Chương 72: Tân thần thông
Địch Ốc
11/04/2013
Hướng Nhược Sơn vừa đi, những người khác của đội tầm bảo cũng giải tán. Tiền tài động lòng người, khi đi thì mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, về sau ngoại trừ bạn bè thân thiết nhất, ai cũng hận không thể hành động một mình được.
Trong nháy mắt chỉ còn lại Dương Vân và lão Mã.
Lão Mã đột nhiên ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm lấy mặt mà nức nở.
"Lão Mã, ông sao vậy?" Dương Vân hỏi.
Lão Mã chỉ lắc đầu mà không nói gì, có điều Dương Vân đã dùng thần thông để xem có chuyện gì xảy ra.
Thì ra sau khi vào tiên phủ, lão Mã tốn rất nhiều thời gian mới học được cách khống chế hành động của cơ thể, nhưng lúc này tiên phủ đã truyền tống mọi người ra ngoài. Mắt thấy mọi người đều có thu hoạch còn mình thì trắng tay, lão Mã không nén được nỗi buồn trong lòng.
Dương Vân lấy ra một gốc linh thảo rồi nhét vào lòng lão Mã, nói: "Ông hãy cầm thứ này đến cửa hiệu chính của Hồi Xuân đường ở Đông Ngô thành, nói với bọn họ ông muốn một vạn lượng bạc."
Lão Mã ngẩng đầu lên, nghẹn ngào chưa biết nói gì cho phải thì Dương Vân đã đi mất.
Dương Vân đi một mình vào sâu trong núi, việc cấp bách là tìm một nơi an toàn và yên tĩnh để dưỡng thương, sau đó thì nghiên cứu vấn đề của thức hải.
Hắn tìm được một cái sơn cốc có suối nước nóng, tuy đang là trời đông giá rét nhưng cỏ cây ở đây vẫn sum xuê, ấm áp như mùa xuân. Có điều nơi này bị một đàn rắn chiếm giữ, rắn to rắn nhỏ gần như phủ kín cả sơn cốc.
Dương Vân lấy gốc Kì Hoàng thảo ngắt được trong tiên phủ ra rồi nghênh ngang đi về phía đàn rắn, giống như thủy triều hạ, đàn rắn đánh hơi thấy mùi của Kì Hoàng thảo thì lập tức bò sang một bên, để lộ ra một con đường.
Dương Vân đột nhiên sáng ngời hai mắt, hắn phát hiện ra một con rắn có hoa quan đỏ rực trên đỉnh đầu trong bầy rắn, vội vàng chạy đến đặt Kì Hoàng thảo lên đầu nó.
Hồng Quan xà cuộn người lại, chiếc lưỡi thè ra rụt vào như muốn phản kháng. Nhưng khi vừa tiếp xúc với Kì Hoàng thảo, cả cơ thể nó trở nên cứng đờ, không hề có năng lực phản kháng.
Dương Vân dùng Hàm Quang kiếm nện vào chỗ bảy tấc trên người Hồng Quan xà, sau đó tóm lấy đầu con rắn đã bị hạ gục nhấc lên, tốt quá, hắn đã nhấc đầu rắn đến bả vai mà đuôi nó vẫn còn lòng thòng trên mặt đất, đúng là một con đại xà.
Dương Vân tìm được một cái hang, bên trong cũng không sâu lắm, điều khiến hắn hài lòng chính là có rất nhiều dây leo xung quanh cửa hang, từ bên ngoài rất khó phát hiện ra, nếu hắn không dùng Nguyệt Hoa linh nhãn cẩn thận quan sát thì cũng không tìm được nơi này.
Cầm theo Kì Hoàng thảo dạo một vòng để đuổi hết rắn rết ra khỏi hang, sau đó Dương Vân bắt đầu mổ bụng rắn, lấy mật của Hồng Quan xà ra rồi nuốt vào bụng.
Dưới sự vận chuyển của Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết, tinh hoa trong mật của Hồng Quan xà nhanh chóng bị hấp thu, bổ sung cho lượng tinh nguyên đã gần như cạn kiệt của Dương Vân.
Điều khiến Dương Vân mừng rỡ chính là sau khi luyện hóa mật rắn thì vẫn còn một luồng khí thanh lương, hơn nữa còn có thể dung nhập vào Nguyệt Hoa chân khí.
