Chương 69: Kính Côn Luân thức tỉnh
Toái Dạ
07/03/2014
Editor: mèomỡ
(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)
Ống tay áo trắng như tuyết của Thiên Khê phi về phía tường lửa màu vàng đang cháy hừng hực, Tam Muội Chân Hỏa tuôn ra vô số chấm lửa nhỏ, sức nóng khiếp người, mà đoạn ống tay áo kia chạm vào Tam Muội Chân Hỏa lại không hề sứt mẻ, ngược lại còn giống như một thanh đao khoét ra một lỗ hổng trên tưởng lửa.
Kiếm Cự Khuyết của Bạch Nham lao đến, nháy mắt đâm xuyên qua ống tay áo của Thiên Khê.
Thiên Khê thu hồi ống tay áo liếc Bạch Nham một cái, âm thầm mắng một câu đáng chết, xem ra phải giải quyết Bạch Nham trước. Thiên Khê bỗng phát ra một tiếng thét dài, gọi một bộ phận yêu ma vây quanh chân núi đến, ánh mắt nhìn Bạch Nham tràn đầy sát ý. Hắn không muốn tiếp tục dây dưa nữa, cho nên những yêu ma được gọi tới đều có hơn một ngàn năm đạo hạnh, khiến cho Bạch Nham không thể không cẩn thận đề phòng. Mặc dù đã ăn Ngưng Thần Đan nhưng hắn cũng không phải ba đầu sáu tay, đột nhiên bị vây công khiến hắn đành ra sức chống đỡ.
Sát ý nồng đậm trong mắt Thiên Khê gợi lên ma tính huyết sát không thể ngăn cản quanh thân hắn, Bạch Nham thấy trên mu bàn tay giấu trong ống tay áo đã bị hắn chém đứt của Thiên Khê hiện ra ấn ký ngọn lửa màu đen. Hắn đã bị chưởng quầy Ly và Bạch Nham hoàn toàn chọc giận, trong lòng vốn đã muốn giết bọn họ lúc này càng trở nên cực đoan táo bạo, quả nhiên là trận thế tuyệt sát.
Bạch Nham đối mặt với Thiên Khê cũng không có chút sợ hãi nào, trước khi đến hắn và chưởng quầy Ly đã sớm chuẩn bị tâm lý một mất một còn với Thiên Khê, giờ đúng là lúc quyết định thắng bại. Tốc độ kiếm Cự Khuyết cực nhanh, Thiên Khê cũng rất vững vàng, ống tay áo của hắn phất lên dường như có thể đảo lộn thế giới. Bạch Nham thật sự không nhìn ra y bào của Thiên Khê rốt cuộc là pháp khí gì mà lại khó chơi như thế, cho dù kiếm của hắn lấy góc độ nào, tốc độ nào đâm tới Thiên Khê, ống tay áo của hắn cũng chỉ nhẹ nhàng phất một cái là có thể đỡ được, điều này khiến cho Bạch Nham không thể nào xuống tay, bên người còn có mấy yêu ma quấn lấy hắn không buông, lại càng phiền toái.
Bỗng nhiên một luồng sáng trắng rực rỡ từ thư các tuôn ra, trong nháy mắt đã chiếu sáng cả ngọn núi Thiên Ngu, mấy trăm yêu ma thét gào gầm rú, ngay cả Thiên Khê cũng phải lùi lại mấy bước. Tiên khí trên núi do Thuần Nguyên Hóa Cảnh dấy lên đối với yêu ma mà nói nguy hiểm chẳng khác nào phật quang phổ chiếu, huống chi Thanh Vũ còn ăn Ngưng Thần Đan. Nếu không có trận mưa máu lúc trước thì tác dụng còn mạnh hơn, hoàn toàn có thể đẩy lùi một ít yêu ma không đủ đạo hạnh ra khỏi núi Thiên Ngu, nhưng bây giờ chỉ có thể khiến chúng nó vô cùng khó chịu một phen mà thôi.
Thừa dịp có Thuần Nguyên Hóa Cảnh trợ giúp, kiếm Cự Khuyết của Bạch Nham sáng rọi đâm về phía ngực Thiên Khê, đồng thời Bạch Nham dùng mấy tấm chú phù bức lui đám yêu ma vây quanh tứ phía.
Con ngươi của Thiên Khê chợt lóe thành màu đỏ, từ mi tâm tràn ra một ít màu xanh đen, sau đó nhanh chóng phủ kín ấn đường, ma tính trên người quá nặng. Mắt thấy bảo kiếm của Bạch Nham đã tới trước mặt, hắn cũng không dùng ống tay áo đỡ nữa, chỉ lẳng lặng chờ kiếm Cự Khuyết đâm tới, xòe tay ra bấm một cái bảo kiếm bỗng dưng ngừng lại, sau đó lật tay nắm chặt, kiếm Cự Khuyết “rắc” một tiếng vỡ vụn.
