Chương 93: Phỏng đoán
Địch Ốc
11/04/2013
Dương Vân cõng Hạ Hồng Cân đi một mạch về Thiên Trữ thành, khi vào thành hắn thuê được một chiếc xe ngựa, sau đó đánh thức Hạ Hồng Cân đang thiu thiu ngủ để hỏi nàng muốn đi đâu. Hạ Hồng Cân không chút lưỡng lự nói ra một địa điểm, cũng chính là trạch viện mà lần đó Dương Vân xông vào.
Vừa nhìn thấy Hạ Hồng Cân ngồi xe ngựa trở về, người giữ cổng lập tức mở cửa chính để xe ngựa tiến vào trong, khi xe đến bên ngoài đại sảnh, Hạ Hồng Cân gắng gượng cử động cơ thể, không cần Dương Vân dìu mà tự mình đi vào.
Quản gia trả tiền cho chủ xe ngựa, còn Dương Vân thì đi theo Hạ Hồng Cân vào đại sảnh, hắn đặt mông ngồi xuống ngay ghế thái sư rồi thở một hơi dài.
"Cuối cùng cũng đã trở về." Dương Vân giơ bàn tay phải đã sưng vù của mình lên, sau đó dùng tay trái bôi thuốc.
Tay phải của hắn bị thương là do kích phát Xích Dương phù, Hạ Hồng Cân bèn thử vận chuyển chân khí nhưng chưa được, có điều nàng đã hồi phục được chút sức lực trên người, khi thấy tay Dương Vân để vậy không tiện nên chủ động đến giúp đỡ. Nàng bôi một lớp thuốc bột lên bàn tay bị thương của Dương Vân, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc khăn lụa mà băng bó kỹ càng.
"Không ngờ cô còn biết băng bó đấy." Dương Vân nói.
"Khi còn bé, cha ta bị trọng thương phải nằm trên giường, mỗi ngày ta đều thay băng cho ông." Trong mắt Hạ Hồng Cân toát ra vẻ thương cảm, Dương Vân cũng không hỏi nhiều.
"Đại tỷ!" "Đại tỷ có sao không?"
Một đoàn nữ nhân xông vào cửa rồi vây quanh Hạ Hồng Cân, ai cũng vội vàng hỏi thăm.
"Sao các muội đến nhanh vậy?" Hạ Hồng Cân thắc mắc.
Vốn đám người Mộ Dung nhị tỷ tập trung ở hội đường Hồng Cân hội, chỉ huy mọi hành động thông qua bồ câu đưa thư liên tục đi đi về về. Lúc mới đầu, mọi việc đều diễn ra theo kế hoạch của các nàng, Dương Vân dễ dàng thoát khỏi sự cản trợ của Tứ Hải minh để lên đồi Hồng Thổ, người của Hồng Cân hội đã được chỉ thị từ trước nên âm thầm phối hợp.
Từ đó các nàng cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra trên đồi, có điều cảnh tượng Trâu Thao bay lên không trung đã bị thám tử nhìn thấy, vội vàng cấp báo trở lại, lúc này các nàng mới ý thức được sự việc không ổn. Nhóm thám tử không nhận ra người bay lên không trung là ai, có điều e rằng không phải là Dương Vân, đại tỷ của bọn họ cũng không có bản lĩnh này, vậy chỉ có thể là Trâu Thao.
Phi hành chính là tiêu chí của tiên sư, sự tự tin của Mộ Dung nhị tỷ các nàng đối với đại tỷ lập tức bị nghiền nát trong nháy mắt, các nàng cuống cuồng triệu tập nhân thủ để nghĩ cách cứu viện, có điều trong lúc rối ren lại không mời được người tu hành đến.
Trâu Thao bị đánh phải nôn ra máu mà bỏ chạy, nhóm thám tử mạo hiểm đến hiện trường sục sạo thử, sau đó còn trèo lên đồi Hồng Thổ nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì. Họ không biết rằng, khi bọn họ láo nháo xông lên đồi Hồng Thổ, Dương Vân cũng vừa cõng Hạ Hồng Cân rời khỏi đó.
