Chương 201: Chứng bệnh tương tư
Thịnh thế thanh ca
07/08/2020
Edit: Dương Thục nghi.
Beta: Huệ Hoàng hậu.
Mấy hôm nay Minh Âm và Minh Ngữ đều bận rộn, lúc nào cũng thấy các nàng đi tới đi lui trên sân, làm bộ trên đường tình cờ gặp được mấy tiểu ni cô đi ngang qua, ngay sau đó liền nhiệt tình tiếp lời. Mấy tiểu ni cô này còn nhỏ tuổi, hơn nữa chưa trải sự đời nên chỉ cần dăm ba câu khách sáo đã hỏi ra được không ít tin tức.
Hai người Minh Âm trước tiên phải tổng hợp tin tức từ từng người một sau đó mới đi báo lại cho Thẩm Vũ.
“Bẩm nương nương, những người có chữ “Thanh” lót trong pháp hiệu đều là những người có thâm niên rồi. Nguyệt Trạc sư thái khá coi trọng hai tiểu sư thái Thanh Phong và Thanh Nguyệt, có lẽ sau này một trong hai người sẽ trở thành sư thái trụ trì." Minh Âm nói qua hai câu, các tiểu ni cô trong Lãng Nguyệt am đều là người có tâm tư đơn thuần, mấy bí mật như thế chỉ cần hỏi một chút đã biết.
Thẩm Vũ ăn tổ yến trên tay Minh Tâm, vừa nghe những lời trên xong thì dùng ánh mắt ra hiệu cho Minh Tâm, Minh Tâm lập tức lấy khăn gấm ra giúp nàng lau khoé môi.
"Thanh Nguyệt này là người như thế nào? Trước giờ chưa từng gặp qua nàng ta, cũng chưa từng nghe Nguyệt Trạc sư thái nhắc đến." Thẩm Vũ cau mày, nhẹ giọng hỏi.
Nếu Thanh Nguyệt và Thanh Phong cùng nổi danh, như vậy Thanh Phong ở chỗ Thái hậu tự do hoạt động, trở thành đối thủ cạnh tranh lớn của Thanh Nguyệt, hẳn là nàng ta phải hành động mới đúng, không thể để Thanh Phong tùy ý xưng bá một phương được.
“Chuyện này ——” Minh Âm bị nàng hỏi thì nhìn Minh Ngữ đang đứng bên cạnh một chút, vẻ mặt rối rắm.
"Mấy tiểu ni cô kia không nói rõ sự tình, mỗi khi đề cập đến Thanh Nguyệt bọn họ đều tỏ ra sợ hãi, dường như họ rất sợ nàng ta. Theo nô tỳ thấy thì tính cách của vị tiểu sư phó Thanh Nguyệt này không được người khác ưa thích. Hơn nữa sau khi nô tỳ nói chuyện với bọn họ, nô tỳ cảm thấy họ thân thiết với Thanh Phong hơn, còn nói tốt cho nàng ta nữa." Minh Âm đắn đo mở miệng nói trước, mặc dù nàng muốn hỏi nhưng bọn họ lại không muốn nói nên nàng cũng không có cách nào.
Trong lúc suy nghĩ, Thẩm Vũ vô thức đưa tay lên vuốt cằm, hiển nhiên là nàng đang suy tính chuyện gì đó.
"Sau giờ ngọ hôm nay, hãy đi mời Nguyệt Trạc sư thái và tiểu sư phó Thanh Nguyệt qua đây, bổn cung muốn học hỏi bọn họ một chút kinh văn!" Thẩm Vũ suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng mở miệng phân phó.
Nếu không thăm dò được thì phải ra tay chính diện! Lúc gặp mặt, vị tiểu sư phó Thanh Nguyệt này rốt cuộc tròn méo thế nào, chỉ cần thử là biết!
Trong hoàng cung, Hoàng Quý phi đã đi hơn một tháng rồi, Hoàng thượng rõ ràng là bị mất tập trung, cung nhân hầu hạ trong Thọ Khang cung đều có thể nhận thấy được.
