Chương 76: Thoát thân
Địch Ốc
11/04/2013
Trong thức hải của Dương Vân, có năm đám yên vân (mây khói) đủ các màu sắc đang từ từ bay lên, rồi dần dần lan tỏa ngập tràn cả không gian thức hải.
Tiểu Hắc nhảy ra, nó bắt đầu sủa lớn về phía yên vân, những làn khói đang khuếch tán bỗng chốc dừng lại.
Ngay sau đó hôi khí dọc theo thức hải tách ra một tia, chui đầu vào trong yên vân.
Yên vân bắt đầu rung động mãnh liệt, dường như nó muốn đuổi hôi khí ra ngoài, nhưng hôi khí lại ngoan cố lạ thường, bất kể yên vân cố gắng như thế nào nhưng vẫn không thấy hôi khí bị hao tổn chút nào, mà ngược lại yên vân từ từ nhạt dần rồi hoàn toàn biến mất.
Dương Vân chậm rãi khôi phục thần trí, hắn vẫn chưa vội mở mắt mà lặng lẽ vận khởi thần thông thăm dò hoàn cảnh xung quanh.
Ẩm thấp quá, nóng nực quá.
Đây là cảm giác đầu tiên của Dương Vân, có tiếng nước suối chảy róc rách tiến vào trong tai, nhưng hắn không hề nghe thấy tiếng người.
Rốt cục Dương Vân cũng mở mắt ra, đây... đây là nơi nào vậy?
Đập vào mắt hắn là hơi nóng bốc lên khắp nơi, nhìn xuyên qua hơi nóng có thể thấy một ao nước xanh biếc, bao quanh nó là một bức tường bạch ngọc.
Một pho tượng thiếu nữ bằng bạch ngọc nghiêng mình tựa bên cạnh ao, từng lớp lụa mỏng vô cùng tinh xảo phảng phất như có thể bay lên cùng gió, ở đầu vai pho tượng thiếu nữ là một bình ngọc để nghiêng, một dòng nước ấm chảy từ miệng bình ra ngoài, hòa vào trong ngọc trì, làm bắn tung lên những đám bọt nước. Trên mặt nước còn rải đầy những cánh hoa tươi.
Ảnh hưởng của Ngũ Vân Phù đối với tinh thần của Dương Vân đã bị khu trừ, nhưng nó vẫn còn lưu lại hệ lụy đối với thân thể của hắn, hiện giờ hắn cảm thấy cả người cứng ngắc, hoạt động vô cùng bất tiện.
Từ phía ngoài có tiếng bước chân truyền đến, lại còn có tiếng người nói chuyện, tai Dương Vân tức thì vểnh lên.
"Công chúa sắp sửa đi tắm rồi, các ngươi đi theo ta kiểm tra một phen." Người vừa nói là một nữ tử, giọng nàng không lớn nhưng vô cùng trong trẻo, khiến người nghe có một cảm giác ngân nga như liên miên bất tận, vừa nghe đã biết võ công của nàng không kém, một khi đã nhắc tới công chúa thì hơn phân nửa là người này là nữ hộ vệ theo hầu rồi.
Dương Vân lập tức hiểu ra tình cảnh của mình, công chúa - hoàng cung - đi tắm, cái mụ quấn khăn đỏ kia thật quá độc ác, không ngờ nàng ta lại hãm hại mình như thế này.
Có điều làm vậy có lợi gì cho nàng cơ chứ? Nhất thời trong lòng Dương Vân vẫn ngổn ngang trăm mối không lời giải đáp.
Cho dù có trí tuệ cao đến đâu đi chăng nữa thì hắn cũng không thể đoán biết chính xác được thân phận của những người đã bắt mình, cũng không thể biết được mối quan hệ qua lại giữa Hồng Cân hội và Tứ Hải minh, cùng lắm là có thể suy đoán lung tung những gì liên quan đến Tứ Hải lệnh mà mình mang trên người mà thôi, nghĩ tới đây Dương Vân sờ lại vào trong ngực, quả nhiên Tứ Hải Lệnh vẫn còn, nếu vậy mấy mụ này kỳ thực muốn đến đây để hãm hại Tứ Hải minh hay sao?
Có điều chỉ với một tấm lệnh bài này thì sao họ có thể chắc chắn mình là người của Tứ Hải minh chứ? Nói cách khác, phải làm thế nào để công chúa biết được mình là người của Tứ Hải Minh đây? Dương Vân không thể nào ngờ được, minh chủ Tứ Hải còn có một đồ đệ có khuôn mặt bách biến, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, bỗng dưng hắn lại rước phải một nỗi oan ức lớn đến vậy.
Đám nữ nhân khăn đỏ cũng không ngờ được là Dương Vân có thể đánh chết Hà cung phụng của Tứ Hả Minh, đoạt được Tứ Hải lệnh này. Trong Tứ Hải minh cũng chỉ có lác đác vài người sở hữu lệnh bài này, họ đều là cao thủ hàng đầu, hơn nữa tin tức Hà cung phụng đã chết cũng vẫn chưa truyền tới.
Thật ra điều này cũng phải trách bản thân Dương Vân, khi hắn dùng hỏa cầu hóa Hà cung phụng thành tro bụi thì xung quanh lại không có ai khác, trên dưới Tứ Hải minh còn tưởng sau khi Hà cung phụng có được tiên bảo liền trốn mất, mới liên tục lùng bắt, làm sao có thể truyền tin tức Hà cung phụng bỏ mình ra chứ?
Dương Vân nghĩ mãi mà không hiểu, tiếng bước chân bên ngoài lại càng lúc càng đến gần rồi, cũng may hoàng cung khá lớn, tai Dương Vân lại thính nên hiện giờ còn một chút thời gian để ứng phó.
Hiệu quả của Ngũ Vân phù vẫn còn chưa trôi đi hết, lúc này ngay cả bước đi Dương Vân cũng cảm thấy khó khăn, hắn chạy trốn làm sao được chứ? Huồng hồ chỉ có một cửa vào, nếu lúc này hắn ra ngoài nhất định sẽ bị tóm ngay.
Dưới tình thế cấp bách, Dương Vân bò đến bên cạnh ao, vịn dọc theo ngọc thạch trì từ từ trườn mình vào trong nước.
Nước ao khẽ rung động, cánh hoa trên mặt nước hơn tản đi, nhưng ngay sau đó lại khôi phục lại như lúc ban đầu.
"Rầm---", cửa bị đẩy ra, ba nữ hộ vệ đi tới, dò xét xung quanh một vòng, cũng có người tới nhìn thoáng qua mặt nước, nhưng khắp nơi đều là cánh hoa, nên không hề phát hiện dưới đáy ao còn có một người ẩn nấp.
Nơi này là bên trong hoàng cung, được canh phòng hết sức sâm nghiêm, thậm chí ở bên ngoài còn có pháp trận theo dõi do tu luyện giả bố trí, ba nữ hộ vệ cũng chỉ là vào kiểm tra lấy lệ một chút rồi nhanh chóng rời đi.
Cửa lại một lần nữa bị đẩy ra, lần này là bảy tám thiếu nữ kéo nhau tiến vào, tiếng cười vang tức thời tràn ngập cả gian phòng.
"Thật là thoải mái." Có người nhõng nhẽo kêu lên.
Mặc dù ao này rất rộng, nhưng có bảy tám người tiến vào cùng một lúc cũng khiến Dương Vân đang núp ở đáy ao nhất thời cảm thấy khó lòng ẩn nấp.
Tựa như một con cá lớn uốn lượn né tráng trong rừng ngọc chi (chân ngọc), những thân thể uyển chyển phía trên như ẩn như hiện khiến thân thể thiếu niên của Dương Vân căng phồng cả huyết mạch.
Được nước ao ấm áp bao phủ, máu huyết trong cơ thể lại được lưu động nhanh hơn trong chốc lát, Dương Vân bỗng cảm thấy cả người dần dần có khí lực.
"Không thể tiếp tục như vậy được." Tâm thần Dương Vân khẽ động, hắn lấy một ống mê hương từ thức hải ra. Đây là mê hương do Dương Vân mua dược liệu ở Đông Ngô thành về phối chế, người trong giang hồ thường gọi nó là Kê minh ngũ cổ Phản hồn hương. (1)
Một đoạn ống trúc lặng lẽ nhô lên khỏi mặt nước, khói trắng lượn lờ bốc lên rồi nhanh chóng hòa lẫn vào trong hơi nước xung quanh, không hề có ai nhận ra gì khác lạ.
"A----", một cung nữ hơi trượt chân, dường như đụng phải thứ gì, khuôn mặt nàng đỏ lên, quay sang cung nữ bên cạnh hô: "Giỏi nha, ngươi dám đánh lén ta nữa."
Người bên cạnh còn đang không hiểu mô tê gì thì một đám bọt nước đã tới tấp đánh vào đầu, nàng không chút do dự bắt đầu phản kích.
Tức thì, sóng nước trong ao nổi lên khắp bốn phía, xuân ý rạo rực, khắp nơi là tiếng cười duyên của các thiếu nữ.
Dần dần, tiếng cười cũng nhỏ dần, bọt nước cũng không tung tóe lên nữa, mỗi thiếu nữ đều mất đi tri giác nằm trên mặt nước với đủ mọi tư thế cả nghiêng cả ngửa.
Thấy thân thể các thiếu nữ đang từ từ chìm xuống, Dương Vân nổi lên từ trong nước, tay kéo ngực ôm chân móc mà đưa các thiếu nữ lên trên bờ nằm, suốt cả quá trình không tránh khỏi chiếm được một khoản tiện nghi lớn, khắp tay đều cảm thấy như châu quang thủy hoạt. (Cái này để nguyên cho trí tưởng tượng bay xa =))
Mặc dù có trí nhớ của kiếp trước, nhưng hiện giờ thân thể Dương Vân mới chỉ là thiếu niên chưa tới mười bảy tuổi, hơn nữa, ảnh hưởng của cuộc sống hiện tại càng lúc càng lớn, kiếp trước tựa như một mộng cảnh mơ màng, cảnh tượng hương diễm yêu kiều thế này thiếu chút nữa khiến Dương Vân không tài nào làm chủ được bản thân.
Nhìn những thân ngọc da tuyết nằm ngổn ngang trên đất, đột nhiên Dương Vân nảy ra một suy nghĩ vô cùng vô vị trong đầu, không biết đâu là công chúa nhỉ? Đều lột hết cả quần áo ra rồi, không tài nào nhận ra được nữa.
Cười ha ha một tiếng, Dương Vân xóa sạch những ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, hắn nhặt y phục trên mặt đất phủ lên mỗi tấm thân mềm mại rồi đột nhiên xoay người ra khỏi đại môn.
Vừa ra khỏi cửa, Dương Vân đã liếc mắt thấy ở cách đó hơn mười thước về phía bên trái, có một bóng người vội nấp mình vào sau cây.
Giả vờ như không hề phát hiện, Dương Vân sải bước về phía trước, khi qua cái cây nọ, đột nhiên hắn nhảy vọt một bước đến sau thân cây, đưa tay che lấy cái miệng anh đào đang sắp sửa la lớn.
Vẫn còn muốn trốn sao, ở bên trong kia ta đã nghe thấy tiếng ngươi hô hấp rồi, Dương Vân nghĩ thầm.
Quan sát tù binh của mình một chút, đó là một tiểu cung nữ chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặc một bộ cung trang màu vàng nhạt, trên khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng.
"Chỉ cần ngươi không kêu lên thì ta sẽ bỏ tay ra, nghe rõ chưa?" Dương Vân nói.
Tiểu cung nữ đáng thương gật đầu, mà Dương Vân cũng bỏ tay ra ngay sau đó, nhưng lại lập tức mạnh tay che lại, khiến tiếng kêu cứu của tiểu cung nữ lại bị chặn lại ngay miệng.
Nhìn đôi mắt của tiểu cung nữ tỏ ra kinh ngạc không thể hiểu được, Dương Vân đắc ý nói: "Vô ích thôi, lúc nào ta cũng có thể biết được ngươi đang nghĩ gì, không tin chúng ta thử làm lại một lần nữa." Nói dứt lời hắn lại buông tay ra.
Lúc này tiểu cung nữ không hề hô hoán lên ngay mà là há lớn miệng, thầm đếm trong lòng đến bảy, nàng vừa định lên tiếng thì kết quả tay Dương Vân lại lập tức che lên.
"Ngươi thấy không, ta chẳng đã nói rồi sao."
Tiểu cung nữ nhìn chằm chằm Dương Vân như đang thấy một con quái vật.
"Được rồi, giờ thì dẫn ta đi tìm một bộ y phục thái giám, nếu ngươi không nghe lời thì, hừ hừ ----" Dương Vân móc ra chủy thủ trong ngực, khoa tay múa chân trên mặt tiểu cung nữ vài cái.
Tiểu cung nữ tỏ ra sợ hãi, không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, hai người tìm được một gian phòng cho thái giám ở, bên trong không hề có ai, nhờ đó mà Dương Vân bớt được một lần động tay động chân.
Một tay Dương Vân đẩy tiểu cung nữ vào trong phòng, ngay sau đó hắn đóng cửa lại.
"Ngươi muốn làm gì?" Tiểu cung nữ run rẩy hỏi, lúc này nàng mới ý thức được, ngoại trừ mặt bị rạch ra còn có một mối nguy khác còn kinh khủng hơn.
Dương Vân không đáp lời, bắt đầu lục lọi trong phòng, chẳng mấy chốc hắn tìm được mấy bộ y phục thái giám, tiếp đó thay quần áo ngay trước mặt tiểu cung nữ.
Tiểu cung nữ che mắt lại, rồi lại không yên tâm len lén nhìn qua kẽ tay. Thấy Dương Vân chỉ thay lớp áo ngoài đã ướt đẫm, sau đó lại mặc trường bào thái giám lên người, mới cảm thấy an tâm.
Dương Vân thay quần áo xong lại ném một bộ y phục thái giám khác cho nàng, bảo "Thay đi!"
Tiểu cung nữ hơi sửng sốt một hồi rồi lập tức hiểu ra, Dương Vân còn muốn nàng dẫn đường ra khỏi nơi này, một cung nữ và một thái giám cùng đi với nhau, quả là không ra thể thống gì cả.
"Ngươi ----- có thể quay mặt sang chỗ khác một lúc được không?" Khi tiểu cung nữ hỏi những lời này vốn không hề ôm chút hi vọng nào, không ngờ tên tiểu tử ép buộc nàng kia lại gật đầu, thật sự xoay người sang chỗ khác rồi.
Nàng vừa tất tả thay quần áo lại vừa len lén bước ra phía cửa sổ. Nàng xem chừng Dương Vân, thấy hắn vẫn không quay đầu lại liền lặng lẽ thò một tay đẩy cửa sổ.
Cửa vừa mới hé ra một khe nhỏ gió rét đã lọt vào, thổi tới cánh tay để trần khiến nàng không khỏi rùng mình một cái.
Choang một tiếng, Dương Vân không hề quay đầu lại mà lật tay ném ra thứ gì đó đập vào ô cửa sổ, tiểu cung nữ sợ hết hồn, cúi đầu nhìn lại thì thấy hóa ra là một đồng tiền, nàng thở dài oán hận, lại đóng cửa sổ lại.
Sau khi thay quần áo xong, Dương Vân kéo tay tiểu cung nữ, bắt nàng dẫn đường cho hắn ra khỏi cung.
Diện tích trong cung rất rộng lớn, chỉ riêng thái giám đã có mấy vạn người, hai tên tiểu thái giám đi cùng với nhau bình thường chẳng mấy ai để ý tới, Dương Vân dựa vào cảm ứng tránh xa khỏi những nơi đông người, thẳng đường đi tới tường thành phía ngoài cung.
"Ngươi không ra được đâu, cửa cung canh phòng rất nghiêm ngặt, không có yêu bài làm việc thì không ai có thể ra ngoài." Tiểu cung nữ không nhịn được mà nói.
Dương Vân đột nhiên hiểu ra, thơm lên mặt tiểu cung nữ một cái, "Cảm ơn ngươi đã dẫn đường, tiểu cung nữ xinh đẹp."
Lập tức hắn thấy trong nháy mắt khuôn mặt tiểu cung nữ hiện lên một vạt hồng, ngay cả cổ cũng phát đỏ.
Cười ha ha một tiếng, Dương Vân toàn lực thúc dục Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết, thân thể phóng lên cao như hỏa tiễn, tới nửa đường hắn rút ra Hàm Quang Kiếm cắm lên tường thành, mượn lực nhảy lên đầu tường, chỉ trong mấy hơi đã không thấy tăm hơi đâu.
Tiểu cung nữ sửng sốt hồi lâu, vểnh tai lên nhưng vẫn không nghe thấy trên tường thành có động tĩnh gì, xem ra cái tên ghê tởm kia cũng không bị tên lính tuần tra nào phát hiện, giờ này hẳn là hắn đã đào tẩu mất rồi.
Cũng phải thôi, cái tên tinh quái như quỷ này, nhất định là đã tính được thời gian tuần tra của tên lính ở trên tường thành.
Không biết vì sao, tiểu cung nữ lại hơi cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Chú thích:
(1) - Kê minh ngũ cổ Phản hồn hương: trong truyện của Cổ Long từng có một loại độc dược là Kê minh ngũ cổ Đoạn hồn tán, người trúng độc đến đúng lúc gà gáy mới phát tác, loại mê hương của Dương Vân cũng tương tự đó, đến lúc gà gáy mới tỉnh lại được.
Tiểu Hắc nhảy ra, nó bắt đầu sủa lớn về phía yên vân, những làn khói đang khuếch tán bỗng chốc dừng lại.
Ngay sau đó hôi khí dọc theo thức hải tách ra một tia, chui đầu vào trong yên vân.
Yên vân bắt đầu rung động mãnh liệt, dường như nó muốn đuổi hôi khí ra ngoài, nhưng hôi khí lại ngoan cố lạ thường, bất kể yên vân cố gắng như thế nào nhưng vẫn không thấy hôi khí bị hao tổn chút nào, mà ngược lại yên vân từ từ nhạt dần rồi hoàn toàn biến mất.
Dương Vân chậm rãi khôi phục thần trí, hắn vẫn chưa vội mở mắt mà lặng lẽ vận khởi thần thông thăm dò hoàn cảnh xung quanh.
Ẩm thấp quá, nóng nực quá.
Đây là cảm giác đầu tiên của Dương Vân, có tiếng nước suối chảy róc rách tiến vào trong tai, nhưng hắn không hề nghe thấy tiếng người.
Rốt cục Dương Vân cũng mở mắt ra, đây... đây là nơi nào vậy?
Đập vào mắt hắn là hơi nóng bốc lên khắp nơi, nhìn xuyên qua hơi nóng có thể thấy một ao nước xanh biếc, bao quanh nó là một bức tường bạch ngọc.
Một pho tượng thiếu nữ bằng bạch ngọc nghiêng mình tựa bên cạnh ao, từng lớp lụa mỏng vô cùng tinh xảo phảng phất như có thể bay lên cùng gió, ở đầu vai pho tượng thiếu nữ là một bình ngọc để nghiêng, một dòng nước ấm chảy từ miệng bình ra ngoài, hòa vào trong ngọc trì, làm bắn tung lên những đám bọt nước. Trên mặt nước còn rải đầy những cánh hoa tươi.
Ảnh hưởng của Ngũ Vân Phù đối với tinh thần của Dương Vân đã bị khu trừ, nhưng nó vẫn còn lưu lại hệ lụy đối với thân thể của hắn, hiện giờ hắn cảm thấy cả người cứng ngắc, hoạt động vô cùng bất tiện.
Từ phía ngoài có tiếng bước chân truyền đến, lại còn có tiếng người nói chuyện, tai Dương Vân tức thì vểnh lên.
"Công chúa sắp sửa đi tắm rồi, các ngươi đi theo ta kiểm tra một phen." Người vừa nói là một nữ tử, giọng nàng không lớn nhưng vô cùng trong trẻo, khiến người nghe có một cảm giác ngân nga như liên miên bất tận, vừa nghe đã biết võ công của nàng không kém, một khi đã nhắc tới công chúa thì hơn phân nửa là người này là nữ hộ vệ theo hầu rồi.
Dương Vân lập tức hiểu ra tình cảnh của mình, công chúa - hoàng cung - đi tắm, cái mụ quấn khăn đỏ kia thật quá độc ác, không ngờ nàng ta lại hãm hại mình như thế này.
Có điều làm vậy có lợi gì cho nàng cơ chứ? Nhất thời trong lòng Dương Vân vẫn ngổn ngang trăm mối không lời giải đáp.
Cho dù có trí tuệ cao đến đâu đi chăng nữa thì hắn cũng không thể đoán biết chính xác được thân phận của những người đã bắt mình, cũng không thể biết được mối quan hệ qua lại giữa Hồng Cân hội và Tứ Hải minh, cùng lắm là có thể suy đoán lung tung những gì liên quan đến Tứ Hải lệnh mà mình mang trên người mà thôi, nghĩ tới đây Dương Vân sờ lại vào trong ngực, quả nhiên Tứ Hải Lệnh vẫn còn, nếu vậy mấy mụ này kỳ thực muốn đến đây để hãm hại Tứ Hải minh hay sao?
Có điều chỉ với một tấm lệnh bài này thì sao họ có thể chắc chắn mình là người của Tứ Hải minh chứ? Nói cách khác, phải làm thế nào để công chúa biết được mình là người của Tứ Hải Minh đây? Dương Vân không thể nào ngờ được, minh chủ Tứ Hải còn có một đồ đệ có khuôn mặt bách biến, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, bỗng dưng hắn lại rước phải một nỗi oan ức lớn đến vậy.
Đám nữ nhân khăn đỏ cũng không ngờ được là Dương Vân có thể đánh chết Hà cung phụng của Tứ Hả Minh, đoạt được Tứ Hải lệnh này. Trong Tứ Hải minh cũng chỉ có lác đác vài người sở hữu lệnh bài này, họ đều là cao thủ hàng đầu, hơn nữa tin tức Hà cung phụng đã chết cũng vẫn chưa truyền tới.
Thật ra điều này cũng phải trách bản thân Dương Vân, khi hắn dùng hỏa cầu hóa Hà cung phụng thành tro bụi thì xung quanh lại không có ai khác, trên dưới Tứ Hải minh còn tưởng sau khi Hà cung phụng có được tiên bảo liền trốn mất, mới liên tục lùng bắt, làm sao có thể truyền tin tức Hà cung phụng bỏ mình ra chứ?
Dương Vân nghĩ mãi mà không hiểu, tiếng bước chân bên ngoài lại càng lúc càng đến gần rồi, cũng may hoàng cung khá lớn, tai Dương Vân lại thính nên hiện giờ còn một chút thời gian để ứng phó.
Hiệu quả của Ngũ Vân phù vẫn còn chưa trôi đi hết, lúc này ngay cả bước đi Dương Vân cũng cảm thấy khó khăn, hắn chạy trốn làm sao được chứ? Huồng hồ chỉ có một cửa vào, nếu lúc này hắn ra ngoài nhất định sẽ bị tóm ngay.
Dưới tình thế cấp bách, Dương Vân bò đến bên cạnh ao, vịn dọc theo ngọc thạch trì từ từ trườn mình vào trong nước.
Nước ao khẽ rung động, cánh hoa trên mặt nước hơn tản đi, nhưng ngay sau đó lại khôi phục lại như lúc ban đầu.
"Rầm---", cửa bị đẩy ra, ba nữ hộ vệ đi tới, dò xét xung quanh một vòng, cũng có người tới nhìn thoáng qua mặt nước, nhưng khắp nơi đều là cánh hoa, nên không hề phát hiện dưới đáy ao còn có một người ẩn nấp.
Nơi này là bên trong hoàng cung, được canh phòng hết sức sâm nghiêm, thậm chí ở bên ngoài còn có pháp trận theo dõi do tu luyện giả bố trí, ba nữ hộ vệ cũng chỉ là vào kiểm tra lấy lệ một chút rồi nhanh chóng rời đi.
Cửa lại một lần nữa bị đẩy ra, lần này là bảy tám thiếu nữ kéo nhau tiến vào, tiếng cười vang tức thời tràn ngập cả gian phòng.
"Thật là thoải mái." Có người nhõng nhẽo kêu lên.
Mặc dù ao này rất rộng, nhưng có bảy tám người tiến vào cùng một lúc cũng khiến Dương Vân đang núp ở đáy ao nhất thời cảm thấy khó lòng ẩn nấp.
Tựa như một con cá lớn uốn lượn né tráng trong rừng ngọc chi (chân ngọc), những thân thể uyển chyển phía trên như ẩn như hiện khiến thân thể thiếu niên của Dương Vân căng phồng cả huyết mạch.
Được nước ao ấm áp bao phủ, máu huyết trong cơ thể lại được lưu động nhanh hơn trong chốc lát, Dương Vân bỗng cảm thấy cả người dần dần có khí lực.
"Không thể tiếp tục như vậy được." Tâm thần Dương Vân khẽ động, hắn lấy một ống mê hương từ thức hải ra. Đây là mê hương do Dương Vân mua dược liệu ở Đông Ngô thành về phối chế, người trong giang hồ thường gọi nó là Kê minh ngũ cổ Phản hồn hương. (1)
Một đoạn ống trúc lặng lẽ nhô lên khỏi mặt nước, khói trắng lượn lờ bốc lên rồi nhanh chóng hòa lẫn vào trong hơi nước xung quanh, không hề có ai nhận ra gì khác lạ.
"A----", một cung nữ hơi trượt chân, dường như đụng phải thứ gì, khuôn mặt nàng đỏ lên, quay sang cung nữ bên cạnh hô: "Giỏi nha, ngươi dám đánh lén ta nữa."
Người bên cạnh còn đang không hiểu mô tê gì thì một đám bọt nước đã tới tấp đánh vào đầu, nàng không chút do dự bắt đầu phản kích.
Tức thì, sóng nước trong ao nổi lên khắp bốn phía, xuân ý rạo rực, khắp nơi là tiếng cười duyên của các thiếu nữ.
Dần dần, tiếng cười cũng nhỏ dần, bọt nước cũng không tung tóe lên nữa, mỗi thiếu nữ đều mất đi tri giác nằm trên mặt nước với đủ mọi tư thế cả nghiêng cả ngửa.
Thấy thân thể các thiếu nữ đang từ từ chìm xuống, Dương Vân nổi lên từ trong nước, tay kéo ngực ôm chân móc mà đưa các thiếu nữ lên trên bờ nằm, suốt cả quá trình không tránh khỏi chiếm được một khoản tiện nghi lớn, khắp tay đều cảm thấy như châu quang thủy hoạt. (Cái này để nguyên cho trí tưởng tượng bay xa =))
Mặc dù có trí nhớ của kiếp trước, nhưng hiện giờ thân thể Dương Vân mới chỉ là thiếu niên chưa tới mười bảy tuổi, hơn nữa, ảnh hưởng của cuộc sống hiện tại càng lúc càng lớn, kiếp trước tựa như một mộng cảnh mơ màng, cảnh tượng hương diễm yêu kiều thế này thiếu chút nữa khiến Dương Vân không tài nào làm chủ được bản thân.
Nhìn những thân ngọc da tuyết nằm ngổn ngang trên đất, đột nhiên Dương Vân nảy ra một suy nghĩ vô cùng vô vị trong đầu, không biết đâu là công chúa nhỉ? Đều lột hết cả quần áo ra rồi, không tài nào nhận ra được nữa.
Cười ha ha một tiếng, Dương Vân xóa sạch những ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, hắn nhặt y phục trên mặt đất phủ lên mỗi tấm thân mềm mại rồi đột nhiên xoay người ra khỏi đại môn.
Vừa ra khỏi cửa, Dương Vân đã liếc mắt thấy ở cách đó hơn mười thước về phía bên trái, có một bóng người vội nấp mình vào sau cây.
Giả vờ như không hề phát hiện, Dương Vân sải bước về phía trước, khi qua cái cây nọ, đột nhiên hắn nhảy vọt một bước đến sau thân cây, đưa tay che lấy cái miệng anh đào đang sắp sửa la lớn.
Vẫn còn muốn trốn sao, ở bên trong kia ta đã nghe thấy tiếng ngươi hô hấp rồi, Dương Vân nghĩ thầm.
Quan sát tù binh của mình một chút, đó là một tiểu cung nữ chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặc một bộ cung trang màu vàng nhạt, trên khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng.
"Chỉ cần ngươi không kêu lên thì ta sẽ bỏ tay ra, nghe rõ chưa?" Dương Vân nói.
Tiểu cung nữ đáng thương gật đầu, mà Dương Vân cũng bỏ tay ra ngay sau đó, nhưng lại lập tức mạnh tay che lại, khiến tiếng kêu cứu của tiểu cung nữ lại bị chặn lại ngay miệng.
Nhìn đôi mắt của tiểu cung nữ tỏ ra kinh ngạc không thể hiểu được, Dương Vân đắc ý nói: "Vô ích thôi, lúc nào ta cũng có thể biết được ngươi đang nghĩ gì, không tin chúng ta thử làm lại một lần nữa." Nói dứt lời hắn lại buông tay ra.
Lúc này tiểu cung nữ không hề hô hoán lên ngay mà là há lớn miệng, thầm đếm trong lòng đến bảy, nàng vừa định lên tiếng thì kết quả tay Dương Vân lại lập tức che lên.
"Ngươi thấy không, ta chẳng đã nói rồi sao."
Tiểu cung nữ nhìn chằm chằm Dương Vân như đang thấy một con quái vật.
"Được rồi, giờ thì dẫn ta đi tìm một bộ y phục thái giám, nếu ngươi không nghe lời thì, hừ hừ ----" Dương Vân móc ra chủy thủ trong ngực, khoa tay múa chân trên mặt tiểu cung nữ vài cái.
Tiểu cung nữ tỏ ra sợ hãi, không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, hai người tìm được một gian phòng cho thái giám ở, bên trong không hề có ai, nhờ đó mà Dương Vân bớt được một lần động tay động chân.
Một tay Dương Vân đẩy tiểu cung nữ vào trong phòng, ngay sau đó hắn đóng cửa lại.
"Ngươi muốn làm gì?" Tiểu cung nữ run rẩy hỏi, lúc này nàng mới ý thức được, ngoại trừ mặt bị rạch ra còn có một mối nguy khác còn kinh khủng hơn.
Dương Vân không đáp lời, bắt đầu lục lọi trong phòng, chẳng mấy chốc hắn tìm được mấy bộ y phục thái giám, tiếp đó thay quần áo ngay trước mặt tiểu cung nữ.
Tiểu cung nữ che mắt lại, rồi lại không yên tâm len lén nhìn qua kẽ tay. Thấy Dương Vân chỉ thay lớp áo ngoài đã ướt đẫm, sau đó lại mặc trường bào thái giám lên người, mới cảm thấy an tâm.
Dương Vân thay quần áo xong lại ném một bộ y phục thái giám khác cho nàng, bảo "Thay đi!"
Tiểu cung nữ hơi sửng sốt một hồi rồi lập tức hiểu ra, Dương Vân còn muốn nàng dẫn đường ra khỏi nơi này, một cung nữ và một thái giám cùng đi với nhau, quả là không ra thể thống gì cả.
"Ngươi ----- có thể quay mặt sang chỗ khác một lúc được không?" Khi tiểu cung nữ hỏi những lời này vốn không hề ôm chút hi vọng nào, không ngờ tên tiểu tử ép buộc nàng kia lại gật đầu, thật sự xoay người sang chỗ khác rồi.
Nàng vừa tất tả thay quần áo lại vừa len lén bước ra phía cửa sổ. Nàng xem chừng Dương Vân, thấy hắn vẫn không quay đầu lại liền lặng lẽ thò một tay đẩy cửa sổ.
Cửa vừa mới hé ra một khe nhỏ gió rét đã lọt vào, thổi tới cánh tay để trần khiến nàng không khỏi rùng mình một cái.
Choang một tiếng, Dương Vân không hề quay đầu lại mà lật tay ném ra thứ gì đó đập vào ô cửa sổ, tiểu cung nữ sợ hết hồn, cúi đầu nhìn lại thì thấy hóa ra là một đồng tiền, nàng thở dài oán hận, lại đóng cửa sổ lại.
Sau khi thay quần áo xong, Dương Vân kéo tay tiểu cung nữ, bắt nàng dẫn đường cho hắn ra khỏi cung.
Diện tích trong cung rất rộng lớn, chỉ riêng thái giám đã có mấy vạn người, hai tên tiểu thái giám đi cùng với nhau bình thường chẳng mấy ai để ý tới, Dương Vân dựa vào cảm ứng tránh xa khỏi những nơi đông người, thẳng đường đi tới tường thành phía ngoài cung.
"Ngươi không ra được đâu, cửa cung canh phòng rất nghiêm ngặt, không có yêu bài làm việc thì không ai có thể ra ngoài." Tiểu cung nữ không nhịn được mà nói.
Dương Vân đột nhiên hiểu ra, thơm lên mặt tiểu cung nữ một cái, "Cảm ơn ngươi đã dẫn đường, tiểu cung nữ xinh đẹp."
Lập tức hắn thấy trong nháy mắt khuôn mặt tiểu cung nữ hiện lên một vạt hồng, ngay cả cổ cũng phát đỏ.
Cười ha ha một tiếng, Dương Vân toàn lực thúc dục Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết, thân thể phóng lên cao như hỏa tiễn, tới nửa đường hắn rút ra Hàm Quang Kiếm cắm lên tường thành, mượn lực nhảy lên đầu tường, chỉ trong mấy hơi đã không thấy tăm hơi đâu.
Tiểu cung nữ sửng sốt hồi lâu, vểnh tai lên nhưng vẫn không nghe thấy trên tường thành có động tĩnh gì, xem ra cái tên ghê tởm kia cũng không bị tên lính tuần tra nào phát hiện, giờ này hẳn là hắn đã đào tẩu mất rồi.
Cũng phải thôi, cái tên tinh quái như quỷ này, nhất định là đã tính được thời gian tuần tra của tên lính ở trên tường thành.
Không biết vì sao, tiểu cung nữ lại hơi cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Chú thích:
(1) - Kê minh ngũ cổ Phản hồn hương: trong truyện của Cổ Long từng có một loại độc dược là Kê minh ngũ cổ Đoạn hồn tán, người trúng độc đến đúng lúc gà gáy mới phát tác, loại mê hương của Dương Vân cũng tương tự đó, đến lúc gà gáy mới tỉnh lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.