Chương 44: Đột phá tầng thứ tư
Địch Ốc
11/04/2013
Mọi người nhanh chóng càn quét sạch sẽ thức ăn trên bàn, sau đó Trần Hổ liền kéo Dương Nhạc đi tập luyện trên cái nắp đậy lu nước, Dương Vân thì muốn đọc sách nên một mình đi vào rừng trúc.
Nắng hè chói chang càng làm cho rừng trúc trở nên tĩnh mịch, Dương Vân đặt hai quyển sách dùng để giả vờ giả vịt lên một phiến đá xanh, tâm thần chìm vào trong thức hải.
Bên trong Kinh Luân đường, mấy cái giá sách lớn dựa vào tường mà xếp lên cao, giá sách kéo dài từ mặt đất lên đến nóc điện, cao chừng bốn thước, hầu hết sách vở ở thư viện Hải Thiên đều ở trong này, ngoài ra còn có một bộ phận nhỏ đến từ học đường huyện Tĩnh Hải.
Nếu là giá sách chân chính thì phải dùng thang mới có thể lấy được sách ở phía trên, nhưng đây lại là bên trong Kinh Luân đường, chỉ cần tâm niệm Dương Vân khẽ động, sách vở ở trên sẽ lập tức nhẹ nhàng rơi xuống.
Khi thân hình Dương Vân tiến vào Kinh Luân đường, một luồng nguyệt quang sáng ngời xuyên qua nóc điện chiếu thẳng xuống bên dưới. Nguyệt quang còn chưa kịp chạm vào mặt đất thì lập tức hóa thành mấy trăm chùm sáng nhỏ lao vào giá sách, mỗi một tia sáng lại kéo một quyển sách bay đến giữa không trung.
Dường như cùng nhận được tín hiệu, tất cả những quyển sách đồng thời mở ra, những ký tự màu bạc giống như thác nước cuồn cuộn mà bay ra.
Những ký tự bạc tạo thành một dải băng vây xung quanh Dương Vân, vô số từ ngữ như sông lớn chảy vào trong tâm của Dương Vân.
Dương Vân khép hờ hai mắt, tỉ mỉ thể ngộ tinh hoa của sách vở, thời gian từ từ trôi qua, cảm ngộ của hắn càng ngày càng sâu sắc, dải băng màu bạc cũng thay đổi hình dạng theo đó, một số ký tự bạc đến từ những quyển sách khác nhau bị hấp dẫn mà tới gần nhau, cuối cùng tụ tập lại một chỗ, rời khỏi dải băng ban đầu.
Bộ phận rời khỏi dải băng càng lúc càng nhiều, cuối cùng trở thành bụi hoa tràn ngập nơi nơi, bao phủ toàn thân Dương Vân ở bên trong.
Thật lâu sau, Dương Vân mở hai mắt, thở một hơi dài, nhẹ nhàng phất tay áo, từng luồng từng luồn bụi hoa lặng lẽ tản ra, sau đó hóa thành những điểm sáng nhỏ trong không trung.
Từ thư viện Hải Thiên thu hoạch được sáu ngàn quyển sách, cộng với số lượng đã tích lũy từ trước thì bên trong Kinh Luân đường tổng cộng có khoảng bảy ngàn quyển.
Dương Vân thầm nghĩ: "Người xưa từng nói, đọc sách phá vạn cuốn, hạ bút như có thần (1). Tuy lượng sách trong Kinh Luân đường còn chưa đến vạn quyển nhưng cũng không chênh lệch lắm, chỉ có điều phần lớn trong đó mới được đưa vào đây không lâu, còn thiếu khuyết nhiều thể ngộ về ý nghĩa của sách, đợi ta ma luyện một phen, đọc thông suốt toàn bộ sách vở ở đây một lượt, đến khi có thể đạt được một chữ 'phá' thì khoa cử chỉ là một việc nhỏ mà thôi."
Thấy trời đã lên đỉnh đầu, Dương Vân lững thững trở về nhà ăn cơm trưa và nghỉ ngơi một lúc, vừa bước tới sân thì thấy nhị ca và Trần Hổ vẫn còn đang đội nắng mà khổ luyện.
