Chương 113: Bí động
Địch Ốc
29/08/2013
"Hồ đại thúc, ta dò hỏi thì biết thực sự có thể đổi một viên nguyên thạch lấy một túi gạo ngon ở trại kia, chúng ta cũng đi thử xem."
Hồ Thành gật đầu, lần trước tìm được đường sống trong chỗ chết, đám Thanh Lang không chết thì cũng bỏ trốn, lão vội vàng đưa người đến khu mỏ kia khác thác sạch sẽ trong vòng ba ngày, thu hoạch cũng khá phong phú.
Khi rời khỏi hang động, Hồ Thành liền nghe được tin có người đổi tinh thạch với giá cao, lão thầm băn khoăn không biết có phải may mắn của mình đã đến hay không. Lão bèn phái một người đi trước tìm hiểu, sau khi xác thực tin tức là chính xác, sáu người mỗi người liền vác một túi đầy tinh thạch và nguyên thạch đến thôn trại mà Dương Vân chiếm giữ.
Dọc đường lưu dân nối đuôi nhau không dứt, có người thì vác tinh thạch trên người, lòng tràn ngập hy vọng như bọn họ, người thì mặt mày hớn hở khiêng lương thực trở về, nhóm người Hồ Thành lại càng thấy vững tâm hơn.
Xung quanh thôn trại thường khá an toàn, mọi thôn trại đều sẽ tự giữ trật tự những vùng phụ cận, bằng không lưu dân đến đổi đồ ăn chắc chắn sẽ bị cướp, đến lúc đó còn ai dám đến thôn trại đó nữa chứ? Cho dù người trong trại muốn cướp đồ của lưu dân thì cũng không ra tay ở những khu vực gần thôn trại của mình, như thỏ không ăn cỏ gần hang.
Đi đến gần cửa trại, Hồ Thành đột nhiên dừng lại, hai mắt sững sờ nhìn lá cờ có phần buồn cười cắm trên tường trại.
"Hồ đại thúc, người sao vậy?"
"Không có gì, chúng ta vào thôi."
Hồ Thành cùng mọi người tiến vào trong trại, thuận lợi đổi được không ít đồ ăn. Nguyên thạch mà bọn họ mang đến có chất lượng khá tốt nên số lượng thức ăn đổi được cũng nhiều hơn, có người dù lưng vác tay cầm thì cũng phải chia thành mấy lần mới mang về được hết.
"Mọi người hãy mang lương thực về trước, ta muốn gặp trại chủ ở đây."
"Thúc tìm trại chủ làm gì, người ta sẽ gặp thúc sao?"
"Ta đi thử xem sao, biết đâu trại chủ lại là đồng hương Ngô quốc của ta."
"Ồ."
Hồ Thành tìm một thành viên trong trại rồi gửi lời muốn gặp mặt trại chủ, vừa đúng dịp hai ngày này Dương Vân cho người trong trại tìm hiểu tin tức ở bên ngoài, Hồ Thành đã sống trên đảo hơn ba mươi năm nên cũng khá nổi danh trong số các lưu dân, vì thế lập tức được người dẫn vào bên trong mộc đường của thôn trại.
Khi trông thấy ba thanh niên ngồi giữa mộc đường, Hồ Thành thầm nghĩ đây chính là ba vị trại chủ mà bên ngoài đang đồn thổi, họ thật sự còn quá trẻ. Điều khó hiểu chính là dựa theo thứ tự chỗ ngồi, người thanh niên hơn hai mươi - vốn là người lớn nhất lại là tam trại chủ.
"Hồ Thành bái kiến ba vị trại chủ." Lão không suy nghĩ vẩn vơ nữa mà chắp tay thi lễ với ba người ngồi trên.
"Hồ đại thúc, chúng ta đều là đồng hương nên không cần đa lễ đâu." Dương Vân đáp lại, giọng quê hương của hắn khiến Hồ Thành suýt nữa thì rơi lệ.
"Các vị thực sự là người Ngô quốc sao?" Hồ Thành mừng rỡ hỏi.
"Không sai, chẳng lẽ trên đảo không có người đến từ Ngô quốc sao?" Dương Vân bèn hỏi.
