Chương 46: Đòn sát thủ
Địch Ốc
11/04/2013
Hắn nhớ đến việc thu thập độc dược, có điều vì muốn tiện thể hái Nguyệt Quang thảo nên đợi đến đêm trăng tròn Dương Vân mới len lén đi lên Tiểu Nguyệt sơn, khởi động Nguyệt Hoa linh nhãn.
Khi tu vi càng được đề cao, độ chính xác và phạm vi của Nguyệt Hoa linh nhãn cũng tăng theo, tốc độ tìm Nguyệt Quang thảo cũng nhanh hơn nhiều.
Chỉ sau khoảng thời gian hai khắc Dương Vân đã hái được mấy chục gốc Nguyệt Quang thảo, hắn vứt cả vào cái giỏ trúc mà mình xách theo rồi xoa xoa tay, "Cũng đã đủ dùng, đến lúc tranh thủ thời gian tu luyện rồi."
Đêm trăng tròn là lúc nồng độ linh khí sung túc nhất, đương nhiên Dương Vân sẽ không bỏ qua.
Sau khi vận chuyển Nguyệt Hoa chân khí mười hai vòng chu thiên, Dương Vân từ trong nhập định tỉnh lại. Có lẽ là do hiệu quả của Nguyệt Hoa chân kinh trên phương diện tinh thần, vì vậy trong lúc nhập định Dương Vân vẫn có thể nhận biết được sự việc ở bên ngoài, điều này đem lại cho hắn không ít thuận tiện trong quá trình tu luyện.
Có một số công pháp đòi hỏi rất khắt khe, như vừa nhập định là lập tức hôn mê bất tỉnh, muốn tu luyện loại công pháp này thì phải ở trong tĩnh thất hoặc có người thủ hộ.
Thấy ánh trăng đã lên đến đỉnh đầu, Dương Vân thầm nghĩ: "Đến lúc đi tìm Lục Cẩm xà rồi."
Hắn lấy một cành cây khều khều ở mấy bụi cỏ, khe đá một chút, quả thật lùa được một vài con rắn nhỏ, có điều đó không phải là Lục Cẩm xà.
Những loại rắn phổ thông này không có độc tính nên Dương Vân cũng chẳng thèm bắt, hắn tiếp tục cố gắng tìm kiếm, đi về phía triền núi khuất ánh sáng khá hoang vắng.
Có lẽ bị hành động của Dương Vân làm kinh động, một con rắn dài hơn mười thước đột nhiên bò ra từ khe đá.
Dương Vân dùng Nguyệt Hoa linh nhãn để quan sát, đó đúng là một con Lục Cẩm xà, hơn nữa cũng không hề nhỏ.
Hắn thầm thôi động một lượng tinh nguyên vừa đủ rồi bước một bước dài đuổi theo.
Dường như nhận thấy Dương Vân không có ý tốt, Lục Cẩm xà nhanh chóng lẩn vào trong bụi cỏ, chỉ tiếc quỹ đạo chạy trốn của nó không cách nào thoát khỏi Nguyệt Hoa linh nhãn.
Khi Dương Vân sắp đuổi kịp thì cơ thể Lục Cẩm xà cong lại, giống như một mũi tên bắn ra xa, vừa vặn rơi xuống một cái sườn dốc, nó liền thuận thế lăn xuống dưới.
Nếu lúc này sử dụng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết để thôi động thêm một lượng tinh nguyên, thi triển ra khinh công Thảo Thượng Phi hoặc Yến Sao Thủy thì Dương Vân cũng có thể đuổi theo, có điều chỉ vì một con rắn mà làm vậy dường như hơi lãng phí, Dương Vân thầm nghĩ mình nên bỏ qua.
Nhưng khi chứng kiến Lục Cẩm xà lăn mình biến mất trong góc khuất ở chân cốc, Dương Vân lại có chút không cam lòng, vì thế hắn men theo con dốc đi xuống kiểm tra.
Khi đi xuống chân dốc, Dương Vân lập tức mừng rỡ.