Bạch Nham nhìn không khỏi khiếp sợ, dưới sự ảnh hưởng của Thuần Nguyên Hóa Cảnh, ma tính của Thiên Khê không những không bị áp chế ngược lại càng mạnh hơn, đây là đạo lý gì vậy?!
“Hừ, không có pháp bảo, ta xem ngươi tay không đấu với ta thế nào!” Thiên Khê cười lạnh một tiếng, ống tay áo lại cuồn cuộn lao về phía Bạch Nham, gấm trắng đã che đậy tất cả hắc ám.
Bạch Nham cũng mỉm cười, thái độ giống như gió thoảng mây trôi. Dường như đã hơn năm trăm năm rồi hắn không cảm giác được tử vong, năm trăm năm trước chịu cực hình Thần Diệt trong lòng hắn cũng có sợ hãi và khiếp đảm. Hôm đó khi lửa thiêu nguyên thần, lần đầu tiên hắn cảm giác được mình sẽ chết. Từ ấy về sau, hắn nhìn chuyện nào, người nào cũng càng thấu triệt, ngộ ra rất nhiều. Có lẽ cũng vì vậy nên khi chưởng quầy Ly giúp hắn loại bỏ Thiên Hỏa, hắn có thể thuận lợi tiến vào cảnh giới hỗn độn. Thiên Khê trước mắt này lần thứ hai khiến cho hắn cảm giác được tử vong, Thiên Hỏa là giày vò sinh mệnh, còn cảm giác Thiên Khê gây cho hắn là đoạt lấy sinh mệnh trong nháy mắt, vô cùng điên cuồng. Giờ khắc này ở bên bờ vực sinh tử hắn không sợ hãi, bởi vì hắn có thể tưởng tượng được xuyên qua tấm lụa trắng tử vong của Thiên Khê, là ngàn năm vạn năm nhàn nhã của hắn và chưởng quầy Ly.
Ống tay áo của Thiên Khê đột nhiên bị một sức mạnh khiếp người kéo lại, “xoẹt” một tiếng đã bị xé rách. Trước mắt Thiên Khê chợt lóe lên một luồng sáng trắng, hắn vội né qua, Bạch Nham đã đến trước mặt hắn, trong tay cầm một cây cốt tiêu màu trắng.
“Xương rồng?” Thiên Khê rõ ràng cảm nhận được linh khí tinh thuần từ cây cốt tiêu này, là kiện pháp khí vô cùng khó lường. Kiếm Cự Khuyết của Bạch Nham dù có lợi hại cũng chỉ là một vật chết, nhưng cốt tiêu này lại hoàn toàn bất đồng. Nó cũng gần giống Hỏa Vân Thần Đan, đều có linh tính, nhưng càng thuần khiết cũng càng mạnh hơn Hỏa Vân Thần Đan.
“Ha ha, coi như ngươi cũng có mắt nhìn, đó chính là xương rồng của ta, thế nào? Có thể liều mạng cùng ngươi chưa?” Bạch Nham cong môi cười, hắn bao nhiêu tuổi thì cốt tiêu này bấy nhiêu tuổi, trên đời này không có kiện pháp khí nào có thể phù hợp với hắn hơn cây cốt tiêu này. Quả thật, trên đời này không có gì đáng tin và phù hợp với mình hơn chính bản thân mình.
Thiên Khê nhướng mày, trong lòng phẫn nộ vô cùng, sát khí ngút trời.
Bầu trời bỗng nhiên bừng sáng, lại giống như có mây mù thổi tới che đi ánh nắng, hạ xuống mấy luồng quang ảnh, Thiên Khê phát hiện không ổn đột nhiên ngẩng đầu nhìn. Nguy rồi, Thái Cực Đồ đã dần dần mở ra bao phủ cả ngọn núi Thiên Ngu, trong tai lờ mờ nghe thấy tiếng chưởng quầy Ly niệm pháp chú, giống như châm đâm vào trong đầu khiến cho hắn đau đến thấu xương.
Bạch Nham thấy Thiên Khê không có phản ứng với Thuần Nguyên Hóa Cảnh trong lòng còn có chút bất an, giờ phút này hắn bị Thái Cực Đồ ảnh hưởng, dường như có thể thấy được thắng lợi trước mắt, tay cầm cốt tiêu vội vàng tấn công Thiên Khê.
Thiên Khê né công kích của Bạch Nham, vung tay dùng dải gấm trắng cuốn lấy Bạch Nham. Thiên Khê thả người nhảy lên đám mây hướng về phía chưởng quầy Ly, Thái Cực Càn Khôn Trận một khi hoàn thành thì dù là Thiên Khê cũng khó bỏ chạy!
Thái Cực Càn Khôn Trận mặc dù lợi hại nhưng rất khó khống chế. Dù chưởng quầy Ly tinh thông trận pháp nhưng đây là lần đầu tiên sử dụng Thái Cực Càn Khôn Trận, có tác dụng hay không một nửa đành xem ý trời. Nàng mở Thái Cực Đồ, niệm pháp quyết, cảm thấy linh khí phiêu tán trào lên, làm cho người ta cảm thấy yên ả an bình, lại giống như mặt trời mọc từ phương Đông ẩn chứa khí thế khổng lồ. Đột nhiên trong nháy mắt, nàng có thể cảm nhận được toàn bộ trời đất đều hiện ra trước mắt mình, ở trong lòng mình. Ngay lúc nàng vừa phát hiện ra sự ảo diệu của Thái Cực Đồ, ma tính ngủ say lâu ngày trong thân thể cũng bị Thái Cực Đồ đánh thức, bắt đầu cuộn trào trong huyết mạch, dường như đang thì thầm bên tai nàng, chống cự lại linh khí của Thái Cực Đồ.
Chưởng quầy Ly cắn chặt răng, cưỡng chế bản năng kháng cự Thái Cực Đồ, dù thế nào cũng phải hoàn thành Thái Cực Càn Khôn Trận!
Ống tay áo trắng của Thiên Khê đã vung tới trước mắt, chưởng quầy Ly hoảng hốt. Lúc này nàng đứng ở mắt trận Thái Cực Càn Khôn, không thể di chuyển né tránh, chỉ đành gọi ngân cung ra ngăn cản.
Ống tay áo Thiên Khê mang theo từng trận cuồng phong làm cho ngân cung giống như bị ngàn vạn sợi dây trói chặt, sắc bén thế nào cũng không cắt đứt được.
Chưởng quầy Ly âm thầm mắng Thiên Khê một tiếng: Âm hồn không tiêu tan. Cũng không thể tránh không thể trốn, ngăn cản được mấy chiêu công kích nhưng không thể ngăn cản hơn mười sát chiêu liên tiếp của hắn. Trong lòng chưởng quầy Ly thầm tính tóan xem giờ phút này công lực của nàng có thể ngăn được bao nhiêu sát chiêu của Thiên Khê, năm chiêu? Mười chiêu? Đỡ ba chiêu là tốt rồi, Bạch Nham chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu nàng!
Bốn cánh màu vàng xòe ra, bên trong lẫn vài cọng lông vũ màu đen, quỷ dị không nói được thành lời. Ống tay áo Thiên Khê phất đến, cánh chim chắn cho chưởng quầy Ly chiêu thứ nhất. “Rắc.” Chưởng quầy Ly rõ ràng nghe thấy được tiếng cánh mình bị bẻ gẫy, đau đớn lập tức lan tỏa, làm cho lưng nàng đau đến rút gân. Nếu tay áo này mà quấn trên cổ, vậy cổ nàng chắc chắn đã bị vặn gãy.
Đau tràn vào tận tim, trước mắt nàng trắng xóa. Nàng bị thương một bên cánh, còn có bên kia có thể tạm thời chống đỡ, đã gãy một cánh rồi gãy thêm cái nữa cũng chẳng sao!
Nhưng lúc này đây nàng không thể tiếp tục ngăn cản, dải gấm màu trắng mặc dù triển khai ở trước mắt nàng, nhưng Thiên Khê lại xuất hiện ở phía sau nàng. Chỉ một phán đoán sai lầm trong nháy mắt, bàn tay Thiên Khê đã đặt giữa lưng chưởng quầy Ly, ngón tay hóa thành móng vuốt, tay hắn có thể móc tim của nàng ra.
“Du Dao!” Tiếng của Bạch Nham đến nhanh hơn chưởng lực của Thiên Khê. Khi nàng đinh ninh mình chết chắc rồi, cốt tiêu của Bạch Nham lại cực chuẩn đập vào cổ tay Thiên Khê, chặt đứt một bàn tay của hắn.
Chưởng quầy Ly quay đầu nhìn Bạch Nham một cái, trong lòng mới thoáng an tâm.
Thiên Khê gầm lên một tiếng, ống tay áo mở ra hóa thành vô số quỷ ảnh màu trắng bao vây chưởng quầy Ly và Bạch Nham, mỗi một quỷ ảnh đều ở trước mặt bọn họ giương nanh múa vuốt.
Bạch Nham và chưởng quầy Ly trao đổi ánh mắt, trong lòng có cùng suy nghĩ. Bọn họ dây dưa với Thiên Khê không ai có thể chiếm hết thượng phong đuổi tận giết tuyệt đối phương, nhưng giằng co thế này không thể duy trì lâu, đợi Ngưng Thần Đan hết hiệu lực, bọn họ sẽ mất hết pháp lực, lúc ấy thì chỉ có một kết cục. Nếu bọn họ không muốn chết nhất định phải đánh vỡ cục diện bế tắc này.
Chưởng quầy Ly giữ Thái Cực Càn Khôn Trận không thể di chuyển, nàng cho Bạch Nham một ánh mắt.
Bạch Nham lập tức hiểu rõ, lấy ra hạc giấy Kí Linh với Tòng Tố và đám đạo sĩ Đường Phong, hỏi:“Này! Trong các ngươi ai có thể khống chế Kính Côn Luân?!”
Hạc giấy không đáp lại.
Chưởng quầy Ly nóng nảy, quát:“Các ngươi đặt Kính Côn Luân lên mặt đất, mỗi người tùy tiện thi triển một pháp thuật nhỏ với nó, xem phản ứng! Mau lên!”
Bạch Nham đưa cốt tiêu cho chưởng quầy Ly, bảo vệ nàng, để Thiên Khê không thể dễ dàng đả thương nàng, còn mình thì thả người nhảy xuống đám mây đi đến chân núi tìm đám người Tòng Tố kia.
Bởi vì có Tiểu Tuyền hỗ trợ, đám người Tòng Tố chiếm không ít ưu thế.
Khi Bạch Nham xuống đến nơi, bọn họ đã dựa theo lời chưởng quầy Ly đặt Kính Côn Luân xuống. Mấy đạo sĩ đã tế ra pháp bảo của mình, nhưng Kính Côn Luân lại không hề có chút phản ứng, chỉ hơi giật giật đối với kiếm của Đường Phong.
Đường Phong trong lòng vui sướng, nghĩ rằng mình có thể điều khiển Kính Côn Luân, không ngờ Bạch Nham lại lắc đầu, nhìn Tòng Tố nói:“Tòng Tố, ngươi thử xem.”
“Ta?”
“Không được!” Lão đạo sĩ Minh Trí quát,“Kính Côn Luân là chí bảo Huyền Tôn Giáo núi Vân Đài ta, há có thể để người ngoài sử dụng?”
Bạch Nham lườm Minh Trí một cái:“Núi Vân Đài cung phụng Kính Côn Luân là vì trừ ma vệ đạo hay để làm bình hoa ngắm?”
Một câu này đã chẹn được họng Minh Trí, không đợi Minh Trí lại tìm lí do thoái thác khác, Bạch Nham trực tiếp cầm Kính Côn Luân lên đặt vào trong tay cầm trì châu của Tòng Tố. Ngưng một chút, Kính Côn Luân bỗng nhiên phiếm ra ánh sáng màu vàng nhạt, văn tự điêu khắc trên viền kính từ xưa bắt đầu xoay tròn, một luồng sáng màu vàng rực rỡ từ trong Kính Côn Luân bắn lên tận trời.
Tất cả mọi người choáng váng, Kính Côn Luân ngủ say ngàn năm đã thức tỉnh trong tay Tòng Tố.
Bạch Nham nói:“Dùng Kính Côn Luân chiếu vào Thiên Khê!” Lời còn chưa dứt, Bạch Nham đã đem viên Ngưng Thần Đan cuối cùng nhét cho Tòng Tố, một tay túm hắn đạp vân mà lên, khiến Tòng Tố hét thảm một tiếng, hắn không biết bay mà!
Sau một lát kinh sợ, Tòng Tố phục hồi lại tinh thần, làm theo như lời Bạch Nham, chiếu Kính Côn Luân về phía Thiên Khê.
Thiên Khê nhận thấy luồng sáng dữ dội như lửa từ phía sau hắn phóng tới đương nhiên phải tránh, hắn tránh thoát khiến ánh sáng của Kính Côn Luân chiếu lên người chưởng quầy Ly.
“A a a!!!” Ma tính trong người chưởng quầy Ly cũng không ít, sao chịu nổi thần khí của Kính Côn Luân, lúc này nàng cảm thấy mình như bị lột một lớp da.
Tòng Tố lập tức thay đổi phương hướng đuổi theo Thiên Khê, Bạch Nham lo lắng cho chưởng quầy Ly, nhưng lại không thể buông Tòng Tố ra, bằng không ngã từ độ cao này xuống, Tòng Tố chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Bạch Nham mang theo Tòng Tố đến cạnh chưởng quầy Ly, vội vàng hỏi:“Du Dao, nàng không sao chứ?”
Chưởng quầy Ly cắn răng hung hăng đáp:“Không sao! Lột da mà thôi!!”
Bạch Nham biết nàng nổi giận, chỉ cười. Nàng còn sống là quan trọng nhất, chỉ cần còn sống là tốt rồi.
Kính Côn Luân, Thái Cực Càn Khôn Trận, Thuần Nguyên Hóa Cảnh, Thiên Khê đã mất phần thắng, hắn cắn răng nhìn Bạch Nham và chưởng quầy Ly còn có hòa thượng tay cầm Kính Côn Luân, trong lòng lửa giận hừng hực như muốn thiêu đốt lồng ngực hắn! Đang lúc nước sôi lửa bỏng, bỗng nhiên một hơi thở quen thuộc xuất hiện .
“Vân Nhai! Tới thật đúng lúc!” Thiên Khê quay đầu liếc mắt một cái, Vân Nhai đã đứng cách hắn không xa.
