Chương 6: Đi huyện thành
Địch Ốc
10/04/2013
Về đến nhà, cha mẹ đều mừng rỡ. Dương Vân bán thuốc được tám lượng rưỡi bạc. Ăn cơm trên trấn mua một ít đồ nhu yếu phẩm, trừ đi một số chi tiêu lặt vặt. Dương Vân đưa cho Dương mẫu được bảy lượng bạc.
Dương gia ít ruộng đất. Hàng năm bán ra nông sản không nhiều lắm, hơn nữa giá gạo hiện tại rẻ mạt, cho dù thỉnh thoảng bán thêm vài con gà tự nuôi, hoặc là lên núi hái thêm vài thứ quả hoang, cũng chỉ thu được ba bốn lượng bạc. Những thứ này còn phải dùng để nộp thuế, mua thuốc, mua muối những loại không thể thiếu trong cuộc sống khác vân vân. Vì vậy bảy lượng bạc đối với Dương gia đã là khoản tiền lớn.
Dương Vân mua đồ cũng không lãng phí, đều là những đồ mà ai cũng muốn, nhưng do thiếu tiền nên không nỡ mua. Dương Vân nhạy cảm biết điều đó, lần này liền mua ngay lập tức. Chàng con mua lễ vật cho hàng xóm láng giềng, những lễ vật này không lớn, nhưng phải là người thường xuyên qua lại, trước kia đã giúp Dương gia, như hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau, còn nhà vương đồ tể nữa, do đó chàng chuẩn bị lễ vật nhiều thêm một chút.
Cha mẹ hai người vui rạo rực, thương lượng với nhau một đêm. Nhà lão đại tên là Dương Sơn sắp đến ngày đón dâu, nhưng trong nhà không sắm nổi sính lễ. Lần này cần có tiền, phải cần ít nhất hai lượng để chuẩn bị, hơn nữa còn phải mua cái gì thích hợp người ta nữa, tiệc rượu, tạ môi...vân vân cái gì cũng phải chi, nhưng mà hai lượng cũng chỉ còn thiếu một tí ti. Bốn lượng còn lại thì đưa cho Dương Vân, để hắn mua sách học ở trường.
Thứ nhất số tiền này vốn là của Dương Vân buôn bán mà có được. Thứ hai, việc học hành của Dương Vân chính là niềm hy vọng của cả nhà, từ trước đến giờ cả nhà gắng hết sức để chàng ăn học.
Cầm lấy bốn phía lượng bạc, Dương Vân cũng không từ chối. chàng nói với cha mẹ quyết định của chính mình.
"Cha, mẹ, có bạc này, con tính đi huyện thành hai tháng. Trong huyện thành, quan phủ mở thư khố, chỉ cần là tú tài có thể vào học. Con sẽ tá túc ở nhà dân. Làm như thế so với tự mua sách có lợi hơn nhiều."
Dương phụ Dương mẫu hết sức tán thành, chuyện này cứ như quyết định như thế.
Dương phụ theo thói quen đặc biệt chạy đi tìm Vương đồ tể. Thật ra trước kia hai nhà không quen biết nhau. Kể từ khi Vương đồ tể tặng Dương Vân miếng thịt ba chỉ, Dương gia cũng nhớ ơn mà đáp lễ, rồi thường xuyên qua lại nên quen biết nhau.
Vương đồ tể quen biết rộng, lập tức vỗ bộ ngực đồng ý giúp chàng tìm chỗ ở ở huyện thành. Lần trước hắn được Dương Vân chỉ điểm, quả nhiên làm nhạc mẫu hân hoan, về sau lại thường xuyên qua lại, càng ngày càng cảm thấy Dương Vân không tầm thường, cho nên muốn kết giao với chàng.
Lần này Dương Vân hái thuốc được bạc, người bình thường chỉ cảm thấy Dương Vân vận khí tốt. Vương đồ tể là người hữu tâm nhưng càng ngày càng cảm thấy Dương Vân có bản lãnh, giúp chuyện nhỏ này tự nhiên không nói chơi, nếu hắn có nữ nhi, Vương đồ tể cũng có ý kết thân.
Hai ngày sau Vương đồ tể tự mình chạy tới báo tin, đã liên hệ được một nhà người thân ở trong huyện thành, có một chỗ ở nho nhỏ độc lập, một ngày ba bữa, mỗi ba ngày có nước nóng để tắm táp, chỉ cần trả ba mươi đồng mỗi ngày.