Đám Mộ Dung nhị tỷ sốt ruột đến mức như kiến bò chảo nóng, cho đến tận lúc nhận được tin tức Dương Vân xuất hiện từ tai mắt ở cửa thành, các nàng mới như ong vỡ tổ mà tìm đến đây.
Khi thấy Hạ Hồng Cân ngồi yên ổn trên ghế, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, các nàng thật sự không tưởng tượng được nếu Hồng Cân hội không có đại đương gia Hạ Hồng Cân, mấy vạn nữ tử trong hội sẽ rơi vào cảnh ngộ bi thảm đến mức nào nữa.
"Lần này đúng là không thể tưởng tượng được, ai ngờ tên Trâu Thao kia lại là một tiên sư." Khi nghĩ đến cục diện lúc ấy, Hạ Hồng Cân vô cùng sợ hãi. Sau nhiều năm lăn lộn trên chốn giang hồ, Hạ Hồng Cân cũng từng nhiều lần gặp phải nguy hiểm, thậm chí có lúc còn rơi vào cục diện cửu tử nhất sinh.
Nhưng hôm nay thì khác, đó là cảm giác hoàn toàn bất lực. Với tư cách là một người bình thường, dù đã trở thành cao thủ Tiên thiên thì khi đối mặt với tiên sư cao cao tại thượng, có cảm giác này không có gì là khó hiểu.
"Hắn thì là tiên sư gì chứ? Một tên tà tu mà thôi." Dương Vân nói.
"Được rồi, dù chỉ là tà tu thì hắn cũng là một tên tà tu có thực lực cường đại, hoàn toàn không phải là đối thủ mà chúng ta có thể đối phó." Hạ Hồng Cân hơi nản lòng nói.
"Nếu Trâu Thao là tiên sư, vậy Tứ Hải minh chủ sư phụ hắn lợi hại đến mức nào?" Ngũ muội rùng mình.
"Ai nói Trâu Thao nhất định phải là đồ đệ của Tứ Hải minh chủ? Ta thấy ngược lại thì đúng hơn, hoặc Tứ Hải minh chủ chính là do Trâu Thao cải trang cũng không chừng." Dương Vân nói.
"Đúng vậy!" Một lời đánh thức người trong mộng, Mộ Dung nhị tỷ liền nói: "Tứ Hải minh chủ và Trâu Thao, quả thật hai người này rất hiếm khi cũng xuất hiện ở một nơi."
"Nhưng Trâu Thao mới bao nhiêu tuổi chứ? Còn Tứ Hải minh chủ đã xuất đạo được mấy chục năm rồi." Ngũ muội nói.
"Không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá tuổi tác của người tu hành được, hơn nữa Tứ Hải minh chủ hiện tại cũng chưa chắc là người năm xưa xuất đạo." Dương Vân nói.
"Đúng vậy, mọi người đừng quên ngoại hiệu của Trâu Thao, nếu nói Tứ Hải minh chủ chính là một hóa thân của hắn, ta cũng không kỳ quái chút nào."
"Không ngờ Tứ Hải minh lại ngang nhiên xuống tay với đại tỷ, dù muốn nhịn thì ai có thể nhịn được chứ? Bọn chúng muốn tuyên chiến toàn diện với chúng ta hay sao? Việc này sẽ khiến toàn bộ võ lâm Giang Nam căm phẫn!" Ngũ muội nghiến răng nghiến lợi nói.
"Dù sao thì việc Trâu Thao là Tứ Hải minh chủ cũng chỉ là phỏng đoán của chúng ta, lần này Trâu Thao dùng danh nghĩa cá nhân tỏ lòng quý mến đối với đại tỷ, muốn bàn luận một chút, chúng ta khó mà tóm được gáy bọn chúng." Mộ Dung nhị tỷ nhíu mày phân tích.
Nghe đến đây, sắc mặt Hạ Hồng Cân cũng có chút bối rối, thời gian vừa qua tốc độ khuếch trương của Tứ Hải minh đã chậm dần, dù là quan phủ hay võ lâm Giang Nam thì không ai mong muốn Tứ Hải minh trở thành thế lực duy nhất cả, cũng bắt đầu gây áp lực về phía Tứ Hải minh trên nhiều phương diện. Với tư cách là đối thủ không đội trời chung của Tứ Hải minh, lại không bị tổn thất ở chiến dịch Cửu Hoa sơn, hiện giờ Hồng Cân hội chính là lá cờ đầu để chống lại Tứ Hải minh ở một mặt, rất nhiều người tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc lá cờ này bị Tứ Hải minh san bằng.
Bởi vậy trong khoảng thời gian này đến nay, do thế cục ổn định mà không khí căng thẳng của Hồng Cân hội đã dần dần lắng xuống.
Vào thời điểm Trâu Thao chủ động tìm đến cửa, bởi vì hắn là kẻ nổi danh háo sắc nên trên dưới Hồng Cân hội đều tin vào lời lẽ của hắn, cho rằng hắn vì ham muốn sắc đẹp của Hạ Hồng Cân nên mới mượn danh nghĩ tỷ thí để gây ấn tượng với giai nhân. Đối với những kẻ như vậy, hàng năm Hạ Hồng Cân không gặp một trăm thì cũng đến tám mươi. Cũng có thể là Tứ Hải minh mượn Trâu Thao để gửi đi tín hiệu hòa giải đến Hồng Cân hội, nhưng khả năng này không lớn lắm.
Bởi vậy sau khi xác định Trâu Thao một mình một người lên đồi Hồng Thổ, Hạ Hồng Cân cũng đơn độc đến gặp hắn. Ai cũng không ngờ rằng thiếu chút nữa Hạ Hồng Cân đã một đi không trở lại.
May mà Mộ Dung nhị tỷ trước sau vẫn cảm thấy có chút bất an, vì vậy nàng tiết lộ tin tức cho Dương Vân nên hắn mới có thể kịp thời đến cứu Hạ Hồng Cân.
Hạ Hồng Cân nhớ đến khoảng thời gian sau khi trúng pháp thuật, Trâu Thao chẳng khác nào mèo vờn chuột, hắn nhàn nhã tấn công nàng từ bốn phía, gọi là tấn công không bằng nói là mượn cơ hội trêu ghẹo còn giống hơn, trong lòng nàng không khỏi xấu hổ.
Lúc ấy nàng còn phải nghe một đống ô ngôn uế ngữ, nào là lô đỉnh, song tu linh tinh, hắn còn nói sẽ khiến nàng từ nay về sau làm không biết mệt, nguyện trung thành với hắn. Tuy không biết lô đỉnh là gì nghe qua cũng biết đó chẳng phải là việc tốt đẹp gì, chỉ hận lúc đó ngay cả chút sức lực để tự sát nàng cũng không có, khi nhớ lại cảm giác vô lực và bị lăng nhục này, trong lòng nàng như chảy máu vì căm hận.
Hai bên đã giai hẹn chỉ luận bàn với nhau, Hạ Hồng Cân lại được Dương Vân cứu thoát nên không bị thương tổn gì nhiều, những thế lực ủng hộ Hồng Cân hội phần nhiều sẽ không vì việc này mà bằng lòng khai chiến với Tứ Hải minh.
Sau bao đắng cay đã phải chịu đựng cho tới hôm nay, trong lòng Hạ Hồng Cân như nghẹn một khúc than hồng vậy.
"Trâu Thao! Bất luận ngươi có phải là Tứ Hải minh chủ hay không, hôm nay ngươi đã khiến ta chịu sự sỉ nhục lớn như vậy, Hạ Hồng Cân ta thề không đội trời chung với ngươi!" Ngoài mặt vẫn bình thường nhưng Hạ Hồng Cân đã hạ lời thề trong lòng.
"Việc khẩn cấp trước mắt là giải trừ pháp thuật trên người đại tỷ, Dương công tử... công tử có biện pháp gì không?" Mộ Dung nhị tỷ hỏi.
"Ta? Biện pháp thì có, nhưng với bản lĩnh hiện tại thì ta không thể thi triển được, các cô cần gì phải bỏ gần tìm xa như vậy?"
"Có ý gì?"
Dương Vân lấy tay vẽ một vòng tròn, "Vị cao nhân giúp các cô bố trí pháp trận trong trạch viện này đâu? Mời hắn ra tay không được sao?"
"Hừ... Nếu mời được thì cần gì phải nhờ ngươi, thúc tổ của đại tỷ đang tiềm tu trong một ngọn núi cách đây vài ngàn dặm." Ngũ muội nói.
