cháo thịt nạc, lại làm mấy vỉ bánh bao tiểu long, cháo thịt nạc mà ăn với bánh bao tiểu long tuyệt đối mỹ vị, ngay cả nhóm người Hiên Viên Ý đều thẳng thừng bảo ngon đến suýt nuốt mất đầu lưỡi.
Nàng dùng hộp đồ ăn múc thêm một chén cháo nữa cùng một vỉ bánh bao tiểu long đưa cho Gia Cát Lão Đầu, để hắn đưa đi cho Gia Cát Minh Nghi. Gia Cát Lão Đầu lại không vội đi đưa, hắn ngồi xuống ung dung ăn cho no cái bụng của mình trước rồi mới chậm rãi mang theo hộp đồ ăn đi vào thư phòng của Gia Cát Minh Nghi. Lần này hắn cố ý không gõ cửa, kết quả sư huynh hắn hoàn toàn không nhớ phải quát mắng hắn, đôi mắt sư huynh hắn vào thời khắc đó liền như có như không nhìn chằm chằm hộp đồ ăn trong tay hắn, ngoài mặt có vẻ như đang đọc sách, trên thực tế thì không biết được rồi.
Trong lòng Gia Cát Lão Đầu cười xấu xa, không đặt hộp đồ ăn lên bàn, ngược lại hỏi: "Sư huynh, ta đến hơi trễ, ngươi ăn điểm tâm rồi có phải không? Tiếc quá, vậy ta phải đem mấy món này trở về thôi."
Gia Cát Minh Nghi buông sách xuống, sờ sờ chòm râu, nghiêm mặt nói: "Hôm nay đọc sách quá say mê, còn chưa kịp ăn điểm tâm, nếu ngươi đưa tới rồi vậy thì lấy ra cho ta ăn đi, đã cầm tới lại cầm đi thì nguội mất."
Trong lòng Gia Cát Lão Đầu cười thầm, trên mặt vẫn chững chạc đàng hoàng buông hộp đồ ăn xuống, cầm một chén cháo và một vỉ bánh bao tiểu long trong hộp đồ ăn ra nói: "Đây là cháo thịt nạc, đây là bánh bao tiểu long, khi ngươi ăn nhớ chú ý chút, bánh bao tiểu long ở bên trong có nước súp, phải cắn một lỗ nhỏ hút nước súp ra hết rồi hãy ăn, không sẽ bỏng miệng."
Gia Cát Minh Nghi nhanh chóng cầm lấy thìa, mặt ngoài bình tĩnh nhưng kỳ thực động tác gấp gáp cầm lên một muỗng cháo đưa vào trong miệng, chỉ thấy mùi cháo thơm nồng mềm mịn lan toả cả khoang miệng, vào miệng liền tan, dễ chịu cực kì. Trước giờ hắn chưa từng ăn món cháo nào ngon như vậy. Vị giác cũng vì một ngụm cháo này hoàn toàn được mở ra, bất chấp hình tượng của chính mình trước mặt sư đệ, lại vội vàng cầm lên một cái bánh bao tiểu long, sau khi cắn một miếng nhỏ vào da bánh mỏng manh, nước thịt thơm nồng bên trong xông vào trong miệng, vừa thơm vừa đậm đà, ăn ngon đến mức làm da đầu người run lên.
Trong quá khứ, vì dưỡng sinh, Gia Cát Minh Nghi không ăn bữa sáng quá nhiều, nhiều lắm chỉ ăn một chén cháo, nhưng hôm nay không chỉ ăn mỗi bát cháo, mà còn ăn hết cả vỉ bánh bao tiểu long. Sau khi ăn xong hết vẫn còn chưa thỏa mãn, hơi bất mãn nói: "Sao ngươi chỉ đem có bao nhiêu đây chứ? Thế này làm sao đủ no? Còn nữa hay không?"
Không phải ta mang ít, là ngươi ăn nhiều. Gia Cát Lão Đầu âm thầm oán trách, trên mặt lại lộ ra thần sắc khó xử, nói: "Cách vách làm không nhiều, nên hết rồi. Thôi như vậy đi, ta bảo nàng ấy giữa trưa nấu cơm thì nấu nhiều hơn một chút đi, đến lúc đó lại đưa đến cho sư huynh ngươi nếm thử."
Nói xong lời này, hắn liền khẩn trương nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nghi.
