Chương 48: Khéo léo chuộc thân khế
Địch Ốc
11/04/2013
Vừa nghe Chương phủ mời đến xem bệnh, đại phu lập tức mang theo hòm thuốc chạy như bay đến phủ.
Vừa vào cửa, thấy thần sắc tôi tớ trên đường có gì đó kỳ quái, đại phu lập tức lưu ý.
Có một người ra dẫn đại phu đến tú lâu mà tiểu thư ở.
"Ở trong này, mời đại phu đi vào!" Tên tôi tớ dẫn đường nói xong liền chạy mất tăm mất tích.
Trong lòng đại phu lại tăng thêm ba phần nghi ngờ.
Đẩy cửa đi vào, tú lâu có hai tầng, tầng dưới không có người, xem ra tiểu thư đang ở lầu trên.
Đại phu cũng không lên tiếng, dựng lỗ tai lên để nghe ngóng động tĩnh trên lầu, loáng thoáng nghe được vài câu nói, trong đó có một câu âm thanh hơi lớn, hai chữ "Bệnh phong" lập tức rơi vào tai hắn.
"Dưới lầu là đại phu sao?" Âm thanh của một nha hoàn nhỏ tuổi truyền đến.
"Là ta, xin mời tiểu thư xuống lầu để chuẩn bệnh." Đại phu run giọng đáp.
"Tới đây."
Tiếng bước chân vang lên, tiếp đó một nha hoàn thanh tú dìu Chương tiểu thư đi xuống lầu.
Đại phu chăm chú quan sát, trên mặt Chương tiểu thư nổi một vết mụn đỏ thấy mà phát hoảng.
"Đại phu, xem mạch luôn hay sao?" Mạnh Hà vừa dìu Chương tiểu thư vừa hỏi.
"Hả... hỏi trước, hỏi trước đã."
Đại phu nào dám đưa tay xem mạch, cứ hỏi trên trời dưới đất, nào là về thời gian phát bệnh, có những triệu chứng gì...
Vừa thấy trên cổ tay Chương tiểu thư nổi chi chít mụn nước màu hồng, đại phu lập tức cảm thấy bồn chồn, chỉ hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.
"Này... đại phu, ông có biết xem bệnh không vậy, mấy câu này ông đã hỏi đến ba lần rồi đấy!" Mạnh Hà khó chịu trong lòng, vươn tay muốn đẩy lão một cái.
"A! Tay ngươi..." Đại phu hoảng sợ kêu thất thanh.
Trên cánh tay vừa vươn ra của Mạnh Hà không ngờ lại xuất hiện một vài vết lốm đốm hồng.
"A! Sao lại thế này, vừa rồi còn không có mà." Mạnh Hà kêu thảm.
"Ta phải về xem lại y thư đây, xin cáo từ!"
Đại phu lật đật ôm hòm thuốc, một mạch chạy ra khỏi tú lầu.
Bên ngoài tú lâu, không ít tôi tớ ló đầu ra nhìn lén.
"Nhìn kìa! Đại phu ra rồi."
Đại phu vắt chân lên cổ chạy, mặt thì đỏ bừng, mồ hôi chảy như suối.
"Đại phu, tiểu thư nhà ta bị bệnh gì vậy?" Quản gia Chương phủ kiên trì chạy theo hỏi.
"Bệnh phong... nhất định là bệnh phong, ả nha hoàn kia cũng bị lây rồi." Đại phu một mực khẳng định.
"Hả! Tiểu Hà bị lây bệnh phong rồi..." Đám tôi tớ lập tức tản ra, không một ai dám ở lại chỗ này nữa.
Đại phu cũng chẳng thèm thu phí xem bệnh, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này về nhà tắm rửa.
Tuy Chương viên ngoại đã hạ lệnh cho tôi tớ ngậm miệng nhưng tin tức tiểu thư Chương phủ bị bệnh phong vẫn nhanh chóng truyền đi khắp huyện Tĩnh Hải.
Với thái độ làm người của Chương viên ngoại, rất nhiều người cảm thấy vui sướng khi ông gặp họa, mà trong số đó kẻ hăng say truyền tin tức đi nhất không ngờ lại là bổn gia trong tộc.