Một con cóc lớn đỏ thẫm đang kẹp chặt con Lục Cẩm xà dài bảy tấc kia, Lục Cẩm xà chỉ còn thoi thóp nhưng vẫn cố gắng quấn lấy chân sau của con cóc.
"Ha ha, người xưa có câu trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, hôm nay ta lại gặp rắn cóc tranh nhau, Dương Vân đắc lợi, không tệ không tệ."
Một gậy đập vào đầu con cóc không thể di chuyển, sau đó lại tặng thêm một gậy cho Lục Cẩm xà, hai con độc vật đều chết ngay đơ, hắn nhặt cả hai rồi ném vào trong giỏ.
Lúc về đến nhà thì mọi người còn đang ngủ sau, Dương Vân tiếp tục tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh, có điều lại thấy ngứa ngáy chân tay nên dứt khoát bắt đầu bào chế thuốc.
Hắn lấy mật rắn ra rồi đặt ở một bên, đây là thứ tốt, hắn định bụng sau này sẽ dùng để ngâm rượu.
Thật cẩn thận lấy túi độc ra, vậy này phải trải qua công đoạn cô cách thủy thành bột, tán bột, sau đó trộn thêm vài dược liệu phụ trợ là có thể chế ra một loại độc dược tên là 'Quá Sơn Phong'. Loại độc dược này gặp máu mới phát tác, vô cùng độc ác, hơn nữa sau khi xử lý, dược tính của độc xà đã xảy ra biến đổi, xà dược thông thường đều không thể giải độc.
Còn con cóc đỏ thẫm kia cũng có chỗ hữu dụng, sau khi xử lý tuy độc tính thiềm tô (độc tố tuyến biểu bì do cóc tiết ra) không mạnh lắm nhưng có thể dùng làm nguyên liệu cho vài loại độc, trong đó có một loại độc có thể khiến người ta ngứa ngáy không thể tả, dùng để trị người khác cũng không tệ.
Sau một hồi bận rộn, các loại tài liệu đều đã được xử lý sơ qua một cách thỏa đáng, một tia nắng sớm hắt qua khung cửa sổ, lúc này Dương Vân mới thấy hơi buồn ngủ, hắn dọn dẹp mấy thứ còn sót lại rồi leo lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không đến một canh giờ sau Dương Vân đã tỉnh giấc, từ ngày tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh, thời gian ngủ của hắn càng lúc càng ít, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục sức khỏe, đây cũng xem như là một ưu thế lớn của Dương Vân trong giai đoạn hiện tại.
Trong mười ngày tiếp theo, Dương Vân thuận lợi phối chế thành công Quá Sơn Phong cùng Ma Dương dược (thuốc gây ngứa), hơn nữa trước đó còn dùng Mạn Đồ la chế thành Mông Hãn dược, cuối cùng hắn cũng có vài loại độc để phòng thân.
Trong số đó thì Mông Hãn dược chỉ có tác dụng thông qua đường tiêu hóa, Quá Sơn Phong thì gặp máu là có hiệu lực, còn Ma Dương dược thì chỉ cần dính vào da là có hiệu quả, ba loại độc mỗi loại có một đặc điểm riêng.
Dương Vân đi mua một ít giấy thiếc, hắn chia độc dược đã chế thành các gói nhỏ để thuận tiện cho việc mang theo người.
Đối với Quá Sơn Phong thì trước hết phải hơ mặt trái của giấy thiếc bằng rượu rồi hong khô, độc dược sẽ bám lên trên giấy thiếc, sau đó dùng giấy thiếc này bọc đồng xu dùng làm ám khí, tiện thể chế ra một đồng xu độc.
Nếu loại xu độc này đánh trúng người, trong khi đồng xu nổ tung, Quá Sơn Phong gặp máu sẽ tan ra, sau đó theo mạch máu ngấm vào cả cơ thể, chỉ vài phút là có thể khiến người ta hôn mê bất tỉnh, nếu không có giải dược mà Dương Vân đặc biệt phối chế thì sau nửa canh giờ sẽ chết, Dương Vân tổng cộng chế tạo ra ba mươi đồng xu độc như vậy.