Lý Hoài Ân nhìn ngôi cửu ngũ đang vùi đầu trước bàn, không khỏi âm thầm thở dài một hơi. Nhìn khuôn mặt của Hoàng thượng vàng như nến, chà chà, thật không biết đã bao nhiêu ngày Hoàng thượng không ‘ăn mặn’ rồi. Từ sau khi Hoàng Quý phi đi, Hoàng thượng lúc nào cũng trong trạng thái có thể phát nổ bệnh thần kinh bất cứ lúc nào.
Từ lúc ở trước cửa cung gào lên mấy câu kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, không ít phi tần nghĩ bụng xem ra bệnh của Hoàng thượng đã đến giai đoạn cuối rồi. Còn chưa hết, dạo gần đây Hoàng thượng còn bị mất giọng. Ngày hôm sau vào triều sớm, những triều thần đã nhịn nói đầy bụng bèn dâng tấu chương tỏ ý phê bình hành động ngông cuồng của Hoàng thượng ngày hôm qua.
Kết quả là nếu như bình thường thì Hoàng thượng đã mở miệng mắng từ lâu, nhưng hôm nay lại nhịn đến mức mặt đỏ bừng, thành một con cừu non ngoan hiền, không kêu một tiếng. Giọng nói khàn đến nỗi không cách nào mở miệng!
Sau khi Đỗ Viện phán đến khám thì mở mấy đơn thuốc dưỡng giọng. Ai ngờ chưa đến mấy ngày sau, Đỗ Viện phán lại bị mời đến Long Càn cung. Nguyên nhân là Hoàng thượng bị nóng nghiêm trọng, đến mức nổi mụn nước quanh khóe miệng. Đỗ Viện phán không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục kê đơn thuốc hạ nhiệt, không những vậy còn bảo Hoàng thượng nghĩ cách xả bớt cái nóng.
Nghe lời Đỗ Viện phán, tối hôm đó Hoàng thượng sai Lý Hoài Ân mang thẻ bài xanh đến, lật bừa một cái. Kết quả người đã ngồi kiệu đi được nửa đường rồi lại bị Hoàng thượng phái người đuổi về. Nguyên nhân là cái gì mà, bỗng nhiên không có hứng thú!
Mấy ngày trước, Hoàng thượng đã cảm thấy không ổn, cả người không có chút sức lực nào, luôn cảm thấy trong lòng vắng vẻ giống như thiếu thứ gì đó. Ngôi cửu ngũ sợ chết lại mời Đỗ Viện phán đến.
Tới bây giờ Lý Hoài Ân vẫn nhớ rõ cảnh tượng Đỗ Viện phán bắt mạch hôm ấy, đầu tiên Đỗ lão đầu bắt mạch một lát rồi ông mở to hai mắt cẩn thận nhìn chằm chằm sắc mặt vô cùng khó coi của Hoàng thượng, sau đó nói ra chứng bệnh của Hoàng thượng: “Hoàng thượng, bệnh này của người lão thần không trị được! Đây là chứng bệnh tương tư, lão thần không thể biến thành hồng nhan tri kỷ trong lòng của người!”
Vì thế vị lão thần Viện phán Thái Y viện đã từng trải qua hai đời triều cúc cung tận tụy vì các vị chủ tử trong hậu cung khám bệnh lần đầu tiên bị Hoàng thượng đuổi ra ngoài! Nhìn thấy Đỗ Viện phán bị đuổi đến mức quần áo xộc xệch, dáng vẻ chật vật, Lý Hoài Ân lén cười ba tiếng.
Mà từ lúc thức dậy sáng nay, Lý Hoài Ân mới biết chứng bệnh tương tư của Hoàng thượng nghiêm trọng đến thế. Lúc giúp hắn rửa mặt chải đầu, còn chưa rửa mặt, hắn đã vội vã ra ngoài. Lúc ăn sáng thì làm rơi vỡ mất một cái bát, hai lần làm rơi đũa. Ban nãy còn buồn cười hơn, lúc chuẩn bị mài mực, không biết mài thế nào mà để mực tràn hết ra nghiên!