Chương viên ngoại không có con trai, mấy năm nay ra ở riêng gia thế càng ngày càng phát đạt, bổn gia trông thấy mà thèm, trong lòng khó tránh khỏi có ý đồ. Nếu Chương viên ngoại gả con gái đến Bạch phủ, chẳng phải là đưa gia sản khổng lồ này vào miệng hổ hay sao, sau này chỉ e không chấm mút được miếng nào.
Bởi vậy khi Chương tiểu thư vừa gặp chuyện không may, bổn gia lập tức ngầm truyền tin tức đi khắp nơi, chỉ hận không thể tự mình đem tin tức này đến tận cửa Bạch phủ.
Việc liên quan hôn nhân của Bạch nhị công tử, sao Bạch phủ lại có thể không biết chứ! Nếu như vậy thì Bạch phủ cũng không xứng với cái tên thế gia vọng tộc nhất nhì Phượng Minh phủ.
Bạch phủ cũng không tự mình đến hỏi mà sai tai mắt ở huyện Tĩnh Hải đến Chương phủ một chuyến, xác định tin tức thật giả ra sao.
Vài ngày sau, một bức thư từ Bạch phủ được gửi đến cho Chương viên ngoại, lời lẽ trong thư rất khéo léo, đại ý là sau khi được cao nhân ra quẻ, bát tự của nhị công tử nhà mình và Chương tiểu thư không hợp nhau, nếu thành thân chỉ e sẽ gây ảnh hưởng, vì vậy đành phải từ bỏ hôn sự này, Bạch phủ hết sức tiếc nuối, hy vọng Chương tiểu thư có thể kết mối lương duyên khác.
Chương viên ngoại vô cùng buồn bực, ông cũng biết trong tình huống này thì không có cách nào kết thông gia với Bạch phủ. Không có Bạch phủ, chỉ sợ khắp huyện Tĩnh Hải lúc này cũng khó kiếm được một người bằng lòng lấy Chương tiểu thư.
Trong mấy ngày tiếp theo, tuy bệnh tình của Chương tiểu thư không nặng thêm nhưng cũng chẳng thuyên giảm chút nào, sau khi bị lây bệnh, Mạnh Hà vẫn tiếp tục tận tâm hầu hạ tiểu thư, những người hầu khác chỉ dám kính nhi viễn chi. Chương phủ lại mời mấy đại phu khác, có điều không mượn cớ từ chối đến thì cũng chỉ dám ngồi thật xa xem bệnh, sau đó kê vài thang thuốc không có tác dụng gì.
Chương viên ngoại sầu đến bạc cả tóc.
Đúng lúc này thì quản gia chạy đến bẩm báo, huynh trưởng của Mạnh Hà là Mạnh Siêu đến bái phỏng.
"Một tên tú tài nghèo kiết xác thì đến đây làm gì? Đuổi đi cho ta." Chương viên ngoại bực mình nói.
"Lão gia, Mạnh tú tài nói rằng muốn đến để chuộc thân khế của muội muội hắn, lão nô không dám quyết định nên mới bẩm báo với lão gia."
"Việc nha hoàn trong nhà sao lại không đến tìm Tam phu nhân?"
Vợ cả của Chương viên ngoại cũng chính là mẹ ruột của Chương tiểu thư, bà qua đời khi nàng mới mười hai tuổi. Chương viên ngoại cưới một đống thê thiếp, lúc ấy hứa hẹn nếu người nào có thể sinh con trai cho hắn sẽ trở thành phù chính (thời xưa từ thiếp lên làm vợ), kết quả là cho đến hiện tại vị trí chính thất vẫn để không như cũ, Chương viên ngoại không có con trai, ngay cả con gái cũng chỉ có một mình Chương tiểu thư.
Trong nhà không có nữ chủ nhân, vì vậy sự vụ thông thường đều do Tam phu nhân khá tháo vát xử lý.
"Việc này... lão nô đã hỏi qua Tam phu nhân, phu nhân nói để lão gia ra quyết định."
Trong lòng đang chán nản, Chương viên ngoại cả giận: "Chuộc cái gì mà chuộc! Nói cho tên nghèo kiết xác kia biết, nếu hắn có thể bỏ ra hai trăm lượng thì cứ mang muội muội về nhà."