Như vậy thủ đoạn sát thủ của Dương Vân chính là loại xu độc này.
Tuy không thể so sánh với phù lục về uy lực nhưng thứ này hơn ở chỗ Dương Vân tự tạo ra, trong số nguyên liệu để chế Quá Sơn Phong chỉ có túi độc của Lục Cẩm xà là hơi khó tìm một chút, những thứ còn lại đều là nguyên liệu thông thường có thể mua ở hiệu thuốc. Về phần xu độc kia thì quả thực muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể dùng.
Phù lục trong tay hắn vốn là lừa gạt Triệu Giai mới có được, thuộc loại vật phẩm tiêu hao dùng xong không cách nào bổ sung, chỉ dùng để đối phó với cường địch.
Tự chế xu độc nếu dùng hết còn chế thêm được, sau này còn có thể phối chế những loại độc dược lợi hại hơn, ngoài ra sử dụng ám khí tiêu hao ít tinh nguyên hơn, khi đối phó với một đám địch nhân thì hiệu quả hơn nhiều.
Dùng Nguyệt Quang thảo phối chế Kim Sáng dược thì khỏe hơn, loại thuốc này không cần dấu người trong nhà, vì vậy hắn liền gọi tiểu muội Dương Lâm đến giúp đỡ.
Kết quả là Dương Lâm cảm thấy vô cùng hứng thú, sau khi được Dương Vân chỉ điểm vài lần, nàng đã có thể tự mình phối chế ra thành phẩm.
Vì vậy Dương Vân cũng tiện tay dạy nàng chế tạo vài loại thuốc thường dùng khác, dường như Dương Lâm có chút thiên phú chế dược, chỉ cần nhìn Dương Vân xử lý một lần là nàng có thể trông bầu vẽ gáo (1), cơ bản có thể bắt chước được một ít, sau đó luyện tập vài lần thì có thể tự mình thao tác.
Dương Vân không khỏi cảm thán, nếu trong nhà sớm phát hiện ra thiên phú này của nàng thì sẽ lập tức đưa nàng đến Hồi Xuân đường học nghề rồi.
Hiện giờ gia đình mình đã khá giả hơn, đương nhiên Dương Lâm cũng không cần phải đi học nghề. Có điều đã có thiên phú này thì cũng không nên tùy tiện lãng phí, hơn nữa Dương Lâm cũng vô cùng có hứng thú với việc chế dược, vì vậy Dương Vân dứt khoát ngồi viết hai quyển "Dược tề cương mục" và "Thiện Văn lục - Thảo mộc thiên" thành sách.
Dương Lâm không được đến học đường, có điều sau khi Dương Vân đến học đường nhập môn, khi rảnh rỗi hắn cũng thường dạy nàng nhận biết mặt chữ, cũng đủ để Dương Lâm có thể hiểu được phần lớn hai quyển sách này.
Trong nhà họ Dương, cha mẹ và đại ca Dương Sơn một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhị ca Dương Nhạc từng đến học đường trong thôn, có điều vì thấy không có khiếu học chữ nên hắn cũng không chuyên chú lắm, vài năm sau thì nghỉ học đi biển.
Còn Dương Vân khi đến học đường lập tức tỏ ra tài giỏi, vì vậy Dương gia mới cắn răng kiên trì cho hắn đi học.
Tại Kinh Luân đường bên trong thức hải, một quyển sách lơ lửng trong không trung, trang sách đang mở ra, những ký tự trong sách không ngừng phát ra kim quang.
Khi một luồng sáng mãnh liệt hiện ra, quyển sách lập tức đóng lại, rơi xuống trên giá sách.
Trong nháy mắt, tất cả những quyển sách trên giá sách đều bắt đầu chấn động, từng luồng sáng lướt dọc theo gáy sách, cuối cùng hội tụ thành một cột sáng sáng ngời, chiếu rọi toàn bộ Kinh Luân đường.
"Ha ha ha, cuối cùng cũng chỉnh lý xong tất cả sách trong Kinh Luân đường, bảy ngàn quyển đấy, thật không dễ dàng gì."
Nhìn những giá sách đầy ắp, Dương Vân thong thả dạo qua, lúc thì chạm quyển này, lúc thì sờ quyển kia.
Khi hắn đụng tay vào sách, nơi tiếp xúc liền xuất hiện một vòng sáng có dạng gợn sóng, lời văn và kinh nghĩa trong sách lập tức cùng hắn tâm ý tương thông, khiến hắn thông thạo như đã từng nghiên cứu suốt đời.
Trên chiếc bàn gỗ xanh bày một đống bản nháp cao đến cả thước, đó đều là những bài văn do Dương Vân tự làm, nếu không có thức hải, muốn viết những bài văn đó ít nhất cũng phải mất vài năm khổ công, nhưng giờ hắn chỉ tốn mấy tháng ngắn ngủi.
Đưa tâm thần rời khỏi thức hải, gió nhẹ khẽ lay động rừng trúc đang đắm mình trong nắng, tâm tình Dương Vân lúc này cũng như cảnh vật bên ngoài.
"Cuối cùng thì Kinh Luân đường cũng kết thúc bước đầu tiên, sau này lượng chân khí tiêu hao cũng giảm bớt một chút." Dương Vân thầm nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời.
"A, trưa mất rồi, về nhà ăn cơm thôi."
(1) - Thành ngữ: Chiếu hồ lô họa biều - trông bầu vẽ gáo (ví với việc mô phỏng theo hình dáng bên ngoài)
Cố sự: Tống triều năm thứ nhất, Hàn lâm học sĩ Đào Cốc cho rằng lời văn của mình cao siêu, tài năng xuất chúng, muốn thể hiện để được thăng chức nên khuyến khích Tống thái tổ coi trọng nghề viết chữ. Triệu Khuông Dận cho rằng công việc của hắn chỉ là sao chép mà thôi, là y dạng họa hồ lô (đồ lên vật có sẵn mà ra hình vẽ), Đào Cốc không đạt được mục đích liền đề thơ lên tường: “Cứ cười Hàn lâm Đào học sĩ, mỗi năm y dạng họa hồ lô”.
Khi tu vi càng được đề cao, độ chính xác và phạm vi của Nguyệt Hoa linh nhãn cũng tăng theo, tốc độ tìm Nguyệt Quang thảo cũng nhanh hơn nhiều.
Chỉ sau khoảng thời gian hai khắc Dương Vân đã hái được mấy chục gốc Nguyệt Quang thảo, hắn vứt cả vào cái giỏ trúc mà mình xách theo rồi xoa xoa tay, "Cũng đã đủ dùng, đến lúc tranh thủ thời gian tu luyện rồi."
Đêm trăng tròn là lúc nồng độ linh khí sung túc nhất, đương nhiên Dương Vân sẽ không bỏ qua.
Sau khi vận chuyển Nguyệt Hoa chân khí mười hai vòng chu thiên, Dương Vân từ trong nhập định tỉnh lại. Có lẽ là do hiệu quả của Nguyệt Hoa chân kinh trên phương diện tinh thần, vì vậy trong lúc nhập định Dương Vân vẫn có thể nhận biết được sự việc ở bên ngoài, điều này đem lại cho hắn không ít thuận tiện trong quá trình tu luyện.
Có một số công pháp đòi hỏi rất khắt khe, như vừa nhập định là lập tức hôn mê bất tỉnh, muốn tu luyện loại công pháp này thì phải ở trong tĩnh thất hoặc có người thủ hộ.
Thấy ánh trăng đã lên đến đỉnh đầu, Dương Vân thầm nghĩ: "Đến lúc đi tìm Lục Cẩm xà rồi."
Hắn lấy một cành cây khều khều ở mấy bụi cỏ, khe đá một chút, quả thật lùa được một vài con rắn nhỏ, có điều đó không phải là Lục Cẩm xà.