Tuy chỉ là một luồng khí ít ỏi nhưng vẫn có lợi đối với Nguyệt Hoa chân khí. Rắn là động vật có thuộc tính âm, muốn tu luyện và tiến hóa thì phải hấp thu nguyệt hoa. Loại Hồng Quan xà này là dị chủng trời sinh, khi mới ra đời đã có thể theo bản năng mà hấp thu nguyệt hoa, chỉ cần nó sống được hơn trăm năm sẽ có thể ngưng kết nội đan, trở thành yêu thú.
Tuy không bằng mật nhưng huyết và thịt của những con rắn loại này đều có chứa một lượng nhỏ Nguyệt Hoa linh khí, hàm lượng tinh nguyên cũng hơn xa những thức ăn thông thường. Ở ngoài chỉ e có hơn một vạn con rắn sinh sống, ước chừng số lượng Hồng Quan xà cũng không ít, Dương Vân lập tức quyết định ở lại đây dưỡng thương và tu luyện một thời gian ngắn, có Kì Hoàng thảo chuyên khắc chế rắn rết, trước hết cứ biến toàn bộ Hồng Quan xà ở đây thành tu vi cùng tinh nguyên của mình rồi tính sau.
Dương Vân thử dùng thần niệm tiến vào dò xét thức hải thì phát hiện bên trong vẫn là một lớp sương mù mờ ảo như trước, có điều dường như hôi khí đã nhạt đi một chút, điều này khiến Dương Vân mừng rỡ không thôi. Hắn cũng không dám ở lại lâu, sau khi xem xét lập tức quay trở về.
Lúc này Dương Vân mới có tâm trạng để kiểm tra sự biến hóa của Hàm Quang kiếm, hắn dốc hết sức nhưng vẫn không rút thân kiếm ra được, cuối cùng đành đi tìm một tảng đá, choang choang keng keng mà đập suốt nửa ngày mới rút được bảo kiếm ra khỏi vỏ.
"Sao lại trở thành thế này?" Dương Vân giật mình la lên, ban đầu Hàm Quang kiếm vốn sắc bén như mặt nước, hàn khí bức người, thế nhưng lúc này lại loang lỗ những vết rỉ sét, hào quang hoàn toàn biến mất.
Xuất hiện nhiều vết rỉ sét như vậy hèn gì không rút được ra khỏi vỏ kiếm, Dương Vân thất vọng tiện tay ném Hàm Quang kiếm sang một bên, không ngờ mũi kiếm vừa chạm vào tảng đá dùng để đập vỏ kiếm vừa rồi lại như cắt đậu hủ, xẻ đôi hòn đá kiên cố thành hai nửa.
Dương Vân giật mình, cẩn thận quan sát mới phát hiện ra rằng rỉ sắt bao phủ thân kiếm lại là tạp chất do đạo kiếm quang kia ép ra, Hàm Quang kiếm chân chính ẩn mình sau đống tạp chất này, sự sắc bén không hề lộ ra ngoài.
"Hảo kiếm, thật sự là hảo kiếm." Dương Vân tấm tắc lấy làm lạ, dường như cảm nhận được lời khen của hắn, Hàm Quang kiếm phát ra một tiếng kiếm minh du dương, không ngừng rung lên trong tay Dương Vân.
Trong sơn cốc chỉ toàn là rắn, không có vết tích nào của chim hoặc thú, cũng chẳng có ai đến quấy rầy nên Dương Vân an tâm trú ẩn ở đây, vừa tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh, vừa đợi thức hải phục hồi. Đói thì cứ tìm vài con Hồng Quan xà mổ bụng lấy mật, chỉ trong chớp mắt đã hai ngày trôi qua.
Dương Vân xếp bằng ngồi trong động, nguyệt quang lốm đốm rọi vào trong qua những khe hở của dây leo ngoài cửa động. Tuy có vấn đề xảy ra với thức hải nhưng năng lực ngưng tụ nguyệt hoa của Thất Tình châu vẫn không bị ảnh hưởng, hơn nữa Dương Vân còn cảm thấy phạm vi tu tập nguyệt hoa còn được mở rộng ra.
Nguyệt Hoa linh khí mát lạnh như nước, ôn hòa như ngọc thấm vào từng khiếu huyệt đã được đả thông của Dương Vân, những khiếu huyệt đó như một nguồn suối, không ngừng chuyển hóa linh khí thành Nguyệt Hoa chân khí, xung quanh huyệt khí hải được bao phủ bởi một tầng chân khí khá nồng đậm, nó đang lặp đi lặp lại quá trình gột rửa huyệt đạo này.
