Quyển 5 - Chương 85: Bôi tửu bằng lan, kiểm điểm phù sanh nhàn thoại.
Quản Bình Triều
15/04/2013
Buổi chiều hôm ấy, Tỉnh Ngôn và Quỳnh Dung nhìn thấy, từ trên con đường núi quanh co rợp bóng cây, đang có một người từ xa đi về hướng Thiên điểu nhai.
"Lạ quá, trời nóng thế này, sao có người đến Tứ Hải đường chứ? Trần Tử Bình? Thế nhưng nhìn dáng vẻ đi đứng thì không giống".
Bởi vì cách quá xa, Tỉnh Ngôn nhất thời cũng không thấy rõ rốt cuộc là ai đến.
Lại qua một lúc, đợi ngưởi đến gần hơn chút nữa, Tỉnh Ngôn mới nhìn rõ, thì ra khách đến Thiên điểu nhai này, chính là người rất thích Đỗ Tử Hành lần trước, đại đệ tử của Thanh Minh đạo trưởng Hoằng Pháp điện, Hoa Phiêu Trần!
"Úy? Hắn đến làm gì?"
Tỉnh Ngôn thầm cảnh giới, nhỏ tiếng nhắc nhở cả Quỳnh Dung.
Bất quá, đợi đến khi Hoa Phiêu Trần lên trên vuông đá, nói rõ ý đến với hai người, Tỉnh Ngôn mới biết mình đã quá lo lắng.
Thì ra, vị đại đệ tử của Hoằng Pháp điện này, hôm nay xách rượu thịt đến, là muốn thay Đỗ Tử Hành sư muội, tạ lỗi với Tỉnh Ngôn!
Chỉ thấy tên Hoa Phiêu Trần toàn thân không nhiễm bụi trần, ở trong Tụ Vân đình, vừa bày ra trên cái bàn đá mấy đĩa nhỏ thức ăn thơm lừng, vừa cười nói rõ ý với Tỉnh Ngôn:
"Trương đường chủ có chỗ không biết, lần trước Tử Hành sư muội sau khi quay về, được tôi khuyên giải một hồi, cũng rất hối hận. Nhưng nữ nhân vốn da mặt mỏng, tuy biết rõ mình làm không đúng, nhưng cứ xấu hổ không chịu lên tiếng nhận. Mấy ngày qua nàng ta càng nghĩ càng thấy bản thân lỗ mãng, liền nhờ tôi qua nói lời xin lỗi với Đường chủ".
"Khà khà, đâu cần đa lễ như thế, ta đâu có để tâm chuyện ấy!"
Tỉnh Ngôn nghe vậy, cười sảng khoái, biểu thị bản thân không còn nhớ chuyện đó nữa.
Nói đến, Trương Tỉnh Ngôn đã lăn lộn trong phố chợ lâu năm, gặp được đủ loại người. Mấy năm rèn luyện đó, về giao tiếp nhân tình cũng rất thông đạt. Cái gọi là "Nghe ca biết ý", nghe mấy câu khẩn thiết của Hoa Phiêu Trần, Tỉnh Ngôn liền biết lần này hắn thay người đến xin lỗi, không phải là giả trá, xác thật là xuất phát từ chân tâm.
Kì thật, hôm đó sau khi Tỉnh Ngôn bất đắc dĩ xuất thủ giáo huấn Đỗ Tử Hành, Hoa Phiêu Trần đại đồ đệ của Thanh Minh Tử, luôn là một nút thắc ở trong lòng thiếu niên. Tuy bản thân trước giờ không úy kị gì, nhưng hiện tại trên Thiên điểu nhai, bên cạnh mình đã có thêm tiểu nữ oa Quỳnh Dung lai lịch đặc biệt. Nghĩ đến cô nhóc, nếu có hiềm khích với nhiều người, thì không phải là chuyện tốt.
Hiện tại xem ra, nhân vật mà y luôn lo lắng, cũng là người thông tình đạt lý. Nhận ra điểm này, Tỉnh Ngôn cũng rất cao hứng, liền giúp Hoa Phiêu Trần bày biện rượu thịt, phân phó cả tiểu nữ oa bên cạnh:
"Quỳnh Dung, giúp ca ca đem hai cái bát sành đến đây. Hôm nay ta phải cùng Hoa đạo huynh uống một trận!"
"Được!"
Tiểu nữ oa đáp lời đi lấy, chạy ào ào vào trong nhà, đem ra hai cái bát sành.
Thế là, hai người Tỉnh Ngôn và Hoa Phiêu Trần, ở trong Tụ Vân đình, ngắm núi xanh mây trắng trước mặt, nghe tiếng nước chảy róc rách hòa với tiếng chim ríu trít, bắt đầu uống rượu. Tiểu nữ oa Quỳnh Dung thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ca ca, gắp đậu hương ăn.
Hoa Phiêu Trần mang đến một vò rượu nhỏ, cũng giống như đại đa số các loại rượu trên phố thời này, không quá nồng, tinh khiết dễ uống. Ngồi uống thứ rượu này trong tiết hạ, đón gió núi thổi vào, quả thật rất khoái ý!
Sau khi qua mấy bát, Tỉnh Ngôn nghe Hoa Phiêu Trần hỏi:
"Trương đạo huynh, nghe nói huynh từng theo Thanh Hà sư bá học pháp thuật?"
"À, đúng vậy!"
Thiếu niên thuận miệng đáp.
"Quả nhiên!"
Nghe Tỉnh Ngôn tùy tiện đáp, Hoa Phiêu Trần giống như bỗng nhiên đại ngộ, uống một ngụm rượu lớn.
"Úy? Lời này của Hoa huynh là có ý gì?"
Tỉnh Ngôn cảm thấy hơi mơ hồ.
"Ý tôi muốn nói, Trương đường chủ đã từng học pháp thuật với Thanh Hà sư bá, Tử Hành sư muội bại dưới tay đạo huynh, cũng thật không oan!"
Nghe hồi đáp của Hoa Phiêu Trần, Tỉnh Ngôn bỗng giật thót trong lòng, liền nhớ tới lời của Linh Đình Tử hôm đó, tức thì, Tỉnh Ngôn đặt bát xuống, nghiêm túc hỏi:
"Thanh Hà đạo trưởng đó, pháp lực rất cao cường sao?"
"Đó là dĩ nhiên! Đạo huynh cũng không cần khiêm tốn dùm cho sư phụ, chẳng lẽ Thanh Hà tiền bối không nói qua với Đường chủ? Hà, cũng có thể lắm, dù sao đã qua trường biến cố đó..."
Hiện vị đại đệ tử của Hoằng Pháp điện đã có vài phần tửu ý, trên mặt sùng kính nói:
"Thanh Hà sư bá là đại đồ đệ của Linh Hư chưởng môn, làm người ngông cuồng bất kham, năm xưa mệnh danh "Thượng Thanh cuồng đồ". Nhưng lại rất có thiên tư, tu luyện được một thân đạo pháp cao cường, liên tục bốn năm chiếm lấy ngôi đầu ở Gia Nguyên hội. Vào năm thứ năm, trưởng lão tam giáo bàn bạc nhất trí, trong lớp đệ tử cùng lứa, Thanh Hà sư bá không cần tham gia so tài đạo pháp...Ai! Như thế có thể thấy, đạo pháp của Thanh Hà tiền bối, chỉ có thể dùng hai chữ "Cao cường" để hình dung!"
Trong lời nói, gã đại đệ tử Hoằng Pháp điện này, có vẻ rất hối hận vì chưa được gặp Thanh Hà lão đạo.
Vị Hoa Phiêu Trần này, cũng rất là hào sảng. Vừa nhắc đến thần tượng trong lòng hắn, liền không nhịn được thao thao bất tuyệt, vừa uống rượu, vừa kể sự tích nghe được về Thanh Hà năm xưa.
Thế là, trong đầu của người nghe, liền có hai hình tượng khác nhau, không ngừng giao hoán liên tục trước mặt:
Có khi, là Thanh Hà lão đầu nhân ở chỗ thiện duyên Nhiêu Châu, mặt mũi tươi cười dung tục bao năm như một. Có khi, lại biến thành thế ngoại cao nhân y phục trắng hơn tuyết, kiếm khí phiêu phong dưới ánh trăng trên đỉnh vạn sơn...
Lời của Hoa Phiêu Trần rót vào tai thiếu niên, y nghe đến mức hồ đồ, cứ nghĩ mình đã say rồi!
Từ trong lời tán dương của Hoa Phiêu Trần, Tỉnh Ngôn mới biết, Thanh Hà lão đạo đó, còn có một ngoại hiệu là "Thiên Nhất tửu đồ", rất hợp với chuyện ông ta thích uống rượu, Tỉnh Ngôn nghe vậy càng thêm tin tưởng.
Nói đến, lần này Hoa Phiêu Trần xách rượu đến, chính là đã tính toán trước, liệu định Tứ Hải đường chủ này, nhất định cũng vui vẻ uống một hớp!
Bất quá, tuy so với Trần Tử Bình, Hoa Phiêu Trần từ chỗ trưởng bối nghe được rất nhiều chuyện trước đây. Nhưng Tỉnh Ngôn nghe một hồi thì phát hiện, kì thật vị đại đồ đệ của Thanh Minh Tử này, đối với chuyện của lão đạo đó, cũng là biết không rõ ràng, rất nhiều chuyện thiếu niên nghe thấy, đều rất giống truyền ngôn không có căn cứ. Thế là, đợi thêm một lúc, tỉm được một chỗ để chen vào, thiếu niên liền vội hỏi một vấn đề nghĩ hoài không thông:
"Hoa đạo huynh, vừa rồi nghe huynh nói, vị Thanh Hà đạo trưởng đó, đã là đại đồ đệ của Linh Hư chưởng môn, vì sao lại bị đày đến chỗ thiện duyên ở Nhiêu Châu?"
Trong lòng thiếu niên, vẫn không tin thuyết pháp "Nhập thế tu hành" của Thanh Hà lão đầu nhân.
"Chuyện này..."
Hoa Phiêu Trần đang thao thao bất tuyệt, bỗng nhiên bị hỏi, nhíu mày nhíu mũi một hồi mới trả lời:
"Chuyện này thì không nghe các sư bá nhắc tới. Chỉ ẩn ước nhớ là, Thanh Minh sư tôn thỉnh thoảng có nhắc đến với tôi, vị Thanh Hà sư huynh của người, được phân trọng trách canh giữ Tàng Kinh Các, nhưng không biết sao, có một ngày lại đánh mất một thánh vật của bổn môn. Vì thế, cho dù Linh Hư chưởng môn rất ưu ái Thanh Hà tiền bối, cũng vô cùng tức giận. Tuy đương thời các tiền bối trong giáo, đều lên tiếng khuyên giải, nhưng Linh Hư sư tôn vẫn phạt nặng Thanh Hà tiền bối, cấm cố một thân đạo lực của tiền bối, đày khỏi La Phù sơn".