Những loại rắn phổ thông này không có độc tính nên Dương Vân cũng chẳng thèm bắt, hắn tiếp tục cố gắng tìm kiếm, đi về phía triền núi khuất ánh sáng khá hoang vắng.
Có lẽ bị hành động của Dương Vân làm kinh động, một con rắn dài hơn mười thước đột nhiên bò ra từ khe đá.
Dương Vân dùng Nguyệt Hoa linh nhãn để quan sát, đó đúng là một con Lục Cẩm xà, hơn nữa cũng không hề nhỏ.
Hắn thầm thôi động một lượng tinh nguyên vừa đủ rồi bước một bước dài đuổi theo.
Dường như nhận thấy Dương Vân không có ý tốt, Lục Cẩm xà nhanh chóng lẩn vào trong bụi cỏ, chỉ tiếc quỹ đạo chạy trốn của nó không cách nào thoát khỏi Nguyệt Hoa linh nhãn.
Khi Dương Vân sắp đuổi kịp thì cơ thể Lục Cẩm xà cong lại, giống như một mũi tên bắn ra xa, vừa vặn rơi xuống một cái sườn dốc, nó liền thuận thế lăn xuống dưới.
Nếu lúc này sử dụng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết để thôi động thêm một lượng tinh nguyên, thi triển ra khinh công Thảo Thượng Phi hoặc Yến Sao Thủy thì Dương Vân cũng có thể đuổi theo, có điều chỉ vì một con rắn mà làm vậy dường như hơi lãng phí, Dương Vân thầm nghĩ mình nên bỏ qua.
Nhưng khi chứng kiến Lục Cẩm xà lăn mình biến mất trong góc khuất ở chân cốc, Dương Vân lại có chút không cam lòng, vì thế hắn men theo con dốc đi xuống kiểm tra.
Khi đi xuống chân dốc, Dương Vân lập tức mừng rỡ.
Một con cóc lớn đỏ thẫm đang kẹp chặt con Lục Cẩm xà dài bảy tấc kia, Lục Cẩm xà chỉ còn thoi thóp nhưng vẫn cố gắng quấn lấy chân sau của con cóc.
"Ha ha, người xưa có câu trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, hôm nay ta lại gặp rắn cóc tranh nhau, Dương Vân đắc lợi, không tệ không tệ."
Một gậy đập vào đầu con cóc không thể di chuyển, sau đó lại tặng thêm một gậy cho Lục Cẩm xà, hai con độc vật đều chết ngay đơ, hắn nhặt cả hai rồi ném vào trong giỏ.
Lúc về đến nhà thì mọi người còn đang ngủ sau, Dương Vân tiếp tục tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh, có điều lại thấy ngứa ngáy chân tay nên dứt khoát bắt đầu bào chế thuốc.
Hắn lấy mật rắn ra rồi đặt ở một bên, đây là thứ tốt, hắn định bụng sau này sẽ dùng để ngâm rượu.
Thật cẩn thận lấy túi độc ra, vậy này phải trải qua công đoạn cô cách thủy thành bột, tán bột, sau đó trộn thêm vài dược liệu phụ trợ là có thể chế ra một loại độc dược tên là 'Quá Sơn Phong'. Loại độc dược này gặp máu mới phát tác, vô cùng độc ác, hơn nữa sau khi xử lý, dược tính của độc xà đã xảy ra biến đổi, xà dược thông thường đều không thể giải độc.
Còn con cóc đỏ thẫm kia cũng có chỗ hữu dụng, sau khi xử lý tuy độc tính thiềm tô (độc tố tuyến biểu bì do cóc tiết ra) không mạnh lắm nhưng có thể dùng làm nguyên liệu cho vài loại độc, trong đó có một loại độc có thể khiến người ta ngứa ngáy không thể tả, dùng để trị người khác cũng không tệ.
Sau một hồi bận rộn, các loại tài liệu đều đã được xử lý sơ qua một cách thỏa đáng, một tia nắng sớm hắt qua khung cửa sổ, lúc này Dương Vân mới thấy hơi buồn ngủ, hắn dọn dẹp mấy thứ còn sót lại rồi leo lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không đến một canh giờ sau Dương Vân đã tỉnh giấc, từ ngày tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh, thời gian ngủ của hắn càng lúc càng ít, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục sức khỏe, đây cũng xem như là một ưu thế lớn của Dương Vân trong giai đoạn hiện tại.