Thật ra Dương Vân đang muốn tìm hiểu nội tình của các nàng một chút, quả nhiên ngũ muội đã lập tức chỉ thẳng ra vị cao nhân kia chính là thúc tổ của Hạ Hồng Cân. Khó trách công pháp mà các nàng tu luyện lại có chút bóng dáng từ công pháp tu luyện.
Theo thần sắc của các nàng thì hẳn chuyện này không phải là bí mật gì lớn, ngũ muội để lộ nhưng những người khác vẫn thờ ơ.
Dương Vân trầm tư một chút, ngoại trừ cũng là do Trúc Cơ kỳ ra tay, nếu dùng một ít biện pháp khác quả thật cũng có thể giải trừ pháp thuật này, có điều cần chút thời gian và một vài tài liệu đặc thù, hắn vừa định mở miệng nói chuyện thì cả cơ thể đột nhiên chấn động, tiếp đó có một tiếng thở dài từ không trung bên ngoài truyền đến.
"Là thúc tổ của ta! Sao lão nhân gia lại đến đây?" Hạ Hồng Cân vội vàng đứng dậy, "Nếu lão nhân gia đã đến, nhất định người sẽ dừng chân tại lầu các ở hậu viện, mọi người hãy cùng đến bái kiến người."
Dứt lời nàng lập tức rời khỏi đại sảnh, những người khác cũng túm tụm đuổi theo, chỉ nháy mắt, trong đại sảnh chỉ còn lại mỗi Dương Vân.
Ban nãy khi âm thanh kia truyền đến, từ sự giao động của linh khí mà Dương Vân đã đoán được thúc tổ của Hạ Hồng Cân cũng là Trúc Cơ kỳ như Trâu Thao. Dương Vân không có hứng thú đi gặp người đó, sau khi càn quét sạch sẽ điểm tâm trên bàn trà, hắn nghênh ngang phủi phủi tay mà đi. Không có lời dặn của Hạ Hồng Cân, đám quản gia cũng không dám ngăn cản hoặc mời ở lại.
Đến lúc được thúc tổ giải trừ pháp thuật, Hạ Hồng Cân mới phát hiện Dương Vân không hề đến đây, khi trở lại đại sảnh tìm hắn, nàng chỉ nhìn thấy dĩa không ly cạn trên bàn, trên ghế cũng không một bóng người.
Vừa nhìn thấy Hạ Hồng Cân ngồi xe ngựa trở về, người giữ cổng lập tức mở cửa chính để xe ngựa tiến vào trong, khi xe đến bên ngoài đại sảnh, Hạ Hồng Cân gắng gượng cử động cơ thể, không cần Dương Vân dìu mà tự mình đi vào.
Quản gia trả tiền cho chủ xe ngựa, còn Dương Vân thì đi theo Hạ Hồng Cân vào đại sảnh, hắn đặt mông ngồi xuống ngay ghế thái sư rồi thở một hơi dài.
"Cuối cùng cũng đã trở về." Dương Vân giơ bàn tay phải đã sưng vù của mình lên, sau đó dùng tay trái bôi thuốc.
Tay phải của hắn bị thương là do kích phát Xích Dương phù, Hạ Hồng Cân bèn thử vận chuyển chân khí nhưng chưa được, có điều nàng đã hồi phục được chút sức lực trên người, khi thấy tay Dương Vân để vậy không tiện nên chủ động đến giúp đỡ. Nàng bôi một lớp thuốc bột lên bàn tay bị thương của Dương Vân, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc khăn lụa mà băng bó kỹ càng.
"Không ngờ cô còn biết băng bó đấy." Dương Vân nói.
"Khi còn bé, cha ta bị trọng thương phải nằm trên giường, mỗi ngày ta đều thay băng cho ông." Trong mắt Hạ Hồng Cân toát ra vẻ thương cảm, Dương Vân cũng không hỏi nhiều.
"Đại tỷ!" "Đại tỷ có sao không?"
Một đoàn nữ nhân xông vào cửa rồi vây quanh Hạ Hồng Cân, ai cũng vội vàng hỏi thăm.
"Sao các muội đến nhanh vậy?" Hạ Hồng Cân thắc mắc.
Vốn đám người Mộ Dung nhị tỷ tập trung ở hội đường Hồng Cân hội, chỉ huy mọi hành động thông qua bồ câu đưa thư liên tục đi đi về về. Lúc mới đầu, mọi việc đều diễn ra theo kế hoạch của các nàng, Dương Vân dễ dàng thoát khỏi sự cản trợ của Tứ Hải minh để lên đồi Hồng Thổ, người của Hồng Cân hội đã được chỉ thị từ trước nên âm thầm phối hợp.
Từ đó các nàng cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra trên đồi, có điều cảnh tượng Trâu Thao bay lên không trung đã bị thám tử nhìn thấy, vội vàng cấp báo trở lại, lúc này các nàng mới ý thức được sự việc không ổn. Nhóm thám tử không nhận ra người bay lên không trung là ai, có điều e rằng không phải là Dương Vân, đại tỷ của bọn họ cũng không có bản lĩnh này, vậy chỉ có thể là Trâu Thao.
Phi hành chính là tiêu chí của tiên sư, sự tự tin của Mộ Dung nhị tỷ các nàng đối với đại tỷ lập tức bị nghiền nát trong nháy mắt, các nàng cuống cuồng triệu tập nhân thủ để nghĩ cách cứu viện, có điều trong lúc rối ren lại không mời được người tu hành đến.
Trâu Thao bị đánh phải nôn ra máu mà bỏ chạy, nhóm thám tử mạo hiểm đến hiện trường sục sạo thử, sau đó còn trèo lên đồi Hồng Thổ nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì. Họ không biết rằng, khi bọn họ láo nháo xông lên đồi Hồng Thổ, Dương Vân cũng vừa cõng Hạ Hồng Cân rời khỏi đó.
Đám Mộ Dung nhị tỷ sốt ruột đến mức như kiến bò chảo nóng, cho đến tận lúc nhận được tin tức Dương Vân xuất hiện từ tai mắt ở cửa thành, các nàng mới như ong vỡ tổ mà tìm đến đây.
Khi thấy Hạ Hồng Cân ngồi yên ổn trên ghế, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, các nàng thật sự không tưởng tượng được nếu Hồng Cân hội không có đại đương gia Hạ Hồng Cân, mấy vạn nữ tử trong hội sẽ rơi vào cảnh ngộ bi thảm đến mức nào nữa.
"Lần này đúng là không thể tưởng tượng được, ai ngờ tên Trâu Thao kia lại là một tiên sư." Khi nghĩ đến cục diện lúc ấy, Hạ Hồng Cân vô cùng sợ hãi. Sau nhiều năm lăn lộn trên chốn giang hồ, Hạ Hồng Cân cũng từng nhiều lần gặp phải nguy hiểm, thậm chí có lúc còn rơi vào cục diện cửu tử nhất sinh.
Nhưng hôm nay thì khác, đó là cảm giác hoàn toàn bất lực. Với tư cách là một người bình thường, dù đã trở thành cao thủ Tiên thiên thì khi đối mặt với tiên sư cao cao tại thượng, có cảm giác này không có gì là khó hiểu.
"Hắn thì là tiên sư gì chứ? Một tên tà tu mà thôi." Dương Vân nói.
"Được rồi, dù chỉ là tà tu thì hắn cũng là một tên tà tu có thực lực cường đại, hoàn toàn không phải là đối thủ mà chúng ta có thể đối phó." Hạ Hồng Cân hơi nản lòng nói.
"Nếu Trâu Thao là tiên sư, vậy Tứ Hải minh chủ sư phụ hắn lợi hại đến mức nào?" Ngũ muội rùng mình.
"Ai nói Trâu Thao nhất định phải là đồ đệ của Tứ Hải minh chủ? Ta thấy ngược lại thì đúng hơn, hoặc Tứ Hải minh chủ chính là do Trâu Thao cải trang cũng không chừng." Dương Vân nói.
"Đúng vậy!" Một lời đánh thức người trong mộng, Mộ Dung nhị tỷ liền nói: "Tứ Hải minh chủ và Trâu Thao, quả thật hai người này rất hiếm khi cũng xuất hiện ở một nơi."
