Chương 87: Khống chế nam nhân
Thịnh thế thanh ca
07/08/2020
Edit: Phương Hiền dung.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Thẩm Vũ quay đầu nhìn Tề Ngọc, nét mặt nghiêm túc: "Không có lý do đặc biệt gì, chỉ là những nam nhân ngốc nghếch sẽ dễ khống chế mà thôi. Tần thiếp thật sự hy vọng Ngũ muội có thể hạnh phúc, không cần phải lo lắng, cố gắng mà cũng không chiếm được gì!"
Giọng Thẩm Vũ khá lạnh, nhưng ngữ điệu lại không hề thấp. Nàng vừa dứt lời, mày Hoàng thượng đã nhíu chặt lại, dùng khuôn mặt lạnh lùng đối diện với Thẩm Vũ.
"Nàng nói cái gì? Lặp lại lần nữa!" Tề Ngọc từ từ nheo mắt lại cẩn thận quan sát nàng, đôi tay chống ngay cạnh người nàng, thân thể to lớn bao phủ cả người Thẩm Vũ, có cảm giác vô cùng áp bách.
Thẩm Vũ ngẩng đầu đối diện với hắn, nét mặt hầu như không thay đổi gì, môi đỏ khẽ mở: "Tần thiếp nói thật. Nam nhân ngốc nghếch rất dễ khống chế, không cần lo sợ ngày nào đó sẽ bị đâm một nhát vào lưng!"
Nàng vừa nói vừa vươn tay ôm lấy cổ nam nhân, trên mặt mang theo ý cười. Nhưng chưa đợi nàng được cười thỏa thích, nam nhân đã đè nàng xuống.
"Ý nàng là trẫm sẽ đâm một nhát vào lưng nàng sao?" Cả người Hoàng thượng đè lên người nàng, một tay giữ cổ tay, tay còn lại bóp chặt eo, hai chân dùng sức kẹp chặt hông nàng.
Thẩm Vũ không nhúc nhích được, chỉ có thể ngẩng đầu đối diện với hắn. Thẩm Vũ thả lỏng thân thể, cố gắng không giãy giụa, nhìn hắn cười xinh đẹp, giảo hoạt nói: "Hoàng thượng cũng thật tự tin!"
Nghe nàng nói những lời này, nét mặt Tề Ngọc thay đổi, dáng vẻ bực bội, dường như hắn muốn thoát thân đứng lên trừng trị nàng. Nhưng Thẩm Vũ lại nhìn thấu suy nghĩ hắn, sao có thể để hắn đứng dậy làm chuyện hại mình chứ! Tay chân nàng trườn lên, giống như bạch tuộc ôm chặt lấy hắn.
Nam nhân cử động vài lần vẫn không thoát được, huống hồ hai người cách nhau gần như vậy, nhuyễn ngọc ở trong ngực, lại cọ xát lên lên xuống xuống, Tề Ngọc xấu hổ cương lên. Hắn lập tức không dám động đậy, chỉ cần đối mặt với Thẩm Vũ, lau súng cướp cò vốn là chuyện thường tình.
Nhận ra nam nhân có điểm lạ, ý cười trên mặt Thẩm Vũ càng thêm rõ ràng. Mới rồi còn diễu võ dương oai, phản đối Thẩm Vũ khống chế nam nhân, bây giờ lại như đại khuyển chỉ biết thuận theo dựa sát vào người nàng, tránh việc mất kiểm soát được, thật sự làm ra chuyện ban ngày tuyên dâm.
Đáng tiếc, Thẩm Vũ lại không phải là người thiện lương! Sao nàng có thể bỏ qua cho hắn chứ, vậy nên chậm rãi vặn eo, vô tình mà cố ý cọ lên vật cứng trên eo.
"Ưm!" Tề Ngọc vốn không đoán được nàng sẽ làm như vậy, không kiểm soát được bật một tiếng khỏi miệng.