Khi Mạnh Hà bị bán cho Chương phủ để gán nợ thì chỉ nhận được ba mươi lượng bạc, lúc này Chương viên ngoại lại muốn hai trăm, hoàn toàn là công phu sư tử ngoạm.
"Tên Mạnh Siêu kia là một tú tài, biết dùng luật pháp để giải quyết việc này, hắn nói Mạnh Hà bị lây bệnh ở phủ chúng ta, dựa theo luật, nếu chúng ta không thể chữa khỏi thì hắn có quyền lấy giá gốc để chuộc người về." Quản gia nói.
Lúc này Chương viên ngoại mới nhớ tới việc Mạnh Hà bị lây bệnh phong từ con gái mình, trong lòng không khỏi cân nhắc, nếu giữ Mạnh Hà trong nhà thì còn phải mời đại phụ, cho uống thuốc, hơn nữa còn có nguy cơ lây bệnh, lấy ba mươi lượng rồi để Mạnh Siêu chuộc về cũng tốt.
Quản gia nhìn vẻ mặt Chương viên ngoại, biết ông đang suy nghĩ đến chỗ then chốt nên vội vàng lên tiếng đề tỉnh.
"Tam phu nhân có nói nếu lão gia cho chuộc người cũng không có việc gì, có điều tiểu thư sẽ không còn ai hầu hạ, bởi vậy có chút lúng túng."
Chương viên ngoại vỗ đầu, mình thật hồ đồ, suýt nữa thì quên mất việc quan trọng này. Hiện giờ nha hoàn trong nhà chẳng kẻ nào dám đến tú lâu ở hậu viện làm việc, chỉ có Mạnh Hà có giao tình sâu sắc với Chương tiểu thư, lại cùng bị lây bệnh nên mới vất vả ngày đêm hầu hạ, nếu Mạnh Hà rời khỏi đây thì quả thật không tìm được người nào chăm sóc cho con gái.
Chương viên ngoại suy nghĩ trong chốc lát, cũng chỉ đành gặp mặt Mạnh Siêu rồi tính tiếp.
Vừa mới thấy mặt, dáng người khôi ngô của Mạnh Siêu lập tức khiến Chương viên ngoại lắp bắp kinh hãi, thật không thể tin được Mạnh Hà lại có một người ca ca như vậy.
Ông cẩn thận ngẫm lại mới nhớ trước kia Mạnh gia vốn mở tiêu cục, lúc này mới bừng tỉnh.
"Chương viên ngoại." Mạnh Siêu chắp tay thi lễ, "Tại hạ nghe nói tiểu muội mắc bệnh ở quý phủ nên cố ý đến đây thăm một chút, mặt khác hy vọng có thể chuộc thân khế cho muội muội, đưa về nhà tĩnh dưỡng."
"Không dám dối Mạnh tú tài, Tiểu Hà cùng mắc phải một chứng bệnh với con gái ta, sao không để nàng ở lại phủ tiện cho việc xem bệnh uống thuốc, hơn nữa hai người còn có thể chăm sóc lẫn nhau? Trong nhà Mạnh tú tài hoàn toàn không có trưởng bối, hai là không có đầy tớ để sai bảo, sao có thể chăm sóc người bệnh chứ?"
Dường như Mạnh Siêu cũng hơi động tâm, nhưng hắn vẫn muốn gặp mặt muội muội trước.
Chương viên ngoại không cách nào ngăn cản, đành phái quản gia đi thu xếp.
Mạnh Hà gặp ca ca nhưng không nhào đến, ngược lại nàng lùi lại phía sau vài bước.
"Ca ca, huynh đừng đến đây, cẩn thận lại lây bệnh."
Hai mắt Mạnh Siêu đã lờ mờ hơi nước, "Tiểu Hà, huynh đến đây để đón muội về nhà. Lúc phụ thân lâm chung đã dặn dò huynh phải chăm sóc tốt cho muội, bây giờ huynh đã có tiền chuộc thân khế của muội rồi, mặc kệ muội mắc bệnh gì, huynh nhất định phải đem muội về nhà chăm sóc, huynh tin đây cũng là tâm nguyện của cha mẹ khi qua đời."
"Không được đâu, Chương tiểu thư cũng bị bệnh, nếu muội đi sẽ không ai chăm sóc tiểu thư, muội không nỡ bỏ đi." Mạnh Hà cũng nức nở.