(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)
Ống tay áo trắng như tuyết của Thiên Khê phi về phía tường lửa màu vàng đang cháy hừng hực, Tam Muội Chân Hỏa tuôn ra vô số chấm lửa nhỏ, sức nóng khiếp người, mà đoạn ống tay áo kia chạm vào Tam Muội Chân Hỏa lại không hề sứt mẻ, ngược lại còn giống như một thanh đao khoét ra một lỗ hổng trên tưởng lửa.
Kiếm Cự Khuyết của Bạch Nham lao đến, nháy mắt đâm xuyên qua ống tay áo của Thiên Khê.
Thiên Khê thu hồi ống tay áo liếc Bạch Nham một cái, âm thầm mắng một câu đáng chết, xem ra phải giải quyết Bạch Nham trước. Thiên Khê bỗng phát ra một tiếng thét dài, gọi một bộ phận yêu ma vây quanh chân núi đến, ánh mắt nhìn Bạch Nham tràn đầy sát ý. Hắn không muốn tiếp tục dây dưa nữa, cho nên những yêu ma được gọi tới đều có hơn một ngàn năm đạo hạnh, khiến cho Bạch Nham không thể không cẩn thận đề phòng. Mặc dù đã ăn Ngưng Thần Đan nhưng hắn cũng không phải ba đầu sáu tay, đột nhiên bị vây công khiến hắn đành ra sức chống đỡ.
Sát ý nồng đậm trong mắt Thiên Khê gợi lên ma tính huyết sát không thể ngăn cản quanh thân hắn, Bạch Nham thấy trên mu bàn tay giấu trong ống tay áo đã bị hắn chém đứt của Thiên Khê hiện ra ấn ký ngọn lửa màu đen. Hắn đã bị chưởng quầy Ly và Bạch Nham hoàn toàn chọc giận, trong lòng vốn đã muốn giết bọn họ lúc này càng trở nên cực đoan táo bạo, quả nhiên là trận thế tuyệt sát.
Bạch Nham đối mặt với Thiên Khê cũng không có chút sợ hãi nào, trước khi đến hắn và chưởng quầy Ly đã sớm chuẩn bị tâm lý một mất một còn với Thiên Khê, giờ đúng là lúc quyết định thắng bại. Tốc độ kiếm Cự Khuyết cực nhanh, Thiên Khê cũng rất vững vàng, ống tay áo của hắn phất lên dường như có thể đảo lộn thế giới. Bạch Nham thật sự không nhìn ra y bào của Thiên Khê rốt cuộc là pháp khí gì mà lại khó chơi như thế, cho dù kiếm của hắn lấy góc độ nào, tốc độ nào đâm tới Thiên Khê, ống tay áo của hắn cũng chỉ nhẹ nhàng phất một cái là có thể đỡ được, điều này khiến cho Bạch Nham không thể nào xuống tay, bên người còn có mấy yêu ma quấn lấy hắn không buông, lại càng phiền toái.
Bỗng nhiên một luồng sáng trắng rực rỡ từ thư các tuôn ra, trong nháy mắt đã chiếu sáng cả ngọn núi Thiên Ngu, mấy trăm yêu ma thét gào gầm rú, ngay cả Thiên Khê cũng phải lùi lại mấy bước. Tiên khí trên núi do Thuần Nguyên Hóa Cảnh dấy lên đối với yêu ma mà nói nguy hiểm chẳng khác nào phật quang phổ chiếu, huống chi Thanh Vũ còn ăn Ngưng Thần Đan. Nếu không có trận mưa máu lúc trước thì tác dụng còn mạnh hơn, hoàn toàn có thể đẩy lùi một ít yêu ma không đủ đạo hạnh ra khỏi núi Thiên Ngu, nhưng bây giờ chỉ có thể khiến chúng nó vô cùng khó chịu một phen mà thôi.
Thừa dịp có Thuần Nguyên Hóa Cảnh trợ giúp, kiếm Cự Khuyết của Bạch Nham sáng rọi đâm về phía ngực Thiên Khê, đồng thời Bạch Nham dùng mấy tấm chú phù bức lui đám yêu ma vây quanh tứ phía.
Con ngươi của Thiên Khê chợt lóe thành màu đỏ, từ mi tâm tràn ra một ít màu xanh đen, sau đó nhanh chóng phủ kín ấn đường, ma tính trên người quá nặng. Mắt thấy bảo kiếm của Bạch Nham đã tới trước mặt, hắn cũng không dùng ống tay áo đỡ nữa, chỉ lẳng lặng chờ kiếm Cự Khuyết đâm tới, xòe tay ra bấm một cái bảo kiếm bỗng dưng ngừng lại, sau đó lật tay nắm chặt, kiếm Cự Khuyết “rắc” một tiếng vỡ vụn.
