Chương 35: Hai bộ mặt của Tống Khiêm
Luyến Băng Hiên
14/10/2020
Tống Khiêm luôn muốn bảo hộ võ lâm chính đạo đó, thế nhưng lại là giáo chủ “Thiên Diệp giáo”, là chủ tử của Hồng Diệp. Vậy tất cả những chuyện xảy ra gần đây…… ta không dám nghĩ tiếp.
Thế gian này, rốt cục có cái gì là thật? Hay bản thân ta cũng là giả nốt, ngày mai ta sẽ lại thức dậy trong phòng ngủ của mình, sau đó bị bạn cùng phòng giục mau đi làm không sẽ muộn giờ? Nếu đúng vậy ta trong giấc mơ này rất mất mặt.
Mặc kệ là mộng hay là thật, giờ phút này, đứng trước mặt ta đúng là Tống Khiêm và Hồng Diệp.
Thấy ta, bọn họ cũng kinh ngạc không nhỏ. Hồng Diệp há hốc miệng, tròn mắt nhìn ta, sau một lúc mới đứt quãng nói: “Bàn Nhược, ngươi…… trễ thế này…… ngươi sao lại ở đây?”
Ta suýt nữa bật cười: “Đã trễ vậy các ngươi còn ở đây làm gì? Ngắm trăng? Các ngươi đúng là có nhã hứng mà.” Hồng Diệp không đáp lại ta mà quay sang nhìn Tống Khiêm, giống như chờ chỉ thị của hắn.
Tống Khiêm mặt không biểu tình nhìn ta, trong mắt hàn ý thấy xương, tim ta trật nhịp. Hắn đang tính giết ta sao? Vì ta phá vỡ bí mật của hắn? Nếu hắn thật sự muốn giết ta, ta cũng không cách nào tránh thoát, vì thế ta ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ba người căng thẳng hồi lâu, không ai mở miệng nói lời nào, nhưng có người không đợi lâu được như vậy.
Lúc này, giọng Tiểu Ngọc từ xa vọng tới: “Công tử, ngươi ở đâu? Ngươi ổn không?”
Bọn họ vẫn không có động thái gì, ta đáp: “Không có gì, ta qua đó ngay.” Sau đó nói với Tống Khiêm: “Ta về trước.” Bước chân trở về, bởi vì trong lòng không yên, ta trượt chân mấy lần. Người phía sau nói nhỏ gì đó rồi “Vụt” một cái, bay qua đầu ta.
Thấy ta bối rối thảm hại, Tiểu Ngọc tái mặt vội đến đỡ ta: “Công tử, ngươi làm sao vậy?” Rồi cố ý nhỏ giọng xuống, “Không phải ngươi đã thấy cái gì?” Dứt lời liền dựa gần vào ta.
Tặng nàng một cốc đầu, “Ta thấy ngươi được chưa, tiểu nha đầu này, ngươi thử đến chỗ khai mù mịt đó mà xem, nhất định còn thảm hơn ta. Đi nào, về ngủ thôi. Mai không đến chính ngọ đừng gọi ta dậy.”
Tiểu Ngọc xoa xoa chỗ bị ta đánh, cái miệng dài ra, lôi tay ta trở về. Tiểu nha đầu nhà ngươi vĩnh viễn không hiểu được, lòng người mới là thứ đáng sợ nhất, ngươi không biết hắn thực sự nghĩ gì, lớp ngụy trang của hắn quá hoàn hảo.
Tiểu Ngọc không tin trên thế giới này không có ma quỷ, không chịu một mình về phòng, ta chỉ đành đưa nàng về rồi mới về phòng mình.
Vì tiêu thụ nổi sự kinh hãi đêm nay, hẳn là rất nhiều con kiến táng thân dưới chân ta. Ta nghĩ rất nhiều, về Tống Khiêm, về Hồng Diệp, về Âu Dương Sơ Tuyết, và về ta.