"Nhưng Trâu Thao mới bao nhiêu tuổi chứ? Còn Tứ Hải minh chủ đã xuất đạo được mấy chục năm rồi." Ngũ muội nói.
"Không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá tuổi tác của người tu hành được, hơn nữa Tứ Hải minh chủ hiện tại cũng chưa chắc là người năm xưa xuất đạo." Dương Vân nói.
"Đúng vậy, mọi người đừng quên ngoại hiệu của Trâu Thao, nếu nói Tứ Hải minh chủ chính là một hóa thân của hắn, ta cũng không kỳ quái chút nào."
"Không ngờ Tứ Hải minh lại ngang nhiên xuống tay với đại tỷ, dù muốn nhịn thì ai có thể nhịn được chứ? Bọn chúng muốn tuyên chiến toàn diện với chúng ta hay sao? Việc này sẽ khiến toàn bộ võ lâm Giang Nam căm phẫn!" Ngũ muội nghiến răng nghiến lợi nói.
"Dù sao thì việc Trâu Thao là Tứ Hải minh chủ cũng chỉ là phỏng đoán của chúng ta, lần này Trâu Thao dùng danh nghĩa cá nhân tỏ lòng quý mến đối với đại tỷ, muốn bàn luận một chút, chúng ta khó mà tóm được gáy bọn chúng." Mộ Dung nhị tỷ nhíu mày phân tích.
Nghe đến đây, sắc mặt Hạ Hồng Cân cũng có chút bối rối, thời gian vừa qua tốc độ khuếch trương của Tứ Hải minh đã chậm dần, dù là quan phủ hay võ lâm Giang Nam thì không ai mong muốn Tứ Hải minh trở thành thế lực duy nhất cả, cũng bắt đầu gây áp lực về phía Tứ Hải minh trên nhiều phương diện. Với tư cách là đối thủ không đội trời chung của Tứ Hải minh, lại không bị tổn thất ở chiến dịch Cửu Hoa sơn, hiện giờ Hồng Cân hội chính là lá cờ đầu để chống lại Tứ Hải minh ở một mặt, rất nhiều người tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc lá cờ này bị Tứ Hải minh san bằng.
Bởi vậy trong khoảng thời gian này đến nay, do thế cục ổn định mà không khí căng thẳng của Hồng Cân hội đã dần dần lắng xuống.
Vào thời điểm Trâu Thao chủ động tìm đến cửa, bởi vì hắn là kẻ nổi danh háo sắc nên trên dưới Hồng Cân hội đều tin vào lời lẽ của hắn, cho rằng hắn vì ham muốn sắc đẹp của Hạ Hồng Cân nên mới mượn danh nghĩ tỷ thí để gây ấn tượng với giai nhân. Đối với những kẻ như vậy, hàng năm Hạ Hồng Cân không gặp một trăm thì cũng đến tám mươi. Cũng có thể là Tứ Hải minh mượn Trâu Thao để gửi đi tín hiệu hòa giải đến Hồng Cân hội, nhưng khả năng này không lớn lắm.
Bởi vậy sau khi xác định Trâu Thao một mình một người lên đồi Hồng Thổ, Hạ Hồng Cân cũng đơn độc đến gặp hắn. Ai cũng không ngờ rằng thiếu chút nữa Hạ Hồng Cân đã một đi không trở lại.
May mà Mộ Dung nhị tỷ trước sau vẫn cảm thấy có chút bất an, vì vậy nàng tiết lộ tin tức cho Dương Vân nên hắn mới có thể kịp thời đến cứu Hạ Hồng Cân.
Hạ Hồng Cân nhớ đến khoảng thời gian sau khi trúng pháp thuật, Trâu Thao chẳng khác nào mèo vờn chuột, hắn nhàn nhã tấn công nàng từ bốn phía, gọi là tấn công không bằng nói là mượn cơ hội trêu ghẹo còn giống hơn, trong lòng nàng không khỏi xấu hổ.
Lúc ấy nàng còn phải nghe một đống ô ngôn uế ngữ, nào là lô đỉnh, song tu linh tinh, hắn còn nói sẽ khiến nàng từ nay về sau làm không biết mệt, nguyện trung thành với hắn. Tuy không biết lô đỉnh là gì nghe qua cũng biết đó chẳng phải là việc tốt đẹp gì, chỉ hận lúc đó ngay cả chút sức lực để tự sát nàng cũng không có, khi nhớ lại cảm giác vô lực và bị lăng nhục này, trong lòng nàng như chảy máu vì căm hận.
Hai bên đã giai hẹn chỉ luận bàn với nhau, Hạ Hồng Cân lại được Dương Vân cứu thoát nên không bị thương tổn gì nhiều, những thế lực ủng hộ Hồng Cân hội phần nhiều sẽ không vì việc này mà bằng lòng khai chiến với Tứ Hải minh.
Sau bao đắng cay đã phải chịu đựng cho tới hôm nay, trong lòng Hạ Hồng Cân như nghẹn một khúc than hồng vậy.
"Trâu Thao! Bất luận ngươi có phải là Tứ Hải minh chủ hay không, hôm nay ngươi đã khiến ta chịu sự sỉ nhục lớn như vậy, Hạ Hồng Cân ta thề không đội trời chung với ngươi!" Ngoài mặt vẫn bình thường nhưng Hạ Hồng Cân đã hạ lời thề trong lòng.
"Việc khẩn cấp trước mắt là giải trừ pháp thuật trên người đại tỷ, Dương công tử... công tử có biện pháp gì không?" Mộ Dung nhị tỷ hỏi.
"Ta? Biện pháp thì có, nhưng với bản lĩnh hiện tại thì ta không thể thi triển được, các cô cần gì phải bỏ gần tìm xa như vậy?"
"Có ý gì?"
Dương Vân lấy tay vẽ một vòng tròn, "Vị cao nhân giúp các cô bố trí pháp trận trong trạch viện này đâu? Mời hắn ra tay không được sao?"
"Hừ... Nếu mời được thì cần gì phải nhờ ngươi, thúc tổ của đại tỷ đang tiềm tu trong một ngọn núi cách đây vài ngàn dặm." Ngũ muội nói.
Thật ra Dương Vân đang muốn tìm hiểu nội tình của các nàng một chút, quả nhiên ngũ muội đã lập tức chỉ thẳng ra vị cao nhân kia chính là thúc tổ của Hạ Hồng Cân. Khó trách công pháp mà các nàng tu luyện lại có chút bóng dáng từ công pháp tu luyện.
Theo thần sắc của các nàng thì hẳn chuyện này không phải là bí mật gì lớn, ngũ muội để lộ nhưng những người khác vẫn thờ ơ.
Dương Vân trầm tư một chút, ngoại trừ cũng là do Trúc Cơ kỳ ra tay, nếu dùng một ít biện pháp khác quả thật cũng có thể giải trừ pháp thuật này, có điều cần chút thời gian và một vài tài liệu đặc thù, hắn vừa định mở miệng nói chuyện thì cả cơ thể đột nhiên chấn động, tiếp đó có một tiếng thở dài từ không trung bên ngoài truyền đến.
"Là thúc tổ của ta! Sao lão nhân gia lại đến đây?" Hạ Hồng Cân vội vàng đứng dậy, "Nếu lão nhân gia đã đến, nhất định người sẽ dừng chân tại lầu các ở hậu viện, mọi người hãy cùng đến bái kiến người."
Dứt lời nàng lập tức rời khỏi đại sảnh, những người khác cũng túm tụm đuổi theo, chỉ nháy mắt, trong đại sảnh chỉ còn lại mỗi Dương Vân.
Ban nãy khi âm thanh kia truyền đến, từ sự giao động của linh khí mà Dương Vân đã đoán được thúc tổ của Hạ Hồng Cân cũng là Trúc Cơ kỳ như Trâu Thao. Dương Vân không có hứng thú đi gặp người đó, sau khi càn quét sạch sẽ điểm tâm trên bàn trà, hắn nghênh ngang phủi phủi tay mà đi. Không có lời dặn của Hạ Hồng Cân, đám quản gia cũng không dám ngăn cản hoặc mời ở lại.
Đến lúc được thúc tổ giải trừ pháp thuật, Hạ Hồng Cân mới phát hiện Dương Vân không hề đến đây, khi trở lại đại sảnh tìm hắn, nàng chỉ nhìn thấy dĩa không ly cạn trên bàn, trên ghế cũng không một bóng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.