Một luồng hào quang màu bạc nhỏ bé và yếu ớt, lảo đảo như người say tiến vào huyệt khí hải, dưới sự phối hợp giữa trong và ngoài, huyệt khí hải lập tức trở nên thông suốt, Nguyệt Hoa chân khí như dòng thác cuồn cuộn đổ vào, trong nháy mắt đã lưu chuyển một vòng tuần hoàn bên trong kinh mạch.
Cuối cùng thì Nguyệt Hoa chân kinh tầng thứ sáu cũng đại thành, trong khi đó Dương Vân chỉ mới luyện thành Nguyệt Hoa chân kinh tầng thứ năm cách đây ba tháng. Để có được tốc độ nhanh như vậy thì phải nhắc đến số linh thảo thu được trong phường thị ở Đông Ngô thành và Cửu Hoa tiên phủ, chúng có tác dụng vô cùng quan trọng đối với việc này.
Chẳng biết tầng này của Nguyệt Hoa chân kinh sẽ mang lại thần thông gì nữa, Dương Vân không nén được sự háo hức trong lòng, tầng thứ nhất là linh nhãn, tầng thứ hai là đọc đến đâu nhớ đến đó, tầng thứ ba là thính phong, tầng thứ tư là quy tức, tầng thứ năm là linh cảm, cả năm thần thông này đều vô cùng hữu dụng, đem lại sự trợ giúp rất lớn cho Dương Vân.
Chân khí của tầng thứ sau đang tuần hoàn trong kinh mạch, Dương Vân tỉ mỉ cảm nhận để tìm hiểu những khác biệt của thân thể so với ngày trước.
"Rột rột."
Bụng Dương Vân kêu lên, một cảm giác vô cùng đói khát như lửa cháy dâng lên trong bụng hắn.
"Kỳ quái, trước khi luyện công chẳng phải đã ăn nửa con rắn nướng rồi sao? Mà lúc này cũng không dùng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết."
Cảm giác đói bụng mãnh liệt khiến Dương Vân không thể không ngừng việc vận hành Nguyệt Hoa chân khí, hắn lôi từ đống lửa tàn ra nửa con rắn nướng còn sót lại rồi lột lớp da đã cháy đen, hơi nóng bốc lên, chẳng quan tâm có bị phỏng hay không mà bắt đầu gặm.
Chỉ trong chốc lát con rắn xấu số đã trở thành một đống xương, có điều cảm giác đói bụng lại càng thêm mãnh liệt. Loại cảm giác này tương tự với cảm giác xảy ra ở lần đầu tiên Dương Vân thử dùng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết trong rừng trúc, sau khi hắn tỉnh lại từ giấc chiêm bao.
"Chẳng lẽ thần thông tầng thứ sáu lại là dạ dày vương sao?" Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Dương Vân lập tức hiểu ra, thần thông của tầng thứ sáu đúng là có quan hệ với việc ăn uống.
Sau khi thi triển thần thông này, khả năng tiêu hóa ít nhất có thể tăng lên mấy lần, hơn nữa còn có thể hấp thu hoàn toàn tinh nguyên trong thức ăn.
Dương Vân cười khổ, xem ra sau này hắn phải vác theo một cái dạ dày vương rồi.
Cảm giác đói bụng rất khó chịu, Dương Vân ra ngoài suốt đêm lùng bắt được bốn năm con rắn, nhóm lửa rồi nướng cả đầu lẫn mình, sau khi ăn xong cơn đói mới giảm được một chút.
Sau vài lần thử nghiệm, Dương Vân phát hiện ra tân thần thông này có lợi lẫn hại, lợi chính là khi phối hợp với Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết có thể làm tốc độ hấp thu và chuyển hóa thành tinh nguyên tăng lên rất nhiều, trước kia Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết còn có giới hạn tối đa, hấp thu được một lượng tinh nguyên nhất định sẽ dừng lại, nhưng hiện giờ hắn không cảm thấy có hạn chế gì, dường như ăn bao nhiêu thì đều có thể tiêu hóa bấy nhiêu.
Ưu điểm cũng chính là khuyết điểm, hiện giờ việc hấp thu và chuyển hóa quá nhanh, tốc độ ăn uống lại trở thành hạn chế lớn nhất, nếu là những thức ăn thông thường, tốc độ ăn vào sẽ kém tốc độ tiêu hóa rất nhiều, dẫn đến việc cơ thể sinh ra cảm giác đói bụng như lửa thiêu.
"Xem ra về sau phải đổi thói quen rồi, trừ khi là những thức ăn có chứ linh khí, nếu không không cần phải dùng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết." Dương Vân thầm nghĩ, hiện giờ việc sử dụng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết đã trở thành bản năng của hắn, mỗi lần yết hầu hoạt động là nó lập tức bắt đầu vận chuyển, thói quen này bắt buộc phải thay đổi rồi.
Tương tự với thần thông đọc đến đâu nhớ đến đấy, cả hai thần thông này đều là loại bị động, không cần vận chuyển Nguyệt Hoa chân khí cũng có thể phát huy tác dụng, lúc ăn có muốn dừng chắc cũng chẳng được.
Sau khi rời khỏi đây, có lẽ nên tìm vài loại thức ăn giàu tinh nguyên, thử xem có thể cô đọng ra Tinh Nguyên châu được không.
Dương Vân thầm tính toán, nếu thật sự có thể thành công thì quá tốt, Tinh Nguyên châu là tinh nguyên ngưng kết thành thực thể, cao thủ Trúc Cơ kỳ có thể dùng pháp thuật để tinh luyện Tinh Nguyên Châu từ các loại thức ăn. Có thể dùng Tinh Nguyên châu vào rất nhiều việc, nhưng đối với Dương Vân, kỳ vọng lớn nhất nếu có Tinh Nguyên châu chính là chân khí do Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết chuyển hóa thành có thể sẽ đột phá Tiên thiên, đạt đến trình độ xuất khiếu ly thể.
Nếu có Tinh Nguyên châu, khi đối mặt với cao thủ Tiên thiên như Hà cung phụng, Dương Vân cũng sẽ không lâm vào tình cảnh một chút lực phản kích cũng không có.
Sau khi hiểu rõ tân thần thông, trong lòng Dương Vân chợt động, thức hải vốn đã yên lặng nhiều ngày đột nhiên có động tĩnh, dường như có một âm thanh nào đó đang kêu gọi hắn tiến vào để xem xét, hắn lập tức đưa tâm thần tiến vào bên trong thức hải.
Trong nháy mắt chỉ còn lại Dương Vân và lão Mã.
Lão Mã đột nhiên ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm lấy mặt mà nức nở.
"Lão Mã, ông sao vậy?" Dương Vân hỏi.
Lão Mã chỉ lắc đầu mà không nói gì, có điều Dương Vân đã dùng thần thông để xem có chuyện gì xảy ra.
Thì ra sau khi vào tiên phủ, lão Mã tốn rất nhiều thời gian mới học được cách khống chế hành động của cơ thể, nhưng lúc này tiên phủ đã truyền tống mọi người ra ngoài. Mắt thấy mọi người đều có thu hoạch còn mình thì trắng tay, lão Mã không nén được nỗi buồn trong lòng.
Dương Vân lấy ra một gốc linh thảo rồi nhét vào lòng lão Mã, nói: "Ông hãy cầm thứ này đến cửa hiệu chính của Hồi Xuân đường ở Đông Ngô thành, nói với bọn họ ông muốn một vạn lượng bạc."
Lão Mã ngẩng đầu lên, nghẹn ngào chưa biết nói gì cho phải thì Dương Vân đã đi mất.
Dương Vân đi một mình vào sâu trong núi, việc cấp bách là tìm một nơi an toàn và yên tĩnh để dưỡng thương, sau đó thì nghiên cứu vấn đề của thức hải.
Hắn tìm được một cái sơn cốc có suối nước nóng, tuy đang là trời đông giá rét nhưng cỏ cây ở đây vẫn sum xuê, ấm áp như mùa xuân. Có điều nơi này bị một đàn rắn chiếm giữ, rắn to rắn nhỏ gần như phủ kín cả sơn cốc.
Dương Vân lấy gốc Kì Hoàng thảo ngắt được trong tiên phủ ra rồi nghênh ngang đi về phía đàn rắn, giống như thủy triều hạ, đàn rắn đánh hơi thấy mùi của Kì Hoàng thảo thì lập tức bò sang một bên, để lộ ra một con đường.
Dương Vân đột nhiên sáng ngời hai mắt, hắn phát hiện ra một con rắn có hoa quan đỏ rực trên đỉnh đầu trong bầy rắn, vội vàng chạy đến đặt Kì Hoàng thảo lên đầu nó.
Hồng Quan xà cuộn người lại, chiếc lưỡi thè ra rụt vào như muốn phản kháng. Nhưng khi vừa tiếp xúc với Kì Hoàng thảo, cả cơ thể nó trở nên cứng đờ, không hề có năng lực phản kháng.
Dương Vân dùng Hàm Quang kiếm nện vào chỗ bảy tấc trên người Hồng Quan xà, sau đó tóm lấy đầu con rắn đã bị hạ gục nhấc lên, tốt quá, hắn đã nhấc đầu rắn đến bả vai mà đuôi nó vẫn còn lòng thòng trên mặt đất, đúng là một con đại xà.
Dương Vân tìm được một cái hang, bên trong cũng không sâu lắm, điều khiến hắn hài lòng chính là có rất nhiều dây leo xung quanh cửa hang, từ bên ngoài rất khó phát hiện ra, nếu hắn không dùng Nguyệt Hoa linh nhãn cẩn thận quan sát thì cũng không tìm được nơi này.
Cầm theo Kì Hoàng thảo dạo một vòng để đuổi hết rắn rết ra khỏi hang, sau đó Dương Vân bắt đầu mổ bụng rắn, lấy mật của Hồng Quan xà ra rồi nuốt vào bụng.
Dưới sự vận chuyển của Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết, tinh hoa trong mật của Hồng Quan xà nhanh chóng bị hấp thu, bổ sung cho lượng tinh nguyên đã gần như cạn kiệt của Dương Vân.
Điều khiến Dương Vân mừng rỡ chính là sau khi luyện hóa mật rắn thì vẫn còn một luồng khí thanh lương, hơn nữa còn có thể dung nhập vào Nguyệt Hoa chân khí.
Tuy chỉ là một luồng khí ít ỏi nhưng vẫn có lợi đối với Nguyệt Hoa chân khí. Rắn là động vật có thuộc tính âm, muốn tu luyện và tiến hóa thì phải hấp thu nguyệt hoa. Loại Hồng Quan xà này là dị chủng trời sinh, khi mới ra đời đã có thể theo bản năng mà hấp thu nguyệt hoa, chỉ cần nó sống được hơn trăm năm sẽ có thể ngưng kết nội đan, trở thành yêu thú.
Tuy không bằng mật nhưng huyết và thịt của những con rắn loại này đều có chứa một lượng nhỏ Nguyệt Hoa linh khí, hàm lượng tinh nguyên cũng hơn xa những thức ăn thông thường. Ở ngoài chỉ e có hơn một vạn con rắn sinh sống, ước chừng số lượng Hồng Quan xà cũng không ít, Dương Vân lập tức quyết định ở lại đây dưỡng thương và tu luyện một thời gian ngắn, có Kì Hoàng thảo chuyên khắc chế rắn rết, trước hết cứ biến toàn bộ Hồng Quan xà ở đây thành tu vi cùng tinh nguyên của mình rồi tính sau.
Dương Vân thử dùng thần niệm tiến vào dò xét thức hải thì phát hiện bên trong vẫn là một lớp sương mù mờ ảo như trước, có điều dường như hôi khí đã nhạt đi một chút, điều này khiến Dương Vân mừng rỡ không thôi. Hắn cũng không dám ở lại lâu, sau khi xem xét lập tức quay trở về.
Lúc này Dương Vân mới có tâm trạng để kiểm tra sự biến hóa của Hàm Quang kiếm, hắn dốc hết sức nhưng vẫn không rút thân kiếm ra được, cuối cùng đành đi tìm một tảng đá, choang choang keng keng mà đập suốt nửa ngày mới rút được bảo kiếm ra khỏi vỏ.
"Sao lại trở thành thế này?" Dương Vân giật mình la lên, ban đầu Hàm Quang kiếm vốn sắc bén như mặt nước, hàn khí bức người, thế nhưng lúc này lại loang lỗ những vết rỉ sét, hào quang hoàn toàn biến mất.