Trong mười ngày tiếp theo, Dương Vân thuận lợi phối chế thành công Quá Sơn Phong cùng Ma Dương dược (thuốc gây ngứa), hơn nữa trước đó còn dùng Mạn Đồ la chế thành Mông Hãn dược, cuối cùng hắn cũng có vài loại độc để phòng thân.
Trong số đó thì Mông Hãn dược chỉ có tác dụng thông qua đường tiêu hóa, Quá Sơn Phong thì gặp máu là có hiệu lực, còn Ma Dương dược thì chỉ cần dính vào da là có hiệu quả, ba loại độc mỗi loại có một đặc điểm riêng.
Dương Vân đi mua một ít giấy thiếc, hắn chia độc dược đã chế thành các gói nhỏ để thuận tiện cho việc mang theo người.
Đối với Quá Sơn Phong thì trước hết phải hơ mặt trái của giấy thiếc bằng rượu rồi hong khô, độc dược sẽ bám lên trên giấy thiếc, sau đó dùng giấy thiếc này bọc đồng xu dùng làm ám khí, tiện thể chế ra một đồng xu độc.
Nếu loại xu độc này đánh trúng người, trong khi đồng xu nổ tung, Quá Sơn Phong gặp máu sẽ tan ra, sau đó theo mạch máu ngấm vào cả cơ thể, chỉ vài phút là có thể khiến người ta hôn mê bất tỉnh, nếu không có giải dược mà Dương Vân đặc biệt phối chế thì sau nửa canh giờ sẽ chết, Dương Vân tổng cộng chế tạo ra ba mươi đồng xu độc như vậy.
Như vậy thủ đoạn sát thủ của Dương Vân chính là loại xu độc này.
Tuy không thể so sánh với phù lục về uy lực nhưng thứ này hơn ở chỗ Dương Vân tự tạo ra, trong số nguyên liệu để chế Quá Sơn Phong chỉ có túi độc của Lục Cẩm xà là hơi khó tìm một chút, những thứ còn lại đều là nguyên liệu thông thường có thể mua ở hiệu thuốc. Về phần xu độc kia thì quả thực muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể dùng.
Phù lục trong tay hắn vốn là lừa gạt Triệu Giai mới có được, thuộc loại vật phẩm tiêu hao dùng xong không cách nào bổ sung, chỉ dùng để đối phó với cường địch.
Tự chế xu độc nếu dùng hết còn chế thêm được, sau này còn có thể phối chế những loại độc dược lợi hại hơn, ngoài ra sử dụng ám khí tiêu hao ít tinh nguyên hơn, khi đối phó với một đám địch nhân thì hiệu quả hơn nhiều.
Dùng Nguyệt Quang thảo phối chế Kim Sáng dược thì khỏe hơn, loại thuốc này không cần dấu người trong nhà, vì vậy hắn liền gọi tiểu muội Dương Lâm đến giúp đỡ.
Kết quả là Dương Lâm cảm thấy vô cùng hứng thú, sau khi được Dương Vân chỉ điểm vài lần, nàng đã có thể tự mình phối chế ra thành phẩm.
Vì vậy Dương Vân cũng tiện tay dạy nàng chế tạo vài loại thuốc thường dùng khác, dường như Dương Lâm có chút thiên phú chế dược, chỉ cần nhìn Dương Vân xử lý một lần là nàng có thể trông bầu vẽ gáo (1), cơ bản có thể bắt chước được một ít, sau đó luyện tập vài lần thì có thể tự mình thao tác.
Dương Vân không khỏi cảm thán, nếu trong nhà sớm phát hiện ra thiên phú này của nàng thì sẽ lập tức đưa nàng đến Hồi Xuân đường học nghề rồi.
