Tiên Hồi

Chương 109: Lẻn vào

Địch Ốc

29/08/2013

Sau khi chiếm giữ sơn trại của hải khấu trên đảo, Dương Vân giải thoát tất cả những người bị giam giữ, họ đều là thanh niên trai tráng, không ít người còn là thủy thủ từng đi biển, một số còn có chút võ công.

Đám hải khấu trên chiếc thuyền trôi nổi ngoài biển kia cũng được kéo về đây, bọn chúng đều bị phế bỏ võ công, những kẻ gây nhiều tội ác thì giao lại cho những người vừa được giải cứu xử lý.

Hòn đảo này có núi có sông, diện tích cũng không nhỏ, ưu điểm lớn nhất chính là nó sở hữu một cảng nước sâu tự nhiên, là một địa điểm rất thích hợp để xây dựng cứ điểm, đáng tiếc là một khi Đông Ngô hào rời khỏi đây, hòn đảo sẽ rất dễ bị nhóm hải khấu khác tập kích. Dương Vân bèn giao hơn một trăm thanh niên trai tráng vừa được giải cứu cho Liên Bình Nguyên huấn luyện, trong số này có không ít người chưa lập gia đình, Dương Vân vừa lấy danh nghĩa Trù Hải sứ ti của Ngô quốc để chiêu mộ thì đã có bốn năm mươi người đồng ý.

Dương Vân dự định để những người này điều khiển thuyền hải khấu vừa chiếm được trở về Ngô quốc một chuyến, nếu có thể xây dựng điểm dừng chân ở nơi này, ba địa điểm gồm Phượng Minh phủ, Hà đảo và hải đảo được đặt tên là Viễn Vọng này có thể hình thành một tam giác hỗ trợ cho tuyến đường biển mới. Đương nhiên chuyện này thành hay bại còn phụ thuộc vào việc Đông Ngô hào có thể thiết lập đường biển đến Đông Hải hay không.

Dương Vân bỗng chốc kiếm được một khoản không nhỏ sau khi tịch thu gia sản trên đảo của đám hải khấu, phỏng chừng đủ để bù đắp phí tổn ra khơi lần này. Hắn cũng quyết định tạm thời để Đông Ngô hào dừng lại tại Viễn Vọng đảo thêm một đêm, một mình lợi dụng Nguyệt Ảnh toa bay về phía Dung Nham hải.

Nơi này chỉ cách Dung Nham hải khoảng hai trăm hải lý nên Nguyệt Ảnh toa phi hành nửa canh giờ là đến, từ rất xa đã nhìn thấy một ngọn núi lửa nghi ngút hơi nước, miệng núi nhô lên khỏi mặt biển, thỉnh thoảng lại phun ra một cột khói trắng khổng lồ, trên bầu trời truyền đến âm thanh ầm ầm trầm đục như sấm nổ.

Dương Vân hạ thấp Nguyệt Ảnh toa mà phi hành sát trên mặt nước, hắn bay quanh hòn đảo núi lửa này nửa vòng, phát hiện trên đảo dường như có một vài tòa nhà. Tuy không biết trên đảo có tu luyện giả hay không, nhưng theo lẽ thường thì hòn đảo này vốn nằm trong phạm vi cửa vào Dung Nham hải, nếu Hạo Dương môn là một thế lực lớn ở Dung Nham hải thì nhất định sẽ phải bố trí nhân thủ ở đây.

Nguyệt Ảnh toa lặn xuống biển, theo dòng nước lặng lẽ đến gần đảo núi lửa rồi chọn một nơi vắng vẻ gần đất liền.

Bọt sóng hắt lên bờ biển, Dương Vân lắng tai nghe ngóng động tĩnh trong chốc lát, sau đó men theo đá ngầm và cây cối để tiếp cận khu vực có tòa nhà mà ban nãy hắn phát hiện ra.

Ở đây Dương Vân không dám tùy tiện sử dụng thần thông linh cảm vì khi thi triển sẽ có tinh thần dao động, dễ bị tu luyện giả Trúc Cơ kỳ trở lên phát hiện, nhưng thính phong và Nguyệt Hoa linh nhãn thì lại có thể dùng.

Không lâu sau Dương Vân đã xác định được trên đảo quả nhiên có sự tồn tại của tu luyện giả, hắn phát hiện ra tiết điểm của pháp trận dùng để giám sát phía sau một thân cây.

Pháp trận này chuyên dùng để theo dõi tu luyện giả Trúc Cơ kỳ, vô cùng phổ biến trong giới tu luyện. Bởi vì chi phí để bố trí không cao lắm, hiệu quả cũng khá tốt nên gần như mọi tông môn đều bố trí nó ở bên ngoài nơi dừng chân.