Chỉ trong thời gian nửa ngày mà bọn họ đã tiến bộ rất nhiều, đã có thể kiên trì đứng trên cái nắp đậy trong nửa khắc.
"Vân đệ, đệ thấy chúng ta luyện thế nào?" Trần Hổ thấy Dương Vân đi ra, có chút khoe khoang mà hỏi.
"Không tệ, không tệ, đã có thể đứng được rồi, bước tiếp theo nếu hai người có thể thi triển Lí Thủy bộ trên nắp đậy lu nước mới gọi là đạt."
"Hả!" Trần Hổ lảo đảo cả người, làm cả hai cùng té xuống đất.
Vừa cố phủi phủi bụi đất trên người, Trần Hổ làm mặt đau khổ nói: "Còn phải đứng ở trên luyện bộ pháp sao?"
Dương Vân gật đầu nói: "Muốn luyện đến cảnh giới uyên thâm thì còn phải thi triển được cả Phúc Hải bộ ở trên cái nắp này nữa."
Trần Hổ đang tính nói tiếp thì bị Dương Nhạc túm cổ kéo lại, quát lớn: "Nhanh đi luyện thôi, tam đệ ta còn phải ôn bài vở."
"Đúng đúng, việc học của Vân đệ quan trọng hơn." Trần Hổ vội vàng nhặt cái nắp lên rồi đặt trên cái cối xay, cắn răng một cái rồi nhảy lên trên.
Cả buổi chiều trôi qua trong nháy mắt, tâm thần Dương Vân đắm chìm trong Kinh Luân đường, tích lũy từng chút từng chút một những thể ngộ của bản thân, hắn cảm thấy mình thu được rất nhiều lợi ích.
Tối đến thì tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh, Dương Vân vẫn theo thói quen khi ở nhà, hắn lấy thang rồi trèo lên nóc nhà.
"Tam nhi? Trong nhà đã có đầy đủ đèn nến rồi, sao con vẫn leo lên mái nhà?" Dương mẫu khó hiểu nên hỏi.
"Không phải là con tiết kiệm tiền đèn nến đâu, con thấy học dưới ánh trăng yên tĩnh có hiệu quả hơn rất nhiều." Dương Vân dễ dàng bịa ra một lý do.
"Ồ." Dương mẫu đương nhiên tin là thật, vì vậy không quản Dương Vân nữa.
Ánh trăng rọi lên người Dương Vân, tuy chỉ là trăng non nhưng nguyệt hoa vẫn như dòng suối cuồn cuộn đổ vào, huyễn nguyệt bên trong thức hải cũng trở nên sáng ngời.
Lần trước, sau khi tiểu hắc thêm một cái phù văn vào huyễn nguyệt, vốn là huyễn nguyệt bóng loáng như gương lại xuất hiện nguyệt ban hình cây hoa quế, cũng chính từ lúc đó mà Thất Tình châu bắt đầu có năng lực ngưng tụ Nguyệt Hoa linh khí.
"Hả?"
Ngay khi bắt đầu tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh, Dương Vân đột nhiên kinh hãi thốt lên.
Bình cảnh cuối cùng của tầng thứ tư Nguyệt Hoa chân kinh là huyệt Thiên Trung, ban đầu hắn tính toán phải mất một tháng nữa mới có thể cô đọng thành công, kết quả là ngay ở lần đầu tiên chân khí trùng kích, từ trong khiếu huyệt tuôn ra một luồng nguyệt hoa vô cùng cô đọng, cùng với chân khí đang trùng kích khiếu huyệt dung hòa thành một.
Tuy lượng nguyệt hoa này không lớn nhưng lại hết sức tinh thuần, gần như trong nháy mắt đã dung hòa làm một thể mới chân khí trong kinh mạch, theo hướng đi của nguyệt hoa, chân khí dễ dàng tiến vào huyệt Thiên Trung.
Ong ong một cái, Dương Vân chỉ cảm thấy ngực rung mạnh, nhịn không được mà hít một hơi thật dài.
Luồng khí này vừa được hít vào thì như tan biến, chỉ cảm thấy trong lồng ngực vừa đau vừa rát, một cơn ho khan dữ dội theo đó mà bùng phát.
Hắn ho ra một cục đàm, trong đàm còn lẫn rất nhiều điểm xám li ti.
Nguyệt Hoa chân khí tuần hoàn trong kinh mạch đi đến ngực đồng thời mang đến một cảm giác mát lạnh, giống như giữa trưa nắng gắt (2) được uống một chén nước đá vậy.
Dương Vân ngẩng đầu lộ ra vẻ mặt vui mừng, "Sao lại thế nhỉ? Làm sao mà vừa về nhà đã đột phá tầng thứ tư của Nguyệt Hoa chân kinh? Khi rời khỏi thư viện Hải Thiên ta chỉ mới bắt đầu trùng kích vào huyệt Thiên Trung, theo lý thì phải mất một tháng mới có thể đột phá chứ."
Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ lại, đêm qua uống say căn bản không hề tu luyện, vậy luồng nguyệt hoa giúp mình đột phá kia từ đâu mà đến?
Hắn đem tâm thầm chìm vào thức hải, trước tiên quan sát qua cái chuồng chó, tiểu hắc vẫn ngủ say như cũ.
Dương Vân khẽ phất tay, một quầng sáng đột ngột xuất hiện, phía trên lờ mờ hiển thị những hành động của tiểu hắc từ hôm qua đến giờ.
Phần lớn thời gian tiểu hắc cẩu chỉ ngủ khò, chỉ có một khoảng thời gian ngắn nó thức dậy tản bộ một chút, khi đó cũng là lúc mình say rượu ngủ mê.
Nghĩ tới nghĩ lui, điều duy nhất có thể gây ra việc này cũng chỉ có tiểu hắc, dù sao nó cũng được xem như là nửa chủ nhân của thức hải.
"Này... dậy dậy!" Dương Vân đưa tay lay lay tiểu hắc.
Tiểu hắc chỉ mơ màng mở mắt.
"Nguyệt hoa trong huyệt Thiên Trung đến từ đâu? Có thể làm lại lần nữa không?"
Tiểu hắc hừ một tiếng, mí mắt của nó khẽ khép khẽ mở như muốn ra vẻ "Ngươi có nằm mơ không vậy", sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Dương Vân thất vọng lắc đầu, chuyện tốt như thế này rất ít khi xảy ra, xem ra sau này vẫn phải thành thành thật thật tu luyện thôi.
Nếu có tuy luyện giả khác biết được ý nghĩ của Dương Vân, họ không đố kỵ tới mức muốn giết hắn mới là lạ. Người khác ở Ngưng Khiếu kỳ chỉ có thể cần cù chăm chỉ khổ luyện, hấp thu tích lũy từng chút linh khí một, còn Dương Vân thì đã mở thức hải không nói, hắn còn biến thái đến mức sở hữu bảo vật tụ tập được thiên địa linh khí khi mới ở Ngưng Khiếu kỳ.
Tuy chỉ có thể tụ tập linh khí trong vòng mấy trăm thước nhưng cũng đủ nghịch thiên đối với Ngưng Khiếu kỳ, thật chẳng khác gì đang mang trên người một cái động tiên cả.
Ngoài ra Dương Vân còn một ưu thế lớn nhất, đó là bổn mệnh pháp bảo Thất Tình châu, trong quá trình Thất Tình châu hấp thu linh khí để tự động tế luyện, thức hải của Dương Vân cũng nhờ đó mà được củng cố và mở rộng.
Hiện giờ, những kiến trúc trong thức hải như Hoàn Chân điện và Kinh Luân đường càng ngày càng như thật như ảo, mỹ lệ như tiên cảnh.
"Tại Ngưng Khiếu kỳ ta đã có thức hải, mà còn không ngừng được mở rộng, như vậy khi tiến vào Trúc Cơ kỳ, không biết thức hải này có thể lợi hại hơn nữa hay không!" Dương Vân tham lam suy nghĩ.
Với tư cách là một người có nhiều kinh nghiệm trong tu luyện, Dương Vân hiểu rất rõ tầm quan trọng của thức hải, đặc biệt là ở bước cô đọng nguyên thần, thức hải tuyệt đối là nhân tố then chốt.