Tuy rằng hắn đã nhanh chóng ngậm miệng lại không cho mình phát âm thanh kia ra, nhưng ngữ điệu vừa nãy thật quá mức quái dị, Thẩm Vũ lập tức cười thành tiếng.
Tiếng cười yêu kiều của nữ tử vang vọng khắp điện, sắc mặt Tề Ngọc càng trở nên u ám, vật giữa hai chân hắn lại tiếp tục cương lên, toàn thân khó chịu. Nhưng nữ tử dưới thân lại cười đến không tim không phổi, rõ ràng là có ý muốn chỉnh hắn.
Ai nói chỉ có nam nhân ngốc mới dễ khống chế, đánh rắm! Chỉ cần là nam nhân có công năng toàn diện, đều dễ bị khống chế!
Thẩm Vũ dường như không có ý định dừng cười, lúc này Tề Ngọc thật sự là thẹn hóa quá giận, lập tức duỗi cổ để đầu sát vào cổ nàng, há miệng hung hăng cắn xuống.
Tiếng cười thanh thúy đột nhiên im bặt, Thẩm Vũ đau đến hít sâu một hơi. Mới vừa rồi nghĩ hắn là đại khuyển, thật quá chính xác, là một con chó điên cắn người!
Hai người náo loạn một lúc mới tách ra, chỉnh lại y phục lộn xộn cho nhau. Thẩm Vũ đã đạt được mục đích, lui ra trước.
Tề Ngọc sửa sang lại y phục, ngồi trước bàn, cầm quyển sách màu lam lên, bìa sách đã bị làm cho nhăn nhúm, hắn từ từ vuốt phẳng lại. Hắn lật đến tờ giấy kia, cầm bút lông khoanh lại cái tên Thẩm Vũ vừa chỉ lúc nãy.
Cuối cùng sứ thần Hung Nô cũng mang theo cống phẩm đến kinh đô, Lễ Bộ bận đến sứt đầu mẻ trán, an bài khách điếm cho bọn họ ở, sau đó lại chuẩn bị mở tiệc.
Yến tiệc lần này được tổ chức ở tiền điện, sứ thần Hung Nô vào từ hậu điện, một tay đặt trước ngực, khom người hành lễ với Tề Ngọc đang ngồi trên long ỷ.
Tề Ngọc phất tay cho bọn họ ngồi xuống, nâng chén rượu trên bàn lên nói với mọi người: "Sứ thần đi đường vất vả rồi!"
Mọi người không làm điều vô nghĩa, đều theo Tề Ngọc uống một hơi cạn sạch ly rượu. Bởi hai bên vẫn cố tình duy trì thái độ hữu hảo nên không khí trong điện vẫn khá bình thản náo nhiệt. Qua ba lượt rượu, sứ thần thấy sắc mặt Hoàng thượng hồng nhuận, ý cười trên mặt cũng nhiều hơn vài phần, lá gan liền lớn một chút.
"Hoàng thượng, không biết lúc nào ngài mới đưa Công chúa xuất giá sang Hung Nô?" Sứ thần kia giơ cao chén rượu đứng lên, nói bằng tiếng trung thổ nên có chút cứng nhắc.
Ánh mắt Tề Ngọc lóe lên, ý cười trên mặt càng sâu, hắn giơ chén rượu, quơ quơ với sứ thần, sau đó giơ lên uống cạn.
"Sứ thần đừng vội, dù sao cũng liên quan đến hòa bình hai nước, mọi chuyện cần thương lượng tốt rồi hẵng nói." Ý cười trên mặt Hoàng Thượng không giảm, ngữ khí mềm nhẹ, nhưng cuối cùng lại không đồng ý.
Sứ thần Hung Nô nghe hắn nói vậy, cảm thấy có lý, liền tiếp tục uống rượu.
Hoàng thượng triệu kiến sứ thần Hung Nô vài lần, hiển nhiên chuyện cần quan tâm trong hôn sự lần này quá nhiều. Thẩm Vũ không để ý nhiều như vậy, cho người vơ vét các loại sách vở về con người, văn hóa, tinh thần của Hung Nô, đưa đến chỗ Thẩm Vận.