Tu luyện giả Trúc Cơ kỳ sở hữu chân nguyên nên sẽ gây nên phản ứng khác thường đối với thiên địa linh khí, vì vậy rất dễ bị pháp trận này phát hiện, còn tu luyện giả dưới Dẫn Khí kỳ thì ngược lại, dù họ có phóng chân khí ra ngoài thì ảnh hưởng đối với thiên địa linh khí cũng hết sức nhỏ bé, do đó tương tự như phàm nhân, không có cách nào kích động pháp trận này. Đương nhiên pháp trận này cũng không có hiệu quả đối với cao nhân Kết Đan kỳ trở lên, bọn họ có thể dung hợp hoàn toàn chân nguyên của bản thân với thiên địa linh khí thành một thể.

Tiến về phía trước mấy trăm thước, xuyên qua vài bóng cây thưa thớt là có thể nhìn thấy một góc nhô ra của tòa nhà.

Đêm khuya người vắng, khi cách khoảng bảy tám mươi thước, Dương Vân sử dụng thần thông thính phong để nghe ngóng động tĩnh trong phòng.

Đúng lúc này núi lửa lại phát ra một tiếng nổ đùng nặng nề, trong phòng vang lên một câu chửi, có người phàn nàn: "Đây là nơi chết tiệt nào vậy, suốt ngày ầm ầm không yên, ngay cả vài phút yên tĩnh để ngủ lão tử cũng chẳng có."

"Chịu đựng một chút đi, mấy tháng nữa là tròn hai năm, chúng ta sắp được thay phiên trở về rồi. Mau ngủ đi, sáng mai còn phải tuần hải nữa." Âm thanh của một người khác vang lên.

"Ngươi nói thử xem, Hạo Dương môn chúng ta lớn như vậy thì cần lũ phàm nhân này làm gì? Chẳng những phải thu từ tay hải khấu mà lúc tuần hải hễ gặp cũng phải bắt sống, chúng ta không phải là tà tu, đâu cần huyết nhục hay tinh hồn phàm nhân để tu luyện chứ?"

"Ta cũng không rõ, dù sao chấp sự đã sai bảo thì chúng ta phải làm theo thôi."

"Chao ôi, khi nào ta mới có thể trở thành chấp sự đây, nếu được vậy cũng không uổng công tu luyện cả đời."

"Muốn làm chấp sự thì ngươi phải trúc cơ trước đã, trong tông môn có hơn một ngàn đệ tử, Trúc Cơ kỳ được bao nhiêu?"



"Đó là vì công pháp của chúng ta quá tồi, nghe nói ở các đại tông, trong năm sáu đệ tử Dẫn Khí kỳ lại có một Trúc Cơ."

"Chúng ta có thể sánh với đại tông sao? Vả lại các đại tông môn này rất khó trong việc thu để tử, phải có bản lĩnh và tư chất mới được gia nhập, không giống như chúng ta, trừ khi già quá không nói, Dẫn Khí kỳ đều nhất loạt từ chối. Ngoài ra chúng ta vẫn hơn tán tu nhiều, nếu lập công cho tông môn thì có thể hi vọng nhận được đan dược tăng tiến tu vi, những kẻ tán tu cũng thật thảm, trong một trăm người có một người trúc cơ đã là không tệ rồi.

"Hừ, ta lại cảm thấy không bằng làm một tán tu tự do tự tại, hàng ngày không phải hoàn thành một đống nhiệm vụ buồn tẻ của tông môn, như chúng ta chẳng hạn, mỗi ngày đều phải tuần hải, tuần hải, ta chán lắm rồi."

"Thôi ráng nhịn đi, ở lại tông môn luôn có hi vọng trúc cơ lớn hơn một chút. Vả lại công pháp của chúng ta chưa hẳn đã tệ đâu, bằng không sao lão tổ có thể trở thành đệ nhất cao nhân ở Dung Nham hải, còn liên tục suốt mấy trăm năm nữa chứ?"

"Lão tổ là đệ nhất cao nhân ở Dung Nham hải thì không sai, nhưng lão tổ luôn bế quan tu luyện, đừng nói đến chấp sự, ngay cả trưởng lão cũng phải mấy năm mới gặp lão tổ một lần. Ngoại trừ là oai hổ áp chế kẻ khác, làm gì có tác dụng gì đối với việc tu luyện của đám thuộc hạ chúng ta chứ."

"Ngươi không muốn sống nữa sao? Dám nói xấu lão tổ!" Trong phòng vang lên tiếng quát khe khẽ.

Dường như người kia tự cảm thấy mình lỡ mồm, sau cũng không nói gì nữa.

Dương Vân suy nghĩ về những tin tức vừa nghe được.

