Chương 112: Ngâm nga đồng dao
Thịnh thế thanh ca
07/08/2020
Edit: Du Quý phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Hoàng thượng vừa nói vừa mở sách, cúi đầu chăm chú nhìn bài đồng dao, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc mà lại thâm trầm.
Thẩm Vũ nhìn vẻ mặt nghiêm trang của hắn, khóe mắt không ngừng giật giật. Ánh mắt nàng vẫn luôn đặt trên người hắn, chứa vài phần bất mãn và ghét bỏ.
Tất nhiên Tề Ngọc có thể phát hiện ánh mắt oán niệm của nàng nhưng hắn vẫn không quay đầu, trong lòng không ngừng lẩm bẩm. Tuy những câu đồng dao này đều dễ đọc thuộc lòng, nhưng hắn lại là người không thể hát, cũng không biết dùng giọng điệu gì ngâm ra nữa!
Cuối cùng hắn khẽ hít một hơi, âm thầm hạ quyết tâm, căng da đầu mở miệng ra.
“Trường ~ đình ~ ngoại ~ cổ ~ đạo ~ biên ~, phương ——” Hoàng thượng vừa mở miệng ngâm ra tiếng thì Thẩm Vũ liền cảm thấy cả người đều không thoải mái, nàng lập tức dùng tay che miệng hắn lại để hắn không phát ra âm thanh nữa.
Bài đồng dao hay như vậy mà hắn lại ngâm ra cái giọng trọ trẹ, không nghe ra được giai điệu vốn có của nó. Hơn nữa ngôi cửu ngũ vì thể hiện ca nghệ siêu quần của chính mình, mỗi khi xướng ra một chữ liền thay đổi một âm điệu, quả thực là muốn lấy mạng người!
Lòng bàn tay non mềm của Thẩm Vũ dán ở trên môi mỏng của hắn, quanh quẩn ở chóp mũi thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt. Hơi thở nóng hổi của hắn phả ra trên mu bàn tay của nàng, vốn nên là hình ảnh ấm áp nhưng bởi vì người đối diện mà bị phá hủy.
Hai người đều lạnh mặt, rõ ràng tâm tình đều khó chịu. Hoàng thượng là do khi mình muốn hát mà bị phá, khó khăn lắm hắn mới có hứng muốn hát đồng dao mà Thẩm Vũ lại không chừa chút mặt mũi như vậy; còn Thẩm Vũ lại không chịu đựng được trình độ âm nhạc của người này, cho dù chưa từng nghe qua, mù ngâm hát cũng không nên ngâm ra loại âm thanh khó nghe như vậy chứ, quả thật là thê thảm đến không nỡ nhìn!
“Bài ‘Đưa tiễn’ hát lúc nãy, Hoàng thượng hát không đúng một chữ nào cả!” Cuối cùng Thẩm Vũ không thể nhịn được, ngữ khí vô cùng bình thản nói ra sự thật này.
Tề Ngọc nhướng nhướng mày, nhìn chằm chằm mắt nàng một lát, lại cúi đầu, tiếp tục lật sách trong tay, khẽ nói: “Vừa vặn, trẫm không thích bài đồng dao này, đổi một bài khác để hát vậy!”
Hắn vừa nói xong thì động tác lật giấy trên tay đã dừng lại, trước mắt lại là một bài đồng dao mới. Thẩm Vũ nhìn thoáng qua, đúng là ‘Du tử ngâm’. Nam nhân nhìn chữ một lần, trên mặt lộ ra vài phần ý cười nhẹ nhàng, ánh mắt cũng sáng ngời theo.
Ha, bài này thật tuyệt! Miêu tả thân tình, thích hợp nhất với loại người thiếu tình thương như Thẩm Vũ!
Hắn mới vừa hé miệng, còn chưa phát ra âm thanh nào thì trên miệng lại bị một bàn tay che lại. Hương thơm quen thuộc truyền đến, mày Tề Ngọc đột nhiên nhăn lại, vẻ bất mãn trên mặt càng thêm rõ ràng.