Hai người cách nhau vài chục bước, vừa nói vừa nức nở, Mạnh Siêu thì khăng khăng muốn đem muội muội về nhà, còn Tiểu Hà thì lại không muốn đi.
Một lúc lâu sau, Mạnh Siêu quay lại tìm Chương viên ngoại.
"Chương viên ngoại, muội muội của ta và quý tiểu thư có thâm tình, vì vậy không muốn cùng ta về nhà, nhưng ta nhất định phải chuộc lại thân khế cho muội muội. Không bằng như thế này, ta chuộc thân khế cho Tiểu Hà, sau đó lại để nàng ký một khế ước giúp việc cho quý phủ, tiếp tục ở lại quý phủ hầu hạ tiểu thư?"
Khế ước giúp việc và khế bán mình khác nhau rất lớn, nếu làm vậy Tiểu Hà sẽ thoát khỏi thân phận tôi tớ của Chương phủ, Chương phủ cũng không được trừng phạt hoặc bán nàng đi, Mạnh Hà cũng có thể nghỉ việc bất cứ lúc nào.
Chương viên ngoại chứng kiến hai người bọn họ khóc lóc cả nửa ngày, đã không kiên nhẫn từ lâu, trong lòng thầm nghĩ cách sớm xử lý chuyện này để trở về nghỉ ngơi.
Ông thầm nghĩ, nếu Mạnh Siêu quyết tâm muốn chuộc muội muội, ấn theo luật pháp thì trừ khi ông có thể trị khỏi bệnh phong cho Mạnh Hà, nếu không chẳng có cách nào ngăn cản, ngược lại, chỉ cần Tiểu Hà còn ở trong phủ hầu hạ con gái thì cứ làm như vậy.
Vì thế liền nói: "Được, ngươi tự đi tìm quản gia bàn bạc chuyện này đi."
Nghe được câu này, hai huynh muội Mạnh Siêu và Mạnh Hà đều không kìm được sự vui mừng. Sau khi nhìn nhau đầy thâm ý, Mạnh Hà đi tìm Chương tiểu thư để kể tin vui này, còn Mạnh Siêu thì nhân cơ hội đập sắt lúc còn nóng, kéo quản gia đi tìm kế bán mình hồi đó.
Nửa canh giờ sau, một cánh cửa bên của Chương phủ mở ra, Mạnh Siêu từ đó bước nhanh ra ngoài.
Két một tiếng, cánh cửa phía sau lập tức đóng lại.
Mạnh Siêu quay người ngóng nhìn tường viện của Chương phủ.
Ngày trước hắn đã bao lần quanh quẩn bên ngoài cái tường viện cao cao này, hắn nhớ người thân, lo lắng muội muội ở trong phải chịu vất vả, bị người khác ức hiếp, một bức tường bấy lâu nay ngăn cách huyết nhục tình thân.
Nam tử hán không dễ rơi lệ, vì chuyện muội muội mà Mạnh Siêu đã phải nuốt bao nước mắt vào lòng.
Không thể tưởng tượng được lần này lại dễ dàng tháo gỡ những vướng mắc trong lòng.
Tuy muội muội vẫn còn ở bên trong bức tường nhưng thân phận đã không còn là tôi tớ nữa, có thể đi bất cứ lúc nào, hoàn toàn khôi phục sự tự do.
Tâm trạng thay đổi, bức tường viện u ám trong lòng hắn trước kia đột nhiên trở thành tường hồng ngói xanh, vô cùng sinh động.
Lúc này đây, ý nghĩ duy nhất trong lòng Mạnh Siêu chính là đi tìm Dương Vân uống một bữa không say không về.
Lại nói tiếp, lần này may mà có chủ ý của Dương Vân, cũng chẳng biết hắn học từ đâu mà chế được loại thuốc có thể làm da nổi mụn như nhiễm bệnh phong, ngay cả mấy lão đại phu cũng không nhận ra được.
Chẳng những việc hôn nhân giữa Chương tiểu thư và Bạch ma tử thất bại, nhân tiện còn chuộc được thân khế cho Tiểu Hà, Mạnh Siêu nắm chặt lấy tờ giấy mỏng kia, lo lắng lát nữa đi uống rượu với Dương Vân lại thất thố mà khóc mừng.
Vừa vào cửa, thấy thần sắc tôi tớ trên đường có gì đó kỳ quái, đại phu lập tức lưu ý.
Có một người ra dẫn đại phu đến tú lâu mà tiểu thư ở.
"Ở trong này, mời đại phu đi vào!" Tên tôi tớ dẫn đường nói xong liền chạy mất tăm mất tích.
Trong lòng đại phu lại tăng thêm ba phần nghi ngờ.
Đẩy cửa đi vào, tú lâu có hai tầng, tầng dưới không có người, xem ra tiểu thư đang ở lầu trên.
Đại phu cũng không lên tiếng, dựng lỗ tai lên để nghe ngóng động tĩnh trên lầu, loáng thoáng nghe được vài câu nói, trong đó có một câu âm thanh hơi lớn, hai chữ "Bệnh phong" lập tức rơi vào tai hắn.
"Dưới lầu là đại phu sao?" Âm thanh của một nha hoàn nhỏ tuổi truyền đến.
"Là ta, xin mời tiểu thư xuống lầu để chuẩn bệnh." Đại phu run giọng đáp.
"Tới đây."
Tiếng bước chân vang lên, tiếp đó một nha hoàn thanh tú dìu Chương tiểu thư đi xuống lầu.
Đại phu chăm chú quan sát, trên mặt Chương tiểu thư nổi một vết mụn đỏ thấy mà phát hoảng.
"Đại phu, xem mạch luôn hay sao?" Mạnh Hà vừa dìu Chương tiểu thư vừa hỏi.
"Hả... hỏi trước, hỏi trước đã."
Đại phu nào dám đưa tay xem mạch, cứ hỏi trên trời dưới đất, nào là về thời gian phát bệnh, có những triệu chứng gì...
Vừa thấy trên cổ tay Chương tiểu thư nổi chi chít mụn nước màu hồng, đại phu lập tức cảm thấy bồn chồn, chỉ hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.
"Này... đại phu, ông có biết xem bệnh không vậy, mấy câu này ông đã hỏi đến ba lần rồi đấy!" Mạnh Hà khó chịu trong lòng, vươn tay muốn đẩy lão một cái.
"A! Tay ngươi..." Đại phu hoảng sợ kêu thất thanh.
Trên cánh tay vừa vươn ra của Mạnh Hà không ngờ lại xuất hiện một vài vết lốm đốm hồng.
"A! Sao lại thế này, vừa rồi còn không có mà." Mạnh Hà kêu thảm.
"Ta phải về xem lại y thư đây, xin cáo từ!"
Đại phu lật đật ôm hòm thuốc, một mạch chạy ra khỏi tú lầu.
Bên ngoài tú lâu, không ít tôi tớ ló đầu ra nhìn lén.
"Nhìn kìa! Đại phu ra rồi."
Đại phu vắt chân lên cổ chạy, mặt thì đỏ bừng, mồ hôi chảy như suối.
"Đại phu, tiểu thư nhà ta bị bệnh gì vậy?" Quản gia Chương phủ kiên trì chạy theo hỏi.
"Bệnh phong... nhất định là bệnh phong, ả nha hoàn kia cũng bị lây rồi." Đại phu một mực khẳng định.
"Hả! Tiểu Hà bị lây bệnh phong rồi..." Đám tôi tớ lập tức tản ra, không một ai dám ở lại chỗ này nữa.
Đại phu cũng chẳng thèm thu phí xem bệnh, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này về nhà tắm rửa.
Tuy Chương viên ngoại đã hạ lệnh cho tôi tớ ngậm miệng nhưng tin tức tiểu thư Chương phủ bị bệnh phong vẫn nhanh chóng truyền đi khắp huyện Tĩnh Hải.
Với thái độ làm người của Chương viên ngoại, rất nhiều người cảm thấy vui sướng khi ông gặp họa, mà trong số đó kẻ hăng say truyền tin tức đi nhất không ngờ lại là bổn gia trong tộc.
Chương viên ngoại không có con trai, mấy năm nay ra ở riêng gia thế càng ngày càng phát đạt, bổn gia trông thấy mà thèm, trong lòng khó tránh khỏi có ý đồ. Nếu Chương viên ngoại gả con gái đến Bạch phủ, chẳng phải là đưa gia sản khổng lồ này vào miệng hổ hay sao, sau này chỉ e không chấm mút được miếng nào.
Bởi vậy khi Chương tiểu thư vừa gặp chuyện không may, bổn gia lập tức ngầm truyền tin tức đi khắp nơi, chỉ hận không thể tự mình đem tin tức này đến tận cửa Bạch phủ.
Việc liên quan hôn nhân của Bạch nhị công tử, sao Bạch phủ lại có thể không biết chứ! Nếu như vậy thì Bạch phủ cũng không xứng với cái tên thế gia vọng tộc nhất nhì Phượng Minh phủ.
Bạch phủ cũng không tự mình đến hỏi mà sai tai mắt ở huyện Tĩnh Hải đến Chương phủ một chuyến, xác định tin tức thật giả ra sao.
Vài ngày sau, một bức thư từ Bạch phủ được gửi đến cho Chương viên ngoại, lời lẽ trong thư rất khéo léo, đại ý là sau khi được cao nhân ra quẻ, bát tự của nhị công tử nhà mình và Chương tiểu thư không hợp nhau, nếu thành thân chỉ e sẽ gây ảnh hưởng, vì vậy đành phải từ bỏ hôn sự này, Bạch phủ hết sức tiếc nuối, hy vọng Chương tiểu thư có thể kết mối lương duyên khác.
Chương viên ngoại vô cùng buồn bực, ông cũng biết trong tình huống này thì không có cách nào kết thông gia với Bạch phủ. Không có Bạch phủ, chỉ sợ khắp huyện Tĩnh Hải lúc này cũng khó kiếm được một người bằng lòng lấy Chương tiểu thư.
Trong mấy ngày tiếp theo, tuy bệnh tình của Chương tiểu thư không nặng thêm nhưng cũng chẳng thuyên giảm chút nào, sau khi bị lây bệnh, Mạnh Hà vẫn tiếp tục tận tâm hầu hạ tiểu thư, những người hầu khác chỉ dám kính nhi viễn chi. Chương phủ lại mời mấy đại phu khác, có điều không mượn cớ từ chối đến thì cũng chỉ dám ngồi thật xa xem bệnh, sau đó kê vài thang thuốc không có tác dụng gì.
Chương viên ngoại sầu đến bạc cả tóc.
Đúng lúc này thì quản gia chạy đến bẩm báo, huynh trưởng của Mạnh Hà là Mạnh Siêu đến bái phỏng.
"Một tên tú tài nghèo kiết xác thì đến đây làm gì? Đuổi đi cho ta." Chương viên ngoại bực mình nói.
"Lão gia, Mạnh tú tài nói rằng muốn đến để chuộc thân khế của muội muội hắn, lão nô không dám quyết định nên mới bẩm báo với lão gia."
"Việc nha hoàn trong nhà sao lại không đến tìm Tam phu nhân?"
Vợ cả của Chương viên ngoại cũng chính là mẹ ruột của Chương tiểu thư, bà qua đời khi nàng mới mười hai tuổi. Chương viên ngoại cưới một đống thê thiếp, lúc ấy hứa hẹn nếu người nào có thể sinh con trai cho hắn sẽ trở thành phù chính (thời xưa từ thiếp lên làm vợ), kết quả là cho đến hiện tại vị trí chính thất vẫn để không như cũ, Chương viên ngoại không có con trai, ngay cả con gái cũng chỉ có một mình Chương tiểu thư.
Trong nhà không có nữ chủ nhân, vì vậy sự vụ thông thường đều do Tam phu nhân khá tháo vát xử lý.
"Việc này... lão nô đã hỏi qua Tam phu nhân, phu nhân nói để lão gia ra quyết định."
Trong lòng đang chán nản, Chương viên ngoại cả giận: "Chuộc cái gì mà chuộc! Nói cho tên nghèo kiết xác kia biết, nếu hắn có thể bỏ ra hai trăm lượng thì cứ mang muội muội về nhà."
Khi Mạnh Hà bị bán cho Chương phủ để gán nợ thì chỉ nhận được ba mươi lượng bạc, lúc này Chương viên ngoại lại muốn hai trăm, hoàn toàn là công phu sư tử ngoạm.
"Tên Mạnh Siêu kia là một tú tài, biết dùng luật pháp để giải quyết việc này, hắn nói Mạnh Hà bị lây bệnh ở phủ chúng ta, dựa theo luật, nếu chúng ta không thể chữa khỏi thì hắn có quyền lấy giá gốc để chuộc người về." Quản gia nói.
Lúc này Chương viên ngoại mới nhớ tới việc Mạnh Hà bị lây bệnh phong từ con gái mình, trong lòng không khỏi cân nhắc, nếu giữ Mạnh Hà trong nhà thì còn phải mời đại phụ, cho uống thuốc, hơn nữa còn có nguy cơ lây bệnh, lấy ba mươi lượng rồi để Mạnh Siêu chuộc về cũng tốt.
Quản gia nhìn vẻ mặt Chương viên ngoại, biết ông đang suy nghĩ đến chỗ then chốt nên vội vàng lên tiếng đề tỉnh.
"Tam phu nhân có nói nếu lão gia cho chuộc người cũng không có việc gì, có điều tiểu thư sẽ không còn ai hầu hạ, bởi vậy có chút lúng túng."
Chương viên ngoại vỗ đầu, mình thật hồ đồ, suýt nữa thì quên mất việc quan trọng này. Hiện giờ nha hoàn trong nhà chẳng kẻ nào dám đến tú lâu ở hậu viện làm việc, chỉ có Mạnh Hà có giao tình sâu sắc với Chương tiểu thư, lại cùng bị lây bệnh nên mới vất vả ngày đêm hầu hạ, nếu Mạnh Hà rời khỏi đây thì quả thật không tìm được người nào chăm sóc cho con gái.
Chương viên ngoại suy nghĩ trong chốc lát, cũng chỉ đành gặp mặt Mạnh Siêu rồi tính tiếp.
Vừa mới thấy mặt, dáng người khôi ngô của Mạnh Siêu lập tức khiến Chương viên ngoại lắp bắp kinh hãi, thật không thể tin được Mạnh Hà lại có một người ca ca như vậy.
Ông cẩn thận ngẫm lại mới nhớ trước kia Mạnh gia vốn mở tiêu cục, lúc này mới bừng tỉnh.
"Chương viên ngoại." Mạnh Siêu chắp tay thi lễ, "Tại hạ nghe nói tiểu muội mắc bệnh ở quý phủ nên cố ý đến đây thăm một chút, mặt khác hy vọng có thể chuộc thân khế cho muội muội, đưa về nhà tĩnh dưỡng."
"Không dám dối Mạnh tú tài, Tiểu Hà cùng mắc phải một chứng bệnh với con gái ta, sao không để nàng ở lại phủ tiện cho việc xem bệnh uống thuốc, hơn nữa hai người còn có thể chăm sóc lẫn nhau? Trong nhà Mạnh tú tài hoàn toàn không có trưởng bối, hai là không có đầy tớ để sai bảo, sao có thể chăm sóc người bệnh chứ?"
Dường như Mạnh Siêu cũng hơi động tâm, nhưng hắn vẫn muốn gặp mặt muội muội trước.
Chương viên ngoại không cách nào ngăn cản, đành phái quản gia đi thu xếp.
Mạnh Hà gặp ca ca nhưng không nhào đến, ngược lại nàng lùi lại phía sau vài bước.
"Ca ca, huynh đừng đến đây, cẩn thận lại lây bệnh."
Hai mắt Mạnh Siêu đã lờ mờ hơi nước, "Tiểu Hà, huynh đến đây để đón muội về nhà. Lúc phụ thân lâm chung đã dặn dò huynh phải chăm sóc tốt cho muội, bây giờ huynh đã có tiền chuộc thân khế của muội rồi, mặc kệ muội mắc bệnh gì, huynh nhất định phải đem muội về nhà chăm sóc, huynh tin đây cũng là tâm nguyện của cha mẹ khi qua đời."
"Không được đâu, Chương tiểu thư cũng bị bệnh, nếu muội đi sẽ không ai chăm sóc tiểu thư, muội không nỡ bỏ đi." Mạnh Hà cũng nức nở.
Hai người cách nhau vài chục bước, vừa nói vừa nức nở, Mạnh Siêu thì khăng khăng muốn đem muội muội về nhà, còn Tiểu Hà thì lại không muốn đi.
Một lúc lâu sau, Mạnh Siêu quay lại tìm Chương viên ngoại.
"Chương viên ngoại, muội muội của ta và quý tiểu thư có thâm tình, vì vậy không muốn cùng ta về nhà, nhưng ta nhất định phải chuộc lại thân khế cho muội muội. Không bằng như thế này, ta chuộc thân khế cho Tiểu Hà, sau đó lại để nàng ký một khế ước giúp việc cho quý phủ, tiếp tục ở lại quý phủ hầu hạ tiểu thư?"
Khế ước giúp việc và khế bán mình khác nhau rất lớn, nếu làm vậy Tiểu Hà sẽ thoát khỏi thân phận tôi tớ của Chương phủ, Chương phủ cũng không được trừng phạt hoặc bán nàng đi, Mạnh Hà cũng có thể nghỉ việc bất cứ lúc nào.
Chương viên ngoại chứng kiến hai người bọn họ khóc lóc cả nửa ngày, đã không kiên nhẫn từ lâu, trong lòng thầm nghĩ cách sớm xử lý chuyện này để trở về nghỉ ngơi.
Ông thầm nghĩ, nếu Mạnh Siêu quyết tâm muốn chuộc muội muội, ấn theo luật pháp thì trừ khi ông có thể trị khỏi bệnh phong cho Mạnh Hà, nếu không chẳng có cách nào ngăn cản, ngược lại, chỉ cần Tiểu Hà còn ở trong phủ hầu hạ con gái thì cứ làm như vậy.
Vì thế liền nói: "Được, ngươi tự đi tìm quản gia bàn bạc chuyện này đi."
Nghe được câu này, hai huynh muội Mạnh Siêu và Mạnh Hà đều không kìm được sự vui mừng. Sau khi nhìn nhau đầy thâm ý, Mạnh Hà đi tìm Chương tiểu thư để kể tin vui này, còn Mạnh Siêu thì nhân cơ hội đập sắt lúc còn nóng, kéo quản gia đi tìm kế bán mình hồi đó.
Nửa canh giờ sau, một cánh cửa bên của Chương phủ mở ra, Mạnh Siêu từ đó bước nhanh ra ngoài.
Két một tiếng, cánh cửa phía sau lập tức đóng lại.
Mạnh Siêu quay người ngóng nhìn tường viện của Chương phủ.
Ngày trước hắn đã bao lần quanh quẩn bên ngoài cái tường viện cao cao này, hắn nhớ người thân, lo lắng muội muội ở trong phải chịu vất vả, bị người khác ức hiếp, một bức tường bấy lâu nay ngăn cách huyết nhục tình thân.
Nam tử hán không dễ rơi lệ, vì chuyện muội muội mà Mạnh Siêu đã phải nuốt bao nước mắt vào lòng.
Không thể tưởng tượng được lần này lại dễ dàng tháo gỡ những vướng mắc trong lòng.
Tuy muội muội vẫn còn ở bên trong bức tường nhưng thân phận đã không còn là tôi tớ nữa, có thể đi bất cứ lúc nào, hoàn toàn khôi phục sự tự do.
Tâm trạng thay đổi, bức tường viện u ám trong lòng hắn trước kia đột nhiên trở thành tường hồng ngói xanh, vô cùng sinh động.
Lúc này đây, ý nghĩ duy nhất trong lòng Mạnh Siêu chính là đi tìm Dương Vân uống một bữa không say không về.
Lại nói tiếp, lần này may mà có chủ ý của Dương Vân, cũng chẳng biết hắn học từ đâu mà chế được loại thuốc có thể làm da nổi mụn như nhiễm bệnh phong, ngay cả mấy lão đại phu cũng không nhận ra được.
Chẳng những việc hôn nhân giữa Chương tiểu thư và Bạch ma tử thất bại, nhân tiện còn chuộc được thân khế cho Tiểu Hà, Mạnh Siêu nắm chặt lấy tờ giấy mỏng kia, lo lắng lát nữa đi uống rượu với Dương Vân lại thất thố mà khóc mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.