Quyển 3 - Chương 61: Đột ngột tiên sơn thiên vạn điệp.
Quản Bình Triều
15/04/2013
Lại quay về trên bờ Bà Dương hồ, lúc này Linh Y Nhi đối với thiếu niên phố chợ này, đã có cái nhìn khác hoàn toàn.
Rất hiếm có, Linh Y Nhi khen Tỉnh Ngôn một câu:
"Hà, xem ra không chỉ là ta biết cách dạy, đồ nhi ngươi tiếp thu pháp thuật cũng rất nhanh, ngươi rất có năng khiếu đấy!"
"Hì..."
Nghe thiếu nữ khen, Tỉnh Ngôn cũng hết sức cao hứng:
"Kì thật...Ta cũng cảm thấy bản thân học thứ này rất nhanh! Khà khà, khà khà khà..."
Thấy thiếu niên đang cười vênh váo như thế, Linh Y Nhi cũng mặc kệ y. Nàng từ trong tay áo lấy ra một quyển sách bằng lụa xếp, đưa cho Tỉnh Ngôn, nói:
"Này, cho ngươi. Đây chính là bản 'Phong Thủy Dẫn' ta đã đáp ứng dạy cho ngươi..."
Nói đến câu này, tự nhiên hơi lúng túng.
Tỉnh Ngôn nghe vậy, vội đưa tay nhận lấy cuốn sách lụa mỏng trong tay Linh Y.
"Ủa? Tên sách sao là..."
Thì ra, Tỉnh Ngôn phát hiện trên bìa sách bằng lụa xanh nhạt, không phải đề là "Phong Thủy Dẫn", lại đổi thành ba chữ thanh tú: "Y Chi Tư".
"..Ngốc! "Y Chi Tư" chỉ là tên khác của 'Phong Thủy Dẫn'! Ngươi hãy nhìn kỹ hình vẽ trên bìa lụa đó xem".
Nghe Linh Y Nhi nói như thế, Tỉnh Ngôn liền tỉ mỉ quan sát bìa sách. Thiếu nữ không nói thì y cũng không để ý, hiện tại lưu tâm nhìn, thì thấy trên bìa sách bằng lụa xanh nhạt đó, có vài nét bút đứt khúc nhấp nhô, dùng mực màu xám bạc, chính là ba chữ "Phong Thủy Dẫn" theo lối chữ thảo. Lúc mới nhìn khi nãy, Tỉnh Ngôn còn cho rằng đó là vẽ mấy nhánh hoa tả ý chứ!
"Hà hà, là mắt ta tồi"
Thiếu niên vừa nói, vừa cất cuốn sách lụa xếp đó vào trong lòng. Cứ đem về rồi tham khảo kỹ càng, hiện tại không cần xem gấp như thế.
Nhớ lại thì vị thiếu nữ ngày thường rất ngang ngạnh này, hai ngày nay đã dạy cho mình không ít thứ. Nghĩ đến chỗ này, Tỉnh Ngôn liền chân thành nói với thiếu nữ:
"Đa tạ sư phụ ban sách!"
"..."
"Thật không ngờ, tên vô lễ như ngươi cũng đa lễ như vậy. Được rồi, được rồi, ngày sau không cần kêu người ta là sư phụ đâu! Cứ như thế bị ngươi gọi thành bà già mất thôi..."
"Ách...vậy,"
Hai chữ "Sư phụ" của Tỉnh Ngôn, là thành tâm thành ý gọi. Đang định nói không được thì nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ nguýt một cái, chỉ đành nuốt lời vào bụng, đáp:
"Vậy cũng tốt...Kì thật gọi như thế, ta cũng cảm thấy không được tự nhiên, khà..."
Ngay khi hai người Tỉnh Ngôn và Linh Y Nhi đang nói qua nói lại, thì đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân hai người, bắt đầu rung động.
Tỉnh Ngôn nhớ hôm qua trên đường đi đã gặp dao động như thế, đang định lên tiếng nói với LinhY Nhi thì chỉ thấy, dưới chân đột nhiên chấn động mạnh, trong lúc không kịp đề phòng thì thiếu nữ trước mặt đã lảo đảo, chúi nhủi tới trước, "Á" một tiếng ôm chặt lấy Tỉnh Ngôn!
Được thiếu niên chịu lại, Linh Y Nhi mới ổn định được thân hình.
Đột biến lần này hai người đều không kịp phản ứng.
Qua một lát, Linh Y Nhi mới hồi thần lại. Chỉ là, thiếu nữ không có buông tay liền, hơi chần chừ một chút, nàng mới buông tay ngọc ra, bước sang bên cạnh.
Sự chần chừ này chỉ trong chớp mắt, chỉ có mình thiếu nữ biết.
Mặt đất dưới chân, vẫn không ngừng rung động. Trong lòng ngực của người thiếu nữ vẫn còn xấu hổ đó, tim đập thình thịch không ngừng.