"Nguyệt Hoa chân kinh tầng thứ tư, không biết nó có thể mang đến cho ta thần thông gì?" Dương Vân thầm nghĩ, thần thông của ba tầng trước đều rất nổi bật, như đọc là nhớ, thính phong... chỉ cần thử một chút sẽ phát hiện ngay. Hắn liền vận chuyển Nguyệt Hoa chân khí, cẩn thận cảm nhận từng phản ứng của cơ thể.
"Sao thân thể không có biến hóa gì cả?" Thần thông này rốt cuộc là cái gì?" Dương Vân vẫn chưa phát hiện ra rằng tần suất hô hấp của hắn càng lúc càng chậm lại, cuối cùng trở thành gần như không cách nào nhận ra được, toàn bộ thân thể giống như một bức tượng không nhúc nhích.
"Quên đi, cứ từ từ tìm hiểu thần thông này sau vậy." Dương Vân thầm nghĩ rồi dừng Nguyệt Hoa chân khí.
Cùng lúc hắn đình chỉ Nguyệt Hoa chân khí, hô hấp của cơ thể cũng trở lại bình thường, một luồng khí dài bị hít vào phổi.
"Đây là?" Cái thở sâu đột nhiên xảy ra cuối cùng cũng khiến Dương Vân phát hiện sự khác thường, hắn nhanh chóng thử lại vài lần.
"Đây là quy tức, có thể dùng để che dấu khí tức. Có điều thần thông quy tức này dường như có điểm khác biệt, trong lúc quy tức đồng thời ý thức dường như không phải chịu ảnh hưởng gì, xem ra thần thông này là một thủ đoạn tốt để nghe trộm bên tường."
Dương Vân nở nụ cười nham hiểm.
(1) - Câu nói của Đỗ Phủ, nguyên văn: 'Độc thư phá vạn quyển, hạ bút như hữu thần'. Ý nói đọc sách phải đọc thấu, đọc nhiều, như vậy mới có thể chứng thực dưới ngòi bút, khi vận dụng mới có thể thuận buồm xuôi gió.
(2) - Nguyên văn: ngày tam phục - chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chỉ; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu.
Nắng hè chói chang càng làm cho rừng trúc trở nên tĩnh mịch, Dương Vân đặt hai quyển sách dùng để giả vờ giả vịt lên một phiến đá xanh, tâm thần chìm vào trong thức hải.
Bên trong Kinh Luân đường, mấy cái giá sách lớn dựa vào tường mà xếp lên cao, giá sách kéo dài từ mặt đất lên đến nóc điện, cao chừng bốn thước, hầu hết sách vở ở thư viện Hải Thiên đều ở trong này, ngoài ra còn có một bộ phận nhỏ đến từ học đường huyện Tĩnh Hải.
Nếu là giá sách chân chính thì phải dùng thang mới có thể lấy được sách ở phía trên, nhưng đây lại là bên trong Kinh Luân đường, chỉ cần tâm niệm Dương Vân khẽ động, sách vở ở trên sẽ lập tức nhẹ nhàng rơi xuống.
Khi thân hình Dương Vân tiến vào Kinh Luân đường, một luồng nguyệt quang sáng ngời xuyên qua nóc điện chiếu thẳng xuống bên dưới. Nguyệt quang còn chưa kịp chạm vào mặt đất thì lập tức hóa thành mấy trăm chùm sáng nhỏ lao vào giá sách, mỗi một tia sáng lại kéo một quyển sách bay đến giữa không trung.
Dường như cùng nhận được tín hiệu, tất cả những quyển sách đồng thời mở ra, những ký tự màu bạc giống như thác nước cuồn cuộn mà bay ra.
Những ký tự bạc tạo thành một dải băng vây xung quanh Dương Vân, vô số từ ngữ như sông lớn chảy vào trong tâm của Dương Vân.