“Thôi, tần thiếp thật sợ người! Nếu Hoàng thượng muốn hát đồng dao như thế, vậy tần thiếp sẽ dạy người bài ‘Đưa tiễn’ vậy!” Thẩm Vũ đoạt sách từ trong tay của hắn lại, có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, giọng nói chứa vài phần thỏa hiệp.
Thật sự nàng không dám để Hoàng thượng lật nữa, càng không dám nghe hắn hát. Rõ ràng là hắn mù âm nhạc, còn nói đúng lý hợp tình như vậy. Khi còn nhỏ nàng học lễ nghĩa liêm sỉ, nhân nghĩa hiếu đạo, Nguyên Trắc phi từng hát ‘Du tử ngâm’ cho nàng nghe. Thẩm Vũ chết sống không cho Hoàng thượng mở miệng chỉ vì không muốn hắn huỷ hoại chút hồi ức ấm áp hiếm có khi còn bé.
Đối với việc nàng tự chủ động xin ra trận hành động, Tề Ngọc không hề cảm kích mà khẽ hừ một tiếng, không hài lòng khi Thẩm Vũ nhiệt tình hơn hắn. Rõ ràng hắn dẫn Thẩm Vũ tìm tuổi thơ, hiện tại tình hình như là đảo ngược thì phải.
“Trẫm không thích bài đồng dao đó, vừa nghe đã thấy khổ sở. Trẫm muốn ngây thơ chất phác như trẻ con, ngớ ngẩn như thế này!” Tề Ngọc vươn tay đè chữ ‘Đưa tiễn’ lại, không cho nàng nhìn nữa.
Hiện tại nàng ngồi ở trên giường, hắn ngồi xếp bằng ở bên chân nàng. Nàng cúi đầu, Tề Ngọc ngẩng đầu lên, mắt hai người chạm vào nhau, ánh mắt nam nhân mang theo vài phần chấp nhất, giọng nói cũng lộ ra một chút không vui.
“Làm gì có đồng dao ngớ ngẩn! Hoàng thượng người khinh bỉ đồng dao như thế, vì sao còn muốn hát! Bài ‘Đưa tiễn’ này, người thích nghe thì nghe, nếu không tần thiếp nằm xuống nghỉ tạm vậy!” Rốt cuộc Thẩm Vũ không còn lại bao nhiêu lý trí, bị hắn bức bách đến mức hầu như không còn.
Hoàng thượng luôn có cái bản lĩnh này, hắn không vui thì cũng đừng ai mong được vui vẻ, khi hắn vui vẻ, trên cơ bản thì những người bên cạnh cũng không có mấy người có thể vui vẻ theo.
“Hay rồi, quả nhiên trẫm quá dung túng nàng! Còn dám ở trước mặt trẫm lớn tiếng ồn ào!” Tề Ngọc thở dài một hơi, dường như thỏa hiệp rút móng vuốt trở về, vẻ mặt mang theo vài phần cảm khái.
Thẩm Vũ áp chế cảm xúc muốn vươn chân đá hắn, nàng cúi đầu nhìn chữ nhỏ trên sách, dần dần bình tĩnh lại. Chịu đựng một lát, nàng mới ho nhẹ một tiếng, thấp giọng ngâm nga: “Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích liên thiên vãn (Tạm dịch: ngoài trường đình, ven đường xưa, hương cỏ xanh phảng phất mấy ngày)…”
Giọng Thẩm Vũ nho nhỏ, có chút dịu dàng, xe ngựa lắc lư, xung quanh vô cùng yên lặng. Tiếng vó ngựa ở ngoài xe tựa hồ vì tiếng hát của nàng mà đệm nhạc, tiếng ngâm nga nhẹ nhàng vọng ra từ bên trong xe ngựa, làm cho ngay cả thời tiết khô nóng này cũng trở nên dịu đi vài phần.