Thẩm Vận đã dọn ra khỏi Trữ Tú cung, mọi chi phí ăn mặc đều dựa theo quy cách của Công chúa. Hoàng thượng lo liệu mọi việc, còn vô cùng thiện lương cho người dẫn di nương của Thẩm Vận tiến cung, để mẫu tử bọn họ gặp nhau lần cuối.
Không khí trong cung cũng dần trở nên bận rộn, ngày hòa thân đã được xác định. Khi thánh chỉ ban xuống, phi tần hậu cung có chút hiểu biết bắt đầu nghị luận.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Mùng tám tháng bảy là ngày lành tháng tốt, thích hợp ra ngoài. Hòa Thiện Công chúa sẽ theo sứ thần Hung Nô xuất giá, hòa thân với Thất Vương tử của Hung Nô là Y Trĩ Nghiêng Ly Thạch. Khâm thử!" Lý Hoài Ân cao giọng đọc thánh chỉ, giọng nói the thé vang vọng cả đại điện, tựa như muốn chấn nhiếp nhân tâm.
Thẩm Vận kính cẩn nhận lấy thánh chỉ, nét mặt vô cùng bình tĩnh, sớm đã không còn vẻ kinh ngạc thất thố như lúc trước. Sau khi gặp mặt di nương, nàng đã thông suốt, chỉ cần Thẩm Vương phủ đối xử tốt với di nương, nàng có ra sao cũng được. Nghe nói dân Hung Nô, Đột Quyết vốn hung hãn, nữ tử hòa thân thường sẽ bị tra tấn đến chết. Có lẽ sau khi nàng tới đó không lâu cũng sẽ bị như vậy, coi như vì nước vì dân mà hy sinh thân mình.
Lý Hoài Ân đưa thánh chỉ đến tay nàng, ngay cả câu chúc mừng ngoài miệng cũng không nói nên lời. Đều là cô nương như hoa như ngọc như nhau, nhưng nàng phải trèo đèo lội suối đến cái nơi Hung Nô màn trời chiếu đất, chim không thèm ỉ* kia. Tuy nói phu quân đã chuyển từ lão nhân đến thanh niên trẻ tuổi, nhưng thiếu niên đó lại ngốc nghếch, hình như não có vấn đề.
Hắn nhận bạc thưởng xong liền lập tức lui xuống, nhưng chưa đi được xa đã thấy kiệu của Thẩm Vũ. Lý Hoài Ân vội vàng hành lễ, Thẩm Vũ không nói gì, mãi đến khi kiệu đi xa, hắn mới chậm rãi đứng dậy.
Trong lòng hắn không khỏi thở dài: Xu Uyển nghi thường ngày thoạt nhìn hung hãn không có tính người, nhưng tới khi tỷ muội phải chịu khổ lại rất quan tâm.
Tỷ muội Thẩm Vũ cầm tay nhau bước vào nội điện, để cung nhân hầu hạ lùi xuống, sau đó cùng ngồi lên ghế chủ vị.
"Đa tạ tỷ tỷ đã cầu tình giúp muội, chỉ là không biết vị Thất Vương tử này có địa vị gì?" Thẩm Vận không vòng vo, trực tiếp mở miệng hỏi, nét mặt khá khẩn trương.
Cho dù trong lòng vốn không có hy vọng gì, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được ôm tâm lý may mắn.
Thẩm Vũ thấy dáng vẻ gấp gáp này của nàng, trên mặt lộ ý cười, giơ tay nhéo chóp mũi nàng, ôn nhu nói: "Tỷ nào phải thần tiên hạ phàm, sao có thể biết được sự tình Hung Nô. Chỉ biết vị Thất Vương tử này có lẽ không thông minh, nhưng tính tình rất tốt, chỉ cần đối xử tốt với hắn, nhất định sẽ có ngày được báo đáp!"
Thẩm Vận thấy nàng nói không rõ ràng, nét mặt thất vọng, lại không tiện gặng hỏi.