Bất quá, những chuyện này, Tỉnh Ngôn hiển nhiên là mơ màng chẳng hiểu, bỗng đứng ở nơi đó cười khà khà nói:
"Linh Y tiên nữ, hà hà, lần này không thể trách ta được rồi, là cô ôm ta trước!"
Nghe nói vậy, vị Long tộc công chúa trước giờ được nuông chiều, lại không có phản kích, chỉ đứng đó không nói một lời.
Thấy tình trạng này, Tỉnh Ngôn đầu óc hoang mang, cũng không nói nữa.
Đôi thiếu niên nam nữ đứng bên Bà Dương Hồ, chân giẫm lên mặt đất đang không ngừng rung động, lắc lư đong đưa, cảm giác như đang cưỡi mây vậy.
Cũng không lâu lắm, mặt đất đang chấn động kì dị cũng ngừng lại.
"Kì quái, hôm qua mặt đất cũng rung động không ngừng thế này".
Tỉnh Ngôn không thể hiểu nổi tại sao có sự rung động này.
"À, 'Phong thủy dẫn' đã giao cho ngươi, ta phải về trước đây..."
Ngay lúc Tỉnh Ngôn đang thắc mắc, Linh Y Nhi bên cạnh lại đột nhiên nói ra câu này. Liền đó, cũng không đợi Tỉnh Ngôn đáp đã quay người, nhẹ nhàng nhảy xuống hồ.
Linh Y đang dần dần chìm, nhìn lên Tỉnh Ngôn đang ngẩn ra trên bờ, bỗng mỉm cười nói:
"Lúc rảnh ta sẽ đến tìm ngươi".
Dứt lời, gương mặt xinh đẹp tươi cười như hoa sen đang nở đó, biến mất trong ánh sóng chấp choá.
"Nhẹ nhàng đến rồi nhẹ nhàng đi, Linh Y Nhi này cũng thật là giống..."
Bóng người đã khuất trong khói sóng mênh mang, Tỉnh Ngôn đưa mắt dõi ra mặt hồ Bà Dương mù mịt vô biên, nhịn không được thốt:
"Lần trước là Cứ Doanh cô nương, ta cũng ở bên Bà Dương hồ này, thấy được diện mạo thật của cô ấy. Hiện tại Linh Y Nhi này, đến đi đều từ khói sóng Bà Dương, hà...xem ra mấy giai nhân này, hình như đều có duyên với nước!"
Ngớ ngẩn ngóng mặt hồ mênh mông khói sóng một hồi, Tỉnh Ngôn chợt nhớ bản thân phải trở lại Hoa Nguyệt Lâu làm việc. Nghĩ đến việc này, thiếu niên đang xuất thần vội thu liễm tinh thần, quay người lên đường trở về Nhiêu Châu thành.
Cáo biệt Long cung công chúa, thiếu niên hiện tại tràn đầy vui vẻ:
"Hà...Trương Tỉnh Ngôn ta có tài đức gì chứ, lại kết bạn được với hai vị cô nương đẹp như tiên nữ! Hà hà, đối với hạng người lăn lộn chốn hoa nguyệt như ta, chỉ có thể cầu được ấm no, đâu cần mơ mộng cao xa như thế?"
Lại nghĩ đến mấy ngày trước quay quắt nhớ Cứ Doanh, thiếu niên lúc này chỉ mỉm cười, nghĩ thầm:
"Ta bây giờ còn có gì có thể than oán nữa chứ? Những thứ hiện có được, đã quá phúc phận rồi. Nếu như còn tham lam, e rằng bị giảm phúc mất".
Nghĩ thông điểm này, trong lòng thiếu niên rất thoải mái:
"Vẫn còn sớm để quay về Hoa Nguyệt Lâu, cần cù làm mấy việc cũng kiếm được chút tiền, đem về hiếu kính song thân vậy".
Thiếu niên gia tăng cước bộ, bước nhanh và dài, ly khai Bà Dương thủy bạc , nhắm hướng Nhiêu Châu thành gấp rút lên đường.
……….
Thời gian cứ như thế trôi qua.
Ngoại trừ làm tốt bổn phận của bản thân, Tỉnh Ngôn cũng hay lấy cuốn "Thượng Thanh Kinh" ra nghiên cứu tỉ mỉ.
Kể từ trong Bà Dương hồ hôm đó, sau khi chứng kiến pháp thuật thần diệu, Tỉnh Ngôn đối với mấy thứ gần như quỷ thần này, cũng không còn không lưu tâm như trước. Tuy từng đọc cuốn thi thư của thánh nhân đó, nhưng những phần kinh văn pháp thuật, Tỉnh Ngôn cũng không hề quan tâm.