Ban đầu Tề Ngọc vẫn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ, thái độ không quan tâm, đến khi nghe xong vài câu thì hắn lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn từ từ quay lưng lại, nhẹ nhàng dựa vào trên đùi Thẩm Vũ, đầu để trên gối nàng, khẽ nhắm hai mắt, an tĩnh nghe bài đồng dao xưa cũ này.
Cuối cùng trước khi mông Lý Hoài Ân rớt mất thì cũng được ‘ngựa cưỡi’ về đội ngũ, khó khăn lắm mới đi tới cạnh xe ngựa của Tề Ngọc. Vừa định nói vài lời thì đã nghe thấy bên trong loáng thoáng truyền đến tiếng ngâm nga dịu dàng. Cảm giác đau buồn lúc đầu vì mình không có trứng của hắn đã lập tức được chữa khỏi.
À, kỳ thật không có trứng cũng khá tốt, ít nhất khi cưỡi ngựa sẽ không làm ngộ thương đến trứng. Lúc bình thường trứng cũng sẽ không đau! Cho nên đợi lát nữa tới hành cung, hắn còn phải tuyên dương những tiểu thái giám đó một chút, bọn họ đều là nam nhân thông minh, chỉ cần trứng đau một lần, đổi lấy cả đời trứng không đau nữa!
Sau khi Thẩm Vũ hát hoàn chỉnh một bài, nàng phát hiện nam nhân đã dựa vào đầu gối của nàng ngủ rồi. Nàng chỉ cần hơi cúi đầu là có thể nhìn chính diện Hoàng thượng. Tề Ngọc nhắm hai mắt, xe ngựa lắc lư, ngẫu nhiên sẽ có ánh mặt trời xuyên thấu lọt qua màn xe, vừa đúng chiếu vào trên mặt hắn.
Khuôn mặt nam nhân vô cùng tinh xảo, cho dù nhìn gần cũng vẫn cảm thấy vô cùng hoàn mỹ. Lúc tới dịch quán, Tề Ngọc mới bị lay tỉnh, hắn vừa mở mắt thì đã nhìn thấy ý cười nhẹ nhàng trên mặt Thẩm Vũ.
“Tới rồi sao?” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, giọng nói còn mang theo vài phần mê mang.
Chỉ là lúc hắn muốn ngẩng đầu lại đau khổ rên rỉ ra tiếng. Hắn cứ ngửa cổ mà ngủ nên bị sái cổ, bây giờ chỉ cần vừa cử động cổ đã thấy vô cùng đau nhức.
Tất nhiên Thẩm Vũ cũng phát hiện chỗ hắn bị đau, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi. Nàng vươn bàn tay chậm rãi giúp hắn xoa, sau một lúc lâu mới tốt lên. Cuối cùng Tề Ngọc cũng có thể ngồi dậy, nhưng tư thế ngủ không tốt làm cho khắp thân thể hắn đều cảm thấy không thoải mái, cổ vẫn hơi sái nhưng dễ chịu hơn chút.
Thẩm Vũ nhìn tình trạng thê thảm này của hắn, không khỏi che miệng cười trộm. Tề Ngọc giơ tay che cổ lại, hung tợn trừng mắt liếc nàng, rồi chậm rãi khom lưng đi đến mép xe ngựa, hắn đột nhiên vén màn xe lên, lập tức nhảy ra ngoài.
Xe ngựa đã dừng lại một lúc, đội ngũ chủ tử ở phía sau đều từ bên trong xe bước xuống, đang chờ Tề Ngọc bước ra để đi vào trước. Tề Ngọc vẫn lấy một bàn tay che cổ lại, không ít ánh mắt đều dừng trên người hắn, thầm nghĩ Hoàng thượng bị làm sao vậy.
Hắn mở miệng định nói chuyện thì nghe bên trong xe truyền ra tiếng “Thình thịch”, như là thứ gì đụng vào trên vách xe. Tề Ngọc hơi sửng sốt, thầm nghĩ Thẩm Vũ đã làm rớt thứ gì. Đến khi hắn xốc màn xe lên nhìn, lập tức trợn tròn mắt. Thẩm Vũ trực tiếp ngã trên mặt sàn, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Khi xốc màn xe lên, ánh mặt trời cũng lập tức chiếu xạ vào, Thẩm Vũ chậm rãi giơ tay che khuất đôi mắt, như muốn tránh đi ánh sáng chói mắt.
Nàng từ từ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tề Ngọc, có chút bất đắc dĩ mà thấp giọng nói: “Chân tê rần, mới vừa đứng lên đã bị ngã.”
Lúc này hắn lại cười thành tiếng, ha ha... Đây là báo ứng!
“Đưa tay cho ta!” Nam nhân có lòng tốt vươn tay về phía nàng, nhẹ nhàng nói.
Thẩm Vũ cố hết sức nâng tay lên, đặt vào trong lòng bàn tay hắn. Kết quả Tề Ngọc lạ quơ quơ một cái tay khác về phía nàng. Hiện tại nàng đang ở tư thế giơ hai tay, có chút chật vật, nàng vừa định mượn dùng lực đỡ của tay Hoàng thượng, cong đầu gối sau đó chuẩn bị đứng lên, không ngờ nam nhân trực tiếp nắm lấy đôi tay nàng, hơi dùng sức một chút đã kéo cả người nàng từ trong xe ngựa ra.
Lý Hoài Ân đã sớm từ trên lưng ngựa bò xuống, hiện tại hai chân đang run rẩy đứng chờ. Trong lòng hắn không ngừng lầm bầm, Xu Uyển nghi cũng quá hại người, còn không nhanh từ trong xe ngựa lăn ra đây! Hắn đã không đứng được nữa rồi.
Thẩm Vũ bị kéo ra, đương nhiên dáng vẻ vô cùng chật vật, không ít người nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, đều sôi nổi cúi đầu âm thầm cười trộm. Cuối cùng vẫn là Tề Ngọc đại phát từ bi, dùng sức đỡ nàng đứng dậy.
Lăn lộn hồi lâu, Thẩm Vũ mới miễn cưỡng để Minh Ngữ và Minh Tâm nâng nàng vào dịch quán. Cũng không biết cố ý hay là trùng hợp, phòng năm người Thẩm Vũ các nàng hoặc là đối diện, hoặc là sát nhau. Như vậy bất luận làm cái gì sẽ bị đối phương dễ dàng biết được.
Minh Tâm và Minh Âm đang vội vàng thu dọn, Thẩm Vũ ngồi ở trên ghế, hai chân không ngừng run rẩy. Đến bây giờ vẫn còn cảm thấy tê, cử động một chút là vô cùng khó chịu. Sớm biết như thế này, lúc ấy nàng không nên cắn răng để Hoàng thượng nằm ngủ ở trên đùi, thật sự nên trực tiếp tát cho một cái, ném cái gương mặt đẹp mà chán ghét kia lên vách xe, muốn moi cũng không moi ra được.
Đáy lòng Thẩm Vũ đang bất mãn oán giận thì Lý Hoài Ân khập khiễng đi đến, cất giọng nói: “Xu Tu nghi, Hoàng thượng kêu người mau chóng thu thập một chút, ngài ấy chờ người ở bên ngoài!”
Một bàn tay Lý Hoài Ân xoa mông, một cái tay khác không ngừng lau mồ hôi, hắn còn xiêu xiêu vẹo vẹo quỳ trên mặt đất. Thật là người có số khổ, hắn còn không có thời gian nghỉ ngơi, Hoàng thượng đã muốn ra ngoài đi dạo.
Lúc này chỉ mới tới Ích Châu, cách Lạc Dương còn một ngày đường nữa. Kỳ thật hắn có chút không rõ, trời đã tối, còn có cái gì mà đi dạo! Chẳng qua là vì có thể cùng Xu Tu Nghi ở riêng sao! Muốn có thế giới của hai người, nhốt trong một gian phòng không được sao! Nhất định phải hành hạ người khác chịu tội theo!
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Hoàng thượng vừa nói vừa mở sách, cúi đầu chăm chú nhìn bài đồng dao, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc mà lại thâm trầm.
Thẩm Vũ nhìn vẻ mặt nghiêm trang của hắn, khóe mắt không ngừng giật giật. Ánh mắt nàng vẫn luôn đặt trên người hắn, chứa vài phần bất mãn và ghét bỏ.
Tất nhiên Tề Ngọc có thể phát hiện ánh mắt oán niệm của nàng nhưng hắn vẫn không quay đầu, trong lòng không ngừng lẩm bẩm. Tuy những câu đồng dao này đều dễ đọc thuộc lòng, nhưng hắn lại là người không thể hát, cũng không biết dùng giọng điệu gì ngâm ra nữa!
Cuối cùng hắn khẽ hít một hơi, âm thầm hạ quyết tâm, căng da đầu mở miệng ra.
“Trường ~ đình ~ ngoại ~ cổ ~ đạo ~ biên ~, phương ——” Hoàng thượng vừa mở miệng ngâm ra tiếng thì Thẩm Vũ liền cảm thấy cả người đều không thoải mái, nàng lập tức dùng tay che miệng hắn lại để hắn không phát ra âm thanh nữa.
Bài đồng dao hay như vậy mà hắn lại ngâm ra cái giọng trọ trẹ, không nghe ra được giai điệu vốn có của nó. Hơn nữa ngôi cửu ngũ vì thể hiện ca nghệ siêu quần của chính mình, mỗi khi xướng ra một chữ liền thay đổi một âm điệu, quả thực là muốn lấy mạng người!
Lòng bàn tay non mềm của Thẩm Vũ dán ở trên môi mỏng của hắn, quanh quẩn ở chóp mũi thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt. Hơi thở nóng hổi của hắn phả ra trên mu bàn tay của nàng, vốn nên là hình ảnh ấm áp nhưng bởi vì người đối diện mà bị phá hủy.
Hai người đều lạnh mặt, rõ ràng tâm tình đều khó chịu. Hoàng thượng là do khi mình muốn hát mà bị phá, khó khăn lắm hắn mới có hứng muốn hát đồng dao mà Thẩm Vũ lại không chừa chút mặt mũi như vậy; còn Thẩm Vũ lại không chịu đựng được trình độ âm nhạc của người này, cho dù chưa từng nghe qua, mù ngâm hát cũng không nên ngâm ra loại âm thanh khó nghe như vậy chứ, quả thật là thê thảm đến không nỡ nhìn!
“Bài ‘Đưa tiễn’ hát lúc nãy, Hoàng thượng hát không đúng một chữ nào cả!” Cuối cùng Thẩm Vũ không thể nhịn được, ngữ khí vô cùng bình thản nói ra sự thật này.
Tề Ngọc nhướng nhướng mày, nhìn chằm chằm mắt nàng một lát, lại cúi đầu, tiếp tục lật sách trong tay, khẽ nói: “Vừa vặn, trẫm không thích bài đồng dao này, đổi một bài khác để hát vậy!”
Hắn vừa nói xong thì động tác lật giấy trên tay đã dừng lại, trước mắt lại là một bài đồng dao mới. Thẩm Vũ nhìn thoáng qua, đúng là ‘Du tử ngâm’. Nam nhân nhìn chữ một lần, trên mặt lộ ra vài phần ý cười nhẹ nhàng, ánh mắt cũng sáng ngời theo.
Ha, bài này thật tuyệt! Miêu tả thân tình, thích hợp nhất với loại người thiếu tình thương như Thẩm Vũ!
Hắn mới vừa hé miệng, còn chưa phát ra âm thanh nào thì trên miệng lại bị một bàn tay che lại. Hương thơm quen thuộc truyền đến, mày Tề Ngọc đột nhiên nhăn lại, vẻ bất mãn trên mặt càng thêm rõ ràng.