Xuất hiện nhiều vết rỉ sét như vậy hèn gì không rút được ra khỏi vỏ kiếm, Dương Vân thất vọng tiện tay ném Hàm Quang kiếm sang một bên, không ngờ mũi kiếm vừa chạm vào tảng đá dùng để đập vỏ kiếm vừa rồi lại như cắt đậu hủ, xẻ đôi hòn đá kiên cố thành hai nửa.
Dương Vân giật mình, cẩn thận quan sát mới phát hiện ra rằng rỉ sắt bao phủ thân kiếm lại là tạp chất do đạo kiếm quang kia ép ra, Hàm Quang kiếm chân chính ẩn mình sau đống tạp chất này, sự sắc bén không hề lộ ra ngoài.
"Hảo kiếm, thật sự là hảo kiếm." Dương Vân tấm tắc lấy làm lạ, dường như cảm nhận được lời khen của hắn, Hàm Quang kiếm phát ra một tiếng kiếm minh du dương, không ngừng rung lên trong tay Dương Vân.
Trong sơn cốc chỉ toàn là rắn, không có vết tích nào của chim hoặc thú, cũng chẳng có ai đến quấy rầy nên Dương Vân an tâm trú ẩn ở đây, vừa tu luyện Nguyệt Hoa chân kinh, vừa đợi thức hải phục hồi. Đói thì cứ tìm vài con Hồng Quan xà mổ bụng lấy mật, chỉ trong chớp mắt đã hai ngày trôi qua.
Dương Vân xếp bằng ngồi trong động, nguyệt quang lốm đốm rọi vào trong qua những khe hở của dây leo ngoài cửa động. Tuy có vấn đề xảy ra với thức hải nhưng năng lực ngưng tụ nguyệt hoa của Thất Tình châu vẫn không bị ảnh hưởng, hơn nữa Dương Vân còn cảm thấy phạm vi tu tập nguyệt hoa còn được mở rộng ra.
Nguyệt Hoa linh khí mát lạnh như nước, ôn hòa như ngọc thấm vào từng khiếu huyệt đã được đả thông của Dương Vân, những khiếu huyệt đó như một nguồn suối, không ngừng chuyển hóa linh khí thành Nguyệt Hoa chân khí, xung quanh huyệt khí hải được bao phủ bởi một tầng chân khí khá nồng đậm, nó đang lặp đi lặp lại quá trình gột rửa huyệt đạo này.
Một luồng hào quang màu bạc nhỏ bé và yếu ớt, lảo đảo như người say tiến vào huyệt khí hải, dưới sự phối hợp giữa trong và ngoài, huyệt khí hải lập tức trở nên thông suốt, Nguyệt Hoa chân khí như dòng thác cuồn cuộn đổ vào, trong nháy mắt đã lưu chuyển một vòng tuần hoàn bên trong kinh mạch.
Cuối cùng thì Nguyệt Hoa chân kinh tầng thứ sáu cũng đại thành, trong khi đó Dương Vân chỉ mới luyện thành Nguyệt Hoa chân kinh tầng thứ năm cách đây ba tháng. Để có được tốc độ nhanh như vậy thì phải nhắc đến số linh thảo thu được trong phường thị ở Đông Ngô thành và Cửu Hoa tiên phủ, chúng có tác dụng vô cùng quan trọng đối với việc này.
Chẳng biết tầng này của Nguyệt Hoa chân kinh sẽ mang lại thần thông gì nữa, Dương Vân không nén được sự háo hức trong lòng, tầng thứ nhất là linh nhãn, tầng thứ hai là đọc đến đâu nhớ đến đó, tầng thứ ba là thính phong, tầng thứ tư là quy tức, tầng thứ năm là linh cảm, cả năm thần thông này đều vô cùng hữu dụng, đem lại sự trợ giúp rất lớn cho Dương Vân.
Chân khí của tầng thứ sau đang tuần hoàn trong kinh mạch, Dương Vân tỉ mỉ cảm nhận để tìm hiểu những khác biệt của thân thể so với ngày trước.
"Rột rột."
Bụng Dương Vân kêu lên, một cảm giác vô cùng đói khát như lửa cháy dâng lên trong bụng hắn.
"Kỳ quái, trước khi luyện công chẳng phải đã ăn nửa con rắn nướng rồi sao? Mà lúc này cũng không dùng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết."
Cảm giác đói bụng mãnh liệt khiến Dương Vân không thể không ngừng việc vận hành Nguyệt Hoa chân khí, hắn lôi từ đống lửa tàn ra nửa con rắn nướng còn sót lại rồi lột lớp da đã cháy đen, hơi nóng bốc lên, chẳng quan tâm có bị phỏng hay không mà bắt đầu gặm.