"Ta sẽ không hại muội, nhưng mọi thứ đều phải dựa vào bước đi của muội. Sau này hắn là phu quân của muội, muội hiển nhiên phải đối tốt với hắn. Nhưng người Hung Nô vốn không câu nệ tiểu tiết, một vài phương diện vẫn rất thô tục, có lẽ còn có cả thói quen ăn thịt tươi, muội không được để lộ sự chán ghét hay bất kỳ cảm xúc nào khác. Nam nhân vốn coi trọng mặt mũi, vậy nên cho dù trong lòng muội có chán ghét Thất Vương tử hay người Hung Nô bao nhiêu, khi đối mặt với hắn, muội phải thể hiện ra dáng vẻ trân trọng." Thẩm Vũ kéo tay nàng, cẩn thận dặn dò một lần nữa.
Kiếp trước, người đi hòa thân không phải là Thẩm Vận, nhưng cũng xuất thân từ thế gia. Có điều mệnh của vị cô nương đó lại không tốt, gả tới chưa được bao lâu, lão Thiền vu đã chết. Hơn nữa vị cô nương này lại bị kéo vào cuộc chiến đoạt vương vị, kết quả đã chọn sai người, cuối cùng chết thảm. Mà chuyện ngoài dự kiến là, Thiền vu mới không phải những vị Vương tử vốn được xem trọng, mà chính là vị Thất Vương tử vốn có lời đồn không được thông minh kia.
Thẩm Vũ hao tốn tâm cơ để Thẩm Vận gả cho Thất Vương tử chính là hy vọng nàng có thể sớm ngày bồi dưỡng tình cảm với hắn, không cần phải vòng đi vòng lại.
Thẩm Vũ ra đến cửa điện, ngồi lên kiệu, loạng choạng đi thẳng về Cẩm Nhan điện. Nàng khẽ thở dài một hơi, thật ra Thẩm Vận vốn là người có tâm tính đơn thuần, không thích hợp đi hòa thân, nhất là vào lúc này, vương thất Hung Nô có lẽ còn loạn hơn hậu cung Đại Tần.
Ngày mùng tám tháng bảy rất nhanh đã tới, Thẩm Vận mặc váy lụa vô cùng xinh đẹp, ngồi xe ngựa xuất phát cùng với đội sứ thần Hung Nô.
Đêm Thẩm Vận đi biên cương xa xôi hòa thân, Hoàng thượng sủng hạnh tỷ muội song sinh Thôi gia.
Lúc Thẩm Vũ nhận được tin tức đã là khi lên đèn. Nàng ngồi trước gương đồng, Minh Ngữ đứng sau tháo búi tóc ra, chuẩn bị tắm gội.
"Vừa đánh một bạt tay vừa thưởng táo ngọt là việc Hoàng thượng am hiểu nhất!" Thẩm Vũ nhẹ nhàng nâng tay, vén tóc mai ra sau tai, cười mỉa mai.
Chuyện Hoàng thượng để Thẩm Vận đến biên cương xa xôi hòa thân, Thẩm Vương gia và các thế gia vốn cố gắng ngăn cản, tuy rằng cuối cùng đã bị Hoàng thượng ép buộc đồng ý, nhưng nhất định không thoải mái trong lòng. Mà ngay lúc này, Hoàng thượng lại triệu hạnh tỷ muội Thôi gia thuộc phe thế gia, hiển nhiên là muốn trấn an những người có liên quan.
Thẩm Vũ giơ tay rút ra một cây trâm ngọc từ mái tóc, để sát trước mắt xem xét, hình dạng có vẻ giống với cây trâm Hoàng thượng thưởng cho nàng vào lần đầu thị tẩm. Nàng không khỏi cười lạnh, ném cây trâm ngọc vào hộp trang sức.
Đối thủ trong hậu cung luôn ùn ùn không dứt. Hoàng thượng muốn ba thế lực trong cung được cân bằng, đáng tiếc, trong mắt Thẩm Vũ nàng, trước nay không có gì gọi là người một nhà.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Thẩm Vũ quay đầu nhìn Tề Ngọc, nét mặt nghiêm túc: "Không có lý do đặc biệt gì, chỉ là những nam nhân ngốc nghếch sẽ dễ khống chế mà thôi. Tần thiếp thật sự hy vọng Ngũ muội có thể hạnh phúc, không cần phải lo lắng, cố gắng mà cũng không chiếm được gì!"
Giọng Thẩm Vũ khá lạnh, nhưng ngữ điệu lại không hề thấp. Nàng vừa dứt lời, mày Hoàng thượng đã nhíu chặt lại, dùng khuôn mặt lạnh lùng đối diện với Thẩm Vũ.
"Nàng nói cái gì? Lặp lại lần nữa!" Tề Ngọc từ từ nheo mắt lại cẩn thận quan sát nàng, đôi tay chống ngay cạnh người nàng, thân thể to lớn bao phủ cả người Thẩm Vũ, có cảm giác vô cùng áp bách.
Thẩm Vũ ngẩng đầu đối diện với hắn, nét mặt hầu như không thay đổi gì, môi đỏ khẽ mở: "Tần thiếp nói thật. Nam nhân ngốc nghếch rất dễ khống chế, không cần lo sợ ngày nào đó sẽ bị đâm một nhát vào lưng!"
Nàng vừa nói vừa vươn tay ôm lấy cổ nam nhân, trên mặt mang theo ý cười. Nhưng chưa đợi nàng được cười thỏa thích, nam nhân đã đè nàng xuống.
"Ý nàng là trẫm sẽ đâm một nhát vào lưng nàng sao?" Cả người Hoàng thượng đè lên người nàng, một tay giữ cổ tay, tay còn lại bóp chặt eo, hai chân dùng sức kẹp chặt hông nàng.
Thẩm Vũ không nhúc nhích được, chỉ có thể ngẩng đầu đối diện với hắn. Thẩm Vũ thả lỏng thân thể, cố gắng không giãy giụa, nhìn hắn cười xinh đẹp, giảo hoạt nói: "Hoàng thượng cũng thật tự tin!"
Nghe nàng nói những lời này, nét mặt Tề Ngọc thay đổi, dáng vẻ bực bội, dường như hắn muốn thoát thân đứng lên trừng trị nàng. Nhưng Thẩm Vũ lại nhìn thấu suy nghĩ hắn, sao có thể để hắn đứng dậy làm chuyện hại mình chứ! Tay chân nàng trườn lên, giống như bạch tuộc ôm chặt lấy hắn.
Nam nhân cử động vài lần vẫn không thoát được, huống hồ hai người cách nhau gần như vậy, nhuyễn ngọc ở trong ngực, lại cọ xát lên lên xuống xuống, Tề Ngọc xấu hổ cương lên. Hắn lập tức không dám động đậy, chỉ cần đối mặt với Thẩm Vũ, lau súng cướp cò vốn là chuyện thường tình.
Nhận ra nam nhân có điểm lạ, ý cười trên mặt Thẩm Vũ càng thêm rõ ràng. Mới rồi còn diễu võ dương oai, phản đối Thẩm Vũ khống chế nam nhân, bây giờ lại như đại khuyển chỉ biết thuận theo dựa sát vào người nàng, tránh việc mất kiểm soát được, thật sự làm ra chuyện ban ngày tuyên dâm.
Đáng tiếc, Thẩm Vũ lại không phải là người thiện lương! Sao nàng có thể bỏ qua cho hắn chứ, vậy nên chậm rãi vặn eo, vô tình mà cố ý cọ lên vật cứng trên eo.
"Ưm!" Tề Ngọc vốn không đoán được nàng sẽ làm như vậy, không kiểm soát được bật một tiếng khỏi miệng.
Tuy rằng hắn đã nhanh chóng ngậm miệng lại không cho mình phát âm thanh kia ra, nhưng ngữ điệu vừa nãy thật quá mức quái dị, Thẩm Vũ lập tức cười thành tiếng.