Nếu Tống Khiêm là chủ tử của Hồng Diệp, là giáo chủ “Thiên Diệp giáo”, thì có phải mọi chuyện từ đầu đều do hắn sắp đặt. Từ lúc ban đầu ta bị tấn công, Âu Dương Sơ Tuyết trúng độc, Truy Phong hay Hồng Diệp xuất hiện, đến cuối cùng là Hồng Diệp cùng Tống Liêm nhận nhau, nếu nghĩ cẩn thận thì chúng ta chính là quân cờ trong tay hắn, mặc hắn bố trí, hòng đạt được mục đích thống trị chính tà lưỡng đạo. Âu Dương Sơ Tuyết xiết bao đáng thương mà ta cũng đáng thương xiết bao, nếu độc trong người Âu Dương Sơ Tuyết không giải trừ được thì sao? Mệt hắn còn làm bộ thâm tình, mệt ta lúc đó còn nói muốn Âu Dương Sơ Tuyết nộp mạng…
Vô Cực tôn giả là sư tôn của Hồng Diệp, vậy chắc chắn Tống Khiêm có quen biết Vô Cực tôn giả, cũng chắc chắn biết Hồng Diệp chính là con đẻ Bàn Ly, thế ra tất cả sự quan tâm, săn sóc như một người anh với ta đều là giả dối. Hoặc là, Hồng Diệp vốn không phải con của Bàn Ly mà tất cả đều là một hồi trong vở nhạc kịch mà hắn soạn ra. Thế thì đứa trẻ kia ở đâu?
Trong lòng trăm mối tơ vò, ta trở về phòng, bên trong có một người đang ngồi, cao quý uy vũ, như một đế vương đang chờ vị phi tần hắn không hề yêu nhưng lại không thể không sủng hạnh, có điểm không kiên nhẫn. Thấy ta, hắn nhíu mày: “Sao lâu vậy?”
“Nga, ta vốn định rời sơn trang chạy trối chết, nhưng nghĩ lại mình vốn không có võ công lại không biết cưỡi ngựa, ngài lại lắm thuộc hạ, nếu ngài muốn mạng của ta thì có chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát.” Không tồi, ta còn có tâm tình nói đùa.
“Ngươi thực sự nghĩ ta không dám giết ngươi sao?” Hắn đứng lên, trong mắt bập bùng ngọn lửa phẫn nộ.
“Ta nói rồi, nếu ngươi muốn giết ra, ta có chạy trốn, sợ hãi cũng vô dụng nên đành ngoan ngoãn quay về.” Ta châm đèn dầu lên, tắt đèn lồng đi.
Hắn đến trước ta, dùng tay phải nâng cằm ta lên, một bên khóe môi nhếch lên, ánh mắt tà mị. “Ta sao nỡ giết ngươi, ngươi là bảo bối khiến kẻ khác mê muội.” Ánh lửa lay động phản chiếu trên gương mắt hắn, tuấn mỹ mà tà mị.
“Tạ ơn ngài khích lệ.” Ta tận lực làm cho mình giống như bình tĩnh, nhưng chết tiệt, dù biết hắn đang giả vờ lại không kiềm được mừng thầm.
“Ta là ai, đối với ngươi đâu có ảnh hưởng, không phải sao? Ta chính là ta. Cũng như ta không quan tâm ngươi là ai, ngươi từ đâu đến.” Hắn làm bộ muốn hôn ta, Tống Khiêm như vậy thật hấp dẫn.
“Ngươi không quan tâm, là vì ngươi vốn không cần ta.” Ta cười lạnh.
“Không sao cả, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, không được phản bội ta, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi.” Đây có được coi là một lời hẹn ước không?
“Trong lòng ngươi, ta là gì?” Ta hỏi.
“Tình nhân.” Hắn không hề suy nghĩ liền trả lời.
“Thế còn Âu Dương Sơ Tuyết?”
“Thê tử tương lai.”
“Ngươi yêu nàng sao?”
“Yêu là cái gì, cưới nàng, “Vô Trần bảo” sẽ là của ta.” Đúng vậy, lòng hắn đều đặt ở sự nghiệp thống trị, nơi đó không có chỗ cho tình yêu.
“Ngươi biết không? Ta yêu ngươi, Âu Dương Sơ Tuyết cũng yêu ngươi.” Yêu một người không biết yêu là gì, chúng ta đúng là bi thảm. “Hiện giờ, có thể nói là ngươi đã chiếm được tất cả, ngươi thật sự hạnh phúc chứ?”