Từ khi được "Sư phụ" Linh Y Nhi dẫn dắt khai sáng, Tỉnh Ngôn khi đọc lại Thượng Thanh Kinh, phát giác những chỗ trước đây không hiểu, hiện tại cũng đã thông suốt. Tuy hai chương "Luyện Thần Hóa Hư" ở phần sau, vẫn huyền ảo khó đọc như cũ, nhưng từ đêm đó trên Mã Đề Sơn, sau khi tiến nhập cảnh giới vô vi kì diệu, Tỉnh Ngôn đối với hai chương này, cũng không phải hoàn toàn mơ hồ.
Trong mấy ngày này, Linh Y Nhi có đến tìm y mấy lần. Mỗi lần nàng đến, thiếu niên đã hiểu thông rồi, đều có thể thản nhiên đối đáp. Hai người cười nói liên hồi, quên trời quên đất.
Có điều, mỗi lần Linh Y đến tìm Tỉnh Ngôn, cho dù nàng đã làm xấu mình đi nhiều, nhưng vẫn bị chúng tỉ muội trong Hoa Nguyệt Lâu lườm nguýt không thôi.
Trong Hoa Nguyệt Lâu này, Hạ di vẫn hòa ái như cũ, nhị nương vẫn lạnh nhạt như xưa, Nghênh Nhi thì vẫn nhiều chuyện như thường. Chúng nhân xung quanh y, tựa hồ đều như không có thay đổi gì.
Còn mặt đất Nhiêu Châu dưới chân, vẫn hay chấn động như thế, nhưng qua ngày qua tháng, chúng nhân cũng không còn thấy lạ.
Mãi đến một ngày tháng hai năm sau, tất cả tất cả mọi chuyện, đối với Tỉnh Ngôn mà nói, đột nhiên hoàn toàn cải biến.
Đó là một đêm trăng tròn.
Vầng trăng tròn vành vạch, yên lặng treo trên nền trời, đem ánh sáng trắng mờ của nó, phủ lên khắp Nhiêu Châu. Lúc này đã là đầu giờ Dần, mọi người đều đã ngủ say.
Biến động, vào lúc ấy bỗng phát sinh.
Mọi người đang say sưa giấc mộng, đột nhiên đều mơ hồ cảm thấy chiếc giường đang nằm, đung đưa dao động.
"Ách...lại địa chấn rồi".
Hiện tại dân chúng Nhiêu Châu, đối với chấn động như thế đã coi là thường. Chỉ qua chút xíu thì chấn động này cũng tự biến mất thôi.
Một vài người tỉnh táo, còn như đang hưởng thụ sự đong đưa đó. Còn những người đang say ngủ, thì thấy như đang nằm trong nôi đong đua theo nhịp, ngủ còn say hơn.
Chỉ bất quá, trận động đất lần này, lại không biến mất liền như những lần trước. Qua một tuần hương, chúng nhân phát giác sự dao động dưới người, không những không yếu đi, ngược lại càng lúc càng chấn động mạnh.
Lúc này, mọi người mới thấy sợ hãi, vội vã lôi theo y phục nữ vàng bạc, chạy ra khoảng trống ngoài phòng.
Đối diện với sự chấn động cổ quái này, Tỉnh Ngôn phản ứng cũng như mọi người.Tuy y to gan lớn mật, nhưng dưới sự chấn động càng lúc càng mạnh này, thiếu niên cũng hoảng loạn trong lòng. Thêm tiếng thằng nhóc quen biết ở ngoài kêu réo, Tỉnh Ngôn cũng vội vàng khoác áo, quơ lấy sách vở tiền bạc dưới giường ôm vào lòng. Trong lúc rối loạn, cũng không quên lấy sáo ngọc Thần Tuyết nhét vào hông.
Lúc chạy ra cửa, thiếu niên lại thuận tay lôi luôn thanh Vô danh kiếm cùn theo. Nếu như gặp gì quái dị, thì cũng chống đỡ được, có còn hơn không.
Ra khỏi Hoa Nguyệt Lâu, Tỉnh Ngôn lúc này mới phát hiện, trên con đường dưới ánh trăng sáng, đã có rất nhiều người quen xung quanh đứng đó. Mọi người chụm đầu bàn luận, không ngừng suy đoán chấn động sinh ra từ đâu. Lúc này, con đường vốn yên tĩnh an tường, lại nháo nhào huyên náo như cái chợ buổi sớm.
Dần dần, mọi người đều cảm thấy chấn động dưới chân càng lúc càng mạnh. Tiếng ồn ào bàn tán cũng từ từ lắng xuống, mọi người đều mất hứng thú nói chuyện, chỉ không hẹn mà tụ tập đến chỗ rộng lớn này mà thôi.
Tỉnh Ngôn tình cờ ngẩng đầu nhìn lên trời, phát hiện vầng trăng trên đầu vẫn tròn như cũ, xung quanh không có bợn mây nào che khuất. Thế nhưng chỗ kì quái đó là, vầng trăng đáng lẽ phải rất sáng, hiện tại nhìn lên, lại gây cho người ta cảm giác ảm đạm vô quang!
