Chương 60: Đông Ngô thành
Địch Ốc
11/04/2013
Tuy đã rời khỏi huyện Tĩnh Hải nhưng Dương Vân không thể trực tiếp đến Đại Trần, vì vậy trước tiên hắn đến Phượng Minh phủ, bái kiến Học chính Tống Đình Hiên.
Khi nghe Dương Vân dự định đến Đại Trần du học, Tống Đình Hiên cũng hơi giật mình, có điều hắn biết nền văn học của Đại Trần rất phát triển, quả thật có không ít học sinh của Ngô quốc đến đấy du học, chẳng qua Dương Vân là Giải nguyên, tuổi lại còn quá nhỏ nên ông mới hơi bất ngờ mà thôi.
Có điều ngẫm lại thì Tống Đình Hiên rất tán thưởng hành động của Dương Vân, tuổi còn trẻ đã thi đỗ Giải nguyên nhưng lại không hề tự cao tự đại, không nóng vội mưu cầu công danh, quả thật rất hiếm có.
Ông cho rằng năm tới Dương Vân thi tiến sĩ thì quả thật có hơi sớm, tuy văn chương của Dương Vân đã đạt đến trình độ của tiến sĩ nhưng làm quan khi còn quá trẻ chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Vì vậy Tống Đình Hiên lập tức bằng lòng cấp cho Dương Vân công văn đi đường, sau khi căn dặn một hồi mới cho hắn đi.
Có công văn của phủ học chính vẫn chưa đủ, Dương Vân còn phải đến lễ bộ ở Đông Ngô thành đổi công văn thì mới có thể đến nước khác được.
Dương Vân lên một con thuyền, mấy ngày sau thì đến được Đông Ngô thành, chỉ thấy nơi này còn phồn hoa hơn Phượng Minh phủ nhiều.
Đông Ngô thành cạnh rừng gần biển, có điều cửa ngõ nội hà khá hẹp, chỉ có quân thuyền và thuyền của quan phủ mới có thể cập bến, bên ngoài thành có một bến cảng dành cho thuyền của dân.
Khi bước xuống bến tàu, Dương Vân lập tức bị bao phủ bởi một đoàn người chen chúc nhau, quay đầu lại nhìn thì thấy trong bến cảng có cả ngàn cánh buồm ở đây, hơn vạn thương nhân tập trung một chỗ, cảnh tượng vô cùng hưng thịnh và phồn vinh.
Vất vả lắm hắn mới lách qua dòng người mà ra khỏi bến tàu, sau đó lên một chiếc xe ngựa để vào thành, mã phu quất roi, cỗ xe chạy dọc theo con đường lớn lát bằng đá thạch anh hướng về phía Đông Ngô thành.
Xe của tư nhân đã trả thuế vào thành theo đầu người, vì vậy lúc qua cổng thành xa phu không cần phải ngừng lại mà đi thẳng một mạch.
Khi xe ngựa đã qua cổng thành thì Dương Vân mới phát hiện mình đã ở trong nội thành, hắn bèn hướng ra phía ngoài quan sát xung quanh, chỉ thấy tường thành của Đông Ngô cao đến hơn mười thước, toàn bộ đều được xây dựng bằng một loại gạch màu xanh, quả xứng với danh hiệu thiên hạ hùng thành.
Sau khi vào thành, trước tiên Dương Vân đi tìm một khách điếm để nghỉ ngơi thu xếp ổn thỏa, sau đó hỏi thăm đường đến nha môn lễ bộ.
Ở địa phương mình, với thân phận cử nhân thì Dương Vân cũng được coi là một nhân vật không nhỏ, có điều khi vào kinh thành, nhất là vào một trong lục bộ - nha môn lễ bộ, hắn mới phát hiện phân lượng của mình cũng chưa là gì.
Nơi này tùy tiện gặp một vị lại viên (chỉ chức quan nhỏ trong quan phủ) cũng là quan bát cửu phẩm, nhưng những người đó chỉ làm công việc bưng trà rót nước, về phần người có chức quan chính thức thì toàn một đám ngạo mạn thấu trời, khi nhận công văn và trát của Dương Vân thì chỉ lướt qua rồi vứt sang một bên, bảo hắn ngày mai quay lại chờ thư.