Chỉ trong chốc lát con rắn xấu số đã trở thành một đống xương, có điều cảm giác đói bụng lại càng thêm mãnh liệt. Loại cảm giác này tương tự với cảm giác xảy ra ở lần đầu tiên Dương Vân thử dùng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết trong rừng trúc, sau khi hắn tỉnh lại từ giấc chiêm bao.
"Chẳng lẽ thần thông tầng thứ sáu lại là dạ dày vương sao?" Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Dương Vân lập tức hiểu ra, thần thông của tầng thứ sáu đúng là có quan hệ với việc ăn uống.
Sau khi thi triển thần thông này, khả năng tiêu hóa ít nhất có thể tăng lên mấy lần, hơn nữa còn có thể hấp thu hoàn toàn tinh nguyên trong thức ăn.
Dương Vân cười khổ, xem ra sau này hắn phải vác theo một cái dạ dày vương rồi.
Cảm giác đói bụng rất khó chịu, Dương Vân ra ngoài suốt đêm lùng bắt được bốn năm con rắn, nhóm lửa rồi nướng cả đầu lẫn mình, sau khi ăn xong cơn đói mới giảm được một chút.
Sau vài lần thử nghiệm, Dương Vân phát hiện ra tân thần thông này có lợi lẫn hại, lợi chính là khi phối hợp với Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết có thể làm tốc độ hấp thu và chuyển hóa thành tinh nguyên tăng lên rất nhiều, trước kia Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết còn có giới hạn tối đa, hấp thu được một lượng tinh nguyên nhất định sẽ dừng lại, nhưng hiện giờ hắn không cảm thấy có hạn chế gì, dường như ăn bao nhiêu thì đều có thể tiêu hóa bấy nhiêu.
Ưu điểm cũng chính là khuyết điểm, hiện giờ việc hấp thu và chuyển hóa quá nhanh, tốc độ ăn uống lại trở thành hạn chế lớn nhất, nếu là những thức ăn thông thường, tốc độ ăn vào sẽ kém tốc độ tiêu hóa rất nhiều, dẫn đến việc cơ thể sinh ra cảm giác đói bụng như lửa thiêu.
"Xem ra về sau phải đổi thói quen rồi, trừ khi là những thức ăn có chứ linh khí, nếu không không cần phải dùng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết." Dương Vân thầm nghĩ, hiện giờ việc sử dụng Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết đã trở thành bản năng của hắn, mỗi lần yết hầu hoạt động là nó lập tức bắt đầu vận chuyển, thói quen này bắt buộc phải thay đổi rồi.
Tương tự với thần thông đọc đến đâu nhớ đến đấy, cả hai thần thông này đều là loại bị động, không cần vận chuyển Nguyệt Hoa chân khí cũng có thể phát huy tác dụng, lúc ăn có muốn dừng chắc cũng chẳng được.
Sau khi rời khỏi đây, có lẽ nên tìm vài loại thức ăn giàu tinh nguyên, thử xem có thể cô đọng ra Tinh Nguyên châu được không.
Dương Vân thầm tính toán, nếu thật sự có thể thành công thì quá tốt, Tinh Nguyên châu là tinh nguyên ngưng kết thành thực thể, cao thủ Trúc Cơ kỳ có thể dùng pháp thuật để tinh luyện Tinh Nguyên Châu từ các loại thức ăn. Có thể dùng Tinh Nguyên châu vào rất nhiều việc, nhưng đối với Dương Vân, kỳ vọng lớn nhất nếu có Tinh Nguyên châu chính là chân khí do Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết chuyển hóa thành có thể sẽ đột phá Tiên thiên, đạt đến trình độ xuất khiếu ly thể.
Nếu có Tinh Nguyên châu, khi đối mặt với cao thủ Tiên thiên như Hà cung phụng, Dương Vân cũng sẽ không lâm vào tình cảnh một chút lực phản kích cũng không có.
Sau khi hiểu rõ tân thần thông, trong lòng Dương Vân chợt động, thức hải vốn đã yên lặng nhiều ngày đột nhiên có động tĩnh, dường như có một âm thanh nào đó đang kêu gọi hắn tiến vào để xem xét, hắn lập tức đưa tâm thần tiến vào bên trong thức hải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.