Quả đúng là Hạo Dương môn đang lùng bắt phàm nhân, nhưng hắn vẫn chưa hiểu tại sao bọn họ lại làm như vậy. Trong tông chia thành đệ tử phổ thông, chấp sự và trưởng lão, trên cùng còn có một lão tổ. Đệ tử phổ thông là Dẫn Khí kỳ, chấp sự là Trúc Cơ kỳ, nếu lão tổ là đệ nhất cao nhân của Dung Nham hải thì ít nhất phải là Kết Đan kỳ.

Xem ra ngày nào Hạo Dương môn còn ngáng đường ở đây, Đông Ngô hào sẽ không có biện pháp đi qua Dung Nham hải, hắn phải làm sao bây giờ?

Đông Hải tam quốc là mục tiêu lý tưởng nhất, nhưng nếu phải vòng qua Dung Nham hải để đến Đông Hải tam quốc thì quá xa, hơn nữa dọc đường rất khó nói sẽ không gặp phải những nguy hiểm khác. Có vài hải vực do Hải tộc khống chế cấm mọi tàu chuyền của loài người đi lại, chỉ cần nhìn thấy hải thuyền của nhân loại sẽ tấn công, địa bàn của một số Hải yêu lợi hại cũng như vậy.

Dương Vân suy nghĩ một chút, quyết định cứ tiếp tục điều tra thêm rồi xử lý việc này sau.

------------------------

Sau hơn mười ngày điều tra, Dương Vân phát hiện rằng Hạo Dương môn đều đưa những phàm nhân mà họ bắt được đến một hải đảo có diện tích khá lớn, hắn quyết định tự mình lên đảo thăm dò đến tột cùng.

Để tránh người trên Đông Ngô hào lo lắng, Dương Vân trở về Đông Ngô hào một chuyến.

Mấy ngày nay Triệu Giai chết dí trên Viễn Vọng đảo nên đã nhàm chán cực độ, khi thấy Dương Vân trở về, nàng sống chết đòi đi theo cùng hành động, còn dọa rằng nếu hắn không đồng ý, nàng sẽ tự mình xông vào Dung Nham hải.

Dương Vân đành mang theo Triệu Giai, điều khiển Nguyệt Ảnh toa rời khỏi Viễn Vọng đảo khi đêm đến, tiếp đó phi hành suốt một đêm, ban ngày thì trốn ở một đảo san hô không người, sau lại tốn thêm hai canh giờ mới bay đến nơi. Sau khi lên bờ, hai người lợi dụng lúc trời vắng trăng để lẻn vào rừng cây.

"Ồ, hòn đảo này thật lớn, Hạo Dương môn thật sự đem người bị bắt đến đây sao?"

"Đúng vậy, ta tận mắt thấy đệ tử Hạo Dương môn điều khiển phi chu ném phàm nhân từ không trung xuống hòn đảo này."

"Hòn đảo này nhất định có bí mật rất lớn!" Triệu Giai hưng phấn nói.

"Này, cô nói nhỏ một chút, chúng ta đã nói rồi đấy, mọi việc đều phải nghe theo sắp xếp của ta." Dương Vân nhắc nhở.



"Rồi rồi, chúng ta phải ở trong rừng cho đến khi nào?"

"Hi vọng ngày mai sẽ có phi chu của Hạo Dương môn đến đây, lúc đó chúng ta sẽ nhân cơ hội lẻn vào." Dứt lời, Dương Vân xếp bằng trên một tảng đá, bắt đầu tu luyện.

"Lúc này ngươi vẫn có lòng dạ để tu luyện sao?" Triệu Giai chưa nói xong thì Dương Vân đã nhập định.

"Đồ nhàm chán." Triệu Giai hậm hực.

Hiện giờ Dương Vân đang tu luyện tầng thứ tám của Nguyệt Hoa chân kinh, điểm khác biệt so với tầng trước là tầng này không cô đọng các khiếu huyệt mà là da thịt toàn thân.

Ngoại trừ những kinh mạch truyền thống, những khu vực gần làn da trên cơ thể người thật ra cũng có vô số ẩn mạch li ti, những ẩn mạch đó liên thông với toàn bộ da thịt và lỗ chân lông trong cơ thể, nhưng vì quá bé nhỏ nên tuyệt đại bộ phận ẩn mạch đều ở trong trạng thái tắc nghẽn.

Nguyệt Hoa chân kinh tầng thứ tám sẽ cô đọng và đả thông những ẩn mạch này, xây dựng nền tảng vững chắc cho việc phóng chân khí ra khỏi cơ thể. Người luyện võ thường không coi trọng bước này, họ chỉ chú ý đến những khiếu huyệt có thể gia tăng uy lực của chân khí ở cánh tay, bàn chân. Phương pháp của Nguyệt Hoa chân kinh thì ngược lại, các khiếu huyệt ở tay chân nằm ở cuối cùng, đầu tiên là tu luyện những kinh mạch mà người luyện võ cảm thấy không quan trọng nhất.