May là Dương Vân cũng không vội, nhân cơ hội này hắn liền dạo chơi quanh Đông Ngô thành.
Nói ra thì xấu hổ, tuy kiếp trước Dương Vân đã sống không biết mấy vạn năm rồi nhưng hắn vẫn chưa từng đến nơi này.
Thật ra điều này không có gì khó hiểu, mười sáu tuổi Dương Vân đã dấn thân vào con đường tu luyện, khi trở về thì Đông Ngô thành đã bị hủy bởi chiến tranh, sau này cũng không được trùng kiến lại, nếu không phải đã từng dự thi cử nhân thì ngay cả Phượng Minh phủ hắn cũng không có cơ hội đến thăm.
Tất nhiên là sau khi tu luyện thành công, Dương Vân cũng không ít lần được đến những thành thị còn hùng vĩ hơn Đông Ngô thành mấy lần, có khi là mấy chục lần, thậm chí còn có những thiên thành chỉ toàn tu luyện giả cư trú nhưng có nguồn gốc từ thủ phủ của một quốc gia. Khi đó hắn chẳng thèm để những thứ đó vào trong mắt, cũng là một điều tiếc nuối nho nhỏ.
Hiện giờ đang là giữa tháng mười nhưng phía nam Đông Ngô thành vẫn có không khí của mùa thu, từng cơn gió thu hiu hiu lướt qua. Dương Vân dạo qua các con phố lớn ngõ nhỏ ở Đông Ngô thành một cách tùy hứng, thấy cảnh đẹp thì thích thú đến gần để ngắm, thấy thức ăn ngon thì nếm thử, dù sao thì hắn cũng có Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết trong người, ăn nhiều đến đâu đều có thể tiêu hóa hết.
Nếu Thao Thiết biết Dương Vân có loại công quyết này, chỉ sợ nó sẽ bất chấp tất cả để đoạt được. Có thể ăn bất cứ thứ gì mình thích thì quả thật là một điều thú vị trong đời người.
Hiện giờ Dương Vân cũng có cảm giác này, chỉ nửa ngày hắn đã viếng thăm hơn mười tiệm ăn vặt đặc sắc, thế nhưng vẫn chưa cảm thấy tận hứng, nếu có người đi theo hắn từ đầu đến giờ nhất định sẽ bị sức ăn của hắn dọa đến phát khiếp.
Dương Vân men theo phố ăn vặt mà càn quét về phía trước, sau khi nếm qua vô số món ăn, hắn mới phát hiện mình đã đến khu chợ buôn bán các loại hàng tạp hóa.
Khu chợ thật lớn, Dương Vân không hề quên làm cách nào mà mình kiếm được bạc ở huyện Tĩnh Hải. Hắn có kiến thức của cả một đời, bên trong thức hải có thể tìm ra rất nhiều tài liệu bất cứ lúc nào, cũng như các loại văn hay tranh đẹp..., nói chung là đó là đại sát khí cần thiết cho việc kiểm lậu. (1)
Dương Vân lập tức tiến vào trong khu chợ, đi một chút lại dừng một chút, hai bên đường nơi này đều là các cửa hàng, ở giữa con đường còn bày cả các quầy hàng, khi thì Dương Vân nghía vào các quầy hàng nhỏ, chốc lại quẹo vào trong các cửa hàng, sục sạo suốt một canh giờ nhưng chỉ dạo được phân nửa con phố.
"Haizz... Đông Ngô thành này vốn nổi danh là chợ nhiều như cỏ, nhưng sao đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng một món hàng tốt nào?"
Dương Vân buồn bực mà thầm nghĩ, tuy chẳng phải là không có thứ gì tốt, trong ngực hắn hiện giờ đang cất vài món trân ngoạn mới mua được, nhưng mấy thứ này đều là các loại đồ cổ linh tinh, tuy có giá trị xa xỉ nhưng sau khi phát tài thì Dương Vân đã không còn đặt những thứ này vào mắt nữa.