Tiếng cười yêu kiều của nữ tử vang vọng khắp điện, sắc mặt Tề Ngọc càng trở nên u ám, vật giữa hai chân hắn lại tiếp tục cương lên, toàn thân khó chịu. Nhưng nữ tử dưới thân lại cười đến không tim không phổi, rõ ràng là có ý muốn chỉnh hắn.
Ai nói chỉ có nam nhân ngốc mới dễ khống chế, đánh rắm! Chỉ cần là nam nhân có công năng toàn diện, đều dễ bị khống chế!
Thẩm Vũ dường như không có ý định dừng cười, lúc này Tề Ngọc thật sự là thẹn hóa quá giận, lập tức duỗi cổ để đầu sát vào cổ nàng, há miệng hung hăng cắn xuống.
Tiếng cười thanh thúy đột nhiên im bặt, Thẩm Vũ đau đến hít sâu một hơi. Mới vừa rồi nghĩ hắn là đại khuyển, thật quá chính xác, là một con chó điên cắn người!
Hai người náo loạn một lúc mới tách ra, chỉnh lại y phục lộn xộn cho nhau. Thẩm Vũ đã đạt được mục đích, lui ra trước.
Tề Ngọc sửa sang lại y phục, ngồi trước bàn, cầm quyển sách màu lam lên, bìa sách đã bị làm cho nhăn nhúm, hắn từ từ vuốt phẳng lại. Hắn lật đến tờ giấy kia, cầm bút lông khoanh lại cái tên Thẩm Vũ vừa chỉ lúc nãy.
Cuối cùng sứ thần Hung Nô cũng mang theo cống phẩm đến kinh đô, Lễ Bộ bận đến sứt đầu mẻ trán, an bài khách điếm cho bọn họ ở, sau đó lại chuẩn bị mở tiệc.
Yến tiệc lần này được tổ chức ở tiền điện, sứ thần Hung Nô vào từ hậu điện, một tay đặt trước ngực, khom người hành lễ với Tề Ngọc đang ngồi trên long ỷ.
Tề Ngọc phất tay cho bọn họ ngồi xuống, nâng chén rượu trên bàn lên nói với mọi người: "Sứ thần đi đường vất vả rồi!"
Mọi người không làm điều vô nghĩa, đều theo Tề Ngọc uống một hơi cạn sạch ly rượu. Bởi hai bên vẫn cố tình duy trì thái độ hữu hảo nên không khí trong điện vẫn khá bình thản náo nhiệt. Qua ba lượt rượu, sứ thần thấy sắc mặt Hoàng thượng hồng nhuận, ý cười trên mặt cũng nhiều hơn vài phần, lá gan liền lớn một chút.
"Hoàng thượng, không biết lúc nào ngài mới đưa Công chúa xuất giá sang Hung Nô?" Sứ thần kia giơ cao chén rượu đứng lên, nói bằng tiếng trung thổ nên có chút cứng nhắc.
Ánh mắt Tề Ngọc lóe lên, ý cười trên mặt càng sâu, hắn giơ chén rượu, quơ quơ với sứ thần, sau đó giơ lên uống cạn.
"Sứ thần đừng vội, dù sao cũng liên quan đến hòa bình hai nước, mọi chuyện cần thương lượng tốt rồi hẵng nói." Ý cười trên mặt Hoàng Thượng không giảm, ngữ khí mềm nhẹ, nhưng cuối cùng lại không đồng ý.
Sứ thần Hung Nô nghe hắn nói vậy, cảm thấy có lý, liền tiếp tục uống rượu.
Hoàng thượng triệu kiến sứ thần Hung Nô vài lần, hiển nhiên chuyện cần quan tâm trong hôn sự lần này quá nhiều. Thẩm Vũ không để ý nhiều như vậy, cho người vơ vét các loại sách vở về con người, văn hóa, tinh thần của Hung Nô, đưa đến chỗ Thẩm Vận.
Thẩm Vận đã dọn ra khỏi Trữ Tú cung, mọi chi phí ăn mặc đều dựa theo quy cách của Công chúa. Hoàng thượng lo liệu mọi việc, còn vô cùng thiện lương cho người dẫn di nương của Thẩm Vận tiến cung, để mẫu tử bọn họ gặp nhau lần cuối.
Không khí trong cung cũng dần trở nên bận rộn, ngày hòa thân đã được xác định. Khi thánh chỉ ban xuống, phi tần hậu cung có chút hiểu biết bắt đầu nghị luận.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Mùng tám tháng bảy là ngày lành tháng tốt, thích hợp ra ngoài. Hòa Thiện Công chúa sẽ theo sứ thần Hung Nô xuất giá, hòa thân với Thất Vương tử của Hung Nô là Y Trĩ Nghiêng Ly Thạch. Khâm thử!" Lý Hoài Ân cao giọng đọc thánh chỉ, giọng nói the thé vang vọng cả đại điện, tựa như muốn chấn nhiếp nhân tâm.
Thẩm Vận kính cẩn nhận lấy thánh chỉ, nét mặt vô cùng bình tĩnh, sớm đã không còn vẻ kinh ngạc thất thố như lúc trước. Sau khi gặp mặt di nương, nàng đã thông suốt, chỉ cần Thẩm Vương phủ đối xử tốt với di nương, nàng có ra sao cũng được. Nghe nói dân Hung Nô, Đột Quyết vốn hung hãn, nữ tử hòa thân thường sẽ bị tra tấn đến chết. Có lẽ sau khi nàng tới đó không lâu cũng sẽ bị như vậy, coi như vì nước vì dân mà hy sinh thân mình.
Lý Hoài Ân đưa thánh chỉ đến tay nàng, ngay cả câu chúc mừng ngoài miệng cũng không nói nên lời. Đều là cô nương như hoa như ngọc như nhau, nhưng nàng phải trèo đèo lội suối đến cái nơi Hung Nô màn trời chiếu đất, chim không thèm ỉ* kia. Tuy nói phu quân đã chuyển từ lão nhân đến thanh niên trẻ tuổi, nhưng thiếu niên đó lại ngốc nghếch, hình như não có vấn đề.
Hắn nhận bạc thưởng xong liền lập tức lui xuống, nhưng chưa đi được xa đã thấy kiệu của Thẩm Vũ. Lý Hoài Ân vội vàng hành lễ, Thẩm Vũ không nói gì, mãi đến khi kiệu đi xa, hắn mới chậm rãi đứng dậy.
Trong lòng hắn không khỏi thở dài: Xu Uyển nghi thường ngày thoạt nhìn hung hãn không có tính người, nhưng tới khi tỷ muội phải chịu khổ lại rất quan tâm.
Tỷ muội Thẩm Vũ cầm tay nhau bước vào nội điện, để cung nhân hầu hạ lùi xuống, sau đó cùng ngồi lên ghế chủ vị.
"Đa tạ tỷ tỷ đã cầu tình giúp muội, chỉ là không biết vị Thất Vương tử này có địa vị gì?" Thẩm Vận không vòng vo, trực tiếp mở miệng hỏi, nét mặt khá khẩn trương.
Cho dù trong lòng vốn không có hy vọng gì, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được ôm tâm lý may mắn.
Thẩm Vũ thấy dáng vẻ gấp gáp này của nàng, trên mặt lộ ý cười, giơ tay nhéo chóp mũi nàng, ôn nhu nói: "Tỷ nào phải thần tiên hạ phàm, sao có thể biết được sự tình Hung Nô. Chỉ biết vị Thất Vương tử này có lẽ không thông minh, nhưng tính tình rất tốt, chỉ cần đối xử tốt với hắn, nhất định sẽ có ngày được báo đáp!"
Thẩm Vận thấy nàng nói không rõ ràng, nét mặt thất vọng, lại không tiện gặng hỏi.
"Ta sẽ không hại muội, nhưng mọi thứ đều phải dựa vào bước đi của muội. Sau này hắn là phu quân của muội, muội hiển nhiên phải đối tốt với hắn. Nhưng người Hung Nô vốn không câu nệ tiểu tiết, một vài phương diện vẫn rất thô tục, có lẽ còn có cả thói quen ăn thịt tươi, muội không được để lộ sự chán ghét hay bất kỳ cảm xúc nào khác. Nam nhân vốn coi trọng mặt mũi, vậy nên cho dù trong lòng muội có chán ghét Thất Vương tử hay người Hung Nô bao nhiêu, khi đối mặt với hắn, muội phải thể hiện ra dáng vẻ trân trọng." Thẩm Vũ kéo tay nàng, cẩn thận dặn dò một lần nữa.
Kiếp trước, người đi hòa thân không phải là Thẩm Vận, nhưng cũng xuất thân từ thế gia. Có điều mệnh của vị cô nương đó lại không tốt, gả tới chưa được bao lâu, lão Thiền vu đã chết. Hơn nữa vị cô nương này lại bị kéo vào cuộc chiến đoạt vương vị, kết quả đã chọn sai người, cuối cùng chết thảm. Mà chuyện ngoài dự kiến là, Thiền vu mới không phải những vị Vương tử vốn được xem trọng, mà chính là vị Thất Vương tử vốn có lời đồn không được thông minh kia.
Thẩm Vũ hao tốn tâm cơ để Thẩm Vận gả cho Thất Vương tử chính là hy vọng nàng có thể sớm ngày bồi dưỡng tình cảm với hắn, không cần phải vòng đi vòng lại.
Thẩm Vũ ra đến cửa điện, ngồi lên kiệu, loạng choạng đi thẳng về Cẩm Nhan điện. Nàng khẽ thở dài một hơi, thật ra Thẩm Vận vốn là người có tâm tính đơn thuần, không thích hợp đi hòa thân, nhất là vào lúc này, vương thất Hung Nô có lẽ còn loạn hơn hậu cung Đại Tần.
Ngày mùng tám tháng bảy rất nhanh đã tới, Thẩm Vận mặc váy lụa vô cùng xinh đẹp, ngồi xe ngựa xuất phát cùng với đội sứ thần Hung Nô.
Đêm Thẩm Vận đi biên cương xa xôi hòa thân, Hoàng thượng sủng hạnh tỷ muội song sinh Thôi gia.
Lúc Thẩm Vũ nhận được tin tức đã là khi lên đèn. Nàng ngồi trước gương đồng, Minh Ngữ đứng sau tháo búi tóc ra, chuẩn bị tắm gội.
"Vừa đánh một bạt tay vừa thưởng táo ngọt là việc Hoàng thượng am hiểu nhất!" Thẩm Vũ nhẹ nhàng nâng tay, vén tóc mai ra sau tai, cười mỉa mai.
Chuyện Hoàng thượng để Thẩm Vận đến biên cương xa xôi hòa thân, Thẩm Vương gia và các thế gia vốn cố gắng ngăn cản, tuy rằng cuối cùng đã bị Hoàng thượng ép buộc đồng ý, nhưng nhất định không thoải mái trong lòng. Mà ngay lúc này, Hoàng thượng lại triệu hạnh tỷ muội Thôi gia thuộc phe thế gia, hiển nhiên là muốn trấn an những người có liên quan.
Thẩm Vũ giơ tay rút ra một cây trâm ngọc từ mái tóc, để sát trước mắt xem xét, hình dạng có vẻ giống với cây trâm Hoàng thượng thưởng cho nàng vào lần đầu thị tẩm. Nàng không khỏi cười lạnh, ném cây trâm ngọc vào hộp trang sức.
Đối thủ trong hậu cung luôn ùn ùn không dứt. Hoàng thượng muốn ba thế lực trong cung được cân bằng, đáng tiếc, trong mắt Thẩm Vũ nàng, trước nay không có gì gọi là người một nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.