"Nhiều nhất trên đảo là dân Đại Trần, tiếp đó là ba nước tại Đông Hải, người Ngô quốc đương nhiên cũng có nhưng lại khá thưa thớt, không thể tập trung thành các nhóm lớn như ba nước của Đông Hải. Mấy năm gần đây người đến từ Ngô quốc ngày một ít, hơn nữa những lưu dân như chúng ta nếu không chui rúc trong các hang động để khai thác mỏ ngày qua ngày thì cũng trốn đông trốn tây trên đảo, muốn gặp được một người đồng hương mới tới cũng khó." Hồ Thành thở dài, "Lão đến đây là để nghe ngóng tin tức về Ngô quốc, không biết ba vị trại chủ có phải là người ở Quảng Linh phủ hay không?"
"Không phải, ta tên là Dương Vân, đến từ Phượng Minh phủ, vị này là Triệu Giai Đông Ngô thành, còn Mộ Viễn là người của Trục Lãng quốc."
Hồ Thành lộ vẻ thất vọng, nhưng vẫn hỏi tiếp: "Vậy ba vị từng nghe danh Hồ gia ở Quảng Linh phủ chưa? Đây là một tộc lớn ở nơi đó."
Quảng Linh phủ khá nổi danh nên Dương Vân và Triệu Giai đương nhiên biết rõ về nơi này, đây là một trong năm phủ lớn của Nam Ngô, về phần Hồ gia thì hai người đều lắc đầu, Hồ Thành thở dài nói: "Ôi, vậy lão đã quấy rầy ba vị trại chủ rồi, tại hạ không còn chuyện gì nữa, xin cáo từ."
"Xin dừng bước." Dương Vân gọi Hồ Thành, hắn nhìn vào mắt lão rồi chậm rãi hỏi: "Đại thúc có muốn quay trở về Ngô quốc không?"
"Cái gì?" Hồ Thành sửng sờ, "Muốn chứ, có nằm mơ lão cũng muốn! Dương trại chủ... ngài, ngài có cách để quay trở về ư?"
"Có một cách, một lúc nhiều người đương nhiên không thể, nhưng chỉ sáu người thì có thể thử một lần."
"Sao ngài biết chúng ta có sáu người?" Hồ Thành thắc mắc.
"Hãy đưa tay ra."
Hồ Thành vươn tay ra theo lời, Dương Vân lập tức dùng ngón tay bắn một đồng tiền vào tay lão.
Hồ Thành run rẩy lấy ra một đồng tiền khác ở trong túi, hai đồng tiền giống nhau như đúc nằm song song trên lòng bàn tay.
Qua cơn kích động, Hồ Thành khom người vái lạy, "Thì ra là ân công, Hồ mỗ có mắt không tròng, thật đáng chết!"
"Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, Hồ đại thúc không cần đa lễ." Dương Vân đáp.
"Hả? Ngươi cứu Hồ đại thúc lúc nào vậy?" Triệu Giai chen vào, trong khi Dương Vân giải thích cho Triệu Giai, Hồ Thành cũng lẳng lặng suy nghĩ, nếu Dương Vân chính là ân công đã cứu lão lần trước thì chắc hẳn hắn đã nghe được những lời mà Thanh Lang nói, cũng biết chuyện về bí động. Có điều sau khi cứu lão, Dương Vân vẫn không hề lộ mặt, từ đó có thể thấy lúc đó hắn không hề để tâm đến bí động.
Song việc này đã xảy ra từ mấy ngày trước, không biết chừng hắn đã dò hỏi chuyện về bí động từ những người khác nên bắt đầu cảm thấy có hứng thú, việc lão đến đây chẳng khác nào tự đưa đầu vào lưới. Chỉ có điều Hồ Thành lại nghĩ đến một vấn đề khác, năm nay lão đã gần sáu mươi, cả đời phải chịu vô vàn đắng cay, gặp vô số khổ nạn, vì nắm bí mật về bí động trong tay mà ngày ngày nơm nớp lo sợ, nếu như có thể đổi nó lấy một cơ hội trở về cố hương, dù chỉ là một tia hy vọng thì một lão già xương cốt rã rời như lão còn phải băn khoăn nữa sao? Vả lại vị Dương trại chủ này đã từng cứu lão, chắc hẳn hắn cũng không phải là một người tham lam tàn nhẫn.
Bởi vậy sau khi Dương Vân giải thích cho Triệu Giai xong, Hồ Thành lập tức mở lời: "Hồ mỗ từng phát hiện một bí động trên đảo, nếu Dương trại chủ thật sự có thể giúp lão trở về cố hương, lão nguyện ý tặng tin tức về bí động cho ngài."
