Chương 5: có thêm tiền
Địch Ốc
10/04/2013
Dương Lâm chờ mong chưa được bao lâu thì tiểu nhị đã dẫn một ông cụ mặc áo gấm trở về.
Ông cụ mặc áo gấm cầm lên một cây Nguyệt Quang thảo, cẩn thận phủi đi phần đất bùn bám rễ, cẩn thận đánh giá.
Lúc này ông cụ lại lấy ra một chiếc kim châm và đâm vào phần rễ của Nguyệt Quang thảo, sau đó nhẹ nhàng đặt phần đầu mũi kim vào lưỡi để nếm thử, nhất thời niềm vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt.
"Đúng vậy, là Nguyệt Quang thảo, không thể tin rằng ở địa phương này cũng có thể nhìn thấy nó. Vậy mà ta cứ tưởng loài cỏ này chỉ sinh trưởng ở Việt quốc thôi chứ."
Dương Vân cố ý hỏi, "Hai nước Ngô Việt giáp núi chung sông, cớ gì loài cỏ này lại chỉ sinh trưởng ở Việt quốc? Hai người huynh muội chúng ta đêm qua đi từ chân núi đến đỉnh núi đã hái được đám cỏ này, vậy thì khẳng định nó vẫn còn sinh trưởng địa phương khác nữa."
Ông cụ áo gấm lắc đầu, cười nói:"Chàng trai ngươi cái này cũng không biết, Nguyệt Quang thào à Nguyệt Quang thảo, danh như ý nghĩa, sự khác lạ của loài cỏ này chỉ có thể nhận ra khi ở dưới ánh trăng sáng, hơn nữa ánh trăng bình thường cũng không được, phải là đêm trăng rằm, lúc ánh trăng cực thịnh thì may mắn mới có thể nhìn ra."
"Đúng, đêm qua là đêm mười lăm trăng rằm, ánh trăng sáng quả là vô cùng rực rỡ."
Ông cụ lại lắc đầu, thốt:"Ánh trăng cực thịnh là sự tình có thể ngộ mà không thể cầu, bình thường hơn mười năm mới có thể cầu được một đêm trăng sáng cực thịnh, nếu không vì chuyện này thì Nguyệt Quang thảo đã không phải thứ thảo dược kỳ lạ quý hiếm rồi. Chỉ có Thủy Tù tộc ở núi sâu trong Việt quốc mới có thể thông qua một loại bí pháp tìm kiếm Nguyệt Quang thảo mặc dù chỉ là đêm trăng thường, bởi vậy loại thảo dược này thời gian qua mới được xem là sản vật đặc thù của Việt quốc, nhớ hồi còn trẻ ta từng lưu lại trong chi nhánh Hồi Xuân Đường trong Việt Quốc, đã được nhìn thấy loại cỏ này."
Dương Vân mừng thầm, ông cụ quả nhiên đã nói ra, nghe ông cụ nói như vậy thì e rằng ai cũng sẽ cho rằng ta đã gặp may mắn, gặp đêm trăng đại thịnh trong mười năm, nếu không bị người khác biết rõ ta có thể dễ dàng tìm được Nguyệt Quang thảo thì không phải là bị phiền toái đến chết sao?"
Dương Vân giả vờ kinh ngạc, nói:"Thì ra là thế, xem ra vận khí của ta thật tốt quá, vậy mà vừa vặn gặp được đêm trăng cực thịnh, nếu không nhất định tay không mà quay về rồi."
Ông cụ vỗ tay một cái, "Đúng là như thế!"
Tiểu nhị đứng bên cạnh khẽ hỏi:"Sư phụ, đám Nguyệt Quang thảo này mua như thế nào bây giờ."
Lão giả nắn vuốt chòm râu, "Mua theo gốc, mỗi gốc tám mươi văn."
Lời vừa nói ra, chẳng những Dương Lâm sợ ngây người mà ngay cả tiểu nhị cũng lộ ra vẻ mặt hâm mộ, hơn một trăm gốc tổng cộng là hơn tám lượng bạc, ngang bằng, thậm chí còn nhiều hơn tổng thu nhập một năm của nhiều người trên thị trấn.
Trải qua một lát tính toán, tổng cộng có một trăm lẻ chín gốc Nguyệt Quang thảo, bởi vì có vài gốc bị hư hao nho nhỏ nên cuối cùng tới tay Dương Vân còn tám lượng rưỡi bạc, cộng thêm một trăm hai mươi văn tiền đồng.
Tiền bạc đến tay, người nghe hỏi mà đến chúc mừng mỗi lúc một đông, có điều nghe nói loại cơ hội này vài chục năm mới xuất hiện một lần thì ngược lại đều không ai có ý định muốn đi thử một chút, chỉ là hâm mộ Dương Vân gặp may mắn.
Dương Vân âm thầm tính toán trong tiếng chúc mừng của mọi người, "Nhờ lời ông cụ ấy nên phiền phức của ta đã giảm đi rất nhiều, có điều từ nay về sau lại không thể tiếp tục hái Nguyệt Quang thảo nữa, chuyện này cũng không sao, lần này tiền kiếm được đã vượt ra khỏi dự đoán trước, kiếm như vậy là đủ rồi. Người bình thường tưởng Nguyệt Quang thảo là thứ quý giá, kỳ thực nó còn chưa được xếp vào hàng cấp thấp linh thảo, đặt ở trước mặt người tu hành cũng không có ai chịu nhặt."
Bạc cất trong ngực, tiền đồng ủ trong ống tay áo đung đưa, thời điểm Dương Vân đi khỏi cửa lớn của Hồi Xuân đường chợt có cảm giác mình là nhà giàu mới nổi.
Dương Vân lại bắt đầu tự giễu, đường đường một vị "Chuẩn tiên nhân" trải qua đại thiên kiếp kỳ, thế mà lại sung sướng vì tám lượng bạc và mấy đồng xu lẻ, có điều điểm tự giễu thoáng qua ấy lập tức bị ném qua đầu:
- Tiên nhân tiên nhiếc cái gì, mình bây giờ là người phàm tầm thường, gia đình của mình nghèo đến nỗi thịt còn không có mà ăn, tám lượng bạc là tiền của cả gia đình phải lao động nhiều năm, mình cao hứng là chuyện bình thường, mất hứng mới là chuyện không bình thường."
Nếu như nói phản ứng của Dương Vân chỉ là cao hứng thì Dương Lâm lại đang nhảy nhót tung bay theo chiều gió trên đường.
"Ca ca, chúng ta phát tài rồi!" Dương Lâm dậm chân đầy hưng phấn.
"Đi nào, ca ca dẫn ngươi đi ăn." Dương Vân vung tay lên, dẫn Dương Lâm thẳng tiến tới hiệu ăn Đào Nhiên Cư lớn nhất thị trấn.
Dương Lâm cứ tưởng mình đang nằm mơ, sung sướng chạy qua cánh cửa lớn của Đào Nhiên Cư.
Tiểu nhị chạy bàn nhiệt tình chạy ra, đon đả đón chào hai người.
Dơng Vân ngồi gần một cái bàn sạch sẽ gần cửa sổ, liếc nhìn bảng ghi chép đồ ăn tiểu nhị đưa rồi lần lượt chọn một đống.
Dương Lâm giật mình nói, "Ca, mình không ăn hết nhiều như vậy đâu."
"Không sao, những món này được mang về, để cho cha mẹ và đại gia cũng được ăn ngon, trước kia gia đình mình ăn quá khổ rồi."
Lúc này nền trời còn sớm, trong quán ăn không có nhiều người nên thức ăn được mang ra khá nhanh, mấy vị tiểu nhị bưng thức ăn lên động tác thuần thục như nước chảy mây trôi, thịt cá xếp đặt đầy bàn, Dương Lâm nhìn thấy mà mắt hoa hết cả lên rồi.
Hai người chẳng quan tâm đến nói chuyện, nhấc đũa lên là lao vào đánh chén mãnh liệt, cuối cùng Dương Lâm ăn không nổi, ôm bụng gục xuống mặt bàn rên khe khẽ, mà Dương Vân càng ăn càng hăng, tay năm tay mười bốc cùng một lúc, ăn không mà chén đĩa đã chồng chất lên như ngọn núi nhỏ.
"Không ăn được, không ăn được nữa rồi. Tam ca, vì sao ca lại có thể ăn nhiều như vậy, hồi trước thật không nhận ra mà."
"Trước kia không có tiền, ta ăn cái này thì phải kiềm chế cái kia, thực ra sức ăn của ta lớn lắm đấy."
Dương Vân cười thầm nói:"Nhưng thật ra là bởi vì ta đảo ngược Tịch Dương Hóa Tinh Quyết, hấp thu đồ ăn chuyển hóa thành tinh nguyên, tốc độ nhanh gấp mấy chục lân nên mới ăn nhiều như vậy. Có điều pháp quyết này không thể dạy cho tiểu muội được, tiểu nữ hài luyện cái này thì dạ dày to ra e bị hỏng mất, kỳ thực Nguyệt Hoa Chân Kinh rất thích hợp nhưng không biết ngộ tính của tiểu muội có đủ hay không nữa."
Thức ăn chuyển hóa thành tinh nguyên ngày càng nhiều, cuối cùng sức hấp thụ của kinh mạch trong thân thể Dương Vân đã đạt đến cực điểm, vì vậy hắn ngừng lại. Cho phép tiểu nhị đang ngây người đứng xem được bắt đầu đóng gói, thức ăn thừa còn nhiều lắm, cho dù Dương Vân đã trải qua một chầu đánh chén no nê thì vẫn còn dư lại hơn phân nửa, có rất nhiều món ăn còn chưa bị động đũa.
Một luồng nước ấm bắt nguồn từ trong kinh mạch, chậm rãi rót vào phế phủ trong thân thể. Nguyên khí tổn hao trước kia đang bắt đầu được bổ sung trở lại. Dương Vân cảm thấy ở nơi sâu thẳm trong cơ thể không ngừng truyền tới cảm giác vui sướng, cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chiu, toàn thân cao thấp tràn đầy sức lực.
Có điều Dương Vân biết rõ, quá trình bổ sung nguyên khí không thể làm ẩu vội vã, phải tích lũy dần dần qua năm tháng thì mới có thể bình phục, nếu không rất dễ dàng tạo thành tổn thương với cơ thể, lúc ấy có hối cũng không kịp. Trước kia căn cơ thân thể quá kém, phải cẩn thận điều dưỡng từng li từng tí mới được.
Dương Vân đóng gói thức ăn vừa gọi ở quán cơm rồi dẫn tiểu muội vào chợ mua sắm.
"Tiểu muội, mấy món đồ trang sức này cũng không tệ, muội nhìn xem."
"Ca, không muốn, đã mua không ít đồ vật rồi." Dương Lâm nhìn mấy chiếc trâm hoa và vòng tay lóa mắt đầy tiếc nuối, ánh mắt của tam ca coi như cũng không tệ, món nào cũng dễ thương lắm ấy. Có điều Dương Lâm sống trong cảnh nghèo khó đã lâu, làm sao có thể cam lòng đốt tiền mua mấy thứ này. Vật trang trí duy nhất của nàng chỉ là một ít dây buộc tóc, hoa khô, áo cũ ....
Kết quả Dương Vân không nói hai lời, đơn giản chỉ hỏi thoáng ra giá cả liền mua sạch toàn bộ.
"Hôm nay ca mua quà cho cả nhà." Dương Vân hào hùng nói.
Gia đình thật sự nghèo lắm, thiếu thốn rất nhiều vật dụng thiết yếu, cha mẹ và đại ca đều ăn mặc quần áo cũ rách sờn vai, hai huynh muội Dương Vân đi dạo một vòng, mua một đống lớn đồ vật, cuối cùng trên tay hai người đều chật ních bao khỏa và túi đựng, cuối cùng thực sự cầm không nổi, đành phải mướn một người khuân vác đi theo phía sau.
Nhận thấy sắc trời không còn sớm, Nhị Quý đánh xe đến nhìn thấy mà đờ cả người, hơn nữa Dương Vân cũng chịu không được hương vị của những món ăn thừa, vì vậy liền mướn chiếc xe, đi tới tiệm cơm lấy đồ ăn, một đường về nhà vô cùng cao hứng.
Ông cụ mặc áo gấm cầm lên một cây Nguyệt Quang thảo, cẩn thận phủi đi phần đất bùn bám rễ, cẩn thận đánh giá.
Lúc này ông cụ lại lấy ra một chiếc kim châm và đâm vào phần rễ của Nguyệt Quang thảo, sau đó nhẹ nhàng đặt phần đầu mũi kim vào lưỡi để nếm thử, nhất thời niềm vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt.
"Đúng vậy, là Nguyệt Quang thảo, không thể tin rằng ở địa phương này cũng có thể nhìn thấy nó. Vậy mà ta cứ tưởng loài cỏ này chỉ sinh trưởng ở Việt quốc thôi chứ."
Dương Vân cố ý hỏi, "Hai nước Ngô Việt giáp núi chung sông, cớ gì loài cỏ này lại chỉ sinh trưởng ở Việt quốc? Hai người huynh muội chúng ta đêm qua đi từ chân núi đến đỉnh núi đã hái được đám cỏ này, vậy thì khẳng định nó vẫn còn sinh trưởng địa phương khác nữa."
Ông cụ áo gấm lắc đầu, cười nói:"Chàng trai ngươi cái này cũng không biết, Nguyệt Quang thào à Nguyệt Quang thảo, danh như ý nghĩa, sự khác lạ của loài cỏ này chỉ có thể nhận ra khi ở dưới ánh trăng sáng, hơn nữa ánh trăng bình thường cũng không được, phải là đêm trăng rằm, lúc ánh trăng cực thịnh thì may mắn mới có thể nhìn ra."
"Đúng, đêm qua là đêm mười lăm trăng rằm, ánh trăng sáng quả là vô cùng rực rỡ."
Ông cụ lại lắc đầu, thốt:"Ánh trăng cực thịnh là sự tình có thể ngộ mà không thể cầu, bình thường hơn mười năm mới có thể cầu được một đêm trăng sáng cực thịnh, nếu không vì chuyện này thì Nguyệt Quang thảo đã không phải thứ thảo dược kỳ lạ quý hiếm rồi. Chỉ có Thủy Tù tộc ở núi sâu trong Việt quốc mới có thể thông qua một loại bí pháp tìm kiếm Nguyệt Quang thảo mặc dù chỉ là đêm trăng thường, bởi vậy loại thảo dược này thời gian qua mới được xem là sản vật đặc thù của Việt quốc, nhớ hồi còn trẻ ta từng lưu lại trong chi nhánh Hồi Xuân Đường trong Việt Quốc, đã được nhìn thấy loại cỏ này."
Dương Vân mừng thầm, ông cụ quả nhiên đã nói ra, nghe ông cụ nói như vậy thì e rằng ai cũng sẽ cho rằng ta đã gặp may mắn, gặp đêm trăng đại thịnh trong mười năm, nếu không bị người khác biết rõ ta có thể dễ dàng tìm được Nguyệt Quang thảo thì không phải là bị phiền toái đến chết sao?"
Dương Vân giả vờ kinh ngạc, nói:"Thì ra là thế, xem ra vận khí của ta thật tốt quá, vậy mà vừa vặn gặp được đêm trăng cực thịnh, nếu không nhất định tay không mà quay về rồi."
Ông cụ vỗ tay một cái, "Đúng là như thế!"
Tiểu nhị đứng bên cạnh khẽ hỏi:"Sư phụ, đám Nguyệt Quang thảo này mua như thế nào bây giờ."
Lão giả nắn vuốt chòm râu, "Mua theo gốc, mỗi gốc tám mươi văn."
Lời vừa nói ra, chẳng những Dương Lâm sợ ngây người mà ngay cả tiểu nhị cũng lộ ra vẻ mặt hâm mộ, hơn một trăm gốc tổng cộng là hơn tám lượng bạc, ngang bằng, thậm chí còn nhiều hơn tổng thu nhập một năm của nhiều người trên thị trấn.
Trải qua một lát tính toán, tổng cộng có một trăm lẻ chín gốc Nguyệt Quang thảo, bởi vì có vài gốc bị hư hao nho nhỏ nên cuối cùng tới tay Dương Vân còn tám lượng rưỡi bạc, cộng thêm một trăm hai mươi văn tiền đồng.
Tiền bạc đến tay, người nghe hỏi mà đến chúc mừng mỗi lúc một đông, có điều nghe nói loại cơ hội này vài chục năm mới xuất hiện một lần thì ngược lại đều không ai có ý định muốn đi thử một chút, chỉ là hâm mộ Dương Vân gặp may mắn.
Dương Vân âm thầm tính toán trong tiếng chúc mừng của mọi người, "Nhờ lời ông cụ ấy nên phiền phức của ta đã giảm đi rất nhiều, có điều từ nay về sau lại không thể tiếp tục hái Nguyệt Quang thảo nữa, chuyện này cũng không sao, lần này tiền kiếm được đã vượt ra khỏi dự đoán trước, kiếm như vậy là đủ rồi. Người bình thường tưởng Nguyệt Quang thảo là thứ quý giá, kỳ thực nó còn chưa được xếp vào hàng cấp thấp linh thảo, đặt ở trước mặt người tu hành cũng không có ai chịu nhặt."
Bạc cất trong ngực, tiền đồng ủ trong ống tay áo đung đưa, thời điểm Dương Vân đi khỏi cửa lớn của Hồi Xuân đường chợt có cảm giác mình là nhà giàu mới nổi.
Dương Vân lại bắt đầu tự giễu, đường đường một vị "Chuẩn tiên nhân" trải qua đại thiên kiếp kỳ, thế mà lại sung sướng vì tám lượng bạc và mấy đồng xu lẻ, có điều điểm tự giễu thoáng qua ấy lập tức bị ném qua đầu:
- Tiên nhân tiên nhiếc cái gì, mình bây giờ là người phàm tầm thường, gia đình của mình nghèo đến nỗi thịt còn không có mà ăn, tám lượng bạc là tiền của cả gia đình phải lao động nhiều năm, mình cao hứng là chuyện bình thường, mất hứng mới là chuyện không bình thường."
Nếu như nói phản ứng của Dương Vân chỉ là cao hứng thì Dương Lâm lại đang nhảy nhót tung bay theo chiều gió trên đường.
"Ca ca, chúng ta phát tài rồi!" Dương Lâm dậm chân đầy hưng phấn.
"Đi nào, ca ca dẫn ngươi đi ăn." Dương Vân vung tay lên, dẫn Dương Lâm thẳng tiến tới hiệu ăn Đào Nhiên Cư lớn nhất thị trấn.
Dương Lâm cứ tưởng mình đang nằm mơ, sung sướng chạy qua cánh cửa lớn của Đào Nhiên Cư.
Tiểu nhị chạy bàn nhiệt tình chạy ra, đon đả đón chào hai người.
Dơng Vân ngồi gần một cái bàn sạch sẽ gần cửa sổ, liếc nhìn bảng ghi chép đồ ăn tiểu nhị đưa rồi lần lượt chọn một đống.
Dương Lâm giật mình nói, "Ca, mình không ăn hết nhiều như vậy đâu."
"Không sao, những món này được mang về, để cho cha mẹ và đại gia cũng được ăn ngon, trước kia gia đình mình ăn quá khổ rồi."
Lúc này nền trời còn sớm, trong quán ăn không có nhiều người nên thức ăn được mang ra khá nhanh, mấy vị tiểu nhị bưng thức ăn lên động tác thuần thục như nước chảy mây trôi, thịt cá xếp đặt đầy bàn, Dương Lâm nhìn thấy mà mắt hoa hết cả lên rồi.
Hai người chẳng quan tâm đến nói chuyện, nhấc đũa lên là lao vào đánh chén mãnh liệt, cuối cùng Dương Lâm ăn không nổi, ôm bụng gục xuống mặt bàn rên khe khẽ, mà Dương Vân càng ăn càng hăng, tay năm tay mười bốc cùng một lúc, ăn không mà chén đĩa đã chồng chất lên như ngọn núi nhỏ.
"Không ăn được, không ăn được nữa rồi. Tam ca, vì sao ca lại có thể ăn nhiều như vậy, hồi trước thật không nhận ra mà."
"Trước kia không có tiền, ta ăn cái này thì phải kiềm chế cái kia, thực ra sức ăn của ta lớn lắm đấy."
Dương Vân cười thầm nói:"Nhưng thật ra là bởi vì ta đảo ngược Tịch Dương Hóa Tinh Quyết, hấp thu đồ ăn chuyển hóa thành tinh nguyên, tốc độ nhanh gấp mấy chục lân nên mới ăn nhiều như vậy. Có điều pháp quyết này không thể dạy cho tiểu muội được, tiểu nữ hài luyện cái này thì dạ dày to ra e bị hỏng mất, kỳ thực Nguyệt Hoa Chân Kinh rất thích hợp nhưng không biết ngộ tính của tiểu muội có đủ hay không nữa."
Thức ăn chuyển hóa thành tinh nguyên ngày càng nhiều, cuối cùng sức hấp thụ của kinh mạch trong thân thể Dương Vân đã đạt đến cực điểm, vì vậy hắn ngừng lại. Cho phép tiểu nhị đang ngây người đứng xem được bắt đầu đóng gói, thức ăn thừa còn nhiều lắm, cho dù Dương Vân đã trải qua một chầu đánh chén no nê thì vẫn còn dư lại hơn phân nửa, có rất nhiều món ăn còn chưa bị động đũa.
Một luồng nước ấm bắt nguồn từ trong kinh mạch, chậm rãi rót vào phế phủ trong thân thể. Nguyên khí tổn hao trước kia đang bắt đầu được bổ sung trở lại. Dương Vân cảm thấy ở nơi sâu thẳm trong cơ thể không ngừng truyền tới cảm giác vui sướng, cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chiu, toàn thân cao thấp tràn đầy sức lực.
Có điều Dương Vân biết rõ, quá trình bổ sung nguyên khí không thể làm ẩu vội vã, phải tích lũy dần dần qua năm tháng thì mới có thể bình phục, nếu không rất dễ dàng tạo thành tổn thương với cơ thể, lúc ấy có hối cũng không kịp. Trước kia căn cơ thân thể quá kém, phải cẩn thận điều dưỡng từng li từng tí mới được.
Dương Vân đóng gói thức ăn vừa gọi ở quán cơm rồi dẫn tiểu muội vào chợ mua sắm.
"Tiểu muội, mấy món đồ trang sức này cũng không tệ, muội nhìn xem."
"Ca, không muốn, đã mua không ít đồ vật rồi." Dương Lâm nhìn mấy chiếc trâm hoa và vòng tay lóa mắt đầy tiếc nuối, ánh mắt của tam ca coi như cũng không tệ, món nào cũng dễ thương lắm ấy. Có điều Dương Lâm sống trong cảnh nghèo khó đã lâu, làm sao có thể cam lòng đốt tiền mua mấy thứ này. Vật trang trí duy nhất của nàng chỉ là một ít dây buộc tóc, hoa khô, áo cũ ....
Kết quả Dương Vân không nói hai lời, đơn giản chỉ hỏi thoáng ra giá cả liền mua sạch toàn bộ.
"Hôm nay ca mua quà cho cả nhà." Dương Vân hào hùng nói.
Gia đình thật sự nghèo lắm, thiếu thốn rất nhiều vật dụng thiết yếu, cha mẹ và đại ca đều ăn mặc quần áo cũ rách sờn vai, hai huynh muội Dương Vân đi dạo một vòng, mua một đống lớn đồ vật, cuối cùng trên tay hai người đều chật ních bao khỏa và túi đựng, cuối cùng thực sự cầm không nổi, đành phải mướn một người khuân vác đi theo phía sau.
Nhận thấy sắc trời không còn sớm, Nhị Quý đánh xe đến nhìn thấy mà đờ cả người, hơn nữa Dương Vân cũng chịu không được hương vị của những món ăn thừa, vì vậy liền mướn chiếc xe, đi tới tiệm cơm lấy đồ ăn, một đường về nhà vô cùng cao hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.