Hoàng thượng đúng là hết thuốc chữa rồi! Lý Hoài Ân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh ngắt không một gợn mây. Nghe nói các triều trước có không ít Hoàng thượng không có tiền đồ, sau khi hồng nhan bạc mệnh mất sớm, Hoàng thượng không chống đỡ được cũng đi theo. Không biết đương kim Hoàng thượng có phải cũng định phát huy truyền thống tốt đẹp này hay không.
Hắn đang nghĩ đến sung sướng, bỗng nhiên một cục giấy bay đáp thẳng lên đầu hắn, kéo hắn lại từ cõi thần tiên.
Lý Hoài Ân quay lại thấy Hoàng thượng vẫn đang vùi đầu trước bàn, trên tay cầm bút lông sói, rõ ràng là đang múa bút thành văn. Nhưng mới viết được hai chữ thì hình như lại không hài lòng, hắn cầm tờ giấy lên vo lại thành một cục rồi ném bừa.
Lần này hướng của cục giấy kia đã thay đổi, hiển nhiên là ban nãy không phải Hoàng thượng cố ý ném Lý Hoài Ân.
Nam nhân mặc long bào màu đen rõ là đang rất nôn nóng, quanh thân đều tỏa ra khí tức ‘kẻ nào muốn sống chớ lại gần’. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn tờ giấy Tuyên Thành trải trước mặt, vẻ mặt không hề nhụt chí, hắn lại tiếp tục nhấc bút lên viết tiếp.
Lần này kết quả vẫn giống như lần trước, tờ giấy kia cũng trở thành phế liệu. Lý Hoài Ân thật tò mò, không biết rốt cuộc trên tờ giấy đó viết cái gì mà thấy Hoàng thượng như chìm vào ma chướng. Hắn mặc kệ hoàn cảnh bốn phía, đánh bạo dịch về phía Hoàng thượng vài bước.
Cho đến khi đứng sát bên cạnh Hoàng thượng, Lý Hoài Ân mới hơi nheo đôi mắt nhìn qua. Một cái liếc mắt tưởng chừng như không có gì, thế nhưng suýt nữa doạ hắn liệt não.
Trên góc trái tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh rõ ràng là hai chữ: A Vũ!
A Vũ, vừa nghe đã biết là tên của nữ nhân, còn không phải là khuê danh của Hoàng Quý phi sao? Vậy là Hoàng thượng đang viết thư cho Hoàng Quý phi! Sau đó không biết vì sao lại không hài lòng, vứt mấy tờ giấy Tuyên Thành chứa hai chữ “A Vũ” đầy đất!
Hoàng Quý phi đúng là yêu tinh, nếu không tại sao lại gây hoạ cho Hoàng thượng! Biến Hoàng thượng thành kẻ thùng rỗng kêu to để nữ nhân khác không thể vào Long Càn cung được, hoàn toàn làm ảnh hưởng đến sức khỏe cả về thể xác lẫn tinh thần!
Lý Hoài Ân nghĩ đến đây bèn nhanh chóng lùi về sau mấy bước, hắn sợ nhỡ đâu Hoàng thượng phản ứng lại sẽ chuyển sang tra tấn hắn! Đôi mắt hắn vô tình nhìn lướt qua bắp đùi của Hoàng thượng, vẻ mặt thẫn thờ, Hoàng thượng có ‘trứng’ với hắn không có ‘trứng’ có gì khác nhau!
Lý Hoài Ân vẫn canh bên cạnh Hoàng thượng cả buổi chiều, từ lúc mặt trời còn trên cao đến khi ngả về tây, Hoàng thượng vẫn ngồi trước bàn, mông không hề dịch chuyển. Trên người đổ không biết bao nhiêu mồ hôi nhưng tay hắn vẫn không ngừng, lông mày thì chau lại.
Sau khi ném đi hết một đống giấy, cuối cùng cũng có một tờ chi chít chữ, hẳn là Hoàng thượng có rất nhiều lời phải tâm sự với Hoàng Quý phi. Đến khi Tề Ngọc viết thư xong, nhét giấy vào phong thư rồi dán lại cẩn thận, vẻ mặt cứng đờ của hắn mới dần hoà hoãn lại. Hắn ném phong thư lên bàn, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, dáng vẻ mỏi mệt không hề che giấu.