“Đương nhiên, một người nam nhân phải thống trị giang sơn.” Thần thái tỏa ra trên khuôn mặt hắn làm cả căn phòng trở nên rực rỡ huy hoàng.
“Ngày nào cũng phải đeo lớp mặt nạ giả dối, ngươi không thấy mệt mỏi sao?” Tự do tự tại mà sống, há không phải mục tiêu của đời người?
“Không có cách nào khác, ai bảo đám cổ hủ đó không tiếp nhận được dị giáo thống trị, cũng chỉ có thể làm vậy. Không nói nữa, ta mệt rồi.” Xoay người một cái, hắn ngã xuống giường, tiện tay kéo ta xuống ngã lên người hắn.
Hơi thở ấm áp của hắn phả trên mặt ta, giờ khắc này, hắn là chân thực. “Ta có thể chịu được ngươi không yêu ta, cũng có thể chấp nhận cho ngươi coi ta như một quân cờ, nhưng, từ nay về sau, xin ngươi đừng bao giờ lại lừa dối ta.” Ta tự an ủi mình, ít nhất, biết người biết bộ mặt thật của hắn không nhiều, mà ta là một trong số đó; ít nhất, Âu Dương Sơ Tuyết còn sống với lớp mặt nạ của hắn. Như vậy ta đối với hắn không phải là một loại tồn tại đặc biệt sao?
“Hảo, ta đáp ứng ngươi, sau này nhất định không lừa dối ngươi.” Hắn nhắm mắt lại, không lâu sau liền thở đều đều. Hắn thật sự mệt mỏi.
Lần đầu tiên quan sát khuôn mặt Tống Khiêm khi ngủ, hắn khi ngủ say rất anh tường, bình thản, ôn nhu như ngọc, như lần đầu tiên ta gặp hắn vậy. Hắn hẳn là mệt mỏi lắm, một người, hai thân phận, làm việc của hai người.
Ta biết ta rất ngu ngốc, nhưng, yêu một người không phải là thế sao? Yêu cả điểm tốt và xấu của hắn, dù hắn phải xuống địa ngục ta cũng nguyện đi theo hắn, như bến chờ thuyền, tất cả chỉ vì thấy hắn có thể thực sự mỉm cười.
Thế gian này, rốt cục có cái gì là thật? Hay bản thân ta cũng là giả nốt, ngày mai ta sẽ lại thức dậy trong phòng ngủ của mình, sau đó bị bạn cùng phòng giục mau đi làm không sẽ muộn giờ? Nếu đúng vậy ta trong giấc mơ này rất mất mặt.
Mặc kệ là mộng hay là thật, giờ phút này, đứng trước mặt ta đúng là Tống Khiêm và Hồng Diệp.
Thấy ta, bọn họ cũng kinh ngạc không nhỏ. Hồng Diệp há hốc miệng, tròn mắt nhìn ta, sau một lúc mới đứt quãng nói: “Bàn Nhược, ngươi…… trễ thế này…… ngươi sao lại ở đây?”
Ta suýt nữa bật cười: “Đã trễ vậy các ngươi còn ở đây làm gì? Ngắm trăng? Các ngươi đúng là có nhã hứng mà.” Hồng Diệp không đáp lại ta mà quay sang nhìn Tống Khiêm, giống như chờ chỉ thị của hắn.
Tống Khiêm mặt không biểu tình nhìn ta, trong mắt hàn ý thấy xương, tim ta trật nhịp. Hắn đang tính giết ta sao? Vì ta phá vỡ bí mật của hắn? Nếu hắn thật sự muốn giết ta, ta cũng không cách nào tránh thoát, vì thế ta ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ba người căng thẳng hồi lâu, không ai mở miệng nói lời nào, nhưng có người không đợi lâu được như vậy.
Lúc này, giọng Tiểu Ngọc từ xa vọng tới: “Công tử, ngươi ở đâu? Ngươi ổn không?”
Bọn họ vẫn không có động thái gì, ta đáp: “Không có gì, ta qua đó ngay.” Sau đó nói với Tống Khiêm: “Ta về trước.” Bước chân trở về, bởi vì trong lòng không yên, ta trượt chân mấy lần. Người phía sau nói nhỏ gì đó rồi “Vụt” một cái, bay qua đầu ta.