Bạch Nham nhìn không khỏi khiếp sợ, dưới sự ảnh hưởng của Thuần Nguyên Hóa Cảnh, ma tính của Thiên Khê không những không bị áp chế ngược lại càng mạnh hơn, đây là đạo lý gì vậy?!
“Hừ, không có pháp bảo, ta xem ngươi tay không đấu với ta thế nào!” Thiên Khê cười lạnh một tiếng, ống tay áo lại cuồn cuộn lao về phía Bạch Nham, gấm trắng đã che đậy tất cả hắc ám.
Bạch Nham cũng mỉm cười, thái độ giống như gió thoảng mây trôi. Dường như đã hơn năm trăm năm rồi hắn không cảm giác được tử vong, năm trăm năm trước chịu cực hình Thần Diệt trong lòng hắn cũng có sợ hãi và khiếp đảm. Hôm đó khi lửa thiêu nguyên thần, lần đầu tiên hắn cảm giác được mình sẽ chết. Từ ấy về sau, hắn nhìn chuyện nào, người nào cũng càng thấu triệt, ngộ ra rất nhiều. Có lẽ cũng vì vậy nên khi chưởng quầy Ly giúp hắn loại bỏ Thiên Hỏa, hắn có thể thuận lợi tiến vào cảnh giới hỗn độn. Thiên Khê trước mắt này lần thứ hai khiến cho hắn cảm giác được tử vong, Thiên Hỏa là giày vò sinh mệnh, còn cảm giác Thiên Khê gây cho hắn là đoạt lấy sinh mệnh trong nháy mắt, vô cùng điên cuồng. Giờ khắc này ở bên bờ vực sinh tử hắn không sợ hãi, bởi vì hắn có thể tưởng tượng được xuyên qua tấm lụa trắng tử vong của Thiên Khê, là ngàn năm vạn năm nhàn nhã của hắn và chưởng quầy Ly.
Ống tay áo của Thiên Khê đột nhiên bị một sức mạnh khiếp người kéo lại, “xoẹt” một tiếng đã bị xé rách. Trước mắt Thiên Khê chợt lóe lên một luồng sáng trắng, hắn vội né qua, Bạch Nham đã đến trước mặt hắn, trong tay cầm một cây cốt tiêu màu trắng.
“Xương rồng?” Thiên Khê rõ ràng cảm nhận được linh khí tinh thuần từ cây cốt tiêu này, là kiện pháp khí vô cùng khó lường. Kiếm Cự Khuyết của Bạch Nham dù có lợi hại cũng chỉ là một vật chết, nhưng cốt tiêu này lại hoàn toàn bất đồng. Nó cũng gần giống Hỏa Vân Thần Đan, đều có linh tính, nhưng càng thuần khiết cũng càng mạnh hơn Hỏa Vân Thần Đan.
“Ha ha, coi như ngươi cũng có mắt nhìn, đó chính là xương rồng của ta, thế nào? Có thể liều mạng cùng ngươi chưa?” Bạch Nham cong môi cười, hắn bao nhiêu tuổi thì cốt tiêu này bấy nhiêu tuổi, trên đời này không có kiện pháp khí nào có thể phù hợp với hắn hơn cây cốt tiêu này. Quả thật, trên đời này không có gì đáng tin và phù hợp với mình hơn chính bản thân mình.
Thiên Khê nhướng mày, trong lòng phẫn nộ vô cùng, sát khí ngút trời.
Bầu trời bỗng nhiên bừng sáng, lại giống như có mây mù thổi tới che đi ánh nắng, hạ xuống mấy luồng quang ảnh, Thiên Khê phát hiện không ổn đột nhiên ngẩng đầu nhìn. Nguy rồi, Thái Cực Đồ đã dần dần mở ra bao phủ cả ngọn núi Thiên Ngu, trong tai lờ mờ nghe thấy tiếng chưởng quầy Ly niệm pháp chú, giống như châm đâm vào trong đầu khiến cho hắn đau đến thấu xương.
Bạch Nham thấy Thiên Khê không có phản ứng với Thuần Nguyên Hóa Cảnh trong lòng còn có chút bất an, giờ phút này hắn bị Thái Cực Đồ ảnh hưởng, dường như có thể thấy được thắng lợi trước mắt, tay cầm cốt tiêu vội vàng tấn công Thiên Khê.
Thiên Khê né công kích của Bạch Nham, vung tay dùng dải gấm trắng cuốn lấy Bạch Nham. Thiên Khê thả người nhảy lên đám mây hướng về phía chưởng quầy Ly, Thái Cực Càn Khôn Trận một khi hoàn thành thì dù là Thiên Khê cũng khó bỏ chạy!
Thái Cực Càn Khôn Trận mặc dù lợi hại nhưng rất khó khống chế. Dù chưởng quầy Ly tinh thông trận pháp nhưng đây là lần đầu tiên sử dụng Thái Cực Càn Khôn Trận, có tác dụng hay không một nửa đành xem ý trời. Nàng mở Thái Cực Đồ, niệm pháp quyết, cảm thấy linh khí phiêu tán trào lên, làm cho người ta cảm thấy yên ả an bình, lại giống như mặt trời mọc từ phương Đông ẩn chứa khí thế khổng lồ. Đột nhiên trong nháy mắt, nàng có thể cảm nhận được toàn bộ trời đất đều hiện ra trước mắt mình, ở trong lòng mình. Ngay lúc nàng vừa phát hiện ra sự ảo diệu của Thái Cực Đồ, ma tính ngủ say lâu ngày trong thân thể cũng bị Thái Cực Đồ đánh thức, bắt đầu cuộn trào trong huyết mạch, dường như đang thì thầm bên tai nàng, chống cự lại linh khí của Thái Cực Đồ.
Chưởng quầy Ly cắn chặt răng, cưỡng chế bản năng kháng cự Thái Cực Đồ, dù thế nào cũng phải hoàn thành Thái Cực Càn Khôn Trận!
Ống tay áo trắng của Thiên Khê đã vung tới trước mắt, chưởng quầy Ly hoảng hốt. Lúc này nàng đứng ở mắt trận Thái Cực Càn Khôn, không thể di chuyển né tránh, chỉ đành gọi ngân cung ra ngăn cản.
Ống tay áo Thiên Khê mang theo từng trận cuồng phong làm cho ngân cung giống như bị ngàn vạn sợi dây trói chặt, sắc bén thế nào cũng không cắt đứt được.
Chưởng quầy Ly âm thầm mắng Thiên Khê một tiếng: Âm hồn không tiêu tan. Cũng không thể tránh không thể trốn, ngăn cản được mấy chiêu công kích nhưng không thể ngăn cản hơn mười sát chiêu liên tiếp của hắn. Trong lòng chưởng quầy Ly thầm tính tóan xem giờ phút này công lực của nàng có thể ngăn được bao nhiêu sát chiêu của Thiên Khê, năm chiêu? Mười chiêu? Đỡ ba chiêu là tốt rồi, Bạch Nham chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu nàng!
Bốn cánh màu vàng xòe ra, bên trong lẫn vài cọng lông vũ màu đen, quỷ dị không nói được thành lời. Ống tay áo Thiên Khê phất đến, cánh chim chắn cho chưởng quầy Ly chiêu thứ nhất. “Rắc.” Chưởng quầy Ly rõ ràng nghe thấy được tiếng cánh mình bị bẻ gẫy, đau đớn lập tức lan tỏa, làm cho lưng nàng đau đến rút gân. Nếu tay áo này mà quấn trên cổ, vậy cổ nàng chắc chắn đã bị vặn gãy.
Đau tràn vào tận tim, trước mắt nàng trắng xóa. Nàng bị thương một bên cánh, còn có bên kia có thể tạm thời chống đỡ, đã gãy một cánh rồi gãy thêm cái nữa cũng chẳng sao!
Nhưng lúc này đây nàng không thể tiếp tục ngăn cản, dải gấm màu trắng mặc dù triển khai ở trước mắt nàng, nhưng Thiên Khê lại xuất hiện ở phía sau nàng. Chỉ một phán đoán sai lầm trong nháy mắt, bàn tay Thiên Khê đã đặt giữa lưng chưởng quầy Ly, ngón tay hóa thành móng vuốt, tay hắn có thể móc tim của nàng ra.
“Du Dao!” Tiếng của Bạch Nham đến nhanh hơn chưởng lực của Thiên Khê. Khi nàng đinh ninh mình chết chắc rồi, cốt tiêu của Bạch Nham lại cực chuẩn đập vào cổ tay Thiên Khê, chặt đứt một bàn tay của hắn.
Chưởng quầy Ly quay đầu nhìn Bạch Nham một cái, trong lòng mới thoáng an tâm.
Thiên Khê gầm lên một tiếng, ống tay áo mở ra hóa thành vô số quỷ ảnh màu trắng bao vây chưởng quầy Ly và Bạch Nham, mỗi một quỷ ảnh đều ở trước mặt bọn họ giương nanh múa vuốt.
Bạch Nham và chưởng quầy Ly trao đổi ánh mắt, trong lòng có cùng suy nghĩ. Bọn họ dây dưa với Thiên Khê không ai có thể chiếm hết thượng phong đuổi tận giết tuyệt đối phương, nhưng giằng co thế này không thể duy trì lâu, đợi Ngưng Thần Đan hết hiệu lực, bọn họ sẽ mất hết pháp lực, lúc ấy thì chỉ có một kết cục. Nếu bọn họ không muốn chết nhất định phải đánh vỡ cục diện bế tắc này.
Chưởng quầy Ly giữ Thái Cực Càn Khôn Trận không thể di chuyển, nàng cho Bạch Nham một ánh mắt.