“Đợi lát nữa sai người đưa thư này đến Lãng Nguyệt am giao cho Hoàng Quý phi. Trẫm đi tắm gội!” Hắn nghỉ ngơi một lát đầu óc mới thanh tỉnh, mùi mồ hôi lập tức xông vào mũi khiến hắn muốn ngất.
Lý Hoài Ân lập tức gọi người đến cùng nhau dọn dẹp giấy bị vứt đi, còn thì thầm với một tiểu thái giám vài câu, kín đáo đưa phong thư và tất cả đống giấy vứt đi cho hắn.
Trong Lãng Nguyệt am, Thẩm Vũ đang nói chuyện với Thanh Nguyệt. Nguyệt Trạc sư thái bị cảm nắng nên không tiện qua đây, vì thế chỉ có một mình Thanh Nguyệt đến, trái lại càng dễ dàng cho Thẩm Vũ quan sát nàng ta.
Từ lúc tiến vào đến giờ Thanh Nguyệt vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng lưng không hề nhúc nhích, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn rất có nề nếp. Nàng ta cũng chẳng thèm cười với Thẩm Vũ, trước sau vẫn nghiêm túc như chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch. Thẩm Vũ hỏi chuyện, nàng ta đều trả lời ngắn gọn súc tích, nếu không hỏi thì nàng ta sẽ im lặng không nói một câu, không hề ngượng ngùng hay tỏ ra khó chịu.
“Hôm nay được nghe tiểu sư phó Thanh Nguyệt nói, bổn cung xem như thụ giáo. Nếu lần sau rảnh rỗi, hy vọng vẫn được nghe ngươi truyền thụ kinh văn.” Thẩm Vũ nhẹ giọng cảm tạ Thanh Nguyệt, xung quanh giường vẫn được màn xanh che khuất nên bây giờ giọng nói của nàng có vẻ hơi nặng nề.
“Nương nương khách sáo, vừa rồi khi nghe người nói, bần ni có thể đoán ra nương nương cũng là người am hiểu kinh văn.” Trước khi rời đi, không ngờ Thanh Nguyệt lại mở miệng khen Thẩm Vũ.
Rõ ràng người bình thường chỉ coi đó là vài câu khách sáo, nhưng nếu là từ miệng của Thanh Nguyệt nàng lại cảm thấy đó là lời khen thật lòng. Ngay cả Thẩm Vũ cũng cảm thấy trong lòng hơi vui.
Đến khi bóng dáng Thanh Nguyệt biến mất ngoài cửa, Minh Tâm lập tức đi tới, vén màn xanh lên để tránh Thẩm Vũ ở bên trong quá lâu sẽ bị toát mồ hôi. Bụng của Thẩm Vũ ngày càng nhô ra rõ hơn, nàng ngẩng đầu, ánh mắt hơi thất thần.
Vị Thanh Nguyệt này tuy là lần đầu gặp mặt nhưng để lại cho nàng ấn tượng rất tốt. Có lẽ vì tính cách ít cười nói của nàng ta nên các tiểu ni cô mới tránh xa ba thước. Người giống như Thanh Nguyệt, đối với người xung quanh sẽ yêu cầu rất nghiêm khắc, đối với bản thân lại càng hà khắc hơn, cả người đều bị sự nghiêm khắc kiềm chế.
Thẩm Vũ nghĩ như vậy, tâm tư lập tức linh hoạt hơn. So với Thanh Phong, nâng đỡ vị Thanh Nguyệt này lên vị trí sư thái trụ trì còn tốt hơn. Huống chi nàng còn có nợ cũ muốn tính với Thanh Phong nữa!
Sáng sớm hôm sau, lúc Thẩm Vũ đang ngồi bên bàn nhỏ chuẩn bị dùng bữa thì nhìn thấy Minh Âm và Minh Ngữ đi đến với nụ cười ám muội trên mặt, trong tay còn cầm thứ gì đó, rõ ràng là muốn dâng cho Thẩm Vũ.