Thấy ta bối rối thảm hại, Tiểu Ngọc tái mặt vội đến đỡ ta: “Công tử, ngươi làm sao vậy?” Rồi cố ý nhỏ giọng xuống, “Không phải ngươi đã thấy cái gì?” Dứt lời liền dựa gần vào ta.
Tặng nàng một cốc đầu, “Ta thấy ngươi được chưa, tiểu nha đầu này, ngươi thử đến chỗ khai mù mịt đó mà xem, nhất định còn thảm hơn ta. Đi nào, về ngủ thôi. Mai không đến chính ngọ đừng gọi ta dậy.”
Tiểu Ngọc xoa xoa chỗ bị ta đánh, cái miệng dài ra, lôi tay ta trở về. Tiểu nha đầu nhà ngươi vĩnh viễn không hiểu được, lòng người mới là thứ đáng sợ nhất, ngươi không biết hắn thực sự nghĩ gì, lớp ngụy trang của hắn quá hoàn hảo.
Tiểu Ngọc không tin trên thế giới này không có ma quỷ, không chịu một mình về phòng, ta chỉ đành đưa nàng về rồi mới về phòng mình.
Vì tiêu thụ nổi sự kinh hãi đêm nay, hẳn là rất nhiều con kiến táng thân dưới chân ta. Ta nghĩ rất nhiều, về Tống Khiêm, về Hồng Diệp, về Âu Dương Sơ Tuyết, và về ta.
Nếu Tống Khiêm là chủ tử của Hồng Diệp, là giáo chủ “Thiên Diệp giáo”, thì có phải mọi chuyện từ đầu đều do hắn sắp đặt. Từ lúc ban đầu ta bị tấn công, Âu Dương Sơ Tuyết trúng độc, Truy Phong hay Hồng Diệp xuất hiện, đến cuối cùng là Hồng Diệp cùng Tống Liêm nhận nhau, nếu nghĩ cẩn thận thì chúng ta chính là quân cờ trong tay hắn, mặc hắn bố trí, hòng đạt được mục đích thống trị chính tà lưỡng đạo. Âu Dương Sơ Tuyết xiết bao đáng thương mà ta cũng đáng thương xiết bao, nếu độc trong người Âu Dương Sơ Tuyết không giải trừ được thì sao? Mệt hắn còn làm bộ thâm tình, mệt ta lúc đó còn nói muốn Âu Dương Sơ Tuyết nộp mạng…
Vô Cực tôn giả là sư tôn của Hồng Diệp, vậy chắc chắn Tống Khiêm có quen biết Vô Cực tôn giả, cũng chắc chắn biết Hồng Diệp chính là con đẻ Bàn Ly, thế ra tất cả sự quan tâm, săn sóc như một người anh với ta đều là giả dối. Hoặc là, Hồng Diệp vốn không phải con của Bàn Ly mà tất cả đều là một hồi trong vở nhạc kịch mà hắn soạn ra. Thế thì đứa trẻ kia ở đâu?
Trong lòng trăm mối tơ vò, ta trở về phòng, bên trong có một người đang ngồi, cao quý uy vũ, như một đế vương đang chờ vị phi tần hắn không hề yêu nhưng lại không thể không sủng hạnh, có điểm không kiên nhẫn. Thấy ta, hắn nhíu mày: “Sao lâu vậy?”
“Nga, ta vốn định rời sơn trang chạy trối chết, nhưng nghĩ lại mình vốn không có võ công lại không biết cưỡi ngựa, ngài lại lắm thuộc hạ, nếu ngài muốn mạng của ta thì có chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát.” Không tồi, ta còn có tâm tình nói đùa.
“Ngươi thực sự nghĩ ta không dám giết ngươi sao?” Hắn đứng lên, trong mắt bập bùng ngọn lửa phẫn nộ.
“Ta nói rồi, nếu ngươi muốn giết ra, ta có chạy trốn, sợ hãi cũng vô dụng nên đành ngoan ngoãn quay về.” Ta châm đèn dầu lên, tắt đèn lồng đi.