Thứ hắn muốn tìm chính là những vật có liên quan đến việc tu luyện.
Cũng không phải chỉ tu luyện giả mới có thể tìm được bảo vật liên quan đến tu luyện, thiên địa vốn vô cùng rộng lớn, với dân số khổng lồ của phàm nhân thì việc phát hiện thiên tài địa bảo, hoặc những vật thất lạc từ giới tu hành tuyệt đối có không ít.
Mà phần lớn phàm nhân đều không nhận ra giá trị của những vật đó, thông thường sau khi qua tay nhiều người sẽ lưu lạc đến những khu chợ như thế này, cũng như bản mạng pháp bảo vòng tay Thất Tình châu của Dương Vân vậy.
So với huyện Tĩnh Hải thì chợ ở Đông Ngô thành có quy mô lớn hơn mấy chục lần, thế nhưng ngay cả một vật như vậy cũng không xuất hiện thì quả thật đã khiến Dương Vân có chút kinh ngạc.
"Hả? Kia là cái gì?" Dương Vân tinh mắt, thấy ở một sạp bán kì thạch phía xa có một viên đá màu cam không bắt mắt nhưng thấp thoáng hào quang.
Dương Vân tiến về phía đó, càng đến gần càng thấy rõ hơn, trong lòng hắn đã chắc chắn bảy tám phần đó là một viên tinh thạch thuộc tính hỏa.
Trong thiên địa có rất nhiều loại linh khí, nếu những linh khí đó đủ nồng đậm, ở một điều kiện nhất định có thể ngưng tụ thành tinh thạch, những loại tinh thạch như vậy luôn luôn các tu luyện giả tìm kiếm, có thể dùng để tu luyện, luyện đan, chế khí, hoặc có thể bổ sung năng lượng cho pháp bảo..., có tinh thạch thì không cần phải tiêu hao chân nguyên của bản thân.
"Tinh thạch hỏa hệ, tuy chỉ là hạ phẩm nhưng chỉ cần ta tuy luyện đến Dẫn khí Xuất khiếu kỳ, lúc đó là có thể kích phát linh khí bên trong để luyện đan rồi." Dương Vân thầm nhủ trong lòng.
Ngay khi chỉ còn vài bước nữa là Dương Vân sẽ đến quầy hàng, từ bên cạnh đột nhiên có một người bước đến, cầm lấy viên tinh thạch kia.
"Viên đá này bao nhiêu tiền?" Người kia hỏi.
"Năm trăm lượng bạc." Chủ quầy thấy người kia có vẻ vội vàng, vì vậy liền quyết định sử dụng công phu sư tử ngoạm.
"Năm trăm lượng thì hơi đắt, cho ngươi hai trăm lượng đấy." Người kia rút ra một tấm ngân phiếu rồi ve vẩy trước mặt chủ quầy.
Chủ quầy lập tức trở nên cung kính, kính cẩn mà nói: "Vâng, ngài nói nhiều hay ít thì chính là vậy."
Hai trăm lượng bạc cũng đủ để chủ quầy như hắn mừng khôn kể xiết, hắn có được viên đá này ở quê, căn bản không tốn một đồng nào, đây là do người khác tặng hắn lúc thu thập các loại đá.
Dương Vân tức đến méo cả mũi, chỉ thua có hai bước mà bị người khác đoạt mất đồ.
Sau khi mua được tinh thạch người kia cũng không tiếp tục ở lại, lập tức đứng dậy rời đi. Dương Vân khẽ động trong lòng, dõi theo người đó quẹo vào một cái ngõ nhỏ xa xa.
Hắn đi vào đầu ngõ, trên một chiếc mộc bài có viết ba chữ "Ngõ Bàn Giác".
Dương Vân tiến vào bên trong, thật không hổ là ngõ Bàn Giác, nơi này hẹp đến nỗi chỉ có thể chứa tối đa ba bốn ngươi đi song song, hơn nữa còn ngoằn ngoèo quanh co không thấy cuối ngõ.
Sau khi quanh quẩn hơn nửa vòng tròn, phía trước bị chắn bởi một bức tường gạch.
Rõ ràng Dương Vân thấy người kia đi vào ngõ, hơn nữa đường thẳng một mạch không có ngã rẽ, rốt cuộc người đã đi đâu?
Dương Vân nảy ra một ý nghĩ trong đầu, cẩn thận quan sát tường gạch một phen, quả nhiên phía trên tường có một đồ án hình áng mây nhợt nhạt.
"Nơi này là phường thị của tu luyện giả!" Dương Vân vui vẻ nói, "Tuy chỉ là cấp thấp nhất là một áng mây, có điều lại rất phù hợp với cấp bậc hiện tại của ta."
Nếu đã xác định nơi này là phường thị, như vậy bức tường gạch chắn đường này chắc chắn là ảo trận.
Dương Vân khởi động Nguyệt Hoa linh nhãn bắt đầu dò xét, đừng tưởng rằng ảo trận chỉ đơn giản là mê hoặc mắt người, nếu người thường đến đây mà đâm đầu vào, ảo trận sẽ tự động phát sinh một luồng lực tương ứng, kết quả là không khác gì đâm vào một bức tường gạch thực sự.
Nói như vậy thì chỉ có người từ Dẫn Khí kỳ trở lên, có thể phóng chân khí ra ngoài cảm ứng thiên địa mới có thể tìm được khe hở của ảo trận để tiến vào trong, có điều Dương Vân cậy vào thần thông linh nhãn, hơn nữa còn có rất nhiều kiến thức về trận pháp mà kiếp trước tích lũy được, sau khi chơi đùa một lúc trên bức tường gạch không ngờ lại thành công tiến vào trong.
Nhìn qua thì bên trong ngõ Bàn Giác không khác ở ngoài nhiều lắm, chỉ rộng hơn một chút, nơi này không có quầy hàng, dọc hai bên ngõ rải rác mười mấy cửa hàng.
Thoạt nhìn thì kiến trúc của những cửa hàng này không có gì khác so với cửa hàng dân gian, dù sao thì đây cũng là phường thị cấp thấp nhất, nhà cửa đều được xây dựng bằng gạch đá và các vật liệu gỗ, chẳng qua là chiêu bài của các cửa hàng có chút đặc biệt hơn.
Chiêu bài phía trên các cửa hàng ở đây đều có các loại hình vẽ không ngừng biến ảo, như một cửa hàng trước mặt Dương Vân chẳng hạn, trên chiêu bài có một gốc linh thảo đang bén rễ nẩy mầm, rồi nở hoa kết quả, sau đó hóa thành những điểm sáng tản đi bốn phía, trên chiêu bài hiện ra hình dáng một lọ đan dược, cuối cùng huyễn hóa thành một chữ "Đan" màu váng lóng lánh.
Lúc này Dương Vân bắt đầu phát sầu, ngoại trừ vòng tay Thất Tình châu, hơn mười tấm phù và một viên Tục Mệnh đan trên người thì hắn không có thứ gì mà tu luyện giả có thể sử dụng. Thất Tình châu là bản mạng pháp bảo của hắn, đương nhiên không thể động vào, những phù lục này và Tục Mệnh đan đều là vật bảo mệnh, hơn nữa cũng là vật cơ bản nhất của tu luyện giả, không ai muốn thu mua làm gì.
Tuy trên người hắn có không ít ngân phiếu, nhưng dù chỉ là phường thị một áng mây thì cũng không dùng bạc để buôn bán hàng hóa ở đây.
Chẳng lẽ vào bảo sơn mà lại về tay không sao?
Chú thích:
(1) - Kiểm lậu: dùng giá hời mua được đồ cổ giá trị, hơn nữa người bán thường không biết điều đó.
Kiểm lậu là thuật ngữ chuyên ngành trong giới đồ cổ, chủ yếu thể hiện cho từ "Kiểm", bởi vì giới đổ cổ thường cho rằng kiểm lậu là hành vi khả ngộ bất khả cầu, vì vậy người miền bắc thường dùng từ "Kiểm" để ngụ ý nó rất hiếm thấy, là một cách diễn đạt hài hước, cũng là để hình tượng hóa văn hóa trêu đùa của Hán ngữ.
Khi nghe Dương Vân dự định đến Đại Trần du học, Tống Đình Hiên cũng hơi giật mình, có điều hắn biết nền văn học của Đại Trần rất phát triển, quả thật có không ít học sinh của Ngô quốc đến đấy du học, chẳng qua Dương Vân là Giải nguyên, tuổi lại còn quá nhỏ nên ông mới hơi bất ngờ mà thôi.
Có điều ngẫm lại thì Tống Đình Hiên rất tán thưởng hành động của Dương Vân, tuổi còn trẻ đã thi đỗ Giải nguyên nhưng lại không hề tự cao tự đại, không nóng vội mưu cầu công danh, quả thật rất hiếm có.
Ông cho rằng năm tới Dương Vân thi tiến sĩ thì quả thật có hơi sớm, tuy văn chương của Dương Vân đã đạt đến trình độ của tiến sĩ nhưng làm quan khi còn quá trẻ chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Vì vậy Tống Đình Hiên lập tức bằng lòng cấp cho Dương Vân công văn đi đường, sau khi căn dặn một hồi mới cho hắn đi.
Có công văn của phủ học chính vẫn chưa đủ, Dương Vân còn phải đến lễ bộ ở Đông Ngô thành đổi công văn thì mới có thể đến nước khác được.
Dương Vân lên một con thuyền, mấy ngày sau thì đến được Đông Ngô thành, chỉ thấy nơi này còn phồn hoa hơn Phượng Minh phủ nhiều.
Đông Ngô thành cạnh rừng gần biển, có điều cửa ngõ nội hà khá hẹp, chỉ có quân thuyền và thuyền của quan phủ mới có thể cập bến, bên ngoài thành có một bến cảng dành cho thuyền của dân.
Khi bước xuống bến tàu, Dương Vân lập tức bị bao phủ bởi một đoàn người chen chúc nhau, quay đầu lại nhìn thì thấy trong bến cảng có cả ngàn cánh buồm ở đây, hơn vạn thương nhân tập trung một chỗ, cảnh tượng vô cùng hưng thịnh và phồn vinh.
Vất vả lắm hắn mới lách qua dòng người mà ra khỏi bến tàu, sau đó lên một chiếc xe ngựa để vào thành, mã phu quất roi, cỗ xe chạy dọc theo con đường lớn lát bằng đá thạch anh hướng về phía Đông Ngô thành.
Xe của tư nhân đã trả thuế vào thành theo đầu người, vì vậy lúc qua cổng thành xa phu không cần phải ngừng lại mà đi thẳng một mạch.
Khi xe ngựa đã qua cổng thành thì Dương Vân mới phát hiện mình đã ở trong nội thành, hắn bèn hướng ra phía ngoài quan sát xung quanh, chỉ thấy tường thành của Đông Ngô cao đến hơn mười thước, toàn bộ đều được xây dựng bằng một loại gạch màu xanh, quả xứng với danh hiệu thiên hạ hùng thành.
Sau khi vào thành, trước tiên Dương Vân đi tìm một khách điếm để nghỉ ngơi thu xếp ổn thỏa, sau đó hỏi thăm đường đến nha môn lễ bộ.
Ở địa phương mình, với thân phận cử nhân thì Dương Vân cũng được coi là một nhân vật không nhỏ, có điều khi vào kinh thành, nhất là vào một trong lục bộ - nha môn lễ bộ, hắn mới phát hiện phân lượng của mình cũng chưa là gì.
Nơi này tùy tiện gặp một vị lại viên (chỉ chức quan nhỏ trong quan phủ) cũng là quan bát cửu phẩm, nhưng những người đó chỉ làm công việc bưng trà rót nước, về phần người có chức quan chính thức thì toàn một đám ngạo mạn thấu trời, khi nhận công văn và trát của Dương Vân thì chỉ lướt qua rồi vứt sang một bên, bảo hắn ngày mai quay lại chờ thư.
May là Dương Vân cũng không vội, nhân cơ hội này hắn liền dạo chơi quanh Đông Ngô thành.
Nói ra thì xấu hổ, tuy kiếp trước Dương Vân đã sống không biết mấy vạn năm rồi nhưng hắn vẫn chưa từng đến nơi này.
Thật ra điều này không có gì khó hiểu, mười sáu tuổi Dương Vân đã dấn thân vào con đường tu luyện, khi trở về thì Đông Ngô thành đã bị hủy bởi chiến tranh, sau này cũng không được trùng kiến lại, nếu không phải đã từng dự thi cử nhân thì ngay cả Phượng Minh phủ hắn cũng không có cơ hội đến thăm.
Tất nhiên là sau khi tu luyện thành công, Dương Vân cũng không ít lần được đến những thành thị còn hùng vĩ hơn Đông Ngô thành mấy lần, có khi là mấy chục lần, thậm chí còn có những thiên thành chỉ toàn tu luyện giả cư trú nhưng có nguồn gốc từ thủ phủ của một quốc gia. Khi đó hắn chẳng thèm để những thứ đó vào trong mắt, cũng là một điều tiếc nuối nho nhỏ.
Hiện giờ đang là giữa tháng mười nhưng phía nam Đông Ngô thành vẫn có không khí của mùa thu, từng cơn gió thu hiu hiu lướt qua. Dương Vân dạo qua các con phố lớn ngõ nhỏ ở Đông Ngô thành một cách tùy hứng, thấy cảnh đẹp thì thích thú đến gần để ngắm, thấy thức ăn ngon thì nếm thử, dù sao thì hắn cũng có Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết trong người, ăn nhiều đến đâu đều có thể tiêu hóa hết.
Nếu Thao Thiết biết Dương Vân có loại công quyết này, chỉ sợ nó sẽ bất chấp tất cả để đoạt được. Có thể ăn bất cứ thứ gì mình thích thì quả thật là một điều thú vị trong đời người.
Hiện giờ Dương Vân cũng có cảm giác này, chỉ nửa ngày hắn đã viếng thăm hơn mười tiệm ăn vặt đặc sắc, thế nhưng vẫn chưa cảm thấy tận hứng, nếu có người đi theo hắn từ đầu đến giờ nhất định sẽ bị sức ăn của hắn dọa đến phát khiếp.
Dương Vân men theo phố ăn vặt mà càn quét về phía trước, sau khi nếm qua vô số món ăn, hắn mới phát hiện mình đã đến khu chợ buôn bán các loại hàng tạp hóa.
Khu chợ thật lớn, Dương Vân không hề quên làm cách nào mà mình kiếm được bạc ở huyện Tĩnh Hải. Hắn có kiến thức của cả một đời, bên trong thức hải có thể tìm ra rất nhiều tài liệu bất cứ lúc nào, cũng như các loại văn hay tranh đẹp..., nói chung là đó là đại sát khí cần thiết cho việc kiểm lậu. (1)
Dương Vân lập tức tiến vào trong khu chợ, đi một chút lại dừng một chút, hai bên đường nơi này đều là các cửa hàng, ở giữa con đường còn bày cả các quầy hàng, khi thì Dương Vân nghía vào các quầy hàng nhỏ, chốc lại quẹo vào trong các cửa hàng, sục sạo suốt một canh giờ nhưng chỉ dạo được phân nửa con phố.
"Haizz... Đông Ngô thành này vốn nổi danh là chợ nhiều như cỏ, nhưng sao đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng một món hàng tốt nào?"
Dương Vân buồn bực mà thầm nghĩ, tuy chẳng phải là không có thứ gì tốt, trong ngực hắn hiện giờ đang cất vài món trân ngoạn mới mua được, nhưng mấy thứ này đều là các loại đồ cổ linh tinh, tuy có giá trị xa xỉ nhưng sau khi phát tài thì Dương Vân đã không còn đặt những thứ này vào mắt nữa.
Thứ hắn muốn tìm chính là những vật có liên quan đến việc tu luyện.
Cũng không phải chỉ tu luyện giả mới có thể tìm được bảo vật liên quan đến tu luyện, thiên địa vốn vô cùng rộng lớn, với dân số khổng lồ của phàm nhân thì việc phát hiện thiên tài địa bảo, hoặc những vật thất lạc từ giới tu hành tuyệt đối có không ít.
Mà phần lớn phàm nhân đều không nhận ra giá trị của những vật đó, thông thường sau khi qua tay nhiều người sẽ lưu lạc đến những khu chợ như thế này, cũng như bản mạng pháp bảo vòng tay Thất Tình châu của Dương Vân vậy.
So với huyện Tĩnh Hải thì chợ ở Đông Ngô thành có quy mô lớn hơn mấy chục lần, thế nhưng ngay cả một vật như vậy cũng không xuất hiện thì quả thật đã khiến Dương Vân có chút kinh ngạc.
"Hả? Kia là cái gì?" Dương Vân tinh mắt, thấy ở một sạp bán kì thạch phía xa có một viên đá màu cam không bắt mắt nhưng thấp thoáng hào quang.
Dương Vân tiến về phía đó, càng đến gần càng thấy rõ hơn, trong lòng hắn đã chắc chắn bảy tám phần đó là một viên tinh thạch thuộc tính hỏa.
Trong thiên địa có rất nhiều loại linh khí, nếu những linh khí đó đủ nồng đậm, ở một điều kiện nhất định có thể ngưng tụ thành tinh thạch, những loại tinh thạch như vậy luôn luôn các tu luyện giả tìm kiếm, có thể dùng để tu luyện, luyện đan, chế khí, hoặc có thể bổ sung năng lượng cho pháp bảo..., có tinh thạch thì không cần phải tiêu hao chân nguyên của bản thân.
"Tinh thạch hỏa hệ, tuy chỉ là hạ phẩm nhưng chỉ cần ta tuy luyện đến Dẫn khí Xuất khiếu kỳ, lúc đó là có thể kích phát linh khí bên trong để luyện đan rồi." Dương Vân thầm nhủ trong lòng.
Ngay khi chỉ còn vài bước nữa là Dương Vân sẽ đến quầy hàng, từ bên cạnh đột nhiên có một người bước đến, cầm lấy viên tinh thạch kia.
"Viên đá này bao nhiêu tiền?" Người kia hỏi.
"Năm trăm lượng bạc." Chủ quầy thấy người kia có vẻ vội vàng, vì vậy liền quyết định sử dụng công phu sư tử ngoạm.
"Năm trăm lượng thì hơi đắt, cho ngươi hai trăm lượng đấy." Người kia rút ra một tấm ngân phiếu rồi ve vẩy trước mặt chủ quầy.
Chủ quầy lập tức trở nên cung kính, kính cẩn mà nói: "Vâng, ngài nói nhiều hay ít thì chính là vậy."
Hai trăm lượng bạc cũng đủ để chủ quầy như hắn mừng khôn kể xiết, hắn có được viên đá này ở quê, căn bản không tốn một đồng nào, đây là do người khác tặng hắn lúc thu thập các loại đá.
Dương Vân tức đến méo cả mũi, chỉ thua có hai bước mà bị người khác đoạt mất đồ.
Sau khi mua được tinh thạch người kia cũng không tiếp tục ở lại, lập tức đứng dậy rời đi. Dương Vân khẽ động trong lòng, dõi theo người đó quẹo vào một cái ngõ nhỏ xa xa.
Hắn đi vào đầu ngõ, trên một chiếc mộc bài có viết ba chữ "Ngõ Bàn Giác".
Dương Vân tiến vào bên trong, thật không hổ là ngõ Bàn Giác, nơi này hẹp đến nỗi chỉ có thể chứa tối đa ba bốn ngươi đi song song, hơn nữa còn ngoằn ngoèo quanh co không thấy cuối ngõ.
Sau khi quanh quẩn hơn nửa vòng tròn, phía trước bị chắn bởi một bức tường gạch.
Rõ ràng Dương Vân thấy người kia đi vào ngõ, hơn nữa đường thẳng một mạch không có ngã rẽ, rốt cuộc người đã đi đâu?
Dương Vân nảy ra một ý nghĩ trong đầu, cẩn thận quan sát tường gạch một phen, quả nhiên phía trên tường có một đồ án hình áng mây nhợt nhạt.
"Nơi này là phường thị của tu luyện giả!" Dương Vân vui vẻ nói, "Tuy chỉ là cấp thấp nhất là một áng mây, có điều lại rất phù hợp với cấp bậc hiện tại của ta."
Nếu đã xác định nơi này là phường thị, như vậy bức tường gạch chắn đường này chắc chắn là ảo trận.
Dương Vân khởi động Nguyệt Hoa linh nhãn bắt đầu dò xét, đừng tưởng rằng ảo trận chỉ đơn giản là mê hoặc mắt người, nếu người thường đến đây mà đâm đầu vào, ảo trận sẽ tự động phát sinh một luồng lực tương ứng, kết quả là không khác gì đâm vào một bức tường gạch thực sự.
Nói như vậy thì chỉ có người từ Dẫn Khí kỳ trở lên, có thể phóng chân khí ra ngoài cảm ứng thiên địa mới có thể tìm được khe hở của ảo trận để tiến vào trong, có điều Dương Vân cậy vào thần thông linh nhãn, hơn nữa còn có rất nhiều kiến thức về trận pháp mà kiếp trước tích lũy được, sau khi chơi đùa một lúc trên bức tường gạch không ngờ lại thành công tiến vào trong.
Nhìn qua thì bên trong ngõ Bàn Giác không khác ở ngoài nhiều lắm, chỉ rộng hơn một chút, nơi này không có quầy hàng, dọc hai bên ngõ rải rác mười mấy cửa hàng.
Thoạt nhìn thì kiến trúc của những cửa hàng này không có gì khác so với cửa hàng dân gian, dù sao thì đây cũng là phường thị cấp thấp nhất, nhà cửa đều được xây dựng bằng gạch đá và các vật liệu gỗ, chẳng qua là chiêu bài của các cửa hàng có chút đặc biệt hơn.
Chiêu bài phía trên các cửa hàng ở đây đều có các loại hình vẽ không ngừng biến ảo, như một cửa hàng trước mặt Dương Vân chẳng hạn, trên chiêu bài có một gốc linh thảo đang bén rễ nẩy mầm, rồi nở hoa kết quả, sau đó hóa thành những điểm sáng tản đi bốn phía, trên chiêu bài hiện ra hình dáng một lọ đan dược, cuối cùng huyễn hóa thành một chữ "Đan" màu váng lóng lánh.
Lúc này Dương Vân bắt đầu phát sầu, ngoại trừ vòng tay Thất Tình châu, hơn mười tấm phù và một viên Tục Mệnh đan trên người thì hắn không có thứ gì mà tu luyện giả có thể sử dụng. Thất Tình châu là bản mạng pháp bảo của hắn, đương nhiên không thể động vào, những phù lục này và Tục Mệnh đan đều là vật bảo mệnh, hơn nữa cũng là vật cơ bản nhất của tu luyện giả, không ai muốn thu mua làm gì.
Tuy trên người hắn có không ít ngân phiếu, nhưng dù chỉ là phường thị một áng mây thì cũng không dùng bạc để buôn bán hàng hóa ở đây.
Chẳng lẽ vào bảo sơn mà lại về tay không sao?
Chú thích:
(1) - Kiểm lậu: dùng giá hời mua được đồ cổ giá trị, hơn nữa người bán thường không biết điều đó.
Kiểm lậu là thuật ngữ chuyên ngành trong giới đồ cổ, chủ yếu thể hiện cho từ "Kiểm", bởi vì giới đổ cổ thường cho rằng kiểm lậu là hành vi khả ngộ bất khả cầu, vì vậy người miền bắc thường dùng từ "Kiểm" để ngụ ý nó rất hiếm thấy, là một cách diễn đạt hài hước, cũng là để hình tượng hóa văn hóa trêu đùa của Hán ngữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.