Beta: Huệ Hoàng hậu.
Mấy hôm nay Minh Âm và Minh Ngữ đều bận rộn, lúc nào cũng thấy các nàng đi tới đi lui trên sân, làm bộ trên đường tình cờ gặp được mấy tiểu ni cô đi ngang qua, ngay sau đó liền nhiệt tình tiếp lời. Mấy tiểu ni cô này còn nhỏ tuổi, hơn nữa chưa trải sự đời nên chỉ cần dăm ba câu khách sáo đã hỏi ra được không ít tin tức.
Hai người Minh Âm trước tiên phải tổng hợp tin tức từ từng người một sau đó mới đi báo lại cho Thẩm Vũ.
“Bẩm nương nương, những người có chữ “Thanh” lót trong pháp hiệu đều là những người có thâm niên rồi. Nguyệt Trạc sư thái khá coi trọng hai tiểu sư thái Thanh Phong và Thanh Nguyệt, có lẽ sau này một trong hai người sẽ trở thành sư thái trụ trì." Minh Âm nói qua hai câu, các tiểu ni cô trong Lãng Nguyệt am đều là người có tâm tư đơn thuần, mấy bí mật như thế chỉ cần hỏi một chút đã biết.
Thẩm Vũ ăn tổ yến trên tay Minh Tâm, vừa nghe những lời trên xong thì dùng ánh mắt ra hiệu cho Minh Tâm, Minh Tâm lập tức lấy khăn gấm ra giúp nàng lau khoé môi.
"Thanh Nguyệt này là người như thế nào? Trước giờ chưa từng gặp qua nàng ta, cũng chưa từng nghe Nguyệt Trạc sư thái nhắc đến." Thẩm Vũ cau mày, nhẹ giọng hỏi.
Nếu Thanh Nguyệt và Thanh Phong cùng nổi danh, như vậy Thanh Phong ở chỗ Thái hậu tự do hoạt động, trở thành đối thủ cạnh tranh lớn của Thanh Nguyệt, hẳn là nàng ta phải hành động mới đúng, không thể để Thanh Phong tùy ý xưng bá một phương được.
“Chuyện này ——” Minh Âm bị nàng hỏi thì nhìn Minh Ngữ đang đứng bên cạnh một chút, vẻ mặt rối rắm.
"Mấy tiểu ni cô kia không nói rõ sự tình, mỗi khi đề cập đến Thanh Nguyệt bọn họ đều tỏ ra sợ hãi, dường như họ rất sợ nàng ta. Theo nô tỳ thấy thì tính cách của vị tiểu sư phó Thanh Nguyệt này không được người khác ưa thích. Hơn nữa sau khi nô tỳ nói chuyện với bọn họ, nô tỳ cảm thấy họ thân thiết với Thanh Phong hơn, còn nói tốt cho nàng ta nữa." Minh Âm đắn đo mở miệng nói trước, mặc dù nàng muốn hỏi nhưng bọn họ lại không muốn nói nên nàng cũng không có cách nào.
Trong lúc suy nghĩ, Thẩm Vũ vô thức đưa tay lên vuốt cằm, hiển nhiên là nàng đang suy tính chuyện gì đó.
"Sau giờ ngọ hôm nay, hãy đi mời Nguyệt Trạc sư thái và tiểu sư phó Thanh Nguyệt qua đây, bổn cung muốn học hỏi bọn họ một chút kinh văn!" Thẩm Vũ suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng mở miệng phân phó.
Nếu không thăm dò được thì phải ra tay chính diện! Lúc gặp mặt, vị tiểu sư phó Thanh Nguyệt này rốt cuộc tròn méo thế nào, chỉ cần thử là biết!
Trong hoàng cung, Hoàng Quý phi đã đi hơn một tháng rồi, Hoàng thượng rõ ràng là bị mất tập trung, cung nhân hầu hạ trong Thọ Khang cung đều có thể nhận thấy được.