Gia Cát Minh Nghi vậy mà không nói gì, thần sắc vẫn như thường, gật đầu nhẹ.
Trong lòng Gia Cát Lão Đầu vui đến nở hoa, sư huynh hắn ngày hôm qua còn ra lệnh bảo đoàn người Mễ Vị sáng sớm hôm nay phải rời khỏi Thánh Y Cốc, nhưng hiện tại lại ngầm thừa nhận bọn họ có thể lưu lại thêm hôm nay. Nếu hôm nay đã ngầm cho phép, ngày mai tất nhiên cũng có thể ngầm đồng ý.
Nhìn xem, hắn đã nói không ai có thể thoát được tay nghề của Mễ Vị mà, sư huynh hắn cũng không ngoại lệ.
Giữa trưa, Mễ Vị làm một nồi gà hầm, hấp thêm thịt chưng miến, lại phối hợp canh đậu hủ, theo thường lệ để Gia Cát Lão Đầu đưa đi cho Gia Cát Minh Nghi một phần.
Lúc này đây, Gia Cát Minh Nghi sau khi ăn xong, rốt cuộc nói chuyện, "Đừng cho là ta không biết ngươi đánh chủ ý gì, còn không phải là muốn dùng mấy món ăn này để hối lộ ta, để ta giữ những người đó lại đây sao?"
Gia Cát Lão Đầu không được tự nhiên gãi gãi đầu, "Vậy, vậy sư huynh thấy như thế nào?"
"Nha đầu kia tay nghề đích xác không tầm thường." Gia Cát Minh Nghi đột nhiên thở dài, "Ta sống nhiều năm như vậy mới biết được, hóa ra đồ ăn ở bên ngoài lại phong phú như vậy, nhiều khẩu vị như vậy, đồ ăn của Thánh Y Cốc chúng ta làm thật quả là..." Câu nói kế tiếp hắn không nói, nhưng hai người đều hiểu.
"Tuy nha đầu kia làm đồ ăn đích xác rất ngon, nhưng quy củ của Thánh Y Cốc chúng ta là do lão tổ tông định ra, ta không thể vì cái ham mê ăn uống của chính ta mà đánh vỡ tổ quy, thu lưu người ngoài, như vậy ta cũng không làm nổi cái vị trí cốc chủ này nữa."
"Sư huynh, ta hiểu mà." Gia Cát Lão Đầu nói: "Nhưng lần này, ta dẫn bọn hắn trở về kỳ thật cũng có tư tâm, đồ ăn của Thánh Y Cốc chúng ta quả thực là đã quá cổ hủ lạc hậu, chúng ta cần phải có thêm những phương pháp nấu ăn mới để thay đổi hiện trạng này. Cho nên ta muốn cho Mễ nha đầu này đến đây để dạy cho chúng ta cách nấu những món ăn của nàng ấy, như vậy về sau Thánh Y Cốc chúng ta cũng có thể làm ra đồ ăn ngon như vậy rồi! Cho dù sau này những người đó đi chúng ta cũng không sợ. Giữ bọn họ lại đây không phải là vì ý đồ riêng của sư huynh ngươi, mà là vì toàn bộ Thánh Y Cốc của chúng ta, đây chính là chuyện tốt ban ơn cho con cháu, ta nghĩ các tổ tông biết cũng sẽ tán thành."
Nghe vậy, đôi mắt Gia Cát Minh Nghi hơi híp lại, trong mắt xuất hiện do dự.
"Sư huynh, ngươi xem thế này được không? Hiện tại chúng ta cho bọn hắn lưu lại, điều kiện chính là bảo Mễ nha đầu dạy cho người của chúng ta nơi này nấu ăn, chúng ta có thể chọn lựa ra mấy người có thiên phú về trù nghệ từ trong Cốc, bảo bọn họ bái nha đầu kia làm sư phụ, theo nàng ấy học tập, cứ như vậy, chỉ cần có người học xong, về sau con cháu chúng ta cũng sẽ tốt hơn rồi."
Gia Cát Minh Nghi trầm tư một hồi lâu, cuối cùng gật đầu đáp ứng. Thật sự là hai ngày nay vị giác của hắn đã bị Mễ Vị nuôi cho kén chọn hẳn, người xưa nói không sai; giản lược đi đến xa xỉ thì dễ chứ từ xa xỉ về cần kiệm rất khó, hiện tại bảo hắn lại đi ăn mấy món ăn như trước giờ hắn căn bản nuốt không trôi, mà hắn là chủ của một cốc như thế này, tất nhiên cũng muốn cải tiến tốt đẹp hơn cho cả Cốc. Một cơ hội tốtnhư thế đặt ngay trước mặt, nếu không bắt lấy, có thể về sau cũng không có nữa.
Lão tổ tông dưới đất có biết, hẳn là cũng sẽ không trách tội hắn.
Gia Cát Minh Nghi đáp ứng, lại đưa ra một vấn đề, "Nhưng những người khác chưa được thưởng thức qua đồ ăn của nha đầu kia làm, cho nên những người tự xưng là trù nghệ cao khẳng định sẽ không ủng hộ nha đầu kia, tùy tiện bảo bọn họ đi theo một nha đầu nhỏ tuổi như vậy học trù nghệ, khẳng định sẽ làm cho bọn họ bất mãn, cần phải nghĩ biện pháp làm cho bọn họ tự nguyện đi học mới được."
Gia Cát Lão Đầu nghĩ một chút thấy cũng đúng, hắn chỉ chuyên tâm muốn cho người của Thánh Y Cốc theo Mễ Vị học trù nghệ, lại không nghĩ rằng người ta có nguyện ý hay không, nếu như cưỡng chế họ học, khẳng định sẽ gây ra bất mãn, Thánh Y Cốc bọn họ chú ý bình đẳng tự do, cũng sẽ không cưỡng ép dân chúng làm gì.
Gia Cát Minh Nghi lại buông thêm một câu nhất châm kiến huyết (*): "Hơn nữa, trong đồ ăn nha đầu kia làm cũng không thêm bất kỳ dược liệu nào, người trong cốc chúng ta lại quen thêm dược liệu vào trong món ăn, bảo bọn họ trong lúc nhất thời sửa đổi thói quen này cũng không phải dễ dàng như vậy."
(*) Nhất châm kiến huyết: Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
Gia Cát Lão Đầu nhíu mày trầm tư, đột nhiên nhớ tới Mễ Vị ở kinh thành mở tiệm cơm Thật Mỹ Vị, lập tức linh cơ khẽ động (*), nói: "Ta thấy vậy thì bảo nha đầu kia mở một quán cơm trong thành Thánh Y của chúng ta đi, đến khi bách tính nếm quen mỹ vị, tất nhiên sẽ có người muốn học, về sau bách tính làm đồ ăn, muốn bỏ thêm dược liệu hay không thì cũng để bản thân bọn họ tự cân nhắc."
(*) Linh cơ khẽ động: đột nhiên nảy ra sáng kiến.
"Chủ ý này tốt." Gia Cát Minh Nghi lập tức đồng ý, "Vậy thì ấn theo ngươi nói mà xử lý, ngươi phân phó xuống đi, bảo người chuẩn bị sẵn cho nha đầu kia cái tiệm cơm gì đó."
Sự tình cứ như vậy liền đã định, Gia Cát Lão Đầu kích động chạy về đi nói với Mễ Vị việc này, Mễ Vị một lời đáp ứng ngay, việc dùng tài nấu nướng của mình đổi lấy chỗ ở tạm nơi này, giao dịch đồng giá rất công bằng, như vậy không tính như thiếu ân tình của người, bọn họ cũng có thể an tâm mà ở.
Có Thánh Y Điện ra tay, việc chuẩn bị một tiệm cơm có sẵn rất dễ dàng. Không đến ba ngày, đoàn người Mễ Vị liền được dẫn tới một tiệm cơm đã được chuẩn bị sẵn cho bọn họ ở trong thành, bố cục tiệm cơm này cùng tiệm cơm trong kinh thành không khác lắm, phía trước là tiệm cơm, mặt sau là sân viện. Càng quan trọng hơn là, trên bảng hiệu tiệm cơm cũng có viết "Tiệm cơm Thật Mỹ Vị".
Nhìn thấy năm chữ này, đôi mắt Mễ Vị hơi xót.
Không nghĩ đến rời khỏi tiệm cơm Thật Mỹ Vị rồi, nàng còn có thể mở ra một tiệm cơm Thật Mỹ Vị khác ở trong này.
Thánh Y Điện còn chuẩn bị cho Mễ Vị hai người phụ việc, hai người ngày vốn là đại trù phụ trách phòng bếp của Thánh Y Điện, một người tên là Dương Minh, một người tên là Dương Di, là một đôi huynh muội. Nếu hai người này có thể lên đến vị trí đầu bếp của Thánh Y Điện, vậy trù nghệ tất nhiên là số một số hai, cũng vô cùng tự tin với trù nghệ của chính mình, lúc này đột nhiên bị Cốc chủ hạ lệnh bảo bọn họ lại đây phụ việc cho một tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi hơn cả bọn họ để mở tiệm cơm, thiếu chút nữa cảm thấy Cốc chủ đúng là điên rồi, buồn bực và không phục trong lòng không nói cũng biết có bao lớn.
Vừa gặp được Mễ Vị, hai người này chỉ có lệ gật gật đầu, ngay cả một lời cũng không nói, trong mắt vô ý thức bộc lộ ra không phục cùng khinh thường vô cùng rành mạch, nhưng mà Mễ Vị cũng không thèm để ý.
Mễ Vị rõ ràng biết mục đích Cốc chủ bảo nàng mở tiệm cơm là cái gì, cho nên cũng không chậm trễ, đơn giản thu thập một chút xong, ngày thứ hai liền khai trương. Ngày đầu tiên khai trương cũng làm một món rất đơn giản, đó là làm mì cán tay.
Sở dĩ làm món ăn đơn giản như vậy không phải là vì nó thuận tiện, mà là vì muốn dạy cho hai vị đại trù ở bên cạnh đây, nàng nghĩ phải bắt đầu dạy từ khâu đơn giản nhất là nhào bột nấu mì đi, chờ bọn hắn học xong thì mới gia tăng độ khó lên.
Dương Minh cùng Dương Di cũng không để ý tới Mễ Vị thực hiện như thế nào, chỉ cảm thấy Mễ Vị không có bản lãnh thật sự, Dương Minh nhìn Mễ Vị nói: "Cốc chủ cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị cho ngươi một tiệm cơm tốt như vậy, ngươi vậy mà cứ tùy tiện bán chén mì? Vậy cũng quá lãng phí rồi. Vẫn nên đổi một món nào đặc biệt hơn để ra tay đi."
So sánh với Dương Minh, Dương Di nói chuyện lại càng không khách khí, "Cốc chủ nói tay nghề ngươi không tầm thường, sao lại có thể chỉ làm cái mì này? Chẳng lẽ ngươi không có tay nghề làm gì khác để khai trương sao?"
Mễ Vị hiểu được nội tâm hai người này không phục đối với mình, cho nên cũng không thèm để ý lời của bọn họ, để cho lát nữa bọn họ mất mặt đi.
Nàng thản nhiên nói: "Mì tuy đơn giản, nhưng không phải ai cũng có thể làm ngon, các ngươi cho là mình làm mì ăn rất ngon sao?"
Dương Di kiêu ngạo hất càm lên, "Chúng ta làm mì đương nhiên là ngon rồi, không nói là ngon nhất trong cả Cốc, nhưng cũng phải xếp mấy hạng đầu."
Ồ, xem ra rất tự tin nha, tự tin cũng tốt, hiện tại tự tin nhiều bao nhiêu, đợi lát nữa liền vả mặt nhiều bấy nhiêu. Nghĩ như vậy, trong lòng Mễ Vị lặng lẽ cười xấu xa, trên mặt vẫn tiếp tục vẻ chững chạc đàng hoàng, nói: "Vậy thì tốt rồi, hai người các ngươi cùng ta làm, chúng ta làm xong thì so xem mì của ai ngon hơn, thế nào?"
Dương Di không cần suy nghĩ liền đáp ứng, Dương Minh cũng không có ý kiến.
Sau đó, ba người liền bắt đầu nhào bột làm mì, Mễ Vị một bên làm một bên nhìn quét qua xem đôi huynh muội kia làm như thế nào, sau đó liền thấy hai huynh muội này khi nhào bột quả nhiên lại bỏ thêm " nguyên liệu hắc ám"vào —— dược liệu. Hai người hì hục pha pha chế chế không biết là cái dược liệu gì, sau đó lại đổ cái phần nước đen ngòm kia vào bột mì, nắm bột mì trắng nõn chỉ trong chốc lát liền biến thành màu đen.
Khóe miệng Mễ Vị giật giật, không đành lòng nhìn bọn họ tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.