Dương Vân khép hờ hai mắt, tỉ mỉ thể ngộ tinh hoa của sách vở, thời gian từ từ trôi qua, cảm ngộ của hắn càng ngày càng sâu sắc, dải băng màu bạc cũng thay đổi hình dạng theo đó, một số ký tự bạc đến từ những quyển sách khác nhau bị hấp dẫn mà tới gần nhau, cuối cùng tụ tập lại một chỗ, rời khỏi dải băng ban đầu.
Bộ phận rời khỏi dải băng càng lúc càng nhiều, cuối cùng trở thành bụi hoa tràn ngập nơi nơi, bao phủ toàn thân Dương Vân ở bên trong.
Thật lâu sau, Dương Vân mở hai mắt, thở một hơi dài, nhẹ nhàng phất tay áo, từng luồng từng luồn bụi hoa lặng lẽ tản ra, sau đó hóa thành những điểm sáng nhỏ trong không trung.
Từ thư viện Hải Thiên thu hoạch được sáu ngàn quyển sách, cộng với số lượng đã tích lũy từ trước thì bên trong Kinh Luân đường tổng cộng có khoảng bảy ngàn quyển.
Dương Vân thầm nghĩ: "Người xưa từng nói, đọc sách phá vạn cuốn, hạ bút như có thần (1). Tuy lượng sách trong Kinh Luân đường còn chưa đến vạn quyển nhưng cũng không chênh lệch lắm, chỉ có điều phần lớn trong đó mới được đưa vào đây không lâu, còn thiếu khuyết nhiều thể ngộ về ý nghĩa của sách, đợi ta ma luyện một phen, đọc thông suốt toàn bộ sách vở ở đây một lượt, đến khi có thể đạt được một chữ 'phá' thì khoa cử chỉ là một việc nhỏ mà thôi."
Thấy trời đã lên đỉnh đầu, Dương Vân lững thững trở về nhà ăn cơm trưa và nghỉ ngơi một lúc, vừa bước tới sân thì thấy nhị ca và Trần Hổ vẫn còn đang đội nắng mà khổ luyện.
Chỉ trong thời gian nửa ngày mà bọn họ đã tiến bộ rất nhiều, đã có thể kiên trì đứng trên cái nắp đậy trong nửa khắc.
"Vân đệ, đệ thấy chúng ta luyện thế nào?" Trần Hổ thấy Dương Vân đi ra, có chút khoe khoang mà hỏi.
"Không tệ, không tệ, đã có thể đứng được rồi, bước tiếp theo nếu hai người có thể thi triển Lí Thủy bộ trên nắp đậy lu nước mới gọi là đạt."
"Hả!" Trần Hổ lảo đảo cả người, làm cả hai cùng té xuống đất.
Vừa cố phủi phủi bụi đất trên người, Trần Hổ làm mặt đau khổ nói: "Còn phải đứng ở trên luyện bộ pháp sao?"
Dương Vân gật đầu nói: "Muốn luyện đến cảnh giới uyên thâm thì còn phải thi triển được cả Phúc Hải bộ ở trên cái nắp này nữa."
Trần Hổ đang tính nói tiếp thì bị Dương Nhạc túm cổ kéo lại, quát lớn: "Nhanh đi luyện thôi, tam đệ ta còn phải ôn bài vở."
"Đúng đúng, việc học của Vân đệ quan trọng hơn." Trần Hổ vội vàng nhặt cái nắp lên rồi đặt trên cái cối xay, cắn răng một cái rồi nhảy lên trên.
Cả buổi chiều trôi qua trong nháy mắt, tâm thần Dương Vân đắm chìm trong Kinh Luân đường, tích lũy từng chút từng chút một những thể ngộ của bản thân, hắn cảm thấy mình thu được rất nhiều lợi ích.
Tối đến thì tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh, Dương Vân vẫn theo thói quen khi ở nhà, hắn lấy thang rồi trèo lên nóc nhà.
"Tam nhi? Trong nhà đã có đầy đủ đèn nến rồi, sao con vẫn leo lên mái nhà?" Dương mẫu khó hiểu nên hỏi.
"Không phải là con tiết kiệm tiền đèn nến đâu, con thấy học dưới ánh trăng yên tĩnh có hiệu quả hơn rất nhiều." Dương Vân dễ dàng bịa ra một lý do.
"Ồ." Dương mẫu đương nhiên tin là thật, vì vậy không quản Dương Vân nữa.
Ánh trăng rọi lên người Dương Vân, tuy chỉ là trăng non nhưng nguyệt hoa vẫn như dòng suối cuồn cuộn đổ vào, huyễn nguyệt bên trong thức hải cũng trở nên sáng ngời.
Lần trước, sau khi tiểu hắc thêm một cái phù văn vào huyễn nguyệt, vốn là huyễn nguyệt bóng loáng như gương lại xuất hiện nguyệt ban hình cây hoa quế, cũng chính từ lúc đó mà Thất Tình châu bắt đầu có năng lực ngưng tụ Nguyệt Hoa linh khí.
"Hả?"
Ngay khi bắt đầu tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh, Dương Vân đột nhiên kinh hãi thốt lên.
Bình cảnh cuối cùng của tầng thứ tư Nguyệt Hoa chân kinh là huyệt Thiên Trung, ban đầu hắn tính toán phải mất một tháng nữa mới có thể cô đọng thành công, kết quả là ngay ở lần đầu tiên chân khí trùng kích, từ trong khiếu huyệt tuôn ra một luồng nguyệt hoa vô cùng cô đọng, cùng với chân khí đang trùng kích khiếu huyệt dung hòa thành một.
Tuy lượng nguyệt hoa này không lớn nhưng lại hết sức tinh thuần, gần như trong nháy mắt đã dung hòa làm một thể mới chân khí trong kinh mạch, theo hướng đi của nguyệt hoa, chân khí dễ dàng tiến vào huyệt Thiên Trung.
Ong ong một cái, Dương Vân chỉ cảm thấy ngực rung mạnh, nhịn không được mà hít một hơi thật dài.
Luồng khí này vừa được hít vào thì như tan biến, chỉ cảm thấy trong lồng ngực vừa đau vừa rát, một cơn ho khan dữ dội theo đó mà bùng phát.
Hắn ho ra một cục đàm, trong đàm còn lẫn rất nhiều điểm xám li ti.
Nguyệt Hoa chân khí tuần hoàn trong kinh mạch đi đến ngực đồng thời mang đến một cảm giác mát lạnh, giống như giữa trưa nắng gắt (2) được uống một chén nước đá vậy.
Dương Vân ngẩng đầu lộ ra vẻ mặt vui mừng, "Sao lại thế nhỉ? Làm sao mà vừa về nhà đã đột phá tầng thứ tư của Nguyệt Hoa chân kinh? Khi rời khỏi thư viện Hải Thiên ta chỉ mới bắt đầu trùng kích vào huyệt Thiên Trung, theo lý thì phải mất một tháng mới có thể đột phá chứ."
Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ lại, đêm qua uống say căn bản không hề tu luyện, vậy luồng nguyệt hoa giúp mình đột phá kia từ đâu mà đến?
Hắn đem tâm thầm chìm vào thức hải, trước tiên quan sát qua cái chuồng chó, tiểu hắc vẫn ngủ say như cũ.
Dương Vân khẽ phất tay, một quầng sáng đột ngột xuất hiện, phía trên lờ mờ hiển thị những hành động của tiểu hắc từ hôm qua đến giờ.
Phần lớn thời gian tiểu hắc cẩu chỉ ngủ khò, chỉ có một khoảng thời gian ngắn nó thức dậy tản bộ một chút, khi đó cũng là lúc mình say rượu ngủ mê.
Nghĩ tới nghĩ lui, điều duy nhất có thể gây ra việc này cũng chỉ có tiểu hắc, dù sao nó cũng được xem như là nửa chủ nhân của thức hải.
"Này... dậy dậy!" Dương Vân đưa tay lay lay tiểu hắc.
Tiểu hắc chỉ mơ màng mở mắt.
"Nguyệt hoa trong huyệt Thiên Trung đến từ đâu? Có thể làm lại lần nữa không?"
Tiểu hắc hừ một tiếng, mí mắt của nó khẽ khép khẽ mở như muốn ra vẻ "Ngươi có nằm mơ không vậy", sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Dương Vân thất vọng lắc đầu, chuyện tốt như thế này rất ít khi xảy ra, xem ra sau này vẫn phải thành thành thật thật tu luyện thôi.
Nếu có tuy luyện giả khác biết được ý nghĩ của Dương Vân, họ không đố kỵ tới mức muốn giết hắn mới là lạ. Người khác ở Ngưng Khiếu kỳ chỉ có thể cần cù chăm chỉ khổ luyện, hấp thu tích lũy từng chút linh khí một, còn Dương Vân thì đã mở thức hải không nói, hắn còn biến thái đến mức sở hữu bảo vật tụ tập được thiên địa linh khí khi mới ở Ngưng Khiếu kỳ.
Tuy chỉ có thể tụ tập linh khí trong vòng mấy trăm thước nhưng cũng đủ nghịch thiên đối với Ngưng Khiếu kỳ, thật chẳng khác gì đang mang trên người một cái động tiên cả.
Ngoài ra Dương Vân còn một ưu thế lớn nhất, đó là bổn mệnh pháp bảo Thất Tình châu, trong quá trình Thất Tình châu hấp thu linh khí để tự động tế luyện, thức hải của Dương Vân cũng nhờ đó mà được củng cố và mở rộng.
Hiện giờ, những kiến trúc trong thức hải như Hoàn Chân điện và Kinh Luân đường càng ngày càng như thật như ảo, mỹ lệ như tiên cảnh.
"Tại Ngưng Khiếu kỳ ta đã có thức hải, mà còn không ngừng được mở rộng, như vậy khi tiến vào Trúc Cơ kỳ, không biết thức hải này có thể lợi hại hơn nữa hay không!" Dương Vân tham lam suy nghĩ.
Với tư cách là một người có nhiều kinh nghiệm trong tu luyện, Dương Vân hiểu rất rõ tầm quan trọng của thức hải, đặc biệt là ở bước cô đọng nguyên thần, thức hải tuyệt đối là nhân tố then chốt.
"Nguyệt Hoa chân kinh tầng thứ tư, không biết nó có thể mang đến cho ta thần thông gì?" Dương Vân thầm nghĩ, thần thông của ba tầng trước đều rất nổi bật, như đọc là nhớ, thính phong... chỉ cần thử một chút sẽ phát hiện ngay. Hắn liền vận chuyển Nguyệt Hoa chân khí, cẩn thận cảm nhận từng phản ứng của cơ thể.
"Sao thân thể không có biến hóa gì cả?" Thần thông này rốt cuộc là cái gì?" Dương Vân vẫn chưa phát hiện ra rằng tần suất hô hấp của hắn càng lúc càng chậm lại, cuối cùng trở thành gần như không cách nào nhận ra được, toàn bộ thân thể giống như một bức tượng không nhúc nhích.
"Quên đi, cứ từ từ tìm hiểu thần thông này sau vậy." Dương Vân thầm nghĩ rồi dừng Nguyệt Hoa chân khí.
Cùng lúc hắn đình chỉ Nguyệt Hoa chân khí, hô hấp của cơ thể cũng trở lại bình thường, một luồng khí dài bị hít vào phổi.
"Đây là?" Cái thở sâu đột nhiên xảy ra cuối cùng cũng khiến Dương Vân phát hiện sự khác thường, hắn nhanh chóng thử lại vài lần.
"Đây là quy tức, có thể dùng để che dấu khí tức. Có điều thần thông quy tức này dường như có điểm khác biệt, trong lúc quy tức đồng thời ý thức dường như không phải chịu ảnh hưởng gì, xem ra thần thông này là một thủ đoạn tốt để nghe trộm bên tường."
Dương Vân nở nụ cười nham hiểm.
(1) - Câu nói của Đỗ Phủ, nguyên văn: 'Độc thư phá vạn quyển, hạ bút như hữu thần'. Ý nói đọc sách phải đọc thấu, đọc nhiều, như vậy mới có thể chứng thực dưới ngòi bút, khi vận dụng mới có thể thuận buồm xuôi gió.
(2) - Nguyên văn: ngày tam phục - chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chỉ; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.