Lý Hoài Ân nhìn ngôi cửu ngũ đang vùi đầu trước bàn, không khỏi âm thầm thở dài một hơi. Nhìn khuôn mặt của Hoàng thượng vàng như nến, chà chà, thật không biết đã bao nhiêu ngày Hoàng thượng không ‘ăn mặn’ rồi. Từ sau khi Hoàng Quý phi đi, Hoàng thượng lúc nào cũng trong trạng thái có thể phát nổ bệnh thần kinh bất cứ lúc nào.
Từ lúc ở trước cửa cung gào lên mấy câu kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, không ít phi tần nghĩ bụng xem ra bệnh của Hoàng thượng đã đến giai đoạn cuối rồi. Còn chưa hết, dạo gần đây Hoàng thượng còn bị mất giọng. Ngày hôm sau vào triều sớm, những triều thần đã nhịn nói đầy bụng bèn dâng tấu chương tỏ ý phê bình hành động ngông cuồng của Hoàng thượng ngày hôm qua.
Kết quả là nếu như bình thường thì Hoàng thượng đã mở miệng mắng từ lâu, nhưng hôm nay lại nhịn đến mức mặt đỏ bừng, thành một con cừu non ngoan hiền, không kêu một tiếng. Giọng nói khàn đến nỗi không cách nào mở miệng!
Sau khi Đỗ Viện phán đến khám thì mở mấy đơn thuốc dưỡng giọng. Ai ngờ chưa đến mấy ngày sau, Đỗ Viện phán lại bị mời đến Long Càn cung. Nguyên nhân là Hoàng thượng bị nóng nghiêm trọng, đến mức nổi mụn nước quanh khóe miệng. Đỗ Viện phán không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục kê đơn thuốc hạ nhiệt, không những vậy còn bảo Hoàng thượng nghĩ cách xả bớt cái nóng.
Nghe lời Đỗ Viện phán, tối hôm đó Hoàng thượng sai Lý Hoài Ân mang thẻ bài xanh đến, lật bừa một cái. Kết quả người đã ngồi kiệu đi được nửa đường rồi lại bị Hoàng thượng phái người đuổi về. Nguyên nhân là cái gì mà, bỗng nhiên không có hứng thú!
Mấy ngày trước, Hoàng thượng đã cảm thấy không ổn, cả người không có chút sức lực nào, luôn cảm thấy trong lòng vắng vẻ giống như thiếu thứ gì đó. Ngôi cửu ngũ sợ chết lại mời Đỗ Viện phán đến.
Tới bây giờ Lý Hoài Ân vẫn nhớ rõ cảnh tượng Đỗ Viện phán bắt mạch hôm ấy, đầu tiên Đỗ lão đầu bắt mạch một lát rồi ông mở to hai mắt cẩn thận nhìn chằm chằm sắc mặt vô cùng khó coi của Hoàng thượng, sau đó nói ra chứng bệnh của Hoàng thượng: “Hoàng thượng, bệnh này của người lão thần không trị được! Đây là chứng bệnh tương tư, lão thần không thể biến thành hồng nhan tri kỷ trong lòng của người!”
Vì thế vị lão thần Viện phán Thái Y viện đã từng trải qua hai đời triều cúc cung tận tụy vì các vị chủ tử trong hậu cung khám bệnh lần đầu tiên bị Hoàng thượng đuổi ra ngoài! Nhìn thấy Đỗ Viện phán bị đuổi đến mức quần áo xộc xệch, dáng vẻ chật vật, Lý Hoài Ân lén cười ba tiếng.
Mà từ lúc thức dậy sáng nay, Lý Hoài Ân mới biết chứng bệnh tương tư của Hoàng thượng nghiêm trọng đến thế. Lúc giúp hắn rửa mặt chải đầu, còn chưa rửa mặt, hắn đã vội vã ra ngoài. Lúc ăn sáng thì làm rơi vỡ mất một cái bát, hai lần làm rơi đũa. Ban nãy còn buồn cười hơn, lúc chuẩn bị mài mực, không biết mài thế nào mà để mực tràn hết ra nghiên!
Hoàng thượng đúng là hết thuốc chữa rồi! Lý Hoài Ân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh ngắt không một gợn mây. Nghe nói các triều trước có không ít Hoàng thượng không có tiền đồ, sau khi hồng nhan bạc mệnh mất sớm, Hoàng thượng không chống đỡ được cũng đi theo. Không biết đương kim Hoàng thượng có phải cũng định phát huy truyền thống tốt đẹp này hay không.
Hắn đang nghĩ đến sung sướng, bỗng nhiên một cục giấy bay đáp thẳng lên đầu hắn, kéo hắn lại từ cõi thần tiên.
Lý Hoài Ân quay lại thấy Hoàng thượng vẫn đang vùi đầu trước bàn, trên tay cầm bút lông sói, rõ ràng là đang múa bút thành văn. Nhưng mới viết được hai chữ thì hình như lại không hài lòng, hắn cầm tờ giấy lên vo lại thành một cục rồi ném bừa.
Lần này hướng của cục giấy kia đã thay đổi, hiển nhiên là ban nãy không phải Hoàng thượng cố ý ném Lý Hoài Ân.
Nam nhân mặc long bào màu đen rõ là đang rất nôn nóng, quanh thân đều tỏa ra khí tức ‘kẻ nào muốn sống chớ lại gần’. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn tờ giấy Tuyên Thành trải trước mặt, vẻ mặt không hề nhụt chí, hắn lại tiếp tục nhấc bút lên viết tiếp.
Lần này kết quả vẫn giống như lần trước, tờ giấy kia cũng trở thành phế liệu. Lý Hoài Ân thật tò mò, không biết rốt cuộc trên tờ giấy đó viết cái gì mà thấy Hoàng thượng như chìm vào ma chướng. Hắn mặc kệ hoàn cảnh bốn phía, đánh bạo dịch về phía Hoàng thượng vài bước.
Cho đến khi đứng sát bên cạnh Hoàng thượng, Lý Hoài Ân mới hơi nheo đôi mắt nhìn qua. Một cái liếc mắt tưởng chừng như không có gì, thế nhưng suýt nữa doạ hắn liệt não.
Trên góc trái tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh rõ ràng là hai chữ: A Vũ!
A Vũ, vừa nghe đã biết là tên của nữ nhân, còn không phải là khuê danh của Hoàng Quý phi sao? Vậy là Hoàng thượng đang viết thư cho Hoàng Quý phi! Sau đó không biết vì sao lại không hài lòng, vứt mấy tờ giấy Tuyên Thành chứa hai chữ “A Vũ” đầy đất!
Hoàng Quý phi đúng là yêu tinh, nếu không tại sao lại gây hoạ cho Hoàng thượng! Biến Hoàng thượng thành kẻ thùng rỗng kêu to để nữ nhân khác không thể vào Long Càn cung được, hoàn toàn làm ảnh hưởng đến sức khỏe cả về thể xác lẫn tinh thần!
Lý Hoài Ân nghĩ đến đây bèn nhanh chóng lùi về sau mấy bước, hắn sợ nhỡ đâu Hoàng thượng phản ứng lại sẽ chuyển sang tra tấn hắn! Đôi mắt hắn vô tình nhìn lướt qua bắp đùi của Hoàng thượng, vẻ mặt thẫn thờ, Hoàng thượng có ‘trứng’ với hắn không có ‘trứng’ có gì khác nhau!
Lý Hoài Ân vẫn canh bên cạnh Hoàng thượng cả buổi chiều, từ lúc mặt trời còn trên cao đến khi ngả về tây, Hoàng thượng vẫn ngồi trước bàn, mông không hề dịch chuyển. Trên người đổ không biết bao nhiêu mồ hôi nhưng tay hắn vẫn không ngừng, lông mày thì chau lại.
Sau khi ném đi hết một đống giấy, cuối cùng cũng có một tờ chi chít chữ, hẳn là Hoàng thượng có rất nhiều lời phải tâm sự với Hoàng Quý phi. Đến khi Tề Ngọc viết thư xong, nhét giấy vào phong thư rồi dán lại cẩn thận, vẻ mặt cứng đờ của hắn mới dần hoà hoãn lại. Hắn ném phong thư lên bàn, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, dáng vẻ mỏi mệt không hề che giấu.
“Đợi lát nữa sai người đưa thư này đến Lãng Nguyệt am giao cho Hoàng Quý phi. Trẫm đi tắm gội!” Hắn nghỉ ngơi một lát đầu óc mới thanh tỉnh, mùi mồ hôi lập tức xông vào mũi khiến hắn muốn ngất.
Lý Hoài Ân lập tức gọi người đến cùng nhau dọn dẹp giấy bị vứt đi, còn thì thầm với một tiểu thái giám vài câu, kín đáo đưa phong thư và tất cả đống giấy vứt đi cho hắn.
Trong Lãng Nguyệt am, Thẩm Vũ đang nói chuyện với Thanh Nguyệt. Nguyệt Trạc sư thái bị cảm nắng nên không tiện qua đây, vì thế chỉ có một mình Thanh Nguyệt đến, trái lại càng dễ dàng cho Thẩm Vũ quan sát nàng ta.
Từ lúc tiến vào đến giờ Thanh Nguyệt vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng lưng không hề nhúc nhích, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn rất có nề nếp. Nàng ta cũng chẳng thèm cười với Thẩm Vũ, trước sau vẫn nghiêm túc như chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch. Thẩm Vũ hỏi chuyện, nàng ta đều trả lời ngắn gọn súc tích, nếu không hỏi thì nàng ta sẽ im lặng không nói một câu, không hề ngượng ngùng hay tỏ ra khó chịu.
“Hôm nay được nghe tiểu sư phó Thanh Nguyệt nói, bổn cung xem như thụ giáo. Nếu lần sau rảnh rỗi, hy vọng vẫn được nghe ngươi truyền thụ kinh văn.” Thẩm Vũ nhẹ giọng cảm tạ Thanh Nguyệt, xung quanh giường vẫn được màn xanh che khuất nên bây giờ giọng nói của nàng có vẻ hơi nặng nề.
“Nương nương khách sáo, vừa rồi khi nghe người nói, bần ni có thể đoán ra nương nương cũng là người am hiểu kinh văn.” Trước khi rời đi, không ngờ Thanh Nguyệt lại mở miệng khen Thẩm Vũ.
Rõ ràng người bình thường chỉ coi đó là vài câu khách sáo, nhưng nếu là từ miệng của Thanh Nguyệt nàng lại cảm thấy đó là lời khen thật lòng. Ngay cả Thẩm Vũ cũng cảm thấy trong lòng hơi vui.
Đến khi bóng dáng Thanh Nguyệt biến mất ngoài cửa, Minh Tâm lập tức đi tới, vén màn xanh lên để tránh Thẩm Vũ ở bên trong quá lâu sẽ bị toát mồ hôi. Bụng của Thẩm Vũ ngày càng nhô ra rõ hơn, nàng ngẩng đầu, ánh mắt hơi thất thần.
Vị Thanh Nguyệt này tuy là lần đầu gặp mặt nhưng để lại cho nàng ấn tượng rất tốt. Có lẽ vì tính cách ít cười nói của nàng ta nên các tiểu ni cô mới tránh xa ba thước. Người giống như Thanh Nguyệt, đối với người xung quanh sẽ yêu cầu rất nghiêm khắc, đối với bản thân lại càng hà khắc hơn, cả người đều bị sự nghiêm khắc kiềm chế.
Thẩm Vũ nghĩ như vậy, tâm tư lập tức linh hoạt hơn. So với Thanh Phong, nâng đỡ vị Thanh Nguyệt này lên vị trí sư thái trụ trì còn tốt hơn. Huống chi nàng còn có nợ cũ muốn tính với Thanh Phong nữa!
Sáng sớm hôm sau, lúc Thẩm Vũ đang ngồi bên bàn nhỏ chuẩn bị dùng bữa thì nhìn thấy Minh Âm và Minh Ngữ đi đến với nụ cười ám muội trên mặt, trong tay còn cầm thứ gì đó, rõ ràng là muốn dâng cho Thẩm Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.