Cả bầu trời rộng lớn, đang phơi ra một màng hắc ám quỷ dị.
Tỉnh Ngôn đang quan sát thiên không màu mực đó, lại bỗng nhiên phát giác, thanh Vô danh kiếm cùn ở trong tay mình bỗng nhiên rung lên, vùng vẫy trong lòng bàn tay mình như muốn thoát tay bay đi. Tỉnh Ngôn đại kinh, vội nắm chặt thiết kiếm. Trong lúc hoảng hốt, thiếu niên hình như nghe được vật trong tay mình, đang phát ra tiếng kêu hưng phấn!
Đang kinh nghi bất định, thiếu niên tình cờ cúi đầu, thì phát hiện "Thần Tuyết" dắt ở bên hông, lúc này cũng đang phát ra quang hoa màu xanh nhàn nhạt.
May mà, ngoại trừ Tỉnh Ngôn thì không có ai chú ý đến dị trạng của sáo ngọc. Bởi vì ngay lúc này, bỗng nghe tiếng kinh hãi hô lớn đồng thời của nhiều người:
"Mau nhìn phía đầu đông!"
Tỉnh Ngôn nghe vậy thất kinh, vội ngóng về hướng đông thành, trong Nhiêu Châu thành vô luận là tiểu dân hèn mọn, hay là quyền quý hiển đạt, đều nhìn thấy kì cảnh tráng mĩ mà yêu dị này:
Chỉ thấy trên bầu trời phía đông Nhiêu Châu thành, trong màn đêm đen ngòm quỷ dị đó, hiện đang có đủ loại quang hoa tản mạn, như mưa, như tuyết, như rồng, như rắn, đang ở trên đó lấp lánh, múa lượn, dịch chuyển. Cả không trung màu mực đó, hiện tại như đang có vô số sao băng xoẹt loạn xà ngầu.
Đột nhiên, cùng với sự chấn động dưới chân, mọi người đều cảm giác được, trong sát na đám sao băng tán loạn đó biến mất, một tiếng "Oành" vang động kèm theo một cổ lực lượng to lớn từ đáy lòng đột nhiên dậy lên, giống như cơn lũ xung kích, chấn động tâm hồn của bản thân.
Tiếng động này tuy không nghe được bằng tai, nhưng mọi người đều cảm giác như nhau.
Theo tiếng nổ lớn quỷ dị đó, người thiếu niên ý chí kiên định trong đám người, lại phát hiện bản thân gần như không còn giữ nổi thanh kiếm trong tay. Thiếu niên vốn rất khỏe, nhưng phải vận hết sức lực toàn thân, mới có thể giữ được thanh vô danh kiếm đó!
May mà, đợi sau khi tiếng nổ "Kinh tâm động phách" đó qua đi, chấn động dưới chân của chúng nhân cũng yếu đi từ từ, Thanh vô danh kiếm trong tay Tỉnh Ngôn, cũng giống như đã đuối sức, cuối cùng cũng không vùng vẫy nữa, yên lặng nằm trong tay thiếu niên, trở lại thành một cây sắt vô tri vô giác.
Tuy chấn động quỷ dị đã hết, nhưng đám người vẫn chưa trấn định được tâm hồn, còn chưa dám quay về nhà, đứng ở đó chụm ba tụm năm, hoặc kinh khủng, hoặc hưng phấn, đàm luận về dị trạng vừa rồi. Trong các cụm người phân tán khắp đường, thỉnh thoảng bởi vì không hợp quan điểm mà phát sinh một vài tranh cãi.
..........
Ngay khi vầng trăng kì dị đó lẩn khuất trời Tây, ánh sáng mặt trời bắt đầu ửng lên đằng Đông, thì mọi người đều ngưng bàn luận, ổn định hô hấp, đồng loạt ngóng về phương Đông hừng sáng:
Chỉ thấy phía đông Nhiêu Châu thành, ở đó vốn là một khoảng không mênh mông, hiện tại lại sừng sững một ngọn núi hùng vĩ như che trời chắn sáng, chọc thẳng lên mây!
.........
Năm ấy, trong "Nhiêu Châu phương chí" viết: Đông mạt, tháng hai, ngày bính tuất, địa chấn mạnh, sao di chuyển về Đông như mưa. Mưa sao tàn, núi tiên xuất.
Trong "Bà Dương huyền chí" lại chép: Đông, tháng hai, ngày bính tuất, trăng tròn đầy, địa chấn lớn, sao rơi như mưa. Trời sáng, có một ngọn núi đột ngột mọc ở đông Bà Dương huyện...
Chính là:
Thao hối thiên niên tự tiểu miên
Dã lão thôn phu sử tác điền
Nhất triêu hoàn phục tranh vanh mạo
Phù diêu trực thượng cửu trọng thiên.
(Dịch nghĩa: Ẩn mình ngàn năm như giấc ngủ ngắn, người nông phu cày bừa làm ruộng trên đó, một sớm trở lại hình dáng cao dốc, chớp mắt đã vươn đến chín tầng mây).
Rất hiếm có, Linh Y Nhi khen Tỉnh Ngôn một câu:
"Hà, xem ra không chỉ là ta biết cách dạy, đồ nhi ngươi tiếp thu pháp thuật cũng rất nhanh, ngươi rất có năng khiếu đấy!"
"Hì..."
Nghe thiếu nữ khen, Tỉnh Ngôn cũng hết sức cao hứng:
"Kì thật...Ta cũng cảm thấy bản thân học thứ này rất nhanh! Khà khà, khà khà khà..."
Thấy thiếu niên đang cười vênh váo như thế, Linh Y Nhi cũng mặc kệ y. Nàng từ trong tay áo lấy ra một quyển sách bằng lụa xếp, đưa cho Tỉnh Ngôn, nói:
"Này, cho ngươi. Đây chính là bản 'Phong Thủy Dẫn' ta đã đáp ứng dạy cho ngươi..."
Nói đến câu này, tự nhiên hơi lúng túng.
Tỉnh Ngôn nghe vậy, vội đưa tay nhận lấy cuốn sách lụa mỏng trong tay Linh Y.
"Ủa? Tên sách sao là..."
Thì ra, Tỉnh Ngôn phát hiện trên bìa sách bằng lụa xanh nhạt, không phải đề là "Phong Thủy Dẫn", lại đổi thành ba chữ thanh tú: "Y Chi Tư".
"..Ngốc! "Y Chi Tư" chỉ là tên khác của 'Phong Thủy Dẫn'! Ngươi hãy nhìn kỹ hình vẽ trên bìa lụa đó xem".
Nghe Linh Y Nhi nói như thế, Tỉnh Ngôn liền tỉ mỉ quan sát bìa sách. Thiếu nữ không nói thì y cũng không để ý, hiện tại lưu tâm nhìn, thì thấy trên bìa sách bằng lụa xanh nhạt đó, có vài nét bút đứt khúc nhấp nhô, dùng mực màu xám bạc, chính là ba chữ "Phong Thủy Dẫn" theo lối chữ thảo. Lúc mới nhìn khi nãy, Tỉnh Ngôn còn cho rằng đó là vẽ mấy nhánh hoa tả ý chứ!
"Hà hà, là mắt ta tồi"
Thiếu niên vừa nói, vừa cất cuốn sách lụa xếp đó vào trong lòng. Cứ đem về rồi tham khảo kỹ càng, hiện tại không cần xem gấp như thế.
Nhớ lại thì vị thiếu nữ ngày thường rất ngang ngạnh này, hai ngày nay đã dạy cho mình không ít thứ. Nghĩ đến chỗ này, Tỉnh Ngôn liền chân thành nói với thiếu nữ:
"Đa tạ sư phụ ban sách!"
"..."
"Thật không ngờ, tên vô lễ như ngươi cũng đa lễ như vậy. Được rồi, được rồi, ngày sau không cần kêu người ta là sư phụ đâu! Cứ như thế bị ngươi gọi thành bà già mất thôi..."
"Ách...vậy,"
Hai chữ "Sư phụ" của Tỉnh Ngôn, là thành tâm thành ý gọi. Đang định nói không được thì nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ nguýt một cái, chỉ đành nuốt lời vào bụng, đáp:
"Vậy cũng tốt...Kì thật gọi như thế, ta cũng cảm thấy không được tự nhiên, khà..."
Ngay khi hai người Tỉnh Ngôn và Linh Y Nhi đang nói qua nói lại, thì đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân hai người, bắt đầu rung động.
Tỉnh Ngôn nhớ hôm qua trên đường đi đã gặp dao động như thế, đang định lên tiếng nói với LinhY Nhi thì chỉ thấy, dưới chân đột nhiên chấn động mạnh, trong lúc không kịp đề phòng thì thiếu nữ trước mặt đã lảo đảo, chúi nhủi tới trước, "Á" một tiếng ôm chặt lấy Tỉnh Ngôn!
Được thiếu niên chịu lại, Linh Y Nhi mới ổn định được thân hình.
Đột biến lần này hai người đều không kịp phản ứng.
Qua một lát, Linh Y Nhi mới hồi thần lại. Chỉ là, thiếu nữ không có buông tay liền, hơi chần chừ một chút, nàng mới buông tay ngọc ra, bước sang bên cạnh.
Sự chần chừ này chỉ trong chớp mắt, chỉ có mình thiếu nữ biết.
Mặt đất dưới chân, vẫn không ngừng rung động. Trong lòng ngực của người thiếu nữ vẫn còn xấu hổ đó, tim đập thình thịch không ngừng.
Bất quá, những chuyện này, Tỉnh Ngôn hiển nhiên là mơ màng chẳng hiểu, bỗng đứng ở nơi đó cười khà khà nói:
"Linh Y tiên nữ, hà hà, lần này không thể trách ta được rồi, là cô ôm ta trước!"
Nghe nói vậy, vị Long tộc công chúa trước giờ được nuông chiều, lại không có phản kích, chỉ đứng đó không nói một lời.
Thấy tình trạng này, Tỉnh Ngôn đầu óc hoang mang, cũng không nói nữa.
Đôi thiếu niên nam nữ đứng bên Bà Dương Hồ, chân giẫm lên mặt đất đang không ngừng rung động, lắc lư đong đưa, cảm giác như đang cưỡi mây vậy.
Cũng không lâu lắm, mặt đất đang chấn động kì dị cũng ngừng lại.
"Kì quái, hôm qua mặt đất cũng rung động không ngừng thế này".
Tỉnh Ngôn không thể hiểu nổi tại sao có sự rung động này.
"À, 'Phong thủy dẫn' đã giao cho ngươi, ta phải về trước đây..."
Ngay lúc Tỉnh Ngôn đang thắc mắc, Linh Y Nhi bên cạnh lại đột nhiên nói ra câu này. Liền đó, cũng không đợi Tỉnh Ngôn đáp đã quay người, nhẹ nhàng nhảy xuống hồ.
Linh Y đang dần dần chìm, nhìn lên Tỉnh Ngôn đang ngẩn ra trên bờ, bỗng mỉm cười nói:
"Lúc rảnh ta sẽ đến tìm ngươi".
Dứt lời, gương mặt xinh đẹp tươi cười như hoa sen đang nở đó, biến mất trong ánh sóng chấp choá.
"Nhẹ nhàng đến rồi nhẹ nhàng đi, Linh Y Nhi này cũng thật là giống..."
Bóng người đã khuất trong khói sóng mênh mang, Tỉnh Ngôn đưa mắt dõi ra mặt hồ Bà Dương mù mịt vô biên, nhịn không được thốt:
"Lần trước là Cứ Doanh cô nương, ta cũng ở bên Bà Dương hồ này, thấy được diện mạo thật của cô ấy. Hiện tại Linh Y Nhi này, đến đi đều từ khói sóng Bà Dương, hà...xem ra mấy giai nhân này, hình như đều có duyên với nước!"
Ngớ ngẩn ngóng mặt hồ mênh mông khói sóng một hồi, Tỉnh Ngôn chợt nhớ bản thân phải trở lại Hoa Nguyệt Lâu làm việc. Nghĩ đến việc này, thiếu niên đang xuất thần vội thu liễm tinh thần, quay người lên đường trở về Nhiêu Châu thành.
Cáo biệt Long cung công chúa, thiếu niên hiện tại tràn đầy vui vẻ:
"Hà...Trương Tỉnh Ngôn ta có tài đức gì chứ, lại kết bạn được với hai vị cô nương đẹp như tiên nữ! Hà hà, đối với hạng người lăn lộn chốn hoa nguyệt như ta, chỉ có thể cầu được ấm no, đâu cần mơ mộng cao xa như thế?"
Lại nghĩ đến mấy ngày trước quay quắt nhớ Cứ Doanh, thiếu niên lúc này chỉ mỉm cười, nghĩ thầm:
"Ta bây giờ còn có gì có thể than oán nữa chứ? Những thứ hiện có được, đã quá phúc phận rồi. Nếu như còn tham lam, e rằng bị giảm phúc mất".
Nghĩ thông điểm này, trong lòng thiếu niên rất thoải mái:
"Vẫn còn sớm để quay về Hoa Nguyệt Lâu, cần cù làm mấy việc cũng kiếm được chút tiền, đem về hiếu kính song thân vậy".
Thiếu niên gia tăng cước bộ, bước nhanh và dài, ly khai Bà Dương thủy bạc , nhắm hướng Nhiêu Châu thành gấp rút lên đường.
……….
Thời gian cứ như thế trôi qua.
Ngoại trừ làm tốt bổn phận của bản thân, Tỉnh Ngôn cũng hay lấy cuốn "Thượng Thanh Kinh" ra nghiên cứu tỉ mỉ.
Kể từ trong Bà Dương hồ hôm đó, sau khi chứng kiến pháp thuật thần diệu, Tỉnh Ngôn đối với mấy thứ gần như quỷ thần này, cũng không còn không lưu tâm như trước. Tuy từng đọc cuốn thi thư của thánh nhân đó, nhưng những phần kinh văn pháp thuật, Tỉnh Ngôn cũng không hề quan tâm.
Từ khi được "Sư phụ" Linh Y Nhi dẫn dắt khai sáng, Tỉnh Ngôn khi đọc lại Thượng Thanh Kinh, phát giác những chỗ trước đây không hiểu, hiện tại cũng đã thông suốt. Tuy hai chương "Luyện Thần Hóa Hư" ở phần sau, vẫn huyền ảo khó đọc như cũ, nhưng từ đêm đó trên Mã Đề Sơn, sau khi tiến nhập cảnh giới vô vi kì diệu, Tỉnh Ngôn đối với hai chương này, cũng không phải hoàn toàn mơ hồ.
Trong mấy ngày này, Linh Y Nhi có đến tìm y mấy lần. Mỗi lần nàng đến, thiếu niên đã hiểu thông rồi, đều có thể thản nhiên đối đáp. Hai người cười nói liên hồi, quên trời quên đất.
Có điều, mỗi lần Linh Y đến tìm Tỉnh Ngôn, cho dù nàng đã làm xấu mình đi nhiều, nhưng vẫn bị chúng tỉ muội trong Hoa Nguyệt Lâu lườm nguýt không thôi.
Trong Hoa Nguyệt Lâu này, Hạ di vẫn hòa ái như cũ, nhị nương vẫn lạnh nhạt như xưa, Nghênh Nhi thì vẫn nhiều chuyện như thường. Chúng nhân xung quanh y, tựa hồ đều như không có thay đổi gì.
Còn mặt đất Nhiêu Châu dưới chân, vẫn hay chấn động như thế, nhưng qua ngày qua tháng, chúng nhân cũng không còn thấy lạ.
Mãi đến một ngày tháng hai năm sau, tất cả tất cả mọi chuyện, đối với Tỉnh Ngôn mà nói, đột nhiên hoàn toàn cải biến.
Đó là một đêm trăng tròn.
Vầng trăng tròn vành vạch, yên lặng treo trên nền trời, đem ánh sáng trắng mờ của nó, phủ lên khắp Nhiêu Châu. Lúc này đã là đầu giờ Dần, mọi người đều đã ngủ say.
Biến động, vào lúc ấy bỗng phát sinh.
Mọi người đang say sưa giấc mộng, đột nhiên đều mơ hồ cảm thấy chiếc giường đang nằm, đung đưa dao động.
"Ách...lại địa chấn rồi".
Hiện tại dân chúng Nhiêu Châu, đối với chấn động như thế đã coi là thường. Chỉ qua chút xíu thì chấn động này cũng tự biến mất thôi.
Một vài người tỉnh táo, còn như đang hưởng thụ sự đong đưa đó. Còn những người đang say ngủ, thì thấy như đang nằm trong nôi đong đua theo nhịp, ngủ còn say hơn.
Chỉ bất quá, trận động đất lần này, lại không biến mất liền như những lần trước. Qua một tuần hương, chúng nhân phát giác sự dao động dưới người, không những không yếu đi, ngược lại càng lúc càng chấn động mạnh.
Lúc này, mọi người mới thấy sợ hãi, vội vã lôi theo y phục nữ vàng bạc, chạy ra khoảng trống ngoài phòng.
Đối diện với sự chấn động cổ quái này, Tỉnh Ngôn phản ứng cũng như mọi người.Tuy y to gan lớn mật, nhưng dưới sự chấn động càng lúc càng mạnh này, thiếu niên cũng hoảng loạn trong lòng. Thêm tiếng thằng nhóc quen biết ở ngoài kêu réo, Tỉnh Ngôn cũng vội vàng khoác áo, quơ lấy sách vở tiền bạc dưới giường ôm vào lòng. Trong lúc rối loạn, cũng không quên lấy sáo ngọc Thần Tuyết nhét vào hông.
Lúc chạy ra cửa, thiếu niên lại thuận tay lôi luôn thanh Vô danh kiếm cùn theo. Nếu như gặp gì quái dị, thì cũng chống đỡ được, có còn hơn không.
Ra khỏi Hoa Nguyệt Lâu, Tỉnh Ngôn lúc này mới phát hiện, trên con đường dưới ánh trăng sáng, đã có rất nhiều người quen xung quanh đứng đó. Mọi người chụm đầu bàn luận, không ngừng suy đoán chấn động sinh ra từ đâu. Lúc này, con đường vốn yên tĩnh an tường, lại nháo nhào huyên náo như cái chợ buổi sớm.
Dần dần, mọi người đều cảm thấy chấn động dưới chân càng lúc càng mạnh. Tiếng ồn ào bàn tán cũng từ từ lắng xuống, mọi người đều mất hứng thú nói chuyện, chỉ không hẹn mà tụ tập đến chỗ rộng lớn này mà thôi.
Tỉnh Ngôn tình cờ ngẩng đầu nhìn lên trời, phát hiện vầng trăng trên đầu vẫn tròn như cũ, xung quanh không có bợn mây nào che khuất. Thế nhưng chỗ kì quái đó là, vầng trăng đáng lẽ phải rất sáng, hiện tại nhìn lên, lại gây cho người ta cảm giác ảm đạm vô quang!
Cả bầu trời rộng lớn, đang phơi ra một màng hắc ám quỷ dị.
Tỉnh Ngôn đang quan sát thiên không màu mực đó, lại bỗng nhiên phát giác, thanh Vô danh kiếm cùn ở trong tay mình bỗng nhiên rung lên, vùng vẫy trong lòng bàn tay mình như muốn thoát tay bay đi. Tỉnh Ngôn đại kinh, vội nắm chặt thiết kiếm. Trong lúc hoảng hốt, thiếu niên hình như nghe được vật trong tay mình, đang phát ra tiếng kêu hưng phấn!
Đang kinh nghi bất định, thiếu niên tình cờ cúi đầu, thì phát hiện "Thần Tuyết" dắt ở bên hông, lúc này cũng đang phát ra quang hoa màu xanh nhàn nhạt.
May mà, ngoại trừ Tỉnh Ngôn thì không có ai chú ý đến dị trạng của sáo ngọc. Bởi vì ngay lúc này, bỗng nghe tiếng kinh hãi hô lớn đồng thời của nhiều người:
"Mau nhìn phía đầu đông!"
Tỉnh Ngôn nghe vậy thất kinh, vội ngóng về hướng đông thành, trong Nhiêu Châu thành vô luận là tiểu dân hèn mọn, hay là quyền quý hiển đạt, đều nhìn thấy kì cảnh tráng mĩ mà yêu dị này:
Chỉ thấy trên bầu trời phía đông Nhiêu Châu thành, trong màn đêm đen ngòm quỷ dị đó, hiện đang có đủ loại quang hoa tản mạn, như mưa, như tuyết, như rồng, như rắn, đang ở trên đó lấp lánh, múa lượn, dịch chuyển. Cả không trung màu mực đó, hiện tại như đang có vô số sao băng xoẹt loạn xà ngầu.
Đột nhiên, cùng với sự chấn động dưới chân, mọi người đều cảm giác được, trong sát na đám sao băng tán loạn đó biến mất, một tiếng "Oành" vang động kèm theo một cổ lực lượng to lớn từ đáy lòng đột nhiên dậy lên, giống như cơn lũ xung kích, chấn động tâm hồn của bản thân.
Tiếng động này tuy không nghe được bằng tai, nhưng mọi người đều cảm giác như nhau.
Theo tiếng nổ lớn quỷ dị đó, người thiếu niên ý chí kiên định trong đám người, lại phát hiện bản thân gần như không còn giữ nổi thanh kiếm trong tay. Thiếu niên vốn rất khỏe, nhưng phải vận hết sức lực toàn thân, mới có thể giữ được thanh vô danh kiếm đó!
May mà, đợi sau khi tiếng nổ "Kinh tâm động phách" đó qua đi, chấn động dưới chân của chúng nhân cũng yếu đi từ từ, Thanh vô danh kiếm trong tay Tỉnh Ngôn, cũng giống như đã đuối sức, cuối cùng cũng không vùng vẫy nữa, yên lặng nằm trong tay thiếu niên, trở lại thành một cây sắt vô tri vô giác.
Tuy chấn động quỷ dị đã hết, nhưng đám người vẫn chưa trấn định được tâm hồn, còn chưa dám quay về nhà, đứng ở đó chụm ba tụm năm, hoặc kinh khủng, hoặc hưng phấn, đàm luận về dị trạng vừa rồi. Trong các cụm người phân tán khắp đường, thỉnh thoảng bởi vì không hợp quan điểm mà phát sinh một vài tranh cãi.
..........
Ngay khi vầng trăng kì dị đó lẩn khuất trời Tây, ánh sáng mặt trời bắt đầu ửng lên đằng Đông, thì mọi người đều ngưng bàn luận, ổn định hô hấp, đồng loạt ngóng về phương Đông hừng sáng:
Chỉ thấy phía đông Nhiêu Châu thành, ở đó vốn là một khoảng không mênh mông, hiện tại lại sừng sững một ngọn núi hùng vĩ như che trời chắn sáng, chọc thẳng lên mây!
.........
Năm ấy, trong "Nhiêu Châu phương chí" viết: Đông mạt, tháng hai, ngày bính tuất, địa chấn mạnh, sao di chuyển về Đông như mưa. Mưa sao tàn, núi tiên xuất.
Trong "Bà Dương huyền chí" lại chép: Đông, tháng hai, ngày bính tuất, trăng tròn đầy, địa chấn lớn, sao rơi như mưa. Trời sáng, có một ngọn núi đột ngột mọc ở đông Bà Dương huyện...
Chính là:
Thao hối thiên niên tự tiểu miên
Dã lão thôn phu sử tác điền
Nhất triêu hoàn phục tranh vanh mạo
Phù diêu trực thượng cửu trọng thiên.
(Dịch nghĩa: Ẩn mình ngàn năm như giấc ngủ ngắn, người nông phu cày bừa làm ruộng trên đó, một sớm trở lại hình dáng cao dốc, chớp mắt đã vươn đến chín tầng mây).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.