“Thôi, tần thiếp thật sợ người! Nếu Hoàng thượng muốn hát đồng dao như thế, vậy tần thiếp sẽ dạy người bài ‘Đưa tiễn’ vậy!” Thẩm Vũ đoạt sách từ trong tay của hắn lại, có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, giọng nói chứa vài phần thỏa hiệp.
Thật sự nàng không dám để Hoàng thượng lật nữa, càng không dám nghe hắn hát. Rõ ràng là hắn mù âm nhạc, còn nói đúng lý hợp tình như vậy. Khi còn nhỏ nàng học lễ nghĩa liêm sỉ, nhân nghĩa hiếu đạo, Nguyên Trắc phi từng hát ‘Du tử ngâm’ cho nàng nghe. Thẩm Vũ chết sống không cho Hoàng thượng mở miệng chỉ vì không muốn hắn huỷ hoại chút hồi ức ấm áp hiếm có khi còn bé.
Đối với việc nàng tự chủ động xin ra trận hành động, Tề Ngọc không hề cảm kích mà khẽ hừ một tiếng, không hài lòng khi Thẩm Vũ nhiệt tình hơn hắn. Rõ ràng hắn dẫn Thẩm Vũ tìm tuổi thơ, hiện tại tình hình như là đảo ngược thì phải.
“Trẫm không thích bài đồng dao đó, vừa nghe đã thấy khổ sở. Trẫm muốn ngây thơ chất phác như trẻ con, ngớ ngẩn như thế này!” Tề Ngọc vươn tay đè chữ ‘Đưa tiễn’ lại, không cho nàng nhìn nữa.
Hiện tại nàng ngồi ở trên giường, hắn ngồi xếp bằng ở bên chân nàng. Nàng cúi đầu, Tề Ngọc ngẩng đầu lên, mắt hai người chạm vào nhau, ánh mắt nam nhân mang theo vài phần chấp nhất, giọng nói cũng lộ ra một chút không vui.
“Làm gì có đồng dao ngớ ngẩn! Hoàng thượng người khinh bỉ đồng dao như thế, vì sao còn muốn hát! Bài ‘Đưa tiễn’ này, người thích nghe thì nghe, nếu không tần thiếp nằm xuống nghỉ tạm vậy!” Rốt cuộc Thẩm Vũ không còn lại bao nhiêu lý trí, bị hắn bức bách đến mức hầu như không còn.
Hoàng thượng luôn có cái bản lĩnh này, hắn không vui thì cũng đừng ai mong được vui vẻ, khi hắn vui vẻ, trên cơ bản thì những người bên cạnh cũng không có mấy người có thể vui vẻ theo.
“Hay rồi, quả nhiên trẫm quá dung túng nàng! Còn dám ở trước mặt trẫm lớn tiếng ồn ào!” Tề Ngọc thở dài một hơi, dường như thỏa hiệp rút móng vuốt trở về, vẻ mặt mang theo vài phần cảm khái.
Thẩm Vũ áp chế cảm xúc muốn vươn chân đá hắn, nàng cúi đầu nhìn chữ nhỏ trên sách, dần dần bình tĩnh lại. Chịu đựng một lát, nàng mới ho nhẹ một tiếng, thấp giọng ngâm nga: “Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích liên thiên vãn (Tạm dịch: ngoài trường đình, ven đường xưa, hương cỏ xanh phảng phất mấy ngày)…”
Giọng Thẩm Vũ nho nhỏ, có chút dịu dàng, xe ngựa lắc lư, xung quanh vô cùng yên lặng. Tiếng vó ngựa ở ngoài xe tựa hồ vì tiếng hát của nàng mà đệm nhạc, tiếng ngâm nga nhẹ nhàng vọng ra từ bên trong xe ngựa, làm cho ngay cả thời tiết khô nóng này cũng trở nên dịu đi vài phần.