Nếu làm như vậy, chỗ tốt là một khi Dương Vân tu luyện thành công Nguyệt Hoa chân kinh tầng thứ tám, sau này đột phá đến Dẫn Khí kỳ, cũng chính là Tiên Thiên kỳ của người trong võ lâm, hắn sẽ không gặp phải bất cứ chướng ngại nào, hai tầng còn lại đều sẽ như nước chảy thành sông.

Có điều tầng thứ tám này cũng không hề dễ tu luyện chút nào, số lượng ẩn mạch trong cơ thể mỗi người đều như sao trên trời, nếu muốn cô đọng hoàn toàn thì phải tốn rất rất nhiều tâm huyết và thời gian. Dương Vân chỉ dùng hơn một năm đã tu luyện xong bảy tầng đầu của Nguyệt Hoa chân kinh, nhưng thời gian cần để tu luyện tầng thứ tám chỉ e vượt quá tổng thời gian của bảy tầng trước đó.

Có điều cửa ải này cũng vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể rút ngắn thời gian, sau khi luyện thành thì bất cứ vị trí nào trên cơ thể đều có thể câu thông với nguyệt hoa linh khí bên ngoài, ngoại trừ là nền tảng để đột phá Dần Khí kỳ, nó còn có rất nhiều lợi ích khác sau khi tiến vào Dẫn Khí kỳ.

Tu luyện đến Dẫn Khí kỳ cũng chỉ mới là bắt đầu, sau này những cảnh giới cần phải đột phá còn rất nhiều, hơn nữa càng ngày càng khó khăn, nếu giai đoạn trước không xây dựng nền tảng vững chắc thì đến lúc đó hối hận đã muộn. Tuy có rất nhiều cao thủ võ lâm kinh tài tuyệt diễm dựa vào tư chất bản thân mà đột phá đến Tiên Thiên kỳ, nhưng vì không có người chỉ điểm nên đã đi lệch hướng, mai sau rất khó để tiến thêm một bước, đây cũng là nỗi bi ai của vô số người trong võ lâm.

Trăng rời khỏi đỉnh đầu, Dương Vân bèn thu công, chợt thấy Triệu Giai đang lặng lẽ hộ pháp bên cạnh hắn.

"Ta tu luyện xong rồi, cô cũng tu luyện một chút đi, ta sẽ hộ pháp cho cô." Dương Vân nói.

Triệu Giai gật gật đầu rồi ngồi xuống, trên tảng đá vẫn còn lưu lại hơi ấm của Dương Vân, nàng nhanh chóng chìm vào cảnh giới tu luyện.

Dương Vân gật gù hài lòng, tư chất của Triệu Giai vốn không tệ, cũng khá chăm chỉ tu luyện, sau này hoàn toàn có hi vọng tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, về phần có thể tiến thêm một bước hay không thì phải dựa vào cơ duyên. Thật ra tư chất tốt hay xấu chỉ là tương đối, trên con đường tu luyện, tâm tính và cơ duyên còn quan trọng hơn.

Như Dương Vân chẳng hạn, thật ra tư chất của hắn cũng không quá xuất sắc, tuy tốt hơn so với người thường nhưng còn cách cả trăm dặm mới đến tiêu chuẩn của những thiên tài kinh tài tuyệt diễm, nếu thiếu nghị lực, không chịu được sự cô quạnh trên con đường tu hành thì có lẽ hắn vẫn có thể đột phá đến Dẫn Khí, nhưng cánh cửa Trúc Cơ thì tuyệt đối không bước qua được.

Trong khi hai người tu luyện, màn đêm nhanh chóng trôi qua, bọn họ cũng khá may mắn, sáng sớm hôm sau quả thật có một đệ tử của Hạo Dương môn điều khiển phi chu đến đây, họ kiên nhẫn hạ xuống mà để phi chu lướt qua sát ngọn cây, một đám phàm nhân như sủi cảo lõm tõm rơi xuống.

Cũng may có nhánh cây đỡ ở dưới nên đa số mọi người chỉ bị vài vết thương nhẹ, nếu xui xẻo rơi thẳng xuống mặt đất thì gãy tay gãy chân là chuyện bình thường.

"Cơ hội đến rồi, chúng ta lẻn vào thôi." Dương Vân nói.

Sau khi ném xuống hơn trăm người, phi chu gầm vang một tiếng rồi bay đi, Dương Vân và Triệu Giai cũng thuận lợi trà trộn vào đoàn người kia.

Ngoại trừ một vài người cùng bị bắt đến đây, đa phần mọi người đều không quen biết nhau, vả lại mọi người bị ném từ phi chu xuống nên phân tán rải rác trong khu vực rộng mấy ngàn thước, không một ai phát hiện ra rằng trong số bọn họ đã có thêm hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook