Chương 27: Tổn thất và thu hoạch
Địch Ốc
11/04/2013
Cơ hội đã đến!
Dương Vân đột nhiên hạ tay xuống, thiếu nữ hồng y liền nhanh tay phóng ra một đạo Nhận vũ phù.
Ban đầu Nhận vũ phù chỉ là một cái quang đoàn (quả cầu sáng) màu trắng, sau khi đánh trúng người bạch nhiêm, nó tóe ra thành hơn mười đạo lưu quang lượn lờ xung quanh.
Tốc độ của bạch quang nhanh vô cùng, xung quanh vang lên tiếng vù vù khi phi nhận phá gió lao đi, hơn mười đạo bạch quang bay lượn khắp nơi, cả người bạch nhiêm bị nhuộm đỏ như huyết hoa.
Dù bị tấn công nhưng bạch nhiêm không hề tránh, nó cố duỗi cái cổ dài ra liều mạng thu hồi nội đan vừa mới nhả ra ngoài cơ thể.
Lúc này thì công kích của Mạnh Siêu cũng đã đến, một cái quang đoàn màu đỏ bay về phía đầu của bạch nhiêm.
Cái đuôi dài của bạch nhiêm như một chiếc roi nhanh như chớp quất về phía quang đoàn đỏ, ngay lập tức quang đoàn bùng nổ thành một ngọn lửa sáng rực. Bạch nhiêm đau đớn rít lên, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét.
Nội đan di chuyển, bay về phía cái miệng đỏ lòm của bạch nhiêm.
Sau khi đưa tay ra hiệu công kích, Dương Vân cũng không hành động gì, hai con mắt bên trong ngân quang chớp chớp, hắn dốc sức vận chuyển thức hải để phân tích và nắm bắt thời cơ tấn công.
Nhìn bề ngoài thì Dương Vân đang rất bình tĩnh nhưng trên thực tế trong lòng hắn vô cùng căng thẳng. Lần trước ở trên biển gặp phải cá mập, đây chỉ là hung thú thông thường mà hắn đã phải gặp rất nhiều nguy hiểm rồi, huống chi đối thủ lần này lại là yêu thú.
Vạn vật đều có linh hồn (1), dã thú thông thường chỉ cần ngưng kết nội đan là có thể đạt được linh trí ban đầu, có thể bước trên con đường tu luyện thành yêu.
Thân thể yêu thú mạnh mẽ hơn nhiều so với con người, hơn nữa chỉ cần thành yêu, phần lớn bọn chúng sẽ có một vài loại thiên phú thần thông pháp thuật, loại thần thông này mạnh hơn nhiều so với những pháp thuật mà con người phát ra dựa vào phù lục.
Chỉ cần bạch nhiêm nuốt nội đan vào người, có thể cả ba sẽ hoàn toàn không có đường sống.
Nhìn thấy nội đan sắp rơi vào miệng bạch nhiêm, hai mắt Dương Vân sáng rực lên.
Chính là lúc này! Hắn hất tay phóng ra một đồng tiền nhỏ.
Thiếu nữ hồng y vừa mới phóng ra một đạo Nhận vũ phù thứ hai, vẫn như cũ bị thân thể bạch nhiêm ngăn cản, đang lúc nguy cấp thì thấy Dương Vân phóng ám khí, nàng tức giận hét lên: "Ám khí vô dụng! Mau dùng phù!"
Trước Tiên Thiên kỳ không cách nào khiến chân khí ly thể, vì vậy việc phóng ám khí trên thực tế là dựa vào lực cổ tay, đối với cao thủ thì lực sát thương rất nhỏ nên cao thủ trong chốn giang hồ không dùng ám khí làm vũ khí chiến đấu chính.
Ngay cả phù lục cũng chỉ có thể tạo ra vài vết thương cho bạch nhiêm, ám khí này phỏng chừng chẳng thể để lại vết xước nào trên người nó.
Quả nhiên bạch nhiêm không thèm để ý đến đồng tiền nhỏ không có chút linh khí nào này, ngay cả ý nghĩ ngăn cản cũng chẳng có. Hơn phân nửa tinh thần của nó đang tập trung vào việc thu hồi nội đan, phần còn lại thì đề phòng công kích từ phù lục.
Lúc này Dương Vân hít một hơi thật sâu rồi vận Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết, trong nháy mắt liền cảm thấy cổ tay tràn ngập sức mạnh, lập tức vung tay phóng ra đồng tiền thứ hai.
Xé gió bay đi, đồng tiền thứ hai nhanh chóng bắt kịp đồng thứ nhất, ở trên không trung va vào nhau, đồng tiền đã cũ nên lập tức chia năm xẻ bảy.
Nơi mà hai đồng tiền va vào nhau đột nhiên xuất hiện một quang cầu màu đỏ, bên trong ẩn chứa hỏa linh khí có tính bạo tạc, thì ra Dương Vân đã lấy Hỏa cầu phù quấn lên đồng tiền thứ nhất.
Hồng cầu lắc lư rồi lơ lửng trên không trung, đúng lúc này nội đan của bạch nhiêm lướt qua bên cạnh nó, hồng cầu lập tức xác định mục tiêu này, nhanh chóng đâm vào nội đan.
Bạch nhiêm không kịp xoay sở, không ngờ lại há miệng nuốt cả nội đan lẫn hồng cầu.
"Ầm!"
Tiếng nổ tung nặng nề truyền đến từ sâu bên trong yết hầu của bạch nhiêm, nó đau đến mức nhảy vọt lên không trung, há miệng phun ra một luồng lửa cháy bừng bừng và khói đặc.
Thiếu nữ hồng y và Mạnh Siêu đều bị biến hóa đột ngột này dọa đến ngây người.
Bạch nhiêm rơi thẳng xuống mặt đất, nó giãy dụa rồi bò về phía hang động.
Dương Vân phóng ra một đạo Huy quang phù lên người bạch nhiêm rồi quát: "Đuổi theo!", sau đó lập tức lao vào hang động.
Bạch nhiêm chui vào hang động trốn, Huy quang phù trên người nó không khác gì một cái đèn lồng, giúp đám Dương Vân xác định phương hướng.
Bên trong hang động có rất nhiều ngã rẽ, bạch nhiêm liên tục chạy trốn, dẫn mọi người đến một hang đá vô cùng rộng lớn.
Trên vách hang đá khảm đầy Dạ minh châu, chiếu sáng toàn bộ hang động. Trên trần còn khảm hơn mười khối thạch anh khổng lồ, mỗi khối to bằng cái mặt bàn, phía trên thạch anh dập dờn sóng, không ngờ nơi này lại nằm sâu dưới đáy biển.
Bạch nhiêm bò đến giữa hang đá, cuộn tròn cả người thành một khối, chẳng biết nó đụng phải cái gì, một màn hào quang hình tròn xuất hiện từ mặt đất rồi bao phủ toàn bộ cơ thể bạch nhiêm, mấy người thử nhưng không thể tiến vào bên trong màn hào quang.
Mạnh Siêu lấy tấm Hỏa cầu phù ra, nhìn màn hào quang rồi nói: "Thử một chút không?"
"Đừng phí sức, loại phù lục cấp thấp của chúng ta dù có mấy trăm tấm cũng không thể phá lớp màn này được."
"Vậy phải làm sao giờ?"
"Trước hết nhìn xung quanh xem sao đã."
Dường như bạch nhiêm bị thương rất nặng, nó nằm sống soài trên mặt đất, thỉnh thoảng mới khẽ cựa quậy một chút, chỉ có điều hai con mắt đỏ tươi của nó vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người, khiến người ta cảm thấy đứng ngồi không yên.
"Ồ! Ở đây có một cái trận bàn!" Thiếu nữ hồng y kêu lên.
Dương Vân và Mạnh Siêu cùng đi đến gần, thấy thiếu nữ hồng y cầm trong tay một vật gì đó giống như kì bàn, phía trên khắc vô số đường nét, những chỗ mấy nét vẽ giao nhau còn đính tinh thạch lấp lánh.
"Ha ha ha, súc sinh cũng chỉ là súc sinh, không ngờ lại để trận bàn lung tung như vậy... đã vậy chỉ dùng cơ quan để điều khiển, không cần phải dùng chân nguyên, trời cũng giúp ta!" Dương Vân mừng rỡ.
Trận bàn rắc rối như sao đêm, thiếu nữ hồng y chỉ nhìn một lát đã thấy đầu choáng váng, chỉ hận thường ngày mình không dành thời gian nghiên cứu trận pháp. Có điều sư môn lấy kiếm tu làm chủ, đối với phương diện này cũng không am hiểu lắm.
Nghe thấy tiếng cười mừng rỡ của Dương Vân, nàng có chút khó chịu: "Vậy thì sao? Chẳng lẽ ngươi hiểu trận pháp này?"
"Đây chính là Tiểu tinh thiên toàn đấu trận pháp, có gì khó hiểu đâu? Đưa đây nào..." Hắn thò tay đoạt lấy trận bàn, mò mẫm mặt trên một chút.
"Này này... ngươi thật sự hiểu hay giả vờ vậy, làm bậy coi chừng chết người đấy!" Thiếu nữ hồng y thấy Dương Vân đẩy tới đẩy lui như đang gảy bàn tính, nhịn không được la lên.
Một tiếng động vang lên, vòng bảo vệ bạch nhiêm đột nhiên biến mất, thiếu nữ hồng y và Mạnh Siêu mừng rỡ, đang muốn ra tay tấn công thì thấy trên trần hang đá xuất hiện sáu chùm sáng màu bạc, chúng hội tụ rồi chiếu vào chính giữa hang, vừa vặn chiếu lên người bạch nhiêm.
Giống như ăn được linh đan, bạch nhiêm đang thoi thóp do trọng thương khẽ run lên, nó ngóc đầu dậy, con mắt đỏ tươi trừng trừng nhìn đám người, cái lưỡi thò ra thụt vào liên tục.
"Hả! Xem chuyện tốt ngươi vừa làm kia!" Triệu Giai giật mình hét lên.
Dương Vân đổ mồ hôi, tuy hắn hiểu trận pháp này nhưng lại không có sách hướng dẫn, chỉ biết là nếu điều khiển như vậy sẽ phóng ra vật gì đó, vốn tưởng là pháp thuật công kích, ai ngờ đây lại là ngưng tụ nguyệt hoa linh khí?
"Không sao, không sao cả, ngươi không nghe có sai thì sửa sao?" Dương Vân thoáng suy nghĩ, đơn giản là một... không... làm, hai là không dừng lại, hai tay gảy trên trận bàn liên tục, ngân quang đột nhiên rực sáng, nồng đậm đến mức giống như chất lỏng
Ngân quang không ngừng cuồn cuồn đổ vào cơ thể bạch nhiêm, bạch nhiêm tỏ ra vô cùng đau đớn, nội đan của nó đã bị thương rất nặng, điều dưỡng trong một lúc vốn đã bình phục lại một ít thế nhưng một lượng lớn linh khí đổ vào đã vượt quá khả năng tiếp nhận của nội đan, bất cứ lúc nào nó cũng có thể bị nổ tung.
Bạch nhiên liên tục co giật, nội đan không bị khống chế liền theo một ngụm máu từ miệng phun ra, nội đan đỏ thẫm vừa ra ngoài lập tức điên cuồng hấp thu linh khí, ngân quang cuồn cuộn đổ vào trong nội đan.
Trong nháy mắt, nội đan đã phình ra như quả dưa, bề ngoài bắt đầu xuất hiện chi chít các vết rạn như giun bò, đồng thời còn phát ra tiếng vù vù trầm đục.
"Sắp nổ rồi! Chạy mau!" Thiếu nữ hồng y đánh một chưởng lên vai Mạnh Siêu khiến hắn lập tức bay lên rồi rơi vào thông đạo tiến vào đây, sau đó nàng đưa tay kéo lấy Dương Vân.
Dương Vân nhìn chằm chằm vào nội đan, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, hắn nhanh chóng gỡ cái vòng tay bằng hắc thạch xuống, đưa tay ném về phía nội đan.
Vòng tay hắc thạch như một con đỉa bám lên nội đan, nguyệt hoa cuồn cuộn tuôn ra từ nội đan, chỉ trong chớp mắt đã bị hắc thạch hút đi, nội đan teo nhỏ lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhận thấy được.
"A..."
Ngay lúc đó Dương Vân hét lên thảm thiết, thì ra thiếu nữ hồng y vừa mới tóm lấy cổ áo hắn kéo về phía sau để chạy trốn, nàng thấy cảnh tượng nội đan khô quắt lại nên kinh ngạc mà buông tay ra khiến Dương Vân theo quán tính té xuống mặt đất.
Lúc này thiếu nữ hồng y mới nhận ra không ổn, trong lòng cảm thấy hơi áy náy, nhưng khi nghĩ đến điểm đáng hận của Dương Vân thì lại yên dạ yên lòng đứng một chỗ.
"Ta đi đối phó với con đại xà kia." Nàng che miệng cười trộm rồi chạy đi.
Bạch nhiêm nằm sống soài trên mặt đất không hề nhúc nhích, trên mép còn dính máu đen.
"Vẫn còn ngẩng đầu được à." Thiếu nữ hồng y đưa chân đá lên người bạch nhiêm vài cái, nói.
Có thể không ngẩng đầu sao? Đầu tiên là nuốt phải Hỏa cầu phù, trong bụng bị thương nặng, sau đó nội đan lại tạo phản, từ đầu đến cuối toàn bị dày vò.
Hả? Nội đan đâu rồi?
Khi đứng lên Dương Vân mới phát hiện nội đan chỉ còn lại một lớp mỏng, giống như một quả bồ đào bị hút khô toàn bộ cơm nằm trên mặt đất.
Vòng tay hắc thạch lẳng lặng nằm ở phía trên, dường như đen nhánh hơn trước, không khác gì trời đêm vắng sao.
Thu hồi vòng tay hắc thạch, đột nhiên Dương Vân cảm thấy ngẩn ngơ, khi hắn lắc đầu, cảm giác này lại biến mất. Chẳng lẽ là ảo giác?
Lúc này cột sáng bạc từ từ tắt dần, Dương Vân quan sát cột sáng sắp biến mất, sau đó lại cúi đầu nhìn vỏ nội đan trong tay, bỗng nhiên hắn nhận ra mình bị mất cái gì.
Hang động này đã tích trữ nguyệt hoa không biết bao nhiêu năm rồi, hoàn toàn đủ để hắn tu luyện đến Dẫn Khí kỳ. Ngoài ra hắn còn có nội đan của yêu thú, đó là tài liệu chính để luyện chế Tăng Nguyên đan.
Thật là phí của trời! Những thứ tốt này không ngờ lại bị tảng hắc thạch đen thui không có gì bắt mắt trong tay mình hấp thu hết. Nếu có thể ăn được, lúc này Dương Vân chỉ hận không thể đem nó nuốt chửng.
Dương Vân mặt như đưa đám khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện, nếu đã không ăn được miếng lớn thì chân muỗi dù nhỏ vẫn là thịt, dù sao thì vẫn có một ít nguyệt hoa chưa tiêu tán tràn ngập trong không khí, hình thành nên một lớp sương mù lờ mờ, cũng không nên lãng phí.
Cho dù chỉ là một lớp sương mù lờ mờ thì nồng độ nguyệt hoa cũng đã gấp trăm lần bình thường, vừa mới bắt đầu vận Nguyệt Hoa chân khí, lớp sương mù nguyệt hoa đã tụ lại một chỗ, vô số tia sáng mờ ảo đổ vào các khiếu huyệt trên người hắn.
Dưới sự gột tẩy của linh khí cuồn cuộn, mấy khiếu huyệt mà Nguyệt Hoa chân kinh tầng thứ ba chưa ngưng tụ thành công dường như không chịu nổi lập tức sụp đổ như vỡ đê, sau cùng chỉ còn mỗi Thính cung huyệt (2) là ngoan cố chống cự.
Nguyệt hoa không ngừng đổ vào Thính cung huyệt, dần dần đạt đến cực hạn mà khiếu huyệt có thể tiếp nhận được, ngay lúc Nguyệt Hoa chân khí trùng kích, hai tai Dương Vân khẽ nhúc nhích.
Tiếng ầm ầm như chuông kêu đột nhiên vang lên trong tai, trong nháy mắt Dương Vân đã mất đi thính giác. Nguyệt Hoa chân kinh tầng thứ ba đã hoàn toàn quán thông, chân khí xuôi theo các kinh mạch mới mở ào ạt chuyển động, cuối cùng tụ tập đến Thính cung huyệt.
Một luồng khí lưu đổ vào trong tai truyền đến cảm giác mát lạnh vô cùng thoải mái giống như người ốm lâu ngày đột nhiên khỏi bệnh, thính giác sau khi được khôi phục dường như còn rõ hơn trước mấy chục lần, ngay cả tiếng gió, tiếng nước chảy ở sâu bên trong hang động cũng nghe thấy rõ ràng.
Thính phong - Không ngờ Nguyệt Hoa chân kinh tầng thứ ba lại luyện ra thần thông này.
Chú thích:
(1) - Thuyết vật linh hoặc thuyết duy linh (animism): là tư tưởng triết học thịnh hành vào thế kỉ 17, sau đó trở thành một trong những tín ngưỡng của tôn giáo. Thuyết vật linh cho rằng mọi vật trên đời đều có linh hồn hoặc tinh thần tự nhiên, có thể kiểm soát hoặc ảnh hưởng đến những hiện tượng tự nhiên khác. Người khởi xướng lý luận này cho rằng những hiện tượng tự nhiên và tinh thần có ảnh hưởng rất lớn đến hành vi xã hội của con người. Nói tóm lại, họ ủng hộ ý kiến "Một gốc cây, một tảng đá và con người đều giống nhau, có giá trị và quyền lợi giống nhau".
(2) - Huyệt có ảnh hưởng đến thính lực (việc nghe - thính), vì vậy gọi là Thính Cung. Vị trí: khi há miệng, huyệt ở chỗ lõm phía trước bình tai, sau lồi cầu xương hàm dưới.
Dương Vân đột nhiên hạ tay xuống, thiếu nữ hồng y liền nhanh tay phóng ra một đạo Nhận vũ phù.
Ban đầu Nhận vũ phù chỉ là một cái quang đoàn (quả cầu sáng) màu trắng, sau khi đánh trúng người bạch nhiêm, nó tóe ra thành hơn mười đạo lưu quang lượn lờ xung quanh.
Tốc độ của bạch quang nhanh vô cùng, xung quanh vang lên tiếng vù vù khi phi nhận phá gió lao đi, hơn mười đạo bạch quang bay lượn khắp nơi, cả người bạch nhiêm bị nhuộm đỏ như huyết hoa.
Dù bị tấn công nhưng bạch nhiêm không hề tránh, nó cố duỗi cái cổ dài ra liều mạng thu hồi nội đan vừa mới nhả ra ngoài cơ thể.
Lúc này thì công kích của Mạnh Siêu cũng đã đến, một cái quang đoàn màu đỏ bay về phía đầu của bạch nhiêm.
Cái đuôi dài của bạch nhiêm như một chiếc roi nhanh như chớp quất về phía quang đoàn đỏ, ngay lập tức quang đoàn bùng nổ thành một ngọn lửa sáng rực. Bạch nhiêm đau đớn rít lên, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét.
Nội đan di chuyển, bay về phía cái miệng đỏ lòm của bạch nhiêm.
Sau khi đưa tay ra hiệu công kích, Dương Vân cũng không hành động gì, hai con mắt bên trong ngân quang chớp chớp, hắn dốc sức vận chuyển thức hải để phân tích và nắm bắt thời cơ tấn công.
Nhìn bề ngoài thì Dương Vân đang rất bình tĩnh nhưng trên thực tế trong lòng hắn vô cùng căng thẳng. Lần trước ở trên biển gặp phải cá mập, đây chỉ là hung thú thông thường mà hắn đã phải gặp rất nhiều nguy hiểm rồi, huống chi đối thủ lần này lại là yêu thú.
Vạn vật đều có linh hồn (1), dã thú thông thường chỉ cần ngưng kết nội đan là có thể đạt được linh trí ban đầu, có thể bước trên con đường tu luyện thành yêu.
Thân thể yêu thú mạnh mẽ hơn nhiều so với con người, hơn nữa chỉ cần thành yêu, phần lớn bọn chúng sẽ có một vài loại thiên phú thần thông pháp thuật, loại thần thông này mạnh hơn nhiều so với những pháp thuật mà con người phát ra dựa vào phù lục.
Chỉ cần bạch nhiêm nuốt nội đan vào người, có thể cả ba sẽ hoàn toàn không có đường sống.
Nhìn thấy nội đan sắp rơi vào miệng bạch nhiêm, hai mắt Dương Vân sáng rực lên.
Chính là lúc này! Hắn hất tay phóng ra một đồng tiền nhỏ.
Thiếu nữ hồng y vừa mới phóng ra một đạo Nhận vũ phù thứ hai, vẫn như cũ bị thân thể bạch nhiêm ngăn cản, đang lúc nguy cấp thì thấy Dương Vân phóng ám khí, nàng tức giận hét lên: "Ám khí vô dụng! Mau dùng phù!"
Trước Tiên Thiên kỳ không cách nào khiến chân khí ly thể, vì vậy việc phóng ám khí trên thực tế là dựa vào lực cổ tay, đối với cao thủ thì lực sát thương rất nhỏ nên cao thủ trong chốn giang hồ không dùng ám khí làm vũ khí chiến đấu chính.
Ngay cả phù lục cũng chỉ có thể tạo ra vài vết thương cho bạch nhiêm, ám khí này phỏng chừng chẳng thể để lại vết xước nào trên người nó.
Quả nhiên bạch nhiêm không thèm để ý đến đồng tiền nhỏ không có chút linh khí nào này, ngay cả ý nghĩ ngăn cản cũng chẳng có. Hơn phân nửa tinh thần của nó đang tập trung vào việc thu hồi nội đan, phần còn lại thì đề phòng công kích từ phù lục.
Lúc này Dương Vân hít một hơi thật sâu rồi vận Tịch Nguyên Hóa Tinh quyết, trong nháy mắt liền cảm thấy cổ tay tràn ngập sức mạnh, lập tức vung tay phóng ra đồng tiền thứ hai.
Xé gió bay đi, đồng tiền thứ hai nhanh chóng bắt kịp đồng thứ nhất, ở trên không trung va vào nhau, đồng tiền đã cũ nên lập tức chia năm xẻ bảy.
Nơi mà hai đồng tiền va vào nhau đột nhiên xuất hiện một quang cầu màu đỏ, bên trong ẩn chứa hỏa linh khí có tính bạo tạc, thì ra Dương Vân đã lấy Hỏa cầu phù quấn lên đồng tiền thứ nhất.
Hồng cầu lắc lư rồi lơ lửng trên không trung, đúng lúc này nội đan của bạch nhiêm lướt qua bên cạnh nó, hồng cầu lập tức xác định mục tiêu này, nhanh chóng đâm vào nội đan.
Bạch nhiêm không kịp xoay sở, không ngờ lại há miệng nuốt cả nội đan lẫn hồng cầu.
"Ầm!"
Tiếng nổ tung nặng nề truyền đến từ sâu bên trong yết hầu của bạch nhiêm, nó đau đến mức nhảy vọt lên không trung, há miệng phun ra một luồng lửa cháy bừng bừng và khói đặc.
Thiếu nữ hồng y và Mạnh Siêu đều bị biến hóa đột ngột này dọa đến ngây người.
Bạch nhiêm rơi thẳng xuống mặt đất, nó giãy dụa rồi bò về phía hang động.
Dương Vân phóng ra một đạo Huy quang phù lên người bạch nhiêm rồi quát: "Đuổi theo!", sau đó lập tức lao vào hang động.
Bạch nhiêm chui vào hang động trốn, Huy quang phù trên người nó không khác gì một cái đèn lồng, giúp đám Dương Vân xác định phương hướng.
Bên trong hang động có rất nhiều ngã rẽ, bạch nhiêm liên tục chạy trốn, dẫn mọi người đến một hang đá vô cùng rộng lớn.
Trên vách hang đá khảm đầy Dạ minh châu, chiếu sáng toàn bộ hang động. Trên trần còn khảm hơn mười khối thạch anh khổng lồ, mỗi khối to bằng cái mặt bàn, phía trên thạch anh dập dờn sóng, không ngờ nơi này lại nằm sâu dưới đáy biển.
Bạch nhiêm bò đến giữa hang đá, cuộn tròn cả người thành một khối, chẳng biết nó đụng phải cái gì, một màn hào quang hình tròn xuất hiện từ mặt đất rồi bao phủ toàn bộ cơ thể bạch nhiêm, mấy người thử nhưng không thể tiến vào bên trong màn hào quang.
Mạnh Siêu lấy tấm Hỏa cầu phù ra, nhìn màn hào quang rồi nói: "Thử một chút không?"
"Đừng phí sức, loại phù lục cấp thấp của chúng ta dù có mấy trăm tấm cũng không thể phá lớp màn này được."
"Vậy phải làm sao giờ?"
"Trước hết nhìn xung quanh xem sao đã."
Dường như bạch nhiêm bị thương rất nặng, nó nằm sống soài trên mặt đất, thỉnh thoảng mới khẽ cựa quậy một chút, chỉ có điều hai con mắt đỏ tươi của nó vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người, khiến người ta cảm thấy đứng ngồi không yên.
"Ồ! Ở đây có một cái trận bàn!" Thiếu nữ hồng y kêu lên.
Dương Vân và Mạnh Siêu cùng đi đến gần, thấy thiếu nữ hồng y cầm trong tay một vật gì đó giống như kì bàn, phía trên khắc vô số đường nét, những chỗ mấy nét vẽ giao nhau còn đính tinh thạch lấp lánh.
"Ha ha ha, súc sinh cũng chỉ là súc sinh, không ngờ lại để trận bàn lung tung như vậy... đã vậy chỉ dùng cơ quan để điều khiển, không cần phải dùng chân nguyên, trời cũng giúp ta!" Dương Vân mừng rỡ.
Trận bàn rắc rối như sao đêm, thiếu nữ hồng y chỉ nhìn một lát đã thấy đầu choáng váng, chỉ hận thường ngày mình không dành thời gian nghiên cứu trận pháp. Có điều sư môn lấy kiếm tu làm chủ, đối với phương diện này cũng không am hiểu lắm.
Nghe thấy tiếng cười mừng rỡ của Dương Vân, nàng có chút khó chịu: "Vậy thì sao? Chẳng lẽ ngươi hiểu trận pháp này?"
"Đây chính là Tiểu tinh thiên toàn đấu trận pháp, có gì khó hiểu đâu? Đưa đây nào..." Hắn thò tay đoạt lấy trận bàn, mò mẫm mặt trên một chút.
"Này này... ngươi thật sự hiểu hay giả vờ vậy, làm bậy coi chừng chết người đấy!" Thiếu nữ hồng y thấy Dương Vân đẩy tới đẩy lui như đang gảy bàn tính, nhịn không được la lên.
Một tiếng động vang lên, vòng bảo vệ bạch nhiêm đột nhiên biến mất, thiếu nữ hồng y và Mạnh Siêu mừng rỡ, đang muốn ra tay tấn công thì thấy trên trần hang đá xuất hiện sáu chùm sáng màu bạc, chúng hội tụ rồi chiếu vào chính giữa hang, vừa vặn chiếu lên người bạch nhiêm.
Giống như ăn được linh đan, bạch nhiêm đang thoi thóp do trọng thương khẽ run lên, nó ngóc đầu dậy, con mắt đỏ tươi trừng trừng nhìn đám người, cái lưỡi thò ra thụt vào liên tục.
"Hả! Xem chuyện tốt ngươi vừa làm kia!" Triệu Giai giật mình hét lên.
Dương Vân đổ mồ hôi, tuy hắn hiểu trận pháp này nhưng lại không có sách hướng dẫn, chỉ biết là nếu điều khiển như vậy sẽ phóng ra vật gì đó, vốn tưởng là pháp thuật công kích, ai ngờ đây lại là ngưng tụ nguyệt hoa linh khí?
"Không sao, không sao cả, ngươi không nghe có sai thì sửa sao?" Dương Vân thoáng suy nghĩ, đơn giản là một... không... làm, hai là không dừng lại, hai tay gảy trên trận bàn liên tục, ngân quang đột nhiên rực sáng, nồng đậm đến mức giống như chất lỏng
Ngân quang không ngừng cuồn cuồn đổ vào cơ thể bạch nhiêm, bạch nhiêm tỏ ra vô cùng đau đớn, nội đan của nó đã bị thương rất nặng, điều dưỡng trong một lúc vốn đã bình phục lại một ít thế nhưng một lượng lớn linh khí đổ vào đã vượt quá khả năng tiếp nhận của nội đan, bất cứ lúc nào nó cũng có thể bị nổ tung.
Bạch nhiên liên tục co giật, nội đan không bị khống chế liền theo một ngụm máu từ miệng phun ra, nội đan đỏ thẫm vừa ra ngoài lập tức điên cuồng hấp thu linh khí, ngân quang cuồn cuộn đổ vào trong nội đan.
Trong nháy mắt, nội đan đã phình ra như quả dưa, bề ngoài bắt đầu xuất hiện chi chít các vết rạn như giun bò, đồng thời còn phát ra tiếng vù vù trầm đục.
"Sắp nổ rồi! Chạy mau!" Thiếu nữ hồng y đánh một chưởng lên vai Mạnh Siêu khiến hắn lập tức bay lên rồi rơi vào thông đạo tiến vào đây, sau đó nàng đưa tay kéo lấy Dương Vân.
Dương Vân nhìn chằm chằm vào nội đan, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, hắn nhanh chóng gỡ cái vòng tay bằng hắc thạch xuống, đưa tay ném về phía nội đan.
Vòng tay hắc thạch như một con đỉa bám lên nội đan, nguyệt hoa cuồn cuộn tuôn ra từ nội đan, chỉ trong chớp mắt đã bị hắc thạch hút đi, nội đan teo nhỏ lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhận thấy được.
"A..."
Ngay lúc đó Dương Vân hét lên thảm thiết, thì ra thiếu nữ hồng y vừa mới tóm lấy cổ áo hắn kéo về phía sau để chạy trốn, nàng thấy cảnh tượng nội đan khô quắt lại nên kinh ngạc mà buông tay ra khiến Dương Vân theo quán tính té xuống mặt đất.
Lúc này thiếu nữ hồng y mới nhận ra không ổn, trong lòng cảm thấy hơi áy náy, nhưng khi nghĩ đến điểm đáng hận của Dương Vân thì lại yên dạ yên lòng đứng một chỗ.
"Ta đi đối phó với con đại xà kia." Nàng che miệng cười trộm rồi chạy đi.
Bạch nhiêm nằm sống soài trên mặt đất không hề nhúc nhích, trên mép còn dính máu đen.
"Vẫn còn ngẩng đầu được à." Thiếu nữ hồng y đưa chân đá lên người bạch nhiêm vài cái, nói.
Có thể không ngẩng đầu sao? Đầu tiên là nuốt phải Hỏa cầu phù, trong bụng bị thương nặng, sau đó nội đan lại tạo phản, từ đầu đến cuối toàn bị dày vò.
Hả? Nội đan đâu rồi?
Khi đứng lên Dương Vân mới phát hiện nội đan chỉ còn lại một lớp mỏng, giống như một quả bồ đào bị hút khô toàn bộ cơm nằm trên mặt đất.
Vòng tay hắc thạch lẳng lặng nằm ở phía trên, dường như đen nhánh hơn trước, không khác gì trời đêm vắng sao.
Thu hồi vòng tay hắc thạch, đột nhiên Dương Vân cảm thấy ngẩn ngơ, khi hắn lắc đầu, cảm giác này lại biến mất. Chẳng lẽ là ảo giác?
Lúc này cột sáng bạc từ từ tắt dần, Dương Vân quan sát cột sáng sắp biến mất, sau đó lại cúi đầu nhìn vỏ nội đan trong tay, bỗng nhiên hắn nhận ra mình bị mất cái gì.
Hang động này đã tích trữ nguyệt hoa không biết bao nhiêu năm rồi, hoàn toàn đủ để hắn tu luyện đến Dẫn Khí kỳ. Ngoài ra hắn còn có nội đan của yêu thú, đó là tài liệu chính để luyện chế Tăng Nguyên đan.
Thật là phí của trời! Những thứ tốt này không ngờ lại bị tảng hắc thạch đen thui không có gì bắt mắt trong tay mình hấp thu hết. Nếu có thể ăn được, lúc này Dương Vân chỉ hận không thể đem nó nuốt chửng.
Dương Vân mặt như đưa đám khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện, nếu đã không ăn được miếng lớn thì chân muỗi dù nhỏ vẫn là thịt, dù sao thì vẫn có một ít nguyệt hoa chưa tiêu tán tràn ngập trong không khí, hình thành nên một lớp sương mù lờ mờ, cũng không nên lãng phí.
Cho dù chỉ là một lớp sương mù lờ mờ thì nồng độ nguyệt hoa cũng đã gấp trăm lần bình thường, vừa mới bắt đầu vận Nguyệt Hoa chân khí, lớp sương mù nguyệt hoa đã tụ lại một chỗ, vô số tia sáng mờ ảo đổ vào các khiếu huyệt trên người hắn.
Dưới sự gột tẩy của linh khí cuồn cuộn, mấy khiếu huyệt mà Nguyệt Hoa chân kinh tầng thứ ba chưa ngưng tụ thành công dường như không chịu nổi lập tức sụp đổ như vỡ đê, sau cùng chỉ còn mỗi Thính cung huyệt (2) là ngoan cố chống cự.
Nguyệt hoa không ngừng đổ vào Thính cung huyệt, dần dần đạt đến cực hạn mà khiếu huyệt có thể tiếp nhận được, ngay lúc Nguyệt Hoa chân khí trùng kích, hai tai Dương Vân khẽ nhúc nhích.
Tiếng ầm ầm như chuông kêu đột nhiên vang lên trong tai, trong nháy mắt Dương Vân đã mất đi thính giác. Nguyệt Hoa chân kinh tầng thứ ba đã hoàn toàn quán thông, chân khí xuôi theo các kinh mạch mới mở ào ạt chuyển động, cuối cùng tụ tập đến Thính cung huyệt.
Một luồng khí lưu đổ vào trong tai truyền đến cảm giác mát lạnh vô cùng thoải mái giống như người ốm lâu ngày đột nhiên khỏi bệnh, thính giác sau khi được khôi phục dường như còn rõ hơn trước mấy chục lần, ngay cả tiếng gió, tiếng nước chảy ở sâu bên trong hang động cũng nghe thấy rõ ràng.
Thính phong - Không ngờ Nguyệt Hoa chân kinh tầng thứ ba lại luyện ra thần thông này.
Chú thích:
(1) - Thuyết vật linh hoặc thuyết duy linh (animism): là tư tưởng triết học thịnh hành vào thế kỉ 17, sau đó trở thành một trong những tín ngưỡng của tôn giáo. Thuyết vật linh cho rằng mọi vật trên đời đều có linh hồn hoặc tinh thần tự nhiên, có thể kiểm soát hoặc ảnh hưởng đến những hiện tượng tự nhiên khác. Người khởi xướng lý luận này cho rằng những hiện tượng tự nhiên và tinh thần có ảnh hưởng rất lớn đến hành vi xã hội của con người. Nói tóm lại, họ ủng hộ ý kiến "Một gốc cây, một tảng đá và con người đều giống nhau, có giá trị và quyền lợi giống nhau".
(2) - Huyệt có ảnh hưởng đến thính lực (việc nghe - thính), vì vậy gọi là Thính Cung. Vị trí: khi há miệng, huyệt ở chỗ lõm phía trước bình tai, sau lồi cầu xương hàm dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.