"Ồ, thực sự có bí động sao?" Dương Vân cũng hơi ngạc nhiên, việc hắn đưa nhóm người Hồ Thành quay về Ngô quốc chỉ là cử chỉ vô tình trong lúc tâm huyết dâng trào, nỗi nhớ nhà của Hồ Thành đã làm hắn cảm động, dù sao thì Nguyệt Ảnh toa cũng có thể chở mười mấy người, bọn hắn chỉ có ba người, thêm sáu người nữa thì cũng chỉ hơi chen chúc một tí mà thôi.
Lần trước khi nghe đến bí động Dương Vân cũng không hề để trong lòng, sau đó hắn nhanh chóng vứt chuyện này ra khỏi đầu, theo hắn nghĩ thì bí động này chẳng qua chỉ là một khu vực hình thành một ít tinh thạch có chất lượng cao nhưng khá bí ẩn, chỉ có mình Hồ Thành biết đường đến khu vực này mà thôi.
Vừa nghe đến hai từ bí động, hai mắt Triệu Giai lập tức sáng lên, Mộ Viễn thì lôi vài chiếc thẻ tre mà hắn mới tìm được ra, bắt đầu gieo quẻ xem cát hung thế nào.
"Quẻ đại cát, có thể đi." Nhìn bộ dáng thì Mộ Viễn rất tiềm lực trở thành thần côn.
"Nào nào, chúng ta đi thử xem." Triệu Giai nói.
---------------------------
Hồ Thành dẫn đường, Dương Vân, Triệu Giai và Mộ Viễn bắt đầu khởi hành, nhân lúc trời tối mà tiến vào một hang động, sau khi đã rẽ qua vô số khúc cua, cuối cùng đoàn người có mặt tại một hang động vẫn còn dung nham hoạt động, nơi này vô cùng rộng lớn, thoạt nhìn không kèm một gian đại điện chút nào.
"Nơi này chính là bí động sao?" Triệu Giai bèn hỏi.
"Không, đây chỉ mới là cửa vào bí động." Hồ Thành trả lời.
"Ngoại trừ lối vào, nơi này còn có đường ra ư?"
Hang động khổng lồ được dung nham đỏ rực chiếu sáng, chỉ nhìn qua cũng thấy cả hang động không hề có lối ra nào khác.
Hồ Thành nói: "Một lát nữa lối vào bí động mới lộ ra."
Đoàn người đợi thêm khoảng nửa canh giờ, "Ồ? Dung nham đang hạ xuống kìa!" Mộ Viễn ngạc nhiên thốt lên.
"Đúng vậy, cứ cách một khoảng thời gian dung nham ở đây lại hạ xuống, những lúc khác thì lối vào bí động sẽ nằm phía dưới dung nham nóng chảy."
"Nhưng vẫn chưa thấy lối vào bí động ở đâu!"
"Hãy chờ thêm một lát."
Lại qua nửa canh giờ, lớp dung nham đã hạ xuống gần một trượng, trên mặt đất chợt xuất hiện những đường rãnh giăng khắp nơi, dung nham nóng xuôi theo các đường rãnh chảy xuống dưới.
Hồ Thành vội nói: "Được rồi." Sau đó dẫn đầu đoàn người tiến về phía một thạch thai nhô lên khỏi lớp dung nham, tiếp đó thả người nhảy xuống.
Phía dưới là dung nham nóng chảy, Hồ Thành muốn tự sát sao? Nhóm người lập tức xông về phía trước, bên dưới thạch thai chỉ toàn là dung nham cuồn cuộn, làm gì có bóng dáng Hồ Thành chứ.
"Không sao cả, mọi người cứ nhảy xuống đi." Giọng Hồ Thành vang lên từ bên dưới, nhưng vẫn không có ai nhìn thấy lão.
"Ảo trận?" Trước khi nhảy xuống dưới Dương Vân đã triệu hồi Nguyệt Ảnh toa để cho an toàn, Nguyệt Ảnh toa biến lớn ba thước đệm ở dưới chân.
Khi rơi vào dòng dung nham, Dương Vân cảm thấy cơ thể lắc lư một hồi, sau đó cả người bị một luồng sức mạnh nào đó đẩy vào một cửa động bằng thạch bích ngay sát bên ngoài dung nham nóng chảy.
"Thì ra không phải ảo trận mà là một cái Khiên Dẫn thuật." Dương Vân thầm nghĩ rồi hỏi Hồ Thành đang đứng bên cạnh: "Sao lão lại phát hiện được lối đi này?"