"Bất quá may mà, gần đây nghe nói Thanh Hà tiền bối vì có công dẫn tiến Đường chủ, một thân cấm cố đã được giải trừ, đúng là thiên đại hạnh sự!"
Nói đến chỗ này, Hoa Phiêu Trần cũng rất vui vẻ, thở phào một hơi, hệt như người thoát khổ nạn đó chính là bản thân hắn.
"Thánh vật?"
Vừa nghe từ này, Tỉnh Ngôn lập tức vểnh tai, hỏi dò:
"Thánh vật này...là bí cấp trân dị gì trong Tàng Kinh Các à?"
Từ trước đến giờ, đối với lai lịch cuốn "Thượng Thanh Kinh" lão đạo huyên thuyên tặng cho y, thiếu niên cũng đã nghĩ qua nhiều loại khả năng...Thậm chí bao gồm cả lừa gạt. Lần này nghe Hoa Phiêu Trần nhắc hai chữ "Thánh vật", Tỉnh Ngôn lập tức tập trung, lại nghe Hoa Phiêu Trần ngập ngừng đáp:
"Ách, hình như không phải kinh thư gì. Nghe truyền ngôn nói, dường như Thanh Hà tiền bối uống rượu trong trời rét, lỡ nhầm thánh vật làm củi...Mấy thuyết pháp này quả thật hoang đường, bất quá trưởng bối trong giáo đối với chuyện này đều không nhắc đến nữa, vì thế tôi cũng không rõ".
"A, thì ra là vậy. Thật là thế sự khó lường mà!"
Nghĩ đến tính cách ngày thường của Thanh Hà lão đầu nhân, đối với thuyết pháp mà Hoa Phiêu Trần cho là không có cơ sở, Tỉnh Ngôn thật có vài phần tin. Chỉ có điều, lại không dám nói thẳng ra, tránh ảnh hưởng đến hòa khí trong bữa ăn..."
Đương nhiên, bất kể nói thế nào, lời của Hoa Phiêu Trần, cũng giải được nghi hoặc trong lòng thiếu niên:
"Chẳng trách hôm đó Linh Đình Tử đề xuất kêu Thanh Hà hồi sơn, Linh Hư chưởng môn rất không cao hứng. Thì ra Thanh Hà lão đầu nhân này, năm đó gây ra họa lớn như thế".
Một phen đàm thoại đã giúp Tỉnh Ngôn hiểu được, chẳng trách Trần Tử Bình sùng kính đại sư huynh của gã như thế. Đại đồ đệ Hoa Phiêu Trần của Thanh Minh Tử, quả nhiên là một hảo nam nhân, nói năng lỗi lạc sái thoát. Tuy đã có tửu ý, nhưng nói chuyện rất đúng mực.
Xem ra, Hoa Phiêu Trần đối với chuyện trong Thượng Thanh cung, biết được không ít. Tỉnh Ngôn liền nhân cơ hội này, dè dặt hỏi:
"Hoa đạo huynh, có một chuyện không biết có nên hỏi hay không?"
"Chuyện gì? Cứ việc nói đi".
"Trong Thượng Thanh cung ta, phải chăng đối với linh vật dị loại, hết thẩy đều xem là kẻ địch?"
Nói đến chỗ này, Tỉnh Ngôn sợ Hoa Phiêu Trần nghi ngờ, lại thêm một câu:
"Hôm trước ở trong Thượng Thanh cung, thấy có vị Triệu chân nhân, lại làm bạn với một con mãnh hổ. Hình như Chưởng môn sư tôn cũng không hề chú ý...vì thế trong lòng ta rất nghi hoặc!"
'Khà...thì ra là chuyện này, có thể Trương đường chủ đến La Phù sơn không lâu, đối với bổn môn còn chưa quá quen thuộc. Thượng Thanh cung La Phù sơn ta, ở trong đạo môn thiên hạ có thể chiếm được vị trí số một, đều nhờ nghiêm cẩn tuân theo giáo hối của Thượng Thanh giáo tổ, coi trọng mọi vật quy về một mối, tiếp thu tất cả. Trong Thượng Thanh giáo ta, đối với lý giải về thiên địa vạn vật, tịnh không câu nệ theo một đường lối".
"Những yêu vật dị loại, trong Thượng Thanh cung ta trước giờ có rất nhiều cách nhìn nhận. Chỉ có điều Thanh Minh sư tôn của ta, đối với dị loại tinh linh, không có quá xét nét".
"Thì ra như thế!"
Nghe giải thích của Hoa Phiêu Trần, Tỉnh Ngôn lập tức khoan khoái trong lòng, vội châm cho vị Hoa đạo huynh này một bát rượu đầy.