Ban đầu Tề Ngọc vẫn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ, thái độ không quan tâm, đến khi nghe xong vài câu thì hắn lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn từ từ quay lưng lại, nhẹ nhàng dựa vào trên đùi Thẩm Vũ, đầu để trên gối nàng, khẽ nhắm hai mắt, an tĩnh nghe bài đồng dao xưa cũ này.
Cuối cùng trước khi mông Lý Hoài Ân rớt mất thì cũng được ‘ngựa cưỡi’ về đội ngũ, khó khăn lắm mới đi tới cạnh xe ngựa của Tề Ngọc. Vừa định nói vài lời thì đã nghe thấy bên trong loáng thoáng truyền đến tiếng ngâm nga dịu dàng. Cảm giác đau buồn lúc đầu vì mình không có trứng của hắn đã lập tức được chữa khỏi.
À, kỳ thật không có trứng cũng khá tốt, ít nhất khi cưỡi ngựa sẽ không làm ngộ thương đến trứng. Lúc bình thường trứng cũng sẽ không đau! Cho nên đợi lát nữa tới hành cung, hắn còn phải tuyên dương những tiểu thái giám đó một chút, bọn họ đều là nam nhân thông minh, chỉ cần trứng đau một lần, đổi lấy cả đời trứng không đau nữa!
Sau khi Thẩm Vũ hát hoàn chỉnh một bài, nàng phát hiện nam nhân đã dựa vào đầu gối của nàng ngủ rồi. Nàng chỉ cần hơi cúi đầu là có thể nhìn chính diện Hoàng thượng. Tề Ngọc nhắm hai mắt, xe ngựa lắc lư, ngẫu nhiên sẽ có ánh mặt trời xuyên thấu lọt qua màn xe, vừa đúng chiếu vào trên mặt hắn.
Khuôn mặt nam nhân vô cùng tinh xảo, cho dù nhìn gần cũng vẫn cảm thấy vô cùng hoàn mỹ. Lúc tới dịch quán, Tề Ngọc mới bị lay tỉnh, hắn vừa mở mắt thì đã nhìn thấy ý cười nhẹ nhàng trên mặt Thẩm Vũ.
“Tới rồi sao?” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, giọng nói còn mang theo vài phần mê mang.
Chỉ là lúc hắn muốn ngẩng đầu lại đau khổ rên rỉ ra tiếng. Hắn cứ ngửa cổ mà ngủ nên bị sái cổ, bây giờ chỉ cần vừa cử động cổ đã thấy vô cùng đau nhức.
Tất nhiên Thẩm Vũ cũng phát hiện chỗ hắn bị đau, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi. Nàng vươn bàn tay chậm rãi giúp hắn xoa, sau một lúc lâu mới tốt lên. Cuối cùng Tề Ngọc cũng có thể ngồi dậy, nhưng tư thế ngủ không tốt làm cho khắp thân thể hắn đều cảm thấy không thoải mái, cổ vẫn hơi sái nhưng dễ chịu hơn chút.
Thẩm Vũ nhìn tình trạng thê thảm này của hắn, không khỏi che miệng cười trộm. Tề Ngọc giơ tay che cổ lại, hung tợn trừng mắt liếc nàng, rồi chậm rãi khom lưng đi đến mép xe ngựa, hắn đột nhiên vén màn xe lên, lập tức nhảy ra ngoài.
Xe ngựa đã dừng lại một lúc, đội ngũ chủ tử ở phía sau đều từ bên trong xe bước xuống, đang chờ Tề Ngọc bước ra để đi vào trước. Tề Ngọc vẫn lấy một bàn tay che cổ lại, không ít ánh mắt đều dừng trên người hắn, thầm nghĩ Hoàng thượng bị làm sao vậy.
Hắn mở miệng định nói chuyện thì nghe bên trong xe truyền ra tiếng “Thình thịch”, như là thứ gì đụng vào trên vách xe. Tề Ngọc hơi sửng sốt, thầm nghĩ Thẩm Vũ đã làm rớt thứ gì. Đến khi hắn xốc màn xe lên nhìn, lập tức trợn tròn mắt. Thẩm Vũ trực tiếp ngã trên mặt sàn, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Khi xốc màn xe lên, ánh mặt trời cũng lập tức chiếu xạ vào, Thẩm Vũ chậm rãi giơ tay che khuất đôi mắt, như muốn tránh đi ánh sáng chói mắt.
Nàng từ từ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tề Ngọc, có chút bất đắc dĩ mà thấp giọng nói: “Chân tê rần, mới vừa đứng lên đã bị ngã.”
Lúc này hắn lại cười thành tiếng, ha ha... Đây là báo ứng!
“Đưa tay cho ta!” Nam nhân có lòng tốt vươn tay về phía nàng, nhẹ nhàng nói.
Thẩm Vũ cố hết sức nâng tay lên, đặt vào trong lòng bàn tay hắn. Kết quả Tề Ngọc lạ quơ quơ một cái tay khác về phía nàng. Hiện tại nàng đang ở tư thế giơ hai tay, có chút chật vật, nàng vừa định mượn dùng lực đỡ của tay Hoàng thượng, cong đầu gối sau đó chuẩn bị đứng lên, không ngờ nam nhân trực tiếp nắm lấy đôi tay nàng, hơi dùng sức một chút đã kéo cả người nàng từ trong xe ngựa ra.
Lý Hoài Ân đã sớm từ trên lưng ngựa bò xuống, hiện tại hai chân đang run rẩy đứng chờ. Trong lòng hắn không ngừng lầm bầm, Xu Uyển nghi cũng quá hại người, còn không nhanh từ trong xe ngựa lăn ra đây! Hắn đã không đứng được nữa rồi.
Thẩm Vũ bị kéo ra, đương nhiên dáng vẻ vô cùng chật vật, không ít người nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, đều sôi nổi cúi đầu âm thầm cười trộm. Cuối cùng vẫn là Tề Ngọc đại phát từ bi, dùng sức đỡ nàng đứng dậy.
Lăn lộn hồi lâu, Thẩm Vũ mới miễn cưỡng để Minh Ngữ và Minh Tâm nâng nàng vào dịch quán. Cũng không biết cố ý hay là trùng hợp, phòng năm người Thẩm Vũ các nàng hoặc là đối diện, hoặc là sát nhau. Như vậy bất luận làm cái gì sẽ bị đối phương dễ dàng biết được.
Minh Tâm và Minh Âm đang vội vàng thu dọn, Thẩm Vũ ngồi ở trên ghế, hai chân không ngừng run rẩy. Đến bây giờ vẫn còn cảm thấy tê, cử động một chút là vô cùng khó chịu. Sớm biết như thế này, lúc ấy nàng không nên cắn răng để Hoàng thượng nằm ngủ ở trên đùi, thật sự nên trực tiếp tát cho một cái, ném cái gương mặt đẹp mà chán ghét kia lên vách xe, muốn moi cũng không moi ra được.
Đáy lòng Thẩm Vũ đang bất mãn oán giận thì Lý Hoài Ân khập khiễng đi đến, cất giọng nói: “Xu Tu nghi, Hoàng thượng kêu người mau chóng thu thập một chút, ngài ấy chờ người ở bên ngoài!”
Một bàn tay Lý Hoài Ân xoa mông, một cái tay khác không ngừng lau mồ hôi, hắn còn xiêu xiêu vẹo vẹo quỳ trên mặt đất. Thật là người có số khổ, hắn còn không có thời gian nghỉ ngơi, Hoàng thượng đã muốn ra ngoài đi dạo.
Lúc này chỉ mới tới Ích Châu, cách Lạc Dương còn một ngày đường nữa. Kỳ thật hắn có chút không rõ, trời đã tối, còn có cái gì mà đi dạo! Chẳng qua là vì có thể cùng Xu Tu Nghi ở riêng sao! Muốn có thế giới của hai người, nhốt trong một gian phòng không được sao! Nhất định phải hành hạ người khác chịu tội theo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.