"Lão bị người khác đuổi theo, không cẩn thận nên trượt chân rơi xuống, nào ngờ đây lại là bí động."
"Thì ra là thế." Dương Vân quay đầu về phía ngoài động gọi to: "Nhảy xuống đi."
Triệu Giai kéo Mộ Viễn cùng nhảy xuống, cũng bị đưa đến bên trong bí động.
"Không ngờ lại có một nơi như thế này, nhưng chúng ta trở về bằng cách nào?" Mộ Viễn dò hỏi.
"Lối ra nằm ở chỗ khác, chỉ cần đi tới đó sẽ tự động bị tống ra khỏi bí động." Hồ Thành nói.
Dương Vân và Triệu Giai đưa mắt nhìn nhau, không chỉ có Khiên Dẫn thuật mà còn cả pháp trận truyền tống, đây chắc chắn là bí động do tu luyện giả tạo ra, nhưng chẳng biết bí động này có tác dụng gì.
Hồ Thành tiếp đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói: "Trong bí động này có một mạch khoáng hỏa tinh thạch thượng đẳng, lão đang đợi đến lần tiếp theo sẽ khai thác hết."
Mọi người nhanh chóng tiến vào khu vực mà Hồ Thành vừa nói, quả nhiên trên vách động có một mạch khoáng đỏ thẫm rộng chừng một thước, dài vài chục trượng, bên trên còn có dấu vết đào bới.
"Lão không dám đưa người khác đến đây, chỉ có vài lần hết tinh thạch không thể trụ được nữa nên mới đến đây lấy vài khối, ai ngờ lại bị người hữu tâm đoán được rằng lão biết một bí động, tự chuốc họa vào người." Hồ Thành than thở.
Dương Vân thấy hang động vẫn tiếp tục kéo dài vào sâu bên trong, bèn hỏi: "Bên kia hang động thông đến đâu?"
"Phía trước hang động có hai con đường, bên trái thông đến lối ra, bên phải thì tựa như một mê cung, đường rẽ quá nhiều nên lão không dám đi quá sâu." Hồ Thành đáp.
"Ồ? Chúng ta đến đấy xem sao." Dương Vân nói với Triệu Giai và Mộ Viễn.
Ba người đến lối rẽ bên trái quan sát, cách đó không xa là một cái pháp trận truyền tống, còn bên phải quả nhiên chi chít lối rẽ như một cái mạng nhện.
"Mộ Viễn, gieo một quẻ xem nên đi hướng nào." Dương Vân nói.
Mộ Viễn tung thẻ tre, nhìn một lúc lâu rồi quả quyết chỉ tay về một lối rẽ, "Đi bên này, thượng thượng đại cát."
Theo chỉ dẫn của "Thần toán" Mộ Viễn, nhóm Dương Vân liên tiếp băng qua vô số hang động và lối rẽ, dần dần tiến vào sâu bên trong bí động.
Đi hơn nửa ngày bên trong hang động vừa ngột ngạt lại vừa chật hẹp, Triệu Giai bắt đầu bực mình, "Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy, chúng ta quay về thôi."
Dương Vân đang định trả lời thì đột nhiên cảm thấy Thất Tình châu trên cổ tay bỗng nóng như bị lửa thiêu, còn chưa kịp nhận ra hạt châu nào nóng lên thì lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, cảm giác như bị ai đó đập một gậy thật mạnh vào gáy, hai mắt nổ đom đóm, suýt tí nữa thì té xỉu.
Chấn Hồn thuật! Có người đánh lén!
Dương Vân vừa sợ vừa giận, quay đầu lại nhìn thì phát hiện Triệu Giai và Mộ Viễn đã bất tỉnh, nếu hắn không có thức hải, thần niệm lại mạnh mẽ thì hiện giờ đã không khác gì hai người bọn họ rồi.
Cố nén cơn đau nhức trên đầu, Dương Vân vội vàng triệu hồi Nguyệt Ảnh toa, hang động khá chật hẹp nên Nguyệt Ảnh toa chỉ hóa lớn khoảng hơn một trượng, Dương Vân kéo hai người bị ngất xỉu lên Nguyệt Ảnh toa, vừa lên thì lại có một làn sóng vô hình tập kích, hào quang xung quanh Nguyệt Ảnh toa chợt lóe lên ngăn cản Chấn Hồn thuật này.
Ai vậy? Tuy Chấn Hồn thuật vừa rồi được thi triển thông qua trận pháp nhưng thần niệm khống chế Chấn Hồn thuật lại vô cùng cường đại, điều này khiến trong lòng Dương Vân có một cảm giác cực kỳ không ổn.