Hoa Phiêu Trần đang nói hứng khởi, tiếp tục:
"Nói đến chuyện tiếp thu tất cả này, trong Thượng Thanh cung ta, tuy đối với việc tu luyện thiên đạo. lấy thanh tâm luyện khí, tĩnh dưỡng tinh thần làm chủ, nhưng đường lối khác, cũng không có câu thúc đặc biệt gì. Chẳng hạn như phòng trung thuật 'Huyền tố chi đạo', cũng không hề cấm đoán. Chỉ là, phòng trung thuật này, hiện ở trong Thượng Thanh cung ta, cơ bản không có ai luyện tập".
"Hả? Vì sao lại thế?"
"Bởi vì trong giáo ta từng có vị Linh Sơ tiền bối, một lòng tôn sùng 'Huyền tố chi đạo', nghiêm cẩn theo phương pháp 'Âm dương lô đỉnh'. Chỉ là sau mấy chục năm tập luyện, không chỉ đạo pháp tiến triển rất chậm, mà còn..."
Thì ra, trong Thượng Thanh cung này, cùng bối phận với lớp Linh Thanh Tử, còn có một vị Linh Sơ đạo trưởng. Chỉ có điều, vị Linh Sơ tiền bối này, trước giờ chỉ tin tưởng dùng phòng trung thuật để tu hợp thiên đạo. Rất đáng tiếc, ông ta theo cách tu hành này, không chỉ đạo pháp không đại thành, còn bị các nữ tử hâm mộ nhân tài của ông ta, thêm vào Linh Sơ tiền bối lòng dạ yếu mềm, nhiều năm qua đi, mấy nữ tử vốn chỉ cần để tu hợp đạo pháp, đều thành thê thiếp của ông ta!
Hiện tại, vị Linh Sơ tiền bối này, đã là con cháu đầy nhà. Không thể ở trên núi, liền xuống La Phù sơn, làm một phú ông, từ đó cũng ít bén mảng lên Phi Vân đỉnh.
Đã có bài học trước mắt, hiện trong Thượng Thanh cung, mỗi đệ tử đời sau đều thầm nhắc nhở mình, không ai còn nhiệt tình với cái "Huyền tố chi đạo" đó!
Không ngờ, trong Thượng Thanh cung còn có cả dạng thú nhân! Nghe Hoa Phiêu Trần nói qua, Tỉnh Ngôn có chút không nhịn được cười, nhưng không ngờ, tiểu Quỳnh Dung đang ngoan ngoãn ngồi yên bên thiếu niên, đột nhiên cất giọng trẻ con hỏi:
"Tỉnh Ngôn ca ca, phòng trung thuật là gì thế?"
"Ách,", thắc mắc của cô nhóc, không gây khó cho Tỉnh Ngôn. Mấy ngày nay, thiếu niên thường ở trong Tứ Hải đường nghiên cứu kinh thư, cuốn chuyên giản "Huyền tố chi đạo" (hay là Thuần Dương chân kinh), cũng đã đọc qua, hiện tại còn lưu chút ấn tượng:
"Phòng trung thuật này, cũng xưng Huyền tố chi thuật, là theo..."
Nói đến chỗ này, giải thích của thiếu niên lại ngập ngừng. Sau đó, vị Tỉnh Ngôn ca ca vừa rồi còn nghiêm túc giải đáp, đối diện với tiểu thiếu nữ mặt đầy hiếu kì, nghiêm mặt nói:
"Quỳnh Dung muội muội, muội còn nhỏ, thuật phòng trung này, tiểu hài tử không cần biết!"
"Vì sao muội không thể biết? Ách...ca ca, đã nói người ta không phải là trẻ con mà!"
Tiểu nữ oa này cong môi phản kháng.
"Chuyện này...À! Ca ca hiện đã hơi chuếch choáng, cảm thấy có chút khó chịu...Quỳnh Dung mang giúp ta chung trà đến đây để ta giã rượu".
"Vâng!"
Nghe ca ca có chút khó chịu, Quỳnh Dung liền vội vã chạy vào trong nhà.
Chỉ bất quá lúc đến bên đôi hạc đá ở cạnh cửa, cô nhóc lén ngừng một chút,, so chiều cao với hạc đá, chán nản lẩm nhẩm:
"Ai, chẳng khác gì hôm trước, vẫn không cao thêm..."
"Ca ca cái gì cũng tốt, nhưng nếu không xem Quỳnh Dung là tiểu hài tử, thì càng tốt hơn!"
"Ai...đúng là thế sự khó lường mà..."
Cô nhóc bắt chước khẩu khí vừa rồi trong Tụ Vân đình của Tỉnh Ngôn, đứng ở đó than thở một tí.
Sau khi qua mấy tiết mục, không lâu sau, người uống rượu trong Tụ Vân đình, cũng gần như đã hết tửu hứng, Hoa Phiêu Trần liền cáo từ. Nhìn theo Hoa đạo huynh lảo đảo xuống núi, Tỉnh Ngôn trong lòng rất cảm khái:
"Buổi tụ họp hôm nay, cũng thật có giá trị. Thì ra lão đạo Thanh Hà cười cợt nhí nhố đó, năm xưa lại là nhân vật kiệt xuất như thế".
"Đúng là thế sự khó lường mà!"
Ngay khi thiếu niên xuất thần, thì bỗng nghe một tiếng "Xoảng" vang lên. Ngoảng đầu nhìn, thì ra là tiểu Quỳnh Dung đang thu dọn bàn tiệc, không cẩn thận đánh rơi một cái bát vỡ tan tành trên mặt đất.
...
Nhìn mấy mảnh bát vỡ văng tứ tung, thiếu niên đột nhiên như bị sét đánh, nhất thời ngẩn ra ở đó, không thốt được nửa câu!
"Lạ quá, trời nóng thế này, sao có người đến Tứ Hải đường chứ? Trần Tử Bình? Thế nhưng nhìn dáng vẻ đi đứng thì không giống".
Bởi vì cách quá xa, Tỉnh Ngôn nhất thời cũng không thấy rõ rốt cuộc là ai đến.
Lại qua một lúc, đợi ngưởi đến gần hơn chút nữa, Tỉnh Ngôn mới nhìn rõ, thì ra khách đến Thiên điểu nhai này, chính là người rất thích Đỗ Tử Hành lần trước, đại đệ tử của Thanh Minh đạo trưởng Hoằng Pháp điện, Hoa Phiêu Trần!
"Úy? Hắn đến làm gì?"
Tỉnh Ngôn thầm cảnh giới, nhỏ tiếng nhắc nhở cả Quỳnh Dung.
Bất quá, đợi đến khi Hoa Phiêu Trần lên trên vuông đá, nói rõ ý đến với hai người, Tỉnh Ngôn mới biết mình đã quá lo lắng.
Thì ra, vị đại đệ tử của Hoằng Pháp điện này, hôm nay xách rượu thịt đến, là muốn thay Đỗ Tử Hành sư muội, tạ lỗi với Tỉnh Ngôn!
Chỉ thấy tên Hoa Phiêu Trần toàn thân không nhiễm bụi trần, ở trong Tụ Vân đình, vừa bày ra trên cái bàn đá mấy đĩa nhỏ thức ăn thơm lừng, vừa cười nói rõ ý với Tỉnh Ngôn:
"Trương đường chủ có chỗ không biết, lần trước Tử Hành sư muội sau khi quay về, được tôi khuyên giải một hồi, cũng rất hối hận. Nhưng nữ nhân vốn da mặt mỏng, tuy biết rõ mình làm không đúng, nhưng cứ xấu hổ không chịu lên tiếng nhận. Mấy ngày qua nàng ta càng nghĩ càng thấy bản thân lỗ mãng, liền nhờ tôi qua nói lời xin lỗi với Đường chủ".
"Khà khà, đâu cần đa lễ như thế, ta đâu có để tâm chuyện ấy!"
Tỉnh Ngôn nghe vậy, cười sảng khoái, biểu thị bản thân không còn nhớ chuyện đó nữa.
Nói đến, Trương Tỉnh Ngôn đã lăn lộn trong phố chợ lâu năm, gặp được đủ loại người. Mấy năm rèn luyện đó, về giao tiếp nhân tình cũng rất thông đạt. Cái gọi là "Nghe ca biết ý", nghe mấy câu khẩn thiết của Hoa Phiêu Trần, Tỉnh Ngôn liền biết lần này hắn thay người đến xin lỗi, không phải là giả trá, xác thật là xuất phát từ chân tâm.
Kì thật, hôm đó sau khi Tỉnh Ngôn bất đắc dĩ xuất thủ giáo huấn Đỗ Tử Hành, Hoa Phiêu Trần đại đồ đệ của Thanh Minh Tử, luôn là một nút thắc ở trong lòng thiếu niên. Tuy bản thân trước giờ không úy kị gì, nhưng hiện tại trên Thiên điểu nhai, bên cạnh mình đã có thêm tiểu nữ oa Quỳnh Dung lai lịch đặc biệt. Nghĩ đến cô nhóc, nếu có hiềm khích với nhiều người, thì không phải là chuyện tốt.
Hiện tại xem ra, nhân vật mà y luôn lo lắng, cũng là người thông tình đạt lý. Nhận ra điểm này, Tỉnh Ngôn cũng rất cao hứng, liền giúp Hoa Phiêu Trần bày biện rượu thịt, phân phó cả tiểu nữ oa bên cạnh:
"Quỳnh Dung, giúp ca ca đem hai cái bát sành đến đây. Hôm nay ta phải cùng Hoa đạo huynh uống một trận!"
"Được!"
Tiểu nữ oa đáp lời đi lấy, chạy ào ào vào trong nhà, đem ra hai cái bát sành.
Thế là, hai người Tỉnh Ngôn và Hoa Phiêu Trần, ở trong Tụ Vân đình, ngắm núi xanh mây trắng trước mặt, nghe tiếng nước chảy róc rách hòa với tiếng chim ríu trít, bắt đầu uống rượu. Tiểu nữ oa Quỳnh Dung thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ca ca, gắp đậu hương ăn.
Hoa Phiêu Trần mang đến một vò rượu nhỏ, cũng giống như đại đa số các loại rượu trên phố thời này, không quá nồng, tinh khiết dễ uống. Ngồi uống thứ rượu này trong tiết hạ, đón gió núi thổi vào, quả thật rất khoái ý!
Sau khi qua mấy bát, Tỉnh Ngôn nghe Hoa Phiêu Trần hỏi:
"Trương đạo huynh, nghe nói huynh từng theo Thanh Hà sư bá học pháp thuật?"
"À, đúng vậy!"
Thiếu niên thuận miệng đáp.
"Quả nhiên!"
Nghe Tỉnh Ngôn tùy tiện đáp, Hoa Phiêu Trần giống như bỗng nhiên đại ngộ, uống một ngụm rượu lớn.
"Úy? Lời này của Hoa huynh là có ý gì?"
Tỉnh Ngôn cảm thấy hơi mơ hồ.
"Ý tôi muốn nói, Trương đường chủ đã từng học pháp thuật với Thanh Hà sư bá, Tử Hành sư muội bại dưới tay đạo huynh, cũng thật không oan!"
Nghe hồi đáp của Hoa Phiêu Trần, Tỉnh Ngôn bỗng giật thót trong lòng, liền nhớ tới lời của Linh Đình Tử hôm đó, tức thì, Tỉnh Ngôn đặt bát xuống, nghiêm túc hỏi:
"Thanh Hà đạo trưởng đó, pháp lực rất cao cường sao?"
"Đó là dĩ nhiên! Đạo huynh cũng không cần khiêm tốn dùm cho sư phụ, chẳng lẽ Thanh Hà tiền bối không nói qua với Đường chủ? Hà, cũng có thể lắm, dù sao đã qua trường biến cố đó..."
Hiện vị đại đệ tử của Hoằng Pháp điện đã có vài phần tửu ý, trên mặt sùng kính nói:
"Thanh Hà sư bá là đại đồ đệ của Linh Hư chưởng môn, làm người ngông cuồng bất kham, năm xưa mệnh danh "Thượng Thanh cuồng đồ". Nhưng lại rất có thiên tư, tu luyện được một thân đạo pháp cao cường, liên tục bốn năm chiếm lấy ngôi đầu ở Gia Nguyên hội. Vào năm thứ năm, trưởng lão tam giáo bàn bạc nhất trí, trong lớp đệ tử cùng lứa, Thanh Hà sư bá không cần tham gia so tài đạo pháp...Ai! Như thế có thể thấy, đạo pháp của Thanh Hà tiền bối, chỉ có thể dùng hai chữ "Cao cường" để hình dung!"
Trong lời nói, gã đại đệ tử Hoằng Pháp điện này, có vẻ rất hối hận vì chưa được gặp Thanh Hà lão đạo.
Vị Hoa Phiêu Trần này, cũng rất là hào sảng. Vừa nhắc đến thần tượng trong lòng hắn, liền không nhịn được thao thao bất tuyệt, vừa uống rượu, vừa kể sự tích nghe được về Thanh Hà năm xưa.
Thế là, trong đầu của người nghe, liền có hai hình tượng khác nhau, không ngừng giao hoán liên tục trước mặt:
Có khi, là Thanh Hà lão đầu nhân ở chỗ thiện duyên Nhiêu Châu, mặt mũi tươi cười dung tục bao năm như một. Có khi, lại biến thành thế ngoại cao nhân y phục trắng hơn tuyết, kiếm khí phiêu phong dưới ánh trăng trên đỉnh vạn sơn...
Lời của Hoa Phiêu Trần rót vào tai thiếu niên, y nghe đến mức hồ đồ, cứ nghĩ mình đã say rồi!
Từ trong lời tán dương của Hoa Phiêu Trần, Tỉnh Ngôn mới biết, Thanh Hà lão đạo đó, còn có một ngoại hiệu là "Thiên Nhất tửu đồ", rất hợp với chuyện ông ta thích uống rượu, Tỉnh Ngôn nghe vậy càng thêm tin tưởng.
Nói đến, lần này Hoa Phiêu Trần xách rượu đến, chính là đã tính toán trước, liệu định Tứ Hải đường chủ này, nhất định cũng vui vẻ uống một hớp!
Bất quá, tuy so với Trần Tử Bình, Hoa Phiêu Trần từ chỗ trưởng bối nghe được rất nhiều chuyện trước đây. Nhưng Tỉnh Ngôn nghe một hồi thì phát hiện, kì thật vị đại đồ đệ của Thanh Minh Tử này, đối với chuyện của lão đạo đó, cũng là biết không rõ ràng, rất nhiều chuyện thiếu niên nghe thấy, đều rất giống truyền ngôn không có căn cứ. Thế là, đợi thêm một lúc, tỉm được một chỗ để chen vào, thiếu niên liền vội hỏi một vấn đề nghĩ hoài không thông:
"Hoa đạo huynh, vừa rồi nghe huynh nói, vị Thanh Hà đạo trưởng đó, đã là đại đồ đệ của Linh Hư chưởng môn, vì sao lại bị đày đến chỗ thiện duyên ở Nhiêu Châu?"
Trong lòng thiếu niên, vẫn không tin thuyết pháp "Nhập thế tu hành" của Thanh Hà lão đầu nhân.
"Chuyện này..."
Hoa Phiêu Trần đang thao thao bất tuyệt, bỗng nhiên bị hỏi, nhíu mày nhíu mũi một hồi mới trả lời:
"Chuyện này thì không nghe các sư bá nhắc tới. Chỉ ẩn ước nhớ là, Thanh Minh sư tôn thỉnh thoảng có nhắc đến với tôi, vị Thanh Hà sư huynh của người, được phân trọng trách canh giữ Tàng Kinh Các, nhưng không biết sao, có một ngày lại đánh mất một thánh vật của bổn môn. Vì thế, cho dù Linh Hư chưởng môn rất ưu ái Thanh Hà tiền bối, cũng vô cùng tức giận. Tuy đương thời các tiền bối trong giáo, đều lên tiếng khuyên giải, nhưng Linh Hư sư tôn vẫn phạt nặng Thanh Hà tiền bối, cấm cố một thân đạo lực của tiền bối, đày khỏi La Phù sơn".
"Bất quá may mà, gần đây nghe nói Thanh Hà tiền bối vì có công dẫn tiến Đường chủ, một thân cấm cố đã được giải trừ, đúng là thiên đại hạnh sự!"
Nói đến chỗ này, Hoa Phiêu Trần cũng rất vui vẻ, thở phào một hơi, hệt như người thoát khổ nạn đó chính là bản thân hắn.
"Thánh vật?"
Vừa nghe từ này, Tỉnh Ngôn lập tức vểnh tai, hỏi dò:
"Thánh vật này...là bí cấp trân dị gì trong Tàng Kinh Các à?"
Từ trước đến giờ, đối với lai lịch cuốn "Thượng Thanh Kinh" lão đạo huyên thuyên tặng cho y, thiếu niên cũng đã nghĩ qua nhiều loại khả năng...Thậm chí bao gồm cả lừa gạt. Lần này nghe Hoa Phiêu Trần nhắc hai chữ "Thánh vật", Tỉnh Ngôn lập tức tập trung, lại nghe Hoa Phiêu Trần ngập ngừng đáp:
"Ách, hình như không phải kinh thư gì. Nghe truyền ngôn nói, dường như Thanh Hà tiền bối uống rượu trong trời rét, lỡ nhầm thánh vật làm củi...Mấy thuyết pháp này quả thật hoang đường, bất quá trưởng bối trong giáo đối với chuyện này đều không nhắc đến nữa, vì thế tôi cũng không rõ".
"A, thì ra là vậy. Thật là thế sự khó lường mà!"
Nghĩ đến tính cách ngày thường của Thanh Hà lão đầu nhân, đối với thuyết pháp mà Hoa Phiêu Trần cho là không có cơ sở, Tỉnh Ngôn thật có vài phần tin. Chỉ có điều, lại không dám nói thẳng ra, tránh ảnh hưởng đến hòa khí trong bữa ăn..."
Đương nhiên, bất kể nói thế nào, lời của Hoa Phiêu Trần, cũng giải được nghi hoặc trong lòng thiếu niên:
"Chẳng trách hôm đó Linh Đình Tử đề xuất kêu Thanh Hà hồi sơn, Linh Hư chưởng môn rất không cao hứng. Thì ra Thanh Hà lão đầu nhân này, năm đó gây ra họa lớn như thế".
Một phen đàm thoại đã giúp Tỉnh Ngôn hiểu được, chẳng trách Trần Tử Bình sùng kính đại sư huynh của gã như thế. Đại đồ đệ Hoa Phiêu Trần của Thanh Minh Tử, quả nhiên là một hảo nam nhân, nói năng lỗi lạc sái thoát. Tuy đã có tửu ý, nhưng nói chuyện rất đúng mực.
Xem ra, Hoa Phiêu Trần đối với chuyện trong Thượng Thanh cung, biết được không ít. Tỉnh Ngôn liền nhân cơ hội này, dè dặt hỏi:
"Hoa đạo huynh, có một chuyện không biết có nên hỏi hay không?"
"Chuyện gì? Cứ việc nói đi".
"Trong Thượng Thanh cung ta, phải chăng đối với linh vật dị loại, hết thẩy đều xem là kẻ địch?"
Nói đến chỗ này, Tỉnh Ngôn sợ Hoa Phiêu Trần nghi ngờ, lại thêm một câu:
"Hôm trước ở trong Thượng Thanh cung, thấy có vị Triệu chân nhân, lại làm bạn với một con mãnh hổ. Hình như Chưởng môn sư tôn cũng không hề chú ý...vì thế trong lòng ta rất nghi hoặc!"
'Khà...thì ra là chuyện này, có thể Trương đường chủ đến La Phù sơn không lâu, đối với bổn môn còn chưa quá quen thuộc. Thượng Thanh cung La Phù sơn ta, ở trong đạo môn thiên hạ có thể chiếm được vị trí số một, đều nhờ nghiêm cẩn tuân theo giáo hối của Thượng Thanh giáo tổ, coi trọng mọi vật quy về một mối, tiếp thu tất cả. Trong Thượng Thanh giáo ta, đối với lý giải về thiên địa vạn vật, tịnh không câu nệ theo một đường lối".
"Những yêu vật dị loại, trong Thượng Thanh cung ta trước giờ có rất nhiều cách nhìn nhận. Chỉ có điều Thanh Minh sư tôn của ta, đối với dị loại tinh linh, không có quá xét nét".
"Thì ra như thế!"
Nghe giải thích của Hoa Phiêu Trần, Tỉnh Ngôn lập tức khoan khoái trong lòng, vội châm cho vị Hoa đạo huynh này một bát rượu đầy.
Hoa Phiêu Trần đang nói hứng khởi, tiếp tục:
"Nói đến chuyện tiếp thu tất cả này, trong Thượng Thanh cung ta, tuy đối với việc tu luyện thiên đạo. lấy thanh tâm luyện khí, tĩnh dưỡng tinh thần làm chủ, nhưng đường lối khác, cũng không có câu thúc đặc biệt gì. Chẳng hạn như phòng trung thuật 'Huyền tố chi đạo', cũng không hề cấm đoán. Chỉ là, phòng trung thuật này, hiện ở trong Thượng Thanh cung ta, cơ bản không có ai luyện tập".
"Hả? Vì sao lại thế?"
"Bởi vì trong giáo ta từng có vị Linh Sơ tiền bối, một lòng tôn sùng 'Huyền tố chi đạo', nghiêm cẩn theo phương pháp 'Âm dương lô đỉnh'. Chỉ là sau mấy chục năm tập luyện, không chỉ đạo pháp tiến triển rất chậm, mà còn..."
Thì ra, trong Thượng Thanh cung này, cùng bối phận với lớp Linh Thanh Tử, còn có một vị Linh Sơ đạo trưởng. Chỉ có điều, vị Linh Sơ tiền bối này, trước giờ chỉ tin tưởng dùng phòng trung thuật để tu hợp thiên đạo. Rất đáng tiếc, ông ta theo cách tu hành này, không chỉ đạo pháp không đại thành, còn bị các nữ tử hâm mộ nhân tài của ông ta, thêm vào Linh Sơ tiền bối lòng dạ yếu mềm, nhiều năm qua đi, mấy nữ tử vốn chỉ cần để tu hợp đạo pháp, đều thành thê thiếp của ông ta!
Hiện tại, vị Linh Sơ tiền bối này, đã là con cháu đầy nhà. Không thể ở trên núi, liền xuống La Phù sơn, làm một phú ông, từ đó cũng ít bén mảng lên Phi Vân đỉnh.
Đã có bài học trước mắt, hiện trong Thượng Thanh cung, mỗi đệ tử đời sau đều thầm nhắc nhở mình, không ai còn nhiệt tình với cái "Huyền tố chi đạo" đó!
Không ngờ, trong Thượng Thanh cung còn có cả dạng thú nhân! Nghe Hoa Phiêu Trần nói qua, Tỉnh Ngôn có chút không nhịn được cười, nhưng không ngờ, tiểu Quỳnh Dung đang ngoan ngoãn ngồi yên bên thiếu niên, đột nhiên cất giọng trẻ con hỏi:
"Tỉnh Ngôn ca ca, phòng trung thuật là gì thế?"
"Ách,", thắc mắc của cô nhóc, không gây khó cho Tỉnh Ngôn. Mấy ngày nay, thiếu niên thường ở trong Tứ Hải đường nghiên cứu kinh thư, cuốn chuyên giản "Huyền tố chi đạo" (hay là Thuần Dương chân kinh), cũng đã đọc qua, hiện tại còn lưu chút ấn tượng:
"Phòng trung thuật này, cũng xưng Huyền tố chi thuật, là theo..."
Nói đến chỗ này, giải thích của thiếu niên lại ngập ngừng. Sau đó, vị Tỉnh Ngôn ca ca vừa rồi còn nghiêm túc giải đáp, đối diện với tiểu thiếu nữ mặt đầy hiếu kì, nghiêm mặt nói:
"Quỳnh Dung muội muội, muội còn nhỏ, thuật phòng trung này, tiểu hài tử không cần biết!"
"Vì sao muội không thể biết? Ách...ca ca, đã nói người ta không phải là trẻ con mà!"
Tiểu nữ oa này cong môi phản kháng.
"Chuyện này...À! Ca ca hiện đã hơi chuếch choáng, cảm thấy có chút khó chịu...Quỳnh Dung mang giúp ta chung trà đến đây để ta giã rượu".
"Vâng!"
Nghe ca ca có chút khó chịu, Quỳnh Dung liền vội vã chạy vào trong nhà.
Chỉ bất quá lúc đến bên đôi hạc đá ở cạnh cửa, cô nhóc lén ngừng một chút,, so chiều cao với hạc đá, chán nản lẩm nhẩm:
"Ai, chẳng khác gì hôm trước, vẫn không cao thêm..."
"Ca ca cái gì cũng tốt, nhưng nếu không xem Quỳnh Dung là tiểu hài tử, thì càng tốt hơn!"
"Ai...đúng là thế sự khó lường mà..."
Cô nhóc bắt chước khẩu khí vừa rồi trong Tụ Vân đình của Tỉnh Ngôn, đứng ở đó than thở một tí.
Sau khi qua mấy tiết mục, không lâu sau, người uống rượu trong Tụ Vân đình, cũng gần như đã hết tửu hứng, Hoa Phiêu Trần liền cáo từ. Nhìn theo Hoa đạo huynh lảo đảo xuống núi, Tỉnh Ngôn trong lòng rất cảm khái:
"Buổi tụ họp hôm nay, cũng thật có giá trị. Thì ra lão đạo Thanh Hà cười cợt nhí nhố đó, năm xưa lại là nhân vật kiệt xuất như thế".
"Đúng là thế sự khó lường mà!"
Ngay khi thiếu niên xuất thần, thì bỗng nghe một tiếng "Xoảng" vang lên. Ngoảng đầu nhìn, thì ra là tiểu Quỳnh Dung đang thu dọn bàn tiệc, không cẩn thận đánh rơi một cái bát vỡ tan tành trên mặt đất.
...
Nhìn mấy mảnh bát vỡ văng tứ tung, thiếu niên đột nhiên như bị sét đánh, nhất thời ngẩn ra ở đó, không thốt được nửa câu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.