Hắn đến trước ta, dùng tay phải nâng cằm ta lên, một bên khóe môi nhếch lên, ánh mắt tà mị. “Ta sao nỡ giết ngươi, ngươi là bảo bối khiến kẻ khác mê muội.” Ánh lửa lay động phản chiếu trên gương mắt hắn, tuấn mỹ mà tà mị.
“Tạ ơn ngài khích lệ.” Ta tận lực làm cho mình giống như bình tĩnh, nhưng chết tiệt, dù biết hắn đang giả vờ lại không kiềm được mừng thầm.
“Ta là ai, đối với ngươi đâu có ảnh hưởng, không phải sao? Ta chính là ta. Cũng như ta không quan tâm ngươi là ai, ngươi từ đâu đến.” Hắn làm bộ muốn hôn ta, Tống Khiêm như vậy thật hấp dẫn.
“Ngươi không quan tâm, là vì ngươi vốn không cần ta.” Ta cười lạnh.
“Không sao cả, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, không được phản bội ta, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi.” Đây có được coi là một lời hẹn ước không?
“Trong lòng ngươi, ta là gì?” Ta hỏi.
“Tình nhân.” Hắn không hề suy nghĩ liền trả lời.
“Thế còn Âu Dương Sơ Tuyết?”
“Thê tử tương lai.”
“Ngươi yêu nàng sao?”
“Yêu là cái gì, cưới nàng, “Vô Trần bảo” sẽ là của ta.” Đúng vậy, lòng hắn đều đặt ở sự nghiệp thống trị, nơi đó không có chỗ cho tình yêu.
“Ngươi biết không? Ta yêu ngươi, Âu Dương Sơ Tuyết cũng yêu ngươi.” Yêu một người không biết yêu là gì, chúng ta đúng là bi thảm. “Hiện giờ, có thể nói là ngươi đã chiếm được tất cả, ngươi thật sự hạnh phúc chứ?”
“Đương nhiên, một người nam nhân phải thống trị giang sơn.” Thần thái tỏa ra trên khuôn mặt hắn làm cả căn phòng trở nên rực rỡ huy hoàng.
“Ngày nào cũng phải đeo lớp mặt nạ giả dối, ngươi không thấy mệt mỏi sao?” Tự do tự tại mà sống, há không phải mục tiêu của đời người?
“Không có cách nào khác, ai bảo đám cổ hủ đó không tiếp nhận được dị giáo thống trị, cũng chỉ có thể làm vậy. Không nói nữa, ta mệt rồi.” Xoay người một cái, hắn ngã xuống giường, tiện tay kéo ta xuống ngã lên người hắn.
Hơi thở ấm áp của hắn phả trên mặt ta, giờ khắc này, hắn là chân thực. “Ta có thể chịu được ngươi không yêu ta, cũng có thể chấp nhận cho ngươi coi ta như một quân cờ, nhưng, từ nay về sau, xin ngươi đừng bao giờ lại lừa dối ta.” Ta tự an ủi mình, ít nhất, biết người biết bộ mặt thật của hắn không nhiều, mà ta là một trong số đó; ít nhất, Âu Dương Sơ Tuyết còn sống với lớp mặt nạ của hắn. Như vậy ta đối với hắn không phải là một loại tồn tại đặc biệt sao?
“Hảo, ta đáp ứng ngươi, sau này nhất định không lừa dối ngươi.” Hắn nhắm mắt lại, không lâu sau liền thở đều đều. Hắn thật sự mệt mỏi.
Lần đầu tiên quan sát khuôn mặt Tống Khiêm khi ngủ, hắn khi ngủ say rất anh tường, bình thản, ôn nhu như ngọc, như lần đầu tiên ta gặp hắn vậy. Hắn hẳn là mệt mỏi lắm, một người, hai thân phận, làm việc của hai người.
Ta biết ta rất ngu ngốc, nhưng, yêu một người không phải là thế sao? Yêu cả điểm tốt và xấu của hắn, dù hắn phải xuống địa ngục ta cũng nguyện đi theo hắn, như bến chờ thuyền, tất cả chỉ vì thấy hắn có thể thực sự mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.