Hiện giờ gia đình mình đã khá giả hơn, đương nhiên Dương Lâm cũng không cần phải đi học nghề. Có điều đã có thiên phú này thì cũng không nên tùy tiện lãng phí, hơn nữa Dương Lâm cũng vô cùng có hứng thú với việc chế dược, vì vậy Dương Vân dứt khoát ngồi viết hai quyển "Dược tề cương mục" và "Thiện Văn lục - Thảo mộc thiên" thành sách.
Dương Lâm không được đến học đường, có điều sau khi Dương Vân đến học đường nhập môn, khi rảnh rỗi hắn cũng thường dạy nàng nhận biết mặt chữ, cũng đủ để Dương Lâm có thể hiểu được phần lớn hai quyển sách này.
Trong nhà họ Dương, cha mẹ và đại ca Dương Sơn một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhị ca Dương Nhạc từng đến học đường trong thôn, có điều vì thấy không có khiếu học chữ nên hắn cũng không chuyên chú lắm, vài năm sau thì nghỉ học đi biển.
Còn Dương Vân khi đến học đường lập tức tỏ ra tài giỏi, vì vậy Dương gia mới cắn răng kiên trì cho hắn đi học.
Tại Kinh Luân đường bên trong thức hải, một quyển sách lơ lửng trong không trung, trang sách đang mở ra, những ký tự trong sách không ngừng phát ra kim quang.
Khi một luồng sáng mãnh liệt hiện ra, quyển sách lập tức đóng lại, rơi xuống trên giá sách.
Trong nháy mắt, tất cả những quyển sách trên giá sách đều bắt đầu chấn động, từng luồng sáng lướt dọc theo gáy sách, cuối cùng hội tụ thành một cột sáng sáng ngời, chiếu rọi toàn bộ Kinh Luân đường.
"Ha ha ha, cuối cùng cũng chỉnh lý xong tất cả sách trong Kinh Luân đường, bảy ngàn quyển đấy, thật không dễ dàng gì."
Nhìn những giá sách đầy ắp, Dương Vân thong thả dạo qua, lúc thì chạm quyển này, lúc thì sờ quyển kia.
Khi hắn đụng tay vào sách, nơi tiếp xúc liền xuất hiện một vòng sáng có dạng gợn sóng, lời văn và kinh nghĩa trong sách lập tức cùng hắn tâm ý tương thông, khiến hắn thông thạo như đã từng nghiên cứu suốt đời.
Trên chiếc bàn gỗ xanh bày một đống bản nháp cao đến cả thước, đó đều là những bài văn do Dương Vân tự làm, nếu không có thức hải, muốn viết những bài văn đó ít nhất cũng phải mất vài năm khổ công, nhưng giờ hắn chỉ tốn mấy tháng ngắn ngủi.
Đưa tâm thần rời khỏi thức hải, gió nhẹ khẽ lay động rừng trúc đang đắm mình trong nắng, tâm tình Dương Vân lúc này cũng như cảnh vật bên ngoài.
"Cuối cùng thì Kinh Luân đường cũng kết thúc bước đầu tiên, sau này lượng chân khí tiêu hao cũng giảm bớt một chút." Dương Vân thầm nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời.
"A, trưa mất rồi, về nhà ăn cơm thôi."
(1) - Thành ngữ: Chiếu hồ lô họa biều - trông bầu vẽ gáo (ví với việc mô phỏng theo hình dáng bên ngoài)
Cố sự: Tống triều năm thứ nhất, Hàn lâm học sĩ Đào Cốc cho rằng lời văn của mình cao siêu, tài năng xuất chúng, muốn thể hiện để được thăng chức nên khuyến khích Tống thái tổ coi trọng nghề viết chữ. Triệu Khuông Dận cho rằng công việc của hắn chỉ là sao chép mà thôi, là y dạng họa hồ lô (đồ lên vật có sẵn mà ra hình vẽ), Đào Cốc không đạt được mục đích liền đề thơ lên tường: “Cứ cười Hàn lâm Đào học sĩ, mỗi năm y dạng họa hồ lô”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.