Hồ Thành gật đầu, lần trước tìm được đường sống trong chỗ chết, đám Thanh Lang không chết thì cũng bỏ trốn, lão vội vàng đưa người đến khu mỏ kia khác thác sạch sẽ trong vòng ba ngày, thu hoạch cũng khá phong phú.
Khi rời khỏi hang động, Hồ Thành liền nghe được tin có người đổi tinh thạch với giá cao, lão thầm băn khoăn không biết có phải may mắn của mình đã đến hay không. Lão bèn phái một người đi trước tìm hiểu, sau khi xác thực tin tức là chính xác, sáu người mỗi người liền vác một túi đầy tinh thạch và nguyên thạch đến thôn trại mà Dương Vân chiếm giữ.
Dọc đường lưu dân nối đuôi nhau không dứt, có người thì vác tinh thạch trên người, lòng tràn ngập hy vọng như bọn họ, người thì mặt mày hớn hở khiêng lương thực trở về, nhóm người Hồ Thành lại càng thấy vững tâm hơn.
Xung quanh thôn trại thường khá an toàn, mọi thôn trại đều sẽ tự giữ trật tự những vùng phụ cận, bằng không lưu dân đến đổi đồ ăn chắc chắn sẽ bị cướp, đến lúc đó còn ai dám đến thôn trại đó nữa chứ? Cho dù người trong trại muốn cướp đồ của lưu dân thì cũng không ra tay ở những khu vực gần thôn trại của mình, như thỏ không ăn cỏ gần hang.
Đi đến gần cửa trại, Hồ Thành đột nhiên dừng lại, hai mắt sững sờ nhìn lá cờ có phần buồn cười cắm trên tường trại.
"Hồ đại thúc, người sao vậy?"
"Không có gì, chúng ta vào thôi."
Hồ Thành cùng mọi người tiến vào trong trại, thuận lợi đổi được không ít đồ ăn. Nguyên thạch mà bọn họ mang đến có chất lượng khá tốt nên số lượng thức ăn đổi được cũng nhiều hơn, có người dù lưng vác tay cầm thì cũng phải chia thành mấy lần mới mang về được hết.
"Mọi người hãy mang lương thực về trước, ta muốn gặp trại chủ ở đây."
"Thúc tìm trại chủ làm gì, người ta sẽ gặp thúc sao?"
"Ta đi thử xem sao, biết đâu trại chủ lại là đồng hương Ngô quốc của ta."
"Ồ."
Hồ Thành tìm một thành viên trong trại rồi gửi lời muốn gặp mặt trại chủ, vừa đúng dịp hai ngày này Dương Vân cho người trong trại tìm hiểu tin tức ở bên ngoài, Hồ Thành đã sống trên đảo hơn ba mươi năm nên cũng khá nổi danh trong số các lưu dân, vì thế lập tức được người dẫn vào bên trong mộc đường của thôn trại.
Khi trông thấy ba thanh niên ngồi giữa mộc đường, Hồ Thành thầm nghĩ đây chính là ba vị trại chủ mà bên ngoài đang đồn thổi, họ thật sự còn quá trẻ. Điều khó hiểu chính là dựa theo thứ tự chỗ ngồi, người thanh niên hơn hai mươi - vốn là người lớn nhất lại là tam trại chủ.
"Hồ Thành bái kiến ba vị trại chủ." Lão không suy nghĩ vẩn vơ nữa mà chắp tay thi lễ với ba người ngồi trên.
"Hồ đại thúc, chúng ta đều là đồng hương nên không cần đa lễ đâu." Dương Vân đáp lại, giọng quê hương của hắn khiến Hồ Thành suýt nữa thì rơi lệ.
"Các vị thực sự là người Ngô quốc sao?" Hồ Thành mừng rỡ hỏi.
"Không sai, chẳng lẽ trên đảo không có người đến từ Ngô quốc sao?" Dương Vân bèn hỏi.
"Nhiều nhất trên đảo là dân Đại Trần, tiếp đó là ba nước tại Đông Hải, người Ngô quốc đương nhiên cũng có nhưng lại khá thưa thớt, không thể tập trung thành các nhóm lớn như ba nước của Đông Hải. Mấy năm gần đây người đến từ Ngô quốc ngày một ít, hơn nữa những lưu dân như chúng ta nếu không chui rúc trong các hang động để khai thác mỏ ngày qua ngày thì cũng trốn đông trốn tây trên đảo, muốn gặp được một người đồng hương mới tới cũng khó." Hồ Thành thở dài, "Lão đến đây là để nghe ngóng tin tức về Ngô quốc, không biết ba vị trại chủ có phải là người ở Quảng Linh phủ hay không?"
"Không phải, ta tên là Dương Vân, đến từ Phượng Minh phủ, vị này là Triệu Giai Đông Ngô thành, còn Mộ Viễn là người của Trục Lãng quốc."
Hồ Thành lộ vẻ thất vọng, nhưng vẫn hỏi tiếp: "Vậy ba vị từng nghe danh Hồ gia ở Quảng Linh phủ chưa? Đây là một tộc lớn ở nơi đó."
Quảng Linh phủ khá nổi danh nên Dương Vân và Triệu Giai đương nhiên biết rõ về nơi này, đây là một trong năm phủ lớn của Nam Ngô, về phần Hồ gia thì hai người đều lắc đầu, Hồ Thành thở dài nói: "Ôi, vậy lão đã quấy rầy ba vị trại chủ rồi, tại hạ không còn chuyện gì nữa, xin cáo từ."
"Xin dừng bước." Dương Vân gọi Hồ Thành, hắn nhìn vào mắt lão rồi chậm rãi hỏi: "Đại thúc có muốn quay trở về Ngô quốc không?"
"Cái gì?" Hồ Thành sửng sờ, "Muốn chứ, có nằm mơ lão cũng muốn! Dương trại chủ... ngài, ngài có cách để quay trở về ư?"
"Có một cách, một lúc nhiều người đương nhiên không thể, nhưng chỉ sáu người thì có thể thử một lần."
"Sao ngài biết chúng ta có sáu người?" Hồ Thành thắc mắc.
"Hãy đưa tay ra."
Hồ Thành vươn tay ra theo lời, Dương Vân lập tức dùng ngón tay bắn một đồng tiền vào tay lão.
Hồ Thành run rẩy lấy ra một đồng tiền khác ở trong túi, hai đồng tiền giống nhau như đúc nằm song song trên lòng bàn tay.
Qua cơn kích động, Hồ Thành khom người vái lạy, "Thì ra là ân công, Hồ mỗ có mắt không tròng, thật đáng chết!"
"Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, Hồ đại thúc không cần đa lễ." Dương Vân đáp.
"Hả? Ngươi cứu Hồ đại thúc lúc nào vậy?" Triệu Giai chen vào, trong khi Dương Vân giải thích cho Triệu Giai, Hồ Thành cũng lẳng lặng suy nghĩ, nếu Dương Vân chính là ân công đã cứu lão lần trước thì chắc hẳn hắn đã nghe được những lời mà Thanh Lang nói, cũng biết chuyện về bí động. Có điều sau khi cứu lão, Dương Vân vẫn không hề lộ mặt, từ đó có thể thấy lúc đó hắn không hề để tâm đến bí động.
Song việc này đã xảy ra từ mấy ngày trước, không biết chừng hắn đã dò hỏi chuyện về bí động từ những người khác nên bắt đầu cảm thấy có hứng thú, việc lão đến đây chẳng khác nào tự đưa đầu vào lưới. Chỉ có điều Hồ Thành lại nghĩ đến một vấn đề khác, năm nay lão đã gần sáu mươi, cả đời phải chịu vô vàn đắng cay, gặp vô số khổ nạn, vì nắm bí mật về bí động trong tay mà ngày ngày nơm nớp lo sợ, nếu như có thể đổi nó lấy một cơ hội trở về cố hương, dù chỉ là một tia hy vọng thì một lão già xương cốt rã rời như lão còn phải băn khoăn nữa sao? Vả lại vị Dương trại chủ này đã từng cứu lão, chắc hẳn hắn cũng không phải là một người tham lam tàn nhẫn.
Bởi vậy sau khi Dương Vân giải thích cho Triệu Giai xong, Hồ Thành lập tức mở lời: "Hồ mỗ từng phát hiện một bí động trên đảo, nếu Dương trại chủ thật sự có thể giúp lão trở về cố hương, lão nguyện ý tặng tin tức về bí động cho ngài."
"Ồ, thực sự có bí động sao?" Dương Vân cũng hơi ngạc nhiên, việc hắn đưa nhóm người Hồ Thành quay về Ngô quốc chỉ là cử chỉ vô tình trong lúc tâm huyết dâng trào, nỗi nhớ nhà của Hồ Thành đã làm hắn cảm động, dù sao thì Nguyệt Ảnh toa cũng có thể chở mười mấy người, bọn hắn chỉ có ba người, thêm sáu người nữa thì cũng chỉ hơi chen chúc một tí mà thôi.
Lần trước khi nghe đến bí động Dương Vân cũng không hề để trong lòng, sau đó hắn nhanh chóng vứt chuyện này ra khỏi đầu, theo hắn nghĩ thì bí động này chẳng qua chỉ là một khu vực hình thành một ít tinh thạch có chất lượng cao nhưng khá bí ẩn, chỉ có mình Hồ Thành biết đường đến khu vực này mà thôi.
Vừa nghe đến hai từ bí động, hai mắt Triệu Giai lập tức sáng lên, Mộ Viễn thì lôi vài chiếc thẻ tre mà hắn mới tìm được ra, bắt đầu gieo quẻ xem cát hung thế nào.
"Quẻ đại cát, có thể đi." Nhìn bộ dáng thì Mộ Viễn rất tiềm lực trở thành thần côn.
"Nào nào, chúng ta đi thử xem." Triệu Giai nói.
---------------------------
Hồ Thành dẫn đường, Dương Vân, Triệu Giai và Mộ Viễn bắt đầu khởi hành, nhân lúc trời tối mà tiến vào một hang động, sau khi đã rẽ qua vô số khúc cua, cuối cùng đoàn người có mặt tại một hang động vẫn còn dung nham hoạt động, nơi này vô cùng rộng lớn, thoạt nhìn không kèm một gian đại điện chút nào.
"Nơi này chính là bí động sao?" Triệu Giai bèn hỏi.
"Không, đây chỉ mới là cửa vào bí động." Hồ Thành trả lời.
"Ngoại trừ lối vào, nơi này còn có đường ra ư?"
Hang động khổng lồ được dung nham đỏ rực chiếu sáng, chỉ nhìn qua cũng thấy cả hang động không hề có lối ra nào khác.
Hồ Thành nói: "Một lát nữa lối vào bí động mới lộ ra."
Đoàn người đợi thêm khoảng nửa canh giờ, "Ồ? Dung nham đang hạ xuống kìa!" Mộ Viễn ngạc nhiên thốt lên.
"Đúng vậy, cứ cách một khoảng thời gian dung nham ở đây lại hạ xuống, những lúc khác thì lối vào bí động sẽ nằm phía dưới dung nham nóng chảy."
"Nhưng vẫn chưa thấy lối vào bí động ở đâu!"
"Hãy chờ thêm một lát."
Lại qua nửa canh giờ, lớp dung nham đã hạ xuống gần một trượng, trên mặt đất chợt xuất hiện những đường rãnh giăng khắp nơi, dung nham nóng xuôi theo các đường rãnh chảy xuống dưới.
Hồ Thành vội nói: "Được rồi." Sau đó dẫn đầu đoàn người tiến về phía một thạch thai nhô lên khỏi lớp dung nham, tiếp đó thả người nhảy xuống.
Phía dưới là dung nham nóng chảy, Hồ Thành muốn tự sát sao? Nhóm người lập tức xông về phía trước, bên dưới thạch thai chỉ toàn là dung nham cuồn cuộn, làm gì có bóng dáng Hồ Thành chứ.
"Không sao cả, mọi người cứ nhảy xuống đi." Giọng Hồ Thành vang lên từ bên dưới, nhưng vẫn không có ai nhìn thấy lão.
"Ảo trận?" Trước khi nhảy xuống dưới Dương Vân đã triệu hồi Nguyệt Ảnh toa để cho an toàn, Nguyệt Ảnh toa biến lớn ba thước đệm ở dưới chân.
Khi rơi vào dòng dung nham, Dương Vân cảm thấy cơ thể lắc lư một hồi, sau đó cả người bị một luồng sức mạnh nào đó đẩy vào một cửa động bằng thạch bích ngay sát bên ngoài dung nham nóng chảy.
"Thì ra không phải ảo trận mà là một cái Khiên Dẫn thuật." Dương Vân thầm nghĩ rồi hỏi Hồ Thành đang đứng bên cạnh: "Sao lão lại phát hiện được lối đi này?"
"Lão bị người khác đuổi theo, không cẩn thận nên trượt chân rơi xuống, nào ngờ đây lại là bí động."
"Thì ra là thế." Dương Vân quay đầu về phía ngoài động gọi to: "Nhảy xuống đi."
Triệu Giai kéo Mộ Viễn cùng nhảy xuống, cũng bị đưa đến bên trong bí động.
"Không ngờ lại có một nơi như thế này, nhưng chúng ta trở về bằng cách nào?" Mộ Viễn dò hỏi.
"Lối ra nằm ở chỗ khác, chỉ cần đi tới đó sẽ tự động bị tống ra khỏi bí động." Hồ Thành nói.
Dương Vân và Triệu Giai đưa mắt nhìn nhau, không chỉ có Khiên Dẫn thuật mà còn cả pháp trận truyền tống, đây chắc chắn là bí động do tu luyện giả tạo ra, nhưng chẳng biết bí động này có tác dụng gì.
Hồ Thành tiếp đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói: "Trong bí động này có một mạch khoáng hỏa tinh thạch thượng đẳng, lão đang đợi đến lần tiếp theo sẽ khai thác hết."
Mọi người nhanh chóng tiến vào khu vực mà Hồ Thành vừa nói, quả nhiên trên vách động có một mạch khoáng đỏ thẫm rộng chừng một thước, dài vài chục trượng, bên trên còn có dấu vết đào bới.
"Lão không dám đưa người khác đến đây, chỉ có vài lần hết tinh thạch không thể trụ được nữa nên mới đến đây lấy vài khối, ai ngờ lại bị người hữu tâm đoán được rằng lão biết một bí động, tự chuốc họa vào người." Hồ Thành than thở.
Dương Vân thấy hang động vẫn tiếp tục kéo dài vào sâu bên trong, bèn hỏi: "Bên kia hang động thông đến đâu?"
"Phía trước hang động có hai con đường, bên trái thông đến lối ra, bên phải thì tựa như một mê cung, đường rẽ quá nhiều nên lão không dám đi quá sâu." Hồ Thành đáp.
"Ồ? Chúng ta đến đấy xem sao." Dương Vân nói với Triệu Giai và Mộ Viễn.
Ba người đến lối rẽ bên trái quan sát, cách đó không xa là một cái pháp trận truyền tống, còn bên phải quả nhiên chi chít lối rẽ như một cái mạng nhện.
"Mộ Viễn, gieo một quẻ xem nên đi hướng nào." Dương Vân nói.
Mộ Viễn tung thẻ tre, nhìn một lúc lâu rồi quả quyết chỉ tay về một lối rẽ, "Đi bên này, thượng thượng đại cát."
Theo chỉ dẫn của "Thần toán" Mộ Viễn, nhóm Dương Vân liên tiếp băng qua vô số hang động và lối rẽ, dần dần tiến vào sâu bên trong bí động.
Đi hơn nửa ngày bên trong hang động vừa ngột ngạt lại vừa chật hẹp, Triệu Giai bắt đầu bực mình, "Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy, chúng ta quay về thôi."
Dương Vân đang định trả lời thì đột nhiên cảm thấy Thất Tình châu trên cổ tay bỗng nóng như bị lửa thiêu, còn chưa kịp nhận ra hạt châu nào nóng lên thì lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, cảm giác như bị ai đó đập một gậy thật mạnh vào gáy, hai mắt nổ đom đóm, suýt tí nữa thì té xỉu.
Chấn Hồn thuật! Có người đánh lén!
Dương Vân vừa sợ vừa giận, quay đầu lại nhìn thì phát hiện Triệu Giai và Mộ Viễn đã bất tỉnh, nếu hắn không có thức hải, thần niệm lại mạnh mẽ thì hiện giờ đã không khác gì hai người bọn họ rồi.
Cố nén cơn đau nhức trên đầu, Dương Vân vội vàng triệu hồi Nguyệt Ảnh toa, hang động khá chật hẹp nên Nguyệt Ảnh toa chỉ hóa lớn khoảng hơn một trượng, Dương Vân kéo hai người bị ngất xỉu lên Nguyệt Ảnh toa, vừa lên thì lại có một làn sóng vô hình tập kích, hào quang xung quanh Nguyệt Ảnh toa chợt lóe lên ngăn cản Chấn Hồn thuật này.
Ai vậy? Tuy Chấn Hồn thuật vừa rồi được thi triển thông qua trận pháp nhưng thần niệm khống chế Chấn Hồn thuật lại vô cùng cường đại, điều này khiến trong lòng Dương Vân có một cảm giác cực kỳ không ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.