Bạch Nham lập tức hiểu rõ, lấy ra hạc giấy Kí Linh với Tòng Tố và đám đạo sĩ Đường Phong, hỏi:“Này! Trong các ngươi ai có thể khống chế Kính Côn Luân?!”
Hạc giấy không đáp lại.
Chưởng quầy Ly nóng nảy, quát:“Các ngươi đặt Kính Côn Luân lên mặt đất, mỗi người tùy tiện thi triển một pháp thuật nhỏ với nó, xem phản ứng! Mau lên!”
Bạch Nham đưa cốt tiêu cho chưởng quầy Ly, bảo vệ nàng, để Thiên Khê không thể dễ dàng đả thương nàng, còn mình thì thả người nhảy xuống đám mây đi đến chân núi tìm đám người Tòng Tố kia.
Bởi vì có Tiểu Tuyền hỗ trợ, đám người Tòng Tố chiếm không ít ưu thế.
Khi Bạch Nham xuống đến nơi, bọn họ đã dựa theo lời chưởng quầy Ly đặt Kính Côn Luân xuống. Mấy đạo sĩ đã tế ra pháp bảo của mình, nhưng Kính Côn Luân lại không hề có chút phản ứng, chỉ hơi giật giật đối với kiếm của Đường Phong.
Đường Phong trong lòng vui sướng, nghĩ rằng mình có thể điều khiển Kính Côn Luân, không ngờ Bạch Nham lại lắc đầu, nhìn Tòng Tố nói:“Tòng Tố, ngươi thử xem.”
“Ta?”
“Không được!” Lão đạo sĩ Minh Trí quát,“Kính Côn Luân là chí bảo Huyền Tôn Giáo núi Vân Đài ta, há có thể để người ngoài sử dụng?”
Bạch Nham lườm Minh Trí một cái:“Núi Vân Đài cung phụng Kính Côn Luân là vì trừ ma vệ đạo hay để làm bình hoa ngắm?”
Một câu này đã chẹn được họng Minh Trí, không đợi Minh Trí lại tìm lí do thoái thác khác, Bạch Nham trực tiếp cầm Kính Côn Luân lên đặt vào trong tay cầm trì châu của Tòng Tố. Ngưng một chút, Kính Côn Luân bỗng nhiên phiếm ra ánh sáng màu vàng nhạt, văn tự điêu khắc trên viền kính từ xưa bắt đầu xoay tròn, một luồng sáng màu vàng rực rỡ từ trong Kính Côn Luân bắn lên tận trời.
Tất cả mọi người choáng váng, Kính Côn Luân ngủ say ngàn năm đã thức tỉnh trong tay Tòng Tố.
Bạch Nham nói:“Dùng Kính Côn Luân chiếu vào Thiên Khê!” Lời còn chưa dứt, Bạch Nham đã đem viên Ngưng Thần Đan cuối cùng nhét cho Tòng Tố, một tay túm hắn đạp vân mà lên, khiến Tòng Tố hét thảm một tiếng, hắn không biết bay mà!
Sau một lát kinh sợ, Tòng Tố phục hồi lại tinh thần, làm theo như lời Bạch Nham, chiếu Kính Côn Luân về phía Thiên Khê.
Thiên Khê nhận thấy luồng sáng dữ dội như lửa từ phía sau hắn phóng tới đương nhiên phải tránh, hắn tránh thoát khiến ánh sáng của Kính Côn Luân chiếu lên người chưởng quầy Ly.
“A a a!!!” Ma tính trong người chưởng quầy Ly cũng không ít, sao chịu nổi thần khí của Kính Côn Luân, lúc này nàng cảm thấy mình như bị lột một lớp da.
Tòng Tố lập tức thay đổi phương hướng đuổi theo Thiên Khê, Bạch Nham lo lắng cho chưởng quầy Ly, nhưng lại không thể buông Tòng Tố ra, bằng không ngã từ độ cao này xuống, Tòng Tố chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Bạch Nham mang theo Tòng Tố đến cạnh chưởng quầy Ly, vội vàng hỏi:“Du Dao, nàng không sao chứ?”
Chưởng quầy Ly cắn răng hung hăng đáp:“Không sao! Lột da mà thôi!!”
Bạch Nham biết nàng nổi giận, chỉ cười. Nàng còn sống là quan trọng nhất, chỉ cần còn sống là tốt rồi.
Kính Côn Luân, Thái Cực Càn Khôn Trận, Thuần Nguyên Hóa Cảnh, Thiên Khê đã mất phần thắng, hắn cắn răng nhìn Bạch Nham và chưởng quầy Ly còn có hòa thượng tay cầm Kính Côn Luân, trong lòng lửa giận hừng hực như muốn thiêu đốt lồng ngực hắn! Đang lúc nước sôi lửa bỏng, bỗng nhiên một hơi thở quen thuộc xuất hiện .
“Vân Nhai! Tới thật đúng lúc!” Thiên Khê quay đầu liếc mắt một cái, Vân Nhai đã đứng cách hắn không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.