Dương Vân cũng không dám trễ nải, thu thập hành trang, cầm bốn lượng bạc, vẫy tay từ biệt người nhà, rời đi nhẹ nhàng.
Dương Vân không mướn xe, cũng không có kết bạn đồng hành. Từ thôn đến huyện thành khoảng tám mươi dặm, trong đó có một đoạn đường núi. Dương Vân cũng không gấp gáp, ban ngày đem nguyệt hoa chân khí vận chuyển, nhất thời cảm thấy đi đứng linh hoạt, dọc theo đường đi ngắm nhìn sơn thủy hữu tình, trêu chọc điểu thú, ngắt lấy một ít quả dại, gặp phải thảo dược thuận tay hái, hành trình vô cùng thích thú.
Đến buổi tối, Dương Vân vọt người lên cây, bắt đầu tu luyện nguyệt hoa chân kinh.
Càng là tu luyện, Dương Vân càng cảm thấy bộ này tuy bị người tu hành coi là rác rưới, nhưng nguyệt hoa chân kinh ảo diệu vô cùng.
Vốn là Dương Vân tu luyện tầng thứ nhất nguyệt hoa chân kinh là vì muốn đạt được nguyệt hoa linh nhãn, để có thể ngắt lấy nguyệt quang thảo, sau khi đạt mục đích này liền thôi không tu luyện.
Ai biết vì tiết kiệm thời gian, khi ở thời điểm tu luyện tầng thứ nhất, thời điểm ít cô đọng mười hai khiếu **, thậm chí Dương Vân phát hiện khác một con đường.
Dương Vân ngồi trên chạc cây đại thụ, thân thể theo nhịp hô hấp, đồng nhất với cành cây. Huyệt thái dương của Dương Vân mơ hồ hiện ra quầng sáng sương mù màu bàng bạc, cùng trang trên trời chiếu rọi lẫn nhau.
Trăng sáng dần dần lên đỉnh, quầng sáng sương mù màu bạc dần dần cô đọng trên thái dương, mơ hồ đã có thể nhìn thấy điểm sáng màu bạc, Dương Vân thở dài ra một hơi, bắt đầu thu công. Tu luyện nguyệt hoa chân khí giống như vô số dòng suối, Dương Vân đã cô đọng thành công khiếu ** bên trong, mang đến từng đợt mát mẻ, thoải mái.
"Xem ra có thể dùng phương pháp dẫn đạo nguyệt hoa chân khí trực tiếp cô đọng não bộ khiếu **" Dương Vân nghĩ. Bình thường tu luyện nguyệt hoa chân kinh tầng thứ hai, nên bắt đầu cô đọng thân thể tứ chi khiếu **, công pháp luyện thành sau khi chân khí ghé qua được kinh mạch nơi cánh tay cùng chân, mới có thể phát huy ra lực công kích bằng chân khí.
"Tạm thời luyện mười hai khiếu **, chân khí nhất thời không đi xuống tứ chi, không dứt khoát trực tiếp chạy ngược rồi cô đọng ở não bộ khiếu **, cái này vốn là nguyệt hoa chân kinh công phu tầng thứ mười, căn cứ nguyệt hoa chân kinh ghi lại, cô đọng não bộ khiếu ** thành công, sau này trí nhớ tăng lên nhiều, phối hợp nguyệt hoa linh nhãn của ta mới khai phá năng lực, có thể đã gặp qua là không quên được."
Dương Vân qua mấy ngày suy nghĩ, phát hiện nguyệt hoa linh nhãn năng lực tuyệt không dừng lại ở khả năng cảm ứng nồng độ ánh trăng. Hắn thử điều chỉnh thí nghiệm, cuối cùng đạt được khả năng đọc nhanh như gió trong truyền thuyết .
Hiện tại Dương Vân mở một quyển sách ra, nội dung cả trang sách cùng lúc "nhập vào" đầu óc, đáng tiếc suy nghĩ theo không kịp tốc độ ánh mắt, đồng thời học quá nhiều nội dung liền cảm thấy đầu óc choáng váng, không thể làm gì khác hơn là khống chế một lần học một ít, nhưng như thế đã nhanh hơn tốc độ học khi trước nhiều.
"Xem ra “nguyệt hoa chân kinh” tuyệt đối không phải là bộ pháp quyết tu hành không nổi danh, chẳng qua là không biết vì nguyên nhân gì mà lưu truyền tới nay hai kiểu nội dung về cảnh giới, chỉ bằng luyện khí ngưng khiếu mười tầng cảnh giới, mỗi tầng tu luyện có thể đạt được một loại diệu dụng, đây quả thực chính là sớm đạt được thần thông tu đạo sao! Người trong võ lâm đem làm thần công bí tịch, chỉ chăm chăm tăng lên uy lực chân khí uy, quả thực là lấy đá bỏ ngọc, ngu không ai bằng."
Mặc dù não bộ khiếu ** vẫn chưa ngưng khiếu thành công toàn bộ, nhưng Dương Vân đã bước đầu cảm nhận được một số công hiệu. Tỷ như hiện tại Dương Vân cũng cảm giác thần thanh khí sảng, không có một chút mệt mỏi.
Một đêm còn chưa trôi qua, nhưng ánh trăng đã suy yếu không còn thích hợp tu luyện.
Dương Vân sau khi thu công, ngồi ở trên cây không có việc gì, cảm nhận ánh trăng từ trên trời chảy xuống.
Kể từ khi từ cái cảnh trong mơ tỉnh lại, Dương Vân liên tục ở trong nhà, lần này là lần đầu tiên ra cửa. Ở ngoài nơi hoang dã này, đêm khuya, không gian yên tĩnh, kiếp trước đã trải qua những gì bất tri bất giác từng màn nối tiếp nhau hiện ra trong lòng.
Mình là thế nào lại đạt được nguyệt hoa chân kinh? Dương Vân ngồi ở trên cây suy tư.
Đó là bao nhiêu năm trước? Cũng là một vầng trăng sáng như vậy, không, không phải từ trước, cẩn thận định đứng lên, trong trí nhớ một màn kia phát sinh ở tám mươi năm sau, mà trong trí nhớ người kia đã ra đời hay chưa?
Dương Vân đột nhiên nở nụ cười ha hả, "Tinh tinh, còn nhớ rõ năm đó chúng ta nhận được nguyệt hoa chân kinh thế nào sao? Ở cái đảo kia đơn độc tu luyện một giáp, luyện đến dẫn khí xuất khiếu cảnh giới 'Cao thủ' ? Hắn dám đối với ngươi vô lễ, bị ta tiện tay phách diệt. Lúc ấy hắn trợn tròn con ngươi hô to, 'Không thể nào! Ta luyện thành nguyệt hoa chân kinh, ta vô địch thiên hạ!' "
"Ngươi đem nguyệt hoa chân kinh hắn rơi xuống thu hồi, ta còn cười ngươi là nhặt đồ vứt đi, đều đã Kết Đan nhanh mà vẫn đi nhặt đồ của người trong võ lâm, không nghĩ tới hiện tại ta lại muốn tu luyện đồ 'vứt đi' này, không biết ngươi có cười ta hay không? A được, ta quên ngươi hiện tại không nhận ra ta, dĩ nhiên không thể nào chê cười ta."
Dương Vân nở nụ cười, khóe mắt có chút vương lệ. Trong chốc lát bình tĩnh lại, hắn tiếp tục nói: "Ai, tướng mạo của ta, hết thảy tùy duyên sao, đành coi là duyên sâu tựa biển cũng chưa chắc có thể đi tới cùng nhau, huống chi hai thế cách xa nhau, ân oán có thể biết được?"
Sau đó, Dương Vân lẳng lặng ngồi, không còn có lên tiếng.
Sáng sớm gà báo sáng, mặt trời mới mọc đằng đông, nhà nông xa xa khói bếp từng sợi bay lên. Dương Vân nhảy xuống cây, giữ vững tinh thần tiếp tục lên đường.
Quãng đường còn lại không còn nhiều lắm, đi ước chừng một canh giờ, cửa thành có đề "Tĩnh Hải huyện" ba chữ to.
Vào huyện thành, Dương Vân tới chợ đi lòng vòng, huyện thành quả nhiên khác xa, trên chợ người đến người đi, náo nhiệt phi thường, các loại hàng hoá trong cửa hàng đủ loại mẫu mã. Tĩnh Hải huyện có cảng, bắc đến Đại Lương, phiá nam tới Thanh Tuyền, thậm chí đặc sản của quốc đảo Nam Hải cũng có.
Dương Vân lấy một đồng bạc, đặt mua vài loại làm lễ vật, lúc này mới theo giới thiệu của Vương đồ tể đi đến nhà người.
Thấy chủ phòng, hàn huyên một lúc liền biết chủ phòng gọi Phạm Tuấn, chính xác là biểu huynh của lão bà nhà Vương đồ tể.
Ở huyện thành, Phạm Tuấn mở ra các hiệu hải sản, chuyên môn kinh doanh đủ các loại điểm đỗ hải thuyền, ở huyện thành cũng coi như có chút danh tiếng. Nhà hắn cửa hàng mở ở sát đường, phía sau chính là sân.
An bài cho Dương Vân một phòng ở Đông viện, có gã sai vặt đưa Dương Vân đến. Dương Vân phát hiện nơi này vốn là chính là chốn chiêu đãi khách nhân của Phạm gia. Ở đây có đầy đủ các loại dụng cụ, hơn nữa ở trong sân không có người ở, Dương Vân một người liền chiếm cả sân.
Dương Vân nhìn gã sai vặt bởi vì lao động mà trên tay có không ít miệng nứt, vừa lúc trên đường có hái một vị thuốc có thể dùng được. Chàng đưa cho hắn, chỉ điểm cách sử dụng. Gã sai vặt thập phần cảm kích.
Cùng gã sai vặt hàn huyên trong chốc lát. Chàng hỏi vị trí thư khố của huyện. Chỗ đó cách nơi này chỉ hai con phố, có thể nói là rất gần.
Dương Vân không khỏi có chút cảm kích Vương đồ tể. Phạm gia tuyệt đối sẽ không quan tâm ba mươi đồng tiền phòng mỗi ngày, nhưng thật ra là nhìn mặt của Vương đồ tể mới giúp đỡ mình, tiền tá túc chỉ là cái cớ thôi.
Buổi trưa, gã sai vặt kia đưa thức ăn tới, một chén lớn cơm tẻ, ít rau cỏ xào tí ti thịt, một đĩa dưa muối, ít súp. Dương Vân huy động chiếc đũa, thức ăn rất nhanh đã bị đánh quét không còn.
Ăn nhiều cơm trưa, Dương Vân đi đến khố thư của huyện.
Dương gia ít ruộng đất. Hàng năm bán ra nông sản không nhiều lắm, hơn nữa giá gạo hiện tại rẻ mạt, cho dù thỉnh thoảng bán thêm vài con gà tự nuôi, hoặc là lên núi hái thêm vài thứ quả hoang, cũng chỉ thu được ba bốn lượng bạc. Những thứ này còn phải dùng để nộp thuế, mua thuốc, mua muối những loại không thể thiếu trong cuộc sống khác vân vân. Vì vậy bảy lượng bạc đối với Dương gia đã là khoản tiền lớn.
Dương Vân mua đồ cũng không lãng phí, đều là những đồ mà ai cũng muốn, nhưng do thiếu tiền nên không nỡ mua. Dương Vân nhạy cảm biết điều đó, lần này liền mua ngay lập tức. Chàng con mua lễ vật cho hàng xóm láng giềng, những lễ vật này không lớn, nhưng phải là người thường xuyên qua lại, trước kia đã giúp Dương gia, như hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau, còn nhà vương đồ tể nữa, do đó chàng chuẩn bị lễ vật nhiều thêm một chút.
Cha mẹ hai người vui rạo rực, thương lượng với nhau một đêm. Nhà lão đại tên là Dương Sơn sắp đến ngày đón dâu, nhưng trong nhà không sắm nổi sính lễ. Lần này cần có tiền, phải cần ít nhất hai lượng để chuẩn bị, hơn nữa còn phải mua cái gì thích hợp người ta nữa, tiệc rượu, tạ môi...vân vân cái gì cũng phải chi, nhưng mà hai lượng cũng chỉ còn thiếu một tí ti. Bốn lượng còn lại thì đưa cho Dương Vân, để hắn mua sách học ở trường.
Thứ nhất số tiền này vốn là của Dương Vân buôn bán mà có được. Thứ hai, việc học hành của Dương Vân chính là niềm hy vọng của cả nhà, từ trước đến giờ cả nhà gắng hết sức để chàng ăn học.
Cầm lấy bốn phía lượng bạc, Dương Vân cũng không từ chối. chàng nói với cha mẹ quyết định của chính mình.
"Cha, mẹ, có bạc này, con tính đi huyện thành hai tháng. Trong huyện thành, quan phủ mở thư khố, chỉ cần là tú tài có thể vào học. Con sẽ tá túc ở nhà dân. Làm như thế so với tự mua sách có lợi hơn nhiều."
Dương phụ Dương mẫu hết sức tán thành, chuyện này cứ như quyết định như thế.
Dương phụ theo thói quen đặc biệt chạy đi tìm Vương đồ tể. Thật ra trước kia hai nhà không quen biết nhau. Kể từ khi Vương đồ tể tặng Dương Vân miếng thịt ba chỉ, Dương gia cũng nhớ ơn mà đáp lễ, rồi thường xuyên qua lại nên quen biết nhau.
Vương đồ tể quen biết rộng, lập tức vỗ bộ ngực đồng ý giúp chàng tìm chỗ ở ở huyện thành. Lần trước hắn được Dương Vân chỉ điểm, quả nhiên làm nhạc mẫu hân hoan, về sau lại thường xuyên qua lại, càng ngày càng cảm thấy Dương Vân không tầm thường, cho nên muốn kết giao với chàng.
Lần này Dương Vân hái thuốc được bạc, người bình thường chỉ cảm thấy Dương Vân vận khí tốt. Vương đồ tể là người hữu tâm nhưng càng ngày càng cảm thấy Dương Vân có bản lãnh, giúp chuyện nhỏ này tự nhiên không nói chơi, nếu hắn có nữ nhi, Vương đồ tể cũng có ý kết thân.
Hai ngày sau Vương đồ tể tự mình chạy tới báo tin, đã liên hệ được một nhà người thân ở trong huyện thành, có một chỗ ở nho nhỏ độc lập, một ngày ba bữa, mỗi ba ngày có nước nóng để tắm táp, chỉ cần trả ba mươi đồng mỗi ngày.
Dương Vân cũng không dám trễ nải, thu thập hành trang, cầm bốn lượng bạc, vẫy tay từ biệt người nhà, rời đi nhẹ nhàng.
Dương Vân không mướn xe, cũng không có kết bạn đồng hành. Từ thôn đến huyện thành khoảng tám mươi dặm, trong đó có một đoạn đường núi. Dương Vân cũng không gấp gáp, ban ngày đem nguyệt hoa chân khí vận chuyển, nhất thời cảm thấy đi đứng linh hoạt, dọc theo đường đi ngắm nhìn sơn thủy hữu tình, trêu chọc điểu thú, ngắt lấy một ít quả dại, gặp phải thảo dược thuận tay hái, hành trình vô cùng thích thú.
Đến buổi tối, Dương Vân vọt người lên cây, bắt đầu tu luyện nguyệt hoa chân kinh.
Càng là tu luyện, Dương Vân càng cảm thấy bộ này tuy bị người tu hành coi là rác rưới, nhưng nguyệt hoa chân kinh ảo diệu vô cùng.
Vốn là Dương Vân tu luyện tầng thứ nhất nguyệt hoa chân kinh là vì muốn đạt được nguyệt hoa linh nhãn, để có thể ngắt lấy nguyệt quang thảo, sau khi đạt mục đích này liền thôi không tu luyện.
Ai biết vì tiết kiệm thời gian, khi ở thời điểm tu luyện tầng thứ nhất, thời điểm ít cô đọng mười hai khiếu **, thậm chí Dương Vân phát hiện khác một con đường.
Dương Vân ngồi trên chạc cây đại thụ, thân thể theo nhịp hô hấp, đồng nhất với cành cây. Huyệt thái dương của Dương Vân mơ hồ hiện ra quầng sáng sương mù màu bàng bạc, cùng trang trên trời chiếu rọi lẫn nhau.
Trăng sáng dần dần lên đỉnh, quầng sáng sương mù màu bạc dần dần cô đọng trên thái dương, mơ hồ đã có thể nhìn thấy điểm sáng màu bạc, Dương Vân thở dài ra một hơi, bắt đầu thu công. Tu luyện nguyệt hoa chân khí giống như vô số dòng suối, Dương Vân đã cô đọng thành công khiếu ** bên trong, mang đến từng đợt mát mẻ, thoải mái.
"Xem ra có thể dùng phương pháp dẫn đạo nguyệt hoa chân khí trực tiếp cô đọng não bộ khiếu **" Dương Vân nghĩ. Bình thường tu luyện nguyệt hoa chân kinh tầng thứ hai, nên bắt đầu cô đọng thân thể tứ chi khiếu **, công pháp luyện thành sau khi chân khí ghé qua được kinh mạch nơi cánh tay cùng chân, mới có thể phát huy ra lực công kích bằng chân khí.
"Tạm thời luyện mười hai khiếu **, chân khí nhất thời không đi xuống tứ chi, không dứt khoát trực tiếp chạy ngược rồi cô đọng ở não bộ khiếu **, cái này vốn là nguyệt hoa chân kinh công phu tầng thứ mười, căn cứ nguyệt hoa chân kinh ghi lại, cô đọng não bộ khiếu ** thành công, sau này trí nhớ tăng lên nhiều, phối hợp nguyệt hoa linh nhãn của ta mới khai phá năng lực, có thể đã gặp qua là không quên được."
Dương Vân qua mấy ngày suy nghĩ, phát hiện nguyệt hoa linh nhãn năng lực tuyệt không dừng lại ở khả năng cảm ứng nồng độ ánh trăng. Hắn thử điều chỉnh thí nghiệm, cuối cùng đạt được khả năng đọc nhanh như gió trong truyền thuyết .
Hiện tại Dương Vân mở một quyển sách ra, nội dung cả trang sách cùng lúc "nhập vào" đầu óc, đáng tiếc suy nghĩ theo không kịp tốc độ ánh mắt, đồng thời học quá nhiều nội dung liền cảm thấy đầu óc choáng váng, không thể làm gì khác hơn là khống chế một lần học một ít, nhưng như thế đã nhanh hơn tốc độ học khi trước nhiều.
"Xem ra “nguyệt hoa chân kinh” tuyệt đối không phải là bộ pháp quyết tu hành không nổi danh, chẳng qua là không biết vì nguyên nhân gì mà lưu truyền tới nay hai kiểu nội dung về cảnh giới, chỉ bằng luyện khí ngưng khiếu mười tầng cảnh giới, mỗi tầng tu luyện có thể đạt được một loại diệu dụng, đây quả thực chính là sớm đạt được thần thông tu đạo sao! Người trong võ lâm đem làm thần công bí tịch, chỉ chăm chăm tăng lên uy lực chân khí uy, quả thực là lấy đá bỏ ngọc, ngu không ai bằng."
Mặc dù não bộ khiếu ** vẫn chưa ngưng khiếu thành công toàn bộ, nhưng Dương Vân đã bước đầu cảm nhận được một số công hiệu. Tỷ như hiện tại Dương Vân cũng cảm giác thần thanh khí sảng, không có một chút mệt mỏi.
Một đêm còn chưa trôi qua, nhưng ánh trăng đã suy yếu không còn thích hợp tu luyện.
Dương Vân sau khi thu công, ngồi ở trên cây không có việc gì, cảm nhận ánh trăng từ trên trời chảy xuống.
Kể từ khi từ cái cảnh trong mơ tỉnh lại, Dương Vân liên tục ở trong nhà, lần này là lần đầu tiên ra cửa. Ở ngoài nơi hoang dã này, đêm khuya, không gian yên tĩnh, kiếp trước đã trải qua những gì bất tri bất giác từng màn nối tiếp nhau hiện ra trong lòng.
Mình là thế nào lại đạt được nguyệt hoa chân kinh? Dương Vân ngồi ở trên cây suy tư.
Đó là bao nhiêu năm trước? Cũng là một vầng trăng sáng như vậy, không, không phải từ trước, cẩn thận định đứng lên, trong trí nhớ một màn kia phát sinh ở tám mươi năm sau, mà trong trí nhớ người kia đã ra đời hay chưa?
Dương Vân đột nhiên nở nụ cười ha hả, "Tinh tinh, còn nhớ rõ năm đó chúng ta nhận được nguyệt hoa chân kinh thế nào sao? Ở cái đảo kia đơn độc tu luyện một giáp, luyện đến dẫn khí xuất khiếu cảnh giới 'Cao thủ' ? Hắn dám đối với ngươi vô lễ, bị ta tiện tay phách diệt. Lúc ấy hắn trợn tròn con ngươi hô to, 'Không thể nào! Ta luyện thành nguyệt hoa chân kinh, ta vô địch thiên hạ!' "
"Ngươi đem nguyệt hoa chân kinh hắn rơi xuống thu hồi, ta còn cười ngươi là nhặt đồ vứt đi, đều đã Kết Đan nhanh mà vẫn đi nhặt đồ của người trong võ lâm, không nghĩ tới hiện tại ta lại muốn tu luyện đồ 'vứt đi' này, không biết ngươi có cười ta hay không? A được, ta quên ngươi hiện tại không nhận ra ta, dĩ nhiên không thể nào chê cười ta."
Dương Vân nở nụ cười, khóe mắt có chút vương lệ. Trong chốc lát bình tĩnh lại, hắn tiếp tục nói: "Ai, tướng mạo của ta, hết thảy tùy duyên sao, đành coi là duyên sâu tựa biển cũng chưa chắc có thể đi tới cùng nhau, huống chi hai thế cách xa nhau, ân oán có thể biết được?"
Sau đó, Dương Vân lẳng lặng ngồi, không còn có lên tiếng.
Sáng sớm gà báo sáng, mặt trời mới mọc đằng đông, nhà nông xa xa khói bếp từng sợi bay lên. Dương Vân nhảy xuống cây, giữ vững tinh thần tiếp tục lên đường.
Quãng đường còn lại không còn nhiều lắm, đi ước chừng một canh giờ, cửa thành có đề "Tĩnh Hải huyện" ba chữ to.
Vào huyện thành, Dương Vân tới chợ đi lòng vòng, huyện thành quả nhiên khác xa, trên chợ người đến người đi, náo nhiệt phi thường, các loại hàng hoá trong cửa hàng đủ loại mẫu mã. Tĩnh Hải huyện có cảng, bắc đến Đại Lương, phiá nam tới Thanh Tuyền, thậm chí đặc sản của quốc đảo Nam Hải cũng có.
Dương Vân lấy một đồng bạc, đặt mua vài loại làm lễ vật, lúc này mới theo giới thiệu của Vương đồ tể đi đến nhà người.
Thấy chủ phòng, hàn huyên một lúc liền biết chủ phòng gọi Phạm Tuấn, chính xác là biểu huynh của lão bà nhà Vương đồ tể.
Ở huyện thành, Phạm Tuấn mở ra các hiệu hải sản, chuyên môn kinh doanh đủ các loại điểm đỗ hải thuyền, ở huyện thành cũng coi như có chút danh tiếng. Nhà hắn cửa hàng mở ở sát đường, phía sau chính là sân.
An bài cho Dương Vân một phòng ở Đông viện, có gã sai vặt đưa Dương Vân đến. Dương Vân phát hiện nơi này vốn là chính là chốn chiêu đãi khách nhân của Phạm gia. Ở đây có đầy đủ các loại dụng cụ, hơn nữa ở trong sân không có người ở, Dương Vân một người liền chiếm cả sân.
Dương Vân nhìn gã sai vặt bởi vì lao động mà trên tay có không ít miệng nứt, vừa lúc trên đường có hái một vị thuốc có thể dùng được. Chàng đưa cho hắn, chỉ điểm cách sử dụng. Gã sai vặt thập phần cảm kích.
Cùng gã sai vặt hàn huyên trong chốc lát. Chàng hỏi vị trí thư khố của huyện. Chỗ đó cách nơi này chỉ hai con phố, có thể nói là rất gần.
Dương Vân không khỏi có chút cảm kích Vương đồ tể. Phạm gia tuyệt đối sẽ không quan tâm ba mươi đồng tiền phòng mỗi ngày, nhưng thật ra là nhìn mặt của Vương đồ tể mới giúp đỡ mình, tiền tá túc chỉ là cái cớ thôi.
Buổi trưa, gã sai vặt kia đưa thức ăn tới, một chén lớn cơm tẻ, ít rau cỏ xào tí ti thịt, một đĩa dưa muối, ít súp. Dương Vân huy động chiếc đũa, thức ăn rất nhanh đã bị đánh quét không còn.
Ăn nhiều cơm trưa, Dương